Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 63: Mạc Trọng Huy, anh yêu tôi sao
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
27/03/2015
An Noãn chạy vào
toilet, mở vòi nước thật lớn tát nước lạnh lên mặt mình, làm cho bản
thân tỉnh táo lại. Có lẻ đây cũng là một hình thức gặp mặt, không cần
tìm hiểu, chỉ nói điều kiện. Nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật kỹ
để đón nhận một tình cảm mới, đối mặt với một người chân thành, cô cảm
thấy luống cuống.
Người tỉnh táo lại, cô tính trở về bàn tìm cớ ra về.
Từ toilet đi ra, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, giây tiếp theo cô bị một lực kéo ngược trở vào trong toilet.
"Thường Tử Phi, anh kéo tôi vào đây làm gì?" Cô cả kinh kêu lên.
Thường Tử Phi vừa khóa trái cửa lại vừa hung ác nhìn chằm chằm An Noãn.
"Thường Tử Phi, anh đừng làm bậy, đây là toilet nữ."
"Người đàn ông ngồi chung bàn với em là ai?"
An Noãn ấp úng không biết trả lời sao: "Chỉ là, chỉ là một người bạn."
"Bạn?" Anh nhếch môi, trào phúng nói: "Mạc Trọng Huy biết em tới đây coi mắt sao? Một mình anh ta không thể thỏa mãn em, nên em vội vã tìm một người khác phải không?"
"Thường Tử Phi, anh đang nói bậy cái gì?"
"Muốn tìm đàn ông sao không tỉm tôi? Tôi kém hơn gã đàn ông kia sao?"
An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thường Tử Phi, tôi hôm nay nói rõ ràng với anh, tôi và Mạc Trọng Huy không có quan hệ gì, hôm nay tôi đúng là đến đây để coi mắt. Anh cũng đã đính hôn với Giang Thiến Nhu, chẳng lẻ tôi cũng không được phép tìm một tình cảm khác sao?"
Thường Tử Phi giật mình, vẻ mặt thống khổ.
"Thường Tử Phi, anh đừng ở trước mặt tôi ra vẻ tình thánh, đàn ông các người đều giống nhau, cái các người yêu cũng chỉ là thân thể của người phụ nữ, người đàn bà nào có thể thỏa mãn anh, thì mới gọi là yêu. Thường Tử Phi, tôi đã nhìn rõ anh!"
An Noãn trừng mắt nhìn anh, xoay người mở cửa rời đi.
Thường Tử Phi đột nhiên ngăn trước mặt cô, dùng sức nắm hai vai cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, một đấm lại một đấm lên lưng Thường Tử Phi. Anh trở nên điên cuồng hơn, như muốn cắn nát môi cô.
Có lẻ động tĩnh bên trong quá lớn, bên ngoài có người gõ cửa.
An Noãn sợ hãi, dùng sức cắn thật mạnh môi Thường Tử Phi, trong miệng hai người tràn ra máu tươi.
Bên ngoài tiếng đập cửa lớn hơn, Thường Tử Phi lúc này mới chịu buông cô ra, môi hai người đều sưng đỏ, nhưng Thường Tử Phi lại vui vẻ.
Thường Tử Phi đưa tay sờ lên đôi môi sưng đỏ của cô, trêu chọc: "Noãn Noãn, tôi muốn biết em làm sao giải thích với người đàn ông kia về đôi môi sưng đỏ của em."
An Noãn không chút do dự tát thật mạnh lên má anh, một tiếng thanh thuý vang lên làm cho mày Thường Tử Phi giương lên thật cao.
"Thường Tử Phi, tôi càng ngày càng chán ghét anh."
Cửa được mở ra, người đứng bên ngoài là Giang Thiến Nhu.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Thiến Nhu giật mình, sắc mặt xanh mét, tầm mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của hai người: "Các người..."
An Noãn cũng lười giải thích, chảy ra khỏi hiện trường.
Trở lại bàn ăn, cô lấy tay che kín đôi môi.
Đường Phi rất thân sĩ hỏi: "An tiểu thư, có phải bụng không được thoải mái, sao lại đi lâu vậy?"
"Đúng vậy, tôi thấy không được khỏe, muốn đi về sớm chút."
"Tôi đưa cô về."
Anh ta gọi phục vụ đến tính tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng, An Noãn dừng bước.
"An tiểu thư, xe tôi ở bên kia."
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: "Đường tiên sinh, anh là một người tốt, chỉ tiếc hiện tại tôi không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi có một quá khứ không tốt, không phải một người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được."
"Quá khứ? Tôi có thể chấp nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi rất thích, ôn nhu, im lặng, tôi rất thích một cô gái như vậy làm vợ. Mặc kệ quá khứ của cô thế nào, tôi nhất định có thể chấp nhận."
"Tôi đã từng ở tù." An Noãn bình tĩnh ngắt lời anh ta.
Người đàn ông hoàn toàn giật mình.
"Đường tiên sinh, cứ như vậy đi, tôi tin anh có thể tìm cho mình một cô gái tốt hơn tôi."
Lần này, người đàn ông không có giữ cô lại.
An Noãn đi một mình trong gió lạnh, trong bóng đêm, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng cô kéo dài, lại càng phát ra vẻ cô đơn lặng lẽ. Phạm lỗi khi còn trẻ, nhất định phải dùng thời gian cả đời để bù đắp lại.
Bên kia, Giang Thiến Nhu lần đầu tiên chất vấn Thường Tử Phi: "Hai người vừa rồi ở bên trong làm cái gì?"
Thường Tử Phi liền như vậy đứng giữa toilet nữ, không nói được lời nào.
"Anh nói, hai người đã làm gì? Thời gian dài như vậy, anh ngay cả đụng em cũng không muốn, lại ở nơi công cộng hôn môi với cô ta, anh thích cô ta, chán ghét em, sao lại muốn ở một chỗ với em."
Thường Tử Phi nhẹ nhàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không chấp nhận được, chia tay đi."
Nói xong anh lập tức bỏ đi.
Giang Thiến Nhu nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh rống lên: "Anh nằm mơ, tôi vĩnh viễn không chia tay với anh, cho dù phải trói lại, tôi cũng muốn đem anh buộc ở bên mình. An Noãn là một người phụ nữ đã từng ở tù, không xứng đáng dành đàn ông với tôi."
An Noãn về đến nhà liền gọi điện thoại cho Elle, đang muốn mở miệng xin lỗi, Elle đã nói trước: "Noãn Noãn, thật xin lỗi, chị không có đem hoàn cảnh của em nói trước cho em họ của chị biết, hắn không làm cho em khó xử chứ."
"Không có, người xin lỗi phải là em."
"Noãn Noãn, em đừng bao giờ nói vậy, em họ của chị khó khăn kén chọn cho nên mới không tìm thấy đối tượng, còn dám ghét bỏ em đã từng ngồi tù, em còn chưa ghét bỏ hắn ta là tốt lắm rồi, lần sau chị nhất định sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn ta, rất kỳ cục. Noãn Noãn, em cũng đừng buồn, lần sau chị nhất định sẽ tìm cho em một người tốt hơn, so với em họ của chị tốt hơn gấp nhiều lần."
Cách Elle an ủi thật không giống ai, nhưng An Noãn có thể cảm nhận được cô ấy rất quan tâm ưu ái mình, cô thấy lòng thật ấm áp.
Gác điện thoại của Elle, An Noãn nằm trên giường, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh của Thường Tử Phi, thật hung tợn, còn có nụ hôn bá đạo của anh ta.
Đã từng, cô đã luôn tin tưởng, nếu năm đó không gặp Mạc Trọng Huy, cô và Thường Tử Phi có thể đến với nhau không, theo đó là hai nhà đều chúc phúc cho họ.
Nhưng sự đời nếu chuyện đã xảy ra, có giải thiết, dự đoán cũng không có ý nghĩa gì.
Lăn qua lộn lại không ngủ được, hôm nay cô gặp phải nhiều phiền toái, Giang Thiến Nhu không biết sẽ nghĩ cô là dạng phụ nữ thế nào, cũng không biết cô ta sẽ đối phó với mình như thế nào.
Trời bên ngoài đã bắt đầu rạng sáng, An Noãn vẫn còn nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Chuông di động chợt vang lên, bây giờ trời vẫn còn sớm, tiếng chuông vang lên giữa yên lặng nghe có vẻ quỷ dị.
Là số của Hoa Vũ, không biết khi nào đã lưu vào di dộng của cô.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng Hoa Vũ bén nhọn vang lên: "Chị dâu, chị mau tới cứu anh Phi, nếu chị không đến, anh ấy sẽ uống đến chết."
"Hoa Vũ, tôi không phải chị dâu của anh, anh tìm lầm người rồi."
"Chị không phải An Noãn? Được rồi, người tôi muốn tìm chính là chị. Tôi thật không biết, anh Phi hôm nay phát điên cái gì, kéo tôi đi quán bar uống rượu, uống rất nhiều, tôi liều mình bồi quân tử, chị mau tới khuyên anh ấy đi, tôi nghĩ chỉ có chị mới khuyên được anh ấy."
An Noãn theo bản năng nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Thực xin lỗi, tôi cũng không có cách nào, anh đi tìm Giang Thiến Nhu đi."
"Tìm cô ta cái rắm, ở trong lòng anh ấy Giang Thiến Nhu không bằng một cái rắm, chị đừng nói với tôi không biết người trong lòng anh ấy là ai nha, trời ạ, lại ói, cũng ói luôn cả máu, An Noãn chị rốt cuộc có đến hay không, chị không đến, tôi đem người đến nhà chị."
Hoa Vũ đầu dây bên kia gấp đến hét toáng lên, giọng anh ta lớn đến An Noãn nghe như mình đang có mặt ở nơi đó.
Thấy đầu dây bên kia không có trả lời, Hoa Vũ bình tĩnh trở lại, gằn từng tiếng: "Chị mau đến đây cứu anh ấy một lần đi, đã uống mấy tiếng rồi, nếu còn tiếp tục, chắc là sẽ uống đến chết người. Tôi mặc kệ hai người đã xảy ra chuyện gì, anh Phi đối với chị là thật lòng, chị không thể thấy chết mà không cứu."
An Noãn rốt cuộc cũng đi đến quán bar, đến nơi mới biết Hoa Vũ không có nói sai, Thường Tử Phi ói đến rối tinh rối mù nhưng trên tay vẫn còn đang cầm chai rượu ngửa cổ uống.
Thấy An Noãn, anh đã như không còn nhận ra ai với ai, lại nhìn cô thành Hoa Vũ, say khướt nói: "Hoa Vũ, đi uống rượu với tôi, không say không về."
Hoa Vũ đứng bên cạnh nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Chị xem, tôi không có khoa trương, thật là anh ấy cả mạng cũng không muốn, ngay cả chị cũng không còn nhận ra."
An Noãn đến bên cạnh anh cướp đi chai rượu trên tay, Thường Tử Phi liền trở mặt: "Tra lại rượu cho tôi, tôi còn chưa uống đủ."
"Thường Tử Phi, anh muốn uống đến chết sao?"
