Chương 149: HOÀNG KỲ THẬT SỰ KHÔNG TỐT NHƯ BIỂU HIỆN.
Sao Xanh
02/06/2023
Sau khi đi theo cơ trưởng làm lượn quanh máy bay kiểm tra, hai người tiến vào khoang điều khiển.
Tong khi chờ đợi hành khách lên máy bay, Bảo Tích cầm điện thoại đặt trước phòng khách sạn ở thành phố H. Điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Bảo Tích cúi đầu xem, là Hoàng Kỳ đột nhiên nhắn tin tới.
“Lên máy bay rồi sao?”
Bảo Tích đổi tư thế, chống cằm đánh chữ.
“Uhm, vừa mới lên. Sắp tắt điện thoại.”
“Khi nào tới nơi nhớ gọi cho anh”
Bảo Tích suy nghĩ một chút liền nhắn lại:
“Được. Lúc nãy hình như em thấy bà ấy và Bích Lư. Cũng không biết có đúng không. Nếu thật sự ở trên cùng một chuyến bay, thế giới thật sự là rất nhỏ nha.”
“Em không vui?”
“Cũng không phải không vui. Chính là cảm thấy rất trùng hợp.”
“Ừ. Chú ý thắt dây an toàn, anh phải đi họp.”
“Được. Trở về sẽ có quà cho anh.”
“Ừm. Sẽ cảm tạ bằng một nụ hôn.”
“...”
Bảo Tích nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sau đó mới đem tắt máy. Cái người này chỉ muốn ăn đánh thì phải.
Bốn giờ chiều đến thành phố H. Nhiệt độ không khí lên tới 29 độ, có chút khác thường, nhưng bờ biển du lịch rất mát. Trước đó cô đặt phòng ăn kia ngay tại bờ biển, thế là cả đoàn trực tiếp đi qua.
Phòng ăn xây gần biển, năm mặt kính, toàn bộ hướng về phía biển, chạng vạng tối mặt trời lặn ánh hoàng hôn dưới lấm ta lấm tấm ánh đèn chiếu lên nơi này giống thế giới truyện cổ tích. Sau khi đi vào, nhân viên phục vụ dẫn họ tới vị trí đã đặt trước.
Sau khi ngồi vào bàn, điện thoại di động của Bảo Tích vang lên, Hoàng Kỳ nhắn tin hỏi cô đã ăn cơm chưa. Hảo Hiếu còn trêu chọc cô bạn trai này canh giờ quá chuẩn. Quan tâm quá thế này có khi nào gây ra nhàm chán hay không.
Bảo Tích nhìn tin nhắn thật đúng là rất nhàm chán, đến nơi chưa, ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, tỉnh rồi sao, giống như là một bản giống nhau lật qua lật lại mà dùng.
“Đã tới quán ăn. Ngày mai mới họp nên sẽ dạo chơi một chút. Không nói nữa, em muốn ăn cơm. Đói”
Lúc để điện thoại di động xuống, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc sau lưng. Động tác trên tay của cô dừng một chút, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Bích Nhàn và Bích Lư. Vậy là lúc lên máy bay cô không có nhìn nhầm.
Mà khi cô quay đầu trong chớp nhoáng, vừa vặn mặt đối mặt với Bích Lư. Bích Lư cũng hơi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn cô.
Bích Nhàn theo ánh mắt của Bích Lư xoay người, thấy Bảo Tích, đôi môi hé mở.
-Bảo Tích? Sao con ở chỗ này?
Cô nhìn hai người đối diện, nói:
-Tôi có công việc. Cũng không rảnh để đi chơi.
Bích Lư vẫn nhìn Bảo Tích, lúc này cũng không biết nên làm ra biểu tình gì. Đây là lần đầu tiên ba người cùng chạm mặt. Cô ta cũng nhìn ra quan hệ của Bảo Tích và Bích Nhàn hình như không tốt lắm, dù sao trong những năm này cô ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô con gái ruột này.
