Chương 7: Đệ nhị mỹ nam
Cry_Cry_1995
06/05/2014
- Nghe anh giải thích đã..
- Im mồm! Tôi không muốn nghe bất cứ một cái gì hết!
- Tiểu Khiết à, anh thật sự….
- Tôi đã nói là tôi không nghe! Tuy tôi chỉ là một con khùng, là một con ngốc, mở miệng ra là axit và bazơ nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng của tôi! Anh rõ chưa?
Nghe Tiểu Khiết nhắc lại y nguyên những lời trong giây phút ngu dốt nhất trong cuộc đời 18 năm của hắn, Trịnh Y Tử thất sự muốn khóc thét lên. Mà bây giờ mặt hắn cũng sắp thành như vậy rồi.
- Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu
- Anh còn muốn gì nữa đây! Tiểu Khiết phun vào mặt mặt từng chữ một- Nếu anh có hứng thú xin anh đi tìm ngưòi khác người bu quanh anh đầy ra đó, cần gì đến tìm tôi!
- Em không hề giống những người khác!
Trịnh Y Tử cuối cùng không chịu nổi cũng phải rống lên
- Phải! Tôi không giống đấy, thì sao mà? Tôi ngu ngốc, tôi điên khùng, tôi dốt nát hơn người ta nên anh mặc sức làm gì cũng được, anh nghĩ như vậy. Phải không? Biết rõ kim loại đứng sau hiđro còn mong nó phản ứng với HCl!
Cả hai mặt đối mặt, hét lên như kiểu cách nhau một sân bóng đá không bằng. Gần như toàn bộ hơn 4 ngìn học sinh bu đầy xung quanh, huyên náo bình luận, những ánh đèn flash nhá lên, điện thoại quay quay chụp chụp.
- Xin lỗi anh, nhưng tôi chỉ là một bông hoa thối trong vườn hoa rất nhiểu hoa đẹp của ảnh. Mời anh đi cho!
Nói xong, Tiểu Khiết hằm hằm bỏ vào trong, khong quên đóng cửa một cái rầm. Bỏ lại một mình Trịnh Y Tử đứng ngây ngốc ở đấy một hồi rồi thất thuể bỏ đi. Hắn chợt nhận ra một khuôn mặt đang cười nhăn nhở ở gần đó.
- Mày? Chính mày đã làm phải không?
- Làm cái gì cơ?
Trương Hàn phớt lờ cái cảnh Trịnh Y Tử điên tiết túm lấy cổ áo sơ mi của hắn
- Mày còn giả vờ nữa, cái đĩa đó tự dưng mà có chắc? Lúc đó chỉ có mỗi hai chúng ta thôi!
- Ừ, đúng. tao đưa cho ẻm đấy, tao là người tôn trọng sự trung thực, có thêm vào chữa nào đâu!
Không thêm , chỉ cắt bớt đi để lại những đoạn thật kịch tính hấp dẫn thôi.
Vậy là những bà tám lại có đề tài mới để buôn. Đệ nhất và đệ nhị mỹ nam vốn…yêu nhau, Hạ Tiểu Khiết chen vô. Thế là Trương Hàn mới nói sự thật với cô ta, cả hắn và Trịnh Y Tử là gay, đồng thời đưa ra một chiếc đĩa bằng chứng lúc chỉ có hai người ở cùng với nhau.
Trong khi đó, một trong ba nhân vật chính của chúng ta vẫn ngồi trong lớp học.
- Chết này! Thằng hâm này! Đồ khùng này!
Con gấu treo cặp thoáng chốc bị chiếc kéo đâm thành những sợi bông bay lả tả.
Vũ Lâm ở bên cạnh mặt không còn một hột máu, nhưng cuối cùng sự tò mò cuối cùng đã thắng sợ hãi.
- Tớ nghe người ta đồn…- Vũ Lâm ngập ngừng- … Đồn…
- Đồn cái con bà ấy! Abcdefg…- Nó nhịn không được văng tục một tràng
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Này, nghe đi!
Ngồi nghe cẩn thận một hồi, Vũ Lâm nhịn không được đập bàn phẫn nộ
- Đáng chết!
- Ừ, đúng, tớ cũng thấy hắn vô cùng đáng chết
- …
- …
Thế là cả hai đua nhau sỉ vả tên mặt dày vô liêm sỉ kia.
