Chương 128: EM ĐẤU TRANH VỚI ANH ĐẾN CÙNG
Sao Xanh
02/06/2023
Bảo Tích cúi đầu ăn bánh canh. Trong suốt quá trình, cô không nói với Hoàng Kỳ một câu nào. Ai bảo anh chơi lưu manh còn không biết xấu hổ.
Dù sao cũng là người thừa kế tương lai của một tập đoàn nổi tiếng, ở nơi công cộng ghẹo gái, vẫn còn là người sao? May mà quán vắng khách, nếu không cũng không biết người ta có ném cho anh mấy quả trứng gà không nữa.
Được cái trên đường về Hoàng Kỳ vô cùng an phận, không nói lời nào và cũng không có hành vi trêu ghẹo cô. Anh cho tài xế ra về từ lúc hai người bước vào quán ăn nên tự anh phải lái xe.
Cho đến khi nhìn lại bảng chỉ đường bên ngoài, cô mới ý thức được rằng hai người không đi về nhà. Hai mắt Bảo Tích tức khắc mở thật lớn:
-Bạn trai à. Ngày hôm nay quả thật rất mệt mỏi. Em lại còn có một người chị em vừa mới thất tình cần thăm hỏi. Em muốn về nhà. Phía trước không phải đường ra ngoại ô sao? Anh là muốn dẫn em đi đâu?
Hoàng Kỳ chỉ nhếch môi người chứ không động đậy, nhẹ nhàng nhấn chân ga một chút, tốc độ xe lập tức tăng lên. Mặt Bảo Tích nhăn nhó như cái bánh bao, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn:
-Bạn trai à, mong anh thương xót. Khó khăn lắm em mới có được ngày nghỉ. Ngày mai còn đi giao thiết kế cho khách hàng. Em muốn nghỉ ngơi sớm, không có thời gian chơi với anh đâu.
Hoàng Kỳ liếc nhìn cô một cái, nhưng tốc độ xe vẫn không hề giảm:
-Thời gian ngày mai của em là dành cho anh. Đằng nào cũng là của anh. Thêm một đêm cũng chẳng sao cả.
Bảo Tích nắm chặt nắm đấm. Anh đây là đang trắng trợn uy hiếp cô sao? Anh vô sỹ đến mức chuyên nghiệp rồi đấy. Cô đưa tay vuốt trán. Nhịn. Cô phải nhịn. Đang trong hang hổ, không được chọc hổ.
Hoàng Kỳ thấy bộ dáng phùng mang trợn mắt mà cố nhịn của cô thì khóe miệng cong lên một chút. Bảo Tích nhìn ra ngoài cửa xe chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Sau đó liền tựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại mặc kệ Hoàng Kỳ.
Lúc này bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm của anh:
-Hôm nay dẫn em đi thăm một người quen cũ. Một đại thần của Hoàng Anh.
Bảo Tích mở mắt nghiêng đầu qua:
-Ai?
Cái gì mà bí mật dữ vậy. Nhưng cái mà Bảo Tích quan tâm không phải là chuyện này, mà là ở câu nói tiếp theo của Hoàng Kỳ:
-Lát nữa gặp em sẽ biết. Nếu khuya quá có thể sẽ phải ở lại đó một đêm.
-Hở?
Vậy chẳng phải ngày mai cô thất hẹn với khách hàng sao? Lại còn Tiểu My nữa. Cũng không biết giờ cậu ấy ra sao rồi.
Hoàng Kỳ như đoán được suy nghĩ của cô:
-Ngày mai anh sẽ chở em đi gặp khách hàng.
Tim cô như đập thịch một cái. Ngày mai anh đi với cô gặp mấy phu nhân nhà giàu kia không phải sẽ công khai chuyện của hai người cho thiên hạ biết sao? Mà tới tai mấy người trong tập đoàn thì cô lại bị nhấn chìm bởi dư luận mất.
-Không được. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ. Chuyện của em và anh mà bị đồn ra thì em chết chắc.
Sắc mặt Hoàng Kỳ chùng xuống. Cô lại muốn trốn tránh?
-Vậy em muốn anh làm người tình trong bóng tối của em sao?
-Ơ, không phải như vậy. Nhưng mà... em.... nếu mọi người biết thì có vẻ không hay cho lắm.
Hoàng Kỳ hừ một tiếng, tay đánh vô lăng, chân đạp phanh. Chiếc xe nhanh chóng giảm tốc dừng ở ven đường. Anh để một tay trên tay lái nheo mắt nhìn cô.
Bảo Tích nép mình sang một bên, tay để sẵn trên chốt cửa. Anh mà có ý nghĩ xằng bậy với cô là cô lập tức xuống xe.
Hoàng Kỳ dùng ánh mắt mờ ám nhìn Bảo Tích:
-Cửa xe đã bị anh khóa rồi. Em có muốn cũng không chạy thoát.
