Chương 28:
Phạm Vũ Anh Thư
02/10/2021
Nghe xong điện thoại tôi liền đi tắm. Hơi nước ấm áp khiến tôi tự dưng thoải mái lạ kỳ. Hôm nay, được Đức tỏ tình đến giờ miệng vẫn không khép được lại vì hạnh phúc. Thực ra ngay từ lần đầu gặp tôi đã thấy ánh mắt anh nhìn tôi rất khác. Phải rồi, sao tôi không nhận ra cơ chứ? Lần công tác đầu tiên, lần anh bảo vệ chở che cho tôi khi con Nguyệt hại tôi, rồi cả bức ảnh của tôi anh để trong tủ. Nhất định đêm nay tôi sẽ hỏi anh cho rõ.
Khi tôi tắm xong ra ngoài Đức đã ngồi trên ghế, anh thấy tôi thì vẫy vẫy tay nói nhỏ:
- Lại đây với anh.
Tôi mỉm cười tiến lại gần, mùi hương trên cơ thể anh phả ra thơm nức mũi. Anh đưa tay lên tóc tôi chau mày nói:
- Sao tóc ướt thế?
- Em tắm bị bắn vào.
- Thế mà không chịu sấy nữa, cái đồ trẻ con. Ngồi im đây.
Đức vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng lấy máy sấy, một tay anh kéo nhẹ dây buộc tóc, một tay cắm máy. Cứ thế anh bật lên rồi luồn tay vào da đầu, nhẹ nhàng hất từng sợi tóc lên. Chưa một người đàn ông nào đối xử dịu dàng với tôi như vậy hết. Nhưng tự dưng tôi chợt sợ hãi, tôi không còn trong trắng. Ngực tôi bỗng run lên từng hồi, liệu rằng Đức có để ý tới điều này không? Anh dẫu sao cũng là người đàn ông hoàn hảo… tôi càng nghĩ càng thấy hoang mang tột độ. Anh càng dịu dàng, tôi càng lo, nếu như anh biết tôi không còn trinh… anh vẫn sẽ yêu tôi chứ? Chuyện video con Nguyệt đăng lên còn thông cảm được, còn có thể coi như một trò chơi nhưng chuyện này, liệu Đức có chấp nhận?
Tôi lén nhìn anh, anh vẫn bình thản vừa sấy tóc vừa trách móc tôi không biết lo cho sức khoẻ. Anh còn nói, từ nay mỗi ngày về nhà, chỉ muốn được thấy những bữa cơm tôi nấu anh nghiện tôi mất rồi. Càng như vậy, tôi càng thấy bản thân mình có lỗi với Đức. Thế nhưng tôi không dám nói ra. Anh sấy tóc xong kéo tôi nằm lên đùi rồi hỏi:
- Thực ra, em có biết anh yêu em từ rất lâu rồi không?
Tôi biết, biết chứ, từ khi thấy bức ảnh anh giữ tôi đã lờ mờ đoán ra. Nhưng tôi vẫn giả vờ lắc đầu đáp:
- Dạ… không. Anh yêu em từ lâu rồi? Là từ bao giờ cơ?
- Từ khi còn học cấp ba, anh học trường Đặng Trần Côn, nhưng một lần may mắn được tham dự cuộc thi Học sinh thanh lịch của trường em… được thấy em từ lúc đó. Khi ấy, em lên nhận giải, anh đã nghĩ sao lại có một cô gái vừa giỏi giang vừa xinh đẹp như em cơ chứ? Thực sự em rất khác những cô gái khác, em xinh nhẹ nhàng, không tiểu thư bánh bèo mà rất đáng yêu luôn. Từ hôm ấy về, chẳng hiểu sao cứ tương tư mãi. Đến mấy hôm sau, tổng kết lớp, anh giả vờ chạy sang trường em đòi giao lưu, thực chất muốn gặp em. Lúc đấy anh còn chụp được một tấm hình em cười rất tươi. Chỉ đáng tiếc, anh nhắn tin em không trả lời. Cũng đúng thôi, hoa khôi thanh lịch của trường làm sao để ý tới anh cơ chứ. Năm lớp 12 thì anh được ba mẹ cho đi du học, lúc đó bức ảnh chụp em là thứ duy nhất về em mà anh mang theo. Những năm học bên đó, anh cũng dò hỏi nhưng không ai biết em.
Đức nói xong ngừng lại, cúi xuống thơm lên trán tôi rồi mới nói tiếp:
- Em có biết, ở nước ngoài xa xôi, anh thực sự rất rất muốn được gặp lại em một lần. Lúc đó anh đã biết thế nào là thích một người, em không biết cảm giác nhớ nhung một người nó mòn mỏi thế nào đâu. Nhưng rồi thời gian qua đi, anh mới nguôi dần. Rồi sau này khi về Việt Nam anh cũng thử dò hỏi về em nhưng chả ai biết. Anh đã nghĩ, có lẽ chúng ta chỉ có duyên duy nhất lần ấy. Không ngờ lúc làm hồ sơ về công ty này anh đọc được bảng danh sách có tên em. Ngày đầu anh đến, thấy em ngồi bên dưới, tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái đất tròn thật, có những người tưởng như đã quên, chẳng ngờ lại gặp đúng lúc như vậy. Từ lúc đầu gặp lại, anh đã rất muốn hỏi han muốn được trò chuyện cùng em. Nhưng anh sợ em nói anh vồ vập, thô lỗ nên chỉ biết giữ trong lòng. Có điều càng giữ lại khó chịu, anh cũng đã nghĩ rất kỹ, anh không nên im lặng như hồi cấp ba nữa, anh không muốn bỏ lỡ em thêm một lần nào cả. Quý, anh thực sự, thực sự rất yêu em.
Tôi nhìn Đức, bất giác sống mũi cay xè. Hoá ra nhân duyên của tôi và anh lại như một bộ phim ngôn tình. Trước kia chưa gặp anh, tôi còn nghĩ mình yêu Hải. Nhưng hình như không phải, Hải chưa từng khiến tôi có cảm giác an toàn như Đức, cũng chưa từng cho tôi sự dịu dàng, chu đáo tinh tế thế này. Tôi yêu Đức. Sự thật là vậy, tôi yêu anh đến mức, một chút cái chạm nhẹ của con Lâm bánh bèo đã khiến tôi phát điên, tôi yêu anh đến mức chỉ muốn giữ anh cho mình, tôi yêu anh đến mức, bỗng muốn thu mình mà làm cô vợ dịu hiền của anh.
- Quý, có lẽ em cũng ngạc nhiên lắm đúng không? Mà ngày xưa em kiêu thật. Anh nhắn cho em chẳng biết bao nhiêu tin nhắn em đều không trả lời lại. Nếu không có khi hai đứa mình cưới nhau từ năm mười tám tuổi cũng nên. Giờ em đang là mẹ bỉm sữa mấy đứa con rồi, còn anh sẽ là ông bố bỉm sữa, đầu bù tóc rối đi làm.
Tôi không kìm được bật cười thành tiếng. Sao anh đáng yêu thế cơ chứ.
- Ha ha, anh yên tâm, em không để anh bê bết thế đâu. Dù có con cũng sẽ chăm chồng chứ nhất định không bỏ bê.
- Giờ mình nghĩ vậy thôi, lúc con vào hai vợ chồng bận lắm chứ đùa.
- Thế em sẽ bảo mẹ qua trông con cho mình cũng được anh nhở.
Phải rồi, mẹ tôi rảnh thế cơ mà, mẹ sang chăm cháu, để tôi còn có thời gian chăm chút cho tôi và Đức chứ. Mới nghĩ tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu có con gái, nhất định nó sẽ là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, nếu có con trai, cũng sẽ là chàng trai mạnh mẽ, giỏi giang không ai sánh bằng. Đức kéo tay tôi lên thơm chụt vào.
- Thực sự, anh đi xa lâu ngày, anh rất muốn có một gia đình đúng nghĩa. Ở nhà ba mẹ cũng giục miết, xa ba mẹ bao nhiêu năm, giờ lại ở Thủ đô lập nghiệp anh thấy mình rất cô đơn. Anh biết hơi vội để nói ra điều này, nhưng hai đứa mình cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi. Anh rất muốn có một gia đình nhỏ đúng nghĩa. Thực sự, anh ra đời bươn trải rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà có một bữa cơm ấm áp. Mà em nấu cơm rất ngon, còn ngon hơn những mâm cơm đầy ắp sơn hào hải vị ở các nhà hàng khác.
