Chương 108: ANH CÒN SỢ THẾ GIỚI NÀY CHƯA LOẠN?
Sao Xanh
02/06/2023
Hoàng Kỳ đứng chờ bên ngoài một hồi lâu nhưng không thấy bên trong
này tàn cuộc. Anh cũng định gọi cho Bảo Tích nhưng lại sợ làm phiền cô.
Chờ hơn một tiếng.
Cuối cùng không nhịn được mà đi vào. Ai ngờ lại nghe được một câu chuyện đặc sắc. Bảo Tích quyến rũ anh sao? Nếu được như vậy thì đã tốt. Đằng này ngay cả sắc mặt cho anh cũng không có.
Không ai biết Hoàng Kỳ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, và đã đứng bên ngoài bao lâu, nghe được những gì rồi.
Anh bước tới với sắc mặt trầm tĩnh, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua người đang hùng hổ hò hét nãy giờ là Giang Duyên, nhìn không ra cảm xúc.
Trái tim Giang Duyên nhảy lên một cái. Nghi Lâm đang muốn đứng ra hòa giải cho hai vợ chồng nhà kia cũng sửng người đứng đơ một chỗ.
Ánh mắt Hoàng Kỳ cuối cùng dừng ở cái người vẫn bình thản gắp thịt bò bỏ mồm nhai nhóp nhép không màn thế sự bên này.
Anh đã nhìn ra Bảo Tích có một thói quen là cứ những lúc cô càng bực bội thì lại càng bình tĩnh, hơn nữa còn ăn rất hăng hái.
Bảo Tích không phải không biết Hoàng Kỳ đến. Chỉ là tâm trạng không tốt, nhìn cũng không thèm liếc anh một cái. Chính vì anh nên lúc nào cô cũng gặp rắc rối.
Hoàng Kỳ đâu quan tâm bầu không khí áp bức làm lòng người run sợ do anh tạo ra. Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Bảo Tích:
-Ăn xong chưa? Tôi đưa em về.
Bảo Tích nén giận, hất tay anh ra:
-Anh còn sợ thế giới này chưa loạn sao? Người ta đang nói tôi quyến rũ anh đấy. Tôi không nuốt nổi cái tội danh này cho nên làm ơn tránh xa tôi một chút. Kẻo có người muốn vượt rào lại cứ cắn mãi tôi không buông.
Khi cô nói xong câu này ánh mắt ý vị lại liếc nhìn Giang Duyên với khuôn mặt tái nhợt đang đứng đối diện.
Giang Duyên đâu có ngu mà không biết cô đang nói kháy mình. Nhưng có Hoàng Kỳ ở đây chị ta đâu dám làm loạn.
Sự việc Bích Lư chị ta tự mình phỏng đoán, tự mình chủ trương nên đã bị anh giáng chức. Giờ còn mang anh ra làm đề tài đàm luận. Không biết đầu óc chị ta đang bị úng nước hay gì, cứ nhìn đến BảoTích là chị ta không còn bình tĩnh được nữa.
Hoàng Kỳ thu tay đặt ở trên tựa ghế sau lưng cô:
-Họ nói em quyến rũ tôi làm em bực mình sao?
Bảo Tích cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh, bưng ly bia của mình lên uống một hớp.
-Sao em không nói cho họ biết sự thật là tôi đang theo đuổi em?
Bảo Tích đang nuốt ngụm bia thì bị sặc một cái. Nước bia sộc lên mũi cay xè làm cô ho sặc sụa.
Hoàng Kỳ vội rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô, một tay còn vỗ lưng cho cô
-Em phải cẩn thận chứ. Sao cứ bất cẩn bị sặc hoài vậy?
Bảo Tích quay người ho khan chảy cả nước mắt. Mặt mũi cô chốc lát đỏ au như tôm luộc. Trong đầu đang thầm mắng Hoàng Kỳ cả trăm lần. Mỗi lần gặp anh đúng là không có gì tốt thật mà.
Anh chàng MC nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đám người xung quanh cũng đang mắt tròn mắt dẹt mà nhìn một màn trước mắt.
