Chương 46: BỊ BẮT GHEN
Sao Xanh
01/06/2023
Bà chép miệng nhìn điện thoại:
-Trong này nói cô gái kia rất cương quyết muốn thằng nhóc chịu trách nhiệm. Việc này nếu xử lí không tốt sẽ gây rắc rối rồi. Bây giờ, bác Thạch của con cũng đang rất tức giận, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới hình tượng công ty. Con là bạn bè mà không khuyên nhủ được nó sao?
-Mẹ nghĩ hắn có chịu nghe lời con không chứ?
-Ừm, cũng đúng. Cô gái kia làm lớn chuyện như vậy, thằng nhóc chắc chắc cũng có lỗi, nhất định là đối xử với người ta không tốt, hoặc là có gì đó không rõ ràng với cô gái khác. Nhưng ... Mẹ cảm thấy đứa nhỏ Thạch Quân này, hẳn là cũng không dám làm đến mức đó đâu.
Hoàng Kỳ giật mình. Mẹ anh không tin Thạch Quân làm ra những chuyện đó cơ đấy. Trong mắt mẹ hắn là người tốt như vậy sao? Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng anh không muốn phản đối mẹ nên chỉ trả lời một tiếng “Vâng”.
Bà Hạ Lâm thì vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ của mình:
-Con nói, mấy người thanh niên các con cũng thật lạ, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng đi? Nhất định phải gây chuyện khó coi như vậy, đưa nhau lên tòa mới chịu sao?
Con trai bà lần này một tiếng “Vâng” cũng không có. Anh rũ mắt xuống, hình như đang suy tư gì đó. Bà tỏ ra bất lực với anh:
-Bỏ đi! Nói chuyện với con thật chán! Mẹ đi ngủ đây, không làm phiền con nữa.
Nói xong bà che miệng ngáp một cái, rồi quay người ra khỏi phòng.
----
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Bảo Tích làm vệ sinh cá nhân xong, thay bộ quần áo thể thao, cột tóc lên, chuẩn bị xuống phòng ghim.
Lúc ở cạnh cửa thay giày, nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện xôn xao.
Hàng xóm sáng sớm có chuyện gì sao? Chuyển về đây chưa lâu cũng chưa quen thân ai nên cô cũng không để ý, mang giày xong liền mở cửa đi ra.
Ngoài dự đoán của cô, cũng không phải là hàng xóm, mà là một nam một nữ lạ lẫm chưa gặp bao giờ đứng trước cửa nhà cô.
Biến cố này phát sinh trong nháy mắt. Bảo Tích còn không kịp phản ứng, gã đàn ông đột nhiên giơ lên di động tiến lên, người phụ nữ trên mặt trát cả tấn phấn thì xông xông đi đến trước mặt cô hùng hổ:
-Thạch Quân đâu? Cô giấu anh ta ở đâu rồi? Thạch Quân, anh ra đây! Thạch Quân! Anh đi ra cho tôi!
Bảo Tích hoàn toàn không hiểu chuyện gì thì đã bị đẩy sang một bên. Đến khi hai người kia vọt vào nhà mình cô mới có phản ứng.
-Mấy người làm gì vậy?
Cô đuổi theo hai người kia:
-Mấy người là ai thế? Có bệnh thì đến viện. Đây là nhà tôi. Không phải viện tâm thần. Ra ngoài hết cho tôi!
Hai người này là có chuẩn bị trước mà đến. Không biết có mục đích gì, lại nhắc đến Thạch Quân? Gã đàn ông chụp lấy tay cô bẻ ngoặc ra đằng sau làm cô đau đến xuýt xoa.
Cái người phụ nữ kia vừa cầm điện thoại quay phim, vừa muốn xông vào phòng ngủ của cô.
Bảo Tích cảm thấy bất lực. Dù sao khoảng cách thể lực giữa nam và nữ cách biệt quá lớn, cô hoàn toàn không thể thoát ra khỏi gã đàn ông kia.
Võ vẻ thật là không đáng tin mà. Ngay lúc này cô còn không thể phản kháng.
-Buông tôi ra. Các người đừng quá đáng. Tôi sẽ báo cảnh sát!
Nói là nói như vậy, nhưng cô hoàn toàn không thể làm gì. Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn cô:
-Đợi đấy, rồi cảnh sát sẽ đến tìm cô, không cần gọi.