Mặt tôi đỏ bừng, không vội chút nào cả, tôi cũng đến tuổi cần một mái ấm rồi. Đêm ấy dưới ánh đèn vàng tôi và Đức nói nhiều chuyện lắm. Anh kể cho tôi nghe cuộc sống bên nước ngoài, kể cho tôi nghe nỗi nhớ nhung về tôi. Mãi tận khuya, Đức mới bế tôi về phòng, anh đặt tôi nằm ngay ngắn khẽ hôn lên trán tôi rồi giục tôi ngủ. Đến lúc anh quay đi, tôi mới tự hỏi, rốt cuộc anh là người đàn ông tử tế duy nhất trên thế giới này hay sao. Tại sao anh không hề đụng chạm vào cơ thể tôi? Thế nhưng cũng tốt, như vậy anh sẽ không biết tôi đã mất đi sự trong trắng. Tôi cũng muốn đối với anh, tôi là cô gái hoàn hảo.
Khi cánh cửa khép lại, tôi liền vội vàng lên mạng tìm kiểu dịch vụ vá màng trinh. Đến gần ba giờ sáng tôi đã tìm được một địa chỉ tin cậy. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy đã thấy Đức đang ốp trứng. Anh đeo tạp dề nhìn như một người chồng thực thụ. Nhìn thấy tôi anh liền nói:
- Dậy sớm thế, hôm nay thứ bảy mà. Em cứ ngủ đi.
- Em quen rồi anh ạ. Mà anh ơi em bảo, hôm nay em về nhà mẹ mai em sẽ về nhé. Thứ hai đi làm rồi, em sợ mấy hôm nữa bận không có thời gian về thăm mẹ thường xuyên được.
- Vậy ăn sáng xong anh chở em qua.
- Không cần đâu anh, em tự đi cũng được. Hôm nay anh vẫn phải đi làm mà. Em được nghỉ chứ anh có được nghỉ đâu.
- Nhưng anh không yên tâm để em đi một mình.
- Trời, em lớn chừng này anh có gì không yên tâm.
- Anh sợ mấy gã đàn ông khác dòm ngó em.
Tôi bật cười đáp lại:
- Tý em bịt kín đi, được chưa?
- Thật nhé, chứ tính anh ghen tuông lắm đấy. Người yêu xinh đẹp thế này anh chả muốn cho đi đâu. Mà từ hôm qua, em đồng ý làm người yêu anh, là phải tránh xa bọn con trai khác, nhớ chưa?
Anh vừa nói vừa mang ra bàn hai đĩa bánh mì trứng cùng một cốc sữa. Đàn ông đi nước ngoài về, galang, chu đáo. Có người yêu thế này quả là mát mặt. Tự dưng nghĩ đến việc mấy hôm nữa họp lớp, nhất định tôi sẽ mang anh đi cùng, người đâu từ ngoại hình, công việc, địa vị đến tính cách cũng hoàn hảo thế này. Để xem lũ bạn cấp ba còn dám khinh thường tôi nữa không.
Ăn sáng xong Đức đi làm trước, tôi đợi anh đi thì liền ra mắt taxi đến một bệnh viện thẩm mỹ. Sau khi tư vấn và thăm khám tôi được đưa lên bàn để tiến hành vá màng trinh. Thực ra, tôi nghĩ Đức ở nước ngoài có lẽ cũng không quan trọng điều này. Thế nhưng tôi vẫn muốn anh nghĩ rằng tôi là người đầu tiên của anh.
Vá màng trinh không đau đớn lắm, sau khi vá xong tôi nghỉ ngơi một lát rồi bắt taxi về một khách sạn gần chung cư của Đức. Đến chiều khi đang nằm ngủ thì có điện thoại, Đức gọi hỏi tôi ăn uống ra sao, còn hỏi mẹ tôi đã khỏi ốm chưa? Tôi trả lời qua loa cho có lệ rồi hỏi xem anh có nhớ tôi không. Cả đêm ấy nằm nghĩ đến việc nếu tôi và Đức lấy nhau, có lẽ đêm tân hôn cùng anh sẽ là đêm hạnh phúc nhất trên đời. Số tiền vừa bỏ ra chẳng bõ bèn gì với việc cuộc sống của hai đứa viên mãn, hạnh phúc.
Đêm ấy dù rất nhớ người yêu, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng. Đến chiều hôm sau tôi mới bắt xe về. Đức đang ngồi ở ghê sofa xem tivi, đột nhiên anh khẽ buông điều khiển đi về phía tôi siết chặt rồi nói nhỏ:
- Nhớ em quá.
- Sao thế, em mới đi có một ngày thôi mà.
- Một ngày thì sao chứ? Ai bắt em khiến anh quen với việc có em ở nhà rồi, giờ em đi trống trải không chịu được. Nhớ em phát điên lên rồi.
- Vậy từ nay em không đi nữa, được chưa?
- Thật đấy, hứa nhé. Mà không, nếu em đi đâu, cho anh đi cùng. Với anh bảo này, lần sau em về thăm mẹ, để anh đi với nhé. Anh cũng muốn được gặp mẹ. Nghiêm túc đấy.
Tôi nghe Đức nói, lại nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh tôi hiểu. Anh thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ này. Mà tôi cũng không thể trốn tránh việc đưa anh về ra mắt mẹ được. Tôi gật đầu đáp lại:
- Vâng, vậy đợi bao giờ mình rảnh em sẽ đưa anh về ra mắt nhé. Được chưa?
- Được! Để anh ôm tý cho đỡ nhớ đã. Nghiện mất rồi.
Trước tôi cứ tưởng Đức lạnh lùng, chẳng ngờ anh lại chả khác gì một đứa trẻ con to xác. Tôi khẽ ngước mắt nhìn anh, phải công nhận anh đẹp trai thật đấy, nét nào ra nét đấy, chẳng những vậy còn cao hơn tôi cả một cái đầu. Chưa một người đàn ông nào khiến tôi muốn hy sinh mọi thứ như anh.
Những ngày tiếp theo, tôi và Đức giống như một cặp vợ chồng son. Hằng ngày anh đưa tôi đi làm, đến chiều về hai đứa cùng nấu cơm ăn. Sau gần một chục ngày nghỉ phép ở công ty, không biết bằng cách gì Đức xoá tan mọi tin đồn và những tiếng xì xào ở sau lưng tôi. Không ai nói gì nữa, chỉ có điều khoảng cách giữa tôi và những con đàn bà lắm điều ở đây mãi chẳng thể gần gũi hơn được. Điều đó cũng không quan trọng lắm, tôi cần Đức, cần công việc chứ cần gì đám người này.
Ngày nào cũng như ngày nào Đức đều đưa tôi ra siêu thị mua đồ, anh cũng không giấu giếm mối quan hệ của hai đứa. Đi đâu anh cũng dắt tôi đi cùng. Đức rất ít khi đi chơi, trừ một số cuộc họp phải ăn cơm với đối tác, nhưng anh đều đưa tôi đi theo. Còn bình thường anh đều về nhà cùng tôi vào bếp, cùng tôi thức dậy, cùng tôi nấu những bữa cơm đầy đủ trọn vẹn. Một buổi tối của ngày đầu đông, tự dưng trong bữa cơm anh lấy chai rượu vang ra cùng tôi uống. Khi hơi men đã ngà ngà, đột nhiên Đức khẽ kéo tôi vào lòng rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn rất sâu. Tôi cũng tự nhiên đáp trả lại, hơi men rượu thơm nức phả vào mũi. Chiếc lưỡi ướt át của Đức khiến toàn thân tôi run lên. Trước kia tôi và Đức cũng từng hôn nhau, chỉ có điều nụ hôn chạm nhẹ phớt qua. Đây là lần đầu anh hôn tôi sâu như vậy. Đột nhiên bàn tay anh khẽ chạm lên vai tôi, rồi bắt đầu đi xuống dưới. Tôi không kìm được, bấu chặt anh. Nhưng rồi đột nhiên anh dừng lại tát mạnh một cái vào mặt mình rồi nói:
- Quý, xin lỗi em, anh hồ đồ quá.
Tôi bị mất hứng, hơi chưng hửng. Anh kéo tôi chặt vào lòng an ủi:
- Thật ra… anh không tử tế như em nghĩ đâu.