Nhân vật chính thứ hai, Trịnh Y Tử ngồi buồn buồn 3 tiết học, đến tiết thứ 4 “ theo tiếng gọi của mỹ nhân” chứng nào tật nấy đi hẹn hò..
Đệ nhị mỹ nam rất hài lòng về kết quả đạt được, nhàn nhã uống nước nhẩm tính kế hoạch tiếp theo.
Sự thật tớ rất rất ghét tên Trịnh Y Tử này, và tớ không biết kết thúc truyện Tiểu Khiết sẽ thuộc về ai đây. Một phiếu cho Trương Hàn.
- Anh không hề yêu em… Chỉ yêu mỗi mình cô ta thôi..
Vừa mới nện bước chân vào công viên, Tiểu Khiết ngay lập tức đã nghe thấy tiếng con gái khóc nỉ non. Nó định phất áo đi thẳng,công viên này vốn cây xanh rậm rạp che khuất, rất thích hợp với nhữg cặp tình nhân hẹn hò thân mật vào những tiết trống.
- Vũ Băng, em đừng khóc nữa được không?
Sao cái giọng này quen thế nhỉ? Cái tên Vũ Băng kia cũng nghe ở đâu rồi. Nó bất giác quay lại nhìn, kết quả không ngoài dự đoán, trên ghế đá tình yêu kia, một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau, cánh tay chàng trai đặt lên vai cô gái vô cùng thân mật. Tuy chỉ nhìn sau lưng thôi nhưng nó vẫn biết đựoc hai người đó là ai.
Lòng nó chợt trống rỗng, định bước đi luôn nhưng không hiểu sao lại đứng nguyên ở đó.
- Hôm nay anh hạ mình xin lỗi, rõ ràng rất thích cô ta- lại tràn nước như một cái vòi bơm
Trịnh Y Tử tất nhiên dùng lời lẽ ngon ngọt để trấn an
- Em biết rõ giữa anh và Hạ Tiểu Khiết chỉ có hôn ước với nhau mà
- Anh phải tuân theo hôn ước kia ư?
- Giữa nhà ho Hạ và nhà anh vốn quan hệ vơi nhau rất tốt, anh không muốn vì anh mà bố anh khó xử. Em hiểu chứ?
- Anh nói thật đi, anh có thích Hạ Tiểu Khiết không?
Chưa đợi câu trả lời, nó lấy hai tay che tai lại và bước nhanh,chỉ sợ nghe thêm mấy s nữa nổi điên lên giết người
Thật giống một bộ phim hàn Quốc dài tâp, hai người này vốn yêu nhau vô cùng thắm thiết, nhưng gia đình lại không cho phép. Để ngăn cấm, bố chàng trai đã bắt chàng phải thực hiên hôn ước với một cô gái khác môn đang hộ đối. Cô gái thứ 3 này dùng rất nhiểu thủ đoạn để chia rẽ đôi uyên ương…
Chỉ khác trong phim không nói đến chàng trai này có n người yêu thắm thiết để chàng ta huỷ bỏ hôn ước .
Đi được một quãng nữa, Tiểu Khiết đã nhìn thấy một người ngồi sẵn trên chiếc ghế đá đã nói trong cuộc điện thoại. Thật khéo sắp đặt làm sao, muốn đến được đây thể nào cũng phải đi qua hai người kia.
Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại
- Là anh? Nó thốt lên ngạc nhiên
Trước mặt nó chính là đệ nhị mỹ nam, Trương Hàn. Hồi ở quán bar, nó chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị đệ nhị này. Hắn quả thực rất đẹp trai, lại toát ra cái gì đó lành lạnh hấp dẫn.
- Cô đã đến? Cô ngồi đi
Trương Hàn tuyệt nhiên không nở một nụ cười, lạnh lùng bí ẩn chính là một trong những sức hút của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Khiết đã được tiêm phòng vac xi tên “ Trịnh Y Tử”, vả lại niềm tin của nó đối với đệ N mỹ nam đã hết, nên tên này cũng rất…bình thường.
- Thôi khỏi- nó lắc lắc đầu- Anh là người vừa gọi cho tôi, cũng là người đưa cho tôi chiếc đĩa?
