Chương 43: KHÔNG NÓI CHUYỆN ĐÀNG HOÀNG ĐƯỢC
Sao Xanh
01/06/2023
Ban đêm trời mát mẻ rất thích hợp để đi tản bộ. Ở chung cư này có rất nhiều người già dắt theo trẻ nhỏ đi dạo thư giãn cười nói rất thoải
mái. Riêng Bảo Tích đang mang một bụng lửa nên không thấy thoải mái tý
nào.
Chiều nay tan làm cô không về nhà nổi mà đi loang quanh mua sắm cho đỡ bực người.
Mặc kệ rroif mà vẫn thấy tức. Cô lựa hết cả khu thương mại để mang về. Đến lúc này mới thấy ân hận, khi tay xách nách mang cả một lô túi nhỏ túi lớn đau hết cả tay.
Cũng vì như vậy, bước chân của cô không đi nhanh nổi. Biết vậy mua ít thôi, hoặc là gọi thêm Tiểu My đi theo xách cùng có phải đỡ hơn không.
Còn may là sáng nay cô mặc bộ Jean nên đi giày thể thao, nếu không có lẽ cô vứt hết đống đồ mới có thể về nhà.
Khi cô đi đến gần trước thang máy, phát hiện dây giày bị tuột ra. Cô chép miệng tránh sang bên cầu thang bộ, tìm chỗ để đồ thì bị ai đó giữ tay lại, một bóng người ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho cô.
Tự nhiên cảm thấy cảm động kinh khủng. Giống như cảnh người yêu buộc giày cho nhau trong phim Hàn Quốc ấy nhỉ.
Sau khi định thần thì dây giày đã được buộc xong. Người nào đó còn làm thêm một bước, đoạt lấy mấy cái túi lớn trong tay cô, hai ba bước đi lại bên thang máy bấm tầng 13, xong quay đầu lại nhìn cô.
-Hôm nay hình như không có tan ca, sao giờ mới về vậy?
Nhìn rõ mặt người kia, trong lòng Bảo Tích thất vọng tràn trề, cũng không phải rất muốn nói chuyện, nhưng người kia vừa mới cột dây giày cho cô đấy. Không thể phớt lờ, cô nhẹ nhàng Ừm một tiếng coi như là trả lời.
Trong lòng cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc chiều. “Cô ấy đối với Phó chủ tịch của chúng ta có một mực chung tình cũng nên”
Nghĩ đến câu nói này, nỗi bực tức Bảo Tích đã cố gắng kiềm chế suốt buổi chiều bất chợt trào lên. Phút giây lãng mạn tình tứ như phim Hàn Quốc lúc nãy như chưa hề xuất hiện trong đầu cô. Cô duỗi tay giật lại mấy cái túi của mình.
Nhưng Hoàng Kỳ không muốn buông.
-Tôi cầm giúp cô. Số túi này hơi nặng...
-Tôi không có tay sao? Cũng đâu cần anh phải giúp?
Đáy lòng Hoàng Kỳ dâng lên một cảm giác bất lực xen lẫn bực bội. Cái người trước mắt còn cố tình duỗi tay nắm lấy quai mấy chiếc túi tren tay anh giật mạnh rồi quay nguòi đi lên cầu thang bộ.
Là thật sự bực bội mà.
Hoàng Kỳ lập tức bắt lấy cánh tay người trước mặt:
-Bảo Tích, cô xác nhận muốn đi thang bộ thật sao?
Xúc cảm ở lòng bàn tay ấm nóng chạm vào tay cô, tim anh đập thịch một cái. Gần đây ở trong đầu luôn hiện lên rất nhiều lần hình ảnh của cô, càng lúc càng rõ ràng.
Ngay ở lúc Hoàng Kỳ đang ngẩn ngơ ra, Bảo Tích đột nhiên rút tay về, cô dùng nét mặt giống như gặp biến thái mà nhìn anh.
-Anh làm gì thế hả? Anh.... Tôi nói cho anh biết, anh dám động tay động chân với tôi, cho dù anh là ông chủ tôi cũng dám đi tố cáo anh tội quấy rối tình dục đấy!
Nói xong còn lui lại phía sau hai bước.
Hoàng Kỳ thật sự không biết nói cái gì.
Động tay động chân? Quấy rối tình dục? Là đang nói anh sao?
Ngực anh nghẹn một cơn tức, gằn giọng:
-Bảo Tích. Cô....
Ba chữ này nghe rất nặng nề, hình như là nghiến răng nghiến lợi.
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta.