- Là sao ạ?
- Anh cũng có dục vọng như bao người đàn ông khác. Anh… anh không kìm được khi ở bên em. Thật sự, càng yêu em, anh càng muốn em… Quý… anh… anh rất muốn…
Tôi bật cười, chẳng lẽ đây là lần đầu của anh sao? Nhìn anh lúng túng tự dưng thấy hạnh phúc kinh khủng. Tôi tiến lại gần, hôn chụt lên môi anh đáp lại:
- Chẳng phải anh đi nước ngoài nhiều năm sao? Em tưởng bên đó người ta sống thoáng chứ.
- Đúng vậy, nhưng anh thật sự muốn em hiểu, anh nghiêm túc với em chứ không phải chơi bời. Quý, mấy hôm nữa, anh sẽ đưa em về ra mắt ba mẹ anh. Sau đó… sau đó chúng ta đi đăng ký kết hôn được không? Như vậy anh sẽ là chồng em, anh thực sự không muốn em nghĩ anh chỉ đến với em vì tình dục.
Nghe đến đây, tôi bỗng thấy Đức suy nghĩ trưởng thành quá. Anh không hề tầm thường như đám con trai bây giờ. Tôi dụi dụi đầu vào vai anh không đáp. Thực ra suốt thời gian ở cùng nhà với anh, tôi đã thắc mắc chẳng lẽ anh là thánh nhân. Bởi dù có những đụng chạm thân mật nhưng anh không hề đi quá giới hạn. Hôm nay nghe anh nói, nghe anh giãi bày tôi mới hiểu. Ở cái xã hội này, tình yêu vốn dĩ rất nhạt nhoà, chỉ như tàn tro gió thổi là bay, giới trẻ sống cũng thoáng, thích thì ngủ với nhau, không thích thì thôi lại chia tay chia chân. Cái suy nghĩ này của Đức thì trái ngược, khiến tôi cảm thấy mình như bông hoa được anh nâng niu trân trọng.
Đêm hôm ấy, Đức và tôi vẫn ai về phòng nấy. Thế nhưng câu nói cuối cùng của anh trước khi trở về phòng khiến tôi càng hãnh diện:
- Anh muốn khi mọi người công nhận em là vợ anh anh mới dám đi quá giới hạn. Anh muốn em biết, anh yêu em nhiều đến mức nào, nhiều đến mức, anh có thể giữ lại được dục vọng trong cơ thể mà giữ gìn cho em.
Anh đi rồi, câu nói ấy vẫn vang vang trong tai tôi. Dù cho thân dưới của tôi đã ướt át, nhưng tôi cũng kìm lại được. Phải rồi, tôi cũng muốn để dành màng trinh mỏng manh này đến đêm tân hôn cho anh kia mà.
Những ngày này bên Đức, tôi cảm thấy bình yên lắm. Tôi thậm chí còn chẳng muốn ra khỏi nhà, chỉ muốn được về, được ở cạnh anh. Đâu phải mình anh nghiên tôi, tôi cũng nghiện anh phát điên lên rồi. Có đôi lần Phong gọi tôi, vẫn cái giọng gắt gỏng bắt tôi về thăm mẹ, nhưng tôi gọi điện mẹ nói rất khoẻ nên tôi lại thôi. Thú thực, tôi không muốn về nhà ba dượng. Một phần vì Đức, một phần vì ngoài mẹ ở đó còn có Phong và ba dượng. Mà tôi thì cũng không muốn gặp hai người họ cho lắm. Tôi cũng không hiểu vì sao, Phong cứ phải tỏ ra mình là người con hiếu thảo làm gì. Xã hội có công nhận, tôi cũng chỉ thấy tình cảm anh ta dành cho mẹ tôi giả tạo bỏ xừ. Làm gì có người con nào yêu ba dượng, mẹ kế cơ chứ?
Một ngày tối thứ bảy Đức lại chở tôi ra quán ăn của con Lâm vì anh bảo thèm bánh bột lọc. Tuy tôi không thích nó, nhưng công nhận bánh của nó làm rất ngon. Khi vừa đến nơi tôi lại gặp Phong ở đó, anh ta đứng trêu Lâm, còn cười đùa rất vui vẻ. Tính ra cũng cả tháng rồi tôi mới gặp lại anh ta, xem chừng mối quan hệ của Phong và con chủ quán bánh tốt lên rất nhiều. Thế cũng ổn, chứ tôi không muốn mỗi lần đến ăn bánh lại phải ghen tuông khi thấy nó tà lưa người yêu tôi. Thế nhưng không ngờ, khi Đức vừa vào con Lâm đã chạy ra vui vẻ nói:
- Anh Đức, sao lâu rồi anh mới đến đây? Anh bảo nghiện bánh của em, mà chả thèm đến gì cả.
- Anh bận lắm, mà từ sau có khi em ship bánh cho anh chứ anh cũng lười đi.
- Ôi giời, chuyện nhỏ, chỉ cần cho em địa chỉ, em ship tận giường cho anh.
Ô tiên sư con điên này, nó nghĩ gì mà trước mặt tôi dám nói ra câu đấy. Tôi lừ mắt nó một cái, nhưng hình như nó không thèm để ý, vẫn cọ cọ tay vào tay Đức. Tôi nghiến chặt răng, chỉ muốn hất ca nước mắm lên đầu nó nhưng lại phải nhẫn nhịn. Đến khi mấy đĩa bánh được bày ra, tôi nuốt không trôi. Mỗi lần đến đây là mỗi lần tôi khó chịu. Cũng may, Đức không dính thính của nó, chỉ tập trung chú ý vào tôi. Đến khi ăn xong, Đức đi lấy xe. Tôi nhân cơ hội ấy liền giả vờ gọi con Lâm ra ngoài rồi nói:
- Chị lấy card visit của em rồi, sau anh Đức mà thèm bánh, chị sẽ gọi em ship nhé.
- Ơ, chị với anh Đức ở chung một nhà ạ? Em tưởng chị chỉ là đồng nghiệp của anh ấy chứ?
- Không, chị là vợ anh Đức.
- Vợ anh Đức?
- Đúng vậy, bọn chị sắp lấy nhau rồi.
Con Lâm nghe xong, mặt tái mét, hai hàng lông mày chau lại. Một lúc sau nó khẽ thở dài đáp:
- Vâng. Em hiểu rồi.
Nó vừa nói xong, Phong đã từ đâu bước ra giữ chặt tay tôi cất tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nói rồi, anh ta lôi xềnh xệch tôi vào một góc. Tôi tức điên người gào lên:
- Tôi và anh có chuyện gì mà nói, anh điên à?
- Cô đừng có gào thét lên, tại sao tôi bảo cô về thăm mẹ cô không về?
- Tôi bận. Với lại không cần anh nhắc, mẹ tôi chứ có phải mẹ anh đâu mà mượn anh quan tâm?
- Mẹ ốm vẫn chưa khỏi, mà ở đây có xa lắm đâu. Mỗi tuần về một lần cô cũng không làm được sao?
- Mẹ nói với tôi mẹ khỏi rồi, anh đừng có giả vờ. Sao anh cứ bắt tôi phải về thế nhỉ, tôi không muốn về. Buông tay tôi ra.
- Cô mà cứ thế này sau hối hận không kịp đâu.
Hối hận? Việc gì tôi phải hối hận chứ? Tôi bật cười rồi rít lên:
- Sao anh lúc nào cũng tỏ ra anh là người tử tế thế nhỉ? Tôi sống thế nào, tôi ra sao không mượn anh quan tâm.
- Phải, cô sống thế nào, tệ với cả xã hội này thế nào tôi không quan tâm. Nhưng đến ngay cả mẹ cô, cô cũng thế này thì cô có còn là con người nữa không? Tôi và cô đều là con riêng, nhưng dẫu sao trên danh nghĩa vẫn là anh em, sao cô không một lần coi mọi người là gia đình của mình? Tôi không cần biết cô bận rộn thế nào, nhưng đây là lần cuối tôi nhắc cô. Từ nay mỗi tuần về thăm mẹ một ngày. Mẹ thực sự không khoẻ đâu, tôi cũng không nói nhiều đâu. Còn cô thích làm gì mặc xác cô, tôi không quản. Dù sao tôi nói cô cũng có nghe đâu, nhưng việc về thăm mẹ, nhất định cô phải về. Ba mẹ giờ cũng già rồi, không còn như trước, cô đừng có kiểu hời hợt như vậy nữa.
