Chương 175: MẸ KHÔNG MẠNH MẼ ĐƯỢC NHƯ CON.
Sao Xanh
02/06/2023
Bích Nhàn cũng không ngu ngốc, đối với chuyện như thế này trời sinh mẫn cảm, Bảo Tích nói một chút đã biết ý cô là gì.
Sắc mặt Bích Nhàn lấy tốc độ mắt thường thấy được mà biến đổi:
-Ông ấy …. Lúc đó tình cảm giữa mẹ và ba con đã rạn nứt từ lâu… Thật sự không thể hàn gắn được.
Bà dừng lại một chút.
-Vì sao bây giờ con mới hỏi mẹ? Đã bao lâu rồi, gần mười năm! Bây giờ con mới nói với mẹ chuyện này?
-Bà nghĩ sự tổn thương bà gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao mà bắt một đứa trẻ 15 tuổi đi xác minh chuyện mẹ mình ngoại tình?
Bảo Tích không giải thích được cảm giác của mình lúc này.
Cô nhẫn nhịn mười năm, ai hỏi đều không nói gì, có người vẫn không hiểu được lý do vì sao cô không tiếp nhận được sự thật ba mẹ mình ly hôn.
Cô nghĩ đến, mặc kệ cô có tức giận đến đâu, loại chuyện mất thanh danh này, cuối cùng cô vẫn giữ chút mặt mũi cho Bích Nhàn.
Cho nên vẫn luôn yên lặng một mình gánh chịu uất ức trong lòng.
Kết quả bà ta còn muốn biết tại sao cô không hỏi thẳng bà ta. Bà ta coi cô như một con đần.
Thấy Bảo Tích không nói lời nào, Bích Nhàn lại hỏi:
-Vì tại sao đến bây giờ con lại hỏi mẹ?
-Bà muốn lúc đó tôi hỏi thế nào? Hỏi vì sao bà ngoại tình sau lưng ba tôi sao?
Bảo Tích tức giận gào lên:
-Khi đó tôi mới mười bốn tuổi, chứng kiến mẹ mình ôm ấp người đàn ông khác lén lút sau lưng ba mình. Bà nghĩ tôi còn có tâm trạng đi hỏi sao?
Loại chuyện ngày đó với học sinh cấp hai như Bảo Tích mà nói, vốn vượt ra khỏi phạm vi tư tưởng của cô.
Thẳng đến một năm sau, ba mẹ ly hôn, cô mới mơ hồ phản ứng được tình huống lúc ấy đã nghiêm trọng như thế nào.
Mấy năm sau, Bích Nhàn một năm ngẫu nhiên trở về tìm cô một hai lần, cũng không về nhà mà chờ ngay ở cửa trường học.
Khi đó, từ cách bà ăn mặc đến xe cộ, Bảo Tích có thể cảm giác được bà càng ngày càng sống tốt, còn ba cô thân thể bệnh tật, sức khỏe càng ngày càng kém đi.
Ngay từ đầu, Bích Nhàn và ba cô còn duy trì ngoài mặt bình thản nói vài câu.
Về sau ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bích Nhàn biết có giải thích cũng không có ý nghĩa, bà bưng chén canh đưa đến, dụi dụi mắt, nói:
-Con ăn một chút trước đi.
Bảo Tích ngồi ở đối diện, không thể đi ra khỏi cảm xúc của mình, cũng không muốn ăn gì.
Trong phòng khách có mở máy sưởi nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp nào hết.
Đồ ăn trước mặt dần nguội đi, trong lòng Bích Nhàn nhói lên từng cơn, nghẹn ngào nói:
-Bảo Tích, là mẹ có lỗi với con. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. Cho mẹ xin lỗi con. Hãy tha thứ cho mẹ được không?
Bảo Tích không kìm được hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Cô không nói được lời nào.
Bích Nhàn thấy cô im lặng thì nhẹ nhàng nói tiếp:
-Bao nhiêu năm rồi con không cho mẹ cơ hội gNăm nay, để mẹ ăn tết cùng con được không?
Hơn mười năm, hai người không cùng nhau ăn được bữa cơm nào, đừng nói là đón tết. Nhưng trong lòng không thoải mái, gặp mặt nhau có vui sao?
Bảo Tích ngẩng đầu lên nhìn bà với đôi mắt đỏ hoe:
- Mười bốn tuổi tôi bị mẹ vứt bỏ là sự thật. Trong vòng bốn năm, bà chủ động tới tìm tôi tổng cộng năm lần là sự thật, thời điểm ba tôi biết bà kết hôn, tâm tình không tốt đi ra ngoài uống rượu bị tai nạn, cũng là sự thật. Bà không hề biết sau mười bốn tuổi tôi lớn lên thế nào, bà dựa vào cái gì ở thời điểm tôi tự tay làm việc có đầy đủ tất cả không thiếu thứ gì lại muốn vui vẻ hòa thuận ăn tết với tôi? Bà lấy quyền gì mà đòi hỏi?
