Chương 166: BỊ LỪA
Sao Xanh
02/06/2023
Tư thái Hoàng Kỳ tự nhiên cứ như là nhà của chính mình.
Anh từ trong sách nâng nâng mắt nhìn cô:
-Tắm xong rồi?
Bảo Tích kéo khăn lau tóc, đồng thời đánh giá Hoàng Kỳ:
-Anh làm sao vào được?
-Anh thêm vân tay của mình vào khóa cửa nhà em rồi. Lúc nãy bế em vào không phải anh cũng tự mở cửa sao?
Cô ngớ người. Đúng vậy. Nhưng cô cứ tưởng anh dùng chìa khóa trong túi cô cơ.
-Anh cũng nhanh thật đấy.
Hoàng Kỳ buông sách, khóe miệng cong lên như cười, lại như đùa giỡn.
-Anh nhanh hay chậm em muốn thử không?
“……”
Bảo Tích đi vào phòng lấy máy sấy tóc, còn không quên trừng anh một cái.
Làm khô tóc xong, cô không nói chuyện, trực tiếp trở lại phòng, chui vào ổ chăn, tắt đèn.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lung lay, xuyên thấu qua bức màn mỏng rơi vào phòng.
Lúc Hoàng Kỳ đi vào không mở đèn, bước chân rất nhẹ, nhưng Bảo Tích lại giống như có thể cảm giác được hơi thở của anh. Biết anh đi vào, ngược lại còn khẩn trương nhắm chặt mắt lại.
Chỗ giường bên cạnh chậm rãi lún xuống.
Hoàng Kỳ nằm lên giường, đưa tay ôm lấy eo cô, cằm đặt ở đỉnh đầu cô.
Trong bóng đêm, hai người cứ thế yên tĩnh ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, rất nhiều công ty bắt đầu chạy chỉ tiêu cho năm mới. Những đơn đặt hàng bắt đầu dày đặc. Bảo Tích dù là quản lý cũng không rảnh tay phút giây nào.
Cô đang xử lý các đơn hàng tồn đọng thì Nghi Lâm cấp tốc chạy vào:
-Giám đốc. Đơn hàng gửi cho Galax hình như xảy ra vấn đề về chất lượng vải.
Bảo Tích cau mày:
-Vải là do chính người của tập đoàn lựa chọn. Sao lại có thể xảy ra sai sót như vậy được?
-Không biết. Họ yêu cầu người chịu trách nhiệm đến kiểm tra trước khi họ trả hàng.
-Được, vậy cô ở lại xử lý tiếp các đơn hàng. Tôi sẽ đi gặp họ.
Nghi Lâm tỏ ra lo lắng:
-Hay cô gọi cho Phó chủ tịch đi. Chứ một mình cô đến đó….
-Anh ấy cũng có rất nhiều chuyện quan trọng phải lo. Chuyện nhỏ này tôi xử lý được. Gửi cho tôi địa chỉ.
Nói xong cô đứng dậy rời phòng đi xuống bắt taxi.
Galax là công ty phân phối độc quyền nhãn hiệu thời trang mới của Hoàng Anh do đích thân Bảo Tích làm người giám sát và chịu trách nhiệm.
Giám đốc Galax là Lê Duy Biên cũng là bạn học của Hoàng Kỳ. Không biết sự việc này sao lại có thể xảy ra nhưng cô cũng không muốn sai sót này làm ảnh hưởng mối giao tình của hai bên nên muốn tự mình giải quyết ổn thỏa trước khi cho Hoàng Kỳ biết chuyện.
Dựa trên địa chỉ Nghi Lâm gửi qua, cô hướng dẫn tài xế lái xe đến một khu nhà kho của Galax.
Sau khi trả tiền cho tài xế rời đi, cô mới có thời gian nhìn quanh quan sát. Khu nhà kho vắng vẻ bất thường. Cũng không thấy bảo vệ ở cổng vào.
Lúc này bên trong có một người đàn ông đi ra:
-Cô là người của Hoàng Anh sao?
-Vâng. Tôi tới xem lại chất lượng đơn hàng.
-Cô đi theo tôi.
Theo chân người đàn ông kia vào kho hàng, đập vào mắt cô là một cô gái hơi quen thuộc. Đó chính là một trong ba cô gái ở bữa tiệc sinh nhật ông Thạch Nhân bị mẹ Hoàng Kỳ mắng cho không còn mặt mũi.
Cô gái kia bắt chéo chân ngồi trên ghế, trong tay là chiếc giũa đang nhởn nhơ giũa móng tay. Phía sau ả là ba người đàn ông đang chắp tay đứng thẳng, lại nhìn quanh kho hàng trống không, BảoTích cảm giác không ổn chút nào.
Cô lần mò trong túi áo khoác ấn nút điện thoại gọi cho Hoàng Kỳ. Cũng may máy cô cài đặt chế độ gọi nhanh cho anh nên chỉ cần mở khóa và ấn số 1 là được.