Anh ta vừa nói xong, xe của Đức cũng tới. Tôi hất tay anh ta ra đáp:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Phong nhìn tôi, lắc đầ quay đi. Khi lên xe Đức liền hỏi:
- Ai vậy em?
- Anh trai em.
- Anh trai?
- Vâng, chỉ có điều em với anh ấy khắc khẩu nhau nên ghét nhau lắm. Tuy thương trong lòng nhưng cứ gặp mặt là cãi nhau nên em không muốn gặp.
Tôi biết chuyện này cũng không thể giấu anh được mãi, thôi nói trước sau này dẫn anh về ra mắt cũng đỡ bỡ ngỡ. Mà nói thực ra, tôi cũng không hề muốn đến đây. Con Lâm dẫu sao cũng là có họ với con Nguyệt, nếu nhỡ nó mồm miệng khai gì ra thì chết. Tôi nghĩ vậy liền nói:
- Anh Đức, em mới tìm được chỗ quán bánh ngon hơn. Từ sau mình ra chỗ đấy ăn nhé.
- Được, em muốn thế nào cũng được.
Đấy, đàn ông là phải như Đức, tôi ghét kiểu người cục súc như Phong. Tôi khinh!
- Quý, hôm trước mẹ gọi anh. Mẹ bảo muốn gặp em sớm. Mẹ bảo qua năm được tuổi cũng muốn tổ chức đám cưới luôn. Anh cũng muốn gặp gia đình em sớm nữa. Nên hai đứa mình sắp xếp, qua tháng này hết bận anh sẽ đưa em về nhà trước, được chứ?
Tôi nghe xong, dù cũng đã chuẩn bị trước nhưng vẫn sợ. Đức lại nói:
- Mẹ anh dễ tính lắm, hiền khô à. Mẹ xem ảnh em rồi, khen em xinh, cũng bảo muốn gặp con dâu tương lai nữa. Em cứ chuẩn bị tinh thần đi. Vả lại, có anh rồi. Đừng lo.
Phải rồi, chỉ cần có anh, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa. Những ngày sau đó, tôi bắt đầu đi làm tóc chuẩn bị cho cuộc gặp đại sự sắp tới. Gặp ba mẹ chồng tương lai kia mà, tôi phải chuẩn bị cho kỹ càng chứ. Tôi yêu Đức, yêu anh rất nhiều, tôi tin mọi người nhà anh cũng sẽ quý tôi. Tự dưng, nghĩ đến việc được cùng Đức làm đám cưới, được mặc váy cô dâu tôi hạnh phúc tột cùng. Tôi còn thử lên mạng, tìm mấy chỗ chụp ảnh cưới đẹp. Mẹ anh bảo qua năm được tuổi, mà giờ đã là đông, còn mấy tháng nữa thôi, không chuẩn bị không được.
Thế rồi, ngay buổi sáng ngày tôi về ra mắt khi đang chuẩn bị quần áothì có tin báo từ gã du côn tôi thuê. Hắn ta gọi điện cho tôi thông báo sau gần hai tháng mất tích giờ hắn đã tìm ra tung tích con Nguyệt. Hoá ra nó đi Sài Gòn, giờ mới quay lại. Gã du côn sau khi kể một lượt thì nói:
- Mà hôm qua tôi thấy nó đi cùng một thằng đàn ông khác vào bệnh viện phụ sản.
- Có phải thằng tôi gửi ảnh cho anh không?
- Không, cô check tin nhắn đi tôi gửi cho.
Không phải Hải, vậy con Nguyệt có chửa với ai mà đi cùng người đó vào bệnh viện phụ sản? Tôi tắt máy mở tin nhắn ra đọc, đột nhiên toàn thân sững lại. Người đàn ông đi cùng con Nguyệt vào bệnh viện phụ sản là Đức? Chỉ có điều, anh mặc bộ quần áo thể thao khác mọi ngày, nhưng tôi vẫn nhận ra được. Tôi bàng hoàng, không thể tin nổi, người nóng bừng đi vội ra phòng khách, lúc này Đức cũng ở phòng tắm ra. Tôi nuốt nước bọt khẽ nói:
- Anh Đức, anh có lừa dối em chuyện gì không?
- Anh không, sao em hỏi vậy.
- Anh nói thật chứ?
- Thật, em sao thế? Nếu anh lừa dối em, anh còn đưa em về ra mắt làm gì? Hấp à, giờ chuẩn bị quần áo đi, tý còn về. Sao em lại nghĩ gì linh tinh à? Giờ về nhà gặp ba mẹ anh rồi mà, em xem, mình còn xem áo cưới các thứ, anh lừa em sao không ngủ cùng em rồi cao chạy xa bay chứ.
Tôi không muốn ghen tuông vô cớ, chỉ có một bức ảnh này, tôi cũng không thể vu oan cho anh, mà anh nói cũng đúng, anh chưa làm gì tôi, sao có thể gọi là lừa. Nhưng cơn cuồng nộ trong lòng tôi đang rất lớn, tôi tin Đức, nhưng tôi không tin con Nguyệt. Thế nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại:
- Vâng.
Nói xong về phòng gọi lại cho gã du côn, hắn ta nói cả tháng nay không tìm được Nguyệt. Tự dưng hôm nay lượn lờ qua khu nó ở thì thấy nó bắt xe ra bệnh viện nên hắn ta đi theo. Ra đến đó một lúc thì tự dưng thấy con Nguyệt ngã vào Đức, rồi không biết thế nào Đức lại đưa nó đi vào trong. Tôi nghe xong tức run người, rốt cuộc sao Đức lại xuất hiện ở bệnh viện Phụ sản cơ chứ? Nhưng rồi tôi tự trấn an mình phải bình tĩnh. Nếu như, đó là của Đức, tôi càng không thể để cái thai đó sinh ra được. Không thể nào, không thể nào.
Chuẩn bị quần áo xong, ra đến xe, tôi vẫn hoang mang vô cùng. Có khi nào con Nguyệt đang chơi tôi?. Đức vừa lái xe vừa nói:
- Có chuyện gì vậy em?
- Dạ không ạ.
- Anh thấy em bồn chồn.
- Không đâu. Em bình thường mà.
Đức không nói gì, đột nhiên tôi cũng thấy trên màn hình anh có điện thoại. Vừa nhìn thấy số, tôi đã nhận ra ngay đó là số con Nguyệt. Số này số cũ của nó, Đức lén nhìn tôi rồi nghe, không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ nghe tiếng Đức đáp lại:
- Tôi biết rồi, cô không cần lo. Mai tôi sẽ chuyển tiền cho cô, được chưa? Tôi nói rồi, cô đừng có phiền phức thế được không?
- …
- Tôi đã nói là tôi làm.
- …
- Thôi, tôi đang bận thế nhé.
Nghe Đức nói xong, tôi chợt như hiểu ra. Hình như cái thai đó của Đức, con Nguyệt đang bắt Đức chịu trách nhiệm. Tại sao? Tại sao lại thế cơ chứ? Tại sao anh lại để con Nguyệt có thai. Tại sao vậy? Tôi chỉ thấy tim mình nghẹn lại, cổ họng khô khốc. Lúc này, tôi chỉ muốn gào lên hỏi anh, nhưng rồi tôi cố trấn tĩnh, nếu con Nguyệt cố tình gãi bẫy anh, tôi càng phải bình tĩnh. Tôi không thể mà ấu trĩ xử lý mọi việc được. Tôi hít mất hơi thật sâu sau đó xoay người nhắn tin cho gã du côn
“Mai anh rủ thêm hai ba người, xem xét thế nào dàn dựng tai nạn giao thông rồi khiến nó sẩy thai cho tôi. Đừng đâm nó chết, chỉ khiến nó sẩy thai thôi để khỏi phải chịu tội cứ dàn dựng sao cho hai xe máy đi ngược chiều tông vào nhau rồi đâm trúng nó ấy.”
“Vâng, để tôi bàn thêm.”
