Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 104: Chương 95.1: Về Thẩm gia
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
04/12/2015
An Noãn ở phòng đợi
cho đến trời tối, chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì, Hứa Vĩ Thần ngồi ở
phòng khách xem TV, không chút để ý nói với cô: “Rừng già của cô đã về
Luân Đôn.”
Một khắc kia, An Noãn tức giận đến hận không thể giết người, thực chưa thấy qua người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy.
“Tôi nói Rừng già của cô đã về Luân Đôn, sao cô không có phản ứng gì?”
An Noãn tức giận quát: “Chuyện của anh ta liên quan gì đến tôi, về sau cũng đừng nói với tôi.”
Hứa Vĩ Thần bĩu môi, thật ra anh rất muốn xem, cuối cùng ai sẽ thỏa hiệp trước. Nói thật, bọn họ quen biết nhau đã lâu, rất ít khi thấy Lâm Dịch Xuyên thực sự tức giận, có thể lần này đã chạm đến điểm mấu chốt của anh ta.
“Đúng rồi Noãn, từ giờ cô đã bắt đầu bận rộn, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô. Đêm nay ngủ một giấc cho ngon, ngày mai khởi công.”
An Noãn gật gật đầu, có việc làm là tốt rồi, ít nhất có thể tạm thời quên đi tất cả.
Kế tiếp An Noãn thực sự rất bận rộn, liên tục ba ngày, Lâm Dịch Xuyên cũng không gọi điện thoại cho cô. Thỉnh thoảng Hứa Vĩ Thần hỏi thăm: “Rừng già có gọi điện thoại cho cô hay không?”
Mỗi lần anh hỏi, lần nào An Noãn cũng đen mặt, sau đó anh cũng không dám hỏi nữa. Hôm nay, An Noãn đang chuẩn bị tan tầm sớm một chút, đem công việc mang về, kêu Hứa Vĩ Thần giúp cô, tên này đã bay sang Hong Kong, đêm nay mới trở về.
Trên đường về khách sạn, cô nhận được điện thoại của Thẩm Thần Phong, anh khẩn trương nói với cô: “An Noãn, đến bệnh viện quân khu một chuyến, gia gia vừa mới ngất đã đưa vào đó.”
Tâm An Noãn nặng nề, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Trách anh nhiều chuyện, lúc ăn cơm anh không cẩn thận nói lỡ lời, nói em bị người ta khi dễ, lão gia tử nổi giận, cảm xúc kích động, hôn mê bất tỉnh. Tóm lại em nhanh chóng đến đây một chuyến đi.”
An Noãn kêu tài xế quay đầu xe đến bệnh viện. Đến bệnh viện, cảnh vệ viên đã ở bên ngoài chờ cô.
“An tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến, lão thủ trưởng muốn gặp cô.”
“Ông không có việc gì chứ?” An Noãn khẩn trương hỏi.
Cảnh vệ viên cười lắc đầu: “Yên tâm đi, không có việc gì, bệnh cũ, một chút kích động cũng dễ dàng té xỉu.”
Cảnh vệ viên đưa cô đến phòng bệnh, người trong nhà đều ở bên trong, trừ Thẩm Diệc Minh cùng hai người anh họ. Thấy An Noãn, lão gia tử giãy dụa từ trên giường đi xuống, trên mặt kinh hỉ cùng hưng phấn, làm cho An Noãn có chút cảm động.
“Đứa nhỏ, lại đây, lại đây để ngoại công nhìn xem.” Lão nhân gia ngồi ở trên giường ngoắc cô.
An Noãn đi qua, ngồi xuống bên giường. Một tiếng ‘Ngoại công’ nghẹn ở trong cổ họng, như thế nào cũng không mở miệng được.
Lão gia tử cũng không để ý, kích động nắm hai tay cô, nước mắt già nua chảy ra: “Chỉ cần cháu đến thăm ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn. Đứa nhỏ, cháu của ta, mấy năm nay ủy khuất cho cháu, ngoại công mỗi thời mỗi khắc đều luôn tự trách, luôn sám hối.”
“Về sau ông đừng tự trách nữa, bảo trọng thân thể mới là quan trọng.”
Lão gia tử nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, cười nói: “Đúng vậy, về sau ta nhất định phải chú ý thân thể, để sống thêm vài năm nữa, ta còn phải bảo hộ cho cháu gái bảo bối của ta.”
An Noãn xấu hổ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đầu cúi thấp.
Thẩm Diệc Bác cười xen mồm nói: “Noãn Noãn, cháu có biết vì sao cảm xúc của lão gia tử kích động không, Thần Phong nói cháu bị người khác khi dễ, lão gia tử nghe xong liền phát hỏa.”
An Noãn bĩu môi, giải thích nói: “Cháu không có bị khi dễ, nhị cữu đã ra mặt giúp cháu, hơn nữa hạng mục này công ty của cháu cũng đã nhận được.”
Lão gia tử sờ sờ tóc cô, vô cùng sủng nịch nói: “Chuyện này đã trôi qua ta cũng không truy cứu, nếu có lần sau, cháu nhất định phải nói cho ngoại công, bảo bối của Thẩm gia ta sao có thể để người khác khi dễ, ta rất muốn nhìn ai dám to gan lớn mật như vậy.”
An Noãn nói chuyện với lão gia tử một lát, mọi người đều kêu cô ăn cơm cùng lão gia tử.
Đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên lén lút nói nhỏ với An Noãn: “Nha đầu, ăn cơm với ngoại công của cháu xong rồi đi, có cháu ở đây, có lẻ ông sẽ ăn nhiều thêm một chút, cháu không biết chứ người già cũng giống như một đứa bé, mỗi ngày dụ ông ăn cơm cũng là một kỹ thuật, lão nhân gia nếu không cao hứng, cái gì cũng không ăn, làm chúng ta không biết làm sao.”
An Noãn nghe vậy nên ở lại ăn cơm với lão gia tử. Phòng bệnh này là chuẩn bị cho lão gia tử, bên trong có phòng bếp, có nhà ăn, có phòng khách, cái gì cần có đều có. Người một nhà ăn cơm, lão gia tử hôm nay ăn thiệt nhiều, khẩu vị cũng lớn hơn.
Đậu Nhã Quyên cười trêu chọc: “Con dâu cho dù có tốt cũng không bằng được con gái nha, Noãn Noãn ở đây, lão gia tử cả người đều lên tinh thần.”
Mẹ của Thẩm Thần Phong - Miêu Dung nói tiếp: “Muốn trách chỉ trách bụng của chúng ta không chịu nghe lời, con sinh ra đều là vô dụng.”
Lời này chọc mọi người cười ha ha, Thẩm Thần Phong không vui kêu rên: “Sao con trở thành vô dụng rồi? Các người không thể có Noãn Noãn, liền phủ định ba người đàn ông chúng tôi, nếu không phải có chúng tôi, ai sẽ nối dõi tông đường cho Thẩm gia.”
