Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 71: Người một nhà
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
08/09/2015
Sau khi về đến nhà, Mạc Trọng Huy liền tìm kéo muốn cắt hết móng tay của An Noãn, trên mặt anh, trên cổ, trước ngực, trên lưng, tất cả đều cô dùng
móng tay cào đến rướm máu, người không biết sẽ nghĩ đây dấu vết do kích
tình để lại, chỉ có Mạc Trọng Huy biết, nha đầu kia không hề thích, nên
mới dùng móng tay của mình cào cấu trên người anh.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì?”
An Noãn không ngừng trốn tránh anh. Mạc Trọng Huy một tay ôm lấy cô, đem cô đặt lên giường.
“Mạc Trọng Huy, anh không thể cắt hết móng tay của tôi, ngày mai tôi đã hẹn Elle đi spa.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Là người giới thiệu bạn trai cho em?”
An Noãn bĩu môi, nói sang chuyện khác, vươn tay, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Anh cắt đi, nhìn tay của tôi đẹp vậy anh nhẫn tâm sao?”
Mạc Trọng Huy nắm tay cô do dự .
“Cũng nên cắt đi, nhưng trước khi cắt cũng phải để nó làm luôn nhiệm vụ cuối cùng.”
An Noãn giống như nổi điên, rút tay mình ra, hung hăng cào lên cổ anh, nháy mắt, trên cổ anh xuất hiện thêm nhiều vết đỏ. Đến lúc này không thương lượng nữa. Mạc Trọng Huy chăm chú cắt hết móng tay của cô từ ngón này qua ngón khác, rất nhanh mang bàn tay đẹp của cô cắt hết.
“Mạc Trọng Huy, anh thật nhàm chán, nếu vậy giúp tôi cắt hết móng chân luôn đi.”
Mạc Trọng Huy không nói một lời, lấy chân cô đặt lên đùi mình, hai ba cái lại giúp cô cắt sạch móng chân.
“Mạc Trọng Huy, anh mắc bệnh sạch sẽ là gạt người à.”
“Sạch sẽ là đối với người ngoài, sẽ không ghét bỏ người một nhà với mình.”
An Noãn tức giận hừ một tiếng: “Ai là người một nhà với anh.”
Thừa dịp Mạc Trọng Huy đi cất kéo, An Noãn đột nhiên tiến lên tập kích anh: “Mạc Trọng Huy,
anh cho rằng cắt hết móng tay của tôi, tôi sẽ không biện pháp đối phó anh sao, tôi bóp chết anh."
Hau tay An Noãn gắt gao bóp cổ anh, nhưng mà với Mạc Trọng Huy cũng giống như thổi bụi, dễ dàng bắt được hai tay bẻ ra sau lưng cô. Tiếp theo, bàn tay kia giữ chặt đầu cúi xuống hôn lên môi cô.
An Noãn giãy dụa không ngừng, thỏa hiệp nói: “Không chơi không chơi, tôi nhận thua, cũng là anh lợi hại.”
Mạc Trọng Huy trầm mặc không nói, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
An Noãn không phục, tức giận quát: “Mạc Trọng Huy, anh đừng động dục với tôi, anh đi tìm Hà Tư Kỳ, cô ta ở bên kia đang chờ anh.”
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt cười, cúi đầu nói: “Anh đối với câu nói của em ‘Đi tìm Hà Tư Kỳ’ những lời này đã miễn dịch.”
“Được, được rồi, về sau tôi sẽ không nói, anh buông tôi ra trước đi.”
Mạc Trọng Huy, cầm thú này làm sao dễ dàng buông tha cô, từng bước một đem cô bức đến góc
tường, đổi phương thức tra tấn cô.
--
Tiệc sinh nhật của Nghê Tuệ, kỳ thật cũng chỉ là buổi tiệc nhỏ trong gia đình, người một nhà tụ họp một chỗ ăn bữa cơm.
Khi Thường Tử Hinh và Giang Thiến Nhu đưa ra quà sinh nhật, khuôn mặt Nghê Tuệ cười đến vặn vẹo.
“Hiện tại mẹ giống như có hai đứa con gái, thật là hạnh phúc, mỗi khi nói chuyện với người ta, ai cũng hâm mộ mẹ. Con gái có năng lực, con trai có khả năng, còn cưới được một đứa con dâu hiếu thuận, đời này của mẹ không còn hối tiếc gì.”
Thường Tử Hinh cười đem bánh sinh nhật đặt lên kế Nghê Tuệ, cười hỏi: “Mẹ, mẹ còn nguyện vọng gì nữa không?”
Nghê Tuệ nghĩ nghĩ, đột nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ chỉ còn có hai nguyện vọng chờ các con giúp mẹ thực hiện, thứ nhất, hy vọng Thiến Nhu và Tử Phi sớm ngày làm cho mẹ đứa cháu để bồng, thứ hai, hy vọng Tử Hinh sớm tìm được người chồng tốt để gả. Như vậy đời này của mẹ sẽ không còn gì tiếc nuối .”
Thường Tử Hinh hơi dừng một chút, lập tức cười nói: “Mẹ, con còn nhỏ, chuyện kết hôn không vội, để chị dâu cho mẹ một đứa cháu để bồng mới là điều cấp bách. Anh, anh cố lên .”
Người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ có Thường Bách vẫn trầm mặc.
Thường Tử Hinh buồn bực, nghi hoặc hỏi: “Cha, hôm nay sinh nhật mẹ, trên mặt cha lại không có được một nụ cười, có phải có chuyện gì hay không?”
Thường Bách lắc lắc đầu, sáng nay ông mới biết được nguyên nhân An Noãn trở lại bên người Mạc Trọng Huy, khi Nghê Tuệ và ông cãi nhau không cẩn thận nói ra miệng. Thì ra cho tới nay, ông đều hiểu lầm tiểu An Noãn .
Nghê Tuệ tức giận kêu rên: “Hôm nay là sinh nhật tôi, ông tốt nhất đừng nói lung tung nói làm cho tôi khó chịu.”
“Các người từ từ ăn, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
Thường Bách cau mày nói, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Các người đừng để ý đến ông ta, tuổi lớn, đầu óc không bình thường. Hôm nay Tử Hinh cùng
Thiến Nhu cho quà cho mẹ, mẹ cũng có tiền lì xì cho các con.”
Nghê Tuệ cho hai người mỗi người một cái phong lì xì dày cộm.
Thường Tử Hinh nhịn không được nói: “Mẹ, mẹ có biết lúc chúng con đi mua quà tặng gặp được ai hay không?”
“Chúng con thấy An Noãn, Mạc Trọng Huy mở cho cô ta một quán cà phê ở Trăm Nhạc. Mẹ, mẹ có biết hiện tại rất kiêu ngạo An Noãn, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, cô ta và một cô phục vụ trong quán hợp lại khi dễ chị dâu. Người đã từng ngồi tù nên không có tố chất, may mắn anh không cưới cô ta, bằng không sẽ hối hận đến chết.
Giang Thiến Nhu cẩn thận quan sát biểu tình của Thường Tử Phi, chỉ thấy nháy mắt mặt anh trầm xuống, trong ánh mắt tựa hồ có bi thống, có đau thương, còn có một tia không cam lòng.
Nghê Tuệ tuy rằng tức giận, nhưng bà vẫn khuyên Thường Tử Hinh: “Hinh nhi, về sau thấy An Noãn không nên kiếm chuyện nữa, cũng không được đi trêu chọc cô ta, dù sao hiện tại cô ta cũng là phụ nữ của Mạc Trọng Huy, chúng ta cũng phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy.”
“Mẹ, Mạc tiên sinh chỉ chơi đùa cô ta mà thôi, chờ hết mới mẻ, cô ta sẽ bị từ bỏ, đến lúc đó xem cô ta lấy cái gì lên mặt với chúng ta.”
--
Tối hôm đó, Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu bị Nghê Tuệ bắt ở lại trong biệt thự.
Khó có được buổi tối Thường Tử Phi không tăng ca, Giang Thiến Nhu nghĩ nắm chắc cơ hội lần này. Tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ tơ tằm gợi cảm cố ý lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, bên trong
cũng không có mặc nội y, hơn phân nửa cái ngực loã lồ bên ngoài.
Nhưng mặc cho cô đảo qua đảo lại trước mặt, Thường Tử Phi cũng không có động tác gì, chỉ cầm tạp chí dán mặt vào xem. Giang Thiến Nhu có chút giận dỗi, chủ động tiến lên, giật đi tạp chí trên tay anh, để qua một bên.
Lúc này Thường Tử Phi mới nhìn cô, mày hơi nhíu lại hỏi: “Em không lạnh sao?”
Giang Thiến Nhu cắn chặt răng, không giữ thể diện nữa, khóa khai hai chân ngồi lên đùi Thường Tử Phi làm nũng: “Lúc nãy khi em giúp mẹ rửa chén, mẹ đã hỏi em chúng ta tính khi nào có đứa nhỏ? Anh cũng không muốn cho mẹ thất vọng. Tử Phi, chúng ta đã kết hôn , mọi người đều đang đợi tin tức tốt của chúng ta.”
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, thản nhiên nói ra khẩu: “Anh không được khỏe.”
Giang Thiến Nhu bị tức hỏng rồi, rống giận: “Anh đừng lấy cớ vụng về như vậy, thân thể anh có vấn đề, sao còn cưới em, anh không phải muốn chơi em chứ. Thường Tử Phi, em biết anh vấn đề gì cũng không có, anh chính là không bỏ xuống được An Noãn. Anh thử nghĩ một chút, An Noãn hiện tại nhất định nằm dưới thân của Mạc Trọng Huy, không chừng phương thức hoan ái nào cũng đã thử qua, anh vì cái gì phải thủ thân như ngọc vì cô ta.”
Thường Tử Phi nhướng mày, dùng sức đẩy cô ngã trên giường, lạnh lùng hừ nói: “Giang Thiến Nhu, chú ý thân phận của em, lời nào nên nói và lời nào không nên nói.”
Giang Thiến Nhu ở trên giường nhảy dựng lên, rống giận như phát điên: “Em có gì không dám nói, hôm nay ở quán cà phê nhìn thấy An Noãn, Mạc Trọng Huy tặng cô ta một cái quán cà phê, tôi thấy Mạc Trọng Huy rất sủng cô ta, anh lấy cái gì so sánh với Mạc Trọng Huy, anh cho là anh cố gắng làm việc có thể thay đổi cái gì sao? Anh vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Em biết anh cưới em vì tài sản của Giang gia, khả anh có biết, nếu đã hy sinh phải cho đến cùng, chỉ cần một ngày em chưa mang thai, ông nội của em sẽ không cam tình nguyện đem Giang gia giao cho anh.”
Thường Tử Phi nhíu mày càng chặt, tiếp theo anh mở cửa bỏ đi.
Ở dưới lầu bị Nghê Tuệ ngăn cản, vẻ mặt Nghê Tuệ nghiêm túc hỏi anh: “Trễ như vậy vãn con đi đâu?”
“Đi ra ngoài hít thở không khí.”
Nghê Tuệ lập tức nổi giận mắng: “Con còn muốn làm gì, vẫn còn nhớ thương An Noãn có phải hay không? Mẹ nói cho con biết, An Noãn hiện tại là phụ nữ của Mạc Trọng Huy, cho dù có một ngày Mạc Trọng Huy chơi chán, không cần cô ta, cô ta cũng đừng mơ tưởng làm con dâu của Thường gia, trước kia cô ta không xứng, hiện tại cô ta lại càng không xứng.”
Thường Tử Phi nhíu mày châm chọc nói: “Mẹ, cô ấy như bây giờ là do ai ban tặng? Chú An dưới suối vàng có biết cũng sẽ không tha thứ mẹ.”
Nghĩ đến An Hồng Minh, Nghê Tuệ cả người đều rung lên.