Nhắn xong tôi vẫn chưa hết run, tuy rằng chưa chắc chắn, nhưng tôi phải trừ hậu hoạ trước đã. Dù sao Đức cũng định cưới tôi, chắc chắn con Nguyệt giở trò với Đức. Chắn chắn là như vậy. Tôi phát điên, phát rồ lên mất thôi. Còn cái giọng ậm ừ của Đức, không. Tôi không còn thời gian mà điều tra xem nữa, tôi phải trừ hậu hoạ trước. Lúc này việc quan trọng là về nhà Đức ra mắt, chuyện vì sao con Nguyệt có thai với Đức tôi sẽ điều tra sau
Khi tôi tắm xong ra ngoài Đức đã ngồi trên ghế, anh thấy tôi thì vẫy vẫy tay nói nhỏ:
- Lại đây với anh.
Tôi mỉm cười tiến lại gần, mùi hương trên cơ thể anh phả ra thơm nức mũi. Anh đưa tay lên tóc tôi chau mày nói:
- Sao tóc ướt thế?
- Em tắm bị bắn vào.
- Thế mà không chịu sấy nữa, cái đồ trẻ con. Ngồi im đây.
Đức vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng lấy máy sấy, một tay anh kéo nhẹ dây buộc tóc, một tay cắm máy. Cứ thế anh bật lên rồi luồn tay vào da đầu, nhẹ nhàng hất từng sợi tóc lên. Chưa một người đàn ông nào đối xử dịu dàng với tôi như vậy hết. Nhưng tự dưng tôi chợt sợ hãi, tôi không còn trong trắng. Ngực tôi bỗng run lên từng hồi, liệu rằng Đức có để ý tới điều này không? Anh dẫu sao cũng là người đàn ông hoàn hảo… tôi càng nghĩ càng thấy hoang mang tột độ. Anh càng dịu dàng, tôi càng lo, nếu như anh biết tôi không còn trinh… anh vẫn sẽ yêu tôi chứ? Chuyện video con Nguyệt đăng lên còn thông cảm được, còn có thể coi như một trò chơi nhưng chuyện này, liệu Đức có chấp nhận?
Tôi lén nhìn anh, anh vẫn bình thản vừa sấy tóc vừa trách móc tôi không biết lo cho sức khoẻ. Anh còn nói, từ nay mỗi ngày về nhà, chỉ muốn được thấy những bữa cơm tôi nấu anh nghiện tôi mất rồi. Càng như vậy, tôi càng thấy bản thân mình có lỗi với Đức. Thế nhưng tôi không dám nói ra. Anh sấy tóc xong kéo tôi nằm lên đùi rồi hỏi:
- Thực ra, em có biết anh yêu em từ rất lâu rồi không?
Tôi biết, biết chứ, từ khi thấy bức ảnh anh giữ tôi đã lờ mờ đoán ra. Nhưng tôi vẫn giả vờ lắc đầu đáp:
- Dạ… không. Anh yêu em từ lâu rồi? Là từ bao giờ cơ?
- Từ khi còn học cấp ba, anh học trường Đặng Trần Côn, nhưng một lần may mắn được tham dự cuộc thi Học sinh thanh lịch của trường em… được thấy em từ lúc đó. Khi ấy, em lên nhận giải, anh đã nghĩ sao lại có một cô gái vừa giỏi giang vừa xinh đẹp như em cơ chứ? Thực sự em rất khác những cô gái khác, em xinh nhẹ nhàng, không tiểu thư bánh bèo mà rất đáng yêu luôn. Từ hôm ấy về, chẳng hiểu sao cứ tương tư mãi. Đến mấy hôm sau, tổng kết lớp, anh giả vờ chạy sang trường em đòi giao lưu, thực chất muốn gặp em. Lúc đấy anh còn chụp được một tấm hình em cười rất tươi. Chỉ đáng tiếc, anh nhắn tin em không trả lời. Cũng đúng thôi, hoa khôi thanh lịch của trường làm sao để ý tới anh cơ chứ. Năm lớp 12 thì anh được ba mẹ cho đi du học, lúc đó bức ảnh chụp em là thứ duy nhất về em mà anh mang theo. Những năm học bên đó, anh cũng dò hỏi nhưng không ai biết em.
Đức nói xong ngừng lại, cúi xuống thơm lên trán tôi rồi mới nói tiếp:
- Em có biết, ở nước ngoài xa xôi, anh thực sự rất rất muốn được gặp lại em một lần. Lúc đó anh đã biết thế nào là thích một người, em không biết cảm giác nhớ nhung một người nó mòn mỏi thế nào đâu. Nhưng rồi thời gian qua đi, anh mới nguôi dần. Rồi sau này khi về Việt Nam anh cũng thử dò hỏi về em nhưng chả ai biết. Anh đã nghĩ, có lẽ chúng ta chỉ có duyên duy nhất lần ấy. Không ngờ lúc làm hồ sơ về công ty này anh đọc được bảng danh sách có tên em. Ngày đầu anh đến, thấy em ngồi bên dưới, tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái đất tròn thật, có những người tưởng như đã quên, chẳng ngờ lại gặp đúng lúc như vậy. Từ lúc đầu gặp lại, anh đã rất muốn hỏi han muốn được trò chuyện cùng em. Nhưng anh sợ em nói anh vồ vập, thô lỗ nên chỉ biết giữ trong lòng. Có điều càng giữ lại khó chịu, anh cũng đã nghĩ rất kỹ, anh không nên im lặng như hồi cấp ba nữa, anh không muốn bỏ lỡ em thêm một lần nào cả. Quý, anh thực sự, thực sự rất yêu em.
Tôi nhìn Đức, bất giác sống mũi cay xè. Hoá ra nhân duyên của tôi và anh lại như một bộ phim ngôn tình. Trước kia chưa gặp anh, tôi còn nghĩ mình yêu Hải. Nhưng hình như không phải, Hải chưa từng khiến tôi có cảm giác an toàn như Đức, cũng chưa từng cho tôi sự dịu dàng, chu đáo tinh tế thế này. Tôi yêu Đức. Sự thật là vậy, tôi yêu anh đến mức, một chút cái chạm nhẹ của con Lâm bánh bèo đã khiến tôi phát điên, tôi yêu anh đến mức chỉ muốn giữ anh cho mình, tôi yêu anh đến mức, bỗng muốn thu mình mà làm cô vợ dịu hiền của anh.
- Quý, có lẽ em cũng ngạc nhiên lắm đúng không? Mà ngày xưa em kiêu thật. Anh nhắn cho em chẳng biết bao nhiêu tin nhắn em đều không trả lời lại. Nếu không có khi hai đứa mình cưới nhau từ năm mười tám tuổi cũng nên. Giờ em đang là mẹ bỉm sữa mấy đứa con rồi, còn anh sẽ là ông bố bỉm sữa, đầu bù tóc rối đi làm.
Tôi không kìm được bật cười thành tiếng. Sao anh đáng yêu thế cơ chứ.
- Ha ha, anh yên tâm, em không để anh bê bết thế đâu. Dù có con cũng sẽ chăm chồng chứ nhất định không bỏ bê.
- Giờ mình nghĩ vậy thôi, lúc con vào hai vợ chồng bận lắm chứ đùa.
- Thế em sẽ bảo mẹ qua trông con cho mình cũng được anh nhở.
Phải rồi, mẹ tôi rảnh thế cơ mà, mẹ sang chăm cháu, để tôi còn có thời gian chăm chút cho tôi và Đức chứ. Mới nghĩ tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu có con gái, nhất định nó sẽ là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, nếu có con trai, cũng sẽ là chàng trai mạnh mẽ, giỏi giang không ai sánh bằng. Đức kéo tay tôi lên thơm chụt vào.
- Thực sự, anh đi xa lâu ngày, anh rất muốn có một gia đình đúng nghĩa. Ở nhà ba mẹ cũng giục miết, xa ba mẹ bao nhiêu năm, giờ lại ở Thủ đô lập nghiệp anh thấy mình rất cô đơn. Anh biết hơi vội để nói ra điều này, nhưng hai đứa mình cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi. Anh rất muốn có một gia đình nhỏ đúng nghĩa. Thực sự, anh ra đời bươn trải rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà có một bữa cơm ấm áp. Mà em nấu cơm rất ngon, còn ngon hơn những mâm cơm đầy ắp sơn hào hải vị ở các nhà hàng khác.
