Chương 32: ANH VÀ ANH TA... CŨNG CÓ ÂN OÁN?
Sao Xanh
01/06/2023
Ngược lại với không khí buổi sáng có một hương vị tươi mát sau cơn
mưa, Hoàng Kỳ lại cảm thấy bực bội đến cực điểm, nới lỏng cà vạt, sải
những bước dài đi tới xe mình. Kỳ Dương dù không biết chuyện cũng có
thể cảm giác được thái độ vừa rồi của Bảo Tích không đúng lắm, nghĩ một
chút, cậu ta tự hỏi: “Cô Bảo tích bị sao thế? Đây là thái độ đối với cấp trên sao?”
Câu này thực chất cậu tự nói tự nghe nhưng lại thấy rùng mình một cái. Hoàng Kỳ đang quay đầu lại liếc cậu ta một cái, khóe môi nở một nụ cười không hề có chút độ ấm. Thật sự rất tức giận, Kỳ Dương cảm nhận được lần này Hoàng Kỳ là thật sự rất tức giận.
Trong xe, Bảo Tích ngồi đến ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, nhưng không có nghĩa cô không nhận thấy được cái nhìn liên tục của Thạch Quân về phía mình.
-Sao thế?
Thạch Quân đưa tay che miệng, không che giấu được ý cười:
-Tuy rằng tôi không biết giữa cô và Hoàng Kỳ có khúc mắc gì, nhưng mà đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thấy cậu ta bị người khác không chừa mặt mũi, thật sự rất thoả mãn a.
Nghe Thạch Quân lời này có chút ẩn ý muốn tìm hiểu nội tình, nhưng không có biểu đạt ra ngoài. Lại có vẻ như muốn ném đá xuống giếng, cười trên nỗi đau của Hoàng Kỳ. Cô tự nhiên quăng cho anh ta một ánh mắt:
-Vậy anh thì sao? Anh và anh ta cũng có ân oán gì sao?
Cái tên Hoàng Kỳ này thật đúng là đi gây thù chuốc oán khắp nơi. Thạch Quân bị bắt trúng tim đen, ho khan mấy tiếng, hàm hồ nói:
-Có ân oán gì chứ? Chúng tôi là đối thủ cạnh tranh không phải sao? Chưa nói cậu ta còn cướp cô từ trong tay tôi. Tất nhiên tôi ghét cậu ta rồi.
Lời này Bảo Tích lại không tin, hai công ty của hai nhà vốn là vừa cạnh tranh vừa hợp tác với nhau, đôi bên cùng có lợi. Bởi lĩnh vực của hai tập đoàn chỉ chung nhau mảng thiết kế thời trang. Còn lại các lĩnh vực khác thì hầu như không xung đột lợi ích. Ai không biết chủ tịch Hoàng Anh và chủ tịch Á Châu còn thường hay hẹn nhau đi đánh golf, thưởng trà sau khi giao trọng trách lên hai đứa con trai, nên hai người thừa kế đời thứ hai là Hoàng Kỳ và Thạch Quân cũng coi như là lớn lên cùng nhau.
Nhìn vẻ mặt, biết Bảo Tích không tin lời mình nói, Thạch Quân cũng ngượng ngùng nói ra lời thật lòng.
Khi còn nhỏ hắnvà Hoàng Kỳ đã không hợp. Học cấp 3, hắn luôn lập chí phải làm soái ca nổi danh. Bởi vì quản giáo trong nhà rất nghiêm, nên hắn không dám quậy phá gì chỉ biết cắm đầu vào học. Thế nhưng trong mắt giáo viên hắn cũng chỉ ở mức khá bình thường.
Nhưng Hoàng Kỳ và nhóm bạn của anh lại không giống như vậy. Anh không phải là người tuân theo quy củ, việc làm khác biệt cũng không ít. Vậy mà ánh mắt mọi người trong trôờng nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Cũng không biết là gương mặt anh đẹp trai quá lừa người hay là phiếu điểm cuối kỳ quá đẹp mắt, giáo viên trước nay đều đặt anh ở trong lòng, ngay cả kỳ nghỉ hè năm đó anh mặc đồng phục mà đi lái xe phân khối lớn bị người ta biết được, còn gây ra ồn ào trong trường, kết quả không đợi phụ huynh ra mặt đã bị giáo viên đè xuống.
