Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 165: Chương 114.1: Chúng ta có thể có đứa bé
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
15/07/2016
An Noãn đến phòng của Thẩm Thần Bằng thăm anh, giờ phút này nửa người trên của anh không mặc
gì, Tiết Ngọc Lan đang đau lòng giúp anh thoa thuốc.
"Cha con ra tay cũng thật nặng, một roi mà da thịt đã rạn nứt , sau này con bớt chọc giận ông ấy, nếu không chịu thiệt là chính mình.”
An Noãn đứng ở cạnh cửa, nhìn Thẩm Thần Bằng trên giường, tấm lưng trắng nõn có một vết máu rất sâu, có vẻ dị thường nhìn thấy ghê người.
Cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Tiết Ngọc Lan quay đầu nhìn thấy cô, khóe miệng ngoéo một cái, cười nói: "Noãn Noãn, cháu đã đến rồi, may mắn lão gia tử trở về kịp, bằng không nếu đánh lên người cháu thì thật không tốt, trên người đàn ông có sẹo thì không sao, con con nếu có sẹo rất khó coi, mặc váy cũng không được.”
Thẩm Thần Bằng kêu rên: "Mặc váy cũng đây có lộ lưng của Noãn Noãn, bằng không sẽ bị Huy tử bỏ rơi.”
Tiết Ngọc Lan phản bác: " Lúc tham gia yến hội sẽ phải mặc lễ phục dạ hội, tóm lại con gái không được có sẹo.”
“Được, được, được, mẹ nói cái gì chính là cái đó, mẹ ra ngoài trước đi, để An Noãn thoa thuốc cho con là được rồi.”
“Được rồi, mẹ xuống nhà làm chút gì cho con ăn lót dạ.”
Tiết Ngọc Lan đem chai thuốc giao cho An Noãn, cười nói: "Làm phiền cháu, anh em hai người cảm tình tốt như vậy, thực vui vẻ.”
Sau khi Tiết Ngọc Lan rời đi, phòng ngủ cực đại chỉ còn lại An Noãn và Thẩm Thần Bằng.
An Noãn muốn giúp anh thoa thuốc, Thẩm Thần Bằng đột nhiên ngồi dậy: "Không cần thoa thuốc, vết thương nhỏ đó có là gì, mẹ anh chỉ quá lo lắng.”
An Noãn bĩu môi, có chút xấu hổ. Thẩm Thần Bằng xoay người, đối mặt với An Noãn, An Noãn theo bản năng xoay đầu qua hướng khác, nam nữ thụ thụ bất thân, người này một chút cũng không chú ý.
Thấy An Noãn thẹn thùng, Thẩm Thần Bằng cười đến không dậy nổi, cố ý tới gần cô, hỏi: "Dáng người của anh so với Huy tử thế nào, ai hơn gợi cảm? Anh cũng thường xuyên tập thể hình, em nhìn nè cơ bụng có tám múi.”
“Thẩm Thần Bằng, mặc quần áo vào.” An Noãn không nhìn anh, gầm nhẹ.
“Nhưng Tiết Ngọc Lan nói vết thương bị hở miệng, không thể mặc quần áo, bằng không sẽ nhiễm trùng.”
“Vậy anh nằm xuống đi, em giúp anh thoa thuốc.”
“Quên đi, không đùa em nữa.”
Thẩm Thần Bằng thực lưu loát mặc quần áo mặc vào.
“Không phải nói mặc quần áo sẽ nhiễm trùng sao?”
Thẩm Thần Bằng gõ trán cô một cái, cười nói: "Ngốc, lừa em thôi. Vết thương nhỏ đó tính là cái gì, trước kia không ít lần bị cha đánh. Có một lần còn bị ông đánh ngay ót.”
Thấy ánh mắt An Noãn có vẻ không tin, anh cười nhạt nói: "Đừng không tin, bên ngoài ông hòa ái dễ gần, đây chỉ là hình tượng để ông đối ngoại, thân phận của ông nhất định phải ngụy trang cẩn thận. Kỳ thật tính tình ông rất táo bạo, anh nghĩ em cũng có cảm giác đó, bất quá nói thật, ông rất thương em, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ông thương ai như vậy, có lẽ tình cảm của ông và mẹ em rất sâu nặng.”