Đây chính là Phó chủ tịch mặt sắc lạnh lùng của họ sao? Cuối cùng là ai quyến rũ ai vậy? Lời đồn đại mấy ngày nay có còn đáng tin không vậy?
Bảo Tích ho một lúc mới lấy lại tinh thần. Cô hất tay Hoàng Kỳ ra:
-Anh còn muốn cho họ xem kịch đến khi nào? Khụ khụ...
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, liên tiếp mặt đối mặt nhìn nhau mà đứng lên chào hỏi. Giang Duyên còn đang thất thần, đôi môi tái nhợt mấp máy không nói nên lời.
Trong tay Nghi Lâm còn đang cầm mẩu bánh mỳ mà ngẩn người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại:
-Phó... chủ tịch...
Hoàng Kỳ vốn đang lo lắng cho Bảo Tích, nghe thấy tiếng gọi của Nghi Lâm thì mí mắt nhếch lên, lạnh lẽo nhìn qua, Nghi Lâm hoảng hốt liền ngậm miệng.
Bảo Tích cũng theo chân mọi người đứng lên, quay đầu hướng Nghi Lâm nhỏ giọng nói:
-Nghi Lâm, Thật xin lỗi. Không nghĩ đến hôm nay lại khiến sinh nhật của cô mất vui như thế.
Nghi Lâm như sắp khóc, trong lòng như muốn hét lên. “Bảo Tích à. Cô không cần lôi tôi ra làm lá chắn như thế chứ? Thật sự không liên quan đến tôi.”
Bảo Tích không để tâm đến tâm trạng Nghi Lâm, lại nhìn Hoàng Kỳ, nhẹ nhàng nói tiếp:
-Nhưng người đầu têu gây ra cớ sự này lại là Phó chủ tịch Kỳ đây. Vì vậy mong anh ở lại giải quyết dùm tôi cho rõ ràng. Kẻo sau này có người lại đồn tôi muốn leo lên giường của anh thì tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.
Nói xong câu này cô đưa tay đẩy anh dịch sang một bên, cầm túi xách hướng về phía cửa ra:
-Xin lỗi Nghi Lâm, xin lỗi mọi người. Có gì thắc mắc cứ để Phó chủ tịch trả lời nhé. Tôi xin phép về trước. Bye bye.
Khi Bảo Tích đi ra đến cửa phòng Víp, ánh mắt mọi người còn chậm chạp chưa thu về. Nói như thật vậy. Ở đây có ai dám chất vấn boss Kỳ? Có mà người đó muốn bị đuổi việc sớm. Vài người còn len lén nhìn qua Giang Duyên. Nhưng chị ta dường như bị dọa sợ mà tái nhợt cả người rồi.
Sao khí thế của Bảo Tích đột nhiên hùng hổ đến thế? Cô dám bắt boss ở lại giải quyết còn mình lại bỏ đi về hiên ngang như vậy? Mà Boss vẫn không có chút thái độ nào bất mãn với cô, còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô.
Hoàng Kỳ không có lập tức đi theo Bảo Tích. Anh đưa mắt nhìn lướt qua một bàn người, cảm xúc trong mắt không phân biệt được.
-Nghe thấy rồi sao? Còn ai muốn hỏi gì về đời tư của tôi và Bảo Tích không? Tôi sẽ trả lời luôn một thể. Để đỡ cho mọi người phải đồn đoán lung tung.
Ai mà không hiểu rõ được lời này của anh có ý gì? Trong đầu mỗi người như bị kéo căng đến quai hàm cũng cứng đờ rồi.
Ngay sau đó, khi Hoàng Kỳ nói ra câu tiếp theo, trái tim mọi người như chùng xuống:
-Sao? Không ai nói gì sao? Hoàng Anh từ bao giờ bỏ tiền trả lương để các người mang chuyện của quản lý ra đồn đại rồi suy đoán lung tung?
Ai cũng giật thót mình. Vừa nãy lúc Bảo Tích còn ở đây, giọng nói của anh còn có mấy phần dịu dàng. Nhưng lúc này, ngữ khí cùng thần thái đều dị thường lạnh lùng:
-Nếu rảnh việc quá thì viết đơn từ chức. Tập đoàn không có tiền trả lương cho những người rảnh rỗi.
