Chương 157: TẶNG QUÀ NĂM MỚI.
Sao Xanh
02/06/2023
Ra đến trước cửa, sau khi bấm chốt trong, khép lại cánh cửa phòng thì trái tim cậu mới lộp bộp rơi xuống. Không biết boss có để bụng khi cậu
phá hư chuyện tình yêu của boss hay không nữa.
Kỳ Dương vò đầu rồi rời khỏi đó. Dự cảm là cái Tết Dương lịch này cậu ăn không ngon rồi đây.
Bên trong phòng tổng tài, Hoàng Kỳ xoay đầu về phía Bảo Tích đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt chạm nhau, BảoTích không nhịn được che miệng cười.
Hoàng nhếch nhếch cái cằm:
-Cười cái gì? Giờ chúng ta tiếp tục chuyện dở dang lúc nãy chứ nhỉ?
Tiếp tục cái đầu anh. Đã bị hiểu lầm xấu hổ đến như vậy còn muốn tiếp tục sao? Anh có liêm sỉ không vậy? Cô trực tiếp lấy hộp ở phía sau lưng ra, ném vào người anh:
-Quà của em.
Hoàng Kỳ nhìn thẳng vào cô, cũng không buồn nhặt chiếc hộp. Bảo Tích bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên. Cái người này không phải đang chê quà của cô nhỏ bé rẻ tiền đi. Cô không thèm nói, trực tiếp ra tay. Mở chiếc hộp lấy cà vạt, kéo anh lại gần mình, cô vừa thắt vừa nói:
-Ai không biết hàng anh dùng toàn đặt trước? Quà này kém hơn những cái anh vẫn dùng, nhưng nếu anh dám chê không thích nó, em không ngại dùng nó lấy mạng anh.
Bảo Tích phát hiện, bây giờ đối diện với dáng vẻ nổi khùng của cô, Hoàng Kỳ đã không thèm để ý nữa rồi. Anh nghe thấy hai chữ “ lấy mạng” không những không bất ngờ ngược lại cười phá lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô không chớp.
Đúng lúc này có người ấn chuông cửa. Ừ, lịch sự hơn tên Kỳ Dương lúc nãy nhiều. Bảo Tích bỏ tay ra khỏi người anh, ngồi ngay ngắn trên ghế. Dù sao thêm một người nghĩ họ có gì mờ ám trong này cũng không nhiều.
Một người trợ lí mang hai hộp cơm vào, mỉm cười chào hai người xong thì khom lưng bày đồ ăn ra bàn. Hoàng Kỳ cúi đầu cài lại cà vạt thì trợ lý cũng đã bày đồ ăn xong, không tiếng động đi ra ngoài.
-Ăn cơm thôi. Mấy ngày gần đây anh đều không đi ra ngoài được.
-Vậy sao không đi ra ngoài ăn. Dù sao mai cũng nghỉ lễ rồi.
-Không được. Anh còn đang dang dở một hồ sơ cho buổi hoạt động thời trang đầu năm mới. Sang năm chúng ta đẩy mạnh thị trường đầu tư ra miền bắc. À. Tối ngày mốt là đại thọ bảy mươi tuổi của chú Thạch Nhân, tổ chức tiệc tối ở “24 giờ”, em đi cùng anh nhé?
Bảo Tích vừa gắp thức ăn bỏ miệng vừa nhướng nhướng mắt:
-Ai? Chú Nhân là ai?
-Thạch Nhân. Ba của Thạch Quân.
-Ồ.
Cô cũng không bất ngờ. Dù sao từ mấy năm trước cô đã biết Hoàng Anh và Á Châu có mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Hoàng Kỳ tham gia bữa tiệc này cũng là hợp lẽ.
Hoàng Kỳ cảm thấy Bảo Tích có lẽ không thích có mặt trong trường hợp này, nhưng anh muốn cô đi cùng anh, mang bạn gái xuất hiện trong những trường hợp này là chuyện cần thiết. Đây không chỉ là một loại lễ nghi mà anh muốn mọi người đều biết đến sự tồn tại của bạn gái anh.
Lần trước anh chỉ đạo bộ phận PR vạch rõ mối quan hệ với Lisa, còn nhấn mạnh anh đã có bạn gái. Nếu lần xã giao này nếu anh đến một mình, khó tránh khỏi sẽ có nhiều người có phỏng đoán về “bạn gái” của anh.
Nhưng anh không muốn ép buộc cô.Nếu cô không muốn đi, anh tôn trọng ý muốn của cô. Để xác nhận, Hoàng Kỳ hỏi lại một lần:
-Đi không?