Cô ta hừng hực khí thế đá văng cửa phòng, hô to vào trong:
-Thạch Quân! Anh mau ra đây cho tôi.
Nhưng rồi một giây sau, cô ta sửng sốt nhìn vào bên trong phòng. Trên giường chăn gối sạch sẽ tươm tất.
Tới lúc này rồi, Bảo Tích cho dù là kẻ ngốc cũng biết hai người họ muốn làm gì. Thạch Quân. Anh nợ tôi thêm một món nợ rồi đấy.
Cô tức sôi máu, dùng hết toàn lực vùng vẫy. Gã đàn ông kia lại tàn nhẫn đẩy cô một cái. Cô mất đà ngã xuống đất. Trước đó, phần đùi còn bị đập vào cạnh bàn, cô đau đến hít thở không thông, không ngồi dậy nổi. Mà người phụ nữ kia cũng chưa bỏ qua, đã bắt đầu mở tủ quần áo của cô.
-Thạch Quân! Anh ra đây cho tôi.
Cô không còn sức đứng dậy nên ngồi bệt dưới đất, ngước lên nhìn cô ta:
-Này, cô có phải bệnh nặng lắm rồi không? Muốn bắt gian thì trước hết phải tìm hiểu cho kỹ, và chọn cho đúng đối tượng chứ? Muốn làm loạn trong nhà tôi sao?
Miêu nữ kia không đạt được mục đích, cả người đang bừng bừng lửa giận, lại bị cô nói có bệnh thì không thể nào kìm chế được:
-Cô... cô muốn chết phải không? Minh Đạt, anh còn đứng đó. Anh vả chết cô ta cho em.
Gã đàn ông nghe cô ta hét thì nhanh chóng sấn tới muốn bắt lấy Bảo Tích. Cô đã chuẩn bị tinh thần phản kháng. Mặc dù đang bị đau nhưng cô cũng không phải một con mèo bệnh.
Chỉ là tay gã còn chưa bắt được cô thì đột nhiên bị đánh úp. Trong chớp nhoáng, gã ngã lăn trên đất, đầu muốn quay mòng mòng.
Đối diện với sự ngạc nhiên của cả ba đương sự, Hoàng Kỳ thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống nhìn cô:
-Có sao không?
Bảo Tích lắc đầu, bắt lấy bàn tay đang duỗi ra đứng dậy.
Người phụ nữ khóe môi giật giật:
-Hoàng Kỳ, phó chủ tịch Hoàng Anh? Nhưng mà anh cũng không có quyền xen vào chuyện này.
Sau khi đỡ Bảo Tích đứng dậy đàng hoàng, anh mới nhìn đến người đối diện:
-Ồ, một người nổi tiếng như cô Sam Sam đây mà cũng làm những trò hạ tiện thế này sao? Động đến người của Hoàng Anh, cô nói, tôi có quyền xen vào không?
Sam Sam bối rối:
-Cô... cô ta là người của Hoàng Anh? Làm sao có thể?
Hoàng Kỳ không thèm nói gì. Bên ngoài rất nhanh đã có xe cảnh sát đến. Anh rất hài lòng với phong cách làm việc của Kỳ Dương.
Lúc Bảo Tích đi ra từ cục cảnh sát, mặt trời ở ngoài đã lên cao. Kỳ Dương theo sát sau cô, thấy cô đi cà nhắc còn tốt bụng hỏi thăm:
-Chân của cô không có việc gì chứ?
-Chỉ là trầy xước bên ngoài thôi, hơi đau một chút. Không có việc gì.
Bảo Tích nhìn ra bên ngoài, xe Hoàng Kỳ ngừng ở ven đường. Cô cũng không nghĩ anh còn chờ cô. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nếu không có anh, cô sợ cũng không thể ung dung tới giờ, có khi còn nằm trong viện cũng nên.
Ngưng một giây, Bảo Tích đi qua đó. Kỳ Dương thấy cô đổi hướng đi thì thở phào nhẹ nhõm. Phục vụ hai lão tổ tông này có ngày cậu sẽ vì tim đập quá nhanh mà chết mất thôi. Hay là suy nghĩ đến việc chuyển công tác? Nghĩ xong lại lắc đầu. Kiếm đâu công việc có mức lương như cậu ta bây giờ chứ?