Thường Tử Phi cẩn thận nhìn thẳng cô, mơ mơ màng màng: "Là An Noãn sao? Nếu là An Noãn thì tôi sẽ nghe cô nói còn không phải tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô là ai?"
Sau đó, An Noãn cùng Hoa Vũ đem anh về nhà, ở trên xe, Thường Tử Phi ói đầy ra người An Noãn.
Hoa Vũ ghét bỏ đưa anh lên lầu, quay qua trực tiếp nói với An Noãn: "Chị dâu, nơi này giao lại cho chị, tôi phải mang xe đi rửa."
Sau khi Hoa Vũ rời đi, An Noãn bắt đầu giúp anh lau người, thay quần áo.
Nhưng không lâu sau, Thường Tử Phi lại ói thêm lần nữa. Tất cả cố gắng của An Noãn nãy giờ đều uổng phí. Một lần nữa lau người, thay đổi quần áo cho Thường Tử Phi, lần này anh bình yên ngủ say.
Dọn dẹp tất cả, An Noãn cả người mệt mõi, trên quần áo còn có luôn cả vết bẩn Thường Tử Phi ói lên, thật sự không còn cách nào, cô đến phòng ở trước kia, đồ của cô vẫn còn để lại đây, căn phòng không khác gì với trước kia.
Tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ trời cũng đã sáng. Mệt mõi cả đêm, vừa nằm lên giường chốc lát cô liền ngủ.
Chuyện đời đúng là kỳ lạ, cô đã từng nghĩ đời này cũng không quay lại đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ nhanh như vậy cô đã về lại nơi này.
Thường Tử Phi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nhìn một vòng, trong phòng sạch sẽ, nghe kỹ bên ngoài còn có tiếng động.
Xuống giường đi ra ngoài, lại thấy trong bếp một hình dáng gầy yếu đang bận rộn, hình ảnh vô cùng quen thuộc, giống như anh vẫn thường mơ thấy. Thường Tử Phi hung hăng cắn mạnh lên môi, mở to mắt, người vẫn đứng đó, thì ra không phải mơ.
Anh nhẹ nhàng bước qua, ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau.An Noãn không biết có người phía sau, cả người giật mình, lập tức lạnh lùng hừ nói: "Buông tay."
"Không, để anh ôm em một chút."
An Noãn tức giận giẫm mạnh lên chân anh, bị đau, anh buông tay ra."
"Thân thể anh không khỏe, em xuống tay có thể nhẹ chút không, cả người anh thật sự không thoải mái."
"Đáng đời, có bản lĩnh uống rượu, thì phải biết hậu quả sau khi tỉnh lại."
Thường Tử Phi bỉu môi, mất tự nhiên nói: "Cái này gọi là mượn rượu giải sầu. Em không phải là không cần anh nữa sao, còn quan tâm anh làm gì?"
"Lần sau anh uống sau kêu Hoa Vũ đừng gọi điện cho tôi, lúc đó tôi sẽ không nói nữa."
Thường Tử Phi biết không nên nói nữa, lãng sang chuyện khác: "Anh đói bụng, có gì ăn không?"
"Đã nấu cháo, cũng sắp xong. Anh đi tắm đi, trên người hôi muốn chết."
"Có sao?" Thường Tử Phi ngửi ngửi thấy có mùi lạ, lập tức đi tắm.
Trong chốc lát, anh cả người khoan khoái đi ra, An Noãn cũng đã nấu xong cháo, đặt trên bàn ăn.
"Anh ăn đi, tất cả đều là của anh, vẫn đang nóng."
Trong khi Thường Tử Phi ăn cháo, An Noãn ở trong bếp dọn dẹp. Anh nhìn bóng dáng cô không ngừng di động, trong lòng cảm thấy lạnh run. Cô ấy vốn là của mình, nhưng cũng chính mình đánh mất cô ấy.
"Em đừng làm nữa, lại đây ngồi ăn với anh, ăn mình mình rất buồn chán."
An Noãn dừng tay, tự múc một chén cháo, đến ngồi trước mặt anh.
Trước đây không lâu, họ thật hạnh phúc ăn cơm với nhau. Nay, ngay cả mặt mũi ngồi đối diện ăn xong chén cháo cũng cảm thấy khó khăn.
"Thường Tử Phi, về sau anh đừng uống rượu nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe."
An Noãn vừa ăn, vừa căn dặn, giọng nói không mang theo tình cảm gì.
Thường Tử Phi "Ừ" một tiếng rồi cũng không nói gì.
Ăn cháo xong, An Noãn đi rửa chén, Thường Tử Phi ngồi ở sopha xem TV, nhưng tầm mặt vẫn hướng về nhà bếp.
An Noãn rửa chén xong đi ra, trên tay cầm theo một chén thuốc, mùi hương nồng nặc làm cho mày anh không tự giác nâng lên.
"Đây là cái gì?"
"Em hốt cho anh thang thuốc, vừa rồi khi anh còn ngủ, em đến tiệm thuốc trung y hốt mấy than thuốc dưỡng, đơn thuốc em để trên bàn, về sau mỗi ngày anh nấu uống 1 lần, vài ngày sẽ khỏi."
Thường Tử Phi nhìn chén thuốc đen tuyền, còn đang bốc khói, tản ra mùi lạ. Lúc này, trong lòng anh không bít tính sao.
"Anh mới không cần uống loại thuốc này, em mang đổ đi."
Sắc mặt An Noãn lập tức trầm xuống, tức giận: "Thuốc này tôi đã nấu rất lâu, anh không uống vậy đổ đi."
Cô bưng chén thuốc xoay người định đi, Thường Tử Phi đoạt lại, một hơi uống hết.
"Anh không biết nấu, về sau em nấu cho anh, anh sẽ uống. Em không nấu, anh cũng không uống."
An Noãn nhún vai, thản nhiên nói: "Tuỳ anh, thân thể là của anh, tôi đã làm hết nghĩa vụ của một người bạn. Vả lại, anh còn có vị hôn thê, còn có mẹ, tôi tin hai người họ rất tự nguyện chăm sóc anh."
Thường Tử Phi tức giận đứng lên, giận dữ hét: "An Noãn, tôi là như vậy đó em còn quan tâm làm gì?"
An Noãn mím môi, không nói gì, cầm chén thuốc đi vào nhà bếp. Sau khi thu dọn sạch sẽ cô đi ra.
"Thường Tử Phi, tôi về đây, trời cũng đã tối."
Tâm Thường Tử Phi co rút, cúi đầu nói: "Trời cũng đã tối, hôm nay ở lại đây đi, phòng của em tôi cũng vẫn để đó."
"Không cần, tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải mở tiệm."
An Noãn đã ra đến cửa đang đổi giày, Thường Tử Phi rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh, đi qua cầm lấy cổ tay cô, giọng nói gần như cầu xin: "Đừng đi, em đi rồi ai nấu cháo cho anh, ai nấu thuốc cho anh."
"Thường Tử Phi, anh đừng làm loạn, anh cũng không còn nhỏ, tôi cũng không phải bảo mẫu của anh."
Anh bỗng nhiên kích động ôm lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Anh sai rồi, anh không thể không có em, thật sự anh và Giang Thiến Nhu cái gì cũng không xảy ra, Noãn Noãn, trở lại bên cạnh anh được không? Chỉ cần anh trở lại, mặc kệ em làm gì anh, anh đầu chấp nhận. Về sau anh sẽ nghe lời em, tất cả đều làm theo em."
An Noãn khẽ thở dài, đưa tay đẩy anh ra, thấm thía nói: "Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, chúng ta đã không thể trở lại."
"Tại sao, anh và Giang Thiến Nhu cái gì cũng chưa làm, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, em tin anh, anh chỉ yêu mình em."
"Cho dù không có Giang Thiến Nhu, tôi và anh cũng không thể nào."
"Là vì Mạc Trọng Huy sao? Bởi vì em không quên được anh ta? Bởi vì cho tới bây giờ em cũng không yêu anh?"
"Xem đi, giữa chúng ta lúc nào cũng có mâu thuẫn, anh không có cách nào chấp nhận cái đoạn quá khứ của tôi và Mạc Trọng Huy, người nhà của anh càng không chấp nhận. Dừng ở đây đi, cuộc sống hiện tại của tôi cũng rất tốt."
"Anh có thể, anh có thể chấp nhận, chỉ cần sau này ở trước mặt anh đừng nhắc tới Mạc Trọng Huy, anh có thể dần dần quên những chuyện đã qua của các người. An Noãn, chúng ta bắt đầu một lần nữa có được không?"
An Noãn giật tay mình ra khỏi tay anh, thản nhiên nói: "Thường Tử Phi, cái gì cũng đừng nói, như bây giờ cũng rất tốt. Chăm sóc tốt cho bản thân mình, tôi đi đây."
Thường Tử Phi biết nha đầu kia quật cường, giờ này có nói gì cũng vô ích. Trong lòng anh không tiếng động thở dài, cúi đầu nói: "Anh đưa em về, đã trễ rồi em đi một mình anh không yên tâm."
An Noãn ngăn cản anh: "Anh không được khỏe, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi gọi xe về, về đến nhà tôi gọi điện thoại cho anh."
Thường Tử Phi nhìn chằm chằm vào di động, đợi thật lâu, cuối cùng cũng có một tin nhắn được gửi tới, đơn giản vài từ "Tôi đã về nhà."
"Anh cầm di động bồi hồi, muốn gọi, lại không biết nên nói gì. Không biết từ khi nào, ngay cả gọi điện thoại cho cô anh cũng không dám.
Mỗi một chuyện xảy ra với An Noãn đều không qua khỏi mắt Mạc Trọng Huy, tất cả đều có Trương Húc thông báo cặn kẽ lại, An Noãn ở nhà Thường Tử Phi một đêm, Mạc Trọng Huy thật sự tức giận.
Trương Húc bị doạ đến mất hồn, cẩn thận giải thích: "Mạc tiên sinh, tôi nghĩ An tiểu thư và Thường Tử Phi không xảy ra chuyện gì, bởi vì Thường Tử Phi say bất tỉnh nhân sự bị đưa về nhà."
"Hiện tại nói những lời này có ý nghĩa gì nữa, tôi để cho cậu quan sát theo dõi, cậu lại chờ mọi chuyện đã phát sinh mới về nói cho tôi biết kết quả?"
"Thực xin lỗi Mạc tiên sinh, tôi không nghĩ khuya như vậy An tiểu thư còn đi gặp Thường Tử Phi."
"Cậu câm miệng." Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Dừng một chút, Mạc Trọng Huy mới lấy lạnh bình tĩnh nói tiếp: "Cô ấy bây giờ ở đâu?"
"An tiểu thư đã về nhà."
Mạc Trọng Huy liền lên xe đi về hướng nhà An Noãn, nha đầu kia thật không biết suy nghĩ anh không khóa cô lại là không được mà. Không bao lâu xe của Mạc Trọng Huy dừng trước cửa nhà An Noãn. Vài động tác nhỏ đã mở được cửa.
An Noãn sợ hãi nổi giận mắng: "Mạc Trọng Huy, anh vào bằng cách nào?"