An Noãn do dự, nhưng vẫn mở miệng: “Thực xin lỗi."
Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng hơi đổi, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nếu em thật sự muốn xin lỗi anh, giúp anh gọi điện thoại đi.”
“Gọi cho ai?”
“Cố Thu.”
An Noãn giật mình, lập tức hỏi: "Gọi cho cô ấy làm gì? Cô ấy có thể tới đây thăm anh sao? Gia đình này không chừng cả đời cô ấy cũng không vào được.”
Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng dần dần ảm đạm, mím môi, trầm giọng nói: "Anh chỉ muốn biết anh bị thương, cô ấy có phản ứng gì.”
“Cho dù cô ấy có phản ứng thì sao, kia lại như thế nào? Anh và cô ấy vĩnh viễn cũng không khả năng, nếu anh thật sự yêu cô ấy, nên quên cô ấy đi, để cho cô ấy một cuộc sống thanh thản. Anh có biết, chỉ cần anh và cô ấy ngày nào con liên lạc với nhau, Thẩm gia tuyệt đối không bỏ qua cho cô ấy.
Thẩm Thần Bằng thật sâu thở dài, cúi đầu nói: "Đúng vậy, coi như anh chưa nói đi.”
Buổi chiều, An Noãn và lão gia tử hai người đến mộ viên, ở trước mộ mẹ cô, lão nhân gia lệ tung hoành. Không biết khi nào, ảnh mẹ cô được đổi thành một tấm hình bà cười rực rỡ dưới ánh mặt trời,chắc là nhị cữu đã đổi. Có thể nhị cữu cho người làm, nhìn tấm ảnh làm cho người ta có chút thương cảm. Dù sao cô gái có nụ cười xinh đẹp kia cũng đã mất, hình ảnh cô mỉm cười lại trở thành vĩnh hằng.
“Ngoại công, ông đừng buồn, mẹ cháu trên trời có linh, nhất định đã tha thứ ông.”
Lão gia tử gật gật đầu: "Diệc Nhu rất thiện lương, rất hiếu thuận, khẳng định sẽ tha thứ cho ta, nhưng trong lòng nói thế nào cũng không qua được.”
“Ngoại công, sống chết có mệnh, vận mệnh mẹ cháu đã như vậy, ông không cần tự trách. Có lẽ cho dù mẹ cháu ở Bắc Kinh, vào bệnh viện tốt nhất, bà vẫn sẽ rời khỏi chúng ta.”
An Noãn đau lòng giúp lão nhân gia lau nước mắt.
Giọng lão gia tử nghẹn ngào: "May mắn mẹ cháu còn để lại cháu cho ta.”
Đứng trước mộ cha, đáy lòng An Noãn sự xấu hổ cuồn cuộn không ngừng bừng lên.
Lão gia tử tựa hồ thấy được nỗi lòng của cô, an ủi nói: "Nha đầu, không sao, nếu cha cháu thật sự thương cháu, sẽ ủng hộ cháu, lựa chọn người mình yêu, để mình hạnh phúc, mới là báo đáp tốt nhất đối với ông ấy. Nếu không, cháu không vui, ông ấy cũng sẽ không an tâm.”
An Noãn mím môi, mặc dù tự an ủi chính mình, trong lòng vẫn khó chịu, xấu hổ vô cùng. Từ mộ viên trở về, An Noãn cùng lão gia tử đều có vẻ mệt mỏi, Thẩm Diệc Minh vào lúc ban đêm cũng đã trở lại.
Trên bàn cơm, lão gia tử có chút mỏi mệt dặn mọi người: "Chiều nay, ta cùng An Noãn đến mộ viên thăm Diệc Như, ba anh em các người có thời gian cũng đến thăm Diệc Như đi, ta sợ Diệc Như cảm thấy cô đơn.”
Nói đến mẹ An Noãn, lòng của mọi người đều trầm xuống.
“Bất quá Diệc Như mất, chúng ta còn có Noãn Noãn, về sau các người dành nhiều thời gian bồi nha đầu kia.”