Đương nhiên ở trong mắt Thạch Quân chuyện này không xem là chuyện gì to tát. Chuyện hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng chính là: Nữ nhân hắn yêu đơn phương đến hai năm cũng chưa dám thổ lộ một lời, đột nhiên một ngày nọ lại chủ động làm quen với hắn.
Khi đó không ai biết trong lòng hắn tràn ngập niềm hạnh phúc đến thế nào, cả mấy ngày hắn như đi trên mây, cả người bay bổng. Ai biết được, một tháng sau, sinh nhật cô ta còn đặc biệt mời hắn. Trong lúc hắn đang hạnh phúc mê mẩn đến thần hồn điên đảo, cuối cùng cô ta lại đi hỏi hắn một câu:
-Cậu có thể rủ Hoàng Kỳ đến được không?
Chuyện này nói ra thì mất mặt thật, nhưng hắn thật sự ghi hận Hoàng Kỳ từ đó đến giờ.
Nhưng hôm nay, hắn như cá gặp nước, Bảo Tích thật đúng là lấy lại mặt mũi cho hắn. Nghĩ đến đây, Thạch Quân cảm thấy thiện cảm của hắn đối với Bảo Tích tăng thêm vài phần. Nghĩ đến việc gì lại thở dài nói:
-Aizz, không nói Hoàng Kỳ, bây giờ tôi nghĩ đến việc cô không chọn Á Châu, tôi vẫn còn đang tiếc, nhưng mà con người tôi rất rộng lượng, nhất định hy vọng cô ở nơi nào cũng công thành danh toại. Đừng có để tên kia lên mặt với cô.
Bảo Tích cười với hắn:
-Cảm ơn anh. Thật sự nói chuyện với anh rất thú vị.
-Cảm ơn gì chứ? Chỉ cần cô nói cho tôi biết giữa cô và tên kia có vấn đề gì mà cô có vẻ không thích cậu ta ra mặt như vậy là được rồi.
-Chuyện này....
-À, nếu cô thấy không tiện thì thôi đi. Tôi chỉ nói vậy thôi.
Thật sự lời nói của hắn không đi đôi với ý nghĩ trong đầu hắn. Hắn đang tò mò phát điên được, một con người hoàn hảo trong mắắt người khác như Hoàng Kỳ lại bị người trước mặt mắng té tát không kiêng nể, nói hắn không hiếu kỳ mới là lạ.
Câu này thực chất cậu tự nói tự nghe nhưng lại thấy rùng mình một cái. Hoàng Kỳ đang quay đầu lại liếc cậu ta một cái, khóe môi nở một nụ cười không hề có chút độ ấm. Thật sự rất tức giận, Kỳ Dương cảm nhận được lần này Hoàng Kỳ là thật sự rất tức giận.
Trong xe, Bảo Tích ngồi đến ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, nhưng không có nghĩa cô không nhận thấy được cái nhìn liên tục của Thạch Quân về phía mình.
-Sao thế?
Thạch Quân đưa tay che miệng, không che giấu được ý cười:
-Tuy rằng tôi không biết giữa cô và Hoàng Kỳ có khúc mắc gì, nhưng mà đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thấy cậu ta bị người khác không chừa mặt mũi, thật sự rất thoả mãn a.
Nghe Thạch Quân lời này có chút ẩn ý muốn tìm hiểu nội tình, nhưng không có biểu đạt ra ngoài. Lại có vẻ như muốn ném đá xuống giếng, cười trên nỗi đau của Hoàng Kỳ. Cô tự nhiên quăng cho anh ta một ánh mắt:
-Vậy anh thì sao? Anh và anh ta cũng có ân oán gì sao?
Cái tên Hoàng Kỳ này thật đúng là đi gây thù chuốc oán khắp nơi. Thạch Quân bị bắt trúng tim đen, ho khan mấy tiếng, hàm hồ nói:
-Có ân oán gì chứ? Chúng tôi là đối thủ cạnh tranh không phải sao? Chưa nói cậu ta còn cướp cô từ trong tay tôi. Tất nhiên tôi ghét cậu ta rồi.
