Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 156: Chương 111.3

Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất

20/06/2016

An Noãn mặc quần áo tử tế rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy Thẩm Thần Bằng ngồi ở phòng ăn ăn cái gì, thấy An Noãn, hắn cười đến có bao nhiêu vui vẻ, giống như người đêm ngày hôm qua nằm ở trên giường kêu 'Đau' không phải là hắn.

An Noãn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, luôn luôn quan sát sắc mặt của hắn, nhưng ở trên mặt hắn không nhìn ra chút đau buồn gì.

"Trên mặt anh có cái gì sao? Em không ngừng nhìn anh làm gì?"

An Noãn thăm dò hỏi: "Anh, không có việc gì chứ?"

"Anh có thể có chuyện gì, ngày hôm qua anh uống say đúng không, đừng lo lắng, anh thường xuyên làm chuyện này." Anh cười hì hì nói.

An Noãn bĩu môi, tức giận nói: "Về sau uống ít một chút, làm hại người khác quan tâm mù quáng."

Thẩm Thần Bằng đột nhiên đi tới gần, vuốt tóc của cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn, em gái than yêu, cha mẹ anh chưa từng đối xử tốt với anh như vậy."

"Anh hai, thật ra mợ rất yêu anh, có lẽ phương thức yêu anh không đúng."

Vẻ mặt Thẩm Thần Bằng vôn bình tĩnh đột nhiên trầm xuống, giọng lạnh nhạt nói: "Bà ấy không yêu anh, bọn họ cũng chỉ yêu bản thân, chỉ vì lợi ích của bản thân."

"Anh hai..."

"Được rồi, anh không muốn nhắc đến bọn họ."

Mạc Trọng Huy cũng ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, An Noãn có tâm sự, không tham dự đối thoại của bọn họ, chỉ nghe hai người nói chuyện hợp tác hạng mục gì đó.

"Mạc Trọng Huy, anh không phải nói các anh không quen thân sao?"

Mạc Trọng Huy với Thẩm Thần Bằng nhìn nhau cười, đùa giỡn nói: "Chưa hề ngươi thục."

An Noãn cho anh một đạp.

Thẩm Thần Bằng đưa tay vuốt tóc của cô, cười nói: "Thật sự bởi vì em mới quen thuộc, bọn anh về mặt làm ăn có chút lui tới, thằng nhãi này vì em không tiếc làm ăn thua lỗ với anh, nên anh cảm động, liền giúp anh ta hẹn em ra ngoài."

An Noãn xì anh một cái, mắng: "Về sau anh mà uống chết ở bên ngoài, em cũng sẽ không quan tâm anh nữa."

Hắn khẽ chớp mắt, kéo khóe môi một cái, cười nói: "Em bỏ được?"

An Noãn hừ hừ, không quan tâm đến bọn họ, bắt đầu giải quyết đồ ăn trước mặt.

Chuông điện thoại di động 'Đô đô' vang lên, An Noãn nhìn nhìn, là người nhà họ Thẩm gọi điện thoại đến.

Cô theo bản năng nhìn về phía Mạc Trọng Huy cầu cứu, Mạc Trọng Huy đưa điện thoại di động của cô cho Thẩm Thần Bằng.

Thẩm Thần Bằng ấn nút nghe: "Ông nội, là cháu, cháu đang ở cùng với An Noãn."

Thái độ của hắn rất tốt, đối với lão gia tử, hắn vẫn luôn tôn kính.

"An Noãn cả một đêm không trở về, cháu mang con bé đi đâu vậy?"

Thẩm Thần Bằng mặt không đỏ tim không đập mạnh nói dối: "Cháu mang em ấy cùng với bạn chơi mạt chược, đánh suốt đêm."

"Cháu chỉ có chút tiền đồ đó, để cho An Noãn nghe điện thoại."

Lão gia tử hoàn toàn không nghi ngờ hắn.

Thẩm Thần Bằng đưa điện thoại cho An Noãn, cho cô một ánh mắt yên tâm.

An Noãn nhận điện thoại di động, nơm nớp lo sợ kêu 'Ông ngoại' .

"Nhóc con, nhanh trở về, về sau đừng đi chơi với lão Nhị, người kia không có chuyện gì đứng đắn, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, cháu vẫn nên trở về với ông thì hơn."

"Vâng, cháu ăn cơm xong sẽ trở lại."