Đại cữu cười gắp cho An Noãn một miếng thịt, cười nói: "Nha đầu ăn nhiều một chút, cữu về sau sẽ dành nhiều thời gian với cháu.”
Tiểu cữu cũng cầm một cái chén sạch múc cho An Noãn chén canh nấm gà, An Noãn tiếp nhận, có chút xấu hổ nói: "Tiểu cữu, cháu dị ứng với nấm.”
An Noãn nói vừa ra, đại cữu tiểu cữu lão gia tử đều giật mình.
Chỉ có Tiết Ngọc Lan cười nói: "Quả nhiên là người của Thẩm gia, nhị cữu cháu cũng dị ứng với nấm.”
An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh, chỉ thấy giờ phút này thần sắc ông phức tạp, đại khái còn tại đang tức giận An Noãn.
An Noãn ôm lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh, làm nũng: "Nhị cữu, nể tình cậu và cháu đều dị ứng với nấm, cậu đừng giận cháu nữa được không?”
Ý tứ của An Noãn rất rõ ràng, Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
“Chuyện tình càm, về sau để cháu tự mình làm chủ được không?” An Noãn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thẩm Diệc Minh mắt lạnh liếc cô.
An Noãn bĩu môi, thỏa hiệp nói:"Chuyện tình cảm về sau rồi nói sau, ăn cơm, mọi người ăn cơm.”
Thẩm Diệc Minh tựa hồ vì biểu đạt ông đã tha thứ cho An Noãn, không ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, tất cả đều là thức ăn An Noãn thích nhất.
“Vẫn nhị cữu thương chau, biết cháu thích ăn cái gì nhất.”
Một câu dỗ cho Thẩm Diệc Minh kìm lòng không được khóe miệng giơ lên.
Miêu Dung cười trêu ghẹo chồng mình: "Chồng à, xem ra về sau anh phải dùng nhiều thời gian bồi An Noãn mới được, anh xem anh đối với Noãn Noãn hiểu biết ít như vậy.”
Thẩm Diệc Bác cũng áy náy nói: "Cả ngày anh ở quân đội, rất ít có thời gian trở về, về sau anh tận lực dành nhiều thời gian bồi Noãn Noãn, Noãn Noãn, đừng giận tiểu cữu nha.”
“Cháu mới không giận tiểu cữu, mọi người đều rất thương cháu.” Nói xong cảm tính lên: "Sau khi cha cháu mất, cháu luôn nghĩ mình là một cô nhi, không còn có người nhà. Nhưng mọi người lại tìm được cháu, làm cho cháu biết trên thế giới này còn có nhiều người nhà yêu thương cháu, cháu nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cháu thật sự rất hạnh phúc, bởi vì cháu có mọi người.”
“Đứa nhỏ này, hiếm có dịp ăn bữa cơm đoàn viên, thế nào lại làm cho mọi người khóc lóc sao?”
Tiết Ngọc Lan lau mắt, Đậu Nhã Quyên và Miêu Dung cũng lần lượt dụi mắt.
Thẩm Diệc Minh hít một hơi thật sâu, khoát tay lên vai An Noãn.
An Noãn vì muốn làm dịu không khí, quay đầu hỏi Thẩm Diệc Minh: "Cữu, về sau cháu làm sai, cậu cũng sẽ dùng roi đánh cháu sao?”
Vốn nghĩ ông sẽ cười cho qua chuyện, Thẩm Diệc Minh lại nhìn cô, vô cùng thật lòng nói: "Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, lần trước cũng chỉ là dọa con.”
“Cháu thật sự bị dọa, cậu tính như thế nào bù lại cho cháu.”
Thẩm Diệc Minh cười cười, sủng nịch nói: "Con cứ nói muốn cái gì cậu đều cho con.”
“Cháu muốn tự do, tùy thời có thể ra cửa, tùy lúc có thể về nhà.”
“Tốt, cậu sẽ nói một tiếng với cảnh vệ và gác cổng, sau mười giờ phải về nhà, sau mười giờ không cho phép ra ngoài.”
An Noãn cò kè mặc cả: "Ngẫu nhiên có tình huống đặc biệt hẳn là có thể khác?”