Hai người chỉ cách xa nhau không đến nửa thước, vốn nên là một bầu không khí kiều diễm nhưng bốn phía lại tràn ngập mùi thuốc súng.
-Cô đừng có mà khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi.
Khiêu khích anh? Bảo Tích tức muốn bốc hỏa. Bà đây cũng không rảnh. Rốt cuộc là ai ở khiêu khích ai đây?
-Nói xong chưa?
Bảo Tích rất tức giận, nhưng ngữ khí ngược lại trở nên nhẹ nhàng:
-Vậy sau này ngoài công việc thì cách xa tôi ra một chút. Để không khéo tôi khiêu khích trúng bản tính xấu xa của anh.
Ngay lúc này cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi vào rồi ấn nút đóng cửa.
Hoàng Kỳ mang một bụng tức không có chỗ xả.
Ở phía ngoài, Kỳ Dương đứng bên xe, đang suy nghĩ lúc nào mới nên mang hành lý lên cho Hoàng Kỳ.
Anh chỉ bỏ lại một câu “Một lúc nữa”, cũng không biết “Một lúc nữa” này là bao lâu?
Cũng may cậu ta có liếc nhìn được bóng dáng người đẹp quen thuộc trong kia nên cũng hiểu đại khái vì sao được dặn là một lúc nữa.
Haizz. Boss của cậu có phải đã động tình rồi không?
Kỳ Dương nhìn đồng hồ, từ lúc Hoàng Kỳ xuống xe đến giờ cỡ khoảng hơn 10 phút rồi. Có lẽ muốn nói gì cũng đã nói xong. Có khi còn đưa nhau lên tầng rồi cũng nên.
Vì thế cậu ta nhờ tài xế mở cốp xe ra.
Mới vừa lấy vali ra, thì thấy Hoàng Kỳ đi ra từ cửa lớn. Wey, sao đã lại đi ra?
Bước chân boss có chút gấp gáp, làm cậu ta có dự cảm không lành.
Kỳ Dương theo bản năng lui một bước, người dán vào thân xe, hỏi:
-Phó chủ tịch, anh... quên đồ gì sao?
-Quay xe đi. Về nhà lớn.
Anh chỉ nói vài chữ như thế, mà trong lòng Kỳ Dương cảm nhận cơn bão như muốn nổ bất kỳ lúc nào, vội vàng đi mở cửa xe.
Hoàng Kỳ lại không lập tức lên xe. Kỳ Dương quay đầu lại, thấy anh đứng ở ven đường, đốt một điếu thuốc.
Chiều nay tan làm cô không về nhà nổi mà đi loang quanh mua sắm cho đỡ bực người.
Mặc kệ rroif mà vẫn thấy tức. Cô lựa hết cả khu thương mại để mang về. Đến lúc này mới thấy ân hận, khi tay xách nách mang cả một lô túi nhỏ túi lớn đau hết cả tay.
Cũng vì như vậy, bước chân của cô không đi nhanh nổi. Biết vậy mua ít thôi, hoặc là gọi thêm Tiểu My đi theo xách cùng có phải đỡ hơn không.
Còn may là sáng nay cô mặc bộ Jean nên đi giày thể thao, nếu không có lẽ cô vứt hết đống đồ mới có thể về nhà.
Khi cô đi đến gần trước thang máy, phát hiện dây giày bị tuột ra. Cô chép miệng tránh sang bên cầu thang bộ, tìm chỗ để đồ thì bị ai đó giữ tay lại, một bóng người ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho cô.
Tự nhiên cảm thấy cảm động kinh khủng. Giống như cảnh người yêu buộc giày cho nhau trong phim Hàn Quốc ấy nhỉ.
Sau khi định thần thì dây giày đã được buộc xong. Người nào đó còn làm thêm một bước, đoạt lấy mấy cái túi lớn trong tay cô, hai ba bước đi lại bên thang máy bấm tầng 13, xong quay đầu lại nhìn cô.
-Hôm nay hình như không có tan ca, sao giờ mới về vậy?
Nhìn rõ mặt người kia, trong lòng Bảo Tích thất vọng tràn trề, cũng không phải rất muốn nói chuyện, nhưng người kia vừa mới cột dây giày cho cô đấy. Không thể phớt lờ, cô nhẹ nhàng Ừm một tiếng coi như là trả lời.