Cúp điện thoại, An Noãn nhẹ nhàng thở ra. Như là học sinh tiểu học làm sai chuyện, giống như nói dối thành công.

- -

Cơm nước xong, Thẩm Thần Bằng đưa cô về nhà, Mạc Trọng Huy tự nhiên không tiện lộ diện. Tuy nhiên Thẩm Diệc Minh không ở nhà, nhưng bảo vệ nhà họ Thẩm nhìn anh quá chặt chẽ. Anh cũng không muốn ở thời điểm không thích hợp trêu chọc Thẩm Diệc Minh tức giận, để sau này sẽ thật sự gặp phiền toái.

"Hai người các em miệng triền miên một chút, anh ở trên xe chờ."

Hắn mập mờ nói xong, lúc đi đến cạnh cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người, nghiêm trang nói: "Huy tử, cậu để cho tôi một phòng ở tầng cao nhất này, hoàn cảnh phải tốt."

Mạc Trọng Huy gật gật đầu, hắn mới vừa lòng rời đi, lúc rời đi khóe miệng vẫn chứa nụ cười ái muội.

Mạc Trọng Huy có chút vội vàng kéo cô vào trong lồng ngực mình, ôm chặt lấy.

"Mạc Trọng Huy, đừng như vậy, anh hai đang đợi tôi."

"Để cho hắn chờ một lát, lừa không ít tiền bạc của anh."

Anh giống như nói đùa xong, nâng mặt cô lên, thâm tình hôn lên môi của cô.

An Noãn không có cự tuyệt, đặt tay lên bờ vai của anh đón ý nói hùa anh, mãi đến khi hai người có chút hít thở không thông, Mạc Trọng Huy mới lưu luyến rời khỏi môi cô, môi hôn lên gương mặt của cô.

"Anh thực không muốn thả em đi."

"Đừng như vậy, ông ngoại ở nhà chờ tôi, tôi đi về trước."

- -

An Noãn lên xe Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng trầm thấp trêu chọc nói: "Nhanh như vậy?"

Dọc theo đường đi, An Noãn vẫn nghĩ làm thế nào mở miệng hỏi thăm chuyện của hắn, vài lần mở mồng, cũng không có hỏi ra miệng.

Trong xe quá mức trầm mặc, An Noãn mở âm nhạc ra, nhưng là một ca khúc cũ《 trí nhớ độc nhất vô nhị 》, một ca khúc tuần hoàn.

Ca khúc tuần hoàn lần hai, Thẩm Thần Bằng đột nhiên đưa tay tắt đi.

"Vì sao tuần hoàn một ca khúc này?"

Thẩm Thần Bằng mặt không chút thay đổi, trầm thấp nói: "Anh không hay nghe hát, trước kia một người bạn ngồi ở trên xe, nghe bài hát này, nên vẫn không đổi."

An Noãn rất muốn hỏi anh, người bạn kia là ai, cuối cùng không mở miệng. Nhưng mặc dù không có hỏi, cô đại khái cũng có thể đoán được.

Ai nói người trong vòng tròn này không có tình yêu chân thực, chỉ là chưa gặp được mà thôi.

"Anh họ, đến bây giờ anh chưa có bạn gái, mợ đều lo lắng gần chết."

Thẩm Thần Bằng cười lạnh: "Bà ấy sẽ không lo lắng, bọn họ hi vọng anh không có bạn gái, chờ bọn họ lựa chọn được người thích hợp, trực tiếp cho làm hôn lễ, ít đi rất nhiều phiền phức."

"Anh họ, anh với mợ có hiểu lầm."

"Anh ở với bọn họ vài chục năm, anh còn có thể không biết bọn họ là ai, An Noãn, cái em thấy rất nhiều thứ chỉ là mặt ngoài, bọn họ làm cho em xem."

"Có ý gì?"



Thẩm Thần Bằng sờ sờ tóc của cô, cười nói: "Rất nhiều chuyện em không nên biết hết, nếu không sẽ tăng thêm phiền não. Lão gia tử thật tâm yêu quý em, em tốt nhất hiếu thuận ông, tổn thương ai cũng đừng tổn thương đến tim của ông."

"Chẳng lẽ cậu không thiệt lòng yêu em sao?"

Thẩm Thần Bằng hơi dừng một chút, trầm thấp nói: "Ông ấy cũng thật tâm yêu em."

- -

Bọn họ trở về nhà, thấy xe riêng của Thẩm Diệc Minh dừng ở bên ngoài. An Noãn nhìn Thẩm Thần Bằng, hắn cũng không có ý muốn xuống xe.