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Khiết không cần vòng vo tam quốc, nói thẳng luôn
- Rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Mục đích? Tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả
Trương Hàn nhàn nhạt đáp lời, mặt tuyệt nhiên vẫn trơ ra như gỗ. Nhưng trong bụng hắn, tim gan lòng phổi đã bắt đầu lộn lên. Con bé này, nó có phải là con gái không vậy?
- Gửi đĩa cho tôi không phải là sơ ý đấy chứ? Và…-Nó liếc nhìn đôi tình nhân xa tít tắp đầu kia- gọi tôi ra đây không phải chỉ ngồi ghế đá ngắm hoa? Cứ nói thẳng mục đích của anh ra đi.
Không hổ danh IQ 160, Trương Hàn khen thầm, mới liếc nhìn qua đã thấy âm mưu của hắn.
- Cho dù mục đích gì nữa, điểu đó không phải có hại cho cô, đúng không? Nhờ tôi cô mới không trúng bẫy của Trịnh Y Tử kia, đáng lẽ ra nên cám ơn tôi mới đúng.
- Tất nhiên không có hại cho tôi. Nhưng…- Nó nhếch mép cười- Tôi vốn không phải là người tuỳ ý để người khác sắp đặt, cũng không phải là con bài để anh trả đũa ai đó. Cho dù có anh hay không, tôi nghĩ mình vẫn đủ bản lĩnh để vượt qua.
Trương Hàn bỗng cứng họng, lần đầu tiên không biết nói gì hơn. Nhưng hắn đã che sự bối rối kia bằng một cái lắc đầu thoạt nhìn hết sức cao siêu.
- Cái đó tuỳ cô thôi, tất nhiên ngoài mục đích như cô nói, tôi cũng muốn tốt cho cô…
- Xin miễn- Nó đột ngột ngắt lời, nói thật nhanh- Tôi không có hứng thú để nhận cái lòng tốt của anh. Chào anh!
Trương Hàn dường như khôg thể tin vào mắt mình khi cái bóng kia xa dần, không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một cái.
Con bé kia nó thuộc loài nào vậy?
Đi ngang qua đôi tình nhân đang bận âu yếm nhau kia, nó làm như vô tình liếc một cái.
- Ô, cứ tiếp tục nhé! Cứ xem tôi là không khí xung quanh hai vị là được!
Trịnh Y Tử buông Lý Vũ Băng ra như kiểu bị điện giật, trố mắt nhìn người đứng ở đằng trước .
- Cứ tự nhiên mà!
Tiểu Khiết nở một nụ cười rồi phóng vọt với tốc độ tên bắn.
WC ở đâu ta?
- Anh không hề yêu em… Chỉ yêu mỗi mình cô ta thôi..
Vừa mới nện bước chân vào công viên, Tiểu Khiết ngay lập tức đã nghe thấy tiếng con gái khóc nỉ non. Nó định phất áo đi thẳng,công viên này vốn cây xanh rậm rạp che khuất, rất thích hợp với nhữg cặp tình nhân hẹn hò thân mật vào những tiết trống.
- Vũ Băng, em đừng khóc nữa được không?
Sao cái giọng này quen thế nhỉ? Cái tên Vũ Băng kia cũng nghe ở đâu rồi. Nó bất giác quay lại nhìn, kết quả không ngoài dự đoán, trên ghế đá tình yêu kia, một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau, cánh tay chàng trai đặt lên vai cô gái vô cùng thân mật. Tuy chỉ nhìn sau lưng thôi nhưng nó vẫn biết đựoc hai người đó là ai.
Lòng nó chợt trống rỗng, định bước đi luôn nhưng không hiểu sao lại đứng nguyên ở đó.
- Hôm nay anh hạ mình xin lỗi, rõ ràng rất thích cô ta- lại tràn nước như một cái vòi bơm
Trịnh Y Tử tất nhiên dùng lời lẽ ngon ngọt để trấn an
- Em biết rõ giữa anh và Hạ Tiểu Khiết chỉ có hôn ước với nhau mà
- Anh phải tuân theo hôn ước kia ư?
- Giữa nhà ho Hạ và nhà anh vốn quan hệ vơi nhau rất tốt, anh không muốn vì anh mà bố anh khó xử. Em hiểu chứ?
- Anh nói thật đi, anh có thích Hạ Tiểu Khiết không?
