Chương 181: ANH LÀ BIẾN THÁI À?
Sao Xanh
02/06/2023
Vừa mới đánh một cái, lòng bàn tay rất nhanh được bao phủ bởi cảm giác nóng rát.
Cũng chính là ở ngay lúc này, Bảo Tích xoay người lăn một vòng xuống giường. Bàn tay cô theo phản xạ lần xuống mép giường tìm quả tạ một ký cô thường dùng để tập tay.
Ngay khi cầm được quả tạ trong tay, cô mới nhận ra tim mình đập nhanh kịch liệt. Bây giờ chỉ cần cái bóng kia nhào tới thì có chết cô cũng nẻn ngay quả tạ này vào đầu hắn.
Im lặng mất mấy giây, trong bóng tối truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoàng Kỳ.
-Sao em lại đánh anh?
Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn nhợt nhạt thẩm thấu tiến vào, Hoàng Kỳ cứ mơ hồ không nhìn rõ đã bị tát một cái tá hỏa.
Tay Bảo Tích cứng ngắt nắm chặt quả tạ trong tay lúc này mới như thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Trái tim đang thình thịch của cô cũng đang dần dần bình ổn.
-Anh là biến thái à? Nửa đêm lén vào phòng phụ nữ hôn trộm? Anh muốn hù chết em hay ngại mình sống lâu quá vậy hả?
Hoàng Kỳ bật cười trong bóng tối:.
-Hôn trộm? Em là bạn gái anh, anh còn phải hôn trộm sao?
Còn có “lén vào”? Anh là đường đường chính chính đi vào từ cửa lớn chứ lén lúc nào? Bảo Tích thật sự không có cãi được.
Cô lồm cồm bò lên giường. Trong bóng tối đưa tay sờ sờ mặt anh
-Có đau hay không?
-Em thử chịu đi rồi biết. Sức lực của em bao nhiêu em không biết sao?
-Ồ…… May cho anh là em chưa làm bước tiếp theo.
Cô không tưởng tượng nỗi nếu lúc đó nếu cô nện quả tạ kia vào người anh thì sẽ có kết cục như thế nào.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, sắc mặt âm trầm. Trong ánh sáng mông lung, anh nhìn thẳng vào cô. Một lúc sau mới lên tiếng:
-Ba tiếng nữa thôi, anh phải đi Singapore.
Bảo Tích đã sớm nghĩ đến chuyện này, Hoàng Kỳ chắc chắn phải đích thân đi qua đó một chuyến. Sự việc đã gây ra nhiều hệ lụy, cần phải có người chuyên trách mới có thể giải quyết tốt được.
-Ừm! Em biết thế nào anh cũng phải đi. Khi nào thì về?
-Không biết. Bên này tổng giám đốc Hải sẽ thay anh xử lý công việc. Khi nào chỉnh đốn bộ phận doanh nghiệp bên đó xong thì mới về được. Phải xem xét tình hình cụ thể mới có thể biết được.
Anh dừng một chút, lại nói:
-Chắc là sẽ mất một hai tháng cũng không chừng.
Bảo Tích yên lặng cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Di động Hoàng Kỳ reo lên, không cần nhìn cũng biết là Kỳ Dương gọi đến.
Anh không nhận điện thoại, mà chỉ đưa tay vuốt má cô dịu dàng nói:
-Chờ anh về. Em ngủ tiếp đi.
Nói xong, anh đứng lên chuẩn bị quay người. Đột nhiên, một bên cánh tay bị giữ chặt, kéo một cái, làm anh mất đà ngã ngồi ở trên giường.
Bảo Tích chồm người tới, ngửa đầu, hôn một cái vào môi anh.
-Anh phải giữ sức khỏe đấy.
Vốn cô chỉ muốn hôn nhẹ một cái để tạm biệt. Kết quả là người đối diện dường như muốn hoàn thành nụ hôn vừa rồi bị cái tát cắt ngang, nhân cơ hội đưa tay giữ chặt sau gáy cô, chiếm đoạt đôi môi mềm mại một cách kịch liệt.
Hơi thở dần trở nên nặng nề, Bảo Tích chậm rãi bị đẩy ngã xuống giường, hơi ngạt thở, từng tiếng nghẹn ngào trào lên miệng lại bị anh nuốt vào, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn nói ngừng, hai tay ôm lấy cổ anh, lần lượt chủ động đáp lại.
Sau nụ hôn nóng bỏng, nhất định sẽ gây ra hỏa.
Lúc cảm giác được hơi thở của anh càng ngày càng nóng, Bảo Tích bỗng nhiên quay đầu sang một bên, há miệng thở dốc.