"Cô bé, tự em vào đi thôi, anh không xuống nữa, còn có việc."

"Anh cũng đã trở lại, vẫn nên đi xuống chào hỏi chứ."

Cuối cùng Thẩm Thần Bằng vẫn cùng cô xuống xe, đi vào nhà, Thẩm Diệc Minh đang dùng trà với lão gia tử, Tiết Ngọc Lan đi ra ngoài một chuyến trở về, người nhìn qua có tinh thần sáng láng, nhìn ra được tâm tình bà rất tốt.

"Ông ngoại, cậu hai, mợ hai." An Noãn vui vẻ chào hỏi.

Thẩm Thần Bằng chỉ gọi lão gia tử.

Trán Thẩm Diệc Minh xẹt qua vài đường hắc tuyến, dáng vẻ mất hứng.

"Nghe nói con mang An Noãn đi ra ngoài cả một đêm, bây giờ mới trở về, con ở bên ngoài hồ đồ cha mặc kệ, chẳng lẽ còn muốn em gái con thành hư hỏng sao?"

An Noãn thấy hai tay Thẩm Thần Bằng ở bên người nắm thành quyền.

Cô vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, giải thích: "Cậu hai, cậu hiểu lầm rồi, anh hai mang con đi chơi, con chơi rất vui vẻ, còn kết giao rất nhiều bạn tốt, bọn họ đều rất lợi hại, đều có chỗ cho con đáng học tập."

"Có chỗ đáng để con học tập? Chơi mạt chược?"

An Noãn nhịn không được, xì cười ra tiếng.

"Cậu, cậu có thể đừng hài hước như vậy không."

Lão gia tử cũng ở một bên khuyên bảo: "Ngày hôm qua là cha bảo Thần Bằng mang An Noãn đi chơi, con bé kia cả ngày ở nhà, cha sợ con bé buồn bực đến hỏng, người trẻ tuổi, nên ra ngoài giao tiếp."

Lúc này Thẩm Diệc Minh mới không nói gì nữa.

Thẩm Thần Bằng vẫn trầm mặc đi đến trước mặt lão gia tử, trầm thấp nói: "Ông nội, cháu còn có việc, hôm nào trở về thăm người."

"Mới trở về đã muốn đi?" Lão gia tử nhăn mày lại, người cháu nội này làm cho ông lo lắng, quan hệ với trong nhà căng thẳng nhất.

Tìm kiếm với từ khoá: 2 thành viên đã gởi lời cảm ơn tuladen về bài viết trên: binbon25, «Wings»_HànTuyết 05.06.2016, 20:17 tuladen Tiểu Thần Mộc Lân Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 19.01.2015, 23:18

Bài viết: 309

Được thanks: 7356 lần

Điểm: 10.87

Re: [Hiện đại] Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất [111/184] - Điểm: 11 111.3

"Vâng, có chút việc phải xử lý."

Lão gia tử gật đầu bất đắc dĩ.

Tiết Ngọc Lan từ phòng bếp bưng hai ly trà qua, thấy Thẩm Thần Bằng đi, bà vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay hắn lại, thấp giọng nói: "Bằng Bằng, mẹ mua quà cho con, một chiếc đồng hồ, mẹ thấy con rất thích sưu tầm đồng hồ."

Thẩm Thần Bằng lạnh nhạt nhìn bà một chút, bỏ tay bà ra, lạnh lùng nói: "Bây giờ con đã không có sở thích này, tất cả sở thích của con đều đã bị các người đập vỡ hết rồi."

Thẩm Thần Bằng lập tức rời khỏi, bóng dáng lạnh lùng như vậy. An Noãn thấy trong mắt Tiết Ngọc Lan đau đớn cùng thất vọng, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Đã từng, Thẩm Thần Bằng cũng rất tín nhiệm bà, nhưng hôm nay, giống như chỉ còn lại oán hận, rõ ràng là người một nhà, người than nhất, nhưng quan hệ so với người ngoài cũng không bằng.

Thẩm Thần Bằng có lẽ cô đơn, ngay cả người bên cạnh nói chuyện cũng không có, lúc đau khổ cũng chỉ có một mình uống rượu, trốn tránh tự mình liếm láp miệng vết thương. An Noãn đột nhiên có chút đau lòng cho hắn, cô gái tên Cố Thu kia, cũng không thể một lần nữa trở lại bên cạnh hắn.