“Mẹ làm tất cả, mặc dù có thể lừa dối, cũng không lừa được chú An dưới cửu tuyền.”
--
An Noãn cảm thấy mình nhất định gặp báo ứng, lúc Mạc Trọng Huy cảm mạo cô khi dễ anh, hiện tại cô cũng bị cảm. Sáng sớm Mạc Trọng Huy kêu cô rời giường ăn sáng, An Noãn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cổ họng rất đau, ngay cả nói chuyện cũng phải cố gắng hết sức.
“Làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái?”
Mạc Trọng Huy lấy tay đặt lên trán cô, lại tìm nhiệt kế cấp đo nhiệt độ cơ thể cô, kết quả đều bình thường.
Anh nghĩ chắc tối qua làm cho cô mệt muốn chết, hôn lên cái trán cô, ôn nhu nói: “Hôm nay công ty có chút việc, buổi tối trở về cùng em ăn bữa tối, nêu không thoải mái cứ nằm nghĩ, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”
Mạc Trọng Huy nhất định là trả thù cô, cứ như vậy để mình cô ở nhà. Cả ngày An Noãn phải lau nước mũi, ho khan, nhức đầu, muốn uống nước cũng không ai giúp cô. Người hầu trong nhà chưa bao giờ dám quấy rầy cô lúc cô đang ngủ.
Mạc Trọng Huy làm việc xong, nhanh chóng trở về ăn cơm với cô, nghe người hầu nói cả ngày nay cô không xuống lầu, anh vội vã chạy trên, phát hiện mũi nha đầu kia rất đỏ, còn chảy cả nước mũi, mắt cũng đỏ, hốc mắt còn có nước mắt.
“Sao lại thế này? Buổi sáng lúc anh đi cũng không phát sốt?”
An Noãn đau đầu hừ nói: “Anh cho là lúc nào bị bệnh cũng phát sốt sao, tôi bị cảm mạo nặng.”
Mạc Trọng Huy lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
Ngồi ở đầu giường, cầm mặt giấy thật cẩn thận giúp cô lau nước mũi, lau nước mắt. Một bên còn
oán giận: “Không phải đã kêu em có việc đánh gọi điện thoại cho anh sao, nhưng em lại không nghe lời.”
An Noãn suy yếu nói: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nói sạo, cũng đừng giả mù sa mưa, anh đang trả thù tôi, anh trách tôi lần trước anh cảm mạo ghét bỏ anh, bởi vậy anh cố ý mặc kệ tôi, quên đi, anh đi đi, để cho tôi chết đi, chết rồi cũng được giải thoát, dù sao tôi cũng không muốn sống.”
Mạc Trọng Huy trách trách miệng, cười nói: “Nói bừa cái gì, sao anh có thể mặc kệ em. Ngoan, em nằm xuống trước đi, Thẩm Cầm Phong lập tức tới.”
Thẩm Cầm Phong khó được hẹn hò với bạn gái, bị Mạc Trọng Huy gọi điện thoại kêu gấp. Anh không cam lòng, nhưng nhìn đến mặt An Noãn trắng bệch trên giường, anh liền hết giận.
Thẩm Cầm Phong làm kiểm tra cơ bản cho cô, cuối cùng chỉ nói: “Không có phát sốt, không cần truyền dịch, uống thuốc cảm mạo, nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước ấm, qua vài ngày thì tốt rồi.”
Mạc Trọng Huy tuy rằng thực khó chịu, nhưng anh rất tín nhiệm y thuật củaThẩm Cầm Phong.
“Trước khi uống nên cho cô ấy ăn nhẹ chút gì.”
Mạc Trọng Huy kêu người hầu nấu cháo, ngồi ở đầu giường tự mình đút cô ăn.
An Noãn hoàn toàn không có khẩu vị, không ngừng đẩy tay anh ra.
“Ngoan, ăn vài miếng, rồi uống thuốc, bằng không bệnh nặng thêm, chỉ càng khó chịu.”
Mạc Trọng Huy dụ dỗ An Noãn giống như đang dụ dỗ con nít. Thẩm Cầm Phong ở một bên
nhìn môi cũng trề ra.
“Mạc tiên sinh, không có chuyện gì nữa tôi đi trước.” Thẩm Cầm Phong vẫn còn đang muốn hẹn hò với mỹ nhân mới mới gặp mấy ngày trước.
Mạc Trọng Huy không chút để ý nói: “Hôm nay cậu ở lại đây, vạn nhất có chuyện gì tôi sẽ tìm cậu.”
Thẩm Cầm Phong khóe miệng run rẩy, nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư chỉ cảm mạo, không có chuyện gì.”
“Vạn nhất ban đêm phát sốt, cậu cứ ở lại đây.”
Thẩm Cầm Phong thật muốn đánh người. Nhưng cũng ngoan ngoãn ở lại.
An Noãn uống thuốc cảm, rất nhanh đã ngủ.
Mạc Trọng Huy tắm cũng không tắm, nằm xuống kế bên cô, kéo toàn bộ người cô ôm vào trong ngực.
“Mạc Trọng Huy, tôi cảm mạo, anh không sợ bị lây bệnh sao?”
Anh không tiếng động cười cười, tự giễu nói: “Cũng chỉ có em ghét bỏ anh, anh cũng không có ghét bỏ em.”
Trong chốc lát An Noãn liền ngủ, Mạc Trọng Huy ôm cô cử động nhỏ cũng không dám, rất sợ cô tỉnh. Nhìn cô ho khan, anh cỡ nào hy vọng có thể thay thế cô nhận hết những đau đớn này.
An Noãn nửa đêm tỉnh lại, miệng khô lưỡi khô, đau đầu kịch liệt, Mạc Trọng Huy vẫn đang trợn tròn mắt nằm ở bên cạnh cô, anh không dám nhắm mắt, sợ khi cô cần thì không ai giúp.
“Làm sao vậy, có phải rất khó chịu?”
Anh đau lòng hôn lên trán của cô.
“Nước, tôi muốn uống nước.”
Mạc Trọng Huy dừng một chút, thản nhiên nói: “Lần sau anh bị cảm, em còn muốn ghét bỏ anh nữa không?”
An Noãn liếc mắt, làm bộ muốn đứng dậy, Mạc Trọng Huy vội vàng đè cô lại: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, anh đi lấy cho em ly nước, ngoan ngoãn nằm.”
Mạc Trọng Huy lấy cho cô ly nước ấm, một ngụm một ngụm đút cô uống xong. An Noãn uống nước xong, rất nhanh lại nhắm mắt ngủ. Mạc Trọng Huy cả đêm cũng chưa chợp mắt, tay không ngừng đi sờ lên trán cô sợ cô phát sốt.
An Noãn sáng sớm tỉnh lại, Mạc Trọng Huy đã tự mình nấu cháo cho cô.
“Cái gì tôi cũng không muốn ăn, chỉ muốn ngủ.”
An Noãn miễn cưỡng nói xong, giống như chỉ cần vừa tỉnh lại sẽ ho khan, sẽ chảy nước mũi chảy nước mắt.
Mạc Trọng Huy thực nghiêm túc nói: “Nếu cái gì em cũng không ăn, anh cũng chỉ có thể mang em đi bệnh viện .”
An Noãn rơi vào đường cùng ngồi dậy, Mạc Trọng Huy thật cẩn thận đút cô ăn cháo. Chưa bao giờ thấy anh ôn nhu kiên nhẫn như thế, ai ai cũng sẽ có lúc thay đổi, nhưng đặc biệt sẽ có lúc thay đổi trở nên dịu dàng như thế.
Nhìn bộ dáng Mạc Trọng Huy giúp cô thổi cháo cho nguội, An Noãn nhịn không được nói: “Anh như vậy thật giống cha tôi, trước đây tôi không thích uống thuốc, ông cũng sẽ như vậy vừa dụ dỗ vừa uy hiếp tôi.”
Mạc Trọng Huy hơi giật mình.
“Mạc Trọng Huy, nếu không có sự việc ngoài ý muốn kia thật tốt.”
Tay Mạc Trọng Huy run lên, lập tức cố nén cười, cúi đầu nói: “Chuyện quá khứ đừng nói nữa, anh sẽ đối với em tốt, bù lại những thương tổn mà em đã chịu.”
An Noãn ngã đầu sang một bên, thản nhiên nói: “Đã trễ, cha tôi cũng không sống lại được. Nếu anh đối với ông cảm thấy áy náy, đem Lương Trạch Minh kéo xuống đi.”
Mạc Trọng Huy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“An Noãn, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng quan tâm những chuyện này có được không?”
An Noãn lắc đầu, cắn răng nói: “Cho dù anh không giúp tôi, tôi cũng sẽ tự mình đi báo thù.”
--
An Noãn bị bệnh một tuần, một tuần này, Mạc Trọng Huy một tấc cũng không rời khỏi cô, một phút cũng chưa có đi đâu. Thẩm Cầm Phong nhìn thấy líu cả lưỡi, quả thực không phải là người mà anh biết lãnh huyết vô tình Mạc Trọng Huy.
Ngày đó An Noãn cảm mạo, trong lòng vẫn nghĩ đến quán cà phê, không biết cô không ở đó, mọi người trong tiệm có giúp cô trông coi cho tốt hay không. Sau khi khỏe cô muốn tới quán cà phê. Nhưng Mạc Trọng Huy lại không cho phép cô rời biệt thự nửa bước. Trong nhà người hầu lái xe tất cả đều nghe lời anh, An Noãn có cảm giác đi đến chỗ nào đều bị người nhìn chằm chằm.
“Mạc Trọng Huy, anh không có chuyện làm hay sao, anh dựa vào cái gì không cho phép tôi ra cửa.”
Mạc Trọng Huy đem công việc về nhà làm, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, thản nhiên trêu chọc: “Anh thích bộ dáng em bệnh năm trên giường hơn là bây giờ, có khí lực đi chọc giận anh.”
“Anh biến thái, tôi muốn đi ra ngoài.”
Anh thản nhiên phân phó: “Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, để thân thể hoàn toàn dưỡng tốt, mới cho phép em ra ngoài.”
“Tôi muốn đi đâu tại sai phải được sự đồng ý của anh.”
An Noãn kêu rên xuống lầu, còn chưa ra được ngoài, người hầu cùng nhau ngăn cản cô, một đám khẩn cầu nói: “An tiểu thư, cô đừng làm cho chúng tôi khó xử được không? Cô đi rồi, Mạc tiên sinh sẽ không bỏ qua chúng tôi.”
An Noãn tức giận đến phải giơ chân, Thẩm Cầm Phong lại ở một bên nói nói mát: “Hiện tại cô biết cảm giác bị giam cầm rồi phải không, cô cảm mạo mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều bị Mạc tiên sinh giam cầm ở đây.”
“Anh ta biến thái, một đám các người cũng biến thái theo sao, anh ta kêu anh ở, sao anh không phản kháng?”
“Cô cho là ai cũng đều là cô sao, chúng tôi còn phải nghĩ đến tiền đồ của mình, nếu tôi dám phản kháng, hậu quả cũng không dám nghĩ tới. Mạc tiên sinh anh ta sủng cô, làm cái gì cũng là nghĩ cho cô, không giống chúng tôi.”
Sau đó Lương Mộ Tình gọi điện thoại cho cô, ở trong điện thoại cô ấy nói với cô quán cà phê rất tốt, cô ấy còn khoa trương nói tiệm buôn bán đến không có chỗ cho khách ngồi. An Noãn mới yên tâm, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
--
Rốt cục, thân thể An Noãn hoàn toàn khang phục, vui vẻ hết sức, Mạc Trọng Huy cũng không còn cấm cô ra đường.
