Chương 57: ĐỀU LÀ MỘT TAY TÔI CHỌN
Sao Xanh
01/06/2023
Khách sạn trung tâm thành phố B, đèn đuốc rực rỡ, chỗ nào cũng là hoa tươi còn mới tinh. Những bông hoa hồng nở rộ được đặt trên bàn, trang
trí ở xung quanh khán phòng. Cả căn phòng rực rỡ, tiếng đàn dương cầm
vang lên không dứt hòa chung với tiếng trò chuyệện của khách khứa.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng ở trước sảnh, hai người phục vụ lập tức tiến lên, mở cửa xe.
Hoàng Kỳ xuống xe trước, đứng chờ. Bà Hạ Lâm bước từ phía sau đến khoác lấy cánh tay anh đi vào phía trong.
Bà Hạ Lâm miệng luôn nở nụ cười, ánh mắt lướt qua một vòng, tìm kiếm nhân vật chính của bữa tiệc.
Hai mẹ con xuất hiện, lập tức có một sức hấp dẫn lớn trong ánh mắt những người khách.
Mắt lướt một vòng, bà nhìn thấy phu nhân của Đỗ Kỷ là Bích Nhàn đang đi về phía mình, Hạ Lâm nhỏ giọng nói với Hoàng Kỳ:
-Con nói xem. Nhân vật chính hôm nay ăn mặc đoan trang giản dị. Làm cho mẹ cảm thấy mình hình như hơi khoa trương thì phải.
Hoàng Kỳ đưa mắt nhìn về phía trước, lại nhẹ giọng nói:
-Cần gì so đo. Mẹ của con chỉ cần lúc nào cũng xinh đẹp là được.
-Ha ha.haha.. Không hổ là con trai mẹ. Cần gì phải để ý đến ánh mắt người khác. Đi nào. Chúng ta đi Chúc mừng chủ nhân nào.
Nói xong, bà Hạ Lâm thay đổi sắc mặt ngay lập tức, đổi thành một gương mặt tươi cười bước lên phía trước.
-Bích Nhàn! Bộ váy hôm nay của bà thật là đẹp!
Hoàng Kỳ thấy thế, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa ấn đường. Mẹ anh không đi làm diễn viên thật đúng là lãng phí mà.
Hai người cười nói hàn huyên một lúc, Bích Nhàn lại nhìn về phía Hoàng Kỳ:
-Vòng cổ cháu tặng cô nhận được rồi. Cô rất thích, cháu có tâm thế này cô cảm ơn cháu nhiều nhé.
-Nó thì có tâm tư gì chứ.
Hạ Lâm bĩu môi:
-Đều là tự tay tôi chọn, nó đâu hiểu biết gì về những thứ này.
Hoàng Kỳ ở một bên gật đầu, phụ họa theo lời nói của bà. Nhưng Bích Nhàn cười lắc đầu:
-Làm sao thế được. Hoàng Kỳ là phó chủ tịch tuổi trẻ tài năng của Hoàng Anh. Mà tập đoàn Hoàng Anh không phải kinh doanh thời trang là chính sao? Bà hạ thấp con trai quá rồi Hạ Lâm.
Bà Hạ Lâm bị rớt xuống cái hố do chính mình đào nên chỉ biết xấu hổ cười trừ. Lại hận thằng con trai không cứu giúp lại còn phụ họa theo nên nhéo anh một cái thật mạnh làm Hoàng Kỳ nghiến răng chịu trận.
Sau khi chào hỏi chủ nhân xong, hai mẹ con chia nhau đi chào khách. Dù sao mối quan hệ của bà Hạ Lâm và Hoàng Kỳ cũng là hai thế hệ khác nhau.
Hoàng Kỳ bưng lên một ly rượu rồi tìm nhóm bạn trẻ của anh.
Ở bên kia, Hạ Lâm nhìn theo bóng anh rồi cười nói với Bích Nhàn:
-Bọn trẻ bây giờ, chẳng chịu tiếp xúc nhiều với lớp già chúng ta.
-Cũng thông cảm cho tụi nó. Mình bây giờ già rồi, lạc hậu rồi. Tụi nhỏ năng động, nhanh nhạy hơn nhiều.
-À đúng rồi. Đã lâu không có gặp được Bích Lư. Nghe nói con bé thành công lắm. Dạo này đi diễn sao?
-Không đâu. Nó về được mấy hôm rồi. Đang ngồi bên cây piano. À mà nó ra tới kia.
Bích Nhàn chỉ tay về phía bên trái. Một cô gái trẻ xinh đẹp với chiếc váy dạ hội trắng bước tới, gật đầu chào hỏi Hạ Lâm.
