Chương 97: CHÁU CÓ BẠN TRAI CHƯA?
Sao Xanh
02/06/2023
Cả một thời gian sau đó của chuyến công tác, Bảo Tích bắt đầu nghi ngờ lời đồn mà mình nghe được.
Vị Hoàng Phong này không phải rất điềm đạm dễ nói chuyện sao?
Trong cả cuộc hội nghị tại Thành phố D không chút phê bình cô, còn khen cô rất tự tin quyết đoán. Nhưng trong tâm cô vẫn có chút không thoải mái khi tiếp xúc với ông. Có lẽ bởi ông là chú của Hoàng Kỳ.
Ra khỏi phòng hội nghị, Hoàng Phong cười hỏi:
-Cháu có phải rất sợ ta không?
Bảo Tích hơi bất ngờ ngẩng đầu lên:
-A.. dạ. Không ạ.
-Ta nhìn thấy cháu rất căng thẳng đấy.
-Cháu là đang múa rìu qua mắt thợ nên phải căng thẳng thôi chứ ạ.
Hoàng Phong nghe cô nói thì bật cười:
-Ta xem chính là bọn hậu bối kia nói xấu ta với cháu rồi đúng không? Hừ. Nhưng cháu yên tâm, ta rất hòa nhã với nhân viên.
Ông lại cười, hơn nữa còn là một nhân viên đặc biệt trong mắt cháu trai ông nữa chứ. Bảo Tích không hiểu thâm ý trong nụ cời của ông, gật gật đầu:
-Vâng, cháu cảm ơn.
Nói xong, Hoàng Phong quay đầu tìm Hoàng Kỳ. Tên này sau khi giao cho ông đánh giá người ta thì toàn bộ quá trình đều lén lút tránh mặt ông. Dường như hoàn toàn không để ý kết quả vậy.
Toàn bộ quá trình đàm phán với đối tác, Hoàng Kỳ hầu như là không nói gì, tất cả đều giao cho Bảo Tích tự chủ trương. Đây là lần đầu tiên cô tự mình tham gia ký kết hợp đồng. Đây cũng là bước đệm cho chức giám đốc điều hành của cô. Điều này cô cũng chỉ mới nhận được công văn tuần trước.
Chỉ có Hoàng Phong trước khi cuộc đàm phán bắt đầu, đã nghiêm túc nói chuyện với cô:
-Trong quá trình đàm phán, cũng giống như vẽ một bản thiết kế. Những điều khoản thống nhất liên quan đến luật thiết kế cũng như bản quyền phải nắm rõ như lòng bàn tay.
Bảo Tích gật gù:
-Dạ.
- Do ảnh hưởng của nền kinh tế, tư tưởng mỗi thế hệ cũng khác nhau. Đôi lúc cũng cần huớng theo chiều gió, nhưng đừng vội vàng bị cuốn vào guồng quay của đối phương. Chỉ cần có bản lĩnh cứng rắn, dù gió mạnh dù gió mạnh đến đâu cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của chúng ta.
Bảo Tích gật đầu:
- Cháu đã nhớ rõ. Cảm ơn chú.
-Được rồi, ta nói qua vậy thôi, cháu tiếp tục công việc đi. Nếu có vấn đề gì có thể hỏi ta.
Thời gian đàm phán bắt đầu. Bảo Tích rất chuyên nghiệp đeo tai nghe lên, liên hệ với bộ phận máy tính, rất nhanh đã bắt đầu phần thuyết trình của mình. Hoàng Phong và Hoàng Kỳ bên này cũng tập chung chú ý vào từng câu từng chữ của cô.
Ánh mắt rơi vào trên người Bảo Tích. Từ góc ngồi của anh có thể nhìn thấy gò má của cô, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt cô vừa đen vừa sáng. Vẻ mặt nghiêm túc và quyết đoán, trên mặt không chút dấu vết của đồ trang điểm.
Lúc này trên người cô, có một sức hấp dẫn đặc biệt, điều mà anh chưa từng gặp qua trên người những cô gái khác. Ánh mắt anh thật lâu không dời đi, cũng vào thời khắc ấy trái tim anh đập lỡ một nhịp. Anh hít một hơi thật sâu, nhưng hình như rất khó để thở ra.
Nửa giờ sau, khi buổi đàm phán tiến vào trạng thái chuẩn bị ký hợp đồng, Bảo Tích mới thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô có cảm giác căng thẳng cực độ, đến nỗi thở không thông. Thật đúng là chức quản lý không dễ làm chút nào mà.
Buổi ký kết đầu tiên của cô thuận lợi thành công. Trên gương mặt bảo Tích làm sao cũng không thể che được ý cười. Sản phẩm lần này có bảy phần là thiết kế của cô. Sau đợt này sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ. Trong buổi tiệc rượu của đối tác tiếp đãi cô còn tự nguyện bê ly mời rượu đối phương.
