Chương 169: CUỐI CÙNG CON BÉ CŨNG CÓ THỂ MỞ LÒNG
Sao Xanh
02/06/2023
Câu chuyện bạn gái tổng giám đốc Galax bắt cóc giám đốc điều hành của Hoàng Anh trở thành hot search trên tất cả các trang mạng xã hội.
Hầu hết những nhân viên công ty đều xôn xao bàn tán chuyện này. Đi đâu cũng thấy từng nhóm người chụm đầu dùng điện thoại thảo luận, hỏi thăm các kiểu.
Nhưng Bảo Tích và Hoàng Kỳ cũng không rảnh mà quản những cái đó, cả hai hiện tại bận đến nỗi chân không chạm đất.
Thạch Quân biết cô xuất viện, cũng muốn đến thăm hỏi tình hình, nhưng ngại gặp Hoàng Kỳ thường xuyên trưng ra khuôn mặt thối với hắn, ngẫm lại vẫn là bỏ đi. Không bằng đi bar uống một trận.
Cuối cùng khi Hoàng Kỳ có thời gian ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, trợ lý lập tức gọi điện thoại đến nói, Bích Nhàn và Bích Lư muốn tới gặp anh. Hoàng Kỳ gật đầu:
-Ừm. Mười phút sau hãy để hai người họ đi vào.
Anh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sửa sang lại tóc tai. Dù sao cũng là mẹ của Bảo Tích. Anh không muốn hình ảnh mình quá xuề xòa trước mắt bà.
Chưa tới mười phút, cửa văn phòng tự động mở ra, hai mẹ con Bích Nhàn gấp gáp đến không chờ nổi mà đi vào.
-Bảo Tích đâu?!
Bích Nhàn nhìn xung quanh:
-Con bé không có trong phòng làm việc.
Hoàng Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Bích Nhàn, quần áo tùy tiện khác hẳn dáng vẻ đoan trang chỉn chu thường ngày.
Hoàng Kỳ đi đến trước mặt bà, bình tĩnh mà nói:
-Dì à, trước tiên đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì, bây giờ đang xử lý các đơn hàng tồn đọng. Dì ngồi đi. Cháu sẽ gọi cô ấy.
Bích Nhàn mặc dù ngồi xuống, cũng không an tâm. Bà nói chuyện đứt quãng, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn:
-Có người nói với dì tin tức hôm nay, dì còn chưa xem, nhưng dì biết ngay là con bé sẽ gặp nguy hiểm.
Bích Lư ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai bà:
-Mẹ à, chị ấy không phải không có việc gì rồi sao, mẹ đừng lo lắng.
Mắt Hoàng Kỳ nhìn đồng hồ, đồng thời điện thoại từ các bộ phận khác vẫn luôn được chuyển tiếp đến phòng anh, Kỳ Dương và trợ lý đứng ở bên ngoài thay nhau nghe.
Nhìn cũng biết Hoàng Kỳ rất bận, hai người Bích Nhàn cũng không muốn quấy rầy.
-Chúng ta đi bên ngoài chờ. Cháu cứ làm việc đi.
Mà lúc này, sau ba tiếng đồng hồ, Bảo Tích mới từ trong phòng hội nghị đi ra, bên tai tràn ngập các loại thanh âm hỗn tạp.
Cô còn muốn chạy tới tổ nguyên vật liệu để kiểm tra báo cáo, nhưng tài liệu lại không có mang theo. đành phải về văn phòng vậy.
Vừa tiếp tục đi về phía văn phòng, cô vừa lấy di động ra trả lời tin nhắn của Tiểu My và Hoài An.
Bởi vì báo chí đưa tin cho nên ai cũng quan tâm, lập tức xuất hiện hàng trăm tin nhắn. Cô không có thời gian trả lời hết tất cả, chỉ có thể đăng một bài lên Facebook 222qqpxem như báo bình an cho tất cả.
Riêng hai người bạn thân vì không muốn quấy rầy họ nên trước đó cô có nói dối là đi công tác. Giờ bị phát hiện ra hai đứa đang nổi điên nên cô phải dỗ dành một chút. Nếu không cũng không biết cô sẽ bị xé thành mấy mảnh đây.
Chỉ là còn chưa kịp phân minh xong thì có người không muốn gặp đã xuất hiện ở trước mặt cô.
-Con sao rồi? Tốt quá, không có việc gì rồi.
Bích Nhàn ngơ ngẩn mà nhìn Bảo Tích.
-Không có việc gì. Tôi thì có thể có việc gì chứ?
Bảo Tích nói. Lần này Bích Nhàn không có tiếp tục mở miệng, Bảo Tích cũng không biết nên nói cái gì, hai người cứ như thế im lặng mà đứng đối diện nhau.
Bên kia, Hoàng Kỳ từ văn phòng đi ra, thấy một mình Bích Lư đứng ở trong phòng nghỉ.
-Dì Nhàn đâu?