Bảo Tích ra chìu suy nghĩ, hơi nhíu mày nói:
-Trước đây Thạch Quân theo đuổi em là chuyện ai cũng biết, anh không ngại sao?
-Anh ngại cái gì chứ, dù sao cũng không theo đuổi được không phải sao?
Hoàng Kỳ cười nhẹ:
-Ngược lại em cũng không cần để ý chuyện này.
-Vậy thì đi thôi. Nhưng sao hôm nay anh mới nói với em?
Lần đầu tiên tham gia tiệc tùng cùng anh. Cô nên mặc gì đây? Tối ngày mốt đã đi. Bảo Tích phiền não:
-Anh nói sớm một chút không được sao? Nếu biết thế em đã tự thiết kế một bộ váy.
Hoàng Kỳ vốn đang gắp đồ ăn, nghe thấy hỏa khí bất thình lình của cô, tay dừng lại:
-Em mặc gì cũng đẹp. Không cần cầu kỳ đâu.
Bảo Tích trừng anh một cái:
-Anh thì hiểu cái gì, là buổi hẹn hò đầu tiên đấy.
Hoàng Kỳ bật cười. Đúng là bạn gái anh đáng yêu thật đấy. Còn nghĩ là buổi hẹn hò đầu tiên nữa chứ. Hoàng Kỳ nghĩ đến một chuyện, liền nói:
-Đúng rồi. Tiệc lần này, bên đó cũng có mời gia đình Đỗ Kỷ. Đỗ Bích Lư chắc cũng sẽ đi.
Không cần Hoàng Kỳ giải thích, cô cũng biết anh đang có ý nhắc nhở cô sẽ chạm mặt Bích Nhàn trong bữa tiệc. Chạm mặt thì sao chứ? Dù sao cô cũng chẳng quan tâm đến bà ấy. Bỏ miếng thịt nướng vào miệng nhai nhóp nhép:
-Họ tới thì tới thôi.Em cũng không thể tránh họ cả đời.
-Ừm, vậy 5h chiều ngày mốt anh đến đón em.
Bữa ăn sau đó cũng vì chuyện này mà hơi trầm lặng. Sau khi ăn xong Bảo Tích nhận được điện thoại của Hoài An muốn rủ cô cùng với Tiểu My đi dạo phố mua mấy thứ lặt vặt cho ngày lễ. Hôm trước cô và Hoài An trốn đi mà không có Tiểu My nên cô nàng đang dỗi. Vậy là cô bỏ Hoàng Kỳ ở lại để đi cùng hai người kia khiến ai đó ai oán không dứt.
Kỳ Dương vò đầu rồi rời khỏi đó. Dự cảm là cái Tết Dương lịch này cậu ăn không ngon rồi đây.
Bên trong phòng tổng tài, Hoàng Kỳ xoay đầu về phía Bảo Tích đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt chạm nhau, BảoTích không nhịn được che miệng cười.
Hoàng nhếch nhếch cái cằm:
-Cười cái gì? Giờ chúng ta tiếp tục chuyện dở dang lúc nãy chứ nhỉ?
Tiếp tục cái đầu anh. Đã bị hiểu lầm xấu hổ đến như vậy còn muốn tiếp tục sao? Anh có liêm sỉ không vậy? Cô trực tiếp lấy hộp ở phía sau lưng ra, ném vào người anh:
-Quà của em.
Hoàng Kỳ nhìn thẳng vào cô, cũng không buồn nhặt chiếc hộp. Bảo Tích bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên. Cái người này không phải đang chê quà của cô nhỏ bé rẻ tiền đi. Cô không thèm nói, trực tiếp ra tay. Mở chiếc hộp lấy cà vạt, kéo anh lại gần mình, cô vừa thắt vừa nói:
-Ai không biết hàng anh dùng toàn đặt trước? Quà này kém hơn những cái anh vẫn dùng, nhưng nếu anh dám chê không thích nó, em không ngại dùng nó lấy mạng anh.
Bảo Tích phát hiện, bây giờ đối diện với dáng vẻ nổi khùng của cô, Hoàng Kỳ đã không thèm để ý nữa rồi. Anh nghe thấy hai chữ “ lấy mạng” không những không bất ngờ ngược lại cười phá lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô không chớp.
Đúng lúc này có người ấn chuông cửa. Ừ, lịch sự hơn tên Kỳ Dương lúc nãy nhiều. Bảo Tích bỏ tay ra khỏi người anh, ngồi ngay ngắn trên ghế. Dù sao thêm một người nghĩ họ có gì mờ ám trong này cũng không nhiều.