Bảo Tích giữ nguyên vẻ mặt không hoảng loạn mỉm cười với cô gái:
-Tôi đại diện cho Hoàng Anh đến đây xử lý đơn hàng của quý công ty. Không biết cô đây là…
Cô ả lúc này mới ngước mắt nhìn lên:
-Ồ. Thì ra là người quen. Tôi là Lâm Giai, Trần Lâm Giai, bạn gái của Giám đốc Biên. Anh ấy nói tôi có toàn quyền quyết định trong vụ việc lần này với Hoàng Anh.
Bảo Tích vui vẻ cười:
-Ô, vậy thì hay quá. Tôi là BảoTích. Nghe nói đơn hàng này của chúng tôi gửi qua bị lỗi chất liệu. Hay là chúng ta đi kiểm tra lại trước. Nếu thật sự là lỗi của chúng tôi, bên Hoàng Anh sẽ chịu trách nhiệm bồi thường cho quý công ty.
Lâm Giai bật cười ha hả:
-Haha.. ha… đơn hàng này dù không phải lỗi của bên cô, cô cũng phải chịu trách nhiệm. Cô đã đến tận đây rồi thì đừng mong lành lặn mà rời khỏi.
Nụ cười trên môi BảoTích chợt tắt:
-Cô nói vậy là có ý gì?
-Cô nhìn kho hàng trống không này mà không hiểu sao? Tôi muốn chỉnh cô nên mới lừa hẹn cô tới đây thôi.
Bảo Tích nhíu mày:
-Chỉnh tôi? Tôi đắc tội gì với cô đến mức cô phải dùng từ đó để nói với tôi?
-Hừ. Chỉ vì một con điếm như cô mà tôi mất mặt trước bao nhiêu người. Cô còn chưa chính thức bước vào nhà họ Hoàng mà đã muốn làm mưa làm gió hại tôi bị phu nhân nhà đó mắng cho tối tăm mặt mũi. Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô tưởng vài lời đường mật là Hoàng Kỳ sẽ cưới cô về nhà đó sao?
Bảo Tích trong lòng thật sự không biết nói gì. Rõ ràng hôm đó, từ đầu đến cuối cô không hề lên tiếng. Vậy cô đắc tội gì với cô ta?
-Cô vô lý vừa thôi chứ? Là do các cô tự ý bàn tán chuyện nhà người khác bị người ta bắt gặp. Tôi có liên quan gì tới chuyện này?
Lâm Giai nghiến răng nghiến lợi đứng dậy ra lệnh cho mấy tên bên cạnh:
-Cô câm miệng ngay. Các anh bắt cô ta lại cho tôi.
Anh từ trong sách nâng nâng mắt nhìn cô:
-Tắm xong rồi?
Bảo Tích kéo khăn lau tóc, đồng thời đánh giá Hoàng Kỳ:
-Anh làm sao vào được?
-Anh thêm vân tay của mình vào khóa cửa nhà em rồi. Lúc nãy bế em vào không phải anh cũng tự mở cửa sao?
Cô ngớ người. Đúng vậy. Nhưng cô cứ tưởng anh dùng chìa khóa trong túi cô cơ.
-Anh cũng nhanh thật đấy.
Hoàng Kỳ buông sách, khóe miệng cong lên như cười, lại như đùa giỡn.
-Anh nhanh hay chậm em muốn thử không?
“……”
Bảo Tích đi vào phòng lấy máy sấy tóc, còn không quên trừng anh một cái.
Làm khô tóc xong, cô không nói chuyện, trực tiếp trở lại phòng, chui vào ổ chăn, tắt đèn.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lung lay, xuyên thấu qua bức màn mỏng rơi vào phòng.
Lúc Hoàng Kỳ đi vào không mở đèn, bước chân rất nhẹ, nhưng Bảo Tích lại giống như có thể cảm giác được hơi thở của anh. Biết anh đi vào, ngược lại còn khẩn trương nhắm chặt mắt lại.
Chỗ giường bên cạnh chậm rãi lún xuống.
Hoàng Kỳ nằm lên giường, đưa tay ôm lấy eo cô, cằm đặt ở đỉnh đầu cô.
Trong bóng đêm, hai người cứ thế yên tĩnh ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, rất nhiều công ty bắt đầu chạy chỉ tiêu cho năm mới. Những đơn đặt hàng bắt đầu dày đặc. Bảo Tích dù là quản lý cũng không rảnh tay phút giây nào.
Cô đang xử lý các đơn hàng tồn đọng thì Nghi Lâm cấp tốc chạy vào:
-Giám đốc. Đơn hàng gửi cho Galax hình như xảy ra vấn đề về chất lượng vải.
Bảo Tích cau mày:
-Vải là do chính người của tập đoàn lựa chọn. Sao lại có thể xảy ra sai sót như vậy được?
-Không biết. Họ yêu cầu người chịu trách nhiệm đến kiểm tra trước khi họ trả hàng.
-Được, vậy cô ở lại xử lý tiếp các đơn hàng. Tôi sẽ đi gặp họ.