An Noãn vội vàng đến Trăm Nhạc, quán cà phê tất cả đều tốt. Cô chỉ sợ Giang Thiến Nhu và Thường Tử Hinh sẽ đến gây rối, nhưng Lương Mộ Tình nói với cô: “Hai người không phân rõ phải trái kia không có tới, bất quá lại có một người đàn ông rất kỳ quáo mỗi ngày anh ta đều đến, như là đang chờ người. Sau đó anh ta lại hỏi thăm chị, em nói chị bị bệnh, anh ta trở nên càng kỳ quái .”
An Noãn không thể tưởng tượng kỳ quái trong lời nói của cô ấy là gì, nhưng khi cô thấy người đến, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ đến người nọ là Thường Tử Phi.
An Noãn đem cà phê đưa đến trước mặt anh, Thường Tử Phi nhìn cô một cái, cúi đầu nói: “Ngồi nói chuyện với anh một chút đi.”
An Noãn mím môi, cũng không cự tuyệt, ngồi đối diện với anh.
“Nghe nói em bị bệnh? Có nặng lắm không?” Trong mắt Thường Tử Phi co loại lo lắng cùng thống khổ nói không nên lời.
An Noãn thoải mái cười nói: “Không có việc gì, chỉ cảm mạo mà thôi, do Mạc Trọng Huy khoa trương, không cho tôi ra cửa.”
Nghe được ba chữ Mạc Trọng Huy, ánh mắt Thường Tử Phi rõ ràng ảm đạm xuống.
“Anh ta đối với em được không?” Anh run run hỏi ra miệng.
An Noãn bĩu môi, thản nhiên trả lời: “Dù sao không kém đi, bất luận tôi muốn như thế nào anh ấy đều chìu theo tôi, không tính toán chi li với tôi.”
Nghe cô bình tĩnh nói về Mạc Trọng Huy như vậy, Thường Tử Phi có chút tức giận, cơ hồ cắn răng nói: “Em đã quên anh ta từng làm tổn thương em sao? Sao em có thể thản nhiên ở bên cạnh anh ta, chú An là bị anh ta hại chết.”
“Tôi còn có thể làm gì bây giờ? Tôi phản kháng anh ta không được, tôi cũng không phải đối thủ của anh ta, bên cạnh tôi lại không có một người nguyện ý giúp tôi. Tôi chỉ có thể ở lại bên cạnh anh ta, chỉ có anh ta có thể cho tôi cuộc sống dư giả mà tôi muốn.”
Thường Tử Phi cắn chặt răng đau lòng nói: “An Noãn, em thay đổi.”
An Noãn cười lạnh châm chọc nói: “Tôi không thay đổi, người thay đổi là anh, là người nhà anh. Mẹ anh ghét bỏ tôi, em gái của anh ghét bỏ tôi, giờ ngay cả anh cũng ghét bỏ tôi.”
An Noãn nói xong hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Quên đi, Thường Tử Phi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đối xử tốt với Giang Thiến Nhu, giống như mẹ anh từng nói tôi không giúp gì được cho anh, nhưng cô ta thì có thể. Bất luận như thế nào, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Thường Tử Phi đột nhiên cầm tay cô nói: “An Noãn, những lời anh nói với em trước khi kết hôn là giả dối, em hãy tin anh, đó không phải là những lời thật tình trong lòng anh.”
An Noãn rút tay mình về bình tĩnh nói: “Thường Tử Phi, hiện tại nói những lời này có ý nghĩa gì đâu, anh cũng đã kết hôn cùng Giang Thiến Nhu, nên thực hiện tốt những lời hứa hẹn với cô ta, đừng phụ lòng người ta. Đối xử tốt Giang Thiến Nhu, Giang gia sẽ không bạc đãi anh.”
“An Noãn, em tin tưởng anh, tất cả chuyện anh làm đều là vì em.”
An Noãn chua xót nở nụ cười: “Thường Tử Phi, cái gì cũng không cần nói nữa, cũng đừng mang đến phiền toái cho tôi. Hiện tại tôi cũng thực thích cảm giác ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, chúng ta cũng nên quý trọng hạnh phúc đang có đi.”
“Em nói dối.” Thường Tử Phi rất kích động: “Em làm sao có thể vui vẻ bên cạnh Mạc Trọng Huy, anh ta là kẻ thù giết cha của em, An Noãn, cho dù là vì chú An, em cũng không thể cùng Mạc Trọng Huy ở chung một chỗ.”
“Thường Tử Phi, hiện tại nói cái gì đều đã trễ, chúng ta cũng không nên dây dưa. Ly cà phê này coi như là tôi mời anh uống, về sau đừng đến đây nữa, không có ý nghĩa.”
An Noãn nói xong rời khỏi quán cà phê. Thường Tử Phi cũng đuổi theo tới bãi đậu xe.
An Noãn mở cửa xe, nhìn đến Thường Tử Phi ra tới, bước chân cô cũng ngừng lại, thập phần khách khí hỏi: “Thường Tử Phi, còn có chuyện gì sao? Hôm nay nói cho xong đi.”
“Này xe là của Mạc Trọng Huy mua cho em?”
“Nếu không ở đâu ra? Trừ bỏ Mạc Trọng Huy còn có sẽ mua xe cho tôi.”
Thường Tử Phi đi qua cầm lấy cổ tay An Noãn, tức giận quát: “An Noãn, em vì tiền của Mạc Trọng Huy mới ở bên cạnh anh ta sao, biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, cuộc sống này đã làm mờ mắt em, rối loạn của tâm trí của em phải không?”
An Noãn khẽ thở dài, đơn giản đóng lại cửa xe, thản nhiên nói: “Thường Tử Phi, nếu nói tôi như vậy có thể làm cho anh dễ chịu, tôi cũng không ngại.”
Thường Tử Phi bị tức hỏng rồi, hung hăng trừng mắt liếc cô, tức giận xoay người rời đi.
An Noãn vẫn nhìn chăm chú vào hình bóng của anh, không biết thương tích của anh đã lành hẳn chưa.
--
Buổi tối về nhà, An Noãn vẫn không yên lòng, lúc ăn cơm tối, vài lần cô vừa ăn vừa ngẩn người.
Mạc Trọng Huy ‘Phách’ đem chiếc đũa đặt lên bàn cơm, gầm nhẹ: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
An Noãn không biết anh giận cái gì, nhìn bóng dáng anh tức giận đi lên lầu, cô chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Trương trợ lý, Mạc Trọng Huy làm sao vậy? Ai chọc anh ta?”
Trương Húc khóe miệng rút trừu, cúi đầu nói: “Tôi không biết, dù sao cũng không phải là tôi trêu chọc anh ấy.”
An Noãn oán thầm: “Chắc là thời mãn kinh của đàn ông.”
Ăn xong bữa tối trở về phòng, An Noãn do dự thật lâu vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
Thẩm Cầm Phong ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cô, tại kia đầu bĩ bĩ hỏi: “An đại mỹ nữ, có gì chỉ giáo?”
“Bác sĩ Thẩm, tôi muốn hỏi anh, Thường Tử Phi có đến bệnh viện thái khám lần nào không?”
“Không có, hoàn toàn không có, người đàn ông kia thật quật cường, một lần cũng không có tới.”
An Noãn nhíu mày, khẩn cầu nói: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp tôi làm một việc hay không, anh gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, kêu anh ấy đến bệnh viện tái khám được không?”
“Đại tiểu thư của tôi, cô tha tôi đi, muốn tôi gọi điện cho Thường Tử Phi, Mạc tiên sinh còn không lột da tôi sao. Nếu anh ta biết là cô gọi điện thoại cho tôi vì chuyện này, hai chúng ta đều xong rồi.”
“Bác sĩ Thẩm, kính nhờ anh.”
“An tiểu thư, tôi không thể đáp ứng cô, tôi cũng kính nhờ cô, đừng làm khó dễ tôi, tôi xin cô, đại tiểu thư, đắc tội Mạc tiên sinh tôi gánh không nổi.”
“Bác sĩ Thẩm, anh không nói tôi không nói, sẽ không ai biết, cho dù Mạc Trọng Huy đã biết, tôi cũng tự mình chịu trách nhiệm, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm......”
Đầu bên kia đã ngắt điện thoại. An Noãn uể oải thở dài, nàng vẫn cảm thấy mình nợ Thường Tử Phi cái gì.
“Gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong làm gì?”
Âm thanh hùng hậu của Mạc Trọng Huy đột nhiên vang lên, nhìn không ra biểu tình gì.
An Noãn cũng phiền toái, tức giận nói: “Không làm cái gì.”
“Không làm gì sao em gọi điện thoại cho anh ta.”
“Mạc Trọng Huy anh có phiền hay không, tôi gọi điện thoại cho ai cũng phải báo cáo với anh sao?”
Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay cô kêu rên: “Đây là thái độ gì? Anh mới hỏi hai câu em đã không còn giữ được bình tĩnh?”
“Cút ngay, đừng đụng tôi.”
An Noãn dùng sức đẩy anh ra, đi về giường. Mạc Trọng Huy cũng không làm phiền cô, trầm mặc hồi lâu, xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe được trong phòng tắm tiếng nước róc rách, An Noãn càng cảm thấy phiền lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
“An tiểu thư, cô thật đúng là không phải làm phiền bình thường nha, được rồi, tôi thua, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, nếu anh ta vẫn không muốn đến, tôi đây cũng không có biện pháp.”
“Bác sĩ Thẩm, cám ơn anh, xin anh nhất định phải thuyết phục anh ấy.”
Treo điện thoại, An Noãn an tâm chút. Trong chốc lát Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, nằm xuống bên cạnh cô. An Noãn nghiêng người đưa lưng về phía anh, Mạc Trọng Huy dường như cũng giận dỗi, kéo cô qua trực tiếp nằm đè lên người cô. Bàn tay to có chút khẩn cấp xé rácháo ngủ của cô.
“Mạc Trọng Huy, tôi mệt mỏi, anh đi thư phòng ngủ.” An Noãn mỏi mệt cự tuyệt .
Mạc Trọng Huy không dừng tay, ngược lại còn thêm mạnh mẽ để lại dấu vết trên người cô.
An Noãn bị làm đau, thẳng tay tát lên mặt anh.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn thì đi tìm phụ nữ khác, tôi không thỏa mãn được anh.”
Mạc Trọng Huy ở trên người cô, trong bóng đêm con ngươi anh nhìn có vẻ khủng bố.
“Thỏa mãn không được anh, có thể thỏa mãn Thường Tử Phi phải không?”
An Noãn nháy mắt cứng đờ: “Anh có ý gì? Anh phái người theo dõi tôi?”
“Ttrong lúc em bị bệnh, mỗi ngày đều muốn nhanh chóng đi ra ngoài, là vì gặp Thường Tử Phi? Em cứ như vậy yêu anh ta?”
An Noãn hít một hơi thật sâu, liều lĩnh nói: “Đúng vậy, anh đã sớm biết tôi thương anh ấy, tôi cũng nói trước với anh cơ thể của tôi là của anh, nhưng tim của tôi dành cho anh ấy. Mạc Trọng Huy, anh nghĩ rằng tôi vì cái gì cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, không khóc không náo không phản kháng, bởi vì ở bên cạnh anh, tôi dễ dàng có được biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, tôi muốn cái gì anh đều có thể thỏa mãn tôi. Đối với tôi mà nói anh chẳng qua là một cái ngân hàng, cũng là công cụ để tôi đả kích Hà Tư Kỳ, thấy Hà Tư Kỳ bị anh làm cho thương tâm rơi lệ, lòng tôi liền có khoái cảm nói không ra lời.”
Cánh tay Mạc Trọng Huy giơ lên lên không trung, nhưng lại không đi xuống.
“Mạc Trọng Huy, không dám đánh sao? Tôi đối với anh như vậy, anh còn không dám đánh tôi, Mạc Trọng Huy, ngay cả chính anh cũng không dám thừa nhận, anh yêu tôi bao nhiêu.”
