Chương 184: LÚC ĐÓ EM SẼ NUÔI ANH.
Sao Xanh
02/06/2023
Tuy nhiên cô còn chưa lên tiếng thì Hoài An đã biết thân phận cười hì hì nịnh nọt:
-Truyện cổ Tích. Cậu đừng mặt nặng mày nhẹ với tớ thế. Chỉ tại mối làm ăn này thực sự hấp dẫn tớ…
-Vậy nên cậu muốn tớ bán mạng cho cậu sao? Coi tớ là nhà may đại trà sao?
Hoài An xua xua tay lắc đầu:
-Không có. Không hề nha.
-Vậy là cậu coi trọng tiền bạc hơn cả tình cảm chứ gì? Cậu có biết dạo này tớ bận tối mặt luôn không hả?
Hoài An chắp hai tay trước ngực cầu xin:
-Tớ biết. Tớ biết mình sai rồi. Xin lỗi cậu. Chỉ một lần này thôi. Sẽ không có lần sau.
-Hừ. Cậu còn dám có lần sau?
-A.. Không. Không có. Tớ hứa.
Cô cho Hoài An một cái liếc mắt rồi đứng lên bỏ đi trước:
-Nếu có lần sau tớ tuyệt giao với cậu.
---
Lại có thêm việc để bận rộn nên Bảo Tích không thể nào không bán mạng làm việc. Cả ngày trời cô vừa chỉnh sửa mẫu thiết kế vừa quay cuồng trong phòng vật liệu để chọn mẫu vải cho phù hợp. Vừa làm vừa mắng một trăm lẻ tám lần tổ tông nhà Hoài An.
Đến buổi trưa, Nghi Lâm lại sốt sắng tìm cô đi ăn cơm để lại được chia sẻ tin giật gân vừa đi hóng về.
-Cô biết không? Gần đây anh trai Phó chủ tịch cũng sắp về nước rồi, cô nói có phải là về tranh quyền đoạt vị hay không?
Nói xong, cô nàng dùng đũa chọc chọc khay đồ ăn, hai mắt lấp lánh nhìn Bảo Tích để quan sát phản ứng của cô.
-Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi. Cái gì mà đoạt quyền chứ?
-Hừm. Cô đừng có nghĩ đơn giản. Phải có chút cảm giác nguy cơ chứ. Từ trước tới giờ anh ta vẫn yên ổn sống ở nước ngoài. Đùng một cái nói về là về. Không phải về gây sự mới là chuyện lạ.
Bảo Tích trầm ngâm. Nghi Lâm nói vậy hình như cũng không phải là không có đạo lý. Một tập đoàn thời trang hoành tráng như thế chỉ do Hoàng Kỳnắm giữ. Người anh trai kia của anh luôn không thấy bóng dáng, sẽ không phải là muốn về phân một phần bánh gato gì đó chứ?
Buổi tối trên đường về nhà, Bảo Tích gọi điện thoại nói chuyện với Hoàng Kỳ, đặc biệt hỏi một chút.
-Hoàng Kỳ. Nghe nói anh trai anh sắp về nước rồi?
-Ừm. Em cũng biết quan tâm đến tin tức người nhà anh rồi sao?
-Hừ. Anh tự luyến vừa thôi. Em là nghe mấy người ở công ty đồn đại.
-Ồ. Tin tức bên lề của bọn họ có vẻ rất nhanh đấy.
Hoàng Kỳ dừng lại một chút:
-Bọn họ có nói gì nữa không?
Bảo Tích ngập ngừng:
-Có. Anh quan tâm sao?
-Ừm. Một chút
-Họ nói ….. Anh trai về chia tài sản, muốn húp một chén canh.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoàng Kỳ cười to lên.
-Ha ha... Ha... Nghĩ cũng được đấy.
Bảo Tích yên lặng. Trong đầu đang tự tưởng tượng ra tình cảnh chật vật của Hoàng Kỳ khi đấu tranh thất bại với anh trai, không chỉ không có của hồi môn, mà công việc ở Hoàng Anh cũng không giữ được. Đến lúc đó anh phải ngửa tay xin tiền tiêu vặt từ cô. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật thoải mái sung sướng mà.
Hoàng Kỳ chợt lên tíếng:
-Nếu đúng là anh ấy về tranh đoạt hết tài sản thì em nghĩ gì?
Bảo Tích chột dạ. Sao anh biết điều trong lòng cô nghĩ như vậy chứ?
-Không nghĩ gì cả. Lúc đó em sẽ nuôi anh. Chỉ cần anh đi chợ nấu cơm cho em mỗi ngày là được.
-Cũng được đấy. Khuyến mãi thêm chương trình mát xa buổi tối nữa được không?
-Đồ biến thái. Anh chết một mình đi.
Hoàng Kỳ bật cười ha hả trong điện thoại:
-Đúng rồi, em chưa gặp qua anh trai anh đúng không?
-Đúng. Chỉ nghe qua lời đồn đại.