Mặt tôi đỏ bừng, không vội chút nào cả, tôi cũng đến tuổi cần một mái ấm rồi. Đêm ấy dưới ánh đèn vàng tôi và Đức nói nhiều chuyện lắm. Anh kể cho tôi nghe cuộc sống bên nước ngoài, kể cho tôi nghe nỗi nhớ nhung về tôi. Mãi tận khuya, Đức mới bế tôi về phòng, anh đặt tôi nằm ngay ngắn khẽ hôn lên trán tôi rồi giục tôi ngủ. Đến lúc anh quay đi, tôi mới tự hỏi, rốt cuộc anh là người đàn ông tử tế duy nhất trên thế giới này hay sao. Tại sao anh không hề đụng chạm vào cơ thể tôi? Thế nhưng cũng tốt, như vậy anh sẽ không biết tôi đã mất đi sự trong trắng. Tôi cũng muốn đối với anh, tôi là cô gái hoàn hảo.
Khi cánh cửa khép lại, tôi liền vội vàng lên mạng tìm kiểu dịch vụ vá màng trinh. Đến gần ba giờ sáng tôi đã tìm được một địa chỉ tin cậy. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy đã thấy Đức đang ốp trứng. Anh đeo tạp dề nhìn như một người chồng thực thụ. Nhìn thấy tôi anh liền nói:
- Dậy sớm thế, hôm nay thứ bảy mà. Em cứ ngủ đi.
- Em quen rồi anh ạ. Mà anh ơi em bảo, hôm nay em về nhà mẹ mai em sẽ về nhé. Thứ hai đi làm rồi, em sợ mấy hôm nữa bận không có thời gian về thăm mẹ thường xuyên được.
- Vậy ăn sáng xong anh chở em qua.
- Không cần đâu anh, em tự đi cũng được. Hôm nay anh vẫn phải đi làm mà. Em được nghỉ chứ anh có được nghỉ đâu.
- Nhưng anh không yên tâm để em đi một mình.
- Trời, em lớn chừng này anh có gì không yên tâm.
- Anh sợ mấy gã đàn ông khác dòm ngó em.
Tôi bật cười đáp lại:
- Tý em bịt kín đi, được chưa?
- Thật nhé, chứ tính anh ghen tuông lắm đấy. Người yêu xinh đẹp thế này anh chả muốn cho đi đâu. Mà từ hôm qua, em đồng ý làm người yêu anh, là phải tránh xa bọn con trai khác, nhớ chưa?
Anh vừa nói vừa mang ra bàn hai đĩa bánh mì trứng cùng một cốc sữa. Đàn ông đi nước ngoài về, galang, chu đáo. Có người yêu thế này quả là mát mặt. Tự dưng nghĩ đến việc mấy hôm nữa họp lớp, nhất định tôi sẽ mang anh đi cùng, người đâu từ ngoại hình, công việc, địa vị đến tính cách cũng hoàn hảo thế này. Để xem lũ bạn cấp ba còn dám khinh thường tôi nữa không.
Ăn sáng xong Đức đi làm trước, tôi đợi anh đi thì liền ra mắt taxi đến một bệnh viện thẩm mỹ. Sau khi tư vấn và thăm khám tôi được đưa lên bàn để tiến hành vá màng trinh. Thực ra, tôi nghĩ Đức ở nước ngoài có lẽ cũng không quan trọng điều này. Thế nhưng tôi vẫn muốn anh nghĩ rằng tôi là người đầu tiên của anh.
Vá màng trinh không đau đớn lắm, sau khi vá xong tôi nghỉ ngơi một lát rồi bắt taxi về một khách sạn gần chung cư của Đức. Đến chiều khi đang nằm ngủ thì có điện thoại, Đức gọi hỏi tôi ăn uống ra sao, còn hỏi mẹ tôi đã khỏi ốm chưa? Tôi trả lời qua loa cho có lệ rồi hỏi xem anh có nhớ tôi không. Cả đêm ấy nằm nghĩ đến việc nếu tôi và Đức lấy nhau, có lẽ đêm tân hôn cùng anh sẽ là đêm hạnh phúc nhất trên đời. Số tiền vừa bỏ ra chẳng bõ bèn gì với việc cuộc sống của hai đứa viên mãn, hạnh phúc.
Đêm ấy dù rất nhớ người yêu, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng. Đến chiều hôm sau tôi mới bắt xe về. Đức đang ngồi ở ghê sofa xem tivi, đột nhiên anh khẽ buông điều khiển đi về phía tôi siết chặt rồi nói nhỏ:
- Nhớ em quá.
- Sao thế, em mới đi có một ngày thôi mà.
- Một ngày thì sao chứ? Ai bắt em khiến anh quen với việc có em ở nhà rồi, giờ em đi trống trải không chịu được. Nhớ em phát điên lên rồi.
- Vậy từ nay em không đi nữa, được chưa?
- Thật đấy, hứa nhé. Mà không, nếu em đi đâu, cho anh đi cùng. Với anh bảo này, lần sau em về thăm mẹ, để anh đi với nhé. Anh cũng muốn được gặp mẹ. Nghiêm túc đấy.
Tôi nghe Đức nói, lại nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh tôi hiểu. Anh thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ này. Mà tôi cũng không thể trốn tránh việc đưa anh về ra mắt mẹ được. Tôi gật đầu đáp lại:
- Vâng, vậy đợi bao giờ mình rảnh em sẽ đưa anh về ra mắt nhé. Được chưa?
- Được! Để anh ôm tý cho đỡ nhớ đã. Nghiện mất rồi.
Trước tôi cứ tưởng Đức lạnh lùng, chẳng ngờ anh lại chả khác gì một đứa trẻ con to xác. Tôi khẽ ngước mắt nhìn anh, phải công nhận anh đẹp trai thật đấy, nét nào ra nét đấy, chẳng những vậy còn cao hơn tôi cả một cái đầu. Chưa một người đàn ông nào khiến tôi muốn hy sinh mọi thứ như anh.
Những ngày tiếp theo, tôi và Đức giống như một cặp vợ chồng son. Hằng ngày anh đưa tôi đi làm, đến chiều về hai đứa cùng nấu cơm ăn. Sau gần một chục ngày nghỉ phép ở công ty, không biết bằng cách gì Đức xoá tan mọi tin đồn và những tiếng xì xào ở sau lưng tôi. Không ai nói gì nữa, chỉ có điều khoảng cách giữa tôi và những con đàn bà lắm điều ở đây mãi chẳng thể gần gũi hơn được. Điều đó cũng không quan trọng lắm, tôi cần Đức, cần công việc chứ cần gì đám người này.
Ngày nào cũng như ngày nào Đức đều đưa tôi ra siêu thị mua đồ, anh cũng không giấu giếm mối quan hệ của hai đứa. Đi đâu anh cũng dắt tôi đi cùng. Đức rất ít khi đi chơi, trừ một số cuộc họp phải ăn cơm với đối tác, nhưng anh đều đưa tôi đi theo. Còn bình thường anh đều về nhà cùng tôi vào bếp, cùng tôi thức dậy, cùng tôi nấu những bữa cơm đầy đủ trọn vẹn. Một buổi tối của ngày đầu đông, tự dưng trong bữa cơm anh lấy chai rượu vang ra cùng tôi uống. Khi hơi men đã ngà ngà, đột nhiên Đức khẽ kéo tôi vào lòng rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn rất sâu. Tôi cũng tự nhiên đáp trả lại, hơi men rượu thơm nức phả vào mũi. Chiếc lưỡi ướt át của Đức khiến toàn thân tôi run lên. Trước kia tôi và Đức cũng từng hôn nhau, chỉ có điều nụ hôn chạm nhẹ phớt qua. Đây là lần đầu anh hôn tôi sâu như vậy. Đột nhiên bàn tay anh khẽ chạm lên vai tôi, rồi bắt đầu đi xuống dưới. Tôi không kìm được, bấu chặt anh. Nhưng rồi đột nhiên anh dừng lại tát mạnh một cái vào mặt mình rồi nói:
- Quý, xin lỗi em, anh hồ đồ quá.
Tôi bị mất hứng, hơi chưng hửng. Anh kéo tôi chặt vào lòng an ủi:
- Thật ra… anh không tử tế như em nghĩ đâu.
- Là sao ạ?
- Anh cũng có dục vọng như bao người đàn ông khác. Anh… anh không kìm được khi ở bên em. Thật sự, càng yêu em, anh càng muốn em… Quý… anh… anh rất muốn…
Tôi bật cười, chẳng lẽ đây là lần đầu của anh sao? Nhìn anh lúng túng tự dưng thấy hạnh phúc kinh khủng. Tôi tiến lại gần, hôn chụt lên môi anh đáp lại:
- Chẳng phải anh đi nước ngoài nhiều năm sao? Em tưởng bên đó người ta sống thoáng chứ.
