Chương 14: Quầy bar cũ
Cry_Cry_1995
06/05/2014
5 năm không đến, quầy bar này vẫn không khác xưa là mấy, vẫn tiếng nhạc
to muốn thủng cả lỗ tai, ánh đèn xanh đèn đỏ chập chờn. Chỉ khác duy
nhất là người khách không còn như trước nữa thôi.
Chính ở chỗ này, do mải tính lực ma sat mạnh yếu như thế nào, cô đã trượt chân ngã một cái…
Cũng chính chỗ này, cô đã **** hắn là đồ bò đực, hắn cũng vặc lại cô là con bò gay.
Mọi chuyện dường như chỉ mới đây thôi, giống như là ngày hôm qua, chỉ có ngày hôm qua đó cách đây đã 5 năm trời.
Chỉ nghĩ vậy, Hạ Tiểu Khiết buồn rầu hớp một ngụm rượu nữa.
- Này, bồ, đợi mình lâu chưa?
Tiếng nói của Vũ Lâm khiến Tiểu Khiết giật mình thoát ra khỏi dòng hồi ức. Vũ Lâm không đi một mình mà đi với chồng sắp cưới, điều đó làm cô chợt thấy cô đơn lạ lùng.
- 2 phút, mà từng đó đủ để ánh sáng đi được từng nào, âm thanh đi được bao nhiêu cậu có tính được không?
Câu nói của cô làm hai người kia phải phì cười, cái anh chàng đi sau Vũ Lâm… Phải nói là… Vô cùng… Đẹp trai. Nếu như Đường Mẫn là một mỹ nhân thì Đường Huy cũng là một đại mỹ nam, rất phù hợp với cái tính hám trai đẹp của Vũ Lâm
- Đừng có mà sặc máu mũi hay chảy nước miếng đấy nhé, hắn là của tớ- Cậu ta khẽ thì thầm vào tai cô
- Gớm, ai thèm.
Anh chàng Đường Huy kia bối rối gãi đầu gãi tai
- Chào em… em…
- Tiểu Khiết sinh tháng 2, anh sinh tháng 6 nên phải gọi cậu ấy là chị- Vũ Lam ngắt lời không thương tiếc- Và anh còn nợ cậu ấy một lời xin lỗi đấy nhé
Tiểu Khiết bắt đầu thấy tội nghiệp anh chàng Đường Huy. Sau này lấy nhau chắc bị đè đầu cưỡi cổ.
- Hai người ở đây, mình lấy thêm rượu
Đường Huy thở phào một cái, rõ ràng cảm kích Tiểu Khiết đã không khơi ra chuyện cũ.
Chính là chỗ này đây…
Mà hình như chỗ nãy bây giờ cũng rất trơn…
Thứ cô đang đi không phải là giày thể thao nưa mà là một đôi giày có gót cao nhọn hoắt…
Ôi cha mẹ ơi…
Tiểu Khiết trượt nhào…
Cô thầm cầu nguyện đủ thứ thần phật trên đời là không bị gãy xương hay đại loại như thế…
Vừa lúc đó, một bóng trắng xẹt qua đỡ lấy Tiểu Khiết khi người cô sắp tiếp đất…
Giốg như đoạn phim nào đó được chiếu lại…
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai khiến cô nhức nhối kia. Không khí dường như nghẹn lại.
Tiẻu Khiết chưa kịp nói lời cảm ơn, Trịnh Y Tử đã nhẫn tâm buông tay ra làm cô ngã lên sàn một cái, đau điếng.( mất hết cả lãng mạn.. T_T)
Vũ Lâm liền chạy lại, trừng mắt nhìn cái gã đáng ghét kia
- Cậu có sao không?Anh thật…
Cậu ta cũng im bặt, không phải vì thấy trai đẹp ngất xỉu đi như trước mà là nhận ra gương mặt quen thuộc kia, lắp bắp
- Là.. Là anh…
Trên đời này đã lắm chuyện trùng hợp.
Đứng trương mắt nhìn Hạ Tiểu Khiết lồm cồm bò dậy, cắn răng không xuýt xoa một tiếng về cái lưng khốn khổ của mình, khoé miệng Trịnh Y Tử nhếch lên thành một nụ cười khẩy.
Hắn là như bâng quơ nói
- Lâu rồi không gặp mà cô vân hậu đậu như xưa?
Ngữ khí lạnh buốt đó thấm sâu vào Tiểu Khiết, dường như không chỉ có cái lưng bị đau thôi.