Miêu Dung lơ đễnh, tức giận nói: “Ngoại trừ con làm cho mẹ phiền não, còn có thể làm cái gì? Giống như một tiểu Bá Vương, luôn khiến cho trong nhà gà chó không yên. Ta mỗi ngày nằm mơ đều muốn có một đứa con gái, nói chuyện tâm sự với mẹ, còn có thể đi dạo phố với mẹ.”
Nhị cữu mẫu Tiết Ngọc Lan cũng là người nói chuyện có phân lượng trong nhà, bà ngồi ở bên cạnh An Noãn, nắm tay An Noãn, hòa ái dễ gần nói: “Hiện tại chúng ta không phải có Noãn Noãn sao, sau này để đứa nhỏ này bồi chúng ta, chúng ta sẽ coi cháu như con ruột của mình.”
An Noãn cảm thấy mình rất hạnh phúc, chưa từng có nhiều người như vậy sủng ái cô. Mắt cô đỏ lên, lòng mềm nhũn.
Lão gia tử xoa xoa đầu cô, đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, là con cháu của Thẩm gia ta, sau này là bảo bối của mỗi một người chúng ta. Mấy người dì không có con gái, về sau các dì sẽ đối đãi với cháu như con ruột của mình.”
Đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên đột nhiên hỏi: “Noãn, khi nào thì về Thẩm gia ăn một bữa cơm, trong nhà đã chuẩn bị phòng cho cháu, lúc nào cháu cũng có thể về nhà.”
Tất cả mọi người có mặt đều đang đợi đáp án của An Noãn. Nếu bây giờ An Noãn còn cự tuyệt thì có vẻ làm kiêu. Cô nghĩ nghĩ trả lời: “Khi nào ngoại công xuất viện đi.”
Một tiếng ngoại công là cô vô ý nói ra, nói xong phát hiện trên mặt mọi người đều vui mừng tươi cười.
Lão gia tử càng kích động, dùng sức nắm tay An Noãn, vô cùng hưng phấn nói: “Đứa nhỏ, vừa rồi cháu kêu ta là gì? Ngoại công không phải nghe lầm chứ?”
An Noãn cười cười, còn chân thành gọi “Ngoại công”.
Lão nhân gia kéo vào trong lòng, gắt gao ôm.
“Bảo bối của ta, rốt cục cháu đã tha thứ cho ta, rốt cục cháu cũng đã trở lại bên cạnh ta. Ngoại công nhất định sẽ bồi thường cho cháu gấp bội, những gì ta nợ mẹ cháu đều sẽ đền bù cho cháu.”
Những người khác đều bị tình cảm của lão gia tử ảnh hưởng, Đậu Nhã Quyên lau ánh, ám ách nói: “Noãn, mẹ cháu là người tốt, dì và đại cữu của cháu có thể đến được với nhau, cô ấy cũng giúp không ít.”
Nhị cữu mẹ Tiết Ngọc Lan cũng nói: “Dì và nhị cữu của cháu kết hôn trễ, lúc chúng tôi kết hôn mẹ cháu vẫn còn là một cô gái nhỏ trong nhà, lúc dì sinh Thần Bằng ở cữ trong nhà, đều do mẹ cháu chăm sóc dì, chăm sóc Thần Bằng, thời gian đó nhị cữu của cháu bận công tác bên ngoài, ở nhà dì luôn suy nghĩ lung tung, nên bị trầm cảm sau khi sinh, nhưng mẹ cháu luôn ở bên cạnh dì, an ủi dì, cổ vũ cho dì, giúp dì vượt qua những ngày thống khổ đó. Trước khi Thần Bằng được hai tuổi, hầu như đều là mẹ cháu chăm sóc. Một cô gái tốt đẹp như vậy, lão thiên gia thật không công bình với cô.”
Lão gia tử hít sâu một hơi, bình thản nói: “Tốt lắm, đều đừng nói nữa, ta quyết định tối nay sẽ xuất viện, ngày mai các người thu xếp một chút, Noãn Noãn về Thẩm gia.”
Thẩm Thần Phong bị chọc nở nụ cười: “Gia gia, hôm nay ông vừa nhập viện, buổi tối đã muốn xuất viện, bác sĩ chủ trị của ông có thể đồng ý sao?”
“Không đồng ý ta cũng phải xuất viện, ta nói sao thì làm vậy.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn An Noãn cầu cứu, An Noãn nhận được tín hiệu, có chút bất đắc dĩ, kéo cánh tay lão gia tử cánh tay nói: “Ngoại công, cháu đồng ý về Thẩm gia rồi, nhất định sẽ về, về sớm hay trễ cũng đều giống nhau, hiện tại ông bảo dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng để mọi người lo lắng được không?”
Lão gia tử gật gật đầu, tính trẻ con nói: “Vậy mỗi ngày cháu đến bệnh viện thăm ta.”
Tất cả mọi người đều cười trộm, An Noãn lại cảm thấy ấm áp.
“Gần đây công việc của cháu rất bận, không thể mỗi ngày đều đến thăm ông.”
Thẩm Thần Phong giúp An Noãn giải thích: “Gần đây, An Noãn đã nhận hạng mục thiết kế một đồ thư quán, là thiết kế sư chính, bởi vậy sẽ bề bộn nhiều việc.”
Lão gia tử có chút thất vọng.
An Noãn không muốn nhìn ông khổ sở, an ủi nói: “Nếu cháu tan tầm sớm, sẽ đến thăm ông, tận lực mỗi ngày đều đến được không?”
Lão gia tử vừa nghe lại vui vẻ lên.
Cơm nước xong, An Noãn bồi lão gia tử đi dạo bên trong bệnh viện một vòng, lão nhân gia tâm tình rất tốt, tinh thần cũng rất tốt. Sau đó, Thẩm Thần Phong đưa cô về, nhìn lão gia tử không muốn xa cô, n Noãn đau lòng. Nếu mẹ con sống, nhìn ông như vậy, chắc sẽ rất khó chịu.
Trên đường trở về, Thẩm Thần Phong chân tình nói: “Noãn Noãn, cám ơn em, cám ơn em đã tha thứ cho lão gia tử, nhìn nhận ông. Khi em ở bên cạnh lão gia tử, ông rất vui vẻ, chưa thấy ông cao hứng như vậy bao giờ. Bốn năm trước, chúng ta đến Giang thành một lần, biết mẹ em đã chết, lão gia tử nháy mắt già đi rất nhiều, ăn cơm không ngon, thường xuyên mất ngủ, tìm rất nhiều trung y, uống rất nhiều thuốc, cũng không tốt hơn. Hiện tại em đã trở lại, em như là thuốc chữa bệnh của ông.”
An Noãn cười nói: “Nào có khoa trương như anh nói.”
“Anh hoàn toàn không có khoa trương, em không biết, mấy năm nay lão gia tử luôn cầm hình của mẹ em lúc còn sống, thường xuyên nhìn đến rơi nước mắt. Em có thể tưởng tượng lão gia tử sinh ba có đứa con trai, chỉ có một đứa con gái này, trước kia đứa con gái nhỏ này ở bên cạnh ông như một tri kỷ. Tóm lại, từ từ ở chung em sẽ cảm nhận được.”