Chưa đợi câu trả lời, nó lấy hai tay che tai lại và bước nhanh,chỉ sợ nghe thêm mấy s nữa nổi điên lên giết người
Thật giống một bộ phim hàn Quốc dài tâp, hai người này vốn yêu nhau vô cùng thắm thiết, nhưng gia đình lại không cho phép. Để ngăn cấm, bố chàng trai đã bắt chàng phải thực hiên hôn ước với một cô gái khác môn đang hộ đối. Cô gái thứ 3 này dùng rất nhiểu thủ đoạn để chia rẽ đôi uyên ương…
Chỉ khác trong phim không nói đến chàng trai này có n người yêu thắm thiết để chàng ta huỷ bỏ hôn ước .
Đi được một quãng nữa, Tiểu Khiết đã nhìn thấy một người ngồi sẵn trên chiếc ghế đá đã nói trong cuộc điện thoại. Thật khéo sắp đặt làm sao, muốn đến được đây thể nào cũng phải đi qua hai người kia.
Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại
- Là anh? Nó thốt lên ngạc nhiên
Trước mặt nó chính là đệ nhị mỹ nam, Trương Hàn. Hồi ở quán bar, nó chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị đệ nhị này. Hắn quả thực rất đẹp trai, lại toát ra cái gì đó lành lạnh hấp dẫn.
- Cô đã đến? Cô ngồi đi
Trương Hàn tuyệt nhiên không nở một nụ cười, lạnh lùng bí ẩn chính là một trong những sức hút của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Khiết đã được tiêm phòng vac xi tên “ Trịnh Y Tử”, vả lại niềm tin của nó đối với đệ N mỹ nam đã hết, nên tên này cũng rất…bình thường.
- Thôi khỏi- nó lắc lắc đầu- Anh là người vừa gọi cho tôi, cũng là người đưa cho tôi chiếc đĩa?
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Khiết không cần vòng vo tam quốc, nói thẳng luôn
- Rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Mục đích? Tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả
Trương Hàn nhàn nhạt đáp lời, mặt tuyệt nhiên vẫn trơ ra như gỗ. Nhưng trong bụng hắn, tim gan lòng phổi đã bắt đầu lộn lên. Con bé này, nó có phải là con gái không vậy?
- Gửi đĩa cho tôi không phải là sơ ý đấy chứ? Và…-Nó liếc nhìn đôi tình nhân xa tít tắp đầu kia- gọi tôi ra đây không phải chỉ ngồi ghế đá ngắm hoa? Cứ nói thẳng mục đích của anh ra đi.
Không hổ danh IQ 160, Trương Hàn khen thầm, mới liếc nhìn qua đã thấy âm mưu của hắn.
- Cho dù mục đích gì nữa, điểu đó không phải có hại cho cô, đúng không? Nhờ tôi cô mới không trúng bẫy của Trịnh Y Tử kia, đáng lẽ ra nên cám ơn tôi mới đúng.
- Tất nhiên không có hại cho tôi. Nhưng…- Nó nhếch mép cười- Tôi vốn không phải là người tuỳ ý để người khác sắp đặt, cũng không phải là con bài để anh trả đũa ai đó. Cho dù có anh hay không, tôi nghĩ mình vẫn đủ bản lĩnh để vượt qua.
Trương Hàn bỗng cứng họng, lần đầu tiên không biết nói gì hơn. Nhưng hắn đã che sự bối rối kia bằng một cái lắc đầu thoạt nhìn hết sức cao siêu.
- Cái đó tuỳ cô thôi, tất nhiên ngoài mục đích như cô nói, tôi cũng muốn tốt cho cô…
- Xin miễn- Nó đột ngột ngắt lời, nói thật nhanh- Tôi không có hứng thú để nhận cái lòng tốt của anh. Chào anh!
Trương Hàn dường như khôg thể tin vào mắt mình khi cái bóng kia xa dần, không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một cái.
Con bé kia nó thuộc loài nào vậy?
Đi ngang qua đôi tình nhân đang bận âu yếm nhau kia, nó làm như vô tình liếc một cái.
- Ô, cứ tiếp tục nhé! Cứ xem tôi là không khí xung quanh hai vị là được!
Trịnh Y Tử buông Lý Vũ Băng ra như kiểu bị điện giật, trố mắt nhìn người đứng ở đằng trước .
- Cứ tự nhiên mà!
Tiểu Khiết nở một nụ cười rồi phóng vọt với tốc độ tên bắn.
WC ở đâu ta?