- -

Thẩm Diệc Minh vẫn vô cùng bận rộn, bây giờ ông đi rất nhiều nơi, cũng mang theo Tiết Ngọc Lan. Trên mặt Tiết Ngọc Lan tươi cười càng ngày càng nhiều, thấy dáng vẻ bà hạnh phúc như vậy, cuối cùng trong lòng An Noãn dễ chịu chút.

Mạc Trọng Huy mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, bình thường An Noãn đều trốn ở trong phòng nghe.

Có đôi khi Mạc Trọng Huy ngại gọi điện thoại không đủ để kể ra nỗi khổ tương tư của hắn, yêu cầu gặp cô một lần, An Noãn một lần cũng không đồng ý. Một là không muốn để cho người trong nhà biết, thứ hai trong lòng cô còn có chút sợ hãi.

Tối hôm đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, An Noãn tưởng rằng Mạc Trọng Huy, nhìn một chút mới phát hiện là Tô Nhiên gọi tới.

Chân mày cô không tự giác nhíu lại, ấn xuống nút nghe.

"An tiểu thư, tôi là Tô Nhiên, cô còn nhớ tôi không?" Giọng của cô ấy vẫn êm tai như thế.

An Noãn gật gật đầu, lập tức nghĩ cô ấy cũng không nhìn thấy, vì thế nói: "Đương nhiên là nhớ."

"Là như vậy, lần trước muốn để cho cô giúp mang mấy bộ quần áo cho Sớm, không biết cô chừng nào thì rảnh rỗi."

An Noãn cắn cắn môi, mấy ngày này, cô cô gắng không thèm nghĩ đến bọn họ nữa, nhưng chung quy chỉ là đang trốn tránh.

Hít sâu một hơi, An Noãn thản nhiên nói: "Tô tiểu thư, có lẽ tôi không giúp được cô, tôi với Lâm Dịch Xuyên cãi nhau, không có liên lạc. Tôi đề nghị cô tự mình đi tìm hắn, cùng hắn giải thích toàn bộ cho rõ ràng, cởi bỏ hiểu lầm."

Đầu bên kia có chút mất mác nói: "Vô dụng, anh ấy nhìn cũng sẽ không nhìn tôi, đừng nói đến là nghe giải thích của tôi. An tiểu thư, tôi xin cô giúp tôi một lần được không? Tôi chỉ muốn vì Sớm làm một chút gì."

"Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết phải làm gì."

Cúp điện thoại, trong lòng An Noãn thật có chút áy náy, quá áy náy với nhiều người.

Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, là Mạc Trọng Huy gọi tới.

Nhận điện thoại, giọng đầu bên kia nặng nề hất vấn, "Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?"

Trong lòng An Noãn không tốt, rất xung nói: "Tôi nói chuyện điện thoại với ai cần phải xin phép anh sao?"

"Làm sao vậy?" Anh không biết mình chọc cô ở chỗ nào.

An Noãn khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói: "Không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi."

"Anh bảo Thẩm Thần Bằng đi đón em, em ra ngoài một chuyến có được không?"

"Không."

Đơn giản một chữ, cự tuyệt hoàn toàn đầy đủ.

"Anh có đồ tặng em, ra ngoài có được không."

"Tôi cũng nói không được, Mạc Trọng Huy anh phiền chết."

Đầu bên kia trở nên trầm mặc.

An Noãn cũng ý thức được thái độ mình không tốt, trầm thấp nói: "Tặng đồ gì cho tôi vậy?"



"Không có gì, chỉ là ở buổi đấu giá mua được chiệc kẹp tóc cho em."

"Hôm nào đưa cho tôi đi, bây giờ em muốn nghỉ ngơi."

Cô đang muốn gác điện thoại, Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia vội vàng gọi tên cô: "An Noãn, chờ một chút."

"Anh hi vọng em có bất kỳ chuyện gì đều nói với anh, anh có chỗ nào làm không tốt, em cũng nói với anh, nói anh sẽ thay đổi. Em như vậy làm cho trong lòng anh rất không nắm chắc, rất sợ hãi, anh sợ làm sai chuyện chọc em tức giận."

An Noãn cắn cắn môi, thản nhiên nói: "Anh không có làm sai, là hôm nay tôi quá mệt mỏi, ngày mai đi, buổi sáng ngày mai tôi đi tìm anh."

"Thật sự?"