--
Công việc của An Noãn tuy rằng bận rộn, nhưng cho dù bận rộn hơn nữa, mỗi ngày cô đều dành thời gian đến bệnh viện thăm lão gia tử, có đôi ăn cơm với ông, có đôi khi ngồi chút lập tức đi. Khi sắc của lão gia tử càng ngày càng tốt, tâm tình cũng tốt lắm, mỗi ngày đều la hét muốn xuất viện. Mỗi khi An Noãn đến bệnh viện, mấy dì sẽ cáo trạng với An Noãn.
Hôm nay An Noãn tan tầm sớm, chuẩn bị ở lại với lão gia tử nhiều hơn chút. Cô ngồi trên giường gọt táo cho lão gia, đột nhiên Mạc Trọng Huy cầm hoa tươi và giỏ trái cây đi vào, cô kích động, trái táo rơi xuống đất, thiếu chút nữa bị đứt tay.
Lão gia tử nhìn thấy một màn này.
Mạc Trọng Huy thấy An Noãn cũng không có ngoài ý muốn, anh lập tức đi đến trước mặt lão gia tử, cung kính nói: “Thẩm gia gia, nghe nói ông nằm viện, ông nội của cháu kêu cháu đến thăm ông.”
Lão gia tử than nhẹ một hơi: “Gia gia cháu thật có lòng, gần đây ông ấy thế nào?”
Mạc Trọng Huy mím môi, nhìn An Noãn một cái, thản nhiên nói: “Vẫn như vậy, bác sĩ nói nên tận lực dành nhiều thời gian cho ông, lúc nào ông cũng có thể rời đi.”
“Sinh lão bệnh tử, đây là không thể tránh, ta cũng sẽ như vậy.” Lão gia tử nói xong bỗng nhiên nắm chặt tay An Noãn, cảm tính nói: “Nguyện vọng trước kia của ta, chỉ cần tìm được bảo bối của ta trở về, đời này ta cũng không còn gì tiếc nuối. Nhưng hiện tại lại không nghĩ như vậy, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, ta muốn ở bên cạnh Noãn Noãn, ta thực sợ có một ngày ta ra đi, cháu sẽ lại bị người ta khi dễ.”
“Ngoại công, ông đừng nói như vậy, bác sĩ nói sức khỏe ông rất tốt.”
Lão gia tử lắc đầu: “Khỏe mạnh thứ này nói không chính xác, Mạc lão nhân trước kia thân thể cũng rất tốt, đột nhiên lại có loại bệnh này.”
An Noãn không biết an ủi ông thế nào, dù sao đến tuổi này, chuyện sau này rất khó nói trước.
Sau đó, lão gia tử kiên trì giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn cơm, nhìn ra được lão nhân gia rất thưởng thức Mạc Trọng Huy. Luôn lấy anh so sánh với Thẩm Thần Phong, nếu Thẩm Thần Phong ở đây, không chừng đã nổi giận.
“Thần Phong nhà tà và Huy tử bằng tuổi, mỗi ngày cũng chỉ biết ở bên ngoài sống phóng túng, không làm được chuyện gì đứng đắn. Huy tử tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, thật đúng là hậu sinh khả uý nha. Ta đã không còn hy vọng gì vào Thần Phong, ta chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng, là tìm cho Noãn Noãn nhà ta một người chồng như Huy tử.”
“Ngoại công!” An Noãn mày nhanh súc: “Cháu đã có bạn trai.”
“Bạn trai cái gì, người Anh quốc, ta không đồng ý, cháu gả đến Anh quốc, ta làm sao bây giờ?”
An Noãn cảm thấy còn chưa đến lúc nói chuyện này, cô cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Cơm nước xong, dỗ cho lão gia tử ngủ, Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về. Trước mặt lão gia tử và mấy dì, An Noãn cũng không có cự tuyệt.
Sau khi An Noãn và Mạc Trọng Huy ra về, đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên luôn luôn cảm khái: “Tôi nhìn Noãn Noãn và Huy tử rất xứng đôi, cũng không biết tại sao lúc trước lại chia tay. Nếu bọn họ đến với nhau, thật rất hoàn mỹ.”
--
Trên đường trở về, Mạc Trọng Huy trầm mặc lái xe, An Noãn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, không ai nói chuyện với ai.
Cuối cùng Mạc Trọng Huy trầm giọng phá vỡ trầm mặc: “Chúc mừng em nhận tổ quy tông, có thể thấy được người của Thẩm gia rất thương yêu em.”
“Anh không biết tôi là người ham mộ hư vinh sao, Thẩm gia có địa vị, tôi mới nhận thức người thân này.”
Mạc Trọng Huy cười ra tiếng: “An Noãn mà anh biết không phải là người như thế, huyết thống thứ này, nói thế nào cũng không bỏ được. Anh nghĩ mẹ em trên trời có linh thiêng, cũng hy vọng em có thể giúp bà chăm sóc cho lão gia tử.”
“Đúng vậy, lúc cha tôi con sống, cũng thường xuyên nói với tôi, chuyện mẹ tôi hối tiếc nhất là làm cho ngoại công đau lòng. Cha cũng nói với tôi, nếu có một ngày, ngoại công tìm tôi, kêu tôi nhất định phải hiếu thuận với lão nhân gia.”
“Bởi vậy hiện tại em quyết định như vậy là đúng.”
Anh nói xong cả hai lại là lâm vào trầm mặc.
Xe đến khách sạn, An Noãn hỏi anh: “Gia gia anh ......”
“Bốn năm trước, gia gia anh bị ung thư phổi, thời kỳ cuối, hiện tại tế bào ung thư đã khuếch tán ra toàn thân, không còn bao nhiêu ngày.”
Trong khoảng thời gian ngắn An Noãn cũng không biết an ủi anh thế nào.
“Gia gia không hy vọng lúc ra đi không gặp được anh cuối, bởi vậy bình thường anh đều ở lại Bắc Kinh, làm sao cũng không dám đi.”
“Nhìn không ra anh cũng là người hiếu thảo.”
Mạc Trọng Huy cũng tự giễu cười cười: “Có lẻ lớn tuổi, càng ngày càng phát hiện trước kia mình làm rất nhiều chuyện quá đáng, thương tổn rất nhiều người quan tâm mình. Hiện tại muốn bù lại, vẫn còn kịp, dù đã muộn.”
An Noãn không phải nghe không hiểu lời anh, chỉ làm bộ không nghe thôi.
“An Noãn, nếu ngày đó em uống say, anh cưỡng bức em, em có chia tay với bạn trai em không?”
An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, kêu rên: “Anh dám làm như vậy, tôi với anh đồng quy vu tận, chúng ta ai cũng đừng sống.”
“Có đôi khi, anh thật hy vọng cùng chết với em.”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn chết, tôi còn có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được .”