-Trong này nói cô gái kia rất cương quyết muốn thằng nhóc chịu trách nhiệm. Việc này nếu xử lí không tốt sẽ gây rắc rối rồi. Bây giờ, bác Thạch của con cũng đang rất tức giận, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới hình tượng công ty. Con là bạn bè mà không khuyên nhủ được nó sao?
-Mẹ nghĩ hắn có chịu nghe lời con không chứ?
-Ừm, cũng đúng. Cô gái kia làm lớn chuyện như vậy, thằng nhóc chắc chắc cũng có lỗi, nhất định là đối xử với người ta không tốt, hoặc là có gì đó không rõ ràng với cô gái khác. Nhưng ... Mẹ cảm thấy đứa nhỏ Thạch Quân này, hẳn là cũng không dám làm đến mức đó đâu.
Hoàng Kỳ giật mình. Mẹ anh không tin Thạch Quân làm ra những chuyện đó cơ đấy. Trong mắt mẹ hắn là người tốt như vậy sao? Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng anh không muốn phản đối mẹ nên chỉ trả lời một tiếng “Vâng”.
Bà Hạ Lâm thì vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ của mình:
-Con nói, mấy người thanh niên các con cũng thật lạ, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng đi? Nhất định phải gây chuyện khó coi như vậy, đưa nhau lên tòa mới chịu sao?
Con trai bà lần này một tiếng “Vâng” cũng không có. Anh rũ mắt xuống, hình như đang suy tư gì đó. Bà tỏ ra bất lực với anh:
-Bỏ đi! Nói chuyện với con thật chán! Mẹ đi ngủ đây, không làm phiền con nữa.
Nói xong bà che miệng ngáp một cái, rồi quay người ra khỏi phòng.
----
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Bảo Tích làm vệ sinh cá nhân xong, thay bộ quần áo thể thao, cột tóc lên, chuẩn bị xuống phòng ghim.
Lúc ở cạnh cửa thay giày, nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện xôn xao.
Hàng xóm sáng sớm có chuyện gì sao? Chuyển về đây chưa lâu cũng chưa quen thân ai nên cô cũng không để ý, mang giày xong liền mở cửa đi ra.
Ngoài dự đoán của cô, cũng không phải là hàng xóm, mà là một nam một nữ lạ lẫm chưa gặp bao giờ đứng trước cửa nhà cô.
Biến cố này phát sinh trong nháy mắt. Bảo Tích còn không kịp phản ứng, gã đàn ông đột nhiên giơ lên di động tiến lên, người phụ nữ trên mặt trát cả tấn phấn thì xông xông đi đến trước mặt cô hùng hổ:
-Thạch Quân đâu? Cô giấu anh ta ở đâu rồi? Thạch Quân, anh ra đây! Thạch Quân! Anh đi ra cho tôi!
Bảo Tích hoàn toàn không hiểu chuyện gì thì đã bị đẩy sang một bên. Đến khi hai người kia vọt vào nhà mình cô mới có phản ứng.
-Mấy người làm gì vậy?
Cô đuổi theo hai người kia:
-Mấy người là ai thế? Có bệnh thì đến viện. Đây là nhà tôi. Không phải viện tâm thần. Ra ngoài hết cho tôi!
Hai người này là có chuẩn bị trước mà đến. Không biết có mục đích gì, lại nhắc đến Thạch Quân? Gã đàn ông chụp lấy tay cô bẻ ngoặc ra đằng sau làm cô đau đến xuýt xoa.
Cái người phụ nữ kia vừa cầm điện thoại quay phim, vừa muốn xông vào phòng ngủ của cô.
Bảo Tích cảm thấy bất lực. Dù sao khoảng cách thể lực giữa nam và nữ cách biệt quá lớn, cô hoàn toàn không thể thoát ra khỏi gã đàn ông kia.
Võ vẻ thật là không đáng tin mà. Ngay lúc này cô còn không thể phản kháng.
-Buông tôi ra. Các người đừng quá đáng. Tôi sẽ báo cảnh sát!
Nói là nói như vậy, nhưng cô hoàn toàn không thể làm gì. Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn cô:
-Đợi đấy, rồi cảnh sát sẽ đến tìm cô, không cần gọi.