Lời này Bảo Tích lại không tin, hai công ty của hai nhà vốn là vừa cạnh tranh vừa hợp tác với nhau, đôi bên cùng có lợi. Bởi lĩnh vực của hai tập đoàn chỉ chung nhau mảng thiết kế thời trang. Còn lại các lĩnh vực khác thì hầu như không xung đột lợi ích. Ai không biết chủ tịch Hoàng Anh và chủ tịch Á Châu còn thường hay hẹn nhau đi đánh golf, thưởng trà sau khi giao trọng trách lên hai đứa con trai, nên hai người thừa kế đời thứ hai là Hoàng Kỳ và Thạch Quân cũng coi như là lớn lên cùng nhau.
Nhìn vẻ mặt, biết Bảo Tích không tin lời mình nói, Thạch Quân cũng ngượng ngùng nói ra lời thật lòng.
Khi còn nhỏ hắnvà Hoàng Kỳ đã không hợp. Học cấp 3, hắn luôn lập chí phải làm soái ca nổi danh. Bởi vì quản giáo trong nhà rất nghiêm, nên hắn không dám quậy phá gì chỉ biết cắm đầu vào học. Thế nhưng trong mắt giáo viên hắn cũng chỉ ở mức khá bình thường.
Nhưng Hoàng Kỳ và nhóm bạn của anh lại không giống như vậy. Anh không phải là người tuân theo quy củ, việc làm khác biệt cũng không ít. Vậy mà ánh mắt mọi người trong trôờng nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Cũng không biết là gương mặt anh đẹp trai quá lừa người hay là phiếu điểm cuối kỳ quá đẹp mắt, giáo viên trước nay đều đặt anh ở trong lòng, ngay cả kỳ nghỉ hè năm đó anh mặc đồng phục mà đi lái xe phân khối lớn bị người ta biết được, còn gây ra ồn ào trong trường, kết quả không đợi phụ huynh ra mặt đã bị giáo viên đè xuống.
Đương nhiên ở trong mắt Thạch Quân chuyện này không xem là chuyện gì to tát. Chuyện hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng chính là: Nữ nhân hắn yêu đơn phương đến hai năm cũng chưa dám thổ lộ một lời, đột nhiên một ngày nọ lại chủ động làm quen với hắn.
Khi đó không ai biết trong lòng hắn tràn ngập niềm hạnh phúc đến thế nào, cả mấy ngày hắn như đi trên mây, cả người bay bổng. Ai biết được, một tháng sau, sinh nhật cô ta còn đặc biệt mời hắn. Trong lúc hắn đang hạnh phúc mê mẩn đến thần hồn điên đảo, cuối cùng cô ta lại đi hỏi hắn một câu:
-Cậu có thể rủ Hoàng Kỳ đến được không?
Chuyện này nói ra thì mất mặt thật, nhưng hắn thật sự ghi hận Hoàng Kỳ từ đó đến giờ.
Nhưng hôm nay, hắn như cá gặp nước, Bảo Tích thật đúng là lấy lại mặt mũi cho hắn. Nghĩ đến đây, Thạch Quân cảm thấy thiện cảm của hắn đối với Bảo Tích tăng thêm vài phần. Nghĩ đến việc gì lại thở dài nói:
-Aizz, không nói Hoàng Kỳ, bây giờ tôi nghĩ đến việc cô không chọn Á Châu, tôi vẫn còn đang tiếc, nhưng mà con người tôi rất rộng lượng, nhất định hy vọng cô ở nơi nào cũng công thành danh toại. Đừng có để tên kia lên mặt với cô.
Bảo Tích cười với hắn:
-Cảm ơn anh. Thật sự nói chuyện với anh rất thú vị.
-Cảm ơn gì chứ? Chỉ cần cô nói cho tôi biết giữa cô và tên kia có vấn đề gì mà cô có vẻ không thích cậu ta ra mặt như vậy là được rồi.
-Chuyện này....
-À, nếu cô thấy không tiện thì thôi đi. Tôi chỉ nói vậy thôi.
Thật sự lời nói của hắn không đi đôi với ý nghĩ trong đầu hắn. Hắn đang tò mò phát điên được, một con người hoàn hảo trong mắắt người khác như Hoàng Kỳ lại bị người trước mặt mắng té tát không kiêng nể, nói hắn không hiếu kỳ mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.