- Cám ơn đã quan tâm- Cô đáp, lạnh băng không kém
- Cô tưởng tôi quan tâm đến cô chắc? Nhâm rồi! nếu biết trước đó là cô, tôi sẽ…
Hắn ghé bên tai Tiểu Khiết, phả hơi nóng vào tai cô, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ
- Không cứu. Vĩnh viễn không.
Trịnh Y Tử ngạo nghễ bỏ đi.
Tất nhiên, không phải hắn không quan tâm mà là cực kì quan tâm.
Biết cô về nước có thể ghé bar này, hắn đã bỏ mấy cuộc họp ngồi chực sẵn ở đây từ lúc 6 h, cuối cùng cũng đợi được cô.
Cô ngồi một mình, buồn rầu lặng lẽ nhấm nháp rượu, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng hắn không thể.
- Kệ hắn đi, dư công mà chú ý!
Vũ Lâm không thể nén nổi tức giận. Đã từng nghe chuyện tên Trịnh Y tử kia đi chơi hú hí với bạn gái, không thèm đếm xỉa đến Tiểu Khiết ngồi chờ trong tuyết lạnh, cô thật sự muốn cầm dao giết hắn đi.
- Tớ cũng có để tâm đâu!- cô nói xuôi xuôi.
Mà để tâm thì cũng làm được gì.
Cô rốt cuộc cũng chỉ là một trong n bạn gái của hắn hồi cấp 3 ăn chơi thôi. Hắn vốn dĩ đã quên cô từ lâu rồi, chỉ còn lại cô, ngu ngốc, vẫn nhớ về hắn.
Cô cố gắng thật vui vẻ nói chuyện với Đường Huy, hùa theo Vũ Lâm trêu đùa cậu ta. Nhưng mới nói chuyện được một chút lại có kẻ lại phá đám. Kẻ kia, không ái khác, tất nhiên là Trịnh Y Tử đang ôm vai bá cổ với một cô gái nào đó.
Không thèm liếc cô lấy một cái, hắn nói chuyện với Đường Huy
- Tôi có thể ngồi đây được chứ?
Đường Huy, hết sức ngây thơ gật gật đầu, không để ý thấy Vũ Lâm đang trừng mắt nhìn mình
- Ồ, tất nhiên là được chứ.
Không hiểu vô tình hay cố ý, Trịnh Y Tử ngồi đối diện với Hạ Tiểu Khiết, vẫn ôm eo cô gái kia rất tình cảm.
- Chò em, Vũ Lâm, Tiểu Khiết!- Hắn kêu lên một tiếng như mới phát hiện cả hai đang ngồi ở đó- Lâu rồi mới gặp lại hai em, thật sự rất vui!
Tiểu Khiết mỉm cười đáp lễ
- tôi cũng rất vui vì gặp lại anh
Trịnh Y Tử ngạo nghễ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt thật đùa cợt mải mai sâu sắc. Cô cũng không kém nhìn lại thách thức cánh khoé. Cả hai ngồi nhìn nhau như kiểu trẻ con đang chơi trò chơi, hai đứa trẻ to đấu.
Đường Huy bây giờ bây giờ mới ý thức được sự nguy hiểm của vấn để, chỉ biết chịu đựng nhữg cái đạp dưới chân hết sức thô bạo.
Nhìn nhau 2 phút mà chẳng ai quay mặt đi, Tiểu Khiết thầm rủa thầm, vào bar uống rượu thì không uống, lại so mắt to mắt nhỏ với tên thần kinh kia làm gì không biết. Nhưng lúc cô định cụp mắt xuống thì Trịnh Y Tử đã không chịu nổi ánh mắt như xuyên thấu người khác, nhưng lại giả vờ quay sang cô gái kia
- Em có uống được rượu Gin không?
- Em.. có..- Cô gái thật vui sướng khi bất ngờ được quan tâm- Cám ơn…
Tất cả những trò này không thể qua được đôi mắt của Hạ Tiểu Khiết, cô hừ một cái thật khinh bỉ, đưa những ngón tay được sơn bóng lên cầm ly rượu.
- Nghe nói Trịnh tổng tài nổi tiếng hào đẹp trai ga lăng, bây giờ mới có dịp chứng kiến
- Cảm ơn cô Hạ đã quan tâm, cái danh đó Trịnh Y Tử không dám nhận
Lại bắt đầu rồi đây, Vũ Lâm thầm ca thán.
- Chẳng hay cô Hạ về Trung Quốc luôn hay chỉ ở mấy ngày?
