Chương 115: KHÔNG LÀM PHIỀN EM
Sao Xanh
02/06/2023
Mà Hoàng Kỳ sau câu hỏi đó cũng không nói thêm chuyện gì, Bảo Tích tự nhiên cũng im lặng đi tới cổng trường. Thấy Hoàng Kỳ luôn mở di động ra xem, cô liền nói:
-Hay là anh về trước đi.
-Không cần đâu.
Sau khi lên xe thật lâu, hai người cũng chưa nói chuyện. Hôm nay Hoàng Kỳ tự mình lái xe. Bảo Tích nhìn đồng hồ chỉ vận tốc, mặt không biểu cảm hỏi:
-Hôm nay anh rất bận sao?
Hoàng Kỳ chống tay lên vô lăng, nhàn nhạt nói:
-Không có.
-Không bận sao anh lái xe nhanh như thế?
-Nhanh sao?
Bảo Tích không còn lời nào để nói đành mặc kệ anh. Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lấy di động ra nhìn. Lại là Bích Nhàn gọi điện thoại đến.
Cô cảm thấy tâm trạng hơi nhộn nhạo. Lúc đang muốn ngắt điện thoại, đột nhiên cảm giác ô tô đột ngột chuyển hướng.
Cô nghiêng đầu sang nhìn Hoàng Kỳ, chỉ thấy anh ngừng xe ở ven đường, đồng thời cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe đi xuống:
-Em muốn nhận thì cứ nhận đi. Tôi xuống xe, sẽ không làm phiền em đâu.
Cửa xe đóng lại, đồng thời người kia vì không kiên nhẫn cũng đã ngắt máy. Không gian nhỏ hẹp trong xe lập tức yên ắng đến mức cô chỉ nghe tiếng máy xe nổ một cách nhẹ nhàng.
Bảo Tích nhìn bóng dáng Hoàng Kỳ ở ven đường, trong miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa “Kít” một hơi, khói trắng lượn lờ bay lên ở trước mặt anh.
Bảo Tích tựa người vào cạnh cửa, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Tên đàn ông chó này sao thế? Tôi nhận điện thoại hay không liên quan gì đến anh sao? Cô hạ cửa sổ xe xuống nói vọng ra:
-Này, anh đến thời kỳ mãn kinh rồi à?
Hoàng Kỳ nghe thấy tiếng cô mới dập tắt, xoay người lên xe. Lúc đang cài đai an toàn, anh mở miệng hỏi:
-Nhanh như vậy nói chuyện xong rồi?
Bảo Tích bị sự lạnh nhạt khó hiểu chán ghét của anh đủ rồi, không muốn nhịn nữa. Dù sao anh muốn quái khí, tôi đây cũng không phiền anh.
Nghĩ đến đây, Bảo Tích im lặng mở dây đai an toàn, bước xuống xe. Cô đi dọc mép đường tìm cách bắt một chiếc taxi nhưng không thấy nên cứ thế bước đi.
Hoàng Kỳ thấy vậy liền xuống xe đuổi theo, níu lấy tay cô:
-Em đang giận dỗi gì vậy?
Bảo Tích giẫy giụa rút tay ra:
-Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng. Anh quái khí cho ai xem? Tôi cũng không mượn anh đến đón tôi. Ai hành anh mà lại làm thái độ đó với tôi chứ?
-Tôi.... em hiểu lầm rồi. Tôi tưởng tôi có mặt ở đó làm em ngại không bắt điện thoại nên mới...
-Không cần anh giải thích. Anh về đi. Tôi biết đường tự kiếm xe về.
Hoàng Kỳ giữ chặt tay cô không tha:
-Tôi đã nói sẽ đưa em về. Nếu em không quay lại, đừng trách tôi ôm em lên xe.
-Anh dám?
-Em thử xem tôi có dám không?
Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của anh, cô không chống cự nữa mà mặc cho anh kéo cô về xe. Tên này những lúc nổi điên thì cô không lường trước được anh sẽ làm gì.
Ngồi ở ghế phụ, cô ngẩng đầu tỉ mỉ mà đánh giá anh, ý nghĩ trong đầu dần dần hình thành, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Khó trách nhìn anh hôm nay có gì đó không đúng, anh thế này không phải là ghen rồi đi? Anh đây là ghen cái quái quỷ gì thế? Là anh đang theo đuổi tôi anh là bạn trai của tôi rồi nà ghen?