- Đúng vậy, nhưng anh thật sự muốn em hiểu, anh nghiêm túc với em chứ không phải chơi bời. Quý, mấy hôm nữa, anh sẽ đưa em về ra mắt ba mẹ anh. Sau đó… sau đó chúng ta đi đăng ký kết hôn được không? Như vậy anh sẽ là chồng em, anh thực sự không muốn em nghĩ anh chỉ đến với em vì tình dục.
Nghe đến đây, tôi bỗng thấy Đức suy nghĩ trưởng thành quá. Anh không hề tầm thường như đám con trai bây giờ. Tôi dụi dụi đầu vào vai anh không đáp. Thực ra suốt thời gian ở cùng nhà với anh, tôi đã thắc mắc chẳng lẽ anh là thánh nhân. Bởi dù có những đụng chạm thân mật nhưng anh không hề đi quá giới hạn. Hôm nay nghe anh nói, nghe anh giãi bày tôi mới hiểu. Ở cái xã hội này, tình yêu vốn dĩ rất nhạt nhoà, chỉ như tàn tro gió thổi là bay, giới trẻ sống cũng thoáng, thích thì ngủ với nhau, không thích thì thôi lại chia tay chia chân. Cái suy nghĩ này của Đức thì trái ngược, khiến tôi cảm thấy mình như bông hoa được anh nâng niu trân trọng.
Đêm hôm ấy, Đức và tôi vẫn ai về phòng nấy. Thế nhưng câu nói cuối cùng của anh trước khi trở về phòng khiến tôi càng hãnh diện:
- Anh muốn khi mọi người công nhận em là vợ anh anh mới dám đi quá giới hạn. Anh muốn em biết, anh yêu em nhiều đến mức nào, nhiều đến mức, anh có thể giữ lại được dục vọng trong cơ thể mà giữ gìn cho em.
Anh đi rồi, câu nói ấy vẫn vang vang trong tai tôi. Dù cho thân dưới của tôi đã ướt át, nhưng tôi cũng kìm lại được. Phải rồi, tôi cũng muốn để dành màng trinh mỏng manh này đến đêm tân hôn cho anh kia mà.
Những ngày này bên Đức, tôi cảm thấy bình yên lắm. Tôi thậm chí còn chẳng muốn ra khỏi nhà, chỉ muốn được về, được ở cạnh anh. Đâu phải mình anh nghiên tôi, tôi cũng nghiện anh phát điên lên rồi. Có đôi lần Phong gọi tôi, vẫn cái giọng gắt gỏng bắt tôi về thăm mẹ, nhưng tôi gọi điện mẹ nói rất khoẻ nên tôi lại thôi. Thú thực, tôi không muốn về nhà ba dượng. Một phần vì Đức, một phần vì ngoài mẹ ở đó còn có Phong và ba dượng. Mà tôi thì cũng không muốn gặp hai người họ cho lắm. Tôi cũng không hiểu vì sao, Phong cứ phải tỏ ra mình là người con hiếu thảo làm gì. Xã hội có công nhận, tôi cũng chỉ thấy tình cảm anh ta dành cho mẹ tôi giả tạo bỏ xừ. Làm gì có người con nào yêu ba dượng, mẹ kế cơ chứ?
Một ngày tối thứ bảy Đức lại chở tôi ra quán ăn của con Lâm vì anh bảo thèm bánh bột lọc. Tuy tôi không thích nó, nhưng công nhận bánh của nó làm rất ngon. Khi vừa đến nơi tôi lại gặp Phong ở đó, anh ta đứng trêu Lâm, còn cười đùa rất vui vẻ. Tính ra cũng cả tháng rồi tôi mới gặp lại anh ta, xem chừng mối quan hệ của Phong và con chủ quán bánh tốt lên rất nhiều. Thế cũng ổn, chứ tôi không muốn mỗi lần đến ăn bánh lại phải ghen tuông khi thấy nó tà lưa người yêu tôi. Thế nhưng không ngờ, khi Đức vừa vào con Lâm đã chạy ra vui vẻ nói:
- Anh Đức, sao lâu rồi anh mới đến đây? Anh bảo nghiện bánh của em, mà chả thèm đến gì cả.
- Anh bận lắm, mà từ sau có khi em ship bánh cho anh chứ anh cũng lười đi.
- Ôi giời, chuyện nhỏ, chỉ cần cho em địa chỉ, em ship tận giường cho anh.
Ô tiên sư con điên này, nó nghĩ gì mà trước mặt tôi dám nói ra câu đấy. Tôi lừ mắt nó một cái, nhưng hình như nó không thèm để ý, vẫn cọ cọ tay vào tay Đức. Tôi nghiến chặt răng, chỉ muốn hất ca nước mắm lên đầu nó nhưng lại phải nhẫn nhịn. Đến khi mấy đĩa bánh được bày ra, tôi nuốt không trôi. Mỗi lần đến đây là mỗi lần tôi khó chịu. Cũng may, Đức không dính thính của nó, chỉ tập trung chú ý vào tôi. Đến khi ăn xong, Đức đi lấy xe. Tôi nhân cơ hội ấy liền giả vờ gọi con Lâm ra ngoài rồi nói:
- Chị lấy card visit của em rồi, sau anh Đức mà thèm bánh, chị sẽ gọi em ship nhé.
- Ơ, chị với anh Đức ở chung một nhà ạ? Em tưởng chị chỉ là đồng nghiệp của anh ấy chứ?
- Không, chị là vợ anh Đức.
- Vợ anh Đức?
- Đúng vậy, bọn chị sắp lấy nhau rồi.
Con Lâm nghe xong, mặt tái mét, hai hàng lông mày chau lại. Một lúc sau nó khẽ thở dài đáp:
- Vâng. Em hiểu rồi.
Nó vừa nói xong, Phong đã từ đâu bước ra giữ chặt tay tôi cất tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nói rồi, anh ta lôi xềnh xệch tôi vào một góc. Tôi tức điên người gào lên:
- Tôi và anh có chuyện gì mà nói, anh điên à?
- Cô đừng có gào thét lên, tại sao tôi bảo cô về thăm mẹ cô không về?
- Tôi bận. Với lại không cần anh nhắc, mẹ tôi chứ có phải mẹ anh đâu mà mượn anh quan tâm?
- Mẹ ốm vẫn chưa khỏi, mà ở đây có xa lắm đâu. Mỗi tuần về một lần cô cũng không làm được sao?
- Mẹ nói với tôi mẹ khỏi rồi, anh đừng có giả vờ. Sao anh cứ bắt tôi phải về thế nhỉ, tôi không muốn về. Buông tay tôi ra.
- Cô mà cứ thế này sau hối hận không kịp đâu.
Hối hận? Việc gì tôi phải hối hận chứ? Tôi bật cười rồi rít lên:
- Sao anh lúc nào cũng tỏ ra anh là người tử tế thế nhỉ? Tôi sống thế nào, tôi ra sao không mượn anh quan tâm.
- Phải, cô sống thế nào, tệ với cả xã hội này thế nào tôi không quan tâm. Nhưng đến ngay cả mẹ cô, cô cũng thế này thì cô có còn là con người nữa không? Tôi và cô đều là con riêng, nhưng dẫu sao trên danh nghĩa vẫn là anh em, sao cô không một lần coi mọi người là gia đình của mình? Tôi không cần biết cô bận rộn thế nào, nhưng đây là lần cuối tôi nhắc cô. Từ nay mỗi tuần về thăm mẹ một ngày. Mẹ thực sự không khoẻ đâu, tôi cũng không nói nhiều đâu. Còn cô thích làm gì mặc xác cô, tôi không quản. Dù sao tôi nói cô cũng có nghe đâu, nhưng việc về thăm mẹ, nhất định cô phải về. Ba mẹ giờ cũng già rồi, không còn như trước, cô đừng có kiểu hời hợt như vậy nữa.
Anh ta vừa nói xong, xe của Đức cũng tới. Tôi hất tay anh ta ra đáp:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Phong nhìn tôi, lắc đầ quay đi. Khi lên xe Đức liền hỏi:
- Ai vậy em?