Bích Nhàn nhìn xung quanh một lượt, nói:
-Không biết nữa! Vừa rồi bảo là đi rót nước, vẫn chưa có trở về.
Hoàng Kỳ gọi điện thoại cho Bảo Tích. Nhưng cô không bắt máy.
-Có thể là đã gặp cô ấy rồi. Cô có cần đi đến đó không?
Bích Lư vốn dĩ cũng muốn gật đầu, nhưng nghĩ một chút, lại nói:
-Thôi bỏ đi, để cho hai người họ nói chuyện với nhau một lúc đi. Có em vào có thể không được tự nhiên.
Hoàng Kỳ bên cạnh cũng không có đi. Bởi anh đang nghĩ Bích Lư nói có lý. Những khúc mắc giưacx hai mẹ con họ chỉ có hai người đó có thể giải quyết được thôi.
Lúc này lại có một bóng người chạy nhanh vào phòng:
-Cho hỏi, cô Bảo Tích ở phòng nào?
Bích Lư ngẩng đầu nhìn rồi thốt lên:
-Dì, dì đến đây làm gì?
Bích Hà lúc này mới nhìn thấy Bích Lư:
-À, con cũng ở đây sao? Dì tìm Bảo Tích.
-Chị ấy không sao rồi. Chắc giờ đang nói chuyện với mẹ.
Bích Lư đưa tay chỉ Hoàng Kỳ:
-Đây là anh Hoàng Kỳ. Sếp của Bảo Tích, cũng là bạn trai của chị ấy. Còn đây là em ruột của mẹ em, dì Bích Hà.
Hoàng Kỳ gật gật đầu chào hỏi. Bích Hà cũng mỉm cười chào lại sẵn tiện quan sát anh một chút.
-Dì ngồi đi. Lát nữa cháu sẽ gọi cô ấy.
Bích Hà xua xua tay:
-Không cần đâu. Dì chỉ muốn xác nhận con bé bình an là được.
Bích Lư kéo tay Bích Hà lại ghế sofa:
-Thì dì cũng cứ ngồi đây một chút đã.
Bích Hà không từ chối. Bà cũng muốn tìm hiểu một chút về Hoàng Kỳ:
-Cháu chính là bạn trai của Bảo Tích sao?
-Vâng ạ.
Hoàng Kỳ đặt một ly nước lọc trước mặt Bích Hà. Bà vẫn luôn đặt ánh mắt lên người anh:
-Tốt rồi. Cuối cùng con bé cũng đã có thể vui vẻ mà mở lòng.
Hoàng Kỳ khó hiểu nhìn bà:
-Dì nói vậy là sao?
Hầu hết những nhân viên công ty đều xôn xao bàn tán chuyện này. Đi đâu cũng thấy từng nhóm người chụm đầu dùng điện thoại thảo luận, hỏi thăm các kiểu.
Nhưng Bảo Tích và Hoàng Kỳ cũng không rảnh mà quản những cái đó, cả hai hiện tại bận đến nỗi chân không chạm đất.
Thạch Quân biết cô xuất viện, cũng muốn đến thăm hỏi tình hình, nhưng ngại gặp Hoàng Kỳ thường xuyên trưng ra khuôn mặt thối với hắn, ngẫm lại vẫn là bỏ đi. Không bằng đi bar uống một trận.
Cuối cùng khi Hoàng Kỳ có thời gian ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, trợ lý lập tức gọi điện thoại đến nói, Bích Nhàn và Bích Lư muốn tới gặp anh. Hoàng Kỳ gật đầu:
-Ừm. Mười phút sau hãy để hai người họ đi vào.
Anh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sửa sang lại tóc tai. Dù sao cũng là mẹ của Bảo Tích. Anh không muốn hình ảnh mình quá xuề xòa trước mắt bà.
Chưa tới mười phút, cửa văn phòng tự động mở ra, hai mẹ con Bích Nhàn gấp gáp đến không chờ nổi mà đi vào.
-Bảo Tích đâu?!
Bích Nhàn nhìn xung quanh:
-Con bé không có trong phòng làm việc.
Hoàng Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Bích Nhàn, quần áo tùy tiện khác hẳn dáng vẻ đoan trang chỉn chu thường ngày.
Hoàng Kỳ đi đến trước mặt bà, bình tĩnh mà nói:
-Dì à, trước tiên đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì, bây giờ đang xử lý các đơn hàng tồn đọng. Dì ngồi đi. Cháu sẽ gọi cô ấy.
Bích Nhàn mặc dù ngồi xuống, cũng không an tâm. Bà nói chuyện đứt quãng, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn:
-Có người nói với dì tin tức hôm nay, dì còn chưa xem, nhưng dì biết ngay là con bé sẽ gặp nguy hiểm.
Bích Lư ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai bà:
-Mẹ à, chị ấy không phải không có việc gì rồi sao, mẹ đừng lo lắng.