Cô ta hừng hực khí thế đá văng cửa phòng, hô to vào trong:
-Thạch Quân! Anh mau ra đây cho tôi.
Nhưng rồi một giây sau, cô ta sửng sốt nhìn vào bên trong phòng. Trên giường chăn gối sạch sẽ tươm tất.
Tới lúc này rồi, Bảo Tích cho dù là kẻ ngốc cũng biết hai người họ muốn làm gì. Thạch Quân. Anh nợ tôi thêm một món nợ rồi đấy.
Cô tức sôi máu, dùng hết toàn lực vùng vẫy. Gã đàn ông kia lại tàn nhẫn đẩy cô một cái. Cô mất đà ngã xuống đất. Trước đó, phần đùi còn bị đập vào cạnh bàn, cô đau đến hít thở không thông, không ngồi dậy nổi. Mà người phụ nữ kia cũng chưa bỏ qua, đã bắt đầu mở tủ quần áo của cô.
-Thạch Quân! Anh ra đây cho tôi.
Cô không còn sức đứng dậy nên ngồi bệt dưới đất, ngước lên nhìn cô ta:
-Này, cô có phải bệnh nặng lắm rồi không? Muốn bắt gian thì trước hết phải tìm hiểu cho kỹ, và chọn cho đúng đối tượng chứ? Muốn làm loạn trong nhà tôi sao?
Miêu nữ kia không đạt được mục đích, cả người đang bừng bừng lửa giận, lại bị cô nói có bệnh thì không thể nào kìm chế được:
-Cô... cô muốn chết phải không? Minh Đạt, anh còn đứng đó. Anh vả chết cô ta cho em.
Gã đàn ông nghe cô ta hét thì nhanh chóng sấn tới muốn bắt lấy Bảo Tích. Cô đã chuẩn bị tinh thần phản kháng. Mặc dù đang bị đau nhưng cô cũng không phải một con mèo bệnh.
Chỉ là tay gã còn chưa bắt được cô thì đột nhiên bị đánh úp. Trong chớp nhoáng, gã ngã lăn trên đất, đầu muốn quay mòng mòng.
Đối diện với sự ngạc nhiên của cả ba đương sự, Hoàng Kỳ thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống nhìn cô:
-Có sao không?
Bảo Tích lắc đầu, bắt lấy bàn tay đang duỗi ra đứng dậy.
Người phụ nữ khóe môi giật giật:
-Hoàng Kỳ, phó chủ tịch Hoàng Anh? Nhưng mà anh cũng không có quyền xen vào chuyện này.
Sau khi đỡ Bảo Tích đứng dậy đàng hoàng, anh mới nhìn đến người đối diện:
-Ồ, một người nổi tiếng như cô Sam Sam đây mà cũng làm những trò hạ tiện thế này sao? Động đến người của Hoàng Anh, cô nói, tôi có quyền xen vào không?
Sam Sam bối rối:
-Cô... cô ta là người của Hoàng Anh? Làm sao có thể?
Hoàng Kỳ không thèm nói gì. Bên ngoài rất nhanh đã có xe cảnh sát đến. Anh rất hài lòng với phong cách làm việc của Kỳ Dương.
Lúc Bảo Tích đi ra từ cục cảnh sát, mặt trời ở ngoài đã lên cao. Kỳ Dương theo sát sau cô, thấy cô đi cà nhắc còn tốt bụng hỏi thăm:
-Chân của cô không có việc gì chứ?
-Chỉ là trầy xước bên ngoài thôi, hơi đau một chút. Không có việc gì.
Bảo Tích nhìn ra bên ngoài, xe Hoàng Kỳ ngừng ở ven đường. Cô cũng không nghĩ anh còn chờ cô. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nếu không có anh, cô sợ cũng không thể ung dung tới giờ, có khi còn nằm trong viện cũng nên.
Ngưng một giây, Bảo Tích đi qua đó. Kỳ Dương thấy cô đổi hướng đi thì thở phào nhẹ nhõm. Phục vụ hai lão tổ tông này có ngày cậu sẽ vì tim đập quá nhanh mà chết mất thôi. Hay là suy nghĩ đến việc chuyển công tác? Nghĩ xong lại lắc đầu. Kiếm đâu công việc có mức lương như cậu ta bây giờ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.