"Em nghĩ ăn trộm vào tiệm trộm đồ?"
An Noãn lười phải đôi cô với anh, lạnh lùng hỏi: "Anh có việc gì sao? Luôn như vậy xông vào nhà người khác không tốt lắm đâu."
Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm chọc: "Không phải đêm qua em cũng tới nhà trọ của Thường Tử Phi sao, cô nam quả nữ ở chung một phòng, các người làm gì?"
An Noãn kinh ngạc, Mạc Trọng Huy thật tiểu nhân nham hiểm, cho người theo dõi cô. Cô không để ý đến câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: "Anh nghĩ hai người chúng tôi ở chung một phòng sẽ làm gì? Cũng giống như anh và Hà Tư Kỳ khi ở chung với nhau, các người sẽ làm gì?"
Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối dần, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng cố gắng chọc giận anh."
An Noãn mím môi, không quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, lạnh lùng đuổi khách: "Mạc Trọng Huy, anh đi đi, anh cứ vào nhà tôi như vậy tôi có thể báo cảnh sát."
Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường, không chút để ý nói: "Em gọi cảnh sát, anh gọi lun cả phóng viên, đem sự việc làm cho lớn lên, làm cho cả Giang thành đều biết em là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy anh, xem về sau có ai dám hẹn hò với em không."
"Mạc Trọng Huy, anh!" An Noãn tức đến nói không ra lời.
"Mạc Trọng Huy, anh rốt cuộc muốn gì?"
Mạc Trọng Huy đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, nguy hiểm gằn từng tiếng: "An Noãn, em năm lần bảy lượt khiêu chiền sự nhẫn nại của anh, anh nói rồi, đừng để bất cứ người đàn ông nào đụng vào người em, em vậy mà còn dám đi gặp Thường Tử Phi, em nghĩ anh không dám giết anh ta sao, nghĩ anh sẽ buông tha em sao."
"Mạc Trọng Huy, anh yêu tôi sao?" An Noãn đột nhiên trầm giọng khẽ hỏi.
Mạc Trọng Huy giật mình.
"Mạc Trọng Huy, thái độ của anh như vậy là yêu tôi sao?"
Ánh mắt Mạc Trọng Huy lóe lên, không có trả lời.
"Nếu yêu tôi, năm đó vì sao đối với tôi như vậy? Mạc Trọng Huy, anh nói chuyện xảy ra trước đây đều là ngoài ý muốn, anh nói cho tôi biết đi, cái gì gọi là ngoài ý muốn, anh ở trong lễ đính hôn của chúng ta cùng Hà Tư Kỳ ở trên giường? Là ngoài ý muốn đẩy cha tôi vào chỗ chết sao? Là ngoài ý muốn đẩy tôi vào tù cũng không một lần đến thăm tôi?"
An Noãn cứ hỏi, Mạc Trọng Huy lại không chống đỡ được.
"Mạc Trọng Huy, hiện tại anh còn mặt mũi nào đứng trước mặt tôi, thề sắt thề son rất yêu tôi, anh không sợ thiên lôi đánh sao? Hà Tư Kỳ đang mang thai con anh vẫn ở bệnh viện, tôi chưa gặp người đàn ông nào không có trách nhiệm như anh."
Mạc Trọng Huy lần đầu tiên bị An Noãn mắng tới tấp, một lời cũng không nói được quay mình rời đi.
--
Giang Thiến Nhu từ lúc ở nhà hàng thấy Thường Tử Phi và An Noãn từ trong toilet đi ra, môi hai người còn sưng tấy khả nghi, nhưng Thường Tử Phi hoàn toàn không có giải thích với cô. Trong lòng cô vẫn không nuốt trôi chuyện này, nhưng tìm không thấy Thường Tử Phi, cơn giận này có lớn cỡ nào cũng không phát tiết được.
Cô đến Thường gia một chuyến, Nghê Tuệ làm giải phẫu xong luôn ở nhà an dưỡng, cô như một con dâu hiền có thời gian đều lui tới thăm hỏi, hai lão nhân gia đều thấy cô hiếu thảo, nhưng Thường Tử Phi một chút cũng không cảm kích.
Giang Thiến Nhu ngồi bên giường Nghê Tuệ gọt táo, không nghĩ đến bản thân không cản thận đứt tay, máu tươi chảy ròng. Làm Nghê Tuệ đau lòng muốn chết, lo lắng: "Nha đầu, con sao vậy? Có phải có tâm sự hay không? Hôm nay nhìn con cả người không an, Tử Phi khi dễ con sao."
Nước mắt Giang Thiến Nhu lập tức chảy ra, yên lặng rơi xuống.
Chuyện này càng làm Nghê Tuệ đau lòng, nắm tay cô: "Đứa nhỏ này, Tử Phi đã làm gì, con nói cho bác biết, bác lấy lại công đạo cho con."
Giang Thiến Nhu đem chuyện ở quán bar thêm mắm dặm muối kể qua một lần, vừa nói vừa khóc, nhìn qua muốn bao nhiêu uỷ khuất liền có bấy nhiêu.
Nghê Tuệ vừa nghe, tức giận đến đem chén sức trên đầu giường đập xuống, lời nói dơ bẩn mắng ra miệng: "An Noãn này thật là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, làm gì cũng không quên quyến rũ đàn ông. Con yên tâm, bác nhất định làm chủ cho con."
Giang Thiến Nhu chớp chớp mắt, nghẹn ngào nói: "Bác gái, có lẻ là hiểu lầm, con cũng không tận mắt thấy bọn họ thế nào."
"Còn phải thấy tận mắt sao, con nha đầu đê tiện này thật giống mẹ cô ta, con cũng không biết mẹ của cô ta lúc trước quyến rũ cha cô ta như thế nào."
Giang Thiến Nhu dừng lại chút, nhìn trong mắt Nghê Tuệ tràn đầy tức giận, trong lòng đắc ý.
"Bác Nghê, bác nói An Noãn cũng không yêu Tử Phi, sao lại dánh Tử Phi với con?"
"Cô ta đang hại Tử Phi của nhà ta mà, tìm không được người nào tốt hơn so với Tử Phi, liền giữ chặt lấy Tử Phi nhà ta. Con ta thật đáng thương, không biết trúng phải bùa mê của cô ta cho đến khi nào." Bà nói xong cảm thấy hận An Noãn, cầm tay Giang Thiến Nhu nói tiếp: "Thiến Nhu, Tử Phi đã lựa chọn con, chỉ cần An Noãn không quyến rũ, Tử Phi sẽ không làm chuyện có lỗi với con. Con hãy xem chừng Tử Phi thật tốt, đừng cho nó có cơ hội tiếp xúc với tiểu tiện nhân An Noãn."
Giang Thiến Nhu cúi đầu khổ sở nói: "Đã mấy ngày con không gặp Tử Phi, anh ấy không đến công ty cũng không đến tìm con."
"Đây cũng không phải là cách, chờ đính hôn xong, hai đứa sẽ ở chung nhà, mọi chuyện cứ để bác an bài."
--
Nghê Tuệ thông qua Thường Bách kêu An Noãn đến nhà ăn cơm, Thường Bách vui vẻ gọi điện cho An Noãn, lại vui vẻ chạy đến nhà hàng mua thức ăn.
An Noãn vừa nghê dì Nghê gọi cô đến ăn cơm có chút không hiểu, trong lòng không yên, cô chẳng định không phải là chuyện tốt. Quả nhiên vừa thấy cô sắc mặt Nghê Tuệ lập tức trầm xuống.
"Dì Nghê, gần đây bận rộn công việc, cháu không biết dì xuất viện, hy vọng dì không trách cháu."
Nghê Tuệ âm dương quái khí nói: "Cô đương nhiên bận rộn rồi, vội vàng đi quyến rũ đàn ông."
An Noãn giật mình, khó có thể tin nhìn vị trưởng bối trước mặt mình.
"An Noãn, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật tiến bộ, mê hoặc đàn ông luôn cả ông toilet công cộng, không biết sau này còn tệ đến cỡ nào?"
"Dì Nghê, dì hiểu lầm rồi, lần đó là .."
"Cô không cần giải thích với tôi, cô là dạng người gì tôi rất rõ ràng, cô không có di truyền sự thật thà trung hậu của cha cô, nhưng lại thừa hưởng sự hạ lưu của mẹ cô, thật là đê tiện như nhau."
Đầu óc An Noãn "Oanh" một tiếng.
"Dì Nghê, dì có thể mắng cháu, nhục nhã cháu, nhưng đừng nói động đến mẹ cháu."
"Tôi so với cô hiểu mẹ cô hơn nhiều, mẹ cô là dạng người thế nào cô không biết, nhưng mọi người ai cũng đều biết cô ta. Năm đó, ông ngoại cô phản đối mẹ cô với ba cô đến với nhau, nhưng mẹ cô vẫn bỏ nhà trốn đi với cha cô, chưa kết hôn đã có cô, cái này không phải hạ lưu thì là gì?"
An Noãn không chịu nổi nữa, cô xoay người bước đi.
Nghê Tuệ lại gọi cô: "Cô đừng đi, tôi còn có chuyện chưa nói xong."
Bước chân An Noãn dừng lại, cô muốn nghe coi, bà ấy còn có lời gì dơ bẩn còn muốn nói ra miệng.
"An Noãn, chuyện cô và Tử Phi cũng nên kết thúc đi. Thường gia chúng tôi không bao giờ nhận loại phụ nữ hạ lưu như vậy làm con dâu, Thiến Nhu rất tốt, cô ấy và Tử Phi sẽ đính hôn, hai người ngay cả hôn môi cũng chưa có, đây là tố chất của thiên kim tiểu thư, so với cô, người đã từng ở tù, thật là người phụ nữ dơ bẩn."
An Noãn cũng không biết mình làm sao, đáy lòng lửa giận bùng lên, cô bất chấp tất cả, xoay người, đối diện với Nghê Tuệ mắng: "Tôi có dơ bẩn cỡ nào cũng không bằng dì, cha tôi lúc còn sống, nhà của tôi có quyền có thế, bà đối với tôi thế nào, nịnh bợ tôi, lấy lòng tôi. Nhà của tôi xảy ra chuyện không may, cha tôi tín nhiệm các người, nhưng ngay cả một lời nói tốt cho ông ấy các người cũng chưa từng nói, còn hận không thể bỏ đá xuống giếng. Tất cả tôi đều biết, đều thấy, nhưng tôi không so đo với bà, vì tôi vẫn xem bà là trưởng bối. Nhưng hiện tại, bà không xứng, loại người như bà nịnh hót, ham mộ hư vinh, chỉ vì người phụ nữ trước mặt, bà không xứng được tôi tôn trọng."
Nghê Tuệ tức đến thở cũng không muôn nổi.
"Bác gái, bác làm sao vậy?" Âm thanh kiều mị Giang Thiến Nhu vang lên sau lưng, thân người mảnh khảnh lập tức chạy đến giường, vuốt lưng Nghê Tuệ.
An Noãn xoay người nhìn thấy Thường Bách, Thường Tử Phi, Thường Hinh đều ở đó.