- Im mồm! Tôi không muốn nghe bất cứ một cái gì hết!
- Tiểu Khiết à, anh thật sự….
- Tôi đã nói là tôi không nghe! Tuy tôi chỉ là một con khùng, là một con ngốc, mở miệng ra là axit và bazơ nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng của tôi! Anh rõ chưa?
Nghe Tiểu Khiết nhắc lại y nguyên những lời trong giây phút ngu dốt nhất trong cuộc đời 18 năm của hắn, Trịnh Y Tử thất sự muốn khóc thét lên. Mà bây giờ mặt hắn cũng sắp thành như vậy rồi.
- Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu
- Anh còn muốn gì nữa đây! Tiểu Khiết phun vào mặt mặt từng chữ một- Nếu anh có hứng thú xin anh đi tìm ngưòi khác người bu quanh anh đầy ra đó, cần gì đến tìm tôi!
- Em không hề giống những người khác!
Trịnh Y Tử cuối cùng không chịu nổi cũng phải rống lên
- Phải! Tôi không giống đấy, thì sao mà? Tôi ngu ngốc, tôi điên khùng, tôi dốt nát hơn người ta nên anh mặc sức làm gì cũng được, anh nghĩ như vậy. Phải không? Biết rõ kim loại đứng sau hiđro còn mong nó phản ứng với HCl!
Cả hai mặt đối mặt, hét lên như kiểu cách nhau một sân bóng đá không bằng. Gần như toàn bộ hơn 4 ngìn học sinh bu đầy xung quanh, huyên náo bình luận, những ánh đèn flash nhá lên, điện thoại quay quay chụp chụp.
- Xin lỗi anh, nhưng tôi chỉ là một bông hoa thối trong vườn hoa rất nhiểu hoa đẹp của ảnh. Mời anh đi cho!
Nói xong, Tiểu Khiết hằm hằm bỏ vào trong, khong quên đóng cửa một cái rầm. Bỏ lại một mình Trịnh Y Tử đứng ngây ngốc ở đấy một hồi rồi thất thuể bỏ đi. Hắn chợt nhận ra một khuôn mặt đang cười nhăn nhở ở gần đó.
- Mày? Chính mày đã làm phải không?
- Làm cái gì cơ?
Trương Hàn phớt lờ cái cảnh Trịnh Y Tử điên tiết túm lấy cổ áo sơ mi của hắn
- Mày còn giả vờ nữa, cái đĩa đó tự dưng mà có chắc? Lúc đó chỉ có mỗi hai chúng ta thôi!
- Ừ, đúng. tao đưa cho ẻm đấy, tao là người tôn trọng sự trung thực, có thêm vào chữa nào đâu!
Không thêm , chỉ cắt bớt đi để lại những đoạn thật kịch tính hấp dẫn thôi.
Vậy là những bà tám lại có đề tài mới để buôn. Đệ nhất và đệ nhị mỹ nam vốn…yêu nhau, Hạ Tiểu Khiết chen vô. Thế là Trương Hàn mới nói sự thật với cô ta, cả hắn và Trịnh Y Tử là gay, đồng thời đưa ra một chiếc đĩa bằng chứng lúc chỉ có hai người ở cùng với nhau.
Trong khi đó, một trong ba nhân vật chính của chúng ta vẫn ngồi trong lớp học.
- Chết này! Thằng hâm này! Đồ khùng này!
Con gấu treo cặp thoáng chốc bị chiếc kéo đâm thành những sợi bông bay lả tả.
Vũ Lâm ở bên cạnh mặt không còn một hột máu, nhưng cuối cùng sự tò mò cuối cùng đã thắng sợ hãi.
- Tớ nghe người ta đồn…- Vũ Lâm ngập ngừng- … Đồn…
- Đồn cái con bà ấy! Abcdefg…- Nó nhịn không được văng tục một tràng
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Này, nghe đi!
Ngồi nghe cẩn thận một hồi, Vũ Lâm nhịn không được đập bàn phẫn nộ
- Đáng chết!
- Ừ, đúng, tớ cũng thấy hắn vô cùng đáng chết
- …
- …
Thế là cả hai đua nhau sỉ vả tên mặt dày vô liêm sỉ kia.
Nhân vật chính thứ hai, Trịnh Y Tử ngồi buồn buồn 3 tiết học, đến tiết thứ 4 “ theo tiếng gọi của mỹ nhân” chứng nào tật nấy đi hẹn hò..
