Chương 112: CẬU NGỦ VỚI ANH TA RỒI SAO ?
Sao Xanh
02/06/2023
Mở cửa nhà, Bảo Tích quăng túi xách lên bàn, thả người nằm lên sofa.
Cũng không hiểu sao cảm thấy trong người bực bội. Hoàng Kỳ đột nhiên
thay đổi 180 độ khi cô nói đến bạn trai cũ. Đúng ra là mặc kệ anh. Thế
nhưng trong lòng cô lại khó chịu.
Nếu có bạn trai cũ để khoe thì cũng đỡ nhục đi.
Màn hình điện thoại sáng lên nhấp nháy trong túi xách. Cô không thèm xem . Lúc nãy sau khi tắt máy cô chuyển luôn qua chế độ yên lặng. Người đàn bà này gần đây lòng tốt của người mẹ trỗi dậy hay gì? Bao nhiêu năm không có bà ta cô vẫn sống tốt. Nay bà ta xen vào cuộc sống của cô thật phiền.
Cô bật dậy lấy quần áo đi tắm. Tắm xong vừa ra thì tiếng chuông cửa king-coong vang lên. Trong đầu cô đang đánh mấy dấu hỏi không lẽ Bích Nhàn tìm được nhà cô? Cô đã đánh tiếng trước với quản lý chung cư trong mọi trường hợp không có sự đồng ý của cô thì không tiết lộ thông tin rồi mà.
Len lén đi ra ngắm qua ống kính thấy Tiểu My lù lù kê cái mặt sát vào ống kính làm cô thở phào nhẹ nhõm.
-Sao cậu lại tới đây rồi? Về từ lúc nào?
Tiểu My vốn đang sốt ruột gọi điện thoại, nhìn thấy Bảo Tích mở cửa thì nhăn mặt:
-Cậu có chuyện gì thế? Vừa rồi tớ gọi điện thoại cậu cũng không bắt máy, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì.
-À.
Bảo Tích vừa lau tóc vừa nói:
-Tưởng người khác gọi nên tớ không để ý. Với lại lúc nãy cũng để chế độ yên lặng
-Làm tớ sợ muốn chết.
Bảo Tích cười hì hì:
-Cậu về lúc nào?
Tiểu My vừa tháo giày vừa giơ chiếc túi trên tay:
-Chiều nay xong việc là bay về luôn. Tớ có mua bòn bon mà cậu thích đây này.
-Thật á? Hay quá.
Nói xong, cô giật lấy chiếc túi trên tay Tiểu My:
-Chiều nay tớ không nấu cơm. Ăn luôn ở nhà ăn công ty. Đỡ tốn. Giờ lại có trái cây miễn phí. Ha ha..
Tiểu My nghe thấy thì bĩu môi:
-Lương thì đòi gấp đôi. Ăn bữa tối còn bòn của công ty. Cậu keo kiệt quá rồi đấy.
Bảo Tích vào phòng mở máy sấy tóc, Tiểu My cũng theo vào. Thả người nằm xuống giường, lại liếc mắt một cái thấy trên cổ cô lấp lánh sợi dây chuyền.
Tiểu My lập tức bật dậy:
-Này này Bảo Tích. Cậu đeo vòng cổ từ lúc nào vậy hả?
Bảo Tích sấy tóc được một nửa, đã bị Tiểu My dằn lấy bỏ xuống bàn để kéo áo cô xem vòng cổ. Cô bất lực la lên:
-Này này. Cậu lợi dụng sàm sỡ tớ hay gì? Có gì ngạc nhiên chứ? Tớ muốn đẹp hơn một chút không được sao?
Tiểu My không quan tâm cô, lôi mặt dây chuyền ra xem, hai mắt tỏa sáng, cẩn thận đánh giá:
-Đây là Danny Jewelry, thương hiệu chuyên về dòng trang sức bạc của Ý . Thật là tinh xảo! Mua ở đâu thế? Rất đắt nhỉ?
-Không tốn tiền.
Bảo Tích hất tay Tiểu My ra, thanh âm nho nhỏ:
-Quà tặng sinh nhật đấy.
Tiểu My kinh ngạc cảm thán chớp chớp đôi mắt nhìn cô:
-Ai tặng thế? Đắt thế này chắc chỉ có Phó chỉ tịch nhà cậu nhỉ? Chứ của Thạch Quân thì đã bị từ chối thẳng thừng rồi.
Thấy ánh mắt Bảo Tích hơi khiếp sợ lại có chút chột dạ, Tiểu My đã biết mình nói đúng.
Bảo Tích không thèm sấy tóc nữa mà cất vào tủ rồi đi ra ngoài lấy dao cắt trái cây. Tiểu My chưa có được câu trả lời thỏa mãn nên vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau cô:
-Tình hình đã tiến triển đến đâu rồi a?
-Gì mà tiến triển? Nhảm nhí.