Trong lòng cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc chiều. “Cô ấy đối với Phó chủ tịch của chúng ta có một mực chung tình cũng nên”
Nghĩ đến câu nói này, nỗi bực tức Bảo Tích đã cố gắng kiềm chế suốt buổi chiều bất chợt trào lên. Phút giây lãng mạn tình tứ như phim Hàn Quốc lúc nãy như chưa hề xuất hiện trong đầu cô. Cô duỗi tay giật lại mấy cái túi của mình.
Nhưng Hoàng Kỳ không muốn buông.
-Tôi cầm giúp cô. Số túi này hơi nặng...
-Tôi không có tay sao? Cũng đâu cần anh phải giúp?
Đáy lòng Hoàng Kỳ dâng lên một cảm giác bất lực xen lẫn bực bội. Cái người trước mắt còn cố tình duỗi tay nắm lấy quai mấy chiếc túi tren tay anh giật mạnh rồi quay nguòi đi lên cầu thang bộ.
Là thật sự bực bội mà.
Hoàng Kỳ lập tức bắt lấy cánh tay người trước mặt:
-Bảo Tích, cô xác nhận muốn đi thang bộ thật sao?
Xúc cảm ở lòng bàn tay ấm nóng chạm vào tay cô, tim anh đập thịch một cái. Gần đây ở trong đầu luôn hiện lên rất nhiều lần hình ảnh của cô, càng lúc càng rõ ràng.
Ngay ở lúc Hoàng Kỳ đang ngẩn ngơ ra, Bảo Tích đột nhiên rút tay về, cô dùng nét mặt giống như gặp biến thái mà nhìn anh.
-Anh làm gì thế hả? Anh.... Tôi nói cho anh biết, anh dám động tay động chân với tôi, cho dù anh là ông chủ tôi cũng dám đi tố cáo anh tội quấy rối tình dục đấy!
Nói xong còn lui lại phía sau hai bước.
Hoàng Kỳ thật sự không biết nói cái gì.
Động tay động chân? Quấy rối tình dục? Là đang nói anh sao?
Ngực anh nghẹn một cơn tức, gằn giọng:
-Bảo Tích. Cô....
Ba chữ này nghe rất nặng nề, hình như là nghiến răng nghiến lợi.
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta.
Hai người chỉ cách xa nhau không đến nửa thước, vốn nên là một bầu không khí kiều diễm nhưng bốn phía lại tràn ngập mùi thuốc súng.
-Cô đừng có mà khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi.
Khiêu khích anh? Bảo Tích tức muốn bốc hỏa. Bà đây cũng không rảnh. Rốt cuộc là ai ở khiêu khích ai đây?
-Nói xong chưa?
Bảo Tích rất tức giận, nhưng ngữ khí ngược lại trở nên nhẹ nhàng:
-Vậy sau này ngoài công việc thì cách xa tôi ra một chút. Để không khéo tôi khiêu khích trúng bản tính xấu xa của anh.
Ngay lúc này cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi vào rồi ấn nút đóng cửa.
Hoàng Kỳ mang một bụng tức không có chỗ xả.
Ở phía ngoài, Kỳ Dương đứng bên xe, đang suy nghĩ lúc nào mới nên mang hành lý lên cho Hoàng Kỳ.
Anh chỉ bỏ lại một câu “Một lúc nữa”, cũng không biết “Một lúc nữa” này là bao lâu?
Cũng may cậu ta có liếc nhìn được bóng dáng người đẹp quen thuộc trong kia nên cũng hiểu đại khái vì sao được dặn là một lúc nữa.
Haizz. Boss của cậu có phải đã động tình rồi không?
Kỳ Dương nhìn đồng hồ, từ lúc Hoàng Kỳ xuống xe đến giờ cỡ khoảng hơn 10 phút rồi. Có lẽ muốn nói gì cũng đã nói xong. Có khi còn đưa nhau lên tầng rồi cũng nên.
Vì thế cậu ta nhờ tài xế mở cốp xe ra.
Mới vừa lấy vali ra, thì thấy Hoàng Kỳ đi ra từ cửa lớn. Wey, sao đã lại đi ra?
Bước chân boss có chút gấp gáp, làm cậu ta có dự cảm không lành.
Kỳ Dương theo bản năng lui một bước, người dán vào thân xe, hỏi:
-Phó chủ tịch, anh... quên đồ gì sao?
-Quay xe đi. Về nhà lớn.
Anh chỉ nói vài chữ như thế, mà trong lòng Kỳ Dương cảm nhận cơn bão như muốn nổ bất kỳ lúc nào, vội vàng đi mở cửa xe.
Hoàng Kỳ lại không lập tức lên xe. Kỳ Dương quay đầu lại, thấy anh đứng ở ven đường, đốt một điếu thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.