“Không có tình huống đặc biệt.” Thẩm Diệc Minh gằn từng tiếng.
An Noãn bĩu môi, không tiếp tục cò kè làm mất mặt.
"Cha con ra tay cũng thật nặng, một roi mà da thịt đã rạn nứt , sau này con bớt chọc giận ông ấy, nếu không chịu thiệt là chính mình.”
An Noãn đứng ở cạnh cửa, nhìn Thẩm Thần Bằng trên giường, tấm lưng trắng nõn có một vết máu rất sâu, có vẻ dị thường nhìn thấy ghê người.
Cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Tiết Ngọc Lan quay đầu nhìn thấy cô, khóe miệng ngoéo một cái, cười nói: "Noãn Noãn, cháu đã đến rồi, may mắn lão gia tử trở về kịp, bằng không nếu đánh lên người cháu thì thật không tốt, trên người đàn ông có sẹo thì không sao, con con nếu có sẹo rất khó coi, mặc váy cũng không được.”
Thẩm Thần Bằng kêu rên: "Mặc váy cũng đây có lộ lưng của Noãn Noãn, bằng không sẽ bị Huy tử bỏ rơi.”
Tiết Ngọc Lan phản bác: " Lúc tham gia yến hội sẽ phải mặc lễ phục dạ hội, tóm lại con gái không được có sẹo.”
“Được, được, được, mẹ nói cái gì chính là cái đó, mẹ ra ngoài trước đi, để An Noãn thoa thuốc cho con là được rồi.”
“Được rồi, mẹ xuống nhà làm chút gì cho con ăn lót dạ.”
Tiết Ngọc Lan đem chai thuốc giao cho An Noãn, cười nói: "Làm phiền cháu, anh em hai người cảm tình tốt như vậy, thực vui vẻ.”
Sau khi Tiết Ngọc Lan rời đi, phòng ngủ cực đại chỉ còn lại An Noãn và Thẩm Thần Bằng.
An Noãn muốn giúp anh thoa thuốc, Thẩm Thần Bằng đột nhiên ngồi dậy: "Không cần thoa thuốc, vết thương nhỏ đó có là gì, mẹ anh chỉ quá lo lắng.”
An Noãn bĩu môi, có chút xấu hổ. Thẩm Thần Bằng xoay người, đối mặt với An Noãn, An Noãn theo bản năng xoay đầu qua hướng khác, nam nữ thụ thụ bất thân, người này một chút cũng không chú ý.
Thấy An Noãn thẹn thùng, Thẩm Thần Bằng cười đến không dậy nổi, cố ý tới gần cô, hỏi: "Dáng người của anh so với Huy tử thế nào, ai hơn gợi cảm? Anh cũng thường xuyên tập thể hình, em nhìn nè cơ bụng có tám múi.”
“Thẩm Thần Bằng, mặc quần áo vào.” An Noãn không nhìn anh, gầm nhẹ.
“Nhưng Tiết Ngọc Lan nói vết thương bị hở miệng, không thể mặc quần áo, bằng không sẽ nhiễm trùng.”
“Vậy anh nằm xuống đi, em giúp anh thoa thuốc.”
“Quên đi, không đùa em nữa.”
Thẩm Thần Bằng thực lưu loát mặc quần áo mặc vào.
“Không phải nói mặc quần áo sẽ nhiễm trùng sao?”
Thẩm Thần Bằng gõ trán cô một cái, cười nói: "Ngốc, lừa em thôi. Vết thương nhỏ đó tính là cái gì, trước kia không ít lần bị cha đánh. Có một lần còn bị ông đánh ngay ót.”
Thấy ánh mắt An Noãn có vẻ không tin, anh cười nhạt nói: "Đừng không tin, bên ngoài ông hòa ái dễ gần, đây chỉ là hình tượng để ông đối ngoại, thân phận của ông nhất định phải ngụy trang cẩn thận. Kỳ thật tính tình ông rất táo bạo, anh nghĩ em cũng có cảm giác đó, bất quá nói thật, ông rất thương em, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ông thương ai như vậy, có lẽ tình cảm của ông và mẹ em rất sâu nặng.”
An Noãn do dự, nhưng vẫn mở miệng: “Thực xin lỗi."
Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng hơi đổi, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nếu em thật sự muốn xin lỗi anh, giúp anh gọi điện thoại đi.”
“Gọi cho ai?”
“Cố Thu.”
An Noãn giật mình, lập tức hỏi: "Gọi cho cô ấy làm gì? Cô ấy có thể tới đây thăm anh sao? Gia đình này không chừng cả đời cô ấy cũng không vào được.”
Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng dần dần ảm đạm, mím môi, trầm giọng nói: "Anh chỉ muốn biết anh bị thương, cô ấy có phản ứng gì.”
“Cho dù cô ấy có phản ứng thì sao, kia lại như thế nào? Anh và cô ấy vĩnh viễn cũng không khả năng, nếu anh thật sự yêu cô ấy, nên quên cô ấy đi, để cho cô ấy một cuộc sống thanh thản. Anh có biết, chỉ cần anh và cô ấy ngày nào con liên lạc với nhau, Thẩm gia tuyệt đối không bỏ qua cho cô ấy.
Thẩm Thần Bằng thật sâu thở dài, cúi đầu nói: "Đúng vậy, coi như anh chưa nói đi.”
Buổi chiều, An Noãn và lão gia tử hai người đến mộ viên, ở trước mộ mẹ cô, lão nhân gia lệ tung hoành. Không biết khi nào, ảnh mẹ cô được đổi thành một tấm hình bà cười rực rỡ dưới ánh mặt trời,chắc là nhị cữu đã đổi. Có thể nhị cữu cho người làm, nhìn tấm ảnh làm cho người ta có chút thương cảm. Dù sao cô gái có nụ cười xinh đẹp kia cũng đã mất, hình ảnh cô mỉm cười lại trở thành vĩnh hằng.
“Ngoại công, ông đừng buồn, mẹ cháu trên trời có linh, nhất định đã tha thứ ông.”
Lão gia tử gật gật đầu: "Diệc Nhu rất thiện lương, rất hiếu thuận, khẳng định sẽ tha thứ cho ta, nhưng trong lòng nói thế nào cũng không qua được.”
“Ngoại công, sống chết có mệnh, vận mệnh mẹ cháu đã như vậy, ông không cần tự trách. Có lẽ cho dù mẹ cháu ở Bắc Kinh, vào bệnh viện tốt nhất, bà vẫn sẽ rời khỏi chúng ta.”
An Noãn đau lòng giúp lão nhân gia lau nước mắt.
Giọng lão gia tử nghẹn ngào: "May mắn mẹ cháu còn để lại cháu cho ta.”
Đứng trước mộ cha, đáy lòng An Noãn sự xấu hổ cuồn cuộn không ngừng bừng lên.
Lão gia tử tựa hồ thấy được nỗi lòng của cô, an ủi nói: "Nha đầu, không sao, nếu cha cháu thật sự thương cháu, sẽ ủng hộ cháu, lựa chọn người mình yêu, để mình hạnh phúc, mới là báo đáp tốt nhất đối với ông ấy. Nếu không, cháu không vui, ông ấy cũng sẽ không an tâm.”
An Noãn mím môi, mặc dù tự an ủi chính mình, trong lòng vẫn khó chịu, xấu hổ vô cùng. Từ mộ viên trở về, An Noãn cùng lão gia tử đều có vẻ mệt mỏi, Thẩm Diệc Minh vào lúc ban đêm cũng đã trở lại.
Trên bàn cơm, lão gia tử có chút mỏi mệt dặn mọi người: "Chiều nay, ta cùng An Noãn đến mộ viên thăm Diệc Như, ba anh em các người có thời gian cũng đến thăm Diệc Như đi, ta sợ Diệc Như cảm thấy cô đơn.”
Nói đến mẹ An Noãn, lòng của mọi người đều trầm xuống.
“Bất quá Diệc Như mất, chúng ta còn có Noãn Noãn, về sau các người dành nhiều thời gian bồi nha đầu kia.”
Đại cữu cười gắp cho An Noãn một miếng thịt, cười nói: "Nha đầu ăn nhiều một chút, cữu về sau sẽ dành nhiều thời gian với cháu.”