Một người trợ lí mang hai hộp cơm vào, mỉm cười chào hai người xong thì khom lưng bày đồ ăn ra bàn. Hoàng Kỳ cúi đầu cài lại cà vạt thì trợ lý cũng đã bày đồ ăn xong, không tiếng động đi ra ngoài.
-Ăn cơm thôi. Mấy ngày gần đây anh đều không đi ra ngoài được.
-Vậy sao không đi ra ngoài ăn. Dù sao mai cũng nghỉ lễ rồi.
-Không được. Anh còn đang dang dở một hồ sơ cho buổi hoạt động thời trang đầu năm mới. Sang năm chúng ta đẩy mạnh thị trường đầu tư ra miền bắc. À. Tối ngày mốt là đại thọ bảy mươi tuổi của chú Thạch Nhân, tổ chức tiệc tối ở “24 giờ”, em đi cùng anh nhé?
Bảo Tích vừa gắp thức ăn bỏ miệng vừa nhướng nhướng mắt:
-Ai? Chú Nhân là ai?
-Thạch Nhân. Ba của Thạch Quân.
-Ồ.
Cô cũng không bất ngờ. Dù sao từ mấy năm trước cô đã biết Hoàng Anh và Á Châu có mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Hoàng Kỳ tham gia bữa tiệc này cũng là hợp lẽ.
Hoàng Kỳ cảm thấy Bảo Tích có lẽ không thích có mặt trong trường hợp này, nhưng anh muốn cô đi cùng anh, mang bạn gái xuất hiện trong những trường hợp này là chuyện cần thiết. Đây không chỉ là một loại lễ nghi mà anh muốn mọi người đều biết đến sự tồn tại của bạn gái anh.
Lần trước anh chỉ đạo bộ phận PR vạch rõ mối quan hệ với Lisa, còn nhấn mạnh anh đã có bạn gái. Nếu lần xã giao này nếu anh đến một mình, khó tránh khỏi sẽ có nhiều người có phỏng đoán về “bạn gái” của anh.
Nhưng anh không muốn ép buộc cô.Nếu cô không muốn đi, anh tôn trọng ý muốn của cô. Để xác nhận, Hoàng Kỳ hỏi lại một lần:
-Đi không?
Bảo Tích ra chìu suy nghĩ, hơi nhíu mày nói:
-Trước đây Thạch Quân theo đuổi em là chuyện ai cũng biết, anh không ngại sao?
-Anh ngại cái gì chứ, dù sao cũng không theo đuổi được không phải sao?
Hoàng Kỳ cười nhẹ:
-Ngược lại em cũng không cần để ý chuyện này.
-Vậy thì đi thôi. Nhưng sao hôm nay anh mới nói với em?
Lần đầu tiên tham gia tiệc tùng cùng anh. Cô nên mặc gì đây? Tối ngày mốt đã đi. Bảo Tích phiền não:
-Anh nói sớm một chút không được sao? Nếu biết thế em đã tự thiết kế một bộ váy.
Hoàng Kỳ vốn đang gắp đồ ăn, nghe thấy hỏa khí bất thình lình của cô, tay dừng lại:
-Em mặc gì cũng đẹp. Không cần cầu kỳ đâu.
Bảo Tích trừng anh một cái:
-Anh thì hiểu cái gì, là buổi hẹn hò đầu tiên đấy.
Hoàng Kỳ bật cười. Đúng là bạn gái anh đáng yêu thật đấy. Còn nghĩ là buổi hẹn hò đầu tiên nữa chứ. Hoàng Kỳ nghĩ đến một chuyện, liền nói:
-Đúng rồi. Tiệc lần này, bên đó cũng có mời gia đình Đỗ Kỷ. Đỗ Bích Lư chắc cũng sẽ đi.
Không cần Hoàng Kỳ giải thích, cô cũng biết anh đang có ý nhắc nhở cô sẽ chạm mặt Bích Nhàn trong bữa tiệc. Chạm mặt thì sao chứ? Dù sao cô cũng chẳng quan tâm đến bà ấy. Bỏ miếng thịt nướng vào miệng nhai nhóp nhép:
-Họ tới thì tới thôi.Em cũng không thể tránh họ cả đời.
-Ừm, vậy 5h chiều ngày mốt anh đến đón em.
Bữa ăn sau đó cũng vì chuyện này mà hơi trầm lặng. Sau khi ăn xong Bảo Tích nhận được điện thoại của Hoài An muốn rủ cô cùng với Tiểu My đi dạo phố mua mấy thứ lặt vặt cho ngày lễ. Hôm trước cô và Hoài An trốn đi mà không có Tiểu My nên cô nàng đang dỗi. Vậy là cô bỏ Hoàng Kỳ ở lại để đi cùng hai người kia khiến ai đó ai oán không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.