Hoàng Phong cũng ưưa ly rượu lên môi nhấp một chút, nói:
-Không tồi, lần đầu ra tay đã thành công mỹ mãn. Có thể thấy con mắt nhìn người của cháu không tệ. Phần cháu sao thế? Không cho nhân viên của cháu một câu đánh giá?
Hoàng Kỳ bên cạnh nhếch mép, nhẹ đảo mắt nhìn qua ông:
-Có chú ở đây, cháu lấy đâu ra tư cách đánh giá chứ.
Hoàng Phong hừ nhẹ một tiếng, bước tới bên cạnh Bảo Tích:
-Này cô gái nhỏ. Cháu có bạn trai chưa?
Nghe thấy câu hỏi này, mí mắt Hoàng Kỳ nhảy một cái, chân mày cau lại. Đáng tiếc người ở trước mặt này vốn sẽ không bao giờ chú ý tới sắc mặt của anh. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ chừa cho anh mặt mũi.
Bảo Tích đang suy tư nghe ông hỏi chợt ngây người một chút:
-A..Dạ???
Hoàng Phong cuời sảng khoái:
-Ha ha... Ta chỉ thuận tiện hỏi chút thôi. Đến cái tuổi này rồi ta liền thích quan tâm về những chuyện thế này.
-À, vâng. Cháu chưa có ạ.
-Vậy sao? Đám trai trẻ ngày nay sao lại không có mắt vậy chứ? Thời gian sau này ta sẽ giúp cháu tìm kiếm một chàng trai tốt.
Bảo Tích hơi lúng túng trước sự nhiệt tình thái quá của ông:
-Vậy… Cháu cảm ơn ạ…
-Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ thôi.
Ông ngập ngừng một chút, liếc qua Hoàng Kỳ một cái:
-Cháu xem cháu trai ta thế nào? Nhìn đẹp trai đấy chứ, tuổi còn trẻ đầy triển vọng, quan trọng là còn độc thân đấy, cháu suy nghĩ một chút nó làm bạn trai cháu được chứ?
Đây là đang quảng cáo bán hàng ế ẩm sao? Bảo Tích cơ hồ không cần nghĩ nói luôn ra:
-Cháu cảm thấy với không tới đâu ạ. Chỉ có được vẻ bề ngoài thì cũng chẳng ra làm sao.
Vị Hoàng Phong này không phải rất điềm đạm dễ nói chuyện sao?
Trong cả cuộc hội nghị tại Thành phố D không chút phê bình cô, còn khen cô rất tự tin quyết đoán. Nhưng trong tâm cô vẫn có chút không thoải mái khi tiếp xúc với ông. Có lẽ bởi ông là chú của Hoàng Kỳ.
Ra khỏi phòng hội nghị, Hoàng Phong cười hỏi:
-Cháu có phải rất sợ ta không?
Bảo Tích hơi bất ngờ ngẩng đầu lên:
-A.. dạ. Không ạ.
-Ta nhìn thấy cháu rất căng thẳng đấy.
-Cháu là đang múa rìu qua mắt thợ nên phải căng thẳng thôi chứ ạ.
Hoàng Phong nghe cô nói thì bật cười:
-Ta xem chính là bọn hậu bối kia nói xấu ta với cháu rồi đúng không? Hừ. Nhưng cháu yên tâm, ta rất hòa nhã với nhân viên.
Ông lại cười, hơn nữa còn là một nhân viên đặc biệt trong mắt cháu trai ông nữa chứ. Bảo Tích không hiểu thâm ý trong nụ cời của ông, gật gật đầu:
-Vâng, cháu cảm ơn.
Nói xong, Hoàng Phong quay đầu tìm Hoàng Kỳ. Tên này sau khi giao cho ông đánh giá người ta thì toàn bộ quá trình đều lén lút tránh mặt ông. Dường như hoàn toàn không để ý kết quả vậy.
Toàn bộ quá trình đàm phán với đối tác, Hoàng Kỳ hầu như là không nói gì, tất cả đều giao cho Bảo Tích tự chủ trương. Đây là lần đầu tiên cô tự mình tham gia ký kết hợp đồng. Đây cũng là bước đệm cho chức giám đốc điều hành của cô. Điều này cô cũng chỉ mới nhận được công văn tuần trước.
Chỉ có Hoàng Phong trước khi cuộc đàm phán bắt đầu, đã nghiêm túc nói chuyện với cô:
-Trong quá trình đàm phán, cũng giống như vẽ một bản thiết kế. Những điều khoản thống nhất liên quan đến luật thiết kế cũng như bản quyền phải nắm rõ như lòng bàn tay.