- Từ nay tôi sẽ ở lại đây hẳn luôn, phải nhờ Trịnh tổng tài giúp đỡ nhiểu
Ở lại đây hẳn luôn? Trịnh Y Tử không nén nổi vui mừng trong lòng, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc.
- Có gì giúp đỡ được thì Trịnh Y Tử sẽ cố gắng hết sức!
Tuy cả hai nói những lời thật khách sáo với nhau, nhưng tinh ý đủ nhận ra mùi thuốc súng, không khí chợt ngột ngạt khó thở.
Bỗng dưng có một ai đó đặt lên vai Tiểu Khiết làm cô phải quay đầu lại. Cô kêu lên
- Anh…
Anh? Nghe thân thiết làm sao. Trịnh Y Tử không khỏi bực mình.
- Có lẽ em uống đủ rượu rồi đấy!
Trương Hàn hơi nghiêm mặt rồi tỉnh bơ quay sang Trịnh Y Tử
- Cậu cũng ở đây sao? Thật trùng hợp!
- Uống rượu, tình cờ gặp người quen cũ.
Người quen cũ? Nghe thật vô tình, trong lòng Tiểu Khiết chợt đau xót. Cô đối với hắn cũng chỉ là người quen cũ mà thôi.
- Ủa, anh làm gì ở đây? Vũ Lâm ngạc nhiên
- Đến đón bạn gái, tôi sợ Tiểu Khiết uống nhiểu rượu quá lại không về được
Trương Hàn nhấn mạnh hai chữ “ Bạn gái”, ném một cái nhìn thách thức về phía Trịnh Y Tử. Cả bàn tròn mắt ngó anh ta, có lẽ to tròn nhất là của Tiểu Khiết.
Ly rượu trên tay Trịnh Y Tử sắp đổ xuống nhưng hắn giả vờ như đó chỉ là một cái trượt tay, hắn mỉm cười điềm nhiên đáp
- Bạn gái? Chúc mừng hai bạn!
Thật không ngờ sau câu nói ngắn gọn đó là một trái tim đã tan thành nghìn mảnh.
Lời thách thức 5 bnắm trước đây đã thành hiện thực, lời thách thức “ cướp bạn gái” kia.
- Có lẽ chúng ta nên về thôi, em ở lại sau nhé, Vũ Lâm
Trương Hàn thản nhiên nắm lấy tay của Hạ Tiểu Khiết và rời đi.
Chính ở chỗ này, do mải tính lực ma sat mạnh yếu như thế nào, cô đã trượt chân ngã một cái…
Cũng chính chỗ này, cô đã **** hắn là đồ bò đực, hắn cũng vặc lại cô là con bò gay.
Mọi chuyện dường như chỉ mới đây thôi, giống như là ngày hôm qua, chỉ có ngày hôm qua đó cách đây đã 5 năm trời.
Chỉ nghĩ vậy, Hạ Tiểu Khiết buồn rầu hớp một ngụm rượu nữa.
- Này, bồ, đợi mình lâu chưa?
Tiếng nói của Vũ Lâm khiến Tiểu Khiết giật mình thoát ra khỏi dòng hồi ức. Vũ Lâm không đi một mình mà đi với chồng sắp cưới, điều đó làm cô chợt thấy cô đơn lạ lùng.
- 2 phút, mà từng đó đủ để ánh sáng đi được từng nào, âm thanh đi được bao nhiêu cậu có tính được không?
Câu nói của cô làm hai người kia phải phì cười, cái anh chàng đi sau Vũ Lâm… Phải nói là… Vô cùng… Đẹp trai. Nếu như Đường Mẫn là một mỹ nhân thì Đường Huy cũng là một đại mỹ nam, rất phù hợp với cái tính hám trai đẹp của Vũ Lâm
- Đừng có mà sặc máu mũi hay chảy nước miếng đấy nhé, hắn là của tớ- Cậu ta khẽ thì thầm vào tai cô
- Gớm, ai thèm.
Anh chàng Đường Huy kia bối rối gãi đầu gãi tai
- Chào em… em…
- Tiểu Khiết sinh tháng 2, anh sinh tháng 6 nên phải gọi cậu ấy là chị- Vũ Lam ngắt lời không thương tiếc- Và anh còn nợ cậu ấy một lời xin lỗi đấy nhé
Tiểu Khiết bắt đầu thấy tội nghiệp anh chàng Đường Huy. Sau này lấy nhau chắc bị đè đầu cưỡi cổ.