Tiểu cữu cũng cầm một cái chén sạch múc cho An Noãn chén canh nấm gà, An Noãn tiếp nhận, có chút xấu hổ nói: "Tiểu cữu, cháu dị ứng với nấm.”
An Noãn nói vừa ra, đại cữu tiểu cữu lão gia tử đều giật mình.
Chỉ có Tiết Ngọc Lan cười nói: "Quả nhiên là người của Thẩm gia, nhị cữu cháu cũng dị ứng với nấm.”
An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh, chỉ thấy giờ phút này thần sắc ông phức tạp, đại khái còn tại đang tức giận An Noãn.
An Noãn ôm lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh, làm nũng: "Nhị cữu, nể tình cậu và cháu đều dị ứng với nấm, cậu đừng giận cháu nữa được không?”
Ý tứ của An Noãn rất rõ ràng, Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
“Chuyện tình càm, về sau để cháu tự mình làm chủ được không?” An Noãn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thẩm Diệc Minh mắt lạnh liếc cô.
An Noãn bĩu môi, thỏa hiệp nói:"Chuyện tình cảm về sau rồi nói sau, ăn cơm, mọi người ăn cơm.”
Thẩm Diệc Minh tựa hồ vì biểu đạt ông đã tha thứ cho An Noãn, không ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, tất cả đều là thức ăn An Noãn thích nhất.
“Vẫn nhị cữu thương chau, biết cháu thích ăn cái gì nhất.”
Một câu dỗ cho Thẩm Diệc Minh kìm lòng không được khóe miệng giơ lên.
Miêu Dung cười trêu ghẹo chồng mình: "Chồng à, xem ra về sau anh phải dùng nhiều thời gian bồi An Noãn mới được, anh xem anh đối với Noãn Noãn hiểu biết ít như vậy.”
Thẩm Diệc Bác cũng áy náy nói: "Cả ngày anh ở quân đội, rất ít có thời gian trở về, về sau anh tận lực dành nhiều thời gian bồi Noãn Noãn, Noãn Noãn, đừng giận tiểu cữu nha.”
“Cháu mới không giận tiểu cữu, mọi người đều rất thương cháu.” Nói xong cảm tính lên: "Sau khi cha cháu mất, cháu luôn nghĩ mình là một cô nhi, không còn có người nhà. Nhưng mọi người lại tìm được cháu, làm cho cháu biết trên thế giới này còn có nhiều người nhà yêu thương cháu, cháu nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cháu thật sự rất hạnh phúc, bởi vì cháu có mọi người.”
“Đứa nhỏ này, hiếm có dịp ăn bữa cơm đoàn viên, thế nào lại làm cho mọi người khóc lóc sao?”
Tiết Ngọc Lan lau mắt, Đậu Nhã Quyên và Miêu Dung cũng lần lượt dụi mắt.
Thẩm Diệc Minh hít một hơi thật sâu, khoát tay lên vai An Noãn.
An Noãn vì muốn làm dịu không khí, quay đầu hỏi Thẩm Diệc Minh: "Cữu, về sau cháu làm sai, cậu cũng sẽ dùng roi đánh cháu sao?”
Vốn nghĩ ông sẽ cười cho qua chuyện, Thẩm Diệc Minh lại nhìn cô, vô cùng thật lòng nói: "Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, lần trước cũng chỉ là dọa con.”
“Cháu thật sự bị dọa, cậu tính như thế nào bù lại cho cháu.”
Thẩm Diệc Minh cười cười, sủng nịch nói: "Con cứ nói muốn cái gì cậu đều cho con.”
“Cháu muốn tự do, tùy thời có thể ra cửa, tùy lúc có thể về nhà.”
“Tốt, cậu sẽ nói một tiếng với cảnh vệ và gác cổng, sau mười giờ phải về nhà, sau mười giờ không cho phép ra ngoài.”
An Noãn cò kè mặc cả: "Ngẫu nhiên có tình huống đặc biệt hẳn là có thể khác?”
“Không có tình huống đặc biệt.” Thẩm Diệc Minh gằn từng tiếng.
An Noãn bĩu môi, không tiếp tục cò kè làm mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.