Bảo Tích gật gù:
-Dạ.
- Do ảnh hưởng của nền kinh tế, tư tưởng mỗi thế hệ cũng khác nhau. Đôi lúc cũng cần huớng theo chiều gió, nhưng đừng vội vàng bị cuốn vào guồng quay của đối phương. Chỉ cần có bản lĩnh cứng rắn, dù gió mạnh dù gió mạnh đến đâu cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của chúng ta.
Bảo Tích gật đầu:
- Cháu đã nhớ rõ. Cảm ơn chú.
-Được rồi, ta nói qua vậy thôi, cháu tiếp tục công việc đi. Nếu có vấn đề gì có thể hỏi ta.
Thời gian đàm phán bắt đầu. Bảo Tích rất chuyên nghiệp đeo tai nghe lên, liên hệ với bộ phận máy tính, rất nhanh đã bắt đầu phần thuyết trình của mình. Hoàng Phong và Hoàng Kỳ bên này cũng tập chung chú ý vào từng câu từng chữ của cô.
Ánh mắt rơi vào trên người Bảo Tích. Từ góc ngồi của anh có thể nhìn thấy gò má của cô, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt cô vừa đen vừa sáng. Vẻ mặt nghiêm túc và quyết đoán, trên mặt không chút dấu vết của đồ trang điểm.
Lúc này trên người cô, có một sức hấp dẫn đặc biệt, điều mà anh chưa từng gặp qua trên người những cô gái khác. Ánh mắt anh thật lâu không dời đi, cũng vào thời khắc ấy trái tim anh đập lỡ một nhịp. Anh hít một hơi thật sâu, nhưng hình như rất khó để thở ra.
Nửa giờ sau, khi buổi đàm phán tiến vào trạng thái chuẩn bị ký hợp đồng, Bảo Tích mới thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô có cảm giác căng thẳng cực độ, đến nỗi thở không thông. Thật đúng là chức quản lý không dễ làm chút nào mà.
Buổi ký kết đầu tiên của cô thuận lợi thành công. Trên gương mặt bảo Tích làm sao cũng không thể che được ý cười. Sản phẩm lần này có bảy phần là thiết kế của cô. Sau đợt này sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ. Trong buổi tiệc rượu của đối tác tiếp đãi cô còn tự nguyện bê ly mời rượu đối phương.
Hoàng Phong cũng ưưa ly rượu lên môi nhấp một chút, nói:
-Không tồi, lần đầu ra tay đã thành công mỹ mãn. Có thể thấy con mắt nhìn người của cháu không tệ. Phần cháu sao thế? Không cho nhân viên của cháu một câu đánh giá?
Hoàng Kỳ bên cạnh nhếch mép, nhẹ đảo mắt nhìn qua ông:
-Có chú ở đây, cháu lấy đâu ra tư cách đánh giá chứ.
Hoàng Phong hừ nhẹ một tiếng, bước tới bên cạnh Bảo Tích:
-Này cô gái nhỏ. Cháu có bạn trai chưa?
Nghe thấy câu hỏi này, mí mắt Hoàng Kỳ nhảy một cái, chân mày cau lại. Đáng tiếc người ở trước mặt này vốn sẽ không bao giờ chú ý tới sắc mặt của anh. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ chừa cho anh mặt mũi.
Bảo Tích đang suy tư nghe ông hỏi chợt ngây người một chút:
-A..Dạ???
Hoàng Phong cuời sảng khoái:
-Ha ha... Ta chỉ thuận tiện hỏi chút thôi. Đến cái tuổi này rồi ta liền thích quan tâm về những chuyện thế này.
-À, vâng. Cháu chưa có ạ.
-Vậy sao? Đám trai trẻ ngày nay sao lại không có mắt vậy chứ? Thời gian sau này ta sẽ giúp cháu tìm kiếm một chàng trai tốt.
Bảo Tích hơi lúng túng trước sự nhiệt tình thái quá của ông:
-Vậy… Cháu cảm ơn ạ…
-Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ thôi.
Ông ngập ngừng một chút, liếc qua Hoàng Kỳ một cái:
-Cháu xem cháu trai ta thế nào? Nhìn đẹp trai đấy chứ, tuổi còn trẻ đầy triển vọng, quan trọng là còn độc thân đấy, cháu suy nghĩ một chút nó làm bạn trai cháu được chứ?
Đây là đang quảng cáo bán hàng ế ẩm sao? Bảo Tích cơ hồ không cần nghĩ nói luôn ra:
-Cháu cảm thấy với không tới đâu ạ. Chỉ có được vẻ bề ngoài thì cũng chẳng ra làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.