Cô cúi đầu 'Ừ' một tiếng.

- -

Ngày hôm sau An Noãn với lão gia tử nói phải đi ra ngoài một chuyến, lão gia tử rất vui vẻ đáp ứng, cười nói: "Đúng nên đi ra ngoài một chút, ông mà còn trẻ, ông cũng không muốn mỗi ngày ở nhà, rất nhàm chán."

An Noãn trước khi đi, lão gia tử vẫn còn dặn cô, trước bữa tối phải trở về, bởi vì tối hôm nay Thẩm Diệc Minh ở nhà ăn tối.

Lão gia tử kiên trì để cho lái xe đưa cô đi, An Noãn không có cự tuyệt.

Lúc xe đi đến Shine, An Noãn đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Vĩ Thần, trong nháy mắt cô muốn trực tiếp tắt máy, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống nút nghe.

Giọng nói Hứa Vĩ Thần phẫn nộ xuyên thấu qua ống nghe truyền vào lỗ tai của cô, "An Noãn, mẹ nó tôi thật muốn đánh cô một trận, Sớm nằm viện, viêm phổi. Rừng Già không cho tôi gọi điện thoại cho cô, mẹ nó tôi ngẫm lại không phục, bệnh viện nhi đồng, đến hay không tùy cô."

An Noãn còn chưa phản ứng kịp, đầu kia đã cắt đứt.

An Noãn gấp đến độ gọi điện lại, Hứa Vĩ Thần cũng không nhận điện thoại của cô. Chỉ trở lại cô một cái tin nhắn, số phòng bệnh của Sớm.

"Bác tài, đưa tôi đến bệnh viện nhi đồng."

Lái xe theo kính chiếu hậu nhìn cô một cái, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Nhanh lên, phiền chú đưa tôi đến bệnh viện nhi đồng."

Lái xe thay đổi phương hướng, thấy An Noãn sốt ruột như vậy, tăng nhanh tốc độ.

Đến bệnh viện, cô có chút vội vàng tìm đến phòng bệnh, bóng dáng Hứa Vĩ Thần cao lớn đứng ở cửa.

Thấy An Noãn, hắn kéo cô sang một bên.

"Sớm như thế nào?"

Ánh mắt Hứa Vĩ Thần lạnh như băng nhìn cô, châm chọc nói: "Cô vẫn quan tâm bé sao? Người phụ nữ nhẫn tâm vứt bỏ bé, thì ra còn có chút lương tâm như thế."

"Xin anh nói cho tôi biết, Sớm rốt cuộc sao lại thế này?"

"Bị lây bệnh dẫn đến viêm phổi, vẫn sốt cao không lùi. Rừng Già không cho tôi nói với cô, nhưng tôi nhìn khó chịu, hắn đã không ngủ không nghỉ chăm sóc Sớm hai ngày hai đêm. Sớm tốt xấu gọi cô một tiếng mẹ, nhưng mẹ nó mấy ngày này đã ở nơi nào?"

An Noãn chạy về phía phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Dịch Xuyên đang chuyên chú lau mặt cho đứa bé ở trên giường bệnh, hoàn toàn không chú ý tới có người tiến vào.

Sớm từ nhỏ thân thể đã không tốt, thường xuyên mắc bệnh, vẫn là cô chăm sóc, cô biết rất rõ chăm sóc đứa bé mắc bệnh, là chuyện bao nhiêu vất vả.

Nhìn bóng dáng Lâm Dịch Xuyên cao lớn khom lưng lau mặt cho Sớm, lòng An Noãn co rút đau đớn.

"Lâm Dịch Xuyên."

Cô thấp giọng gọi một tiếng, chỉ cảm thấy bóng lưng cao lớn của hắn hơi run một chút.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn An Noãn rất bình tĩnh lạnh nhạt, thậm chí còn có một chút lạnh lùng, hắn nói thật nhỏ: "Ethan gọi em đến, anh đã nói với hắn đừng gọi cho em."

"Vì sao không gọi cho em?" Giọng An Noãn có chút nghẹn ngào.

Lâm Dịch Xuyên hơi nhếch khóe môi, thản nhiên nói: "Gọi cho em thì thế nào? Em đã không cần bọn anh nữa, còn quan tâm bé không?"

"Lâm Dịch Xuyên, anh nghĩ em là người như thế nào, làm sao em có thể không quan tâm đến Sớm."