Mắt Hoàng Kỳ nhìn đồng hồ, đồng thời điện thoại từ các bộ phận khác vẫn luôn được chuyển tiếp đến phòng anh, Kỳ Dương và trợ lý đứng ở bên ngoài thay nhau nghe.
Nhìn cũng biết Hoàng Kỳ rất bận, hai người Bích Nhàn cũng không muốn quấy rầy.
-Chúng ta đi bên ngoài chờ. Cháu cứ làm việc đi.
Mà lúc này, sau ba tiếng đồng hồ, Bảo Tích mới từ trong phòng hội nghị đi ra, bên tai tràn ngập các loại thanh âm hỗn tạp.
Cô còn muốn chạy tới tổ nguyên vật liệu để kiểm tra báo cáo, nhưng tài liệu lại không có mang theo. đành phải về văn phòng vậy.
Vừa tiếp tục đi về phía văn phòng, cô vừa lấy di động ra trả lời tin nhắn của Tiểu My và Hoài An.
Bởi vì báo chí đưa tin cho nên ai cũng quan tâm, lập tức xuất hiện hàng trăm tin nhắn. Cô không có thời gian trả lời hết tất cả, chỉ có thể đăng một bài lên Facebook 222qqpxem như báo bình an cho tất cả.
Riêng hai người bạn thân vì không muốn quấy rầy họ nên trước đó cô có nói dối là đi công tác. Giờ bị phát hiện ra hai đứa đang nổi điên nên cô phải dỗ dành một chút. Nếu không cũng không biết cô sẽ bị xé thành mấy mảnh đây.
Chỉ là còn chưa kịp phân minh xong thì có người không muốn gặp đã xuất hiện ở trước mặt cô.
-Con sao rồi? Tốt quá, không có việc gì rồi.
Bích Nhàn ngơ ngẩn mà nhìn Bảo Tích.
-Không có việc gì. Tôi thì có thể có việc gì chứ?
Bảo Tích nói. Lần này Bích Nhàn không có tiếp tục mở miệng, Bảo Tích cũng không biết nên nói cái gì, hai người cứ như thế im lặng mà đứng đối diện nhau.
Bên kia, Hoàng Kỳ từ văn phòng đi ra, thấy một mình Bích Lư đứng ở trong phòng nghỉ.
-Dì Nhàn đâu?
Bích Nhàn nhìn xung quanh một lượt, nói:
-Không biết nữa! Vừa rồi bảo là đi rót nước, vẫn chưa có trở về.
Hoàng Kỳ gọi điện thoại cho Bảo Tích. Nhưng cô không bắt máy.
-Có thể là đã gặp cô ấy rồi. Cô có cần đi đến đó không?
Bích Lư vốn dĩ cũng muốn gật đầu, nhưng nghĩ một chút, lại nói:
-Thôi bỏ đi, để cho hai người họ nói chuyện với nhau một lúc đi. Có em vào có thể không được tự nhiên.
Hoàng Kỳ bên cạnh cũng không có đi. Bởi anh đang nghĩ Bích Lư nói có lý. Những khúc mắc giưacx hai mẹ con họ chỉ có hai người đó có thể giải quyết được thôi.
Lúc này lại có một bóng người chạy nhanh vào phòng:
-Cho hỏi, cô Bảo Tích ở phòng nào?
Bích Lư ngẩng đầu nhìn rồi thốt lên:
-Dì, dì đến đây làm gì?
Bích Hà lúc này mới nhìn thấy Bích Lư:
-À, con cũng ở đây sao? Dì tìm Bảo Tích.
-Chị ấy không sao rồi. Chắc giờ đang nói chuyện với mẹ.
Bích Lư đưa tay chỉ Hoàng Kỳ:
-Đây là anh Hoàng Kỳ. Sếp của Bảo Tích, cũng là bạn trai của chị ấy. Còn đây là em ruột của mẹ em, dì Bích Hà.
Hoàng Kỳ gật gật đầu chào hỏi. Bích Hà cũng mỉm cười chào lại sẵn tiện quan sát anh một chút.
-Dì ngồi đi. Lát nữa cháu sẽ gọi cô ấy.
Bích Hà xua xua tay:
-Không cần đâu. Dì chỉ muốn xác nhận con bé bình an là được.
Bích Lư kéo tay Bích Hà lại ghế sofa:
-Thì dì cũng cứ ngồi đây một chút đã.
Bích Hà không từ chối. Bà cũng muốn tìm hiểu một chút về Hoàng Kỳ:
-Cháu chính là bạn trai của Bảo Tích sao?
-Vâng ạ.
Hoàng Kỳ đặt một ly nước lọc trước mặt Bích Hà. Bà vẫn luôn đặt ánh mắt lên người anh:
-Tốt rồi. Cuối cùng con bé cũng đã có thể vui vẻ mà mở lòng.
Hoàng Kỳ khó hiểu nhìn bà:
-Dì nói vậy là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.