"Cha, anh, hiện tại các người đã biết An Noãn là dạng người gì rồi chứ."
Trên mặt Thường Bách có khiếp sợ, có thất vọng, có bi thống. Ánh mắt Thường Tử Phi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, giống như một người xa lạ.
An Noãn chạy khỏi Thường gia, đây là Nghê Tuệ tỉ mỉ bày tuồng kịch này, cô đã phối hợp diễn xong rồi, cũng không còn cần thiết nữa.
Sau khi An Noãn rời đi, Thường Tử Phi cũng xoay người bỏ đi.
Nghê Tuệ lớn tiếng kêu: "Con còn muốn đi đâu? Cô ta khi dễ mẹ của con như vậy, con còn muốn đuổi theo cô ta?"
"An Noãn không phải là người như thế." TT một mực khẳng định.
Nghê Tuệ lại bị tức đến thở gấp gáp: "An Noãn không phải như vậy, ý của con là mẹ dơ bẩn, nịnh hót, ham mộ hư vinh, chỉ vì cái trước mắt?"
"Anh, anh có bị gì không? Những lời An Noãn vừa nói không phải là anh không nghe, sao còn nói giúp cho cô ta."
"Con muốn yên tĩnh một chút."
Thường Tử Phi lạnh lùng nói xong, lập tức rời khỏi biệt thự.
Sau khi Thường Tử Phi đi, Giang Thiến Nhu cũng đuổi theo.
Mắt thấy anh ngồi trên xe, Giang Thiến Nhu chặn trước đầu xe.
Anh xuống xe, lạnh lùng quát: "Cút."
"Thường Tử Phi, anh muốn đi đâu? An Noãn nhục mạ bác gái như vậy, anh còn muốn đuổi theo sao?"
Thường Tử Phi cười lạnh, thản nhiên nói: "Giang Thiến Nhu, tôi biết An Noãn đã hai mươi năm, cô ấy là loại người nào tôi rất rõ. Tôi với cô mặc dù biết nhau chưa bao lâu, cô là dạng người gì tôi cũng rõ rạng. Bất luận trong tương lai tôi kết hôn với ai, địa vị An Noãn trong lòng tôi cũng không ai thay thế được. Cô hiểu chưa?"
"An Noãn, rốt cuộc cô ta có gì tốt, đáng cho anh làm tất cả vì cô ta? Em mới là vị hôn thê của anh. Thường Tử Phi, anh có thể mở mắt nhìn em xem. Em yêu anh như vậy, trong mắt anh có em hay không?"
"Thực xin lỗi, tim một người rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người."
--
Thường Tử Phi lái xe, ở một ngã rẽ tìm được An Noãn, người phụ nữ này cứ như vậy ngồi ở ven đường, bộ dáng gầy yếu, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô.
Xe dừng lại trước mặt, An Noãn quật cường nhìn người đàn ông trong xe.
Cuối cùng Thường Tử Phi thỏa hiệp xuống xe, từng bước đến trước mặt cô.
"Ngây ngốc ngồi đây làm gì? Lên xe."
An Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, cúi đầu hỏi: "Tôi chửi mẹ anh như vậy, anh đều nghe được, không trách tôi sao?"
Anh nhịn không được đưa tay vuốt tóc cô, sủng nịch nói: "An Noãn, nếu anh không hiểu em, thật uổng phí sống hai mươi năm qua."
An Noãn nở nụ cười, cười đến sang sảng.
Xe vững vàng chạy trên đường, Thường Tử Phi thản nhiên hỏi: "Hôm nay thật là ủy khuất cho em."
"Đúng vậy, dì Nghê không chỉ có vũ nhục tôi, mà còn vũ nhục mẹ tôi. Ở trong lòng tôi, mẹ là người phụ nữ vĩ đại, vì yêu nên liều lĩnh, vì tôi mất đi sinh mạng của mình. Cha và mẹ đều giống nhau, tôi là sinh mạng của hai người. Tôi có thể tha thứ dì Nghê nhục nhã tôi, thậm chí đánh tôi cũng không sao, nhưng tôi không cách nào chịu được, dì ấy nhục nhã mẹ tôi."
Lúc này Thường Tử Phi cũng không biết phải nói gì, nha đầu này luôn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Thường Tử Phi, Giang Thiến Nhu không phải là người phụ nữ tốt, nếu anh lấy cô ấy, về sau sẽ không hạnh phúc."
Thường Tử Phi bất đắc dĩ cười, thản nhiên nói: "Em cũng đã nói, vậy còn khôn g mau đoạt anh lại, giải cứu cho anh."
An Noãn ca thán: "Dì Nghê quá lợi hại, tôi không phải đối thủ của dì, hay là thôi đi. Tôi tình nguyện tìm một người bình thường, cha mẹ chồng tương lai coi tôi như con gái mà đối đãi."
Lòng Thường Tử Phi tràn ngập chua xót.
"An Noãn, người em phải gả là anh, không phải cha mẹ anh, vì sao lại rối rắm chuyện đó."
An Noãn lắc đầu, nghiêm trang nói :"Anh không được, anh cũng sẽ hoài nghi tôi. Hơn nữa, gả cho anh thực không có cảm giác an toàn."
Thường Tử Phi bị cô chọc tức, một câu cũng không nói nên lời.
Bên kia, hôm nay Hà Tư Kỳ xuất viện, về nhà tiếp tục dưỡng thai. Nhưng từ hôm đó đến nay, Mạc Trọng Huy cũng không có xuất hiện. Một lòng tránh mặt cô, đưa tay xoa bụng, đem nước mặt uỷ khuất nuốt xuống.
"Trương trợ lý, Mạc Trọng Huy không có ở Giang thành sao?"
Trương Húc ấp úng nói: "Mạc tiên sinh đi Bắc Kinh rồi."
Hà Tư Kỳ cười lạnh: "Trương trợ lý, anh nói dối cũng phải nói sao nghe cho đúng, Mạc Trọng Huy nơi đâu cũng có thể đến, duy nhất Bắc Kinh thì không thể nào."
"Tôi cũng không biết, chỉ nghe Mạc tiên sinh nói với tôi như vậy."
Hà Tư Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, cúi đầu nói: "Anh nói cho tôi biết đi, thời gian gần đây Mạc Trọng Huy có đi tìm An Noãn không?"
Trương Húc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Sinh hoạt cá nhân của Mạc tiên sinh tôi cũng không rõ, khi tôi ở bên cạnh ngài ấy đều là ở công ty."
Hà Tư Kỳ châm chọc: "Trương trợ lý, anh thật là một trợ lý tốt, khó trách tại sao Mạc Trọng Huy luôn tín nhiệm anh, có chuyện gì đều gọi anh."
Trong biệt thự to lớn này, Hà Tư Kỳ cảm thấy lạnh hơn, mấy tháng ngắn nhủi, cuộc sống của cô trãi qua nhiều biến hóa lớn. Mạc Trọng Huy yêu thương chìu chuộng cô, ở Giang Thành, vốn không có gì cô muốn mà không được. Mạc Trọng Huy sủng cô đến cỡ nào, có nhìu đêm Mạc Trọng Huy đi công tác nơi khác, buổi tối gọi điện về cho cô, cô nói không có anh cô ngủ không được, Mạc Trọng Huy lập tức bỏ hết công việc, suốt đêm chạy về Giang thành.
Cô biết, ngày trước, anh luôn dung túng cô, chỉ là vì chị. Anh đem cô trở thành Hà Tư Nghiên thứ hai.
Nhưng từ khi An Noãn xuất hiện, tất cả đã thay đổi.
Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn trong gương khuôn mặt mình rất giống Hà Tư Nghiên, cho nên mới được Mạc Trọng Huy ưu ái. Nhưng hiện tại, ngay cả gương mặt Hà Tư Nghiên cũng không còn dùng được sao?
"Tiểu thư, có tin tức ở Bắc Kinh."
Người hầu bên cạnh vẻ mặt thần bí nói với cô.
"Chuyện Mạc tiên sinh bị thương, Mạc lão gia bên kia đã biết, thời gian trước Mạc tiên sinh có về Bắc Kinh xử lý biệc này."
Ánh mắt Hà Tư Kỳ ảm đạm, cắn răng nói: "Anh ấy gạt tôi nói là đi thăm chị tôi, tin tức có nói là ai làm anh ấy bị thương không?"
Người hầu nữ dừng một chút, vẻ mặt phức tạp nói: "Là An Noãn, Mạc tiên sinh về Bắc Kinh chính là cầu tình với Mạc lão gia, xin Mạc lão gia buông tha An Noãn."
Hà Tư Kỳ đột nhiên cười chế giễu ra tiếng, tiếng cười rất là châm chọc.
"Quả nhiên là An Noãn, anh ấy không chịu thừa nhận trước mặt tôi là An Noãn làm anh ấy bị thương, lúc chị tôi chết, anh ấy đã nói qua cả đời này cũng không về Mạc gia."
"Tiểu thư, cô đừng tức giận, Mạc tiên sinh nhất thời chỉ bị mê hoặc, chờ khi cô sinh đứa nhỏ, Mạc tiên sinh nhất định sẽ ở bên cạnh cô, trở về với cô."
Hà Tư Kỳ sờ sờ lên bụng mình, thì thầm: "Con của tôi thiếu chút là bị An Noãn hại chết, cha của đứa nhỏ cũng xém chút bị An Noãn giết chết, thật là sao chổi, nếu còn cô ta, tôi một ngày cũng không được yên lành. Cục cưng, mẹ nhất định sẽ không để con chịu uỷ khuất, nhất định sẽ đem người phụ nữ kia trảm thảo trừ căn."
Người hầu nữ nhìn đến ánh mắt Hà Tư Kỳ chỉ toàn tơ máu, hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Hà tiểu thư, cô tính làm gì?"
"Tôi muốn giết chết An Noãn, tôi muốn cô ta vĩnh viễn không còn là mối đe dọa tôi nữa."
"Tiểu thư..."
"Chỉ cần còn con tiện nhân kia, trong mắt Mạc Trọng Huy không có tôi và đứa bé tồn tại, vì cục cưng của tôi, tôi nhất định phải giết chết cô ta, giết chết người phụ nữ hạ lưu kia."
--
An Noãn ở trong tiệm lúc này củng hắt xì vài cái.
La Hiểu Yến trêu chọc cô: "Không phải là người đàn ông nào đang nói về em chứ? Noãn Noãn, em mau nói cho chị biết, em trêu chọc đến ai rồi?"
An Noãn nhìn cô một cái, lười phải quan tâm đến cô.
"Đúng rồi, lần trước Elle giới thiệu em họ của cô ấy cho em thế nào, không thấy em nhắc tới?"
"Ừ, không hy vọng, người ta không thích em từng ngồi tù."
La Hiểu Yến chửi một câu thô tục, lòng đầy căm phẫn mắng: "Ở tù thì làm sao? Người từng ở tù qua đều là người xấu sao?"
An Noãn bất đắc dĩ nói: "Ở trong mắt bọn họ, chúng ta chính là người xấu, không hơn không kém người xấu."