Mạc Trọng Huy không muốn dùng vũ lực với cô, cũng không dùng sức mạnh bá đạo chiếm lấy cô, mà là xoay người rời khỏi cô, lập tức rời khỏi phòng.
Mạc Trọng Huy biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô mấy ngày, mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, Thẩm Cầm Phong cũng sắp bị cô làm phiền đến điên lên.
“An tiểu thư, tôi đã làm theo lời cô nói mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, nhưng con mẹ nó người đàn ông kia thật cứng đầu, tôi thuyết phục anh ta như thế nào cũng không được, tôi nghĩ chỉ có cô mới anh ta mới nghe lọt tai, nếu không cô tự mình nói với anh ta, dù sao cô cũng không sợ Mạc tiên sinh.”
“Nếu không tái khám có ảnh hưởng gì về sau hay không?”
“Đương nhiên là có ảnh hưởng, tái khám có thể kiểm tra thân thể anh ta khôi phục thế nào, còn có chỗ nào cần chú ý. Là một bác sĩ, tôi vẫn đề nghị anh ta nên đến bệnh viện tái khám, nhưng anh ta không có tới một lần nào.”
Treo điện thoại, An Noãn lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn. Thường Tử Phi có bao nhiêu quật cường, cô so với ai khác đều rõ ràng.
--
Chuyện An Noãn lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, hôm nay cô bận việc ở quán cà phê bận , Nghê
Tuệ đột nhiên tìm đến cô.
An Noãn pha cho bà một ly cà phê, vẻ mặt Nghê Tuệ rất nghiêm túc: “An Noãn, ngồi nói chuyện với dì một lát, dì có chuyện nhờ cháu giúp đỡ.”
Mỗi khi Nghê Tuệ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, An Noãn đều có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Nghê Tuệ thập phần đau lòng nói với cô: “An Noãn, từ khi Tử Phi xuất viện, cũng không đến bệnh viện tái khám, gần nhất bác sĩ thường xuyên gọi điện thoại tới nhà khuyên nó nên tới tái khám, nhưng Tử Phi không nghe, chúng ta ai cũng không khuyên được. Không chỉ có như thế, Tử Phi cứ làm việc ngày đêm, Hoa Vũ nói có khi nhìn thấy Tử Phi đau đầu đến không đứng dậy được, chúng tôi thực lo lắng.”
“Dì Nghê, cháu có thể giúp được gì đâu?”
Nghê Tuệ khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Dì tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, chỉ có cháu khuyên được nó, Tử Phi cho tới bây giờ cũng chỉ nghe lời một mình cháu.”
An Noãn cúi thấp đầu xuống, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
“An Noãn, cháu đồng ý giúp dì chuyện này? Đi khuyên nhủ nó, kêu Tử Phi đến bệnh viện tái khám, nếu có gì thì ở bệnh viện tịnh dưỡng.”
Thấy An Noãn do dự, Nghê Tuệ tiếp tục nói: “Nếu không phải không có biện pháp, dì cũng sẽ
không nhờ đến sự giúp đỡ của cháu, cháu nghĩ thử xem, Tử Phi bị tai nạn cũng là bởi vì cháu, cháu cứ coi như là báo ân đi.”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Cháu sẽ gọi điện thoại cho Tử Phi, nếu anh ấy có thể nghe cháu nói thì tốt, nếu anh ấy không nghe cháu cũng không có biện pháp.”
“Tốt, chỉ cần cháu chịu giúp là được. Đúng rồi, dì còn có một thỉnh cầu nhỏ, việc dì đến tìm cháu đừng cho Thiến Nhu biết, việc cháu khuyên Tử Phi cũng không cho Thiến Nhu biết. Dì sợ sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng của chúng.”
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
“Không nói gạt cháu, sau khi Tử Phi và Thiến Nhu kết hôn, Thiến Nhu rất hiếu thuận với chúng tôi, là con dâu tốt nhất mà dì gặp được, dì và chú Thường của cháu đều rất thích con bé, chúng
ta không chọn sai người.”
“Dì, cháu biết dì muốn nói cái gì.” An Noãn lạnh lùng ngắt lời bà: “Hiện tại cháu đối với Tử Phi
không có ý khác, ở trong lòng cháu, anh ấy giống như trước đây, là anh của cháu, không có lẫn lộn cảm tình nam nữ.”
Nghê Tuệ khinh thường nói: “Dì sớm biết, Tử Phi nhà dì không lọt vào mắt cháu, Mạc tiên sinh có rất nhiều tiền, cho cháu nhà, cho xe, lại cho cháu quán cà phê này, những điều này Tử Phi của dì đều không thể đáp ứng được cho cháu.”
An Noãn nhịn không được trả lời: “Cháu như thế nào cháu tự biết, cháu biết cháu cũng không lọt được vào mắt của dì, cha cháu không ở đây, cháu không còn là con gái của thị trưởng có tiền có quyền, cháu cũng không có tiền như Giang Thiến Nhu, cháu không có biện pháp mang đến lợi ích gì cho Thường gia, bởi dì không muốn cháu cháu cũng không có cách nào khác.”
Nghê Tuệ tức giận nhưng không nói được lời nào, phẫn nộ bỏ đi. Nếu không phải bà có chuyện nhờ cô giúp, An Noãn phỏng chừng hôm nay sẽ bị bà châm chọc đến chết.
--
Sau khi Nghê Tuệ bỏ đi, An Noãn lập tức gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, đầu dây bên kia giọng ngạc nhiên của Thường Tử Phi vang lên: “An Noãn, là em thật sao?”
“Thường Tử Phi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Không cần phải nói, anh biết, em muốn khuyên anh đến bệnh viện tái khám. Mấy ngày nay bác sĩ Thẩm mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, là ý của em.”
“Thường Tử Phi, chúng tôi đều là vì thân thể của anh mà suy nghĩ, tôi hy vọng anh không cần cố
chấp, bằng không anh sẽ những quan tâm anh lo lắng.”
“Em còn quan tâm anh sao?” Thường Tử Phi hỏi lại: “An Noãn, trong lòng em còn có anh đúng
không?”
An Noãn bất đắc dĩ thở dài: “Thường Tử Phi, hiện tại nói nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Bên cạnh tôi và anh đều đã có người khác.”
“Nhưng em không yêu Mạc Trọng Huy.”
“Cho dù tôi không thương Mạc Trọng Huy, cho dù có một ngày tôi có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, vậy còn anh, anh cùng Giang Thiến Nhu cũng đã kết hôn.”
Thường Tử Phi có chút xúc động nói: “Anh và Giang Thiến Nhu hữu danh vô thật, anh vẫn chưa chạm qua cô ấy.”
An Noãn giật mình, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy thật bi ai.
“Thường Tử Phi, anh hy vọng tôi rời khỏi Mạc Trọng Huy, trở lại bên cạnh anh sao.”
“An Noãn, chỉ cần em không ngại anh đã kết hôn với Giang Thiến Nhu, anh cũng không để ý quá khứ của em và Mạc Trọng Huy, trở lại bên cạnh anh được không?”
“Thường Tử Phi, anh càng ngày càng ti bỉ.”
An Noãn lạnh lùng nói xong, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Cô không nghĩ tới những lời nói như vậy sẽ được nói ra từ miệng của Thường Tử Phi, anh ta nghĩ kết hôn với Giang Thiến Nhu, chỉ cần không chạm đến cô ta là được. Cô chán ghét Thường Tử Phi lấy hôn nhân làm công cụ, chơi đùa cảm tình của người khác.
Cô tuy rằng thực chán ghét Giang Thiến Nhu, nhưng Giang Thiến Nhu đối Thường Tử Phi là thật
tâm .
--
Treo điện thoại, thật lâu tâm tình An Noãn vẫn không thể bình phục.
Lương Mộ Tình đi tới hỏi cô: “An Noãn, chị nói điện thoại với Mạc tiên sinh? Hai người cãi nhau?”
An Noãn lắc lắc đầu.
“Chị An Noãn tỷ lnói chuyện điện thoại với người đàn ông lần trước sao?”
An Noãn vỗ nhẹ bả vai cô cười nói: “Đột nhiên có hứng thú với chuyện của chị sao? Con nít nói sao cũng sẽ không hiểu, đừng hỏi nhiều.”
“An Noãn, em không phải là con nít, rất nhiều bạn học của em đều đã có bạn trai. Em nhìn thấy chị cau mày, muốn tâm sự với chị, chị sẽ không cảm thấy em làm phiền chứ.”
“Sẽ không, nhưng chuyện của chị rất phức tạp. Quên đi, có nói với em emcũng không hiểu.”
Lương Mộ Tình nhìn cô, thật cẩn thận nói: “An Noãn có chuyện này em không biết có nên nói với chị hay không?”
An Noãn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngày hôm qua Mạc tiên sinh đến trăm vui vẻ, bên người anh ấy còn có một cô gái rất xinh đẹp, nhìn bọn họ rất thân mật.”
An Noãn hơi hơi dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: “Anh ta hả, rất bình thường, phụ nữ bên cạnh anh ta không chỉ có một mình chị.”
“An Noãn, chị không tức giận sao? Chị có thể chịu được anh ấy có người phụ nữ khác?”
“Chị không sao cả, bởi vì không thương, bởi vậy không sao cả.”
Lương Mộ Tình có chút kích động: “Chị đã cũng không thương anh ấy, vì sao không rời khỏi anh ấy?"
Ý thức được mình rất xúc động, cô ta giải thích: “An Noãn tỷ, em chỉ không muốn nhìn thấy chị ủy khuất chính mình, chị đã cũng không yêu Mạc tiên sinh, vì sao còn ở lại bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy khi dễ chị. Mạc tiên sinh này, có tiền có quyền, phụ nữ bên cạnh anh ấy khẳng định rất nhiều, theo anh ấy chị sẽ bị nhiều ủy khuất. An Noãn chị rất xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, chị hẳn là tìm một người đàn ông tốt, đối xử tốt với chị, đem chị nâng trên lòng bàn tay.”
An Noãn khẽ cười cười, thản nhiên nói: “Chị đã không còn quyền lợi này, nhưng em còn trẻ, sau này sẽ tìm bạn trai, nhất định phải mở to mắt mà nhìn, nếu không đi nhầm bước, hối hận không kịp.”
“An Noãn, chị biết em thích cái gì loại đàn ông nào không?”
An Noãn lắc lắc đầu.
“Kỳ thật, mỗi người đàn bà đều ảo tưởng có chồng như Mạc tiên sinh, có năng lực, có quyền lợi, có thể giúp mình giải quyết tất cả khó khăn, có thể làm cho mình trở thành đối tượng ghen ghét của tất cả phụ nữ.”
An Noãn nhíu nhíu mày: “Em thích Mạc Trọng Huy?”
“Không có.” Lương Mộ Tình cúi đầu: “Em chỉ lấy ví dụ, Mạc tiên sinh người như vậy, nếu có lúc anh ấy chung tình thì rất hoàn mỹ. Nhưng giống anh ấy như bây giờ khắp nơi lưu tình, trở thành phụ nữ của anh ấy sẽ gặp một chuyện tình đáng buồn, em mới không muốn làm một người phụ nữ như vậy.”
Nói xong cô có chút hối hận, thật có lỗi nói: “An Noãn, em không có châm chọc chị, kỳ thật em cũng rất hâm mộ chị, em cũng muốn có một cái quán như vậy, không lo ăn mặc, bên cạnh lại có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy bảo vệ.”
An Noãn vỗ vai cô, cười nói: “Có người để hâm mộ theo đuổi cũng tốt nhưng bất luận Mạc Trọng Huy có chung tình hay không, người như vậy cũng không có thể muốn, rất nguy hiểm.”