Trán Lâm Dịch Xuyên hiện hai đường hắc tuyến, giọng hắn lạnh nhạt trầm thấp nói: "Quan tâm nó, sẽ không cần nó."

An Noãn không có lời nào để nói.

"Em trở về đi, ở đây có anh là đủ rồi, chờ Sớm hết bệnh rồi, anh sẽ dẫn nó trở về Luân Đôn, về sau không bước vào mảnh đất Bắc Kinh này, sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa."

"Lâm Dịch Xuyên..."

Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay anh đã nghĩ thông suốt, em không thích anh, miễn cưỡng để em ở cùng với anh, em sẽ không vui vẻ. Trước kia, nghe người khác nói, yêu một người nên buông tay thành toàn để cho cô ấy hạnh phúc, anh cảm thấy người nói lời này thật khờ, người nào cho cô ấy hạnh phúc cũng không yên tâm bằng mình mang hạnh phúc tới cô ấy. Bây giờ, chuyện đã phát sinh ở trên người anh, anh hoàn toàn cảm nhận được, chỉ cần em được vui vẻ là được, không quan trọng là ai cho em hạnh phúc."

"Lâm Dịch Xuyên, bây giờ trước đừng nói những thứ này có được không, để cho em đến chăm sóc Sớm."

Lâm Dịch Xuyên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần, một mình anh có thể, Ethan cũng có thể giúp một tay, nếu muốn buông tay, xin buông tay tất cả, không cần cho nó hi vọng, lại khiến nó thất vọng. Người lớn có thể thừa nhận, nhưng trẻ con không nhất định có thể tiếp nhận."

Người nằm ở trên giường, cũng không biết có phải bị bọn họ cho đánh thức không, khẽ ho nhẹ, mở mắt. Thấy An Noãn trong nháy mắt, Sớm giãy giạu muốn từ trên giường đứng lên. Lâm Dịch Xuyên khẩn trương đè tay bé đang ở truyền nước lại. An Noãn cũng gấp đến độ chạy đến.

"Sớm, mẹ ở đây, mẹ đến thăm con."

Đứa bé kia 'Oa - -' một tiếng khóc lên, giọng nói khàn khàn gào thét: "Mẹ không cần con nữa, mẹ không cần Sớm."

Lòng An Noãn nhéo lại ở một chỗ, cầm bàn tay nhỏ của bé không có truyền nước kia, nắm chặt ở lòng bàn tay: "Mẹ không có không cần sớm, mẹ vẫn ở bên cạnh Sớm."

"Nhưng Rừng Già nói muốn mang con trở về Luân Đôn, mẹ không trở về cùng với chúng con, con không cần về Luân Đôn, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ."

Trẻ con cuối cùng chỉ là trẻ con, biểu đạt trắng ra tâm tư của bản thân như vậy.

Lòng An Noãn đau ôm bé vào trong lòng, nước mắt khống chế được chảy xuống, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, cô làm tổn thương đứa nhỏ này biết bao sâu.

"Xin lỗi, thật xin lỗi Sớm."

Đứa bé ghé vào trong lòng An Noãn mặc sức khóc một lúc. Vừa khóc, vừa ho, làm cho An Noãn rất đau lòng.

An Noãn trấn an bé xong, xoay người nói với Lâm Dịch Xuyên: "Anh vào phòng trong nghỉ ngơi một chút đi, em ở đây chăm con."

Có lẽ thức đêm, sắc mặt Lâm Dịch Xuyên không tốt lắm.

Hắn hơi mím môi, An Noãn biết hắn muốn nói cái gì, tranh trước nói: "Sớm đã như vậy, em khẳng định sẽ không rời đi, anh cũng đừng làm bộ rộng lượng mà nói, đi vào nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện khác chúng ta sẽ nói sau được không?"

Hắn giống như thấy được khả năng xoay chuyển, nhưng lại không dám có bất kỳ hy vọng xa vời gì.

Lâm Dịch Xuyên rất nghe lời vào trong phòng, ở trên giường chợp mắt một lúc.

An Noãn một mực ở bên ngoài với Sớm, đứa nhỏ này giống như rất sợ cô sẽ rời đi, tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay của cô, làm cho lòng đau An Noãn không dậy nổi.

Chuông điện thoại di động trong túi luôn vang lên, An Noãn chờ nó ngừng, gửi tin nhắn qua: "Có việc, không đi tìm anh được."

Gửi đi thành công, cô lập tức đè xuống phím tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook