Chương 192: RỐT CUỘC KHI NÀO ANH VỀ
Sao Xanh
02/06/2023
Dù sao cũng là tiệc đính hôn của người quen, khách khứa không nên lấn át chủ nhà, Bảo Tích tự thiết kế thêm cho mình một bộ váy đuôi cá trân
châu trắng.
Kiểu dáng rất đơn giản, ôm sát dáng người cô.
Cô đứng trước gương chụp ảnh gửi cho Hoàng Kỳ.
“Đẹp không?”
Đợi hai phút, Hoàng Kỳ không trả lời, cô cũng không quan tâm.
Hôm qua lúc gọi video với anh, anh vẫn còn đang ở Singapore, vừa nói chuyện vừa làm việc, lúc này hẳn là đang ngủ bù.
Cô phải đi lòng vòng kiểm tra tình hình kinh doanh đầu năm của mấy cửa hàng.
Trên đường đi bất chợt nhìn thấy tiệm áo cưới. Cô bé phục vụ thấy cô nhìn ngó thì nhiệt tình chào mời.
Dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, Bảo Tích theo cô gái đi lên xem váy mẫu. Nhưng mới vừa lên cầu thang, cô lại nghe được vài tiếng nói quen thuộc.
Chờ tầm nhìn trống trải, cô lại thấy người đứng trước gương lại là Bích Lư và Bích Nhàn. Không phải nói. Ngay cả chữ lót tên hai người cũng rất hợp nhau.
Bích Lư mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tà váy nạm những viên lấp lánh, cô ấy vừa động, tà váy lập tức rực rỡ lung linh.
Bích Nhàn ở bên cạnh Bích Lư bận trước bận sau, trong chốc lát nói eo còn phải lại thu một chút, trong chốc lát lại nói vai thật chặt.
-Bộ áo Bảo Tích thiết kế cho con đúng là độc nhất vô nhị, vừa vặn khéo léo.
-Vâng. Nhưng con không thể dùng váy cưới cho lễ đính hôn được. Mà nhờ chị ấy cả hai bộ thì ngại quá. Thôi thì tùy tiện thôi. Sửa sơ qua một chút là được rồi.
-Không thể. Cả đời chỉ đính hôn có một lần, sao lại có thể sơ qua được.
Bích Lư cúi đầu sửa sửa chân váy, nói thầm nói:
-Ai biết có phải chỉ một lần duy nhất hay không.
Sắc mặt Bích Nhàn thay đổi, lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng:
-Lư à.…… Thật sự ba mẹ rất có lỗi với con.
Hai người họ không chút ý đến sau lưng có người, âm thanh nói chuyện không nhỏ, Bảo Tích nghe được rõ ràng.
Cô nhíu nhíu mày. Bà có lỗi đâu phải chỉ với một mình cô ấy.
Bích Lư mệt mỏi, cầm theo tà váy ngồi lên trên ghế sô pha, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:
-Là con tình nguyện. Mẹ đâu có lỗi gì? Hơn nữa Thạch Quân cũng không tệ, rất đẹp trai, còn trẻ, nhà lại có tiền. Nếu như ly hôn, con còn có thể chia được một khoản tiền lớn.
Bích Nhàn hít sâu một hơi, ngồi xuống ôm lấy Bích Lư, để cô dựa đầu vào bên vai mình.
-Không có việc gì đâu. Nếu như nó đối xử không tốt với con, con có thể về nhà. Không cần tiền bạc, mẹ sẽ nuôi con.
Bảo Tích ở phía sau nhìn một màn này, cảm thấy có chút chạnh lòng, giống như cô chính là người ngoài đi lướt qua khung cảnh vui vẻ hạnh phúc của nhà người ta.
Chỉ là cô còn chưa kịp xoay người, cô bé nhân viên đã lên tiếng hỏi cô muốn chọn mẫu nào.
Bích Lư từ trong quay ra đã nhìn thấy cô.
-Kia… Bảo Tích. Chị làm gì ở đây?
Bích Nhàn cũng quay đầu nhìn lại. Bảo Tích không thể bỏ đi:
-Tôi đi kiểm tra cửa hàng. Tiện thể muốn ghé xem vài mẫu áo cưới.
Bích Nhàn gượng cười với cô:
-Bảo Tích. Chào con.
Bảo Tích không trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.
Bích Lư quay đầu lại đánh giá hai người, đột nhiên nắm tà váy nói:
-Con đi đổi đồ khác đây. Hai người nói chuyện với nhau đi.
Cô ta đi vào gian thay đồ, mà Bích Nhàn vẫn nhìn chằm chằm Bảo Tích. Hai người đã hơn nửa năm không gặp.
Nếu là ngày thường, Bảo Tích đã sớm bỏ đi rồi. Nhưng hôm nay không giống. Cô im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
-Hôm nay chính là ngày mà bà xách vali bỏ ba con tôi đi năm đó.
Bích Nhàn hơi sửng sốt một chút, rõ ràng không nhớ rõ. Đây là phản ứng nằm trong dự đoán của Bảo Tích. Cô thở dài:
-Bỏ đi! Tôi đi trước.
-Chờ một chút.
Bích Nhàn gọi cô lại:
-Bảo Tích. Có một số việc. trước kia mẹ không nói là vì con còn nhỏ không hiểu được.
Bảo Tích cắt ngang:
-Những gì không cần thiết thì không cần nói.
Bích Nhàn dường như đang lựa lời nói, nghẹn một lát:
-Mẹ rất xin lỗi con. Vì tự do của mình, mẹ đã li hôn với ba con và bỏ lại con. Điểm này, mẹ thừa nhận, mẹ thật ích kỷ.
Bà giương mắt nhìn về phía Bảo Tích, nết nhăn ở khóe mắt ngay cả trang điểm cũng không che đi được.
-Là mẹ có lỗi với con, không ở bên cạnh nhìn con lớn lên, không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.
Bích Lư ở trong phòng thay đồ thật lâu để cho hai người có thời gian tâm sự, cách kẽ hở nhìn ra ngoài vài lần, rốt cuộc chờ đến khi Bảo Tích đứng dậy.
Cô hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy Bích Nhàn nói:
-Con không thể cho mẹ một cơ hội bồi thường sao?
Tay cầm nắm cửa định mở thì dừng lại. Bích Lư lại yên lặng lui trở về.
Bảo Tích im lặng rất lâu, chỉ nói hai từ:
-Bỏ đi.
Bồi thường thì sao nào? Có cái gì phải bồi thường đâu?
Bảo Tích nhún vai:
-Lúc tôi cần, bà không có. Lúc tôi không cần nữa, bà lại muốn bồi thường? Lúc còn nhỏ, tôi cần bộ quần áo mới, cần một cái bánh vào ngày sinh nhật. Giờ bà cho tôi sao? Không ý nghĩa, bây giờ tôi không cần.
Bích Nhàn nhắm mắt hít một hơi thật sâu:
-Bảo Tích, chúng ta dù sao cũng là mẹ con.
-Điều này tôi không phủ nhận, cả đời không có cách thay đổi. Nhưng lúc tôi cần nhất bà lại không ở bên tôi, giờ tôi đã trưởng thàmh, cái gì cũng có thể tự mua. Thậm chí chỗ dựa lớn nhất của tôi bây giờ là bạn trai tôi. Tôi không cần gì nữa.
Nhìn Bích Nhàn dường như chưa hiểu rõ, cô từng câu từng chữ mà giải thích:
-Nói cách khác, đền bù bây giờ của bà đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng. Bà nên dành tinh lực lỗ cho gia đình hiện tại của mình thì hơn.
Cô quay người không lưu luyến rời đi. Khi ra đến bên ngoài, tài xế còn ở cửa chờ cô.
Bảo Tích đứng ở ven đường, không vội vã lên xe. Cũng hơi thấy lạ bởi lúc sáng cô đi taxi và không hề báo địa điểm cho tài xế. Nhưng chuyện này cũng không chiếm tâm trí cô bằng chuyện vừa xảy ra.
Cô suy nghĩ lại những lời hôm nay nói với Bích Nhàn, như có một cái gai nhọn đâm ở trong lòng rốt cuộc cũng được rút ra. Bình thường trở lại, nhưng cũng hơi đau.
Vừa lúc di động rung lên một cái, Bảo Tích lấy ra nhìn thoáng qua. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, Hoàng Kỳ trả lời lại cô một chữ: “Đẹp.”
Trả lời cho có lệ vậy sao. Tức chết cô rồi.
Bảo Tích vừa xoay người ngồi xuống vệ đường, vừa gọi cho Hoàng Kỳ. Chuông reo hai tiếng, anh rất nhanh đã nhận điện thoại.
-Hoàng Kỳ. Anh giỡn mặt với em sao? Mấy tiếng đồng hồ không nhận điện thoại. Lại còn nhắn đúng một chữ. Rốt cuộc khi nào anh về?
Kiểu dáng rất đơn giản, ôm sát dáng người cô.
Cô đứng trước gương chụp ảnh gửi cho Hoàng Kỳ.
“Đẹp không?”
Đợi hai phút, Hoàng Kỳ không trả lời, cô cũng không quan tâm.
Hôm qua lúc gọi video với anh, anh vẫn còn đang ở Singapore, vừa nói chuyện vừa làm việc, lúc này hẳn là đang ngủ bù.
Cô phải đi lòng vòng kiểm tra tình hình kinh doanh đầu năm của mấy cửa hàng.
Trên đường đi bất chợt nhìn thấy tiệm áo cưới. Cô bé phục vụ thấy cô nhìn ngó thì nhiệt tình chào mời.
Dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, Bảo Tích theo cô gái đi lên xem váy mẫu. Nhưng mới vừa lên cầu thang, cô lại nghe được vài tiếng nói quen thuộc.
Chờ tầm nhìn trống trải, cô lại thấy người đứng trước gương lại là Bích Lư và Bích Nhàn. Không phải nói. Ngay cả chữ lót tên hai người cũng rất hợp nhau.
Bích Lư mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tà váy nạm những viên lấp lánh, cô ấy vừa động, tà váy lập tức rực rỡ lung linh.
Bích Nhàn ở bên cạnh Bích Lư bận trước bận sau, trong chốc lát nói eo còn phải lại thu một chút, trong chốc lát lại nói vai thật chặt.
-Bộ áo Bảo Tích thiết kế cho con đúng là độc nhất vô nhị, vừa vặn khéo léo.
-Vâng. Nhưng con không thể dùng váy cưới cho lễ đính hôn được. Mà nhờ chị ấy cả hai bộ thì ngại quá. Thôi thì tùy tiện thôi. Sửa sơ qua một chút là được rồi.
-Không thể. Cả đời chỉ đính hôn có một lần, sao lại có thể sơ qua được.
Bích Lư cúi đầu sửa sửa chân váy, nói thầm nói:
-Ai biết có phải chỉ một lần duy nhất hay không.
Sắc mặt Bích Nhàn thay đổi, lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng:
-Lư à.…… Thật sự ba mẹ rất có lỗi với con.
Hai người họ không chút ý đến sau lưng có người, âm thanh nói chuyện không nhỏ, Bảo Tích nghe được rõ ràng.
Cô nhíu nhíu mày. Bà có lỗi đâu phải chỉ với một mình cô ấy.
Bích Lư mệt mỏi, cầm theo tà váy ngồi lên trên ghế sô pha, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:
-Là con tình nguyện. Mẹ đâu có lỗi gì? Hơn nữa Thạch Quân cũng không tệ, rất đẹp trai, còn trẻ, nhà lại có tiền. Nếu như ly hôn, con còn có thể chia được một khoản tiền lớn.
Bích Nhàn hít sâu một hơi, ngồi xuống ôm lấy Bích Lư, để cô dựa đầu vào bên vai mình.
-Không có việc gì đâu. Nếu như nó đối xử không tốt với con, con có thể về nhà. Không cần tiền bạc, mẹ sẽ nuôi con.
Bảo Tích ở phía sau nhìn một màn này, cảm thấy có chút chạnh lòng, giống như cô chính là người ngoài đi lướt qua khung cảnh vui vẻ hạnh phúc của nhà người ta.
Chỉ là cô còn chưa kịp xoay người, cô bé nhân viên đã lên tiếng hỏi cô muốn chọn mẫu nào.
Bích Lư từ trong quay ra đã nhìn thấy cô.
-Kia… Bảo Tích. Chị làm gì ở đây?
Bích Nhàn cũng quay đầu nhìn lại. Bảo Tích không thể bỏ đi:
-Tôi đi kiểm tra cửa hàng. Tiện thể muốn ghé xem vài mẫu áo cưới.
Bích Nhàn gượng cười với cô:
-Bảo Tích. Chào con.
Bảo Tích không trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.
Bích Lư quay đầu lại đánh giá hai người, đột nhiên nắm tà váy nói:
-Con đi đổi đồ khác đây. Hai người nói chuyện với nhau đi.
Cô ta đi vào gian thay đồ, mà Bích Nhàn vẫn nhìn chằm chằm Bảo Tích. Hai người đã hơn nửa năm không gặp.
Nếu là ngày thường, Bảo Tích đã sớm bỏ đi rồi. Nhưng hôm nay không giống. Cô im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
-Hôm nay chính là ngày mà bà xách vali bỏ ba con tôi đi năm đó.
Bích Nhàn hơi sửng sốt một chút, rõ ràng không nhớ rõ. Đây là phản ứng nằm trong dự đoán của Bảo Tích. Cô thở dài:
-Bỏ đi! Tôi đi trước.
-Chờ một chút.
Bích Nhàn gọi cô lại:
-Bảo Tích. Có một số việc. trước kia mẹ không nói là vì con còn nhỏ không hiểu được.
Bảo Tích cắt ngang:
-Những gì không cần thiết thì không cần nói.
Bích Nhàn dường như đang lựa lời nói, nghẹn một lát:
-Mẹ rất xin lỗi con. Vì tự do của mình, mẹ đã li hôn với ba con và bỏ lại con. Điểm này, mẹ thừa nhận, mẹ thật ích kỷ.
Bà giương mắt nhìn về phía Bảo Tích, nết nhăn ở khóe mắt ngay cả trang điểm cũng không che đi được.
-Là mẹ có lỗi với con, không ở bên cạnh nhìn con lớn lên, không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.
Bích Lư ở trong phòng thay đồ thật lâu để cho hai người có thời gian tâm sự, cách kẽ hở nhìn ra ngoài vài lần, rốt cuộc chờ đến khi Bảo Tích đứng dậy.
Cô hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy Bích Nhàn nói:
-Con không thể cho mẹ một cơ hội bồi thường sao?
Tay cầm nắm cửa định mở thì dừng lại. Bích Lư lại yên lặng lui trở về.
Bảo Tích im lặng rất lâu, chỉ nói hai từ:
-Bỏ đi.
Bồi thường thì sao nào? Có cái gì phải bồi thường đâu?
Bảo Tích nhún vai:
-Lúc tôi cần, bà không có. Lúc tôi không cần nữa, bà lại muốn bồi thường? Lúc còn nhỏ, tôi cần bộ quần áo mới, cần một cái bánh vào ngày sinh nhật. Giờ bà cho tôi sao? Không ý nghĩa, bây giờ tôi không cần.
Bích Nhàn nhắm mắt hít một hơi thật sâu:
-Bảo Tích, chúng ta dù sao cũng là mẹ con.
-Điều này tôi không phủ nhận, cả đời không có cách thay đổi. Nhưng lúc tôi cần nhất bà lại không ở bên tôi, giờ tôi đã trưởng thàmh, cái gì cũng có thể tự mua. Thậm chí chỗ dựa lớn nhất của tôi bây giờ là bạn trai tôi. Tôi không cần gì nữa.
Nhìn Bích Nhàn dường như chưa hiểu rõ, cô từng câu từng chữ mà giải thích:
-Nói cách khác, đền bù bây giờ của bà đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng. Bà nên dành tinh lực lỗ cho gia đình hiện tại của mình thì hơn.
Cô quay người không lưu luyến rời đi. Khi ra đến bên ngoài, tài xế còn ở cửa chờ cô.
Bảo Tích đứng ở ven đường, không vội vã lên xe. Cũng hơi thấy lạ bởi lúc sáng cô đi taxi và không hề báo địa điểm cho tài xế. Nhưng chuyện này cũng không chiếm tâm trí cô bằng chuyện vừa xảy ra.
Cô suy nghĩ lại những lời hôm nay nói với Bích Nhàn, như có một cái gai nhọn đâm ở trong lòng rốt cuộc cũng được rút ra. Bình thường trở lại, nhưng cũng hơi đau.
Vừa lúc di động rung lên một cái, Bảo Tích lấy ra nhìn thoáng qua. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, Hoàng Kỳ trả lời lại cô một chữ: “Đẹp.”
Trả lời cho có lệ vậy sao. Tức chết cô rồi.
Bảo Tích vừa xoay người ngồi xuống vệ đường, vừa gọi cho Hoàng Kỳ. Chuông reo hai tiếng, anh rất nhanh đã nhận điện thoại.
-Hoàng Kỳ. Anh giỡn mặt với em sao? Mấy tiếng đồng hồ không nhận điện thoại. Lại còn nhắn đúng một chữ. Rốt cuộc khi nào anh về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.