--
Bận rộn vừa công việc vừa chạy tới chạy lui với lão gia tử, đảo mắt đã qua nửa tháng, hôm qua lão gia tử đã xuất viện, chọn ngày tốt, kêu An Noãn tối nay về Thẩm gia.
Nửa tháng này, Lâm Dịch Xuyên cũng không gọi điện thoại cho cô, mỗi tối An Noãn nằm trên giường, rất nhớ Sớm, vài lần lấy di động ra, bấm dãy số của anh, nhưng không có dũng khí gọi đi.
Quan hệ với Thẩm gia, An Noãn không có nói với Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần gần đây cũng bề bộn nhiều việc, thành người bay trong không trung, thời gian ở Hong Kong còn nhiều hơn ở Bắc Kinh.
Cô đã gặp hầu hết người của Thẩm gia, ở chung còn rất hài hòa, nhưng về Thẩm gia An Noãn lại khẩn trương. Thẩm Diệc Minh tới đón cô, dọc theo đường đi vẫn gắt gao nắm tay cô, làm cho cô thoải mái không ít.
“Người trong nhà con đều đã gặp, khẩn trương cái gì, cũng chỉ có người một nhà ăn bữa cơm, không có việc gì.”
Thẩm Diệc Minh luôn luôn an ủi cô.
Đến biệt thự Thẩm gia, không giống với tưởng tượng của An Noãn, không phải biệt thự xa hoa hiện đại, mà là nhà cũ rất lớn, nhìn qua rất lâu đời. Dọc theo thềm đá đi vào, trong viện loại rất nhiều loại hoa cỏ, mùi thơm phốc mũi, làm người ta thoải mái.
Lão gia tử đã sớm đứng ở cửa ngóng trông, cao hứng kéo tay An Noãn, dẫn cô đến phòng khách.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia đều đến đông đủ, lão gia tử cười khanh khách nói: “Mọi người con đều đã gặp, không cần nhất nhất phải giới thiệu.”
An Noãn gật gật đầu.
Mặc dù nói như vậy, lão gia tử vẫn dẫn cô đi một vòng chào hỏi.
“Đây là đại cữu của cháu Thẩm Diệc Bái, đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên, đại biểu ca Thẩm Thần Dật, đại biểu tẩu Du Hạ, tiểu quỷ này là Thẩm tử mặc, miễn bàn có bao nhiêu nghịch ngợm, trong nhà không có ai có thể làm cho thằng bé ngồi yên.”
Đại cữu, dì, biểu ca, biểu tẩu đều cho An Noãn phong lì xì rất dày, An Noãn cũng cho Thẩm Tử Mặc một cái. Thẩm Tử Mặc lớn hơn Sớm, di truyền vẻ đẹp của biểu ca biểu tẩu, rất đáng yêu. Nhìn thấy thằng bé, An Noãn lại nhớ Sớm.
Lão gia tử lại dẫn theo cô đến trước mặt Thẩm Diệc Minh giới thiệu: “Đây là nhị cữu của cháu Thẩm Diệc Minh, nhị cữu mẹ Tiết Ngọc Lan, nhị biểu ca Thẩm Thần Bằng, đã hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa tìm được một người vợ cho mình.”
Một nhà nhị cữu cũng cho cô tiền lì xì. Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu An Noãn, cười nói: “Hoan nghênh về nhà, về sau cố gắng đừng ở khách sạn, về nhà ở, trong nhà nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Lão gia tử cuối cùng dẫn cô đi đến trước mặt gia đình Thẩm thần phong: “Đây là tam cữu Thẩm Diệc Bác, tam dì Miêu Dung, biểu ca Thẩm Thần Phong.”
Thẩm Diệc Bác cùng Miêu Dung tặng tiền lì xì, Thẩm Thần Phong lại bĩ bĩ nói: “Anh đã đưa em một cái hạng mục lớn, tiền lì xì liền miễn đi, gần nhất có chút thiếu thốn, còn tính mượn tiền em tiêu xài.”
Thẩm Thần Phong nói xong bị Thẩm Diệc Bác đánh cho một quyền.
“Tốt lắm tốt lắm, nói đùa thôi, cũng không thể ủy khuất em gái bảo bối của anh.”
Thẩm Thần Phong hào sảng đưa tiền lì xì.
“Gia gia, chúng ta đều đưa tiền lì xì, ông đưa cái gì nha?”
Âm thanh hùng hậu của lão gia tử gằn từng tiếng: “Tất cả của ta đều cho Noãn Noãn, bao gồm căn nhà này, chờ sau khi ta chết, toàn bộ sẽ chuyển cho Noãn Noãn.”
An Noãn lắp bắp kinh hãi, những người khác lại rất bình tĩnh.
“Ngoại công, không thể, cháu không cần.”
Lão gia tử xua tay: “Đứa nhỏ, cái gì cháu cũng không cần nói, những cái này là ta chuẩn bị để làm của hồi môn cho mẹ cháu. Mấy người cậu và biểu ca của cháu, đều rất khá, không thiếu chút tiền ấy.”
Thẩm Diệc Minh cười nói: “Đâu chỉ nha, chờ khi Noãn Noãn kết hôn, chúng ta cũng đều có đại lễ muốn đưa.”
Thẩm Thần Phong đưa tay ôm lấy vai An Noãn, bĩ lý bĩ khí nói: “Noãn Noãn, anh bắt đầu hâm mộ em, nếu không hai ta được rồi, của em chính là của anh.”
“Thần Phong, ở trước mặt gia gia nói bậy bạ gì đó.” Thẩm Diệc Bác rống anh.
Lão gia tử đưa cô đi một vòng nhà cũ, cổ kính, là phong cách An Noãn thích. Phòng của cô được an bài ở lầu là một căn phòng tốt nhất.
Đi dạo quanh nhà xong, người một nhà cùng ăn cơm, lão gia tử cao hứng đến độ khóc: “Người một nhà cuối cùng đoàn viên. Trọn vẹn.”
Bữa cơm này cũng giống như bữa cơm đoàn viên mừng năm mới, ấm áp vô cùng. Trước đây lễ mừng năm mới, An Noãn và cha hai người ăn bữa cơm đoàn viên, cho tới bây giờ cũng không náo nhiệt như vậy.
Cơm nước xong, lão gia tử lôi kéo An Noãn thủ đi thư phòng, anh theo giá sách thượng xuất ra một quyển thật dày tướng sách.
“Đây là tất cả hình của mẹ cháu, mấy năm nay mỗi lần ta nhớ mẹ cháu sẽ nhìn những tấm hình này.”
An Noãn đem album đặt lên đùi, lật từng trang. Có hình là trắng đen, dần dần biến thành hình có màu sắc rực rỡ. Mẹ thật đúng là cái đại mỹ nhân, còn rất có khí chất.
“Nha đầu, cháu rất giống mẹ cháu, vừa thấy liền biết là người Thẩm gia.”
An Noãn cười nói: “Mẹ đẹp hơn cháu rất nhiều.”