Hoàng Kỳ lấy chóp mũi cọ cọ mặt cô, hô hấp nặng nề nhưng không lên tiếng.
Bảo Tích chậm rãi ôm lấy eo của anh:
-Không phải tý nữa anh phải lên máy bay sao? Còn muốn…
Hoàng Kỳ nặng nề hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình phục hô hấp.
-Không thể sao?
Vốn dĩ anh không nghĩ muốn làm gì, sắp sửa đi rồi, là cô kéo anh lại, trêu ra lửa. Nghĩ vậy lại cúi xuống hôn ngấu nghiến.
Tiếng ma sát quần áo và hơi thở mập mờ lưu chuyển trong phòng.
Trong lúc tình mê ý loạn, Bảo Tích mơ hồ hiểu mình đã trêu chọc trúng ổ lửa:
-Không phải vừa có người gọi điện cho anh sao?
-Ừm. Kỳ Dương đang ở sân bay đợi.
Cô đột nhiên giữ tay anh lại:
-Vậy anh đi đi. Nếu không lúc nữa không đến kịp.
-Sẽ không.
Anh vừa nói, vừa rút tay khỏi trói buộc của cô rồi càn rỡ trên đôi gò nhạy cảm bên trong áo ngủ.
-Máy bay riêng của anh. Không sợ trễ..
-Ưmm…
Được rồi, thế giới của người có tiền, không tồn tại chuyện trễ chuyến bay.
Nhưng đầu óc cô nhanh chóng không còn thanh tỉnh. Bàn tay ai đó men theo chân cô tiến lên phía trên. Đôi chân cô bắt đầu run lên. Một cảm giác khó tả. Cô nhắm mắt, cắn răng, cố gắng không để mình tràn ra âm thanh xấu hổ.
Thế nhưng ngón tay Hoàng Kỳ nửa dụ nửa dỗ để cô phát ra tiếng.
Hồi lâu sau, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, năm chặt quần áo anh, mang theo chút nghẹn ngào từ cổ họng tràn ra.
Phản ứng của cô làm cho máu nóng của anh sôi trào. Bàn tay nhanh chóng cởi bỏ những vướng víu còn lại.
Dưới bóng tối mờ ảo, khuôn mặt Bảo Tích ửng hồng, trong mắt còn có chút hoảng hốt. Cơ thể không khống chế được mà run lên.
Mặt trăng không biết đã lặng lẽ giấu vào tầng mây từ lúc nào, ánh trăng có thể xuyên vào ngày càng ít.
Cũng chính là ở ngay lúc này, Bảo Tích xoay người lăn một vòng xuống giường. Bàn tay cô theo phản xạ lần xuống mép giường tìm quả tạ một ký cô thường dùng để tập tay.
Ngay khi cầm được quả tạ trong tay, cô mới nhận ra tim mình đập nhanh kịch liệt. Bây giờ chỉ cần cái bóng kia nhào tới thì có chết cô cũng nẻn ngay quả tạ này vào đầu hắn.
Im lặng mất mấy giây, trong bóng tối truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoàng Kỳ.
-Sao em lại đánh anh?
Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn nhợt nhạt thẩm thấu tiến vào, Hoàng Kỳ cứ mơ hồ không nhìn rõ đã bị tát một cái tá hỏa.
Tay Bảo Tích cứng ngắt nắm chặt quả tạ trong tay lúc này mới như thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Trái tim đang thình thịch của cô cũng đang dần dần bình ổn.
-Anh là biến thái à? Nửa đêm lén vào phòng phụ nữ hôn trộm? Anh muốn hù chết em hay ngại mình sống lâu quá vậy hả?
Hoàng Kỳ bật cười trong bóng tối:.
-Hôn trộm? Em là bạn gái anh, anh còn phải hôn trộm sao?
Còn có “lén vào”? Anh là đường đường chính chính đi vào từ cửa lớn chứ lén lúc nào? Bảo Tích thật sự không có cãi được.
Cô lồm cồm bò lên giường. Trong bóng tối đưa tay sờ sờ mặt anh
-Có đau hay không?
-Em thử chịu đi rồi biết. Sức lực của em bao nhiêu em không biết sao?
-Ồ…… May cho anh là em chưa làm bước tiếp theo.
Cô không tưởng tượng nỗi nếu lúc đó nếu cô nện quả tạ kia vào người anh thì sẽ có kết cục như thế nào.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, sắc mặt âm trầm. Trong ánh sáng mông lung, anh nhìn thẳng vào cô. Một lúc sau mới lên tiếng:
-Ba tiếng nữa thôi, anh phải đi Singapore.