Thẳng đến khi trở lại chung cư, Bảo Tích cũng không thèm nói một câu với Hoàng Kỳ. Chờ sau khi cô đóng mạnh cửa xe lại bỏ đi lên, anh trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Đám người Cao Đình gọi cho anh từ sớm nhưng anh từ chối. Lúc Bảo Tích có điện thoại gọi đến anh lại nghĩ muốn uống một chút rượu nên giờ sẽ đến đó.
Khi Hoàng Kỳ đến nơi thì đám người kia đã khai cuộc. Thấy Hoàng Kỳ đến thì Cao Đình ngạc nhiên:
-Ủa, không phải cậu có việc sao?
-Xong sớm.
-Vậy thì uống một ly đi.
Anh nhận lấy ly rượu trên tay Cao Đình, ngửa cổ làm một hơi cạn sạch. Những người còn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn anh. Sao hôm nay anh uống ngọt vậy?
Trên bàn đang để chiếc điện thoại của Thạch Quân. Tình cờ màn hình lại đang là hình ảnh của Bảo Tích. Vẫn là tấm hình hôm cô tham dự phỏng vấn của đài truyền hình.
Hình như mọi người đang bàn tán gì đó về cô thì phải. Hoàng Kỳ tỉnh bơ tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại của Thạch Quân.
Thạch Quân liếc một cái cũng thấy Hoàng Kỳ đang dán mắt vào đó nên với tay muốn lấy lại điện thoại của mình, lại bị người đối diện lấy trước, đồng thời đưa đến trước mặt Hoàng Kỳ:
-Anh không nhìn thử à?Đây là cái người duy nhất không bị Thạch Quân làm cho điên đảo mà còn đá Thạch Quân một cái thật đau nữa đấy. Chiêm ngưỡng đi. Một đóa hồng có gai thật xinh đẹp.
Người nọ cười ha hả cúi đầu phóng to tấm hình lên, nhìn hồi lâu:
-Mà đây lại là thiết kế trưởng của Hoàng Anh. Nếu Thạch Quân mà thành công tán đổ thì không phải là....
Quay đầu lại đưa ánh mắt về phía Hoàng Kỳ bên kia, một đám người cũng hùa theo nhìn sang, xung quanh cố ý giảm thanh âm thấp nhất có thể.
Trong ánh mắt Hoàng Kỳ rất bình tĩnh, khom người gạt tàn thuốc:
-Không có chuyện đó đâu.
Chỉ có Thạch Quân là biết ý Hoàng Kỳ đang nói gì. Nhưng hắn cũng thấy tức trong lòng muốn phản pháo lại. Nhưng đúng lúc này điện thoại Hoàng Kỳ lại reo chuông.
-Hay là anh về trước đi.
-Không cần đâu.
Sau khi lên xe thật lâu, hai người cũng chưa nói chuyện. Hôm nay Hoàng Kỳ tự mình lái xe. Bảo Tích nhìn đồng hồ chỉ vận tốc, mặt không biểu cảm hỏi:
-Hôm nay anh rất bận sao?
Hoàng Kỳ chống tay lên vô lăng, nhàn nhạt nói:
-Không có.
-Không bận sao anh lái xe nhanh như thế?
-Nhanh sao?
Bảo Tích không còn lời nào để nói đành mặc kệ anh. Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lấy di động ra nhìn. Lại là Bích Nhàn gọi điện thoại đến.
Cô cảm thấy tâm trạng hơi nhộn nhạo. Lúc đang muốn ngắt điện thoại, đột nhiên cảm giác ô tô đột ngột chuyển hướng.
Cô nghiêng đầu sang nhìn Hoàng Kỳ, chỉ thấy anh ngừng xe ở ven đường, đồng thời cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe đi xuống:
-Em muốn nhận thì cứ nhận đi. Tôi xuống xe, sẽ không làm phiền em đâu.
Cửa xe đóng lại, đồng thời người kia vì không kiên nhẫn cũng đã ngắt máy. Không gian nhỏ hẹp trong xe lập tức yên ắng đến mức cô chỉ nghe tiếng máy xe nổ một cách nhẹ nhàng.
Bảo Tích nhìn bóng dáng Hoàng Kỳ ở ven đường, trong miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa “Kít” một hơi, khói trắng lượn lờ bay lên ở trước mặt anh.
Bảo Tích tựa người vào cạnh cửa, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Tên đàn ông chó này sao thế? Tôi nhận điện thoại hay không liên quan gì đến anh sao? Cô hạ cửa sổ xe xuống nói vọng ra:
-Này, anh đến thời kỳ mãn kinh rồi à?
Hoàng Kỳ nghe thấy tiếng cô mới dập tắt, xoay người lên xe. Lúc đang cài đai an toàn, anh mở miệng hỏi:
-Nhanh như vậy nói chuyện xong rồi?