-Vậy để mẹ mời mọi người một bữa nhé.
-Không cần.
Bảo Tích nói:
-Chúng tôi tự ăn là được rồi. Cũng không phải không có tiền.
Bích Nhàn bị từ chối thẳng thừng thì có hơi xấu hổ:
-Chỉ là mẹ muốn mời thôi. Mọi người ăn vui vẻ nhé. Chúng tôi không quấy rầy
Bà ta nắm tay Bích Lư đi thẳng đến quầy phục vụ. Bảo Tích vẫn cắm cúi ăn trứng cút lộn, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Một người trong nhóm tò mò hỏi:
-Giám đốc Tích. Là mẹ cô thật sao? Sao hai người có vẻ xa cách vậy? Mà sao bà ta lại đi cùng Bích Lư?
Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thức ăn ra. Chờ người phục vụ đi xong, Bảo Tích thở dài:
-Chuyện dài lắm. Mà mọi người quan tâm làm gì. Có người trả tiền ăn rồi. Phần công tác phí dư ra sẽ chia cho mọi người mua quà đem về. Ăn đi thôi. Tôi đói lắm rồi.
Nghe đến được chia tiền, ai cũng hăm hở. Nhất là mấy cô gái trong tổ, nói là thành phố H có vài cửa hàng miễn thuế, các cô đang ngóng trông tới đây mua đồ giá rẻ, ban đêm chuẩn bị đi càng quét.
Bảo Tích không có nhu cầu đi mua sắm, nhưng cũng không muốn về khách sạn. Một mình cô dọc theo mép biển trên bờ cát đi dạo. Tự nhiên cô có cảm giác nếu có Hoàng Kỳ ở đây cùng nhau dạo chơi thì tốt biết mấy.
Bảo Tích xách giày lên tay, ở trên bờ cát giẫm ra giấu chân này đến giấu chân khác. Cô xoay ngược người lại đi thụt lùi, mắt nhìn xuống từng dấu chân hiện ra cảm giác thật vui vẻ. Nhưng được một lúc, phía sau lưng cảm giác chạm vào một người nào đó. Đang định mở miệng xin lỗi thì lúc quay người lại thấy Bích Nhàn đang đứng đó. Cảm giác vui vẻ trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Kể từ khi biết Bảo Tích và Hoàng Kỳ ở bên nhau, Bích Nhàn vẫn rất muốn cùng cô nói chuyện này, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cũng không có cơ hội, bởi cô không bao giờ chịu nghe điện thoại của bà. Lúc này vô tình gặp mặt, bà không muốn buông bỏ cơ hội, lại sợ Bảo Tích quay đầu đi luôn, thế là dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
-Bảo Tích, mẹ muốn nói chuyện với con một chút. Là chuyện của Hoàng Kỳ.
Bảo Tích nghĩ thầm sao bà ta cứ phải muốn dây dưa với cô làm gì chứ.
-Được, bà nói đi.
-Hai ngày trước mẹ nhìn thấy tin tức cậu ta và nữ minh tinh người Mỹ kia, cậu ta...
Bảo Tích hơi phiền:
-Tôi đã sớm nói với bà, chuyện của tôi không hề liên quan đến bà. Mấy chục năm nay đã như vậy. Giừo cũng như vậy. Sao bà cứ nắm lấy không buông là thế nào? Tôi cũng muốn nói cho bà rõ, đấy chỉ là hiểu lầm thôi.
-Mẹ biết chuyện lần này là hiểu lầm.
-Vậy bà còn muốn nói chuyện đó làm gì?
Bảo Tích cảm thấy Bích Nhàn thật sự có chút kỳ quái. Bao nhiêu năm bà ta không một lời hỏi han ngoài việc hằng tháng chuyển tiền vào một tài khoản cố định cho cô. Giờ đây cô chỉ quen bạn trai thôi mà, Hoàng Kỳ vừa đẹp trai lại còn có tiền, có quyền, nhìn thế nào cũng là chuyện tốt, không biết bà ta có ý gì lại muốn quản cô.