La Hiểu Yến an ủi cô: "Noãn Noãn, em đừng buồn, người đàn ông kia ghét bỏ em, vì anh ta không có mắt nhìn. Chúng ta từ từ tìm, nhất định có thể tìm thấy, một người toàn tâm toàn ý với tốt với chúng ta."
Người tỉnh táo lại, cô tính trở về bàn tìm cớ ra về.
Từ toilet đi ra, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, giây tiếp theo cô bị một lực kéo ngược trở vào trong toilet.
"Thường Tử Phi, anh kéo tôi vào đây làm gì?" Cô cả kinh kêu lên.
Thường Tử Phi vừa khóa trái cửa lại vừa hung ác nhìn chằm chằm An Noãn.
"Thường Tử Phi, anh đừng làm bậy, đây là toilet nữ."
"Người đàn ông ngồi chung bàn với em là ai?"
An Noãn ấp úng không biết trả lời sao: "Chỉ là, chỉ là một người bạn."
"Bạn?" Anh nhếch môi, trào phúng nói: "Mạc Trọng Huy biết em tới đây coi mắt sao? Một mình anh ta không thể thỏa mãn em, nên em vội vã tìm một người khác phải không?"
"Thường Tử Phi, anh đang nói bậy cái gì?"
"Muốn tìm đàn ông sao không tỉm tôi? Tôi kém hơn gã đàn ông kia sao?"
An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thường Tử Phi, tôi hôm nay nói rõ ràng với anh, tôi và Mạc Trọng Huy không có quan hệ gì, hôm nay tôi đúng là đến đây để coi mắt. Anh cũng đã đính hôn với Giang Thiến Nhu, chẳng lẻ tôi cũng không được phép tìm một tình cảm khác sao?"
Thường Tử Phi giật mình, vẻ mặt thống khổ.
"Thường Tử Phi, anh đừng ở trước mặt tôi ra vẻ tình thánh, đàn ông các người đều giống nhau, cái các người yêu cũng chỉ là thân thể của người phụ nữ, người đàn bà nào có thể thỏa mãn anh, thì mới gọi là yêu. Thường Tử Phi, tôi đã nhìn rõ anh!"
An Noãn trừng mắt nhìn anh, xoay người mở cửa rời đi.
Thường Tử Phi đột nhiên ngăn trước mặt cô, dùng sức nắm hai vai cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, một đấm lại một đấm lên lưng Thường Tử Phi. Anh trở nên điên cuồng hơn, như muốn cắn nát môi cô.
Có lẻ động tĩnh bên trong quá lớn, bên ngoài có người gõ cửa.
An Noãn sợ hãi, dùng sức cắn thật mạnh môi Thường Tử Phi, trong miệng hai người tràn ra máu tươi.
Bên ngoài tiếng đập cửa lớn hơn, Thường Tử Phi lúc này mới chịu buông cô ra, môi hai người đều sưng đỏ, nhưng Thường Tử Phi lại vui vẻ.
Thường Tử Phi đưa tay sờ lên đôi môi sưng đỏ của cô, trêu chọc: "Noãn Noãn, tôi muốn biết em làm sao giải thích với người đàn ông kia về đôi môi sưng đỏ của em."
An Noãn không chút do dự tát thật mạnh lên má anh, một tiếng thanh thuý vang lên làm cho mày Thường Tử Phi giương lên thật cao.
"Thường Tử Phi, tôi càng ngày càng chán ghét anh."
Cửa được mở ra, người đứng bên ngoài là Giang Thiến Nhu.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Thiến Nhu giật mình, sắc mặt xanh mét, tầm mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của hai người: "Các người..."
An Noãn cũng lười giải thích, chảy ra khỏi hiện trường.
Trở lại bàn ăn, cô lấy tay che kín đôi môi.
Đường Phi rất thân sĩ hỏi: "An tiểu thư, có phải bụng không được thoải mái, sao lại đi lâu vậy?"
"Đúng vậy, tôi thấy không được khỏe, muốn đi về sớm chút."
"Tôi đưa cô về."
Anh ta gọi phục vụ đến tính tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng, An Noãn dừng bước.
"An tiểu thư, xe tôi ở bên kia."
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: "Đường tiên sinh, anh là một người tốt, chỉ tiếc hiện tại tôi không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi có một quá khứ không tốt, không phải một người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được."
"Quá khứ? Tôi có thể chấp nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi rất thích, ôn nhu, im lặng, tôi rất thích một cô gái như vậy làm vợ. Mặc kệ quá khứ của cô thế nào, tôi nhất định có thể chấp nhận."
"Tôi đã từng ở tù." An Noãn bình tĩnh ngắt lời anh ta.
Người đàn ông hoàn toàn giật mình.
"Đường tiên sinh, cứ như vậy đi, tôi tin anh có thể tìm cho mình một cô gái tốt hơn tôi."
Lần này, người đàn ông không có giữ cô lại.
An Noãn đi một mình trong gió lạnh, trong bóng đêm, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng cô kéo dài, lại càng phát ra vẻ cô đơn lặng lẽ. Phạm lỗi khi còn trẻ, nhất định phải dùng thời gian cả đời để bù đắp lại.
Bên kia, Giang Thiến Nhu lần đầu tiên chất vấn Thường Tử Phi: "Hai người vừa rồi ở bên trong làm cái gì?"
Thường Tử Phi liền như vậy đứng giữa toilet nữ, không nói được lời nào.
"Anh nói, hai người đã làm gì? Thời gian dài như vậy, anh ngay cả đụng em cũng không muốn, lại ở nơi công cộng hôn môi với cô ta, anh thích cô ta, chán ghét em, sao lại muốn ở một chỗ với em."
Thường Tử Phi nhẹ nhàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không chấp nhận được, chia tay đi."
Nói xong anh lập tức bỏ đi.
Giang Thiến Nhu nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh rống lên: "Anh nằm mơ, tôi vĩnh viễn không chia tay với anh, cho dù phải trói lại, tôi cũng muốn đem anh buộc ở bên mình. An Noãn là một người phụ nữ đã từng ở tù, không xứng đáng dành đàn ông với tôi."
An Noãn về đến nhà liền gọi điện thoại cho Elle, đang muốn mở miệng xin lỗi, Elle đã nói trước: "Noãn Noãn, thật xin lỗi, chị không có đem hoàn cảnh của em nói trước cho em họ của chị biết, hắn không làm cho em khó xử chứ."
"Không có, người xin lỗi phải là em."
"Noãn Noãn, em đừng bao giờ nói vậy, em họ của chị khó khăn kén chọn cho nên mới không tìm thấy đối tượng, còn dám ghét bỏ em đã từng ngồi tù, em còn chưa ghét bỏ hắn ta là tốt lắm rồi, lần sau chị nhất định sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn ta, rất kỳ cục. Noãn Noãn, em cũng đừng buồn, lần sau chị nhất định sẽ tìm cho em một người tốt hơn, so với em họ của chị tốt hơn gấp nhiều lần."
Cách Elle an ủi thật không giống ai, nhưng An Noãn có thể cảm nhận được cô ấy rất quan tâm ưu ái mình, cô thấy lòng thật ấm áp.
Gác điện thoại của Elle, An Noãn nằm trên giường, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh của Thường Tử Phi, thật hung tợn, còn có nụ hôn bá đạo của anh ta.
Đã từng, cô đã luôn tin tưởng, nếu năm đó không gặp Mạc Trọng Huy, cô và Thường Tử Phi có thể đến với nhau không, theo đó là hai nhà đều chúc phúc cho họ.
Nhưng sự đời nếu chuyện đã xảy ra, có giải thiết, dự đoán cũng không có ý nghĩa gì.
Lăn qua lộn lại không ngủ được, hôm nay cô gặp phải nhiều phiền toái, Giang Thiến Nhu không biết sẽ nghĩ cô là dạng phụ nữ thế nào, cũng không biết cô ta sẽ đối phó với mình như thế nào.
Trời bên ngoài đã bắt đầu rạng sáng, An Noãn vẫn còn nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Chuông di động chợt vang lên, bây giờ trời vẫn còn sớm, tiếng chuông vang lên giữa yên lặng nghe có vẻ quỷ dị.
Là số của Hoa Vũ, không biết khi nào đã lưu vào di dộng của cô.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng Hoa Vũ bén nhọn vang lên: "Chị dâu, chị mau tới cứu anh Phi, nếu chị không đến, anh ấy sẽ uống đến chết."
"Hoa Vũ, tôi không phải chị dâu của anh, anh tìm lầm người rồi."
"Chị không phải An Noãn? Được rồi, người tôi muốn tìm chính là chị. Tôi thật không biết, anh Phi hôm nay phát điên cái gì, kéo tôi đi quán bar uống rượu, uống rất nhiều, tôi liều mình bồi quân tử, chị mau tới khuyên anh ấy đi, tôi nghĩ chỉ có chị mới khuyên được anh ấy."
An Noãn theo bản năng nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Thực xin lỗi, tôi cũng không có cách nào, anh đi tìm Giang Thiến Nhu đi."
"Tìm cô ta cái rắm, ở trong lòng anh ấy Giang Thiến Nhu không bằng một cái rắm, chị đừng nói với tôi không biết người trong lòng anh ấy là ai nha, trời ạ, lại ói, cũng ói luôn cả máu, An Noãn chị rốt cuộc có đến hay không, chị không đến, tôi đem người đến nhà chị."
Hoa Vũ đầu dây bên kia gấp đến hét toáng lên, giọng anh ta lớn đến An Noãn nghe như mình đang có mặt ở nơi đó.
Thấy đầu dây bên kia không có trả lời, Hoa Vũ bình tĩnh trở lại, gằn từng tiếng: "Chị mau đến đây cứu anh ấy một lần đi, đã uống mấy tiếng rồi, nếu còn tiếp tục, chắc là sẽ uống đến chết người. Tôi mặc kệ hai người đã xảy ra chuyện gì, anh Phi đối với chị là thật lòng, chị không thể thấy chết mà không cứu."
An Noãn rốt cuộc cũng đi đến quán bar, đến nơi mới biết Hoa Vũ không có nói sai, Thường Tử Phi ói đến rối tinh rối mù nhưng trên tay vẫn còn đang cầm chai rượu ngửa cổ uống.
Thấy An Noãn, anh đã như không còn nhận ra ai với ai, lại nhìn cô thành Hoa Vũ, say khướt nói: "Hoa Vũ, đi uống rượu với tôi, không say không về."
Hoa Vũ đứng bên cạnh nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Chị xem, tôi không có khoa trương, thật là anh ấy cả mạng cũng không muốn, ngay cả chị cũng không còn nhận ra."
An Noãn đến bên cạnh anh cướp đi chai rượu trên tay, Thường Tử Phi liền trở mặt: "Tra lại rượu cho tôi, tôi còn chưa uống đủ."
"Thường Tử Phi, anh muốn uống đến chết sao?"
Thường Tử Phi cẩn thận nhìn thẳng cô, mơ mơ màng màng: "Là An Noãn sao? Nếu là An Noãn thì tôi sẽ nghe cô nói còn không phải tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô là ai?"