Bảo Tích bị sự lạnh nhạt khó hiểu chán ghét của anh đủ rồi, không muốn nhịn nữa. Dù sao anh muốn quái khí, tôi đây cũng không phiền anh.
Nghĩ đến đây, Bảo Tích im lặng mở dây đai an toàn, bước xuống xe. Cô đi dọc mép đường tìm cách bắt một chiếc taxi nhưng không thấy nên cứ thế bước đi.
Hoàng Kỳ thấy vậy liền xuống xe đuổi theo, níu lấy tay cô:
-Em đang giận dỗi gì vậy?
Bảo Tích giẫy giụa rút tay ra:
-Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng. Anh quái khí cho ai xem? Tôi cũng không mượn anh đến đón tôi. Ai hành anh mà lại làm thái độ đó với tôi chứ?
-Tôi.... em hiểu lầm rồi. Tôi tưởng tôi có mặt ở đó làm em ngại không bắt điện thoại nên mới...
-Không cần anh giải thích. Anh về đi. Tôi biết đường tự kiếm xe về.
Hoàng Kỳ giữ chặt tay cô không tha:
-Tôi đã nói sẽ đưa em về. Nếu em không quay lại, đừng trách tôi ôm em lên xe.
-Anh dám?
-Em thử xem tôi có dám không?
Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của anh, cô không chống cự nữa mà mặc cho anh kéo cô về xe. Tên này những lúc nổi điên thì cô không lường trước được anh sẽ làm gì.
Ngồi ở ghế phụ, cô ngẩng đầu tỉ mỉ mà đánh giá anh, ý nghĩ trong đầu dần dần hình thành, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Khó trách nhìn anh hôm nay có gì đó không đúng, anh thế này không phải là ghen rồi đi? Anh đây là ghen cái quái quỷ gì thế? Là anh đang theo đuổi tôi anh là bạn trai của tôi rồi nà ghen?
Thẳng đến khi trở lại chung cư, Bảo Tích cũng không thèm nói một câu với Hoàng Kỳ. Chờ sau khi cô đóng mạnh cửa xe lại bỏ đi lên, anh trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Đám người Cao Đình gọi cho anh từ sớm nhưng anh từ chối. Lúc Bảo Tích có điện thoại gọi đến anh lại nghĩ muốn uống một chút rượu nên giờ sẽ đến đó.
Khi Hoàng Kỳ đến nơi thì đám người kia đã khai cuộc. Thấy Hoàng Kỳ đến thì Cao Đình ngạc nhiên:
-Ủa, không phải cậu có việc sao?
-Xong sớm.
-Vậy thì uống một ly đi.
Anh nhận lấy ly rượu trên tay Cao Đình, ngửa cổ làm một hơi cạn sạch. Những người còn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn anh. Sao hôm nay anh uống ngọt vậy?
Trên bàn đang để chiếc điện thoại của Thạch Quân. Tình cờ màn hình lại đang là hình ảnh của Bảo Tích. Vẫn là tấm hình hôm cô tham dự phỏng vấn của đài truyền hình.
Hình như mọi người đang bàn tán gì đó về cô thì phải. Hoàng Kỳ tỉnh bơ tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại của Thạch Quân.
Thạch Quân liếc một cái cũng thấy Hoàng Kỳ đang dán mắt vào đó nên với tay muốn lấy lại điện thoại của mình, lại bị người đối diện lấy trước, đồng thời đưa đến trước mặt Hoàng Kỳ:
-Anh không nhìn thử à?Đây là cái người duy nhất không bị Thạch Quân làm cho điên đảo mà còn đá Thạch Quân một cái thật đau nữa đấy. Chiêm ngưỡng đi. Một đóa hồng có gai thật xinh đẹp.
Người nọ cười ha hả cúi đầu phóng to tấm hình lên, nhìn hồi lâu:
-Mà đây lại là thiết kế trưởng của Hoàng Anh. Nếu Thạch Quân mà thành công tán đổ thì không phải là....
Quay đầu lại đưa ánh mắt về phía Hoàng Kỳ bên kia, một đám người cũng hùa theo nhìn sang, xung quanh cố ý giảm thanh âm thấp nhất có thể.
Trong ánh mắt Hoàng Kỳ rất bình tĩnh, khom người gạt tàn thuốc:
-Không có chuyện đó đâu.
Chỉ có Thạch Quân là biết ý Hoàng Kỳ đang nói gì. Nhưng hắn cũng thấy tức trong lòng muốn phản pháo lại. Nhưng đúng lúc này điện thoại Hoàng Kỳ lại reo chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.