Đệ nhị mỹ nam rất hài lòng về kết quả đạt được, nhàn nhã uống nước nhẩm tính kế hoạch tiếp theo.
Sự thật tớ rất rất ghét tên Trịnh Y Tử này, và tớ không biết kết thúc truyện Tiểu Khiết sẽ thuộc về ai đây. Một phiếu cho Trương Hàn.
- Anh không hề yêu em… Chỉ yêu mỗi mình cô ta thôi..
Vừa mới nện bước chân vào công viên, Tiểu Khiết ngay lập tức đã nghe thấy tiếng con gái khóc nỉ non. Nó định phất áo đi thẳng,công viên này vốn cây xanh rậm rạp che khuất, rất thích hợp với nhữg cặp tình nhân hẹn hò thân mật vào những tiết trống.
- Vũ Băng, em đừng khóc nữa được không?
Sao cái giọng này quen thế nhỉ? Cái tên Vũ Băng kia cũng nghe ở đâu rồi. Nó bất giác quay lại nhìn, kết quả không ngoài dự đoán, trên ghế đá tình yêu kia, một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau, cánh tay chàng trai đặt lên vai cô gái vô cùng thân mật. Tuy chỉ nhìn sau lưng thôi nhưng nó vẫn biết đựoc hai người đó là ai.
Lòng nó chợt trống rỗng, định bước đi luôn nhưng không hiểu sao lại đứng nguyên ở đó.
- Hôm nay anh hạ mình xin lỗi, rõ ràng rất thích cô ta- lại tràn nước như một cái vòi bơm
Trịnh Y Tử tất nhiên dùng lời lẽ ngon ngọt để trấn an
- Em biết rõ giữa anh và Hạ Tiểu Khiết chỉ có hôn ước với nhau mà
- Anh phải tuân theo hôn ước kia ư?
- Giữa nhà ho Hạ và nhà anh vốn quan hệ vơi nhau rất tốt, anh không muốn vì anh mà bố anh khó xử. Em hiểu chứ?
- Anh nói thật đi, anh có thích Hạ Tiểu Khiết không?
Chưa đợi câu trả lời, nó lấy hai tay che tai lại và bước nhanh,chỉ sợ nghe thêm mấy s nữa nổi điên lên giết người
Thật giống một bộ phim hàn Quốc dài tâp, hai người này vốn yêu nhau vô cùng thắm thiết, nhưng gia đình lại không cho phép. Để ngăn cấm, bố chàng trai đã bắt chàng phải thực hiên hôn ước với một cô gái khác môn đang hộ đối. Cô gái thứ 3 này dùng rất nhiểu thủ đoạn để chia rẽ đôi uyên ương…
Chỉ khác trong phim không nói đến chàng trai này có n người yêu thắm thiết để chàng ta huỷ bỏ hôn ước .
Đi được một quãng nữa, Tiểu Khiết đã nhìn thấy một người ngồi sẵn trên chiếc ghế đá đã nói trong cuộc điện thoại. Thật khéo sắp đặt làm sao, muốn đến được đây thể nào cũng phải đi qua hai người kia.
Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại
- Là anh? Nó thốt lên ngạc nhiên
Trước mặt nó chính là đệ nhị mỹ nam, Trương Hàn. Hồi ở quán bar, nó chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị đệ nhị này. Hắn quả thực rất đẹp trai, lại toát ra cái gì đó lành lạnh hấp dẫn.
- Cô đã đến? Cô ngồi đi
Trương Hàn tuyệt nhiên không nở một nụ cười, lạnh lùng bí ẩn chính là một trong những sức hút của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Khiết đã được tiêm phòng vac xi tên “ Trịnh Y Tử”, vả lại niềm tin của nó đối với đệ N mỹ nam đã hết, nên tên này cũng rất…bình thường.
- Thôi khỏi- nó lắc lắc đầu- Anh là người vừa gọi cho tôi, cũng là người đưa cho tôi chiếc đĩa?
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Khiết không cần vòng vo tam quốc, nói thẳng luôn
- Rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Mục đích? Tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả
Trương Hàn nhàn nhạt đáp lời, mặt tuyệt nhiên vẫn trơ ra như gỗ. Nhưng trong bụng hắn, tim gan lòng phổi đã bắt đầu lộn lên. Con bé này, nó có phải là con gái không vậy?