Bảo Tích đã sớm nghĩ đến chuyện này, Hoàng Kỳ chắc chắn phải đích thân đi qua đó một chuyến. Sự việc đã gây ra nhiều hệ lụy, cần phải có người chuyên trách mới có thể giải quyết tốt được.
-Ừm! Em biết thế nào anh cũng phải đi. Khi nào thì về?
-Không biết. Bên này tổng giám đốc Hải sẽ thay anh xử lý công việc. Khi nào chỉnh đốn bộ phận doanh nghiệp bên đó xong thì mới về được. Phải xem xét tình hình cụ thể mới có thể biết được.
Anh dừng một chút, lại nói:
-Chắc là sẽ mất một hai tháng cũng không chừng.
Bảo Tích yên lặng cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Di động Hoàng Kỳ reo lên, không cần nhìn cũng biết là Kỳ Dương gọi đến.
Anh không nhận điện thoại, mà chỉ đưa tay vuốt má cô dịu dàng nói:
-Chờ anh về. Em ngủ tiếp đi.
Nói xong, anh đứng lên chuẩn bị quay người. Đột nhiên, một bên cánh tay bị giữ chặt, kéo một cái, làm anh mất đà ngã ngồi ở trên giường.
Bảo Tích chồm người tới, ngửa đầu, hôn một cái vào môi anh.
-Anh phải giữ sức khỏe đấy.
Vốn cô chỉ muốn hôn nhẹ một cái để tạm biệt. Kết quả là người đối diện dường như muốn hoàn thành nụ hôn vừa rồi bị cái tát cắt ngang, nhân cơ hội đưa tay giữ chặt sau gáy cô, chiếm đoạt đôi môi mềm mại một cách kịch liệt.
Hơi thở dần trở nên nặng nề, Bảo Tích chậm rãi bị đẩy ngã xuống giường, hơi ngạt thở, từng tiếng nghẹn ngào trào lên miệng lại bị anh nuốt vào, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn nói ngừng, hai tay ôm lấy cổ anh, lần lượt chủ động đáp lại.
Sau nụ hôn nóng bỏng, nhất định sẽ gây ra hỏa.
Lúc cảm giác được hơi thở của anh càng ngày càng nóng, Bảo Tích bỗng nhiên quay đầu sang một bên, há miệng thở dốc.
Hoàng Kỳ lấy chóp mũi cọ cọ mặt cô, hô hấp nặng nề nhưng không lên tiếng.
Bảo Tích chậm rãi ôm lấy eo của anh:
-Không phải tý nữa anh phải lên máy bay sao? Còn muốn…
Hoàng Kỳ nặng nề hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình phục hô hấp.
-Không thể sao?
Vốn dĩ anh không nghĩ muốn làm gì, sắp sửa đi rồi, là cô kéo anh lại, trêu ra lửa. Nghĩ vậy lại cúi xuống hôn ngấu nghiến.
Tiếng ma sát quần áo và hơi thở mập mờ lưu chuyển trong phòng.
Trong lúc tình mê ý loạn, Bảo Tích mơ hồ hiểu mình đã trêu chọc trúng ổ lửa:
-Không phải vừa có người gọi điện cho anh sao?
-Ừm. Kỳ Dương đang ở sân bay đợi.
Cô đột nhiên giữ tay anh lại:
-Vậy anh đi đi. Nếu không lúc nữa không đến kịp.
-Sẽ không.
Anh vừa nói, vừa rút tay khỏi trói buộc của cô rồi càn rỡ trên đôi gò nhạy cảm bên trong áo ngủ.
-Máy bay riêng của anh. Không sợ trễ..
-Ưmm…
Được rồi, thế giới của người có tiền, không tồn tại chuyện trễ chuyến bay.
Nhưng đầu óc cô nhanh chóng không còn thanh tỉnh. Bàn tay ai đó men theo chân cô tiến lên phía trên. Đôi chân cô bắt đầu run lên. Một cảm giác khó tả. Cô nhắm mắt, cắn răng, cố gắng không để mình tràn ra âm thanh xấu hổ.
Thế nhưng ngón tay Hoàng Kỳ nửa dụ nửa dỗ để cô phát ra tiếng.
Hồi lâu sau, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, năm chặt quần áo anh, mang theo chút nghẹn ngào từ cổ họng tràn ra.
Phản ứng của cô làm cho máu nóng của anh sôi trào. Bàn tay nhanh chóng cởi bỏ những vướng víu còn lại.
Dưới bóng tối mờ ảo, khuôn mặt Bảo Tích ửng hồng, trong mắt còn có chút hoảng hốt. Cơ thể không khống chế được mà run lên.
Mặt trăng không biết đã lặng lẽ giấu vào tầng mây từ lúc nào, ánh trăng có thể xuyên vào ngày càng ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.