Hoàng Kỳ chỉ ném lại những lời này, rồi xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng không nhịn được mà đi vào. Ai ngờ lại nghe được một câu chuyện đặc sắc. Bảo Tích quyến rũ anh sao? Nếu được như vậy thì đã tốt. Đằng này ngay cả sắc mặt cho anh cũng không có.
Không ai biết Hoàng Kỳ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, và đã đứng bên ngoài bao lâu, nghe được những gì rồi.
Anh bước tới với sắc mặt trầm tĩnh, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua người đang hùng hổ hò hét nãy giờ là Giang Duyên, nhìn không ra cảm xúc.
Trái tim Giang Duyên nhảy lên một cái. Nghi Lâm đang muốn đứng ra hòa giải cho hai vợ chồng nhà kia cũng sửng người đứng đơ một chỗ.
Ánh mắt Hoàng Kỳ cuối cùng dừng ở cái người vẫn bình thản gắp thịt bò bỏ mồm nhai nhóp nhép không màn thế sự bên này.
Anh đã nhìn ra Bảo Tích có một thói quen là cứ những lúc cô càng bực bội thì lại càng bình tĩnh, hơn nữa còn ăn rất hăng hái.
Bảo Tích không phải không biết Hoàng Kỳ đến. Chỉ là tâm trạng không tốt, nhìn cũng không thèm liếc anh một cái. Chính vì anh nên lúc nào cô cũng gặp rắc rối.
Hoàng Kỳ đâu quan tâm bầu không khí áp bức làm lòng người run sợ do anh tạo ra. Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Bảo Tích:
-Ăn xong chưa? Tôi đưa em về.
Bảo Tích nén giận, hất tay anh ra:
-Anh còn sợ thế giới này chưa loạn sao? Người ta đang nói tôi quyến rũ anh đấy. Tôi không nuốt nổi cái tội danh này cho nên làm ơn tránh xa tôi một chút. Kẻo có người muốn vượt rào lại cứ cắn mãi tôi không buông.
Khi cô nói xong câu này ánh mắt ý vị lại liếc nhìn Giang Duyên với khuôn mặt tái nhợt đang đứng đối diện.
Giang Duyên đâu có ngu mà không biết cô đang nói kháy mình. Nhưng có Hoàng Kỳ ở đây chị ta đâu dám làm loạn.
Sự việc Bích Lư chị ta tự mình phỏng đoán, tự mình chủ trương nên đã bị anh giáng chức. Giờ còn mang anh ra làm đề tài đàm luận. Không biết đầu óc chị ta đang bị úng nước hay gì, cứ nhìn đến BảoTích là chị ta không còn bình tĩnh được nữa.
Hoàng Kỳ thu tay đặt ở trên tựa ghế sau lưng cô:
-Họ nói em quyến rũ tôi làm em bực mình sao?
Bảo Tích cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh, bưng ly bia của mình lên uống một hớp.
-Sao em không nói cho họ biết sự thật là tôi đang theo đuổi em?
Bảo Tích đang nuốt ngụm bia thì bị sặc một cái. Nước bia sộc lên mũi cay xè làm cô ho sặc sụa.
Hoàng Kỳ vội rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô, một tay còn vỗ lưng cho cô
-Em phải cẩn thận chứ. Sao cứ bất cẩn bị sặc hoài vậy?
Bảo Tích quay người ho khan chảy cả nước mắt. Mặt mũi cô chốc lát đỏ au như tôm luộc. Trong đầu đang thầm mắng Hoàng Kỳ cả trăm lần. Mỗi lần gặp anh đúng là không có gì tốt thật mà.
Anh chàng MC nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đám người xung quanh cũng đang mắt tròn mắt dẹt mà nhìn một màn trước mắt.
Đây chính là Phó chủ tịch mặt sắc lạnh lùng của họ sao? Cuối cùng là ai quyến rũ ai vậy? Lời đồn đại mấy ngày nay có còn đáng tin không vậy?