- Gửi đĩa cho tôi không phải là sơ ý đấy chứ? Và…-Nó liếc nhìn đôi tình nhân xa tít tắp đầu kia- gọi tôi ra đây không phải chỉ ngồi ghế đá ngắm hoa? Cứ nói thẳng mục đích của anh ra đi.
Không hổ danh IQ 160, Trương Hàn khen thầm, mới liếc nhìn qua đã thấy âm mưu của hắn.
- Cho dù mục đích gì nữa, điểu đó không phải có hại cho cô, đúng không? Nhờ tôi cô mới không trúng bẫy của Trịnh Y Tử kia, đáng lẽ ra nên cám ơn tôi mới đúng.
- Tất nhiên không có hại cho tôi. Nhưng…- Nó nhếch mép cười- Tôi vốn không phải là người tuỳ ý để người khác sắp đặt, cũng không phải là con bài để anh trả đũa ai đó. Cho dù có anh hay không, tôi nghĩ mình vẫn đủ bản lĩnh để vượt qua.
Trương Hàn bỗng cứng họng, lần đầu tiên không biết nói gì hơn. Nhưng hắn đã che sự bối rối kia bằng một cái lắc đầu thoạt nhìn hết sức cao siêu.
- Cái đó tuỳ cô thôi, tất nhiên ngoài mục đích như cô nói, tôi cũng muốn tốt cho cô…
- Xin miễn- Nó đột ngột ngắt lời, nói thật nhanh- Tôi không có hứng thú để nhận cái lòng tốt của anh. Chào anh!
Trương Hàn dường như khôg thể tin vào mắt mình khi cái bóng kia xa dần, không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một cái.
Con bé kia nó thuộc loài nào vậy?
Đi ngang qua đôi tình nhân đang bận âu yếm nhau kia, nó làm như vô tình liếc một cái.
- Ô, cứ tiếp tục nhé! Cứ xem tôi là không khí xung quanh hai vị là được!
Trịnh Y Tử buông Lý Vũ Băng ra như kiểu bị điện giật, trố mắt nhìn người đứng ở đằng trước .
- Cứ tự nhiên mà!
Tiểu Khiết nở một nụ cười rồi phóng vọt với tốc độ tên bắn.
WC ở đâu ta?
- Anh không hề yêu em… Chỉ yêu mỗi mình cô ta thôi..
Vừa mới nện bước chân vào công viên, Tiểu Khiết ngay lập tức đã nghe thấy tiếng con gái khóc nỉ non. Nó định phất áo đi thẳng,công viên này vốn cây xanh rậm rạp che khuất, rất thích hợp với nhữg cặp tình nhân hẹn hò thân mật vào những tiết trống.
- Vũ Băng, em đừng khóc nữa được không?
Sao cái giọng này quen thế nhỉ? Cái tên Vũ Băng kia cũng nghe ở đâu rồi. Nó bất giác quay lại nhìn, kết quả không ngoài dự đoán, trên ghế đá tình yêu kia, một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau, cánh tay chàng trai đặt lên vai cô gái vô cùng thân mật. Tuy chỉ nhìn sau lưng thôi nhưng nó vẫn biết đựoc hai người đó là ai.
Lòng nó chợt trống rỗng, định bước đi luôn nhưng không hiểu sao lại đứng nguyên ở đó.
- Hôm nay anh hạ mình xin lỗi, rõ ràng rất thích cô ta- lại tràn nước như một cái vòi bơm
Trịnh Y Tử tất nhiên dùng lời lẽ ngon ngọt để trấn an
- Em biết rõ giữa anh và Hạ Tiểu Khiết chỉ có hôn ước với nhau mà
- Anh phải tuân theo hôn ước kia ư?
- Giữa nhà ho Hạ và nhà anh vốn quan hệ vơi nhau rất tốt, anh không muốn vì anh mà bố anh khó xử. Em hiểu chứ?
- Anh nói thật đi, anh có thích Hạ Tiểu Khiết không?