An Noãn có thể nhìn ra được Lương Mộ Tình rất sùng bái Mạc Trọng Huy, tâm tư của một cô gái nhỏ cô có thể lý giải, vì quả thật anh cái gì cũng có thể làm, còn hơn những gì Lương Mộ Tình đã nói.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì?”
An Noãn không ngừng trốn tránh anh. Mạc Trọng Huy một tay ôm lấy cô, đem cô đặt lên giường.
“Mạc Trọng Huy, anh không thể cắt hết móng tay của tôi, ngày mai tôi đã hẹn Elle đi spa.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Là người giới thiệu bạn trai cho em?”
An Noãn bĩu môi, nói sang chuyện khác, vươn tay, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Anh cắt đi, nhìn tay của tôi đẹp vậy anh nhẫn tâm sao?”
Mạc Trọng Huy nắm tay cô do dự .
“Cũng nên cắt đi, nhưng trước khi cắt cũng phải để nó làm luôn nhiệm vụ cuối cùng.”
An Noãn giống như nổi điên, rút tay mình ra, hung hăng cào lên cổ anh, nháy mắt, trên cổ anh xuất hiện thêm nhiều vết đỏ. Đến lúc này không thương lượng nữa. Mạc Trọng Huy chăm chú cắt hết móng tay của cô từ ngón này qua ngón khác, rất nhanh mang bàn tay đẹp của cô cắt hết.
“Mạc Trọng Huy, anh thật nhàm chán, nếu vậy giúp tôi cắt hết móng chân luôn đi.”
Mạc Trọng Huy không nói một lời, lấy chân cô đặt lên đùi mình, hai ba cái lại giúp cô cắt sạch móng chân.
“Mạc Trọng Huy, anh mắc bệnh sạch sẽ là gạt người à.”
“Sạch sẽ là đối với người ngoài, sẽ không ghét bỏ người một nhà với mình.”
An Noãn tức giận hừ một tiếng: “Ai là người một nhà với anh.”
Thừa dịp Mạc Trọng Huy đi cất kéo, An Noãn đột nhiên tiến lên tập kích anh: “Mạc Trọng Huy,
anh cho rằng cắt hết móng tay của tôi, tôi sẽ không biện pháp đối phó anh sao, tôi bóp chết anh."
Hau tay An Noãn gắt gao bóp cổ anh, nhưng mà với Mạc Trọng Huy cũng giống như thổi bụi, dễ dàng bắt được hai tay bẻ ra sau lưng cô. Tiếp theo, bàn tay kia giữ chặt đầu cúi xuống hôn lên môi cô.
An Noãn giãy dụa không ngừng, thỏa hiệp nói: “Không chơi không chơi, tôi nhận thua, cũng là anh lợi hại.”
Mạc Trọng Huy trầm mặc không nói, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
An Noãn không phục, tức giận quát: “Mạc Trọng Huy, anh đừng động dục với tôi, anh đi tìm Hà Tư Kỳ, cô ta ở bên kia đang chờ anh.”
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt cười, cúi đầu nói: “Anh đối với câu nói của em ‘Đi tìm Hà Tư Kỳ’ những lời này đã miễn dịch.”
“Được, được rồi, về sau tôi sẽ không nói, anh buông tôi ra trước đi.”
Mạc Trọng Huy, cầm thú này làm sao dễ dàng buông tha cô, từng bước một đem cô bức đến góc
tường, đổi phương thức tra tấn cô.
--
Tiệc sinh nhật của Nghê Tuệ, kỳ thật cũng chỉ là buổi tiệc nhỏ trong gia đình, người một nhà tụ họp một chỗ ăn bữa cơm.
Khi Thường Tử Hinh và Giang Thiến Nhu đưa ra quà sinh nhật, khuôn mặt Nghê Tuệ cười đến vặn vẹo.
“Hiện tại mẹ giống như có hai đứa con gái, thật là hạnh phúc, mỗi khi nói chuyện với người ta, ai cũng hâm mộ mẹ. Con gái có năng lực, con trai có khả năng, còn cưới được một đứa con dâu hiếu thuận, đời này của mẹ không còn hối tiếc gì.”
Thường Tử Hinh cười đem bánh sinh nhật đặt lên kế Nghê Tuệ, cười hỏi: “Mẹ, mẹ còn nguyện vọng gì nữa không?”
Nghê Tuệ nghĩ nghĩ, đột nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ chỉ còn có hai nguyện vọng chờ các con giúp mẹ thực hiện, thứ nhất, hy vọng Thiến Nhu và Tử Phi sớm ngày làm cho mẹ đứa cháu để bồng, thứ hai, hy vọng Tử Hinh sớm tìm được người chồng tốt để gả. Như vậy đời này của mẹ sẽ không còn gì tiếc nuối .”
Thường Tử Hinh hơi dừng một chút, lập tức cười nói: “Mẹ, con còn nhỏ, chuyện kết hôn không vội, để chị dâu cho mẹ một đứa cháu để bồng mới là điều cấp bách. Anh, anh cố lên .”
Người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ có Thường Bách vẫn trầm mặc.
Thường Tử Hinh buồn bực, nghi hoặc hỏi: “Cha, hôm nay sinh nhật mẹ, trên mặt cha lại không có được một nụ cười, có phải có chuyện gì hay không?”
Thường Bách lắc lắc đầu, sáng nay ông mới biết được nguyên nhân An Noãn trở lại bên người Mạc Trọng Huy, khi Nghê Tuệ và ông cãi nhau không cẩn thận nói ra miệng. Thì ra cho tới nay, ông đều hiểu lầm tiểu An Noãn .
Nghê Tuệ tức giận kêu rên: “Hôm nay là sinh nhật tôi, ông tốt nhất đừng nói lung tung nói làm cho tôi khó chịu.”
“Các người từ từ ăn, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
Thường Bách cau mày nói, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Các người đừng để ý đến ông ta, tuổi lớn, đầu óc không bình thường. Hôm nay Tử Hinh cùng
Thiến Nhu cho quà cho mẹ, mẹ cũng có tiền lì xì cho các con.”
Nghê Tuệ cho hai người mỗi người một cái phong lì xì dày cộm.
Thường Tử Hinh nhịn không được nói: “Mẹ, mẹ có biết lúc chúng con đi mua quà tặng gặp được ai hay không?”
“Chúng con thấy An Noãn, Mạc Trọng Huy mở cho cô ta một quán cà phê ở Trăm Nhạc. Mẹ, mẹ có biết hiện tại rất kiêu ngạo An Noãn, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, cô ta và một cô phục vụ trong quán hợp lại khi dễ chị dâu. Người đã từng ngồi tù nên không có tố chất, may mắn anh không cưới cô ta, bằng không sẽ hối hận đến chết.
Giang Thiến Nhu cẩn thận quan sát biểu tình của Thường Tử Phi, chỉ thấy nháy mắt mặt anh trầm xuống, trong ánh mắt tựa hồ có bi thống, có đau thương, còn có một tia không cam lòng.
Nghê Tuệ tuy rằng tức giận, nhưng bà vẫn khuyên Thường Tử Hinh: “Hinh nhi, về sau thấy An Noãn không nên kiếm chuyện nữa, cũng không được đi trêu chọc cô ta, dù sao hiện tại cô ta cũng là phụ nữ của Mạc Trọng Huy, chúng ta cũng phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy.”
“Mẹ, Mạc tiên sinh chỉ chơi đùa cô ta mà thôi, chờ hết mới mẻ, cô ta sẽ bị từ bỏ, đến lúc đó xem cô ta lấy cái gì lên mặt với chúng ta.”
--
Tối hôm đó, Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu bị Nghê Tuệ bắt ở lại trong biệt thự.
Khó có được buổi tối Thường Tử Phi không tăng ca, Giang Thiến Nhu nghĩ nắm chắc cơ hội lần này. Tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ tơ tằm gợi cảm cố ý lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, bên trong
cũng không có mặc nội y, hơn phân nửa cái ngực loã lồ bên ngoài.
Nhưng mặc cho cô đảo qua đảo lại trước mặt, Thường Tử Phi cũng không có động tác gì, chỉ cầm tạp chí dán mặt vào xem. Giang Thiến Nhu có chút giận dỗi, chủ động tiến lên, giật đi tạp chí trên tay anh, để qua một bên.
Lúc này Thường Tử Phi mới nhìn cô, mày hơi nhíu lại hỏi: “Em không lạnh sao?”
Giang Thiến Nhu cắn chặt răng, không giữ thể diện nữa, khóa khai hai chân ngồi lên đùi Thường Tử Phi làm nũng: “Lúc nãy khi em giúp mẹ rửa chén, mẹ đã hỏi em chúng ta tính khi nào có đứa nhỏ? Anh cũng không muốn cho mẹ thất vọng. Tử Phi, chúng ta đã kết hôn , mọi người đều đang đợi tin tức tốt của chúng ta.”
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, thản nhiên nói ra khẩu: “Anh không được khỏe.”
Giang Thiến Nhu bị tức hỏng rồi, rống giận: “Anh đừng lấy cớ vụng về như vậy, thân thể anh có vấn đề, sao còn cưới em, anh không phải muốn chơi em chứ. Thường Tử Phi, em biết anh vấn đề gì cũng không có, anh chính là không bỏ xuống được An Noãn. Anh thử nghĩ một chút, An Noãn hiện tại nhất định nằm dưới thân của Mạc Trọng Huy, không chừng phương thức hoan ái nào cũng đã thử qua, anh vì cái gì phải thủ thân như ngọc vì cô ta.”
Thường Tử Phi nhướng mày, dùng sức đẩy cô ngã trên giường, lạnh lùng hừ nói: “Giang Thiến Nhu, chú ý thân phận của em, lời nào nên nói và lời nào không nên nói.”
Giang Thiến Nhu ở trên giường nhảy dựng lên, rống giận như phát điên: “Em có gì không dám nói, hôm nay ở quán cà phê nhìn thấy An Noãn, Mạc Trọng Huy tặng cô ta một cái quán cà phê, tôi thấy Mạc Trọng Huy rất sủng cô ta, anh lấy cái gì so sánh với Mạc Trọng Huy, anh cho là anh cố gắng làm việc có thể thay đổi cái gì sao? Anh vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Em biết anh cưới em vì tài sản của Giang gia, khả anh có biết, nếu đã hy sinh phải cho đến cùng, chỉ cần một ngày em chưa mang thai, ông nội của em sẽ không cam tình nguyện đem Giang gia giao cho anh.”
Thường Tử Phi nhíu mày càng chặt, tiếp theo anh mở cửa bỏ đi.
Ở dưới lầu bị Nghê Tuệ ngăn cản, vẻ mặt Nghê Tuệ nghiêm túc hỏi anh: “Trễ như vậy vãn con đi đâu?”
“Đi ra ngoài hít thở không khí.”
Nghê Tuệ lập tức nổi giận mắng: “Con còn muốn làm gì, vẫn còn nhớ thương An Noãn có phải hay không? Mẹ nói cho con biết, An Noãn hiện tại là phụ nữ của Mạc Trọng Huy, cho dù có một ngày Mạc Trọng Huy chơi chán, không cần cô ta, cô ta cũng đừng mơ tưởng làm con dâu của Thường gia, trước kia cô ta không xứng, hiện tại cô ta lại càng không xứng.”
Thường Tử Phi nhíu mày châm chọc nói: “Mẹ, cô ấy như bây giờ là do ai ban tặng? Chú An dưới suối vàng có biết cũng sẽ không tha thứ mẹ.”
Nghĩ đến An Hồng Minh, Nghê Tuệ cả người đều rung lên.
“Mẹ làm tất cả, mặc dù có thể lừa dối, cũng không lừa được chú An dưới cửu tuyền.”