Lão gia tử xoa tóc cô, cười nói: “Noãn Noãn nhà ta cũng rất đẹp, sau này người đàn ông nào cưới được Noãn Noãn, sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
An Noãn trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Dịch Xuyên, người đàn ông đáng giận này, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho cô.
Một khắc kia, An Noãn tức giận đến hận không thể giết người, thực chưa thấy qua người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy.
“Tôi nói Rừng già của cô đã về Luân Đôn, sao cô không có phản ứng gì?”
An Noãn tức giận quát: “Chuyện của anh ta liên quan gì đến tôi, về sau cũng đừng nói với tôi.”
Hứa Vĩ Thần bĩu môi, thật ra anh rất muốn xem, cuối cùng ai sẽ thỏa hiệp trước. Nói thật, bọn họ quen biết nhau đã lâu, rất ít khi thấy Lâm Dịch Xuyên thực sự tức giận, có thể lần này đã chạm đến điểm mấu chốt của anh ta.
“Đúng rồi Noãn, từ giờ cô đã bắt đầu bận rộn, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô. Đêm nay ngủ một giấc cho ngon, ngày mai khởi công.”
An Noãn gật gật đầu, có việc làm là tốt rồi, ít nhất có thể tạm thời quên đi tất cả.
Kế tiếp An Noãn thực sự rất bận rộn, liên tục ba ngày, Lâm Dịch Xuyên cũng không gọi điện thoại cho cô. Thỉnh thoảng Hứa Vĩ Thần hỏi thăm: “Rừng già có gọi điện thoại cho cô hay không?”
Mỗi lần anh hỏi, lần nào An Noãn cũng đen mặt, sau đó anh cũng không dám hỏi nữa. Hôm nay, An Noãn đang chuẩn bị tan tầm sớm một chút, đem công việc mang về, kêu Hứa Vĩ Thần giúp cô, tên này đã bay sang Hong Kong, đêm nay mới trở về.
Trên đường về khách sạn, cô nhận được điện thoại của Thẩm Thần Phong, anh khẩn trương nói với cô: “An Noãn, đến bệnh viện quân khu một chuyến, gia gia vừa mới ngất đã đưa vào đó.”
Tâm An Noãn nặng nề, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Trách anh nhiều chuyện, lúc ăn cơm anh không cẩn thận nói lỡ lời, nói em bị người ta khi dễ, lão gia tử nổi giận, cảm xúc kích động, hôn mê bất tỉnh. Tóm lại em nhanh chóng đến đây một chuyến đi.”
An Noãn kêu tài xế quay đầu xe đến bệnh viện. Đến bệnh viện, cảnh vệ viên đã ở bên ngoài chờ cô.
“An tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến, lão thủ trưởng muốn gặp cô.”
“Ông không có việc gì chứ?” An Noãn khẩn trương hỏi.
Cảnh vệ viên cười lắc đầu: “Yên tâm đi, không có việc gì, bệnh cũ, một chút kích động cũng dễ dàng té xỉu.”
Cảnh vệ viên đưa cô đến phòng bệnh, người trong nhà đều ở bên trong, trừ Thẩm Diệc Minh cùng hai người anh họ. Thấy An Noãn, lão gia tử giãy dụa từ trên giường đi xuống, trên mặt kinh hỉ cùng hưng phấn, làm cho An Noãn có chút cảm động.
“Đứa nhỏ, lại đây, lại đây để ngoại công nhìn xem.” Lão nhân gia ngồi ở trên giường ngoắc cô.
An Noãn đi qua, ngồi xuống bên giường. Một tiếng ‘Ngoại công’ nghẹn ở trong cổ họng, như thế nào cũng không mở miệng được.
Lão gia tử cũng không để ý, kích động nắm hai tay cô, nước mắt già nua chảy ra: “Chỉ cần cháu đến thăm ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn. Đứa nhỏ, cháu của ta, mấy năm nay ủy khuất cho cháu, ngoại công mỗi thời mỗi khắc đều luôn tự trách, luôn sám hối.”
“Về sau ông đừng tự trách nữa, bảo trọng thân thể mới là quan trọng.”
Lão gia tử nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, cười nói: “Đúng vậy, về sau ta nhất định phải chú ý thân thể, để sống thêm vài năm nữa, ta còn phải bảo hộ cho cháu gái bảo bối của ta.”
An Noãn xấu hổ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đầu cúi thấp.
Thẩm Diệc Bác cười xen mồm nói: “Noãn Noãn, cháu có biết vì sao cảm xúc của lão gia tử kích động không, Thần Phong nói cháu bị người khác khi dễ, lão gia tử nghe xong liền phát hỏa.”
An Noãn bĩu môi, giải thích nói: “Cháu không có bị khi dễ, nhị cữu đã ra mặt giúp cháu, hơn nữa hạng mục này công ty của cháu cũng đã nhận được.”
Lão gia tử sờ sờ tóc cô, vô cùng sủng nịch nói: “Chuyện này đã trôi qua ta cũng không truy cứu, nếu có lần sau, cháu nhất định phải nói cho ngoại công, bảo bối của Thẩm gia ta sao có thể để người khác khi dễ, ta rất muốn nhìn ai dám to gan lớn mật như vậy.”
An Noãn nói chuyện với lão gia tử một lát, mọi người đều kêu cô ăn cơm cùng lão gia tử.
Đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên lén lút nói nhỏ với An Noãn: “Nha đầu, ăn cơm với ngoại công của cháu xong rồi đi, có cháu ở đây, có lẻ ông sẽ ăn nhiều thêm một chút, cháu không biết chứ người già cũng giống như một đứa bé, mỗi ngày dụ ông ăn cơm cũng là một kỹ thuật, lão nhân gia nếu không cao hứng, cái gì cũng không ăn, làm chúng ta không biết làm sao.”
An Noãn nghe vậy nên ở lại ăn cơm với lão gia tử. Phòng bệnh này là chuẩn bị cho lão gia tử, bên trong có phòng bếp, có nhà ăn, có phòng khách, cái gì cần có đều có. Người một nhà ăn cơm, lão gia tử hôm nay ăn thiệt nhiều, khẩu vị cũng lớn hơn.
Đậu Nhã Quyên cười trêu chọc: “Con dâu cho dù có tốt cũng không bằng được con gái nha, Noãn Noãn ở đây, lão gia tử cả người đều lên tinh thần.”
Mẹ của Thẩm Thần Phong - Miêu Dung nói tiếp: “Muốn trách chỉ trách bụng của chúng ta không chịu nghe lời, con sinh ra đều là vô dụng.”
Lời này chọc mọi người cười ha ha, Thẩm Thần Phong không vui kêu rên: “Sao con trở thành vô dụng rồi? Các người không thể có Noãn Noãn, liền phủ định ba người đàn ông chúng tôi, nếu không phải có chúng tôi, ai sẽ nối dõi tông đường cho Thẩm gia.”
Miêu Dung lơ đễnh, tức giận nói: “Ngoại trừ con làm cho mẹ phiền não, còn có thể làm cái gì? Giống như một tiểu Bá Vương, luôn khiến cho trong nhà gà chó không yên. Ta mỗi ngày nằm mơ đều muốn có một đứa con gái, nói chuyện tâm sự với mẹ, còn có thể đi dạo phố với mẹ.”
Nhị cữu mẫu Tiết Ngọc Lan cũng là người nói chuyện có phân lượng trong nhà, bà ngồi ở bên cạnh An Noãn, nắm tay An Noãn, hòa ái dễ gần nói: “Hiện tại chúng ta không phải có Noãn Noãn sao, sau này để đứa nhỏ này bồi chúng ta, chúng ta sẽ coi cháu như con ruột của mình.”
An Noãn cảm thấy mình rất hạnh phúc, chưa từng có nhiều người như vậy sủng ái cô. Mắt cô đỏ lên, lòng mềm nhũn.
Lão gia tử xoa xoa đầu cô, đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, là con cháu của Thẩm gia ta, sau này là bảo bối của mỗi một người chúng ta. Mấy người dì không có con gái, về sau các dì sẽ đối đãi với cháu như con ruột của mình.”
Đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên đột nhiên hỏi: “Noãn, khi nào thì về Thẩm gia ăn một bữa cơm, trong nhà đã chuẩn bị phòng cho cháu, lúc nào cháu cũng có thể về nhà.”
Tất cả mọi người có mặt đều đang đợi đáp án của An Noãn. Nếu bây giờ An Noãn còn cự tuyệt thì có vẻ làm kiêu. Cô nghĩ nghĩ trả lời: “Khi nào ngoại công xuất viện đi.”
Một tiếng ngoại công là cô vô ý nói ra, nói xong phát hiện trên mặt mọi người đều vui mừng tươi cười.
Lão gia tử càng kích động, dùng sức nắm tay An Noãn, vô cùng hưng phấn nói: “Đứa nhỏ, vừa rồi cháu kêu ta là gì? Ngoại công không phải nghe lầm chứ?”
An Noãn cười cười, còn chân thành gọi “Ngoại công”.
Lão nhân gia kéo vào trong lòng, gắt gao ôm.
“Bảo bối của ta, rốt cục cháu đã tha thứ cho ta, rốt cục cháu cũng đã trở lại bên cạnh ta. Ngoại công nhất định sẽ bồi thường cho cháu gấp bội, những gì ta nợ mẹ cháu đều sẽ đền bù cho cháu.”
Những người khác đều bị tình cảm của lão gia tử ảnh hưởng, Đậu Nhã Quyên lau ánh, ám ách nói: “Noãn, mẹ cháu là người tốt, dì và đại cữu của cháu có thể đến được với nhau, cô ấy cũng giúp không ít.”
Nhị cữu mẹ Tiết Ngọc Lan cũng nói: “Dì và nhị cữu của cháu kết hôn trễ, lúc chúng tôi kết hôn mẹ cháu vẫn còn là một cô gái nhỏ trong nhà, lúc dì sinh Thần Bằng ở cữ trong nhà, đều do mẹ cháu chăm sóc dì, chăm sóc Thần Bằng, thời gian đó nhị cữu của cháu bận công tác bên ngoài, ở nhà dì luôn suy nghĩ lung tung, nên bị trầm cảm sau khi sinh, nhưng mẹ cháu luôn ở bên cạnh dì, an ủi dì, cổ vũ cho dì, giúp dì vượt qua những ngày thống khổ đó. Trước khi Thần Bằng được hai tuổi, hầu như đều là mẹ cháu chăm sóc. Một cô gái tốt đẹp như vậy, lão thiên gia thật không công bình với cô.”
Lão gia tử hít sâu một hơi, bình thản nói: “Tốt lắm, đều đừng nói nữa, ta quyết định tối nay sẽ xuất viện, ngày mai các người thu xếp một chút, Noãn Noãn về Thẩm gia.”
Thẩm Thần Phong bị chọc nở nụ cười: “Gia gia, hôm nay ông vừa nhập viện, buổi tối đã muốn xuất viện, bác sĩ chủ trị của ông có thể đồng ý sao?”
“Không đồng ý ta cũng phải xuất viện, ta nói sao thì làm vậy.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn An Noãn cầu cứu, An Noãn nhận được tín hiệu, có chút bất đắc dĩ, kéo cánh tay lão gia tử cánh tay nói: “Ngoại công, cháu đồng ý về Thẩm gia rồi, nhất định sẽ về, về sớm hay trễ cũng đều giống nhau, hiện tại ông bảo dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng để mọi người lo lắng được không?”
Lão gia tử gật gật đầu, tính trẻ con nói: “Vậy mỗi ngày cháu đến bệnh viện thăm ta.”
Tất cả mọi người đều cười trộm, An Noãn lại cảm thấy ấm áp.
“Gần đây công việc của cháu rất bận, không thể mỗi ngày đều đến thăm ông.”
Thẩm Thần Phong giúp An Noãn giải thích: “Gần đây, An Noãn đã nhận hạng mục thiết kế một đồ thư quán, là thiết kế sư chính, bởi vậy sẽ bề bộn nhiều việc.”
Lão gia tử có chút thất vọng.
An Noãn không muốn nhìn ông khổ sở, an ủi nói: “Nếu cháu tan tầm sớm, sẽ đến thăm ông, tận lực mỗi ngày đều đến được không?”
Lão gia tử vừa nghe lại vui vẻ lên.
Cơm nước xong, An Noãn bồi lão gia tử đi dạo bên trong bệnh viện một vòng, lão nhân gia tâm tình rất tốt, tinh thần cũng rất tốt. Sau đó, Thẩm Thần Phong đưa cô về, nhìn lão gia tử không muốn xa cô, n Noãn đau lòng. Nếu mẹ con sống, nhìn ông như vậy, chắc sẽ rất khó chịu.
Trên đường trở về, Thẩm Thần Phong chân tình nói: “Noãn Noãn, cám ơn em, cám ơn em đã tha thứ cho lão gia tử, nhìn nhận ông. Khi em ở bên cạnh lão gia tử, ông rất vui vẻ, chưa thấy ông cao hứng như vậy bao giờ. Bốn năm trước, chúng ta đến Giang thành một lần, biết mẹ em đã chết, lão gia tử nháy mắt già đi rất nhiều, ăn cơm không ngon, thường xuyên mất ngủ, tìm rất nhiều trung y, uống rất nhiều thuốc, cũng không tốt hơn. Hiện tại em đã trở lại, em như là thuốc chữa bệnh của ông.”
An Noãn cười nói: “Nào có khoa trương như anh nói.”
“Anh hoàn toàn không có khoa trương, em không biết, mấy năm nay lão gia tử luôn cầm hình của mẹ em lúc còn sống, thường xuyên nhìn đến rơi nước mắt. Em có thể tưởng tượng lão gia tử sinh ba có đứa con trai, chỉ có một đứa con gái này, trước kia đứa con gái nhỏ này ở bên cạnh ông như một tri kỷ. Tóm lại, từ từ ở chung em sẽ cảm nhận được.”