-Mẹ muốn nói rõ với con, Hoàng Kỳ người này kỳ thật không có tốt như cậu ta biểu hiện ra.
Tong khi chờ đợi hành khách lên máy bay, Bảo Tích cầm điện thoại đặt trước phòng khách sạn ở thành phố H. Điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Bảo Tích cúi đầu xem, là Hoàng Kỳ đột nhiên nhắn tin tới.
“Lên máy bay rồi sao?”
Bảo Tích đổi tư thế, chống cằm đánh chữ.
“Uhm, vừa mới lên. Sắp tắt điện thoại.”
“Khi nào tới nơi nhớ gọi cho anh”
Bảo Tích suy nghĩ một chút liền nhắn lại:
“Được. Lúc nãy hình như em thấy bà ấy và Bích Lư. Cũng không biết có đúng không. Nếu thật sự ở trên cùng một chuyến bay, thế giới thật sự là rất nhỏ nha.”
“Em không vui?”
“Cũng không phải không vui. Chính là cảm thấy rất trùng hợp.”
“Ừ. Chú ý thắt dây an toàn, anh phải đi họp.”
“Được. Trở về sẽ có quà cho anh.”
“Ừm. Sẽ cảm tạ bằng một nụ hôn.”
“...”
Bảo Tích nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sau đó mới đem tắt máy. Cái người này chỉ muốn ăn đánh thì phải.
Bốn giờ chiều đến thành phố H. Nhiệt độ không khí lên tới 29 độ, có chút khác thường, nhưng bờ biển du lịch rất mát. Trước đó cô đặt phòng ăn kia ngay tại bờ biển, thế là cả đoàn trực tiếp đi qua.
Phòng ăn xây gần biển, năm mặt kính, toàn bộ hướng về phía biển, chạng vạng tối mặt trời lặn ánh hoàng hôn dưới lấm ta lấm tấm ánh đèn chiếu lên nơi này giống thế giới truyện cổ tích. Sau khi đi vào, nhân viên phục vụ dẫn họ tới vị trí đã đặt trước.
Sau khi ngồi vào bàn, điện thoại di động của Bảo Tích vang lên, Hoàng Kỳ nhắn tin hỏi cô đã ăn cơm chưa. Hảo Hiếu còn trêu chọc cô bạn trai này canh giờ quá chuẩn. Quan tâm quá thế này có khi nào gây ra nhàm chán hay không.
Bảo Tích nhìn tin nhắn thật đúng là rất nhàm chán, đến nơi chưa, ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, tỉnh rồi sao, giống như là một bản giống nhau lật qua lật lại mà dùng.
“Đã tới quán ăn. Ngày mai mới họp nên sẽ dạo chơi một chút. Không nói nữa, em muốn ăn cơm. Đói”
Lúc để điện thoại di động xuống, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc sau lưng. Động tác trên tay của cô dừng một chút, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Bích Nhàn và Bích Lư. Vậy là lúc lên máy bay cô không có nhìn nhầm.
Mà khi cô quay đầu trong chớp nhoáng, vừa vặn mặt đối mặt với Bích Lư. Bích Lư cũng hơi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn cô.
Bích Nhàn theo ánh mắt của Bích Lư xoay người, thấy Bảo Tích, đôi môi hé mở.
-Bảo Tích? Sao con ở chỗ này?
Cô nhìn hai người đối diện, nói:
-Tôi có công việc. Cũng không rảnh để đi chơi.
Bích Lư vẫn nhìn Bảo Tích, lúc này cũng không biết nên làm ra biểu tình gì. Đây là lần đầu tiên ba người cùng chạm mặt. Cô ta cũng nhìn ra quan hệ của Bảo Tích và Bích Nhàn hình như không tốt lắm, dù sao trong những năm này cô ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô con gái ruột này.
-Vậy để mẹ mời mọi người một bữa nhé.
-Không cần.
Bảo Tích nói:
-Chúng tôi tự ăn là được rồi. Cũng không phải không có tiền.
