Chương 15: Bệnh
Vy Vy
12/10/2017
Sáng sớm cô đã dậy để nấu đồ ăn sáng. Sắc mặt cô hôm nay có vẻ không tốt cho lắm. Nấu xong, cô mệt mỏi đi tới cửa phòng hắn.
Cốc... Cốc... Cốc...
“ Thiên Hàn dậy ăn sáng đi.” Giọng cô thều thào nói không ra hơi.
'Cạch' Còn hắn thì nghe tới ăn là lập tức chạy ra ngay. Hắn đứng quan sát sắc mặt của cô một hồi mới lên tiếng.
“ Chị không được khoẻ à?”
“ Ừm, tôi thấy hơi mệt chắc tại vì hôm qua dầm mưa về nên bị cảm nhẹ thôi.”
“ Chị không sao đó chứ? Có cần đi bệnh viện khám không vậy?”
“ Tôi không sao, cậu không cần lo.” Vừa nói xong, đi được vài bước cô lại té xỉu. May mà có hắn ở đằng sau đỡ nếu không thì lại là một pha u đầu, mẻ trán nữa rồi.
“ Haiz, vậy mà kêu là không sao. Không có mình là chắc ôm hôn đất mẹ bao la luôn rồi.” Hắn đành phải bế cô vào phòng.
Hắn đặt cô xuống giường, đắp tấm chăn lên người cô. Giờ hắn phải ra khỏi nhà để giao tài liệu và mua thuốc cho cô.
'Assh, tại sao lại làm khổ tôi thế này.' Hắn trong lòng không khỏi than thở. Mở cửa, cầm xấp tài liệu ra ngoài. Bên đường có một chiếc audi màu đen đang đậu ở đó. Người đàn ông ngồi trong xe luôn quan sát căn nhà.
“ Là hắn.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh.
Giao tài liệu xong, hắn mua thuốc và hộp cháo về cho cô.
“ Nè, cô ngồi dậy ăn cháo rồi uống thuốc đi.”
Cô vừa ngồi dậy thì một muỗng cháo đã được đưa tới trước miệng. Hắn đút cho cô ăn sao? Ăn xong cô uống thuốc rồi lại lăn đùng ra ngủ.
Hắn kéo chăn lên đắp cho cô rồi đóng cửa ra ngoài. Việc đầu tiên hắn phải làm đó là đi giải quyết cái bụng đói này cái đã. May sao mà sáng nay cô đã nấu đồ ăn, nếu không thì hộp cháo mà hắn mua cho cô, nhất định hắn sẽ không ngại ngùng mà ăn hết.
“ Ăn no rồi đi dịch tài liệu cái đã.” Hắn ngồi xuống bàn chuyên tâm làm việc. Xong, hắn dọn dẹp nhà cửa giúp cô.
Ôi, một hình tượng người đàn ông của gia đình. Trên người mặc tạp dề, trên tay là cây lau nhà, dưới chân đi đôi dép bông.
Chạng vạng tối, cô cảm thấy trong người đã khoẻ hơn rồi. Đi ra thì thấy trên người hắn vẫn còn mặc cái tạp dề nằm ngủ trên sofa. Cô lấy cái chăn đi lại đắp lên người hắn. Bây giờ mới nhìn kĩ, trông hắn rất đẹp trai.
“ Ơ, chị khoẻ rồi hả?”
“ Ừm, cậu đói chưa tôi làm gì đó cho cậu ăn nha.”
“ Được, tôi đói sắp chết rồi đây nè.”
Trời tối rồi nên chiếc audi đậu ở bên ngoài cũng đã bắt đầu lăn bánh rời khỏi. Đăng bởi: admin
Cốc... Cốc... Cốc...
“ Thiên Hàn dậy ăn sáng đi.” Giọng cô thều thào nói không ra hơi.
'Cạch' Còn hắn thì nghe tới ăn là lập tức chạy ra ngay. Hắn đứng quan sát sắc mặt của cô một hồi mới lên tiếng.
“ Chị không được khoẻ à?”
“ Ừm, tôi thấy hơi mệt chắc tại vì hôm qua dầm mưa về nên bị cảm nhẹ thôi.”
“ Chị không sao đó chứ? Có cần đi bệnh viện khám không vậy?”
“ Tôi không sao, cậu không cần lo.” Vừa nói xong, đi được vài bước cô lại té xỉu. May mà có hắn ở đằng sau đỡ nếu không thì lại là một pha u đầu, mẻ trán nữa rồi.
“ Haiz, vậy mà kêu là không sao. Không có mình là chắc ôm hôn đất mẹ bao la luôn rồi.” Hắn đành phải bế cô vào phòng.
Hắn đặt cô xuống giường, đắp tấm chăn lên người cô. Giờ hắn phải ra khỏi nhà để giao tài liệu và mua thuốc cho cô.
'Assh, tại sao lại làm khổ tôi thế này.' Hắn trong lòng không khỏi than thở. Mở cửa, cầm xấp tài liệu ra ngoài. Bên đường có một chiếc audi màu đen đang đậu ở đó. Người đàn ông ngồi trong xe luôn quan sát căn nhà.
“ Là hắn.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh.
Giao tài liệu xong, hắn mua thuốc và hộp cháo về cho cô.
“ Nè, cô ngồi dậy ăn cháo rồi uống thuốc đi.”
Cô vừa ngồi dậy thì một muỗng cháo đã được đưa tới trước miệng. Hắn đút cho cô ăn sao? Ăn xong cô uống thuốc rồi lại lăn đùng ra ngủ.
Hắn kéo chăn lên đắp cho cô rồi đóng cửa ra ngoài. Việc đầu tiên hắn phải làm đó là đi giải quyết cái bụng đói này cái đã. May sao mà sáng nay cô đã nấu đồ ăn, nếu không thì hộp cháo mà hắn mua cho cô, nhất định hắn sẽ không ngại ngùng mà ăn hết.
“ Ăn no rồi đi dịch tài liệu cái đã.” Hắn ngồi xuống bàn chuyên tâm làm việc. Xong, hắn dọn dẹp nhà cửa giúp cô.
Ôi, một hình tượng người đàn ông của gia đình. Trên người mặc tạp dề, trên tay là cây lau nhà, dưới chân đi đôi dép bông.
Chạng vạng tối, cô cảm thấy trong người đã khoẻ hơn rồi. Đi ra thì thấy trên người hắn vẫn còn mặc cái tạp dề nằm ngủ trên sofa. Cô lấy cái chăn đi lại đắp lên người hắn. Bây giờ mới nhìn kĩ, trông hắn rất đẹp trai.
“ Ơ, chị khoẻ rồi hả?”
“ Ừm, cậu đói chưa tôi làm gì đó cho cậu ăn nha.”
“ Được, tôi đói sắp chết rồi đây nè.”
Trời tối rồi nên chiếc audi đậu ở bên ngoài cũng đã bắt đầu lăn bánh rời khỏi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.