Hoàng Kỳ không nói gì khác, đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện của ai đó gọi tên anh. Bảo Tích liền hỏi:
-Anh đang bận sao?
-Cũng hơi bận. Chỉ dành được vài phút nói chuyện cùng em thôi.
-Ừm, vậy em tắt đây. Anh làm việc đi.
Bảo Tích đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói,
-Đúng rồi, cuối tuần em sẽ đi họp mặt hội khóa thời đại học đấy.
-Ừm, thì sao? Nhanh như vậy đã bắt đầu muốn báo cáo hành trình rồi?
-Chỉ là muốn nói với anh một tiếng. Anh đừng tưởng bở.
Hoàng Kỳ sờ sờ gò má, khuôn mặt cười như không cười mà Bảo Tích không nhìn thấy.
Riêng Bảo Tích thì đang nghĩ, cô đặc biệt nói với anh về lần hội khóa này, chủ yếu là vì sẽ gặp lại Tần Dũng, cái người đã từng làm Hoàng Kỳ ghen bóng ghen gió dạo trước.
Chính Tần Dũng đại diện tổ chức lần hội khóa này nên trực tiếp gọi điện mời cô. Bởi sợ anh ghen nên muốn báo một tiếng. Nhưng nghe giọng điệu thờ ơ này có vẻ anh không còn nhớ. Vậy thì cô cũng không dại gì nhắc nhở.
Kệ. Dù sao cô cũng đã thông báo rồi.
Lần tụ họp này, Bảo Tích lại là tiêu điểm. Bởi sự kiện lùm xùm vừa qua ảnh hưởng quá lớn. Hầu hết bạn bè đều quan tâm. Lại nói thời học đại học phần lớn ai cũng thông cảm và thương xót hoàn cảnh khó khăn của cô. Cũng không ít người bĩu môi khinh thường cô một ngày chạy 3 4 công việc.
Giờ đây thấy cô thành công hơn họ nên cũng muốn hóng chuyện làm lành.
Vì xử lý công việc xong muộn nên Bảo Tích tới nơi thì gần như mọi người đều đông đủ cả. Lúc cô mở cửa bước vào đã thấy một nhóm nữ sinh đang xúm xít một chỗ nhìn qua.
-Ôi chao. Cuối cùng người đẹp cũng đến rồi, đang đợi mỗi cậu thôi đấy!
Bảo Tích nhìn đồng hồ, chậm hơn thời gian ấn định gần nửa tiếng. Cô cười xòa lấy lòng:
-Thật ngại quá. Mình tan làm hơi muộn.
-Truyện cổ Tích. Cậu đừng mặt nặng mày nhẹ với tớ thế. Chỉ tại mối làm ăn này thực sự hấp dẫn tớ…
-Vậy nên cậu muốn tớ bán mạng cho cậu sao? Coi tớ là nhà may đại trà sao?
Hoài An xua xua tay lắc đầu:
-Không có. Không hề nha.
-Vậy là cậu coi trọng tiền bạc hơn cả tình cảm chứ gì? Cậu có biết dạo này tớ bận tối mặt luôn không hả?
Hoài An chắp hai tay trước ngực cầu xin:
-Tớ biết. Tớ biết mình sai rồi. Xin lỗi cậu. Chỉ một lần này thôi. Sẽ không có lần sau.
-Hừ. Cậu còn dám có lần sau?
-A.. Không. Không có. Tớ hứa.
Cô cho Hoài An một cái liếc mắt rồi đứng lên bỏ đi trước:
-Nếu có lần sau tớ tuyệt giao với cậu.
---
Lại có thêm việc để bận rộn nên Bảo Tích không thể nào không bán mạng làm việc. Cả ngày trời cô vừa chỉnh sửa mẫu thiết kế vừa quay cuồng trong phòng vật liệu để chọn mẫu vải cho phù hợp. Vừa làm vừa mắng một trăm lẻ tám lần tổ tông nhà Hoài An.
Đến buổi trưa, Nghi Lâm lại sốt sắng tìm cô đi ăn cơm để lại được chia sẻ tin giật gân vừa đi hóng về.
-Cô biết không? Gần đây anh trai Phó chủ tịch cũng sắp về nước rồi, cô nói có phải là về tranh quyền đoạt vị hay không?
Nói xong, cô nàng dùng đũa chọc chọc khay đồ ăn, hai mắt lấp lánh nhìn Bảo Tích để quan sát phản ứng của cô.
-Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi. Cái gì mà đoạt quyền chứ?
-Hừm. Cô đừng có nghĩ đơn giản. Phải có chút cảm giác nguy cơ chứ. Từ trước tới giờ anh ta vẫn yên ổn sống ở nước ngoài. Đùng một cái nói về là về. Không phải về gây sự mới là chuyện lạ.