--
Công việc của An Noãn tuy rằng bận rộn, nhưng cho dù bận rộn hơn nữa, mỗi ngày cô đều dành thời gian đến bệnh viện thăm lão gia tử, có đôi ăn cơm với ông, có đôi khi ngồi chút lập tức đi. Khi sắc của lão gia tử càng ngày càng tốt, tâm tình cũng tốt lắm, mỗi ngày đều la hét muốn xuất viện. Mỗi khi An Noãn đến bệnh viện, mấy dì sẽ cáo trạng với An Noãn.
Hôm nay An Noãn tan tầm sớm, chuẩn bị ở lại với lão gia tử nhiều hơn chút. Cô ngồi trên giường gọt táo cho lão gia, đột nhiên Mạc Trọng Huy cầm hoa tươi và giỏ trái cây đi vào, cô kích động, trái táo rơi xuống đất, thiếu chút nữa bị đứt tay.
Lão gia tử nhìn thấy một màn này.
Mạc Trọng Huy thấy An Noãn cũng không có ngoài ý muốn, anh lập tức đi đến trước mặt lão gia tử, cung kính nói: “Thẩm gia gia, nghe nói ông nằm viện, ông nội của cháu kêu cháu đến thăm ông.”
Lão gia tử than nhẹ một hơi: “Gia gia cháu thật có lòng, gần đây ông ấy thế nào?”
Mạc Trọng Huy mím môi, nhìn An Noãn một cái, thản nhiên nói: “Vẫn như vậy, bác sĩ nói nên tận lực dành nhiều thời gian cho ông, lúc nào ông cũng có thể rời đi.”
“Sinh lão bệnh tử, đây là không thể tránh, ta cũng sẽ như vậy.” Lão gia tử nói xong bỗng nhiên nắm chặt tay An Noãn, cảm tính nói: “Nguyện vọng trước kia của ta, chỉ cần tìm được bảo bối của ta trở về, đời này ta cũng không còn gì tiếc nuối. Nhưng hiện tại lại không nghĩ như vậy, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, ta muốn ở bên cạnh Noãn Noãn, ta thực sợ có một ngày ta ra đi, cháu sẽ lại bị người ta khi dễ.”
“Ngoại công, ông đừng nói như vậy, bác sĩ nói sức khỏe ông rất tốt.”
Lão gia tử lắc đầu: “Khỏe mạnh thứ này nói không chính xác, Mạc lão nhân trước kia thân thể cũng rất tốt, đột nhiên lại có loại bệnh này.”
An Noãn không biết an ủi ông thế nào, dù sao đến tuổi này, chuyện sau này rất khó nói trước.
Sau đó, lão gia tử kiên trì giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn cơm, nhìn ra được lão nhân gia rất thưởng thức Mạc Trọng Huy. Luôn lấy anh so sánh với Thẩm Thần Phong, nếu Thẩm Thần Phong ở đây, không chừng đã nổi giận.
“Thần Phong nhà tà và Huy tử bằng tuổi, mỗi ngày cũng chỉ biết ở bên ngoài sống phóng túng, không làm được chuyện gì đứng đắn. Huy tử tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, thật đúng là hậu sinh khả uý nha. Ta đã không còn hy vọng gì vào Thần Phong, ta chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng, là tìm cho Noãn Noãn nhà ta một người chồng như Huy tử.”
“Ngoại công!” An Noãn mày nhanh súc: “Cháu đã có bạn trai.”
“Bạn trai cái gì, người Anh quốc, ta không đồng ý, cháu gả đến Anh quốc, ta làm sao bây giờ?”
An Noãn cảm thấy còn chưa đến lúc nói chuyện này, cô cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Cơm nước xong, dỗ cho lão gia tử ngủ, Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về. Trước mặt lão gia tử và mấy dì, An Noãn cũng không có cự tuyệt.
Sau khi An Noãn và Mạc Trọng Huy ra về, đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên luôn luôn cảm khái: “Tôi nhìn Noãn Noãn và Huy tử rất xứng đôi, cũng không biết tại sao lúc trước lại chia tay. Nếu bọn họ đến với nhau, thật rất hoàn mỹ.”
--
Trên đường trở về, Mạc Trọng Huy trầm mặc lái xe, An Noãn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, không ai nói chuyện với ai.
Cuối cùng Mạc Trọng Huy trầm giọng phá vỡ trầm mặc: “Chúc mừng em nhận tổ quy tông, có thể thấy được người của Thẩm gia rất thương yêu em.”
“Anh không biết tôi là người ham mộ hư vinh sao, Thẩm gia có địa vị, tôi mới nhận thức người thân này.”
Mạc Trọng Huy cười ra tiếng: “An Noãn mà anh biết không phải là người như thế, huyết thống thứ này, nói thế nào cũng không bỏ được. Anh nghĩ mẹ em trên trời có linh thiêng, cũng hy vọng em có thể giúp bà chăm sóc cho lão gia tử.”
“Đúng vậy, lúc cha tôi con sống, cũng thường xuyên nói với tôi, chuyện mẹ tôi hối tiếc nhất là làm cho ngoại công đau lòng. Cha cũng nói với tôi, nếu có một ngày, ngoại công tìm tôi, kêu tôi nhất định phải hiếu thuận với lão nhân gia.”
“Bởi vậy hiện tại em quyết định như vậy là đúng.”
Anh nói xong cả hai lại là lâm vào trầm mặc.
Xe đến khách sạn, An Noãn hỏi anh: “Gia gia anh ......”
“Bốn năm trước, gia gia anh bị ung thư phổi, thời kỳ cuối, hiện tại tế bào ung thư đã khuếch tán ra toàn thân, không còn bao nhiêu ngày.”
Trong khoảng thời gian ngắn An Noãn cũng không biết an ủi anh thế nào.
“Gia gia không hy vọng lúc ra đi không gặp được anh cuối, bởi vậy bình thường anh đều ở lại Bắc Kinh, làm sao cũng không dám đi.”
“Nhìn không ra anh cũng là người hiếu thảo.”
Mạc Trọng Huy cũng tự giễu cười cười: “Có lẻ lớn tuổi, càng ngày càng phát hiện trước kia mình làm rất nhiều chuyện quá đáng, thương tổn rất nhiều người quan tâm mình. Hiện tại muốn bù lại, vẫn còn kịp, dù đã muộn.”
An Noãn không phải nghe không hiểu lời anh, chỉ làm bộ không nghe thôi.
“An Noãn, nếu ngày đó em uống say, anh cưỡng bức em, em có chia tay với bạn trai em không?”
An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, kêu rên: “Anh dám làm như vậy, tôi với anh đồng quy vu tận, chúng ta ai cũng đừng sống.”
“Có đôi khi, anh thật hy vọng cùng chết với em.”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn chết, tôi còn có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được .”
--
Bận rộn vừa công việc vừa chạy tới chạy lui với lão gia tử, đảo mắt đã qua nửa tháng, hôm qua lão gia tử đã xuất viện, chọn ngày tốt, kêu An Noãn tối nay về Thẩm gia.