Một câu nói nhẹ nhàng của anh làm cô hốt hoảng thử kéo chốt mở cửa. Quả thật là không mở được. Cô nắm chặt tay phải thành nắm đấm, bất ngờ xoay lại đấm mạnh vào ngực Hoàng Kỳ. Anh cũng không tránh né nhận lấy một đấm này.
Một đấm này của cô đối với Hoàng Kỳ hầu như không ăn nhằm gì, chỉ giống như một con mèo nhỏ làm càn cào cấu làm lòng anh còn có cảm giác ngứa ngứa. Anh mím chặt cánh môi, ngã người về phía cô.
Bảo Tích dán chặt lưng vào cánh cửa xe. Khuôn mặt Hoàng Kỳ gần trong gan tất, hơi thở của anh đang phả lên mặt cô. Anh thản nhiên nhìn khuôn ngực cô phập phồng theo nhịp thở, ánh mắt hiện lên ý cười.
Bảo Tích nâng một cánh tay lên chắn trước ngực anh:
-Này này, thân là một nhà lãnh đạo của một tập đoàn cấp cao, anh ngàn lần không được làm bậy nha. Tránh xa em một chút.
Hoàng Kỳ giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô cười vô lại:
-Em không biết rằng trong bóng tối đàn ông rất nhạy cảm sao? Anh vốn không có ý định làm bậy với em nhưng em nhắc nhở làm anh lại bắt đầu có suy nghĩ đó nha.
Nhìn nụ cười lưu manh của anh, Bảo Tích có cảm giác cả cơ thể căng cứng, bắt đầu giẫy giụa:
-Anh cái tên lưu manh này. Em quyết đấu tranh đến cùng với anh.
Hoàng Kỳ nhẹ nhàng cười một cái. Anh ghìm chặt cánh tay cô, nghiêng người tựa đầu vào trán cô, hai cánh mũi cứ thế dây dưa:
-Vậy chúng ta thử xem nhé. Anh không ngại ai đó đi ngang qua thấy xe lắc lư lắc lư đâu nha.
Ánh mắt Bảo Tích trầm xuống, cái tên này ỷ mình cao lớn mạnh mẽ chưa gì đã muốn ức hiếp cô. Cô lập tức đập mạnh đầu mình vào trán anh.
Hoàng kỳ cũng đâu có ngờ cô lại hành động liều mạng như thế. Mặc dù lực của cô không lớn lắm nhưng cũng làm anh choáng váng, vừa là sợ cô bị đau đầu nên lực tay thả lỏng. Bảo Tích nhân thời cơ nắm tay thành quyền đấm lên mặt anh. Cho anh biết ăn hiếp phụ nữ là như thế nào này.
Dù sao cũng là người thừa kế tương lai của một tập đoàn nổi tiếng, ở nơi công cộng ghẹo gái, vẫn còn là người sao? May mà quán vắng khách, nếu không cũng không biết người ta có ném cho anh mấy quả trứng gà không nữa.
Được cái trên đường về Hoàng Kỳ vô cùng an phận, không nói lời nào và cũng không có hành vi trêu ghẹo cô. Anh cho tài xế ra về từ lúc hai người bước vào quán ăn nên tự anh phải lái xe.
Cho đến khi nhìn lại bảng chỉ đường bên ngoài, cô mới ý thức được rằng hai người không đi về nhà. Hai mắt Bảo Tích tức khắc mở thật lớn:
-Bạn trai à. Ngày hôm nay quả thật rất mệt mỏi. Em lại còn có một người chị em vừa mới thất tình cần thăm hỏi. Em muốn về nhà. Phía trước không phải đường ra ngoại ô sao? Anh là muốn dẫn em đi đâu?
Hoàng Kỳ chỉ nhếch môi người chứ không động đậy, nhẹ nhàng nhấn chân ga một chút, tốc độ xe lập tức tăng lên. Mặt Bảo Tích nhăn nhó như cái bánh bao, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn:
-Bạn trai à, mong anh thương xót. Khó khăn lắm em mới có được ngày nghỉ. Ngày mai còn đi giao thiết kế cho khách hàng. Em muốn nghỉ ngơi sớm, không có thời gian chơi với anh đâu.
Hoàng Kỳ liếc nhìn cô một cái, nhưng tốc độ xe vẫn không hề giảm:
-Thời gian ngày mai của em là dành cho anh. Đằng nào cũng là của anh. Thêm một đêm cũng chẳng sao cả.
Bảo Tích nắm chặt nắm đấm. Anh đây là đang trắng trợn uy hiếp cô sao? Anh vô sỹ đến mức chuyên nghiệp rồi đấy. Cô đưa tay vuốt trán. Nhịn. Cô phải nhịn. Đang trong hang hổ, không được chọc hổ.
Hoàng Kỳ thấy bộ dáng phùng mang trợn mắt mà cố nhịn của cô thì khóe miệng cong lên một chút. Bảo Tích nhìn ra ngoài cửa xe chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Sau đó liền tựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại mặc kệ Hoàng Kỳ.