--
An Noãn cảm thấy mình nhất định gặp báo ứng, lúc Mạc Trọng Huy cảm mạo cô khi dễ anh, hiện tại cô cũng bị cảm. Sáng sớm Mạc Trọng Huy kêu cô rời giường ăn sáng, An Noãn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cổ họng rất đau, ngay cả nói chuyện cũng phải cố gắng hết sức.
“Làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái?”
Mạc Trọng Huy lấy tay đặt lên trán cô, lại tìm nhiệt kế cấp đo nhiệt độ cơ thể cô, kết quả đều bình thường.
Anh nghĩ chắc tối qua làm cho cô mệt muốn chết, hôn lên cái trán cô, ôn nhu nói: “Hôm nay công ty có chút việc, buổi tối trở về cùng em ăn bữa tối, nêu không thoải mái cứ nằm nghĩ, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”
Mạc Trọng Huy nhất định là trả thù cô, cứ như vậy để mình cô ở nhà. Cả ngày An Noãn phải lau nước mũi, ho khan, nhức đầu, muốn uống nước cũng không ai giúp cô. Người hầu trong nhà chưa bao giờ dám quấy rầy cô lúc cô đang ngủ.
Mạc Trọng Huy làm việc xong, nhanh chóng trở về ăn cơm với cô, nghe người hầu nói cả ngày nay cô không xuống lầu, anh vội vã chạy trên, phát hiện mũi nha đầu kia rất đỏ, còn chảy cả nước mũi, mắt cũng đỏ, hốc mắt còn có nước mắt.
“Sao lại thế này? Buổi sáng lúc anh đi cũng không phát sốt?”
An Noãn đau đầu hừ nói: “Anh cho là lúc nào bị bệnh cũng phát sốt sao, tôi bị cảm mạo nặng.”
Mạc Trọng Huy lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
Ngồi ở đầu giường, cầm mặt giấy thật cẩn thận giúp cô lau nước mũi, lau nước mắt. Một bên còn
oán giận: “Không phải đã kêu em có việc đánh gọi điện thoại cho anh sao, nhưng em lại không nghe lời.”
An Noãn suy yếu nói: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nói sạo, cũng đừng giả mù sa mưa, anh đang trả thù tôi, anh trách tôi lần trước anh cảm mạo ghét bỏ anh, bởi vậy anh cố ý mặc kệ tôi, quên đi, anh đi đi, để cho tôi chết đi, chết rồi cũng được giải thoát, dù sao tôi cũng không muốn sống.”
Mạc Trọng Huy trách trách miệng, cười nói: “Nói bừa cái gì, sao anh có thể mặc kệ em. Ngoan, em nằm xuống trước đi, Thẩm Cầm Phong lập tức tới.”
Thẩm Cầm Phong khó được hẹn hò với bạn gái, bị Mạc Trọng Huy gọi điện thoại kêu gấp. Anh không cam lòng, nhưng nhìn đến mặt An Noãn trắng bệch trên giường, anh liền hết giận.
Thẩm Cầm Phong làm kiểm tra cơ bản cho cô, cuối cùng chỉ nói: “Không có phát sốt, không cần truyền dịch, uống thuốc cảm mạo, nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước ấm, qua vài ngày thì tốt rồi.”
Mạc Trọng Huy tuy rằng thực khó chịu, nhưng anh rất tín nhiệm y thuật củaThẩm Cầm Phong.
“Trước khi uống nên cho cô ấy ăn nhẹ chút gì.”
Mạc Trọng Huy kêu người hầu nấu cháo, ngồi ở đầu giường tự mình đút cô ăn.
An Noãn hoàn toàn không có khẩu vị, không ngừng đẩy tay anh ra.
“Ngoan, ăn vài miếng, rồi uống thuốc, bằng không bệnh nặng thêm, chỉ càng khó chịu.”
Mạc Trọng Huy dụ dỗ An Noãn giống như đang dụ dỗ con nít. Thẩm Cầm Phong ở một bên
nhìn môi cũng trề ra.
“Mạc tiên sinh, không có chuyện gì nữa tôi đi trước.” Thẩm Cầm Phong vẫn còn đang muốn hẹn hò với mỹ nhân mới mới gặp mấy ngày trước.
Mạc Trọng Huy không chút để ý nói: “Hôm nay cậu ở lại đây, vạn nhất có chuyện gì tôi sẽ tìm cậu.”
Thẩm Cầm Phong khóe miệng run rẩy, nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư chỉ cảm mạo, không có chuyện gì.”
“Vạn nhất ban đêm phát sốt, cậu cứ ở lại đây.”
Thẩm Cầm Phong thật muốn đánh người. Nhưng cũng ngoan ngoãn ở lại.
An Noãn uống thuốc cảm, rất nhanh đã ngủ.
Mạc Trọng Huy tắm cũng không tắm, nằm xuống kế bên cô, kéo toàn bộ người cô ôm vào trong ngực.
“Mạc Trọng Huy, tôi cảm mạo, anh không sợ bị lây bệnh sao?”
Anh không tiếng động cười cười, tự giễu nói: “Cũng chỉ có em ghét bỏ anh, anh cũng không có ghét bỏ em.”
Trong chốc lát An Noãn liền ngủ, Mạc Trọng Huy ôm cô cử động nhỏ cũng không dám, rất sợ cô tỉnh. Nhìn cô ho khan, anh cỡ nào hy vọng có thể thay thế cô nhận hết những đau đớn này.
An Noãn nửa đêm tỉnh lại, miệng khô lưỡi khô, đau đầu kịch liệt, Mạc Trọng Huy vẫn đang trợn tròn mắt nằm ở bên cạnh cô, anh không dám nhắm mắt, sợ khi cô cần thì không ai giúp.
“Làm sao vậy, có phải rất khó chịu?”
Anh đau lòng hôn lên trán của cô.
“Nước, tôi muốn uống nước.”
Mạc Trọng Huy dừng một chút, thản nhiên nói: “Lần sau anh bị cảm, em còn muốn ghét bỏ anh nữa không?”
An Noãn liếc mắt, làm bộ muốn đứng dậy, Mạc Trọng Huy vội vàng đè cô lại: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, anh đi lấy cho em ly nước, ngoan ngoãn nằm.”
Mạc Trọng Huy lấy cho cô ly nước ấm, một ngụm một ngụm đút cô uống xong. An Noãn uống nước xong, rất nhanh lại nhắm mắt ngủ. Mạc Trọng Huy cả đêm cũng chưa chợp mắt, tay không ngừng đi sờ lên trán cô sợ cô phát sốt.
An Noãn sáng sớm tỉnh lại, Mạc Trọng Huy đã tự mình nấu cháo cho cô.
“Cái gì tôi cũng không muốn ăn, chỉ muốn ngủ.”
An Noãn miễn cưỡng nói xong, giống như chỉ cần vừa tỉnh lại sẽ ho khan, sẽ chảy nước mũi chảy nước mắt.
Mạc Trọng Huy thực nghiêm túc nói: “Nếu cái gì em cũng không ăn, anh cũng chỉ có thể mang em đi bệnh viện .”
An Noãn rơi vào đường cùng ngồi dậy, Mạc Trọng Huy thật cẩn thận đút cô ăn cháo. Chưa bao giờ thấy anh ôn nhu kiên nhẫn như thế, ai ai cũng sẽ có lúc thay đổi, nhưng đặc biệt sẽ có lúc thay đổi trở nên dịu dàng như thế.
Nhìn bộ dáng Mạc Trọng Huy giúp cô thổi cháo cho nguội, An Noãn nhịn không được nói: “Anh như vậy thật giống cha tôi, trước đây tôi không thích uống thuốc, ông cũng sẽ như vậy vừa dụ dỗ vừa uy hiếp tôi.”
Mạc Trọng Huy hơi giật mình.
“Mạc Trọng Huy, nếu không có sự việc ngoài ý muốn kia thật tốt.”
Tay Mạc Trọng Huy run lên, lập tức cố nén cười, cúi đầu nói: “Chuyện quá khứ đừng nói nữa, anh sẽ đối với em tốt, bù lại những thương tổn mà em đã chịu.”
An Noãn ngã đầu sang một bên, thản nhiên nói: “Đã trễ, cha tôi cũng không sống lại được. Nếu anh đối với ông cảm thấy áy náy, đem Lương Trạch Minh kéo xuống đi.”
Mạc Trọng Huy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“An Noãn, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng quan tâm những chuyện này có được không?”
An Noãn lắc đầu, cắn răng nói: “Cho dù anh không giúp tôi, tôi cũng sẽ tự mình đi báo thù.”
--
An Noãn bị bệnh một tuần, một tuần này, Mạc Trọng Huy một tấc cũng không rời khỏi cô, một phút cũng chưa có đi đâu. Thẩm Cầm Phong nhìn thấy líu cả lưỡi, quả thực không phải là người mà anh biết lãnh huyết vô tình Mạc Trọng Huy.
Ngày đó An Noãn cảm mạo, trong lòng vẫn nghĩ đến quán cà phê, không biết cô không ở đó, mọi người trong tiệm có giúp cô trông coi cho tốt hay không. Sau khi khỏe cô muốn tới quán cà phê. Nhưng Mạc Trọng Huy lại không cho phép cô rời biệt thự nửa bước. Trong nhà người hầu lái xe tất cả đều nghe lời anh, An Noãn có cảm giác đi đến chỗ nào đều bị người nhìn chằm chằm.
“Mạc Trọng Huy, anh không có chuyện làm hay sao, anh dựa vào cái gì không cho phép tôi ra cửa.”
Mạc Trọng Huy đem công việc về nhà làm, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, thản nhiên trêu chọc: “Anh thích bộ dáng em bệnh năm trên giường hơn là bây giờ, có khí lực đi chọc giận anh.”
“Anh biến thái, tôi muốn đi ra ngoài.”
Anh thản nhiên phân phó: “Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, để thân thể hoàn toàn dưỡng tốt, mới cho phép em ra ngoài.”
“Tôi muốn đi đâu tại sai phải được sự đồng ý của anh.”
An Noãn kêu rên xuống lầu, còn chưa ra được ngoài, người hầu cùng nhau ngăn cản cô, một đám khẩn cầu nói: “An tiểu thư, cô đừng làm cho chúng tôi khó xử được không? Cô đi rồi, Mạc tiên sinh sẽ không bỏ qua chúng tôi.”
An Noãn tức giận đến phải giơ chân, Thẩm Cầm Phong lại ở một bên nói nói mát: “Hiện tại cô biết cảm giác bị giam cầm rồi phải không, cô cảm mạo mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều bị Mạc tiên sinh giam cầm ở đây.”
“Anh ta biến thái, một đám các người cũng biến thái theo sao, anh ta kêu anh ở, sao anh không phản kháng?”
“Cô cho là ai cũng đều là cô sao, chúng tôi còn phải nghĩ đến tiền đồ của mình, nếu tôi dám phản kháng, hậu quả cũng không dám nghĩ tới. Mạc tiên sinh anh ta sủng cô, làm cái gì cũng là nghĩ cho cô, không giống chúng tôi.”
Sau đó Lương Mộ Tình gọi điện thoại cho cô, ở trong điện thoại cô ấy nói với cô quán cà phê rất tốt, cô ấy còn khoa trương nói tiệm buôn bán đến không có chỗ cho khách ngồi. An Noãn mới yên tâm, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
--
Rốt cục, thân thể An Noãn hoàn toàn khang phục, vui vẻ hết sức, Mạc Trọng Huy cũng không còn cấm cô ra đường.
An Noãn vội vàng đến Trăm Nhạc, quán cà phê tất cả đều tốt. Cô chỉ sợ Giang Thiến Nhu và Thường Tử Hinh sẽ đến gây rối, nhưng Lương Mộ Tình nói với cô: “Hai người không phân rõ phải trái kia không có tới, bất quá lại có một người đàn ông rất kỳ quáo mỗi ngày anh ta đều đến, như là đang chờ người. Sau đó anh ta lại hỏi thăm chị, em nói chị bị bệnh, anh ta trở nên càng kỳ quái .”