Bảo Tích trầm ngâm. Nghi Lâm nói vậy hình như cũng không phải là không có đạo lý. Một tập đoàn thời trang hoành tráng như thế chỉ do Hoàng Kỳnắm giữ. Người anh trai kia của anh luôn không thấy bóng dáng, sẽ không phải là muốn về phân một phần bánh gato gì đó chứ?
Buổi tối trên đường về nhà, Bảo Tích gọi điện thoại nói chuyện với Hoàng Kỳ, đặc biệt hỏi một chút.
-Hoàng Kỳ. Nghe nói anh trai anh sắp về nước rồi?
-Ừm. Em cũng biết quan tâm đến tin tức người nhà anh rồi sao?
-Hừ. Anh tự luyến vừa thôi. Em là nghe mấy người ở công ty đồn đại.
-Ồ. Tin tức bên lề của bọn họ có vẻ rất nhanh đấy.
Hoàng Kỳ dừng lại một chút:
-Bọn họ có nói gì nữa không?
Bảo Tích ngập ngừng:
-Có. Anh quan tâm sao?
-Ừm. Một chút
-Họ nói ….. Anh trai về chia tài sản, muốn húp một chén canh.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoàng Kỳ cười to lên.
-Ha ha... Ha... Nghĩ cũng được đấy.
Bảo Tích yên lặng. Trong đầu đang tự tưởng tượng ra tình cảnh chật vật của Hoàng Kỳ khi đấu tranh thất bại với anh trai, không chỉ không có của hồi môn, mà công việc ở Hoàng Anh cũng không giữ được. Đến lúc đó anh phải ngửa tay xin tiền tiêu vặt từ cô. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật thoải mái sung sướng mà.
Hoàng Kỳ chợt lên tíếng:
-Nếu đúng là anh ấy về tranh đoạt hết tài sản thì em nghĩ gì?
Bảo Tích chột dạ. Sao anh biết điều trong lòng cô nghĩ như vậy chứ?
-Không nghĩ gì cả. Lúc đó em sẽ nuôi anh. Chỉ cần anh đi chợ nấu cơm cho em mỗi ngày là được.
-Cũng được đấy. Khuyến mãi thêm chương trình mát xa buổi tối nữa được không?
-Đồ biến thái. Anh chết một mình đi.
Hoàng Kỳ bật cười ha hả trong điện thoại:
-Đúng rồi, em chưa gặp qua anh trai anh đúng không?
-Đúng. Chỉ nghe qua lời đồn đại.
Hoàng Kỳ không nói gì khác, đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện của ai đó gọi tên anh. Bảo Tích liền hỏi:
-Anh đang bận sao?
-Cũng hơi bận. Chỉ dành được vài phút nói chuyện cùng em thôi.
-Ừm, vậy em tắt đây. Anh làm việc đi.
Bảo Tích đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói,
-Đúng rồi, cuối tuần em sẽ đi họp mặt hội khóa thời đại học đấy.
-Ừm, thì sao? Nhanh như vậy đã bắt đầu muốn báo cáo hành trình rồi?
-Chỉ là muốn nói với anh một tiếng. Anh đừng tưởng bở.
Hoàng Kỳ sờ sờ gò má, khuôn mặt cười như không cười mà Bảo Tích không nhìn thấy.
Riêng Bảo Tích thì đang nghĩ, cô đặc biệt nói với anh về lần hội khóa này, chủ yếu là vì sẽ gặp lại Tần Dũng, cái người đã từng làm Hoàng Kỳ ghen bóng ghen gió dạo trước.
Chính Tần Dũng đại diện tổ chức lần hội khóa này nên trực tiếp gọi điện mời cô. Bởi sợ anh ghen nên muốn báo một tiếng. Nhưng nghe giọng điệu thờ ơ này có vẻ anh không còn nhớ. Vậy thì cô cũng không dại gì nhắc nhở.
Kệ. Dù sao cô cũng đã thông báo rồi.
Lần tụ họp này, Bảo Tích lại là tiêu điểm. Bởi sự kiện lùm xùm vừa qua ảnh hưởng quá lớn. Hầu hết bạn bè đều quan tâm. Lại nói thời học đại học phần lớn ai cũng thông cảm và thương xót hoàn cảnh khó khăn của cô. Cũng không ít người bĩu môi khinh thường cô một ngày chạy 3 4 công việc.
Giờ đây thấy cô thành công hơn họ nên cũng muốn hóng chuyện làm lành.
Vì xử lý công việc xong muộn nên Bảo Tích tới nơi thì gần như mọi người đều đông đủ cả. Lúc cô mở cửa bước vào đã thấy một nhóm nữ sinh đang xúm xít một chỗ nhìn qua.
-Ôi chao. Cuối cùng người đẹp cũng đến rồi, đang đợi mỗi cậu thôi đấy!
Bảo Tích nhìn đồng hồ, chậm hơn thời gian ấn định gần nửa tiếng. Cô cười xòa lấy lòng:
-Thật ngại quá. Mình tan làm hơi muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.