Chưa đợi câu trả lời, nó lấy hai tay che tai lại và bước nhanh,chỉ sợ nghe thêm mấy s nữa nổi điên lên giết người
Thật giống một bộ phim hàn Quốc dài tâp, hai người này vốn yêu nhau vô cùng thắm thiết, nhưng gia đình lại không cho phép. Để ngăn cấm, bố chàng trai đã bắt chàng phải thực hiên hôn ước với một cô gái khác môn đang hộ đối. Cô gái thứ 3 này dùng rất nhiểu thủ đoạn để chia rẽ đôi uyên ương…
Chỉ khác trong phim không nói đến chàng trai này có n người yêu thắm thiết để chàng ta huỷ bỏ hôn ước .
Đi được một quãng nữa, Tiểu Khiết đã nhìn thấy một người ngồi sẵn trên chiếc ghế đá đã nói trong cuộc điện thoại. Thật khéo sắp đặt làm sao, muốn đến được đây thể nào cũng phải đi qua hai người kia.
Nghe tiếng bước chân, người đó quay lại
- Là anh? Nó thốt lên ngạc nhiên
Trước mặt nó chính là đệ nhị mỹ nam, Trương Hàn. Hồi ở quán bar, nó chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị đệ nhị này. Hắn quả thực rất đẹp trai, lại toát ra cái gì đó lành lạnh hấp dẫn.
- Cô đã đến? Cô ngồi đi
Trương Hàn tuyệt nhiên không nở một nụ cười, lạnh lùng bí ẩn chính là một trong những sức hút của hắn. Tuy nhiên, Tiểu Khiết đã được tiêm phòng vac xi tên “ Trịnh Y Tử”, vả lại niềm tin của nó đối với đệ N mỹ nam đã hết, nên tên này cũng rất…bình thường.
- Thôi khỏi- nó lắc lắc đầu- Anh là người vừa gọi cho tôi, cũng là người đưa cho tôi chiếc đĩa?
- Có thể nói như vậy.
Tiểu Khiết không cần vòng vo tam quốc, nói thẳng luôn
- Rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Mục đích? Tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả
Trương Hàn nhàn nhạt đáp lời, mặt tuyệt nhiên vẫn trơ ra như gỗ. Nhưng trong bụng hắn, tim gan lòng phổi đã bắt đầu lộn lên. Con bé này, nó có phải là con gái không vậy?
- Gửi đĩa cho tôi không phải là sơ ý đấy chứ? Và…-Nó liếc nhìn đôi tình nhân xa tít tắp đầu kia- gọi tôi ra đây không phải chỉ ngồi ghế đá ngắm hoa? Cứ nói thẳng mục đích của anh ra đi.
Không hổ danh IQ 160, Trương Hàn khen thầm, mới liếc nhìn qua đã thấy âm mưu của hắn.
- Cho dù mục đích gì nữa, điểu đó không phải có hại cho cô, đúng không? Nhờ tôi cô mới không trúng bẫy của Trịnh Y Tử kia, đáng lẽ ra nên cám ơn tôi mới đúng.
- Tất nhiên không có hại cho tôi. Nhưng…- Nó nhếch mép cười- Tôi vốn không phải là người tuỳ ý để người khác sắp đặt, cũng không phải là con bài để anh trả đũa ai đó. Cho dù có anh hay không, tôi nghĩ mình vẫn đủ bản lĩnh để vượt qua.
Trương Hàn bỗng cứng họng, lần đầu tiên không biết nói gì hơn. Nhưng hắn đã che sự bối rối kia bằng một cái lắc đầu thoạt nhìn hết sức cao siêu.
- Cái đó tuỳ cô thôi, tất nhiên ngoài mục đích như cô nói, tôi cũng muốn tốt cho cô…
- Xin miễn- Nó đột ngột ngắt lời, nói thật nhanh- Tôi không có hứng thú để nhận cái lòng tốt của anh. Chào anh!
Trương Hàn dường như khôg thể tin vào mắt mình khi cái bóng kia xa dần, không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một cái.
Con bé kia nó thuộc loài nào vậy?
Đi ngang qua đôi tình nhân đang bận âu yếm nhau kia, nó làm như vô tình liếc một cái.
- Ô, cứ tiếp tục nhé! Cứ xem tôi là không khí xung quanh hai vị là được!
Trịnh Y Tử buông Lý Vũ Băng ra như kiểu bị điện giật, trố mắt nhìn người đứng ở đằng trước .
- Cứ tự nhiên mà!
Tiểu Khiết nở một nụ cười rồi phóng vọt với tốc độ tên bắn.
WC ở đâu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.