An Noãn không thể tưởng tượng kỳ quái trong lời nói của cô ấy là gì, nhưng khi cô thấy người đến, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ đến người nọ là Thường Tử Phi.
An Noãn đem cà phê đưa đến trước mặt anh, Thường Tử Phi nhìn cô một cái, cúi đầu nói: “Ngồi nói chuyện với anh một chút đi.”
An Noãn mím môi, cũng không cự tuyệt, ngồi đối diện với anh.
“Nghe nói em bị bệnh? Có nặng lắm không?” Trong mắt Thường Tử Phi co loại lo lắng cùng thống khổ nói không nên lời.
An Noãn thoải mái cười nói: “Không có việc gì, chỉ cảm mạo mà thôi, do Mạc Trọng Huy khoa trương, không cho tôi ra cửa.”
Nghe được ba chữ Mạc Trọng Huy, ánh mắt Thường Tử Phi rõ ràng ảm đạm xuống.
“Anh ta đối với em được không?” Anh run run hỏi ra miệng.
An Noãn bĩu môi, thản nhiên trả lời: “Dù sao không kém đi, bất luận tôi muốn như thế nào anh ấy đều chìu theo tôi, không tính toán chi li với tôi.”
Nghe cô bình tĩnh nói về Mạc Trọng Huy như vậy, Thường Tử Phi có chút tức giận, cơ hồ cắn răng nói: “Em đã quên anh ta từng làm tổn thương em sao? Sao em có thể thản nhiên ở bên cạnh anh ta, chú An là bị anh ta hại chết.”
“Tôi còn có thể làm gì bây giờ? Tôi phản kháng anh ta không được, tôi cũng không phải đối thủ của anh ta, bên cạnh tôi lại không có một người nguyện ý giúp tôi. Tôi chỉ có thể ở lại bên cạnh anh ta, chỉ có anh ta có thể cho tôi cuộc sống dư giả mà tôi muốn.”
Thường Tử Phi cắn chặt răng đau lòng nói: “An Noãn, em thay đổi.”
An Noãn cười lạnh châm chọc nói: “Tôi không thay đổi, người thay đổi là anh, là người nhà anh. Mẹ anh ghét bỏ tôi, em gái của anh ghét bỏ tôi, giờ ngay cả anh cũng ghét bỏ tôi.”
An Noãn nói xong hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Quên đi, Thường Tử Phi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đối xử tốt với Giang Thiến Nhu, giống như mẹ anh từng nói tôi không giúp gì được cho anh, nhưng cô ta thì có thể. Bất luận như thế nào, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Thường Tử Phi đột nhiên cầm tay cô nói: “An Noãn, những lời anh nói với em trước khi kết hôn là giả dối, em hãy tin anh, đó không phải là những lời thật tình trong lòng anh.”
An Noãn rút tay mình về bình tĩnh nói: “Thường Tử Phi, hiện tại nói những lời này có ý nghĩa gì đâu, anh cũng đã kết hôn cùng Giang Thiến Nhu, nên thực hiện tốt những lời hứa hẹn với cô ta, đừng phụ lòng người ta. Đối xử tốt Giang Thiến Nhu, Giang gia sẽ không bạc đãi anh.”
“An Noãn, em tin tưởng anh, tất cả chuyện anh làm đều là vì em.”
An Noãn chua xót nở nụ cười: “Thường Tử Phi, cái gì cũng không cần nói nữa, cũng đừng mang đến phiền toái cho tôi. Hiện tại tôi cũng thực thích cảm giác ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, chúng ta cũng nên quý trọng hạnh phúc đang có đi.”
“Em nói dối.” Thường Tử Phi rất kích động: “Em làm sao có thể vui vẻ bên cạnh Mạc Trọng Huy, anh ta là kẻ thù giết cha của em, An Noãn, cho dù là vì chú An, em cũng không thể cùng Mạc Trọng Huy ở chung một chỗ.”
“Thường Tử Phi, hiện tại nói cái gì đều đã trễ, chúng ta cũng không nên dây dưa. Ly cà phê này coi như là tôi mời anh uống, về sau đừng đến đây nữa, không có ý nghĩa.”
An Noãn nói xong rời khỏi quán cà phê. Thường Tử Phi cũng đuổi theo tới bãi đậu xe.
An Noãn mở cửa xe, nhìn đến Thường Tử Phi ra tới, bước chân cô cũng ngừng lại, thập phần khách khí hỏi: “Thường Tử Phi, còn có chuyện gì sao? Hôm nay nói cho xong đi.”
“Này xe là của Mạc Trọng Huy mua cho em?”
“Nếu không ở đâu ra? Trừ bỏ Mạc Trọng Huy còn có sẽ mua xe cho tôi.”
Thường Tử Phi đi qua cầm lấy cổ tay An Noãn, tức giận quát: “An Noãn, em vì tiền của Mạc Trọng Huy mới ở bên cạnh anh ta sao, biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, cuộc sống này đã làm mờ mắt em, rối loạn của tâm trí của em phải không?”
An Noãn khẽ thở dài, đơn giản đóng lại cửa xe, thản nhiên nói: “Thường Tử Phi, nếu nói tôi như vậy có thể làm cho anh dễ chịu, tôi cũng không ngại.”
Thường Tử Phi bị tức hỏng rồi, hung hăng trừng mắt liếc cô, tức giận xoay người rời đi.
An Noãn vẫn nhìn chăm chú vào hình bóng của anh, không biết thương tích của anh đã lành hẳn chưa.
--
Buổi tối về nhà, An Noãn vẫn không yên lòng, lúc ăn cơm tối, vài lần cô vừa ăn vừa ngẩn người.
Mạc Trọng Huy ‘Phách’ đem chiếc đũa đặt lên bàn cơm, gầm nhẹ: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
An Noãn không biết anh giận cái gì, nhìn bóng dáng anh tức giận đi lên lầu, cô chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Trương trợ lý, Mạc Trọng Huy làm sao vậy? Ai chọc anh ta?”
Trương Húc khóe miệng rút trừu, cúi đầu nói: “Tôi không biết, dù sao cũng không phải là tôi trêu chọc anh ấy.”
An Noãn oán thầm: “Chắc là thời mãn kinh của đàn ông.”
Ăn xong bữa tối trở về phòng, An Noãn do dự thật lâu vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
Thẩm Cầm Phong ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cô, tại kia đầu bĩ bĩ hỏi: “An đại mỹ nữ, có gì chỉ giáo?”
“Bác sĩ Thẩm, tôi muốn hỏi anh, Thường Tử Phi có đến bệnh viện thái khám lần nào không?”
“Không có, hoàn toàn không có, người đàn ông kia thật quật cường, một lần cũng không có tới.”
An Noãn nhíu mày, khẩn cầu nói: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp tôi làm một việc hay không, anh gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, kêu anh ấy đến bệnh viện tái khám được không?”
“Đại tiểu thư của tôi, cô tha tôi đi, muốn tôi gọi điện cho Thường Tử Phi, Mạc tiên sinh còn không lột da tôi sao. Nếu anh ta biết là cô gọi điện thoại cho tôi vì chuyện này, hai chúng ta đều xong rồi.”
“Bác sĩ Thẩm, kính nhờ anh.”
“An tiểu thư, tôi không thể đáp ứng cô, tôi cũng kính nhờ cô, đừng làm khó dễ tôi, tôi xin cô, đại tiểu thư, đắc tội Mạc tiên sinh tôi gánh không nổi.”
“Bác sĩ Thẩm, anh không nói tôi không nói, sẽ không ai biết, cho dù Mạc Trọng Huy đã biết, tôi cũng tự mình chịu trách nhiệm, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm......”
Đầu bên kia đã ngắt điện thoại. An Noãn uể oải thở dài, nàng vẫn cảm thấy mình nợ Thường Tử Phi cái gì.
“Gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong làm gì?”
Âm thanh hùng hậu của Mạc Trọng Huy đột nhiên vang lên, nhìn không ra biểu tình gì.
An Noãn cũng phiền toái, tức giận nói: “Không làm cái gì.”
“Không làm gì sao em gọi điện thoại cho anh ta.”
“Mạc Trọng Huy anh có phiền hay không, tôi gọi điện thoại cho ai cũng phải báo cáo với anh sao?”
Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay cô kêu rên: “Đây là thái độ gì? Anh mới hỏi hai câu em đã không còn giữ được bình tĩnh?”
“Cút ngay, đừng đụng tôi.”
An Noãn dùng sức đẩy anh ra, đi về giường. Mạc Trọng Huy cũng không làm phiền cô, trầm mặc hồi lâu, xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe được trong phòng tắm tiếng nước róc rách, An Noãn càng cảm thấy phiền lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
“An tiểu thư, cô thật đúng là không phải làm phiền bình thường nha, được rồi, tôi thua, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, nếu anh ta vẫn không muốn đến, tôi đây cũng không có biện pháp.”
“Bác sĩ Thẩm, cám ơn anh, xin anh nhất định phải thuyết phục anh ấy.”
Treo điện thoại, An Noãn an tâm chút. Trong chốc lát Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, nằm xuống bên cạnh cô. An Noãn nghiêng người đưa lưng về phía anh, Mạc Trọng Huy dường như cũng giận dỗi, kéo cô qua trực tiếp nằm đè lên người cô. Bàn tay to có chút khẩn cấp xé rácháo ngủ của cô.
“Mạc Trọng Huy, tôi mệt mỏi, anh đi thư phòng ngủ.” An Noãn mỏi mệt cự tuyệt .
Mạc Trọng Huy không dừng tay, ngược lại còn thêm mạnh mẽ để lại dấu vết trên người cô.
An Noãn bị làm đau, thẳng tay tát lên mặt anh.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn thì đi tìm phụ nữ khác, tôi không thỏa mãn được anh.”
Mạc Trọng Huy ở trên người cô, trong bóng đêm con ngươi anh nhìn có vẻ khủng bố.
“Thỏa mãn không được anh, có thể thỏa mãn Thường Tử Phi phải không?”
An Noãn nháy mắt cứng đờ: “Anh có ý gì? Anh phái người theo dõi tôi?”
“Ttrong lúc em bị bệnh, mỗi ngày đều muốn nhanh chóng đi ra ngoài, là vì gặp Thường Tử Phi? Em cứ như vậy yêu anh ta?”
An Noãn hít một hơi thật sâu, liều lĩnh nói: “Đúng vậy, anh đã sớm biết tôi thương anh ấy, tôi cũng nói trước với anh cơ thể của tôi là của anh, nhưng tim của tôi dành cho anh ấy. Mạc Trọng Huy, anh nghĩ rằng tôi vì cái gì cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, không khóc không náo không phản kháng, bởi vì ở bên cạnh anh, tôi dễ dàng có được biệt thự, xe thể thao, quán cà phê, tôi muốn cái gì anh đều có thể thỏa mãn tôi. Đối với tôi mà nói anh chẳng qua là một cái ngân hàng, cũng là công cụ để tôi đả kích Hà Tư Kỳ, thấy Hà Tư Kỳ bị anh làm cho thương tâm rơi lệ, lòng tôi liền có khoái cảm nói không ra lời.”
Cánh tay Mạc Trọng Huy giơ lên lên không trung, nhưng lại không đi xuống.
“Mạc Trọng Huy, không dám đánh sao? Tôi đối với anh như vậy, anh còn không dám đánh tôi, Mạc Trọng Huy, ngay cả chính anh cũng không dám thừa nhận, anh yêu tôi bao nhiêu.”
Mạc Trọng Huy không muốn dùng vũ lực với cô, cũng không dùng sức mạnh bá đạo chiếm lấy cô, mà là xoay người rời khỏi cô, lập tức rời khỏi phòng.