Bích Nhàn bị từ chối thẳng thừng thì có hơi xấu hổ:
-Chỉ là mẹ muốn mời thôi. Mọi người ăn vui vẻ nhé. Chúng tôi không quấy rầy
Bà ta nắm tay Bích Lư đi thẳng đến quầy phục vụ. Bảo Tích vẫn cắm cúi ăn trứng cút lộn, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Một người trong nhóm tò mò hỏi:
-Giám đốc Tích. Là mẹ cô thật sao? Sao hai người có vẻ xa cách vậy? Mà sao bà ta lại đi cùng Bích Lư?
Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thức ăn ra. Chờ người phục vụ đi xong, Bảo Tích thở dài:
-Chuyện dài lắm. Mà mọi người quan tâm làm gì. Có người trả tiền ăn rồi. Phần công tác phí dư ra sẽ chia cho mọi người mua quà đem về. Ăn đi thôi. Tôi đói lắm rồi.
Nghe đến được chia tiền, ai cũng hăm hở. Nhất là mấy cô gái trong tổ, nói là thành phố H có vài cửa hàng miễn thuế, các cô đang ngóng trông tới đây mua đồ giá rẻ, ban đêm chuẩn bị đi càng quét.
Bảo Tích không có nhu cầu đi mua sắm, nhưng cũng không muốn về khách sạn. Một mình cô dọc theo mép biển trên bờ cát đi dạo. Tự nhiên cô có cảm giác nếu có Hoàng Kỳ ở đây cùng nhau dạo chơi thì tốt biết mấy.
Bảo Tích xách giày lên tay, ở trên bờ cát giẫm ra giấu chân này đến giấu chân khác. Cô xoay ngược người lại đi thụt lùi, mắt nhìn xuống từng dấu chân hiện ra cảm giác thật vui vẻ. Nhưng được một lúc, phía sau lưng cảm giác chạm vào một người nào đó. Đang định mở miệng xin lỗi thì lúc quay người lại thấy Bích Nhàn đang đứng đó. Cảm giác vui vẻ trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Kể từ khi biết Bảo Tích và Hoàng Kỳ ở bên nhau, Bích Nhàn vẫn rất muốn cùng cô nói chuyện này, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cũng không có cơ hội, bởi cô không bao giờ chịu nghe điện thoại của bà. Lúc này vô tình gặp mặt, bà không muốn buông bỏ cơ hội, lại sợ Bảo Tích quay đầu đi luôn, thế là dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
-Bảo Tích, mẹ muốn nói chuyện với con một chút. Là chuyện của Hoàng Kỳ.
Bảo Tích nghĩ thầm sao bà ta cứ phải muốn dây dưa với cô làm gì chứ.
-Được, bà nói đi.
-Hai ngày trước mẹ nhìn thấy tin tức cậu ta và nữ minh tinh người Mỹ kia, cậu ta...
Bảo Tích hơi phiền:
-Tôi đã sớm nói với bà, chuyện của tôi không hề liên quan đến bà. Mấy chục năm nay đã như vậy. Giừo cũng như vậy. Sao bà cứ nắm lấy không buông là thế nào? Tôi cũng muốn nói cho bà rõ, đấy chỉ là hiểu lầm thôi.
-Mẹ biết chuyện lần này là hiểu lầm.
-Vậy bà còn muốn nói chuyện đó làm gì?
Bảo Tích cảm thấy Bích Nhàn thật sự có chút kỳ quái. Bao nhiêu năm bà ta không một lời hỏi han ngoài việc hằng tháng chuyển tiền vào một tài khoản cố định cho cô. Giờ đây cô chỉ quen bạn trai thôi mà, Hoàng Kỳ vừa đẹp trai lại còn có tiền, có quyền, nhìn thế nào cũng là chuyện tốt, không biết bà ta có ý gì lại muốn quản cô.
-Mẹ muốn nói rõ với con, Hoàng Kỳ người này kỳ thật không có tốt như cậu ta biểu hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.