Chương 84: EM ĐÃ ĐỘNG LÒNG
Sao Xanh
02/06/2023
Bảo Tích nhíu mày khi nghe anh hỏi. Bướng bỉnh sao? Đưa đón sao? Anh
ta quên mất đêm qua anh ta đã cưỡng hôn cô. Bây giờ lại nói cô bướng
bỉnh. Cái con người xảo trá này.
Đang muốn tìm ngôn từ làm sao để mắng chửi anh thật tốt thì bất ngờ nghe người đối diện nói tiếp:
-Hôm nay tâm trạng em không tốt sao?
Bảo Tích quay đầu, đứng cách anh ba bước.
-Đúng vậy, biết tâm trạng tôi không tốt thì đừng có mà chọc tôi.
-Tôi chọc em bao giờ? Hôm nay tôi còn chưa gặp em.
Bảo Tích hít sâu một hơi:
-Anh đứng ở đó chỉ thở thôi cũng làm tôi tức giận. Vậy nên... anh.. cút ... đi..
Gằn từng chữ một xong, Bảo Tích lại đi tiếp. Nhưng cô cảm giác Hoàng Kỳ vẫn còn đi theo cô.
Bảo Tích bất lực đứng lại, không quay đầu nói:
-Anh còn muốn làm gì? Đêm qua dù là anh cưỡng hôn tôi, nhưng tôi vốn không có cảm giác với anh.
Hoàng Kỳ gật gật đầu:
-Tôi biết.
-Biết mà anh còn quấn lấy tôi? Anh bị thiểu năng hay anh nghe không hiểu tiếng người?
Không đợi Bảo Tích nói tiếp, Hoàng Kỳ nói:
-Xin lỗi. Tối qua là tôi uống quá nhiều. Đã mạo phạm em. Coi như tôi mời em ăn bữa cơm xin lỗi.
Bảo Tích hừ lạnh:
-Không dám. Một bữa cơm anh có trả lại nụ hôn đầu cho tôi được không? Phó chủ tịch cao cao tại thượng như anh tôi với không tới được. Đừng làm tôi tổn thọ. Cứ coi như bị chó cắn cho một cái đi.
-Vậy em giận tôi làm gì?
Đúng vậy. Đã coi như bị chó cắn thì cô đang giận anh ta cái gì?
Tên đàn ông này không biết xấu hổ, chặn đường cô ở ngay cổng công ty. Ngay giữa trưa lại lẽo đẽo theo cô, cô không lên xe, anh ta cũng không đi. Anh ta đường đường là một phó chủ tịch, sao có thể làm như vậy? Không thấy mất mặt sao? Nếu cứ như thế này mà để cho nhân viên đi qua nhìn thấy, cô có khi nào lại phải đối mặt với làn sóng đồn thổi mới là cô lại tiếp tục câu dẫn boss của bọn họ nữa không?
Thôi cứ coi như taxi miễn phí vậy. Cô quay người lại, không thèm quan tâm Hoàng Kỳ đang dự đoán hành động của mình, đi thẳng lại chỗ đậu xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt mùi tinh dầu. Hoàng Kỳ nhếch mép cười đi sau cô ngồi vào ghế lái. Thật đúng là khó dỗ mà.
Bảo Tích dù tức giận, cũng vẫn kiềm chế mà ngồi yên. Hoàng Kỳ tương tự cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Sau một lúc lâu không có tiếng nói bên trong xe, Hoàng Kỳđột nhiên hỏi:
-Em đang suy nghĩ gì thế?
Mặt Bảo Tích vô cảm nói:
-À! Tôi đang suy nghĩ nhanh chóng đi thi bằng lái xe. Rồi mua một chiếc xe. Để sau này không vì việc không có xe mà bị người khác làm phiền.
Hoàng Kỳ làm sao không hiểu được ý của cô chứ.
-Bảo Tích, sao em có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với Thạch Quân, có thể để cậu ta đưa đón em, tôi thì không được? Tôi với cậu ta khác nhau chỗ nào?
-Đương nhiên là không giống rồi.
Những lời này vừa buột miệng thốt ra, Bảo Tích nhất thời chột dạ, tim đập nhanh một nhịp. Vừa lúc dừng đèn đỏ, Hoàng Kỳ dừng xe lại, nhìn chằm chằm, chờ cô nói tiếp. Nhưng Bảo Tích đang sợ anh vì sự thật cô muốn nói mà sẽ gây khó dễ cho cô trong công việc sau này.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cô thấy không việc gì phải sợ. Đâu phải cô không có chỗ để đi? Tỉ như Thạch Quân rất muốn cô đầu quân cho Á Châu. Tỉ như Kelvin luôn dụ dỗ cô sang Luân Đôn làm việc. Có gì phải sợ chứ. Biết đâu tự anh ta phá vỡ hợp đồng, cô còn kiếm thêm được một khoản tiền bồi thường.