Nửa tháng này, Lâm Dịch Xuyên cũng không gọi điện thoại cho cô, mỗi tối An Noãn nằm trên giường, rất nhớ Sớm, vài lần lấy di động ra, bấm dãy số của anh, nhưng không có dũng khí gọi đi.
Quan hệ với Thẩm gia, An Noãn không có nói với Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần gần đây cũng bề bộn nhiều việc, thành người bay trong không trung, thời gian ở Hong Kong còn nhiều hơn ở Bắc Kinh.
Cô đã gặp hầu hết người của Thẩm gia, ở chung còn rất hài hòa, nhưng về Thẩm gia An Noãn lại khẩn trương. Thẩm Diệc Minh tới đón cô, dọc theo đường đi vẫn gắt gao nắm tay cô, làm cho cô thoải mái không ít.
“Người trong nhà con đều đã gặp, khẩn trương cái gì, cũng chỉ có người một nhà ăn bữa cơm, không có việc gì.”
Thẩm Diệc Minh luôn luôn an ủi cô.
Đến biệt thự Thẩm gia, không giống với tưởng tượng của An Noãn, không phải biệt thự xa hoa hiện đại, mà là nhà cũ rất lớn, nhìn qua rất lâu đời. Dọc theo thềm đá đi vào, trong viện loại rất nhiều loại hoa cỏ, mùi thơm phốc mũi, làm người ta thoải mái.
Lão gia tử đã sớm đứng ở cửa ngóng trông, cao hứng kéo tay An Noãn, dẫn cô đến phòng khách.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia đều đến đông đủ, lão gia tử cười khanh khách nói: “Mọi người con đều đã gặp, không cần nhất nhất phải giới thiệu.”
An Noãn gật gật đầu.
Mặc dù nói như vậy, lão gia tử vẫn dẫn cô đi một vòng chào hỏi.
“Đây là đại cữu của cháu Thẩm Diệc Bái, đại cữu mẹ Đậu Nhã Quyên, đại biểu ca Thẩm Thần Dật, đại biểu tẩu Du Hạ, tiểu quỷ này là Thẩm tử mặc, miễn bàn có bao nhiêu nghịch ngợm, trong nhà không có ai có thể làm cho thằng bé ngồi yên.”
Đại cữu, dì, biểu ca, biểu tẩu đều cho An Noãn phong lì xì rất dày, An Noãn cũng cho Thẩm Tử Mặc một cái. Thẩm Tử Mặc lớn hơn Sớm, di truyền vẻ đẹp của biểu ca biểu tẩu, rất đáng yêu. Nhìn thấy thằng bé, An Noãn lại nhớ Sớm.
Lão gia tử lại dẫn theo cô đến trước mặt Thẩm Diệc Minh giới thiệu: “Đây là nhị cữu của cháu Thẩm Diệc Minh, nhị cữu mẹ Tiết Ngọc Lan, nhị biểu ca Thẩm Thần Bằng, đã hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa tìm được một người vợ cho mình.”
Một nhà nhị cữu cũng cho cô tiền lì xì. Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu An Noãn, cười nói: “Hoan nghênh về nhà, về sau cố gắng đừng ở khách sạn, về nhà ở, trong nhà nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Lão gia tử cuối cùng dẫn cô đi đến trước mặt gia đình Thẩm thần phong: “Đây là tam cữu Thẩm Diệc Bác, tam dì Miêu Dung, biểu ca Thẩm Thần Phong.”
Thẩm Diệc Bác cùng Miêu Dung tặng tiền lì xì, Thẩm Thần Phong lại bĩ bĩ nói: “Anh đã đưa em một cái hạng mục lớn, tiền lì xì liền miễn đi, gần nhất có chút thiếu thốn, còn tính mượn tiền em tiêu xài.”
Thẩm Thần Phong nói xong bị Thẩm Diệc Bác đánh cho một quyền.
“Tốt lắm tốt lắm, nói đùa thôi, cũng không thể ủy khuất em gái bảo bối của anh.”
Thẩm Thần Phong hào sảng đưa tiền lì xì.
“Gia gia, chúng ta đều đưa tiền lì xì, ông đưa cái gì nha?”
Âm thanh hùng hậu của lão gia tử gằn từng tiếng: “Tất cả của ta đều cho Noãn Noãn, bao gồm căn nhà này, chờ sau khi ta chết, toàn bộ sẽ chuyển cho Noãn Noãn.”
An Noãn lắp bắp kinh hãi, những người khác lại rất bình tĩnh.
“Ngoại công, không thể, cháu không cần.”
Lão gia tử xua tay: “Đứa nhỏ, cái gì cháu cũng không cần nói, những cái này là ta chuẩn bị để làm của hồi môn cho mẹ cháu. Mấy người cậu và biểu ca của cháu, đều rất khá, không thiếu chút tiền ấy.”
Thẩm Diệc Minh cười nói: “Đâu chỉ nha, chờ khi Noãn Noãn kết hôn, chúng ta cũng đều có đại lễ muốn đưa.”
Thẩm Thần Phong đưa tay ôm lấy vai An Noãn, bĩ lý bĩ khí nói: “Noãn Noãn, anh bắt đầu hâm mộ em, nếu không hai ta được rồi, của em chính là của anh.”
“Thần Phong, ở trước mặt gia gia nói bậy bạ gì đó.” Thẩm Diệc Bác rống anh.
Lão gia tử đưa cô đi một vòng nhà cũ, cổ kính, là phong cách An Noãn thích. Phòng của cô được an bài ở lầu là một căn phòng tốt nhất.
Đi dạo quanh nhà xong, người một nhà cùng ăn cơm, lão gia tử cao hứng đến độ khóc: “Người một nhà cuối cùng đoàn viên. Trọn vẹn.”
Bữa cơm này cũng giống như bữa cơm đoàn viên mừng năm mới, ấm áp vô cùng. Trước đây lễ mừng năm mới, An Noãn và cha hai người ăn bữa cơm đoàn viên, cho tới bây giờ cũng không náo nhiệt như vậy.
Cơm nước xong, lão gia tử lôi kéo An Noãn thủ đi thư phòng, anh theo giá sách thượng xuất ra một quyển thật dày tướng sách.
“Đây là tất cả hình của mẹ cháu, mấy năm nay mỗi lần ta nhớ mẹ cháu sẽ nhìn những tấm hình này.”
An Noãn đem album đặt lên đùi, lật từng trang. Có hình là trắng đen, dần dần biến thành hình có màu sắc rực rỡ. Mẹ thật đúng là cái đại mỹ nhân, còn rất có khí chất.
“Nha đầu, cháu rất giống mẹ cháu, vừa thấy liền biết là người Thẩm gia.”
An Noãn cười nói: “Mẹ đẹp hơn cháu rất nhiều.”
Lão gia tử xoa tóc cô, cười nói: “Noãn Noãn nhà ta cũng rất đẹp, sau này người đàn ông nào cưới được Noãn Noãn, sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
An Noãn trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Dịch Xuyên, người đàn ông đáng giận này, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.