- Hai người ở đây, mình lấy thêm rượu
Đường Huy thở phào một cái, rõ ràng cảm kích Tiểu Khiết đã không khơi ra chuyện cũ.
Chính là chỗ này đây…
Mà hình như chỗ nãy bây giờ cũng rất trơn…
Thứ cô đang đi không phải là giày thể thao nưa mà là một đôi giày có gót cao nhọn hoắt…
Ôi cha mẹ ơi…
Tiểu Khiết trượt nhào…
Cô thầm cầu nguyện đủ thứ thần phật trên đời là không bị gãy xương hay đại loại như thế…
Vừa lúc đó, một bóng trắng xẹt qua đỡ lấy Tiểu Khiết khi người cô sắp tiếp đất…
Giốg như đoạn phim nào đó được chiếu lại…
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai khiến cô nhức nhối kia. Không khí dường như nghẹn lại.
Tiẻu Khiết chưa kịp nói lời cảm ơn, Trịnh Y Tử đã nhẫn tâm buông tay ra làm cô ngã lên sàn một cái, đau điếng.( mất hết cả lãng mạn.. T_T)
Vũ Lâm liền chạy lại, trừng mắt nhìn cái gã đáng ghét kia
- Cậu có sao không?Anh thật…
Cậu ta cũng im bặt, không phải vì thấy trai đẹp ngất xỉu đi như trước mà là nhận ra gương mặt quen thuộc kia, lắp bắp
- Là.. Là anh…
Trên đời này đã lắm chuyện trùng hợp.
Đứng trương mắt nhìn Hạ Tiểu Khiết lồm cồm bò dậy, cắn răng không xuýt xoa một tiếng về cái lưng khốn khổ của mình, khoé miệng Trịnh Y Tử nhếch lên thành một nụ cười khẩy.
Hắn là như bâng quơ nói
- Lâu rồi không gặp mà cô vân hậu đậu như xưa?
Ngữ khí lạnh buốt đó thấm sâu vào Tiểu Khiết, dường như không chỉ có cái lưng bị đau thôi.
- Cám ơn đã quan tâm- Cô đáp, lạnh băng không kém
- Cô tưởng tôi quan tâm đến cô chắc? Nhâm rồi! nếu biết trước đó là cô, tôi sẽ…
Hắn ghé bên tai Tiểu Khiết, phả hơi nóng vào tai cô, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ
- Không cứu. Vĩnh viễn không.
Trịnh Y Tử ngạo nghễ bỏ đi.
Tất nhiên, không phải hắn không quan tâm mà là cực kì quan tâm.
Biết cô về nước có thể ghé bar này, hắn đã bỏ mấy cuộc họp ngồi chực sẵn ở đây từ lúc 6 h, cuối cùng cũng đợi được cô.
Cô ngồi một mình, buồn rầu lặng lẽ nhấm nháp rượu, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng hắn không thể.
- Kệ hắn đi, dư công mà chú ý!
Vũ Lâm không thể nén nổi tức giận. Đã từng nghe chuyện tên Trịnh Y tử kia đi chơi hú hí với bạn gái, không thèm đếm xỉa đến Tiểu Khiết ngồi chờ trong tuyết lạnh, cô thật sự muốn cầm dao giết hắn đi.
- Tớ cũng có để tâm đâu!- cô nói xuôi xuôi.
Mà để tâm thì cũng làm được gì.
Cô rốt cuộc cũng chỉ là một trong n bạn gái của hắn hồi cấp 3 ăn chơi thôi. Hắn vốn dĩ đã quên cô từ lâu rồi, chỉ còn lại cô, ngu ngốc, vẫn nhớ về hắn.
Cô cố gắng thật vui vẻ nói chuyện với Đường Huy, hùa theo Vũ Lâm trêu đùa cậu ta. Nhưng mới nói chuyện được một chút lại có kẻ lại phá đám. Kẻ kia, không ái khác, tất nhiên là Trịnh Y Tử đang ôm vai bá cổ với một cô gái nào đó.
Không thèm liếc cô lấy một cái, hắn nói chuyện với Đường Huy
- Tôi có thể ngồi đây được chứ?
Đường Huy, hết sức ngây thơ gật gật đầu, không để ý thấy Vũ Lâm đang trừng mắt nhìn mình
- Ồ, tất nhiên là được chứ.
Không hiểu vô tình hay cố ý, Trịnh Y Tử ngồi đối diện với Hạ Tiểu Khiết, vẫn ôm eo cô gái kia rất tình cảm.