-Nói thật, sự thật mất lòng. Anh ta không đẹp trai hơn anh, nhưng khí chất đàn ông hơn anh. Có thể ngay mặt mở miệng tán tỉnh tôi, cũng có thể sau khi bị từ chối vẫn coi nhau như bạn bè mà đối đãi. Còn anh thì sao?
Cô ngừng một chút nhìn qua, chạm vào ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh đang nhìn cô chăm chú:
-Đi đường cũng có thể chặn một cô gái không quen biết để hôn. Mượn lúc say rượu lại cưỡng hôn nhân viên của mình. Nói trắng ra chính là... vô lại.
Hoàng Kỳ chậm rãi thu hồi ánh mắt. Đèn xanh ở phía trước sáng lên, anh đạp chân ga. Ô tô nhanh chóng chạy đi, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi lại phía sau.
Bảo Tích vẫn lén quan sát vẻ mặt anh. Chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Trong lòng cô rất hả dạ vì những từ này cô mắng chửi Hoàng Kỳ rất nhiều nhưng chưa bao giờ nói thẳng vào mặt anh như hôm nay. Thật là sướng.
Nhưng trái ngược với suy đoán của cô, sau một lúc trầm mặc, giọng anh bay bổng truyền tới tai cô:
-Ồ! Cho nên em đã động lòng với tôi từ lúc đó sao?
Lúc nói ra câu này, biết chắc cô sẽ tức giận. Người bên cạnh lại giống như nhẫn nại đến cực hạn, đâm một phát nữa thì sẽ bùng nổ.
-Hoàng Kỳ. Anh muốn chết có phải không?
Nếu không phải anh đang lái xe, cái túi xách của cô sẽ nện vào mặt anh cô mới hả dạ.
Riêng Hoàng Kỳ trong lòng lại tràn đầy vui vẻ. Anh nhẹ nhàng cong cong khóe môi, không nói chuyện nữa.
Những khúc mắc trong lòng anh đã được giải đáp. Thật trùng hợp người con gái anh cướp mất nụ hôn ngày hôm đó lại là cô.
Đang muốn tìm ngôn từ làm sao để mắng chửi anh thật tốt thì bất ngờ nghe người đối diện nói tiếp:
-Hôm nay tâm trạng em không tốt sao?
Bảo Tích quay đầu, đứng cách anh ba bước.
-Đúng vậy, biết tâm trạng tôi không tốt thì đừng có mà chọc tôi.
-Tôi chọc em bao giờ? Hôm nay tôi còn chưa gặp em.
Bảo Tích hít sâu một hơi:
-Anh đứng ở đó chỉ thở thôi cũng làm tôi tức giận. Vậy nên... anh.. cút ... đi..
Gằn từng chữ một xong, Bảo Tích lại đi tiếp. Nhưng cô cảm giác Hoàng Kỳ vẫn còn đi theo cô.
Bảo Tích bất lực đứng lại, không quay đầu nói:
-Anh còn muốn làm gì? Đêm qua dù là anh cưỡng hôn tôi, nhưng tôi vốn không có cảm giác với anh.
Hoàng Kỳ gật gật đầu:
-Tôi biết.
-Biết mà anh còn quấn lấy tôi? Anh bị thiểu năng hay anh nghe không hiểu tiếng người?
Không đợi Bảo Tích nói tiếp, Hoàng Kỳ nói:
-Xin lỗi. Tối qua là tôi uống quá nhiều. Đã mạo phạm em. Coi như tôi mời em ăn bữa cơm xin lỗi.
Bảo Tích hừ lạnh:
-Không dám. Một bữa cơm anh có trả lại nụ hôn đầu cho tôi được không? Phó chủ tịch cao cao tại thượng như anh tôi với không tới được. Đừng làm tôi tổn thọ. Cứ coi như bị chó cắn cho một cái đi.
-Vậy em giận tôi làm gì?
Đúng vậy. Đã coi như bị chó cắn thì cô đang giận anh ta cái gì?