Bích Nhàn bị Bích Lư ôm lấy một bên tay, tấm tắc thở dài:
-Trưởng thành rồi, ở nhà chịu không được, cả ngày đều chạy ra bên ngoài. Cuộc thi âm nhạc lần trước nó đi theo thầy sang Anh biểu diễn, mới trở về mấy hôm lại đang đòi đi nữa đây.
-Con cái lớn rồi đều là như vậy.
Hạ Lâm chỉ về phía Hoàng Kỳ ở phía trước:
-Thằng con nhà tôi cũng vậy, quanh năm suốt tháng cũng không thấy ở nhà được mấy ngày. Cuối tuần lại phải đi Mỹ công tác không biết bao giờ mới về nữa.
Bích Lư nghe vậy chớp chớp mắt:
-Cuối tuần anh ấy phải đi Mỹ sao ạ?
-Đúng vậy, có khi cả tháng bác mới gặp được nó một lần.
Bích Lư mím môi gật gật đầu không nói gì.
Bích Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kỳ, nói:
-Cuối tuần này Bích Lư cũng đi Mỹ biểu diễn. Có điều lần này con bé không đi cùng với giáo viên, lại muốn đi một mình, nói là muốn trải nghiệm.
-Không tệ nha.
Hạ Lâmđánh giá Bích Lư từ trên xuống dưới.
-Con gái bà thật mạnh mẽ đấy. Tính tự lập cao cũng tốt mà.
Bích Nhàn thở dài:
-Dù sao cũng là con gái, còn chưa từng để nó ở một mình ở chỗ xa xôi như vậy, nên vẫn là không an tâm.
-Bích Lư học âm nhạc, sau này chắc chắn sẽ đi diễn rất nhiều. Bà nên tập làm quen là được rồi đấy.
Hạ Lâm không có con gái, không thể hiểu đươc tâm tình của Bích Nhàn, chỉ có thể tùy ý khuyên nhủ lấy lệ.
-Cũng đành thôi.
Bích Nhàn gật đầu xem như chấp nhận sự thật, lại thuận miệng hỏi:
-Hoàng Kỳ đi Mỹ có công việc sao?
-Lần này nó là đi thị sát tình hình kinh doanh ở Mỹ. Aizzz, nó đi hoài ấy mà.
Bích Nhàn nghe xong, liền nói
-Này, bà có thể hỏi Hoàng Kỳ xem, nếu không phiền có thể tiện thể dẫn theo Bích Lư được không? Nếu có Hoàng Kỳ, tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng ở trước sảnh, hai người phục vụ lập tức tiến lên, mở cửa xe.
Hoàng Kỳ xuống xe trước, đứng chờ. Bà Hạ Lâm bước từ phía sau đến khoác lấy cánh tay anh đi vào phía trong.
Bà Hạ Lâm miệng luôn nở nụ cười, ánh mắt lướt qua một vòng, tìm kiếm nhân vật chính của bữa tiệc.
Hai mẹ con xuất hiện, lập tức có một sức hấp dẫn lớn trong ánh mắt những người khách.
Mắt lướt một vòng, bà nhìn thấy phu nhân của Đỗ Kỷ là Bích Nhàn đang đi về phía mình, Hạ Lâm nhỏ giọng nói với Hoàng Kỳ:
-Con nói xem. Nhân vật chính hôm nay ăn mặc đoan trang giản dị. Làm cho mẹ cảm thấy mình hình như hơi khoa trương thì phải.
Hoàng Kỳ đưa mắt nhìn về phía trước, lại nhẹ giọng nói:
-Cần gì so đo. Mẹ của con chỉ cần lúc nào cũng xinh đẹp là được.
-Ha ha.haha.. Không hổ là con trai mẹ. Cần gì phải để ý đến ánh mắt người khác. Đi nào. Chúng ta đi Chúc mừng chủ nhân nào.
Nói xong, bà Hạ Lâm thay đổi sắc mặt ngay lập tức, đổi thành một gương mặt tươi cười bước lên phía trước.
-Bích Nhàn! Bộ váy hôm nay của bà thật là đẹp!
Hoàng Kỳ thấy thế, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa ấn đường. Mẹ anh không đi làm diễn viên thật đúng là lãng phí mà.
Hai người cười nói hàn huyên một lúc, Bích Nhàn lại nhìn về phía Hoàng Kỳ:
-Vòng cổ cháu tặng cô nhận được rồi. Cô rất thích, cháu có tâm thế này cô cảm ơn cháu nhiều nhé.
-Nó thì có tâm tư gì chứ.