Lúc này bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm của anh:
-Hôm nay dẫn em đi thăm một người quen cũ. Một đại thần của Hoàng Anh.
Bảo Tích mở mắt nghiêng đầu qua:
-Ai?
Cái gì mà bí mật dữ vậy. Nhưng cái mà Bảo Tích quan tâm không phải là chuyện này, mà là ở câu nói tiếp theo của Hoàng Kỳ:
-Lát nữa gặp em sẽ biết. Nếu khuya quá có thể sẽ phải ở lại đó một đêm.
-Hở?
Vậy chẳng phải ngày mai cô thất hẹn với khách hàng sao? Lại còn Tiểu My nữa. Cũng không biết giờ cậu ấy ra sao rồi.
Hoàng Kỳ như đoán được suy nghĩ của cô:
-Ngày mai anh sẽ chở em đi gặp khách hàng.
Tim cô như đập thịch một cái. Ngày mai anh đi với cô gặp mấy phu nhân nhà giàu kia không phải sẽ công khai chuyện của hai người cho thiên hạ biết sao? Mà tới tai mấy người trong tập đoàn thì cô lại bị nhấn chìm bởi dư luận mất.
-Không được. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ. Chuyện của em và anh mà bị đồn ra thì em chết chắc.
Sắc mặt Hoàng Kỳ chùng xuống. Cô lại muốn trốn tránh?
-Vậy em muốn anh làm người tình trong bóng tối của em sao?
-Ơ, không phải như vậy. Nhưng mà... em.... nếu mọi người biết thì có vẻ không hay cho lắm.
Hoàng Kỳ hừ một tiếng, tay đánh vô lăng, chân đạp phanh. Chiếc xe nhanh chóng giảm tốc dừng ở ven đường. Anh để một tay trên tay lái nheo mắt nhìn cô.
Bảo Tích nép mình sang một bên, tay để sẵn trên chốt cửa. Anh mà có ý nghĩ xằng bậy với cô là cô lập tức xuống xe.
Hoàng Kỳ dùng ánh mắt mờ ám nhìn Bảo Tích:
-Cửa xe đã bị anh khóa rồi. Em có muốn cũng không chạy thoát.
Một câu nói nhẹ nhàng của anh làm cô hốt hoảng thử kéo chốt mở cửa. Quả thật là không mở được. Cô nắm chặt tay phải thành nắm đấm, bất ngờ xoay lại đấm mạnh vào ngực Hoàng Kỳ. Anh cũng không tránh né nhận lấy một đấm này.
Một đấm này của cô đối với Hoàng Kỳ hầu như không ăn nhằm gì, chỉ giống như một con mèo nhỏ làm càn cào cấu làm lòng anh còn có cảm giác ngứa ngứa. Anh mím chặt cánh môi, ngã người về phía cô.
Bảo Tích dán chặt lưng vào cánh cửa xe. Khuôn mặt Hoàng Kỳ gần trong gan tất, hơi thở của anh đang phả lên mặt cô. Anh thản nhiên nhìn khuôn ngực cô phập phồng theo nhịp thở, ánh mắt hiện lên ý cười.
Bảo Tích nâng một cánh tay lên chắn trước ngực anh:
-Này này, thân là một nhà lãnh đạo của một tập đoàn cấp cao, anh ngàn lần không được làm bậy nha. Tránh xa em một chút.
Hoàng Kỳ giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô cười vô lại:
-Em không biết rằng trong bóng tối đàn ông rất nhạy cảm sao? Anh vốn không có ý định làm bậy với em nhưng em nhắc nhở làm anh lại bắt đầu có suy nghĩ đó nha.
Nhìn nụ cười lưu manh của anh, Bảo Tích có cảm giác cả cơ thể căng cứng, bắt đầu giẫy giụa:
-Anh cái tên lưu manh này. Em quyết đấu tranh đến cùng với anh.
Hoàng Kỳ nhẹ nhàng cười một cái. Anh ghìm chặt cánh tay cô, nghiêng người tựa đầu vào trán cô, hai cánh mũi cứ thế dây dưa:
-Vậy chúng ta thử xem nhé. Anh không ngại ai đó đi ngang qua thấy xe lắc lư lắc lư đâu nha.
Ánh mắt Bảo Tích trầm xuống, cái tên này ỷ mình cao lớn mạnh mẽ chưa gì đã muốn ức hiếp cô. Cô lập tức đập mạnh đầu mình vào trán anh.
Hoàng kỳ cũng đâu có ngờ cô lại hành động liều mạng như thế. Mặc dù lực của cô không lớn lắm nhưng cũng làm anh choáng váng, vừa là sợ cô bị đau đầu nên lực tay thả lỏng. Bảo Tích nhân thời cơ nắm tay thành quyền đấm lên mặt anh. Cho anh biết ăn hiếp phụ nữ là như thế nào này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.