Sau đó, An Noãn cùng Hoa Vũ đem anh về nhà, ở trên xe, Thường Tử Phi ói đầy ra người An Noãn.
Hoa Vũ ghét bỏ đưa anh lên lầu, quay qua trực tiếp nói với An Noãn: "Chị dâu, nơi này giao lại cho chị, tôi phải mang xe đi rửa."
Sau khi Hoa Vũ rời đi, An Noãn bắt đầu giúp anh lau người, thay quần áo.
Nhưng không lâu sau, Thường Tử Phi lại ói thêm lần nữa. Tất cả cố gắng của An Noãn nãy giờ đều uổng phí. Một lần nữa lau người, thay đổi quần áo cho Thường Tử Phi, lần này anh bình yên ngủ say.
Dọn dẹp tất cả, An Noãn cả người mệt mõi, trên quần áo còn có luôn cả vết bẩn Thường Tử Phi ói lên, thật sự không còn cách nào, cô đến phòng ở trước kia, đồ của cô vẫn còn để lại đây, căn phòng không khác gì với trước kia.
Tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ trời cũng đã sáng. Mệt mõi cả đêm, vừa nằm lên giường chốc lát cô liền ngủ.
Chuyện đời đúng là kỳ lạ, cô đã từng nghĩ đời này cũng không quay lại đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ nhanh như vậy cô đã về lại nơi này.
Thường Tử Phi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nhìn một vòng, trong phòng sạch sẽ, nghe kỹ bên ngoài còn có tiếng động.
Xuống giường đi ra ngoài, lại thấy trong bếp một hình dáng gầy yếu đang bận rộn, hình ảnh vô cùng quen thuộc, giống như anh vẫn thường mơ thấy. Thường Tử Phi hung hăng cắn mạnh lên môi, mở to mắt, người vẫn đứng đó, thì ra không phải mơ.
Anh nhẹ nhàng bước qua, ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau.An Noãn không biết có người phía sau, cả người giật mình, lập tức lạnh lùng hừ nói: "Buông tay."
"Không, để anh ôm em một chút."
An Noãn tức giận giẫm mạnh lên chân anh, bị đau, anh buông tay ra."
"Thân thể anh không khỏe, em xuống tay có thể nhẹ chút không, cả người anh thật sự không thoải mái."
"Đáng đời, có bản lĩnh uống rượu, thì phải biết hậu quả sau khi tỉnh lại."
Thường Tử Phi bỉu môi, mất tự nhiên nói: "Cái này gọi là mượn rượu giải sầu. Em không phải là không cần anh nữa sao, còn quan tâm anh làm gì?"
"Lần sau anh uống sau kêu Hoa Vũ đừng gọi điện cho tôi, lúc đó tôi sẽ không nói nữa."
Thường Tử Phi biết không nên nói nữa, lãng sang chuyện khác: "Anh đói bụng, có gì ăn không?"
"Đã nấu cháo, cũng sắp xong. Anh đi tắm đi, trên người hôi muốn chết."
"Có sao?" Thường Tử Phi ngửi ngửi thấy có mùi lạ, lập tức đi tắm.
Trong chốc lát, anh cả người khoan khoái đi ra, An Noãn cũng đã nấu xong cháo, đặt trên bàn ăn.
"Anh ăn đi, tất cả đều là của anh, vẫn đang nóng."
Trong khi Thường Tử Phi ăn cháo, An Noãn ở trong bếp dọn dẹp. Anh nhìn bóng dáng cô không ngừng di động, trong lòng cảm thấy lạnh run. Cô ấy vốn là của mình, nhưng cũng chính mình đánh mất cô ấy.
"Em đừng làm nữa, lại đây ngồi ăn với anh, ăn mình mình rất buồn chán."
An Noãn dừng tay, tự múc một chén cháo, đến ngồi trước mặt anh.
Trước đây không lâu, họ thật hạnh phúc ăn cơm với nhau. Nay, ngay cả mặt mũi ngồi đối diện ăn xong chén cháo cũng cảm thấy khó khăn.
"Thường Tử Phi, về sau anh đừng uống rượu nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe."
An Noãn vừa ăn, vừa căn dặn, giọng nói không mang theo tình cảm gì.
Thường Tử Phi "Ừ" một tiếng rồi cũng không nói gì.
Ăn cháo xong, An Noãn đi rửa chén, Thường Tử Phi ngồi ở sopha xem TV, nhưng tầm mặt vẫn hướng về nhà bếp.
An Noãn rửa chén xong đi ra, trên tay cầm theo một chén thuốc, mùi hương nồng nặc làm cho mày anh không tự giác nâng lên.
"Đây là cái gì?"
"Em hốt cho anh thang thuốc, vừa rồi khi anh còn ngủ, em đến tiệm thuốc trung y hốt mấy than thuốc dưỡng, đơn thuốc em để trên bàn, về sau mỗi ngày anh nấu uống 1 lần, vài ngày sẽ khỏi."
Thường Tử Phi nhìn chén thuốc đen tuyền, còn đang bốc khói, tản ra mùi lạ. Lúc này, trong lòng anh không bít tính sao.
"Anh mới không cần uống loại thuốc này, em mang đổ đi."
Sắc mặt An Noãn lập tức trầm xuống, tức giận: "Thuốc này tôi đã nấu rất lâu, anh không uống vậy đổ đi."
Cô bưng chén thuốc xoay người định đi, Thường Tử Phi đoạt lại, một hơi uống hết.
"Anh không biết nấu, về sau em nấu cho anh, anh sẽ uống. Em không nấu, anh cũng không uống."
An Noãn nhún vai, thản nhiên nói: "Tuỳ anh, thân thể là của anh, tôi đã làm hết nghĩa vụ của một người bạn. Vả lại, anh còn có vị hôn thê, còn có mẹ, tôi tin hai người họ rất tự nguyện chăm sóc anh."
Thường Tử Phi tức giận đứng lên, giận dữ hét: "An Noãn, tôi là như vậy đó em còn quan tâm làm gì?"
An Noãn mím môi, không nói gì, cầm chén thuốc đi vào nhà bếp. Sau khi thu dọn sạch sẽ cô đi ra.
"Thường Tử Phi, tôi về đây, trời cũng đã tối."
Tâm Thường Tử Phi co rút, cúi đầu nói: "Trời cũng đã tối, hôm nay ở lại đây đi, phòng của em tôi cũng vẫn để đó."
"Không cần, tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải mở tiệm."
An Noãn đã ra đến cửa đang đổi giày, Thường Tử Phi rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh, đi qua cầm lấy cổ tay cô, giọng nói gần như cầu xin: "Đừng đi, em đi rồi ai nấu cháo cho anh, ai nấu thuốc cho anh."
"Thường Tử Phi, anh đừng làm loạn, anh cũng không còn nhỏ, tôi cũng không phải bảo mẫu của anh."
Anh bỗng nhiên kích động ôm lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Anh sai rồi, anh không thể không có em, thật sự anh và Giang Thiến Nhu cái gì cũng không xảy ra, Noãn Noãn, trở lại bên cạnh anh được không? Chỉ cần anh trở lại, mặc kệ em làm gì anh, anh đầu chấp nhận. Về sau anh sẽ nghe lời em, tất cả đều làm theo em."
An Noãn khẽ thở dài, đưa tay đẩy anh ra, thấm thía nói: "Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, chúng ta đã không thể trở lại."
"Tại sao, anh và Giang Thiến Nhu cái gì cũng chưa làm, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, em tin anh, anh chỉ yêu mình em."
"Cho dù không có Giang Thiến Nhu, tôi và anh cũng không thể nào."
"Là vì Mạc Trọng Huy sao? Bởi vì em không quên được anh ta? Bởi vì cho tới bây giờ em cũng không yêu anh?"
"Xem đi, giữa chúng ta lúc nào cũng có mâu thuẫn, anh không có cách nào chấp nhận cái đoạn quá khứ của tôi và Mạc Trọng Huy, người nhà của anh càng không chấp nhận. Dừng ở đây đi, cuộc sống hiện tại của tôi cũng rất tốt."
"Anh có thể, anh có thể chấp nhận, chỉ cần sau này ở trước mặt anh đừng nhắc tới Mạc Trọng Huy, anh có thể dần dần quên những chuyện đã qua của các người. An Noãn, chúng ta bắt đầu một lần nữa có được không?"
An Noãn giật tay mình ra khỏi tay anh, thản nhiên nói: "Thường Tử Phi, cái gì cũng đừng nói, như bây giờ cũng rất tốt. Chăm sóc tốt cho bản thân mình, tôi đi đây."
Thường Tử Phi biết nha đầu kia quật cường, giờ này có nói gì cũng vô ích. Trong lòng anh không tiếng động thở dài, cúi đầu nói: "Anh đưa em về, đã trễ rồi em đi một mình anh không yên tâm."
An Noãn ngăn cản anh: "Anh không được khỏe, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi gọi xe về, về đến nhà tôi gọi điện thoại cho anh."
Thường Tử Phi nhìn chằm chằm vào di động, đợi thật lâu, cuối cùng cũng có một tin nhắn được gửi tới, đơn giản vài từ "Tôi đã về nhà."
"Anh cầm di động bồi hồi, muốn gọi, lại không biết nên nói gì. Không biết từ khi nào, ngay cả gọi điện thoại cho cô anh cũng không dám.
Mỗi một chuyện xảy ra với An Noãn đều không qua khỏi mắt Mạc Trọng Huy, tất cả đều có Trương Húc thông báo cặn kẽ lại, An Noãn ở nhà Thường Tử Phi một đêm, Mạc Trọng Huy thật sự tức giận.
Trương Húc bị doạ đến mất hồn, cẩn thận giải thích: "Mạc tiên sinh, tôi nghĩ An tiểu thư và Thường Tử Phi không xảy ra chuyện gì, bởi vì Thường Tử Phi say bất tỉnh nhân sự bị đưa về nhà."
"Hiện tại nói những lời này có ý nghĩa gì nữa, tôi để cho cậu quan sát theo dõi, cậu lại chờ mọi chuyện đã phát sinh mới về nói cho tôi biết kết quả?"
"Thực xin lỗi Mạc tiên sinh, tôi không nghĩ khuya như vậy An tiểu thư còn đi gặp Thường Tử Phi."
"Cậu câm miệng." Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Dừng một chút, Mạc Trọng Huy mới lấy lạnh bình tĩnh nói tiếp: "Cô ấy bây giờ ở đâu?"
"An tiểu thư đã về nhà."
Mạc Trọng Huy liền lên xe đi về hướng nhà An Noãn, nha đầu kia thật không biết suy nghĩ anh không khóa cô lại là không được mà. Không bao lâu xe của Mạc Trọng Huy dừng trước cửa nhà An Noãn. Vài động tác nhỏ đã mở được cửa.
An Noãn sợ hãi nổi giận mắng: "Mạc Trọng Huy, anh vào bằng cách nào?"
"Em nghĩ ăn trộm vào tiệm trộm đồ?"
An Noãn lười phải đôi cô với anh, lạnh lùng hỏi: "Anh có việc gì sao? Luôn như vậy xông vào nhà người khác không tốt lắm đâu."
Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm chọc: "Không phải đêm qua em cũng tới nhà trọ của Thường Tử Phi sao, cô nam quả nữ ở chung một phòng, các người làm gì?"
An Noãn kinh ngạc, Mạc Trọng Huy thật tiểu nhân nham hiểm, cho người theo dõi cô. Cô không để ý đến câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: "Anh nghĩ hai người chúng tôi ở chung một phòng sẽ làm gì? Cũng giống như anh và Hà Tư Kỳ khi ở chung với nhau, các người sẽ làm gì?"
Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối dần, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng cố gắng chọc giận anh."
An Noãn mím môi, không quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, lạnh lùng đuổi khách: "Mạc Trọng Huy, anh đi đi, anh cứ vào nhà tôi như vậy tôi có thể báo cảnh sát."
Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường, không chút để ý nói: "Em gọi cảnh sát, anh gọi lun cả phóng viên, đem sự việc làm cho lớn lên, làm cho cả Giang thành đều biết em là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy anh, xem về sau có ai dám hẹn hò với em không."
"Mạc Trọng Huy, anh!" An Noãn tức đến nói không ra lời.
"Mạc Trọng Huy, anh rốt cuộc muốn gì?"
Mạc Trọng Huy đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, nguy hiểm gằn từng tiếng: "An Noãn, em năm lần bảy lượt khiêu chiền sự nhẫn nại của anh, anh nói rồi, đừng để bất cứ người đàn ông nào đụng vào người em, em vậy mà còn dám đi gặp Thường Tử Phi, em nghĩ anh không dám giết anh ta sao, nghĩ anh sẽ buông tha em sao."
"Mạc Trọng Huy, anh yêu tôi sao?" An Noãn đột nhiên trầm giọng khẽ hỏi.
Mạc Trọng Huy giật mình.
"Mạc Trọng Huy, thái độ của anh như vậy là yêu tôi sao?"
Ánh mắt Mạc Trọng Huy lóe lên, không có trả lời.
"Nếu yêu tôi, năm đó vì sao đối với tôi như vậy? Mạc Trọng Huy, anh nói chuyện xảy ra trước đây đều là ngoài ý muốn, anh nói cho tôi biết đi, cái gì gọi là ngoài ý muốn, anh ở trong lễ đính hôn của chúng ta cùng Hà Tư Kỳ ở trên giường? Là ngoài ý muốn đẩy cha tôi vào chỗ chết sao? Là ngoài ý muốn đẩy tôi vào tù cũng không một lần đến thăm tôi?"
An Noãn cứ hỏi, Mạc Trọng Huy lại không chống đỡ được.
"Mạc Trọng Huy, hiện tại anh còn mặt mũi nào đứng trước mặt tôi, thề sắt thề son rất yêu tôi, anh không sợ thiên lôi đánh sao? Hà Tư Kỳ đang mang thai con anh vẫn ở bệnh viện, tôi chưa gặp người đàn ông nào không có trách nhiệm như anh."
Mạc Trọng Huy lần đầu tiên bị An Noãn mắng tới tấp, một lời cũng không nói được quay mình rời đi.
--
Giang Thiến Nhu từ lúc ở nhà hàng thấy Thường Tử Phi và An Noãn từ trong toilet đi ra, môi hai người còn sưng tấy khả nghi, nhưng Thường Tử Phi hoàn toàn không có giải thích với cô. Trong lòng cô vẫn không nuốt trôi chuyện này, nhưng tìm không thấy Thường Tử Phi, cơn giận này có lớn cỡ nào cũng không phát tiết được.
Cô đến Thường gia một chuyến, Nghê Tuệ làm giải phẫu xong luôn ở nhà an dưỡng, cô như một con dâu hiền có thời gian đều lui tới thăm hỏi, hai lão nhân gia đều thấy cô hiếu thảo, nhưng Thường Tử Phi một chút cũng không cảm kích.
Giang Thiến Nhu ngồi bên giường Nghê Tuệ gọt táo, không nghĩ đến bản thân không cản thận đứt tay, máu tươi chảy ròng. Làm Nghê Tuệ đau lòng muốn chết, lo lắng: "Nha đầu, con sao vậy? Có phải có tâm sự hay không? Hôm nay nhìn con cả người không an, Tử Phi khi dễ con sao."
Nước mắt Giang Thiến Nhu lập tức chảy ra, yên lặng rơi xuống.
Chuyện này càng làm Nghê Tuệ đau lòng, nắm tay cô: "Đứa nhỏ này, Tử Phi đã làm gì, con nói cho bác biết, bác lấy lại công đạo cho con."
Giang Thiến Nhu đem chuyện ở quán bar thêm mắm dặm muối kể qua một lần, vừa nói vừa khóc, nhìn qua muốn bao nhiêu uỷ khuất liền có bấy nhiêu.
Nghê Tuệ vừa nghe, tức giận đến đem chén sức trên đầu giường đập xuống, lời nói dơ bẩn mắng ra miệng: "An Noãn này thật là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, làm gì cũng không quên quyến rũ đàn ông. Con yên tâm, bác nhất định làm chủ cho con."
Giang Thiến Nhu chớp chớp mắt, nghẹn ngào nói: "Bác gái, có lẻ là hiểu lầm, con cũng không tận mắt thấy bọn họ thế nào."
"Còn phải thấy tận mắt sao, con nha đầu đê tiện này thật giống mẹ cô ta, con cũng không biết mẹ của cô ta lúc trước quyến rũ cha cô ta như thế nào."
Giang Thiến Nhu dừng lại chút, nhìn trong mắt Nghê Tuệ tràn đầy tức giận, trong lòng đắc ý.
"Bác Nghê, bác nói An Noãn cũng không yêu Tử Phi, sao lại dánh Tử Phi với con?"
"Cô ta đang hại Tử Phi của nhà ta mà, tìm không được người nào tốt hơn so với Tử Phi, liền giữ chặt lấy Tử Phi nhà ta. Con ta thật đáng thương, không biết trúng phải bùa mê của cô ta cho đến khi nào." Bà nói xong cảm thấy hận An Noãn, cầm tay Giang Thiến Nhu nói tiếp: "Thiến Nhu, Tử Phi đã lựa chọn con, chỉ cần An Noãn không quyến rũ, Tử Phi sẽ không làm chuyện có lỗi với con. Con hãy xem chừng Tử Phi thật tốt, đừng cho nó có cơ hội tiếp xúc với tiểu tiện nhân An Noãn."
Giang Thiến Nhu cúi đầu khổ sở nói: "Đã mấy ngày con không gặp Tử Phi, anh ấy không đến công ty cũng không đến tìm con."
"Đây cũng không phải là cách, chờ đính hôn xong, hai đứa sẽ ở chung nhà, mọi chuyện cứ để bác an bài."
--
Nghê Tuệ thông qua Thường Bách kêu An Noãn đến nhà ăn cơm, Thường Bách vui vẻ gọi điện cho An Noãn, lại vui vẻ chạy đến nhà hàng mua thức ăn.
An Noãn vừa nghê dì Nghê gọi cô đến ăn cơm có chút không hiểu, trong lòng không yên, cô chẳng định không phải là chuyện tốt. Quả nhiên vừa thấy cô sắc mặt Nghê Tuệ lập tức trầm xuống.
"Dì Nghê, gần đây bận rộn công việc, cháu không biết dì xuất viện, hy vọng dì không trách cháu."
Nghê Tuệ âm dương quái khí nói: "Cô đương nhiên bận rộn rồi, vội vàng đi quyến rũ đàn ông."
An Noãn giật mình, khó có thể tin nhìn vị trưởng bối trước mặt mình.
"An Noãn, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật tiến bộ, mê hoặc đàn ông luôn cả ông toilet công cộng, không biết sau này còn tệ đến cỡ nào?"
"Dì Nghê, dì hiểu lầm rồi, lần đó là .."
"Cô không cần giải thích với tôi, cô là dạng người gì tôi rất rõ ràng, cô không có di truyền sự thật thà trung hậu của cha cô, nhưng lại thừa hưởng sự hạ lưu của mẹ cô, thật là đê tiện như nhau."
Đầu óc An Noãn "Oanh" một tiếng.
"Dì Nghê, dì có thể mắng cháu, nhục nhã cháu, nhưng đừng nói động đến mẹ cháu."
"Tôi so với cô hiểu mẹ cô hơn nhiều, mẹ cô là dạng người thế nào cô không biết, nhưng mọi người ai cũng đều biết cô ta. Năm đó, ông ngoại cô phản đối mẹ cô với ba cô đến với nhau, nhưng mẹ cô vẫn bỏ nhà trốn đi với cha cô, chưa kết hôn đã có cô, cái này không phải hạ lưu thì là gì?"
An Noãn không chịu nổi nữa, cô xoay người bước đi.
Nghê Tuệ lại gọi cô: "Cô đừng đi, tôi còn có chuyện chưa nói xong."
Bước chân An Noãn dừng lại, cô muốn nghe coi, bà ấy còn có lời gì dơ bẩn còn muốn nói ra miệng.
"An Noãn, chuyện cô và Tử Phi cũng nên kết thúc đi. Thường gia chúng tôi không bao giờ nhận loại phụ nữ hạ lưu như vậy làm con dâu, Thiến Nhu rất tốt, cô ấy và Tử Phi sẽ đính hôn, hai người ngay cả hôn môi cũng chưa có, đây là tố chất của thiên kim tiểu thư, so với cô, người đã từng ở tù, thật là người phụ nữ dơ bẩn."
An Noãn cũng không biết mình làm sao, đáy lòng lửa giận bùng lên, cô bất chấp tất cả, xoay người, đối diện với Nghê Tuệ mắng: "Tôi có dơ bẩn cỡ nào cũng không bằng dì, cha tôi lúc còn sống, nhà của tôi có quyền có thế, bà đối với tôi thế nào, nịnh bợ tôi, lấy lòng tôi. Nhà của tôi xảy ra chuyện không may, cha tôi tín nhiệm các người, nhưng ngay cả một lời nói tốt cho ông ấy các người cũng chưa từng nói, còn hận không thể bỏ đá xuống giếng. Tất cả tôi đều biết, đều thấy, nhưng tôi không so đo với bà, vì tôi vẫn xem bà là trưởng bối. Nhưng hiện tại, bà không xứng, loại người như bà nịnh hót, ham mộ hư vinh, chỉ vì người phụ nữ trước mặt, bà không xứng được tôi tôn trọng."
Nghê Tuệ tức đến thở cũng không muôn nổi.
"Bác gái, bác làm sao vậy?" Âm thanh kiều mị Giang Thiến Nhu vang lên sau lưng, thân người mảnh khảnh lập tức chạy đến giường, vuốt lưng Nghê Tuệ.
An Noãn xoay người nhìn thấy Thường Bách, Thường Tử Phi, Thường Hinh đều ở đó.
"Cha, anh, hiện tại các người đã biết An Noãn là dạng người gì rồi chứ."
Trên mặt Thường Bách có khiếp sợ, có thất vọng, có bi thống. Ánh mắt Thường Tử Phi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, giống như một người xa lạ.