Hạ Lâm bĩu môi:
-Đều là tự tay tôi chọn, nó đâu hiểu biết gì về những thứ này.
Hoàng Kỳ ở một bên gật đầu, phụ họa theo lời nói của bà. Nhưng Bích Nhàn cười lắc đầu:
-Làm sao thế được. Hoàng Kỳ là phó chủ tịch tuổi trẻ tài năng của Hoàng Anh. Mà tập đoàn Hoàng Anh không phải kinh doanh thời trang là chính sao? Bà hạ thấp con trai quá rồi Hạ Lâm.
Bà Hạ Lâm bị rớt xuống cái hố do chính mình đào nên chỉ biết xấu hổ cười trừ. Lại hận thằng con trai không cứu giúp lại còn phụ họa theo nên nhéo anh một cái thật mạnh làm Hoàng Kỳ nghiến răng chịu trận.
Sau khi chào hỏi chủ nhân xong, hai mẹ con chia nhau đi chào khách. Dù sao mối quan hệ của bà Hạ Lâm và Hoàng Kỳ cũng là hai thế hệ khác nhau.
Hoàng Kỳ bưng lên một ly rượu rồi tìm nhóm bạn trẻ của anh.
Ở bên kia, Hạ Lâm nhìn theo bóng anh rồi cười nói với Bích Nhàn:
-Bọn trẻ bây giờ, chẳng chịu tiếp xúc nhiều với lớp già chúng ta.
-Cũng thông cảm cho tụi nó. Mình bây giờ già rồi, lạc hậu rồi. Tụi nhỏ năng động, nhanh nhạy hơn nhiều.
-À đúng rồi. Đã lâu không có gặp được Bích Lư. Nghe nói con bé thành công lắm. Dạo này đi diễn sao?
-Không đâu. Nó về được mấy hôm rồi. Đang ngồi bên cây piano. À mà nó ra tới kia.
Bích Nhàn chỉ tay về phía bên trái. Một cô gái trẻ xinh đẹp với chiếc váy dạ hội trắng bước tới, gật đầu chào hỏi Hạ Lâm.
Bích Nhàn bị Bích Lư ôm lấy một bên tay, tấm tắc thở dài:
-Trưởng thành rồi, ở nhà chịu không được, cả ngày đều chạy ra bên ngoài. Cuộc thi âm nhạc lần trước nó đi theo thầy sang Anh biểu diễn, mới trở về mấy hôm lại đang đòi đi nữa đây.
-Con cái lớn rồi đều là như vậy.
Hạ Lâm chỉ về phía Hoàng Kỳ ở phía trước:
-Thằng con nhà tôi cũng vậy, quanh năm suốt tháng cũng không thấy ở nhà được mấy ngày. Cuối tuần lại phải đi Mỹ công tác không biết bao giờ mới về nữa.
Bích Lư nghe vậy chớp chớp mắt:
-Cuối tuần anh ấy phải đi Mỹ sao ạ?
-Đúng vậy, có khi cả tháng bác mới gặp được nó một lần.
Bích Lư mím môi gật gật đầu không nói gì.
Bích Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kỳ, nói:
-Cuối tuần này Bích Lư cũng đi Mỹ biểu diễn. Có điều lần này con bé không đi cùng với giáo viên, lại muốn đi một mình, nói là muốn trải nghiệm.
-Không tệ nha.
Hạ Lâmđánh giá Bích Lư từ trên xuống dưới.
-Con gái bà thật mạnh mẽ đấy. Tính tự lập cao cũng tốt mà.
Bích Nhàn thở dài:
-Dù sao cũng là con gái, còn chưa từng để nó ở một mình ở chỗ xa xôi như vậy, nên vẫn là không an tâm.
-Bích Lư học âm nhạc, sau này chắc chắn sẽ đi diễn rất nhiều. Bà nên tập làm quen là được rồi đấy.
Hạ Lâm không có con gái, không thể hiểu đươc tâm tình của Bích Nhàn, chỉ có thể tùy ý khuyên nhủ lấy lệ.
-Cũng đành thôi.
Bích Nhàn gật đầu xem như chấp nhận sự thật, lại thuận miệng hỏi:
-Hoàng Kỳ đi Mỹ có công việc sao?
-Lần này nó là đi thị sát tình hình kinh doanh ở Mỹ. Aizzz, nó đi hoài ấy mà.
Bích Nhàn nghe xong, liền nói
-Này, bà có thể hỏi Hoàng Kỳ xem, nếu không phiền có thể tiện thể dẫn theo Bích Lư được không? Nếu có Hoàng Kỳ, tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.