Bích Nhàn khóc nấc lên. Bà biết Bảo Tích sẽ không dễ dàng tha thứ. Tính cố chấp của cô bà rất hiểu.
-Bảo Tích. Hãy tha thứ cho mẹ. Tất cả là do mẹ yếu lòng. Khi đó mẹ còn quá trẻ, lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Đứng trước cơ hội được đổi đời, mẹ đã chọn cách rời xa ba con.
Bà sụt sùi đưa tay lên che mặt khóc. Bảo Tích không nói gì rút mấy tờ khăn giấy đưa sang. Cô cũng đang cay cay khóe mắt. Bích Nhàn nhận lấy đưa lên lau mũi, yếu ớt mở miệng:
-Nếu là con, con sẽ lựa chọn thế nào? Rời xa ba con, mẹ đã gây dựng được sự nghiệp, có được cuộc sống tốt hơn, cùng với việc tiếp tục ở lại với ba con, hầu như mẹ chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu là con, con chọn thế nào?
Không khí ở bốn phía cô đọng lại, dây thần kinh của BảoTích nhảy thình thịch, giống như một giây sau sẽ nổ tung.
-Vậy thì bà cứ việc sống cái cuộc sống tốt đẹp của bà đi. Tại sao lại tìm đến tôi làm gì? Không có bà, tôi vẫn sống sót đó thôi?
Bảo Tích đập đôi đũa trên tay xuống bàn, đứng lên đi vào phòng ngủ. Cô kéo ngăn kéo bàn trang điểm, lôi ra một tấm thẻ ngân hàng, đập mạnh xuống trước mặt Bích Nhàn:
-Đây. Tấm thẻ này chắc bà rất quen thuộc. Bà đưa cho ba tôi để bù đắp lại nỗi đau mà bà gây ra. Nhưng Xin lỗi. Ba con tôi chưa động vào đây một xu nào. Và tôi cũng không cần gây dựng sự nghiệp bằng cách bỏ chồng bỏ con như bà. Bà về đi.
Bích Nhàn cũng đứng dậy đi đến bên cạnh cô:
-Nhưng mẹ không mạnh mẽ được như con. Mẹ phải đứng trước sự lựa chọn ngã rẽ cuộc đời mình nên không thể không buông bỏ một trong hai. Mà bản thân con cũng lựa chọn ở lại cùng ba con đó thôi. Nếu lúc đó con theo mẹ, cuộc sống của con cũng không quá vất vả như thế.
Sắc mặt Bích Nhàn lấy tốc độ mắt thường thấy được mà biến đổi:
-Ông ấy …. Lúc đó tình cảm giữa mẹ và ba con đã rạn nứt từ lâu… Thật sự không thể hàn gắn được.
Bà dừng lại một chút.
-Vì sao bây giờ con mới hỏi mẹ? Đã bao lâu rồi, gần mười năm! Bây giờ con mới nói với mẹ chuyện này?
-Bà nghĩ sự tổn thương bà gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao mà bắt một đứa trẻ 15 tuổi đi xác minh chuyện mẹ mình ngoại tình?
Bảo Tích không giải thích được cảm giác của mình lúc này.
Cô nhẫn nhịn mười năm, ai hỏi đều không nói gì, có người vẫn không hiểu được lý do vì sao cô không tiếp nhận được sự thật ba mẹ mình ly hôn.
Cô nghĩ đến, mặc kệ cô có tức giận đến đâu, loại chuyện mất thanh danh này, cuối cùng cô vẫn giữ chút mặt mũi cho Bích Nhàn.
Cho nên vẫn luôn yên lặng một mình gánh chịu uất ức trong lòng.
Kết quả bà ta còn muốn biết tại sao cô không hỏi thẳng bà ta. Bà ta coi cô như một con đần.
Thấy Bảo Tích không nói lời nào, Bích Nhàn lại hỏi:
-Vì tại sao đến bây giờ con lại hỏi mẹ?
-Bà muốn lúc đó tôi hỏi thế nào? Hỏi vì sao bà ngoại tình sau lưng ba tôi sao?
Bảo Tích tức giận gào lên:
-Khi đó tôi mới mười bốn tuổi, chứng kiến mẹ mình ôm ấp người đàn ông khác lén lút sau lưng ba mình. Bà nghĩ tôi còn có tâm trạng đi hỏi sao?
Loại chuyện ngày đó với học sinh cấp hai như Bảo Tích mà nói, vốn vượt ra khỏi phạm vi tư tưởng của cô.
Thẳng đến một năm sau, ba mẹ ly hôn, cô mới mơ hồ phản ứng được tình huống lúc ấy đã nghiêm trọng như thế nào.