Tên đàn ông này không biết xấu hổ, chặn đường cô ở ngay cổng công ty. Ngay giữa trưa lại lẽo đẽo theo cô, cô không lên xe, anh ta cũng không đi. Anh ta đường đường là một phó chủ tịch, sao có thể làm như vậy? Không thấy mất mặt sao? Nếu cứ như thế này mà để cho nhân viên đi qua nhìn thấy, cô có khi nào lại phải đối mặt với làn sóng đồn thổi mới là cô lại tiếp tục câu dẫn boss của bọn họ nữa không?
Thôi cứ coi như taxi miễn phí vậy. Cô quay người lại, không thèm quan tâm Hoàng Kỳ đang dự đoán hành động của mình, đi thẳng lại chỗ đậu xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt mùi tinh dầu. Hoàng Kỳ nhếch mép cười đi sau cô ngồi vào ghế lái. Thật đúng là khó dỗ mà.
Bảo Tích dù tức giận, cũng vẫn kiềm chế mà ngồi yên. Hoàng Kỳ tương tự cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Sau một lúc lâu không có tiếng nói bên trong xe, Hoàng Kỳđột nhiên hỏi:
-Em đang suy nghĩ gì thế?
Mặt Bảo Tích vô cảm nói:
-À! Tôi đang suy nghĩ nhanh chóng đi thi bằng lái xe. Rồi mua một chiếc xe. Để sau này không vì việc không có xe mà bị người khác làm phiền.
Hoàng Kỳ làm sao không hiểu được ý của cô chứ.
-Bảo Tích, sao em có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với Thạch Quân, có thể để cậu ta đưa đón em, tôi thì không được? Tôi với cậu ta khác nhau chỗ nào?
-Đương nhiên là không giống rồi.
Những lời này vừa buột miệng thốt ra, Bảo Tích nhất thời chột dạ, tim đập nhanh một nhịp. Vừa lúc dừng đèn đỏ, Hoàng Kỳ dừng xe lại, nhìn chằm chằm, chờ cô nói tiếp. Nhưng Bảo Tích đang sợ anh vì sự thật cô muốn nói mà sẽ gây khó dễ cho cô trong công việc sau này.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cô thấy không việc gì phải sợ. Đâu phải cô không có chỗ để đi? Tỉ như Thạch Quân rất muốn cô đầu quân cho Á Châu. Tỉ như Kelvin luôn dụ dỗ cô sang Luân Đôn làm việc. Có gì phải sợ chứ. Biết đâu tự anh ta phá vỡ hợp đồng, cô còn kiếm thêm được một khoản tiền bồi thường.
-Nói thật, sự thật mất lòng. Anh ta không đẹp trai hơn anh, nhưng khí chất đàn ông hơn anh. Có thể ngay mặt mở miệng tán tỉnh tôi, cũng có thể sau khi bị từ chối vẫn coi nhau như bạn bè mà đối đãi. Còn anh thì sao?
Cô ngừng một chút nhìn qua, chạm vào ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh đang nhìn cô chăm chú:
-Đi đường cũng có thể chặn một cô gái không quen biết để hôn. Mượn lúc say rượu lại cưỡng hôn nhân viên của mình. Nói trắng ra chính là... vô lại.
Hoàng Kỳ chậm rãi thu hồi ánh mắt. Đèn xanh ở phía trước sáng lên, anh đạp chân ga. Ô tô nhanh chóng chạy đi, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi lại phía sau.
Bảo Tích vẫn lén quan sát vẻ mặt anh. Chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Trong lòng cô rất hả dạ vì những từ này cô mắng chửi Hoàng Kỳ rất nhiều nhưng chưa bao giờ nói thẳng vào mặt anh như hôm nay. Thật là sướng.
Nhưng trái ngược với suy đoán của cô, sau một lúc trầm mặc, giọng anh bay bổng truyền tới tai cô:
-Ồ! Cho nên em đã động lòng với tôi từ lúc đó sao?
Lúc nói ra câu này, biết chắc cô sẽ tức giận. Người bên cạnh lại giống như nhẫn nại đến cực hạn, đâm một phát nữa thì sẽ bùng nổ.
-Hoàng Kỳ. Anh muốn chết có phải không?
Nếu không phải anh đang lái xe, cái túi xách của cô sẽ nện vào mặt anh cô mới hả dạ.
Riêng Hoàng Kỳ trong lòng lại tràn đầy vui vẻ. Anh nhẹ nhàng cong cong khóe môi, không nói chuyện nữa.
Những khúc mắc trong lòng anh đã được giải đáp. Thật trùng hợp người con gái anh cướp mất nụ hôn ngày hôm đó lại là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.