Mạc Trọng Huy biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô mấy ngày, mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, Thẩm Cầm Phong cũng sắp bị cô làm phiền đến điên lên.
“An tiểu thư, tôi đã làm theo lời cô nói mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, nhưng con mẹ nó người đàn ông kia thật cứng đầu, tôi thuyết phục anh ta như thế nào cũng không được, tôi nghĩ chỉ có cô mới anh ta mới nghe lọt tai, nếu không cô tự mình nói với anh ta, dù sao cô cũng không sợ Mạc tiên sinh.”
“Nếu không tái khám có ảnh hưởng gì về sau hay không?”
“Đương nhiên là có ảnh hưởng, tái khám có thể kiểm tra thân thể anh ta khôi phục thế nào, còn có chỗ nào cần chú ý. Là một bác sĩ, tôi vẫn đề nghị anh ta nên đến bệnh viện tái khám, nhưng anh ta không có tới một lần nào.”
Treo điện thoại, An Noãn lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn. Thường Tử Phi có bao nhiêu quật cường, cô so với ai khác đều rõ ràng.
--
Chuyện An Noãn lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, hôm nay cô bận việc ở quán cà phê bận , Nghê
Tuệ đột nhiên tìm đến cô.
An Noãn pha cho bà một ly cà phê, vẻ mặt Nghê Tuệ rất nghiêm túc: “An Noãn, ngồi nói chuyện với dì một lát, dì có chuyện nhờ cháu giúp đỡ.”
Mỗi khi Nghê Tuệ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, An Noãn đều có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Nghê Tuệ thập phần đau lòng nói với cô: “An Noãn, từ khi Tử Phi xuất viện, cũng không đến bệnh viện tái khám, gần nhất bác sĩ thường xuyên gọi điện thoại tới nhà khuyên nó nên tới tái khám, nhưng Tử Phi không nghe, chúng ta ai cũng không khuyên được. Không chỉ có như thế, Tử Phi cứ làm việc ngày đêm, Hoa Vũ nói có khi nhìn thấy Tử Phi đau đầu đến không đứng dậy được, chúng tôi thực lo lắng.”
“Dì Nghê, cháu có thể giúp được gì đâu?”
Nghê Tuệ khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Dì tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, chỉ có cháu khuyên được nó, Tử Phi cho tới bây giờ cũng chỉ nghe lời một mình cháu.”
An Noãn cúi thấp đầu xuống, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
“An Noãn, cháu đồng ý giúp dì chuyện này? Đi khuyên nhủ nó, kêu Tử Phi đến bệnh viện tái khám, nếu có gì thì ở bệnh viện tịnh dưỡng.”
Thấy An Noãn do dự, Nghê Tuệ tiếp tục nói: “Nếu không phải không có biện pháp, dì cũng sẽ
không nhờ đến sự giúp đỡ của cháu, cháu nghĩ thử xem, Tử Phi bị tai nạn cũng là bởi vì cháu, cháu cứ coi như là báo ân đi.”
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Cháu sẽ gọi điện thoại cho Tử Phi, nếu anh ấy có thể nghe cháu nói thì tốt, nếu anh ấy không nghe cháu cũng không có biện pháp.”
“Tốt, chỉ cần cháu chịu giúp là được. Đúng rồi, dì còn có một thỉnh cầu nhỏ, việc dì đến tìm cháu đừng cho Thiến Nhu biết, việc cháu khuyên Tử Phi cũng không cho Thiến Nhu biết. Dì sợ sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng của chúng.”
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
“Không nói gạt cháu, sau khi Tử Phi và Thiến Nhu kết hôn, Thiến Nhu rất hiếu thuận với chúng tôi, là con dâu tốt nhất mà dì gặp được, dì và chú Thường của cháu đều rất thích con bé, chúng
ta không chọn sai người.”
“Dì, cháu biết dì muốn nói cái gì.” An Noãn lạnh lùng ngắt lời bà: “Hiện tại cháu đối với Tử Phi
không có ý khác, ở trong lòng cháu, anh ấy giống như trước đây, là anh của cháu, không có lẫn lộn cảm tình nam nữ.”
Nghê Tuệ khinh thường nói: “Dì sớm biết, Tử Phi nhà dì không lọt vào mắt cháu, Mạc tiên sinh có rất nhiều tiền, cho cháu nhà, cho xe, lại cho cháu quán cà phê này, những điều này Tử Phi của dì đều không thể đáp ứng được cho cháu.”
An Noãn nhịn không được trả lời: “Cháu như thế nào cháu tự biết, cháu biết cháu cũng không lọt được vào mắt của dì, cha cháu không ở đây, cháu không còn là con gái của thị trưởng có tiền có quyền, cháu cũng không có tiền như Giang Thiến Nhu, cháu không có biện pháp mang đến lợi ích gì cho Thường gia, bởi dì không muốn cháu cháu cũng không có cách nào khác.”
Nghê Tuệ tức giận nhưng không nói được lời nào, phẫn nộ bỏ đi. Nếu không phải bà có chuyện nhờ cô giúp, An Noãn phỏng chừng hôm nay sẽ bị bà châm chọc đến chết.
--
Sau khi Nghê Tuệ bỏ đi, An Noãn lập tức gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, đầu dây bên kia giọng ngạc nhiên của Thường Tử Phi vang lên: “An Noãn, là em thật sao?”
“Thường Tử Phi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Không cần phải nói, anh biết, em muốn khuyên anh đến bệnh viện tái khám. Mấy ngày nay bác sĩ Thẩm mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, là ý của em.”
“Thường Tử Phi, chúng tôi đều là vì thân thể của anh mà suy nghĩ, tôi hy vọng anh không cần cố
chấp, bằng không anh sẽ những quan tâm anh lo lắng.”
“Em còn quan tâm anh sao?” Thường Tử Phi hỏi lại: “An Noãn, trong lòng em còn có anh đúng
không?”
An Noãn bất đắc dĩ thở dài: “Thường Tử Phi, hiện tại nói nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Bên cạnh tôi và anh đều đã có người khác.”
“Nhưng em không yêu Mạc Trọng Huy.”
“Cho dù tôi không thương Mạc Trọng Huy, cho dù có một ngày tôi có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, vậy còn anh, anh cùng Giang Thiến Nhu cũng đã kết hôn.”
Thường Tử Phi có chút xúc động nói: “Anh và Giang Thiến Nhu hữu danh vô thật, anh vẫn chưa chạm qua cô ấy.”
An Noãn giật mình, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy thật bi ai.
“Thường Tử Phi, anh hy vọng tôi rời khỏi Mạc Trọng Huy, trở lại bên cạnh anh sao.”
“An Noãn, chỉ cần em không ngại anh đã kết hôn với Giang Thiến Nhu, anh cũng không để ý quá khứ của em và Mạc Trọng Huy, trở lại bên cạnh anh được không?”
“Thường Tử Phi, anh càng ngày càng ti bỉ.”
An Noãn lạnh lùng nói xong, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Cô không nghĩ tới những lời nói như vậy sẽ được nói ra từ miệng của Thường Tử Phi, anh ta nghĩ kết hôn với Giang Thiến Nhu, chỉ cần không chạm đến cô ta là được. Cô chán ghét Thường Tử Phi lấy hôn nhân làm công cụ, chơi đùa cảm tình của người khác.
Cô tuy rằng thực chán ghét Giang Thiến Nhu, nhưng Giang Thiến Nhu đối Thường Tử Phi là thật
tâm .
--
Treo điện thoại, thật lâu tâm tình An Noãn vẫn không thể bình phục.
Lương Mộ Tình đi tới hỏi cô: “An Noãn, chị nói điện thoại với Mạc tiên sinh? Hai người cãi nhau?”
An Noãn lắc lắc đầu.
“Chị An Noãn tỷ lnói chuyện điện thoại với người đàn ông lần trước sao?”
An Noãn vỗ nhẹ bả vai cô cười nói: “Đột nhiên có hứng thú với chuyện của chị sao? Con nít nói sao cũng sẽ không hiểu, đừng hỏi nhiều.”
“An Noãn, em không phải là con nít, rất nhiều bạn học của em đều đã có bạn trai. Em nhìn thấy chị cau mày, muốn tâm sự với chị, chị sẽ không cảm thấy em làm phiền chứ.”
“Sẽ không, nhưng chuyện của chị rất phức tạp. Quên đi, có nói với em emcũng không hiểu.”
Lương Mộ Tình nhìn cô, thật cẩn thận nói: “An Noãn có chuyện này em không biết có nên nói với chị hay không?”
An Noãn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngày hôm qua Mạc tiên sinh đến trăm vui vẻ, bên người anh ấy còn có một cô gái rất xinh đẹp, nhìn bọn họ rất thân mật.”
An Noãn hơi hơi dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: “Anh ta hả, rất bình thường, phụ nữ bên cạnh anh ta không chỉ có một mình chị.”
“An Noãn, chị không tức giận sao? Chị có thể chịu được anh ấy có người phụ nữ khác?”
“Chị không sao cả, bởi vì không thương, bởi vậy không sao cả.”
Lương Mộ Tình có chút kích động: “Chị đã cũng không thương anh ấy, vì sao không rời khỏi anh ấy?"
Ý thức được mình rất xúc động, cô ta giải thích: “An Noãn tỷ, em chỉ không muốn nhìn thấy chị ủy khuất chính mình, chị đã cũng không yêu Mạc tiên sinh, vì sao còn ở lại bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy khi dễ chị. Mạc tiên sinh này, có tiền có quyền, phụ nữ bên cạnh anh ấy khẳng định rất nhiều, theo anh ấy chị sẽ bị nhiều ủy khuất. An Noãn chị rất xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, chị hẳn là tìm một người đàn ông tốt, đối xử tốt với chị, đem chị nâng trên lòng bàn tay.”
An Noãn khẽ cười cười, thản nhiên nói: “Chị đã không còn quyền lợi này, nhưng em còn trẻ, sau này sẽ tìm bạn trai, nhất định phải mở to mắt mà nhìn, nếu không đi nhầm bước, hối hận không kịp.”
“An Noãn, chị biết em thích cái gì loại đàn ông nào không?”
An Noãn lắc lắc đầu.
“Kỳ thật, mỗi người đàn bà đều ảo tưởng có chồng như Mạc tiên sinh, có năng lực, có quyền lợi, có thể giúp mình giải quyết tất cả khó khăn, có thể làm cho mình trở thành đối tượng ghen ghét của tất cả phụ nữ.”
An Noãn nhíu nhíu mày: “Em thích Mạc Trọng Huy?”
“Không có.” Lương Mộ Tình cúi đầu: “Em chỉ lấy ví dụ, Mạc tiên sinh người như vậy, nếu có lúc anh ấy chung tình thì rất hoàn mỹ. Nhưng giống anh ấy như bây giờ khắp nơi lưu tình, trở thành phụ nữ của anh ấy sẽ gặp một chuyện tình đáng buồn, em mới không muốn làm một người phụ nữ như vậy.”
Nói xong cô có chút hối hận, thật có lỗi nói: “An Noãn, em không có châm chọc chị, kỳ thật em cũng rất hâm mộ chị, em cũng muốn có một cái quán như vậy, không lo ăn mặc, bên cạnh lại có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy bảo vệ.”
An Noãn vỗ vai cô, cười nói: “Có người để hâm mộ theo đuổi cũng tốt nhưng bất luận Mạc Trọng Huy có chung tình hay không, người như vậy cũng không có thể muốn, rất nguy hiểm.”
An Noãn có thể nhìn ra được Lương Mộ Tình rất sùng bái Mạc Trọng Huy, tâm tư của một cô gái nhỏ cô có thể lý giải, vì quả thật anh cái gì cũng có thể làm, còn hơn những gì Lương Mộ Tình đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.