-Cậu thôi đi nhé. Xấu hổ cái gì? Cũng không phải gái 18. Khai mau.
Bảo Tích càng đi càng nhanh, ngồi xuống bàn bốc mấy trái bòn bon lên cắt, mặt không biểu cảm mà nói:
-Xấu hổ gì. Tớ chả có gì để nói với cậu hết.
-Cậu như vậy thì rất không thú vị! Nghĩ sao khi hắn tặng cậu một món đắt như thế mà cậu vẫn tự nhiên đeo trên người hả?
-Tớ thích quá nên đeo vài bữa sẽ tìm cách trả lại cho anh ta. Dễ gì có cơ hội đeo được món trang sức nổi tiếng thế này trên người.
-Xảo biện. Cậu mà muốn thì cũng không đến nỗi không mua được. Hay là... Cậu ngủ với anh ta rồi sao?
Bảo Tích thiếu chút nữa bị một ngụm nước bọt làm cho sặc chết. Dạo này chuộng xu hướng suy đoán và tưởng tượng sao?
-Cậu ...cậu đang nghĩ cái gì thế hả?
-Nếu không cậu né né tránh tránh làm gì?
Tiểu My đứng ôm tay quan sát Bảo Tích, dù sao trong lòng không tin Bảo Tích lại là người dễ dãi như thế:
-Nhưng mà, tớ cảm thấy rất tò mò. Cậu không phải rất ghét anh ta sao?
Bảo Tích bỏ một trái bòn bon vừa gọt vỏ vào mồm:
-Thì sao?
-Nếu như người cậu chán ghét cũng chán ghét cậu, đây mới là bình thường. Nhưng mà người cậu chán ghét lại thích cậu, còn cậu lại nhận quà tặng của người ta, còn rất tự nhiên mà dùng nó. Điều này có nghĩa là...
-Có nghĩa là cậu nhiều chuyện quá. Ngày mai tớ còn phải đi kiểm tra chuỗi cửa hàng mới nữa, muốn ngủ sớm. Giờ cậu muốn ở lại ngủ hay tớ đuổi cậu ra ngoài thì cứ lảm nhảm tiếp đi.
-Hơ hơ.. còn có cái logic này.
Bởi vì Bảo Tích giống một cái hồ lô không cạy được miệng, đề tài này cũng không thể tiếp tục được, Tiểu My lại không muốn trở về nhà đành chìu lòng cô không dám nói tiếp mà ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiểu My được nghỉ nên Bảo Tích không gọi bạn dậy mà tự mình làm bữa sáng để sẵn trên bàn cho cô rồi đến chỗ làm sớm. Cô và hai nhân viên phòng kế hoạch phải đi thị sát tình hình chuỗi cửa hàng mới.
Nếu có bạn trai cũ để khoe thì cũng đỡ nhục đi.
Màn hình điện thoại sáng lên nhấp nháy trong túi xách. Cô không thèm xem . Lúc nãy sau khi tắt máy cô chuyển luôn qua chế độ yên lặng. Người đàn bà này gần đây lòng tốt của người mẹ trỗi dậy hay gì? Bao nhiêu năm không có bà ta cô vẫn sống tốt. Nay bà ta xen vào cuộc sống của cô thật phiền.
Cô bật dậy lấy quần áo đi tắm. Tắm xong vừa ra thì tiếng chuông cửa king-coong vang lên. Trong đầu cô đang đánh mấy dấu hỏi không lẽ Bích Nhàn tìm được nhà cô? Cô đã đánh tiếng trước với quản lý chung cư trong mọi trường hợp không có sự đồng ý của cô thì không tiết lộ thông tin rồi mà.
Len lén đi ra ngắm qua ống kính thấy Tiểu My lù lù kê cái mặt sát vào ống kính làm cô thở phào nhẹ nhõm.
-Sao cậu lại tới đây rồi? Về từ lúc nào?
Tiểu My vốn đang sốt ruột gọi điện thoại, nhìn thấy Bảo Tích mở cửa thì nhăn mặt:
-Cậu có chuyện gì thế? Vừa rồi tớ gọi điện thoại cậu cũng không bắt máy, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì.
-À.
Bảo Tích vừa lau tóc vừa nói:
-Tưởng người khác gọi nên tớ không để ý. Với lại lúc nãy cũng để chế độ yên lặng
-Làm tớ sợ muốn chết.
Bảo Tích cười hì hì:
-Cậu về lúc nào?
Tiểu My vừa tháo giày vừa giơ chiếc túi trên tay:
-Chiều nay xong việc là bay về luôn. Tớ có mua bòn bon mà cậu thích đây này.
-Thật á? Hay quá.
Nói xong, cô giật lấy chiếc túi trên tay Tiểu My:
-Chiều nay tớ không nấu cơm. Ăn luôn ở nhà ăn công ty. Đỡ tốn. Giờ lại có trái cây miễn phí. Ha ha..