- Anh trai em.
- Anh trai?
- Vâng, chỉ có điều em với anh ấy khắc khẩu nhau nên ghét nhau lắm. Tuy thương trong lòng nhưng cứ gặp mặt là cãi nhau nên em không muốn gặp.
Tôi biết chuyện này cũng không thể giấu anh được mãi, thôi nói trước sau này dẫn anh về ra mắt cũng đỡ bỡ ngỡ. Mà nói thực ra, tôi cũng không hề muốn đến đây. Con Lâm dẫu sao cũng là có họ với con Nguyệt, nếu nhỡ nó mồm miệng khai gì ra thì chết. Tôi nghĩ vậy liền nói:
- Anh Đức, em mới tìm được chỗ quán bánh ngon hơn. Từ sau mình ra chỗ đấy ăn nhé.
- Được, em muốn thế nào cũng được.
Đấy, đàn ông là phải như Đức, tôi ghét kiểu người cục súc như Phong. Tôi khinh!
- Quý, hôm trước mẹ gọi anh. Mẹ bảo muốn gặp em sớm. Mẹ bảo qua năm được tuổi cũng muốn tổ chức đám cưới luôn. Anh cũng muốn gặp gia đình em sớm nữa. Nên hai đứa mình sắp xếp, qua tháng này hết bận anh sẽ đưa em về nhà trước, được chứ?
Tôi nghe xong, dù cũng đã chuẩn bị trước nhưng vẫn sợ. Đức lại nói:
- Mẹ anh dễ tính lắm, hiền khô à. Mẹ xem ảnh em rồi, khen em xinh, cũng bảo muốn gặp con dâu tương lai nữa. Em cứ chuẩn bị tinh thần đi. Vả lại, có anh rồi. Đừng lo.
Phải rồi, chỉ cần có anh, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa. Những ngày sau đó, tôi bắt đầu đi làm tóc chuẩn bị cho cuộc gặp đại sự sắp tới. Gặp ba mẹ chồng tương lai kia mà, tôi phải chuẩn bị cho kỹ càng chứ. Tôi yêu Đức, yêu anh rất nhiều, tôi tin mọi người nhà anh cũng sẽ quý tôi. Tự dưng, nghĩ đến việc được cùng Đức làm đám cưới, được mặc váy cô dâu tôi hạnh phúc tột cùng. Tôi còn thử lên mạng, tìm mấy chỗ chụp ảnh cưới đẹp. Mẹ anh bảo qua năm được tuổi, mà giờ đã là đông, còn mấy tháng nữa thôi, không chuẩn bị không được.
Thế rồi, ngay buổi sáng ngày tôi về ra mắt khi đang chuẩn bị quần áothì có tin báo từ gã du côn tôi thuê. Hắn ta gọi điện cho tôi thông báo sau gần hai tháng mất tích giờ hắn đã tìm ra tung tích con Nguyệt. Hoá ra nó đi Sài Gòn, giờ mới quay lại. Gã du côn sau khi kể một lượt thì nói:
- Mà hôm qua tôi thấy nó đi cùng một thằng đàn ông khác vào bệnh viện phụ sản.
- Có phải thằng tôi gửi ảnh cho anh không?
- Không, cô check tin nhắn đi tôi gửi cho.
Không phải Hải, vậy con Nguyệt có chửa với ai mà đi cùng người đó vào bệnh viện phụ sản? Tôi tắt máy mở tin nhắn ra đọc, đột nhiên toàn thân sững lại. Người đàn ông đi cùng con Nguyệt vào bệnh viện phụ sản là Đức? Chỉ có điều, anh mặc bộ quần áo thể thao khác mọi ngày, nhưng tôi vẫn nhận ra được. Tôi bàng hoàng, không thể tin nổi, người nóng bừng đi vội ra phòng khách, lúc này Đức cũng ở phòng tắm ra. Tôi nuốt nước bọt khẽ nói:
- Anh Đức, anh có lừa dối em chuyện gì không?
- Anh không, sao em hỏi vậy.
- Anh nói thật chứ?
- Thật, em sao thế? Nếu anh lừa dối em, anh còn đưa em về ra mắt làm gì? Hấp à, giờ chuẩn bị quần áo đi, tý còn về. Sao em lại nghĩ gì linh tinh à? Giờ về nhà gặp ba mẹ anh rồi mà, em xem, mình còn xem áo cưới các thứ, anh lừa em sao không ngủ cùng em rồi cao chạy xa bay chứ.
Tôi không muốn ghen tuông vô cớ, chỉ có một bức ảnh này, tôi cũng không thể vu oan cho anh, mà anh nói cũng đúng, anh chưa làm gì tôi, sao có thể gọi là lừa. Nhưng cơn cuồng nộ trong lòng tôi đang rất lớn, tôi tin Đức, nhưng tôi không tin con Nguyệt. Thế nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại:
- Vâng.
Nói xong về phòng gọi lại cho gã du côn, hắn ta nói cả tháng nay không tìm được Nguyệt. Tự dưng hôm nay lượn lờ qua khu nó ở thì thấy nó bắt xe ra bệnh viện nên hắn ta đi theo. Ra đến đó một lúc thì tự dưng thấy con Nguyệt ngã vào Đức, rồi không biết thế nào Đức lại đưa nó đi vào trong. Tôi nghe xong tức run người, rốt cuộc sao Đức lại xuất hiện ở bệnh viện Phụ sản cơ chứ? Nhưng rồi tôi tự trấn an mình phải bình tĩnh. Nếu như, đó là của Đức, tôi càng không thể để cái thai đó sinh ra được. Không thể nào, không thể nào.
Chuẩn bị quần áo xong, ra đến xe, tôi vẫn hoang mang vô cùng. Có khi nào con Nguyệt đang chơi tôi?. Đức vừa lái xe vừa nói:
- Có chuyện gì vậy em?
- Dạ không ạ.
- Anh thấy em bồn chồn.
- Không đâu. Em bình thường mà.
Đức không nói gì, đột nhiên tôi cũng thấy trên màn hình anh có điện thoại. Vừa nhìn thấy số, tôi đã nhận ra ngay đó là số con Nguyệt. Số này số cũ của nó, Đức lén nhìn tôi rồi nghe, không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ nghe tiếng Đức đáp lại:
- Tôi biết rồi, cô không cần lo. Mai tôi sẽ chuyển tiền cho cô, được chưa? Tôi nói rồi, cô đừng có phiền phức thế được không?
- …
- Tôi đã nói là tôi làm.
- …
- Thôi, tôi đang bận thế nhé.
Nghe Đức nói xong, tôi chợt như hiểu ra. Hình như cái thai đó của Đức, con Nguyệt đang bắt Đức chịu trách nhiệm. Tại sao? Tại sao lại thế cơ chứ? Tại sao anh lại để con Nguyệt có thai. Tại sao vậy? Tôi chỉ thấy tim mình nghẹn lại, cổ họng khô khốc. Lúc này, tôi chỉ muốn gào lên hỏi anh, nhưng rồi tôi cố trấn tĩnh, nếu con Nguyệt cố tình gãi bẫy anh, tôi càng phải bình tĩnh. Tôi không thể mà ấu trĩ xử lý mọi việc được. Tôi hít mất hơi thật sâu sau đó xoay người nhắn tin cho gã du côn
“Mai anh rủ thêm hai ba người, xem xét thế nào dàn dựng tai nạn giao thông rồi khiến nó sẩy thai cho tôi. Đừng đâm nó chết, chỉ khiến nó sẩy thai thôi để khỏi phải chịu tội cứ dàn dựng sao cho hai xe máy đi ngược chiều tông vào nhau rồi đâm trúng nó ấy.”
“Vâng, để tôi bàn thêm.”
Nhắn xong tôi vẫn chưa hết run, tuy rằng chưa chắc chắn, nhưng tôi phải trừ hậu hoạ trước đã. Dù sao Đức cũng định cưới tôi, chắc chắn con Nguyệt giở trò với Đức. Chắn chắn là như vậy. Tôi phát điên, phát rồ lên mất thôi. Còn cái giọng ậm ừ của Đức, không. Tôi không còn thời gian mà điều tra xem nữa, tôi phải trừ hậu hoạ trước. Lúc này việc quan trọng là về nhà Đức ra mắt, chuyện vì sao con Nguyệt có thai với Đức tôi sẽ điều tra sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.