An Noãn chạy khỏi Thường gia, đây là Nghê Tuệ tỉ mỉ bày tuồng kịch này, cô đã phối hợp diễn xong rồi, cũng không còn cần thiết nữa.
Sau khi An Noãn rời đi, Thường Tử Phi cũng xoay người bỏ đi.
Nghê Tuệ lớn tiếng kêu: "Con còn muốn đi đâu? Cô ta khi dễ mẹ của con như vậy, con còn muốn đuổi theo cô ta?"
"An Noãn không phải là người như thế." TT một mực khẳng định.
Nghê Tuệ lại bị tức đến thở gấp gáp: "An Noãn không phải như vậy, ý của con là mẹ dơ bẩn, nịnh hót, ham mộ hư vinh, chỉ vì cái trước mắt?"
"Anh, anh có bị gì không? Những lời An Noãn vừa nói không phải là anh không nghe, sao còn nói giúp cho cô ta."
"Con muốn yên tĩnh một chút."
Thường Tử Phi lạnh lùng nói xong, lập tức rời khỏi biệt thự.
Sau khi Thường Tử Phi đi, Giang Thiến Nhu cũng đuổi theo.
Mắt thấy anh ngồi trên xe, Giang Thiến Nhu chặn trước đầu xe.
Anh xuống xe, lạnh lùng quát: "Cút."
"Thường Tử Phi, anh muốn đi đâu? An Noãn nhục mạ bác gái như vậy, anh còn muốn đuổi theo sao?"
Thường Tử Phi cười lạnh, thản nhiên nói: "Giang Thiến Nhu, tôi biết An Noãn đã hai mươi năm, cô ấy là loại người nào tôi rất rõ. Tôi với cô mặc dù biết nhau chưa bao lâu, cô là dạng người gì tôi cũng rõ rạng. Bất luận trong tương lai tôi kết hôn với ai, địa vị An Noãn trong lòng tôi cũng không ai thay thế được. Cô hiểu chưa?"
"An Noãn, rốt cuộc cô ta có gì tốt, đáng cho anh làm tất cả vì cô ta? Em mới là vị hôn thê của anh. Thường Tử Phi, anh có thể mở mắt nhìn em xem. Em yêu anh như vậy, trong mắt anh có em hay không?"
"Thực xin lỗi, tim một người rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người."
--
Thường Tử Phi lái xe, ở một ngã rẽ tìm được An Noãn, người phụ nữ này cứ như vậy ngồi ở ven đường, bộ dáng gầy yếu, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô.
Xe dừng lại trước mặt, An Noãn quật cường nhìn người đàn ông trong xe.
Cuối cùng Thường Tử Phi thỏa hiệp xuống xe, từng bước đến trước mặt cô.
"Ngây ngốc ngồi đây làm gì? Lên xe."
An Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, cúi đầu hỏi: "Tôi chửi mẹ anh như vậy, anh đều nghe được, không trách tôi sao?"
Anh nhịn không được đưa tay vuốt tóc cô, sủng nịch nói: "An Noãn, nếu anh không hiểu em, thật uổng phí sống hai mươi năm qua."
An Noãn nở nụ cười, cười đến sang sảng.
Xe vững vàng chạy trên đường, Thường Tử Phi thản nhiên hỏi: "Hôm nay thật là ủy khuất cho em."
"Đúng vậy, dì Nghê không chỉ có vũ nhục tôi, mà còn vũ nhục mẹ tôi. Ở trong lòng tôi, mẹ là người phụ nữ vĩ đại, vì yêu nên liều lĩnh, vì tôi mất đi sinh mạng của mình. Cha và mẹ đều giống nhau, tôi là sinh mạng của hai người. Tôi có thể tha thứ dì Nghê nhục nhã tôi, thậm chí đánh tôi cũng không sao, nhưng tôi không cách nào chịu được, dì ấy nhục nhã mẹ tôi."
Lúc này Thường Tử Phi cũng không biết phải nói gì, nha đầu này luôn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Thường Tử Phi, Giang Thiến Nhu không phải là người phụ nữ tốt, nếu anh lấy cô ấy, về sau sẽ không hạnh phúc."
Thường Tử Phi bất đắc dĩ cười, thản nhiên nói: "Em cũng đã nói, vậy còn khôn g mau đoạt anh lại, giải cứu cho anh."
An Noãn ca thán: "Dì Nghê quá lợi hại, tôi không phải đối thủ của dì, hay là thôi đi. Tôi tình nguyện tìm một người bình thường, cha mẹ chồng tương lai coi tôi như con gái mà đối đãi."
Lòng Thường Tử Phi tràn ngập chua xót.
"An Noãn, người em phải gả là anh, không phải cha mẹ anh, vì sao lại rối rắm chuyện đó."
An Noãn lắc đầu, nghiêm trang nói :"Anh không được, anh cũng sẽ hoài nghi tôi. Hơn nữa, gả cho anh thực không có cảm giác an toàn."
Thường Tử Phi bị cô chọc tức, một câu cũng không nói nên lời.
Bên kia, hôm nay Hà Tư Kỳ xuất viện, về nhà tiếp tục dưỡng thai. Nhưng từ hôm đó đến nay, Mạc Trọng Huy cũng không có xuất hiện. Một lòng tránh mặt cô, đưa tay xoa bụng, đem nước mặt uỷ khuất nuốt xuống.
"Trương trợ lý, Mạc Trọng Huy không có ở Giang thành sao?"
Trương Húc ấp úng nói: "Mạc tiên sinh đi Bắc Kinh rồi."
Hà Tư Kỳ cười lạnh: "Trương trợ lý, anh nói dối cũng phải nói sao nghe cho đúng, Mạc Trọng Huy nơi đâu cũng có thể đến, duy nhất Bắc Kinh thì không thể nào."
"Tôi cũng không biết, chỉ nghe Mạc tiên sinh nói với tôi như vậy."
Hà Tư Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, cúi đầu nói: "Anh nói cho tôi biết đi, thời gian gần đây Mạc Trọng Huy có đi tìm An Noãn không?"
Trương Húc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Sinh hoạt cá nhân của Mạc tiên sinh tôi cũng không rõ, khi tôi ở bên cạnh ngài ấy đều là ở công ty."
Hà Tư Kỳ châm chọc: "Trương trợ lý, anh thật là một trợ lý tốt, khó trách tại sao Mạc Trọng Huy luôn tín nhiệm anh, có chuyện gì đều gọi anh."
Trong biệt thự to lớn này, Hà Tư Kỳ cảm thấy lạnh hơn, mấy tháng ngắn nhủi, cuộc sống của cô trãi qua nhiều biến hóa lớn. Mạc Trọng Huy yêu thương chìu chuộng cô, ở Giang Thành, vốn không có gì cô muốn mà không được. Mạc Trọng Huy sủng cô đến cỡ nào, có nhìu đêm Mạc Trọng Huy đi công tác nơi khác, buổi tối gọi điện về cho cô, cô nói không có anh cô ngủ không được, Mạc Trọng Huy lập tức bỏ hết công việc, suốt đêm chạy về Giang thành.
Cô biết, ngày trước, anh luôn dung túng cô, chỉ là vì chị. Anh đem cô trở thành Hà Tư Nghiên thứ hai.
Nhưng từ khi An Noãn xuất hiện, tất cả đã thay đổi.
Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn trong gương khuôn mặt mình rất giống Hà Tư Nghiên, cho nên mới được Mạc Trọng Huy ưu ái. Nhưng hiện tại, ngay cả gương mặt Hà Tư Nghiên cũng không còn dùng được sao?
"Tiểu thư, có tin tức ở Bắc Kinh."
Người hầu bên cạnh vẻ mặt thần bí nói với cô.
"Chuyện Mạc tiên sinh bị thương, Mạc lão gia bên kia đã biết, thời gian trước Mạc tiên sinh có về Bắc Kinh xử lý biệc này."
Ánh mắt Hà Tư Kỳ ảm đạm, cắn răng nói: "Anh ấy gạt tôi nói là đi thăm chị tôi, tin tức có nói là ai làm anh ấy bị thương không?"
Người hầu nữ dừng một chút, vẻ mặt phức tạp nói: "Là An Noãn, Mạc tiên sinh về Bắc Kinh chính là cầu tình với Mạc lão gia, xin Mạc lão gia buông tha An Noãn."
Hà Tư Kỳ đột nhiên cười chế giễu ra tiếng, tiếng cười rất là châm chọc.
"Quả nhiên là An Noãn, anh ấy không chịu thừa nhận trước mặt tôi là An Noãn làm anh ấy bị thương, lúc chị tôi chết, anh ấy đã nói qua cả đời này cũng không về Mạc gia."
"Tiểu thư, cô đừng tức giận, Mạc tiên sinh nhất thời chỉ bị mê hoặc, chờ khi cô sinh đứa nhỏ, Mạc tiên sinh nhất định sẽ ở bên cạnh cô, trở về với cô."
Hà Tư Kỳ sờ sờ lên bụng mình, thì thầm: "Con của tôi thiếu chút là bị An Noãn hại chết, cha của đứa nhỏ cũng xém chút bị An Noãn giết chết, thật là sao chổi, nếu còn cô ta, tôi một ngày cũng không được yên lành. Cục cưng, mẹ nhất định sẽ không để con chịu uỷ khuất, nhất định sẽ đem người phụ nữ kia trảm thảo trừ căn."
Người hầu nữ nhìn đến ánh mắt Hà Tư Kỳ chỉ toàn tơ máu, hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Hà tiểu thư, cô tính làm gì?"
"Tôi muốn giết chết An Noãn, tôi muốn cô ta vĩnh viễn không còn là mối đe dọa tôi nữa."
"Tiểu thư..."
"Chỉ cần còn con tiện nhân kia, trong mắt Mạc Trọng Huy không có tôi và đứa bé tồn tại, vì cục cưng của tôi, tôi nhất định phải giết chết cô ta, giết chết người phụ nữ hạ lưu kia."
--
An Noãn ở trong tiệm lúc này củng hắt xì vài cái.
La Hiểu Yến trêu chọc cô: "Không phải là người đàn ông nào đang nói về em chứ? Noãn Noãn, em mau nói cho chị biết, em trêu chọc đến ai rồi?"
An Noãn nhìn cô một cái, lười phải quan tâm đến cô.
"Đúng rồi, lần trước Elle giới thiệu em họ của cô ấy cho em thế nào, không thấy em nhắc tới?"
"Ừ, không hy vọng, người ta không thích em từng ngồi tù."
La Hiểu Yến chửi một câu thô tục, lòng đầy căm phẫn mắng: "Ở tù thì làm sao? Người từng ở tù qua đều là người xấu sao?"
An Noãn bất đắc dĩ nói: "Ở trong mắt bọn họ, chúng ta chính là người xấu, không hơn không kém người xấu."
La Hiểu Yến an ủi cô: "Noãn Noãn, em đừng buồn, người đàn ông kia ghét bỏ em, vì anh ta không có mắt nhìn. Chúng ta từ từ tìm, nhất định có thể tìm thấy, một người toàn tâm toàn ý với tốt với chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.