Bảo Tích ho một lúc mới lấy lại tinh thần. Cô hất tay Hoàng Kỳ ra:
-Anh còn muốn cho họ xem kịch đến khi nào? Khụ khụ...
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, liên tiếp mặt đối mặt nhìn nhau mà đứng lên chào hỏi. Giang Duyên còn đang thất thần, đôi môi tái nhợt mấp máy không nói nên lời.
Trong tay Nghi Lâm còn đang cầm mẩu bánh mỳ mà ngẩn người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại:
-Phó... chủ tịch...
Hoàng Kỳ vốn đang lo lắng cho Bảo Tích, nghe thấy tiếng gọi của Nghi Lâm thì mí mắt nhếch lên, lạnh lẽo nhìn qua, Nghi Lâm hoảng hốt liền ngậm miệng.
Bảo Tích cũng theo chân mọi người đứng lên, quay đầu hướng Nghi Lâm nhỏ giọng nói:
-Nghi Lâm, Thật xin lỗi. Không nghĩ đến hôm nay lại khiến sinh nhật của cô mất vui như thế.
Nghi Lâm như sắp khóc, trong lòng như muốn hét lên. “Bảo Tích à. Cô không cần lôi tôi ra làm lá chắn như thế chứ? Thật sự không liên quan đến tôi.”
Bảo Tích không để tâm đến tâm trạng Nghi Lâm, lại nhìn Hoàng Kỳ, nhẹ nhàng nói tiếp:
-Nhưng người đầu têu gây ra cớ sự này lại là Phó chủ tịch Kỳ đây. Vì vậy mong anh ở lại giải quyết dùm tôi cho rõ ràng. Kẻo sau này có người lại đồn tôi muốn leo lên giường của anh thì tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.
Nói xong câu này cô đưa tay đẩy anh dịch sang một bên, cầm túi xách hướng về phía cửa ra:
-Xin lỗi Nghi Lâm, xin lỗi mọi người. Có gì thắc mắc cứ để Phó chủ tịch trả lời nhé. Tôi xin phép về trước. Bye bye.
Khi Bảo Tích đi ra đến cửa phòng Víp, ánh mắt mọi người còn chậm chạp chưa thu về. Nói như thật vậy. Ở đây có ai dám chất vấn boss Kỳ? Có mà người đó muốn bị đuổi việc sớm. Vài người còn len lén nhìn qua Giang Duyên. Nhưng chị ta dường như bị dọa sợ mà tái nhợt cả người rồi.
Sao khí thế của Bảo Tích đột nhiên hùng hổ đến thế? Cô dám bắt boss ở lại giải quyết còn mình lại bỏ đi về hiên ngang như vậy? Mà Boss vẫn không có chút thái độ nào bất mãn với cô, còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô.
Hoàng Kỳ không có lập tức đi theo Bảo Tích. Anh đưa mắt nhìn lướt qua một bàn người, cảm xúc trong mắt không phân biệt được.
-Nghe thấy rồi sao? Còn ai muốn hỏi gì về đời tư của tôi và Bảo Tích không? Tôi sẽ trả lời luôn một thể. Để đỡ cho mọi người phải đồn đoán lung tung.
Ai mà không hiểu rõ được lời này của anh có ý gì? Trong đầu mỗi người như bị kéo căng đến quai hàm cũng cứng đờ rồi.
Ngay sau đó, khi Hoàng Kỳ nói ra câu tiếp theo, trái tim mọi người như chùng xuống:
-Sao? Không ai nói gì sao? Hoàng Anh từ bao giờ bỏ tiền trả lương để các người mang chuyện của quản lý ra đồn đại rồi suy đoán lung tung?
Ai cũng giật thót mình. Vừa nãy lúc Bảo Tích còn ở đây, giọng nói của anh còn có mấy phần dịu dàng. Nhưng lúc này, ngữ khí cùng thần thái đều dị thường lạnh lùng:
-Nếu rảnh việc quá thì viết đơn từ chức. Tập đoàn không có tiền trả lương cho những người rảnh rỗi.
Hoàng Kỳ chỉ ném lại những lời này, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.