Nghi Lâm tỏ ra lo lắng:
-Hay cô gọi cho Phó chủ tịch đi. Chứ một mình cô đến đó….
-Anh ấy cũng có rất nhiều chuyện quan trọng phải lo. Chuyện nhỏ này tôi xử lý được. Gửi cho tôi địa chỉ.
Nói xong cô đứng dậy rời phòng đi xuống bắt taxi.
Galax là công ty phân phối độc quyền nhãn hiệu thời trang mới của Hoàng Anh do đích thân Bảo Tích làm người giám sát và chịu trách nhiệm.
Giám đốc Galax là Lê Duy Biên cũng là bạn học của Hoàng Kỳ. Không biết sự việc này sao lại có thể xảy ra nhưng cô cũng không muốn sai sót này làm ảnh hưởng mối giao tình của hai bên nên muốn tự mình giải quyết ổn thỏa trước khi cho Hoàng Kỳ biết chuyện.
Dựa trên địa chỉ Nghi Lâm gửi qua, cô hướng dẫn tài xế lái xe đến một khu nhà kho của Galax.
Sau khi trả tiền cho tài xế rời đi, cô mới có thời gian nhìn quanh quan sát. Khu nhà kho vắng vẻ bất thường. Cũng không thấy bảo vệ ở cổng vào.
Lúc này bên trong có một người đàn ông đi ra:
-Cô là người của Hoàng Anh sao?
-Vâng. Tôi tới xem lại chất lượng đơn hàng.
-Cô đi theo tôi.
Theo chân người đàn ông kia vào kho hàng, đập vào mắt cô là một cô gái hơi quen thuộc. Đó chính là một trong ba cô gái ở bữa tiệc sinh nhật ông Thạch Nhân bị mẹ Hoàng Kỳ mắng cho không còn mặt mũi.
Cô gái kia bắt chéo chân ngồi trên ghế, trong tay là chiếc giũa đang nhởn nhơ giũa móng tay. Phía sau ả là ba người đàn ông đang chắp tay đứng thẳng, lại nhìn quanh kho hàng trống không, BảoTích cảm giác không ổn chút nào.
Cô lần mò trong túi áo khoác ấn nút điện thoại gọi cho Hoàng Kỳ. Cũng may máy cô cài đặt chế độ gọi nhanh cho anh nên chỉ cần mở khóa và ấn số 1 là được.
Bảo Tích giữ nguyên vẻ mặt không hoảng loạn mỉm cười với cô gái:
-Tôi đại diện cho Hoàng Anh đến đây xử lý đơn hàng của quý công ty. Không biết cô đây là…
Cô ả lúc này mới ngước mắt nhìn lên:
-Ồ. Thì ra là người quen. Tôi là Lâm Giai, Trần Lâm Giai, bạn gái của Giám đốc Biên. Anh ấy nói tôi có toàn quyền quyết định trong vụ việc lần này với Hoàng Anh.
Bảo Tích vui vẻ cười:
-Ô, vậy thì hay quá. Tôi là BảoTích. Nghe nói đơn hàng này của chúng tôi gửi qua bị lỗi chất liệu. Hay là chúng ta đi kiểm tra lại trước. Nếu thật sự là lỗi của chúng tôi, bên Hoàng Anh sẽ chịu trách nhiệm bồi thường cho quý công ty.
Lâm Giai bật cười ha hả:
-Haha.. ha… đơn hàng này dù không phải lỗi của bên cô, cô cũng phải chịu trách nhiệm. Cô đã đến tận đây rồi thì đừng mong lành lặn mà rời khỏi.
Nụ cười trên môi BảoTích chợt tắt:
-Cô nói vậy là có ý gì?
-Cô nhìn kho hàng trống không này mà không hiểu sao? Tôi muốn chỉnh cô nên mới lừa hẹn cô tới đây thôi.
Bảo Tích nhíu mày:
-Chỉnh tôi? Tôi đắc tội gì với cô đến mức cô phải dùng từ đó để nói với tôi?
-Hừ. Chỉ vì một con điếm như cô mà tôi mất mặt trước bao nhiêu người. Cô còn chưa chính thức bước vào nhà họ Hoàng mà đã muốn làm mưa làm gió hại tôi bị phu nhân nhà đó mắng cho tối tăm mặt mũi. Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô tưởng vài lời đường mật là Hoàng Kỳ sẽ cưới cô về nhà đó sao?
Bảo Tích trong lòng thật sự không biết nói gì. Rõ ràng hôm đó, từ đầu đến cuối cô không hề lên tiếng. Vậy cô đắc tội gì với cô ta?
-Cô vô lý vừa thôi chứ? Là do các cô tự ý bàn tán chuyện nhà người khác bị người ta bắt gặp. Tôi có liên quan gì tới chuyện này?
Lâm Giai nghiến răng nghiến lợi đứng dậy ra lệnh cho mấy tên bên cạnh:
-Cô câm miệng ngay. Các anh bắt cô ta lại cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.