Tiểu My nghe thấy thì bĩu môi:
-Lương thì đòi gấp đôi. Ăn bữa tối còn bòn của công ty. Cậu keo kiệt quá rồi đấy.
Bảo Tích vào phòng mở máy sấy tóc, Tiểu My cũng theo vào. Thả người nằm xuống giường, lại liếc mắt một cái thấy trên cổ cô lấp lánh sợi dây chuyền.
Tiểu My lập tức bật dậy:
-Này này Bảo Tích. Cậu đeo vòng cổ từ lúc nào vậy hả?
Bảo Tích sấy tóc được một nửa, đã bị Tiểu My dằn lấy bỏ xuống bàn để kéo áo cô xem vòng cổ. Cô bất lực la lên:
-Này này. Cậu lợi dụng sàm sỡ tớ hay gì? Có gì ngạc nhiên chứ? Tớ muốn đẹp hơn một chút không được sao?
Tiểu My không quan tâm cô, lôi mặt dây chuyền ra xem, hai mắt tỏa sáng, cẩn thận đánh giá:
-Đây là Danny Jewelry, thương hiệu chuyên về dòng trang sức bạc của Ý . Thật là tinh xảo! Mua ở đâu thế? Rất đắt nhỉ?
-Không tốn tiền.
Bảo Tích hất tay Tiểu My ra, thanh âm nho nhỏ:
-Quà tặng sinh nhật đấy.
Tiểu My kinh ngạc cảm thán chớp chớp đôi mắt nhìn cô:
-Ai tặng thế? Đắt thế này chắc chỉ có Phó chỉ tịch nhà cậu nhỉ? Chứ của Thạch Quân thì đã bị từ chối thẳng thừng rồi.
Thấy ánh mắt Bảo Tích hơi khiếp sợ lại có chút chột dạ, Tiểu My đã biết mình nói đúng.
Bảo Tích không thèm sấy tóc nữa mà cất vào tủ rồi đi ra ngoài lấy dao cắt trái cây. Tiểu My chưa có được câu trả lời thỏa mãn nên vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau cô:
-Tình hình đã tiến triển đến đâu rồi a?
-Gì mà tiến triển? Nhảm nhí.
-Cậu thôi đi nhé. Xấu hổ cái gì? Cũng không phải gái 18. Khai mau.
Bảo Tích càng đi càng nhanh, ngồi xuống bàn bốc mấy trái bòn bon lên cắt, mặt không biểu cảm mà nói:
-Xấu hổ gì. Tớ chả có gì để nói với cậu hết.
-Cậu như vậy thì rất không thú vị! Nghĩ sao khi hắn tặng cậu một món đắt như thế mà cậu vẫn tự nhiên đeo trên người hả?
-Tớ thích quá nên đeo vài bữa sẽ tìm cách trả lại cho anh ta. Dễ gì có cơ hội đeo được món trang sức nổi tiếng thế này trên người.
-Xảo biện. Cậu mà muốn thì cũng không đến nỗi không mua được. Hay là... Cậu ngủ với anh ta rồi sao?
Bảo Tích thiếu chút nữa bị một ngụm nước bọt làm cho sặc chết. Dạo này chuộng xu hướng suy đoán và tưởng tượng sao?
-Cậu ...cậu đang nghĩ cái gì thế hả?
-Nếu không cậu né né tránh tránh làm gì?
Tiểu My đứng ôm tay quan sát Bảo Tích, dù sao trong lòng không tin Bảo Tích lại là người dễ dãi như thế:
-Nhưng mà, tớ cảm thấy rất tò mò. Cậu không phải rất ghét anh ta sao?
Bảo Tích bỏ một trái bòn bon vừa gọt vỏ vào mồm:
-Thì sao?
-Nếu như người cậu chán ghét cũng chán ghét cậu, đây mới là bình thường. Nhưng mà người cậu chán ghét lại thích cậu, còn cậu lại nhận quà tặng của người ta, còn rất tự nhiên mà dùng nó. Điều này có nghĩa là...
-Có nghĩa là cậu nhiều chuyện quá. Ngày mai tớ còn phải đi kiểm tra chuỗi cửa hàng mới nữa, muốn ngủ sớm. Giờ cậu muốn ở lại ngủ hay tớ đuổi cậu ra ngoài thì cứ lảm nhảm tiếp đi.
-Hơ hơ.. còn có cái logic này.
Bởi vì Bảo Tích giống một cái hồ lô không cạy được miệng, đề tài này cũng không thể tiếp tục được, Tiểu My lại không muốn trở về nhà đành chìu lòng cô không dám nói tiếp mà ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiểu My được nghỉ nên Bảo Tích không gọi bạn dậy mà tự mình làm bữa sáng để sẵn trên bàn cho cô rồi đến chỗ làm sớm. Cô và hai nhân viên phòng kế hoạch phải đi thị sát tình hình chuỗi cửa hàng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.