Mấy năm sau, Bích Nhàn một năm ngẫu nhiên trở về tìm cô một hai lần, cũng không về nhà mà chờ ngay ở cửa trường học.
Khi đó, từ cách bà ăn mặc đến xe cộ, Bảo Tích có thể cảm giác được bà càng ngày càng sống tốt, còn ba cô thân thể bệnh tật, sức khỏe càng ngày càng kém đi.
Ngay từ đầu, Bích Nhàn và ba cô còn duy trì ngoài mặt bình thản nói vài câu.
Về sau ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bích Nhàn biết có giải thích cũng không có ý nghĩa, bà bưng chén canh đưa đến, dụi dụi mắt, nói:
-Con ăn một chút trước đi.
Bảo Tích ngồi ở đối diện, không thể đi ra khỏi cảm xúc của mình, cũng không muốn ăn gì.
Trong phòng khách có mở máy sưởi nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp nào hết.
Đồ ăn trước mặt dần nguội đi, trong lòng Bích Nhàn nhói lên từng cơn, nghẹn ngào nói:
-Bảo Tích, là mẹ có lỗi với con. Nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. Cho mẹ xin lỗi con. Hãy tha thứ cho mẹ được không?
Bảo Tích không kìm được hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Cô không nói được lời nào.
Bích Nhàn thấy cô im lặng thì nhẹ nhàng nói tiếp:
-Bao nhiêu năm rồi con không cho mẹ cơ hội gNăm nay, để mẹ ăn tết cùng con được không?
Hơn mười năm, hai người không cùng nhau ăn được bữa cơm nào, đừng nói là đón tết. Nhưng trong lòng không thoải mái, gặp mặt nhau có vui sao?
Bảo Tích ngẩng đầu lên nhìn bà với đôi mắt đỏ hoe:
- Mười bốn tuổi tôi bị mẹ vứt bỏ là sự thật. Trong vòng bốn năm, bà chủ động tới tìm tôi tổng cộng năm lần là sự thật, thời điểm ba tôi biết bà kết hôn, tâm tình không tốt đi ra ngoài uống rượu bị tai nạn, cũng là sự thật. Bà không hề biết sau mười bốn tuổi tôi lớn lên thế nào, bà dựa vào cái gì ở thời điểm tôi tự tay làm việc có đầy đủ tất cả không thiếu thứ gì lại muốn vui vẻ hòa thuận ăn tết với tôi? Bà lấy quyền gì mà đòi hỏi?
Bích Nhàn khóc nấc lên. Bà biết Bảo Tích sẽ không dễ dàng tha thứ. Tính cố chấp của cô bà rất hiểu.
-Bảo Tích. Hãy tha thứ cho mẹ. Tất cả là do mẹ yếu lòng. Khi đó mẹ còn quá trẻ, lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Đứng trước cơ hội được đổi đời, mẹ đã chọn cách rời xa ba con.
Bà sụt sùi đưa tay lên che mặt khóc. Bảo Tích không nói gì rút mấy tờ khăn giấy đưa sang. Cô cũng đang cay cay khóe mắt. Bích Nhàn nhận lấy đưa lên lau mũi, yếu ớt mở miệng:
-Nếu là con, con sẽ lựa chọn thế nào? Rời xa ba con, mẹ đã gây dựng được sự nghiệp, có được cuộc sống tốt hơn, cùng với việc tiếp tục ở lại với ba con, hầu như mẹ chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu là con, con chọn thế nào?
Không khí ở bốn phía cô đọng lại, dây thần kinh của BảoTích nhảy thình thịch, giống như một giây sau sẽ nổ tung.
-Vậy thì bà cứ việc sống cái cuộc sống tốt đẹp của bà đi. Tại sao lại tìm đến tôi làm gì? Không có bà, tôi vẫn sống sót đó thôi?
Bảo Tích đập đôi đũa trên tay xuống bàn, đứng lên đi vào phòng ngủ. Cô kéo ngăn kéo bàn trang điểm, lôi ra một tấm thẻ ngân hàng, đập mạnh xuống trước mặt Bích Nhàn:
-Đây. Tấm thẻ này chắc bà rất quen thuộc. Bà đưa cho ba tôi để bù đắp lại nỗi đau mà bà gây ra. Nhưng Xin lỗi. Ba con tôi chưa động vào đây một xu nào. Và tôi cũng không cần gây dựng sự nghiệp bằng cách bỏ chồng bỏ con như bà. Bà về đi.
Bích Nhàn cũng đứng dậy đi đến bên cạnh cô:
-Nhưng mẹ không mạnh mẽ được như con. Mẹ phải đứng trước sự lựa chọn ngã rẽ cuộc đời mình nên không thể không buông bỏ một trong hai. Mà bản thân con cũng lựa chọn ở lại cùng ba con đó thôi. Nếu lúc đó con theo mẹ, cuộc sống của con cũng không quá vất vả như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.