- Chò em, Vũ Lâm, Tiểu Khiết!- Hắn kêu lên một tiếng như mới phát hiện cả hai đang ngồi ở đó- Lâu rồi mới gặp lại hai em, thật sự rất vui!
Tiểu Khiết mỉm cười đáp lễ
- tôi cũng rất vui vì gặp lại anh
Trịnh Y Tử ngạo nghễ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt thật đùa cợt mải mai sâu sắc. Cô cũng không kém nhìn lại thách thức cánh khoé. Cả hai ngồi nhìn nhau như kiểu trẻ con đang chơi trò chơi, hai đứa trẻ to đấu.
Đường Huy bây giờ bây giờ mới ý thức được sự nguy hiểm của vấn để, chỉ biết chịu đựng nhữg cái đạp dưới chân hết sức thô bạo.
Nhìn nhau 2 phút mà chẳng ai quay mặt đi, Tiểu Khiết thầm rủa thầm, vào bar uống rượu thì không uống, lại so mắt to mắt nhỏ với tên thần kinh kia làm gì không biết. Nhưng lúc cô định cụp mắt xuống thì Trịnh Y Tử đã không chịu nổi ánh mắt như xuyên thấu người khác, nhưng lại giả vờ quay sang cô gái kia
- Em có uống được rượu Gin không?
- Em.. có..- Cô gái thật vui sướng khi bất ngờ được quan tâm- Cám ơn…
Tất cả những trò này không thể qua được đôi mắt của Hạ Tiểu Khiết, cô hừ một cái thật khinh bỉ, đưa những ngón tay được sơn bóng lên cầm ly rượu.
- Nghe nói Trịnh tổng tài nổi tiếng hào đẹp trai ga lăng, bây giờ mới có dịp chứng kiến
- Cảm ơn cô Hạ đã quan tâm, cái danh đó Trịnh Y Tử không dám nhận
Lại bắt đầu rồi đây, Vũ Lâm thầm ca thán.
- Chẳng hay cô Hạ về Trung Quốc luôn hay chỉ ở mấy ngày?
- Từ nay tôi sẽ ở lại đây hẳn luôn, phải nhờ Trịnh tổng tài giúp đỡ nhiểu
Ở lại đây hẳn luôn? Trịnh Y Tử không nén nổi vui mừng trong lòng, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc.
- Có gì giúp đỡ được thì Trịnh Y Tử sẽ cố gắng hết sức!
Tuy cả hai nói những lời thật khách sáo với nhau, nhưng tinh ý đủ nhận ra mùi thuốc súng, không khí chợt ngột ngạt khó thở.
Bỗng dưng có một ai đó đặt lên vai Tiểu Khiết làm cô phải quay đầu lại. Cô kêu lên
- Anh…
Anh? Nghe thân thiết làm sao. Trịnh Y Tử không khỏi bực mình.
- Có lẽ em uống đủ rượu rồi đấy!
Trương Hàn hơi nghiêm mặt rồi tỉnh bơ quay sang Trịnh Y Tử
- Cậu cũng ở đây sao? Thật trùng hợp!
- Uống rượu, tình cờ gặp người quen cũ.
Người quen cũ? Nghe thật vô tình, trong lòng Tiểu Khiết chợt đau xót. Cô đối với hắn cũng chỉ là người quen cũ mà thôi.
- Ủa, anh làm gì ở đây? Vũ Lâm ngạc nhiên
- Đến đón bạn gái, tôi sợ Tiểu Khiết uống nhiểu rượu quá lại không về được
Trương Hàn nhấn mạnh hai chữ “ Bạn gái”, ném một cái nhìn thách thức về phía Trịnh Y Tử. Cả bàn tròn mắt ngó anh ta, có lẽ to tròn nhất là của Tiểu Khiết.
Ly rượu trên tay Trịnh Y Tử sắp đổ xuống nhưng hắn giả vờ như đó chỉ là một cái trượt tay, hắn mỉm cười điềm nhiên đáp
- Bạn gái? Chúc mừng hai bạn!
Thật không ngờ sau câu nói ngắn gọn đó là một trái tim đã tan thành nghìn mảnh.
Lời thách thức 5 bnắm trước đây đã thành hiện thực, lời thách thức “ cướp bạn gái” kia.
- Có lẽ chúng ta nên về thôi, em ở lại sau nhé, Vũ Lâm
Trương Hàn thản nhiên nắm lấy tay của Hạ Tiểu Khiết và rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.