Chương 48: TÔI... CÒN CƠ HỘI KHÔNG ?
Sao Xanh
01/06/2023
Đầu dây bên kia Thạch Quân vội vàng nói:
-Đừng! Đừng! Đừng! Cô ngàn vạn lần đừng trả lại cho tôi. Tối hôm qua cô không chịu nhận thì không nói, hôm nay nhất định phải nhận. Coi như là lời xin lỗi của tôi.
-Miệng anh nói lời xin lỗi là được rồi. Thạch Quân. Thật sự, chuyện này coi như đã qua, tôi sẽ không để trong lòng, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, anh không cần thiết phải để ý đến như vậy. Chúng ta là bạn bè không phải sao?
Khi Bảo Tích nói lời này, không chú ý tới Hoàng Kỳ bên kia liếc mắt nhìn cô một cái, một ánh mắt vô cùng không tin những gì mình nghe được.
-Thật sự tôi không thể nhận món quà này……
Bảo Tích nói rất nhanh, tỏ vẻ không còn kiên nhẫn.
-Hơn nữa tôi cũng không thích mấy thứ đắt tiền
-Vậy cô thích cái gì?
“Vậy cô thích cái gì?”
Bảo Tích sửng sốt một chút. Cô liếc nhìn về phía Hoàng Kỳ. Hoàng Kỳ cũng nhìn cô. Bốn mắt cứ thế đối diện nhau.
Cô không hề nghe lầm, anh ta và Thạch Quân cùng lúc hỏi ra một câu như vậy.
Di động đang nhận cuộc gọi của Thạch Quân, Bảo Tích lại nghi hoặc mà nhìn Hoàng Kỳ, gằn từng chữ.
-Tôi chỉ thích những thứ tự tay tôi thiết kế.
Điện thoại bên kia và trong xe đồng loạt yên lặng một lát. Bốn mắt nhìn nhau. Sự yên lặng làm cho kỳ Dương phía trước tim lại đập nhanh.
Hoàng Kỳ thu lại ánh mắt của mình trước, quay mặt đi, trong mắt còn mang chút áy náy.
Mà Bảo Tích cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Thạch Quân:
-Được rồi. khi nào chúng ta gặp nhau đi. Tôi sẽ chủ động gặp anh.
Cúp điện thoại, trong xe lại lần nữa rơi vào im lặng.
Bảo Tích lẳng lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô đang suy nghĩ, vừa rồi Hoàng Kỳ tại sao lại hỏi cô thích gì? Một người đàn ông hỏi phụ nữ thích gì chắc chắn có lý do. Ví dụ như Thạch Quân, hỏi cô thích cái gì, muốn tặng quà để xin lỗi cô.
Vậy Hoàng Kỳ sao? Cũng muốn tặng quà cho cô sao? Cái này không phù hợp với con người anh ta.
Bảo Tích nghĩ trăm lần cũng không ra, ma xui quỷ khiến mà quay đầu, muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút.
Sau đó không kịp đề phòng, anh mắt đối chọi với ánh mắt của anh ta.
Hai người đều ăn ý dời tầm mắt đi, ăn ý mà im lặng, ăn ý coi như chưa chuyện gì xảy ra.
Không khí bên trong xe , lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ. Kỳ Dương phía trước còn không dám thở mạnh. Khi xe dừng trước cửa chung cư, Bảo Tích trịnh trọng chào hỏi, cảm ơn một lần nữa rồi mới xuống xe đi thẳng lên phòng.
Toàn bộ buổi sáng cuối tuần xem như trôi qua vô ích. Bảo Tích ngủ một giấc tới qua trưa, sau khi tỉnh lại cũng không có tâm trạng đi đến phòng gym. Bụng đói cồn cào. Cả ngày nay cô không có cái gì trong bụng cả.
Cô trở dậy vệ sinh xong bắt một ấm nước pha mì tôm. Thật sự lúc đói ăn gì cũng ngon. Chưa bao gờ tâm trạng xấu mà cô lại thấy mì tôm ngon đến như vậy.
Nằm ở trên giường rảnh rỗi không có việc gì, cô gọi điện cho Hoài An kể về chuyện hôm nay.
Ở đầu bên kia điện thoại Hoài An chắc là đang mắt tròn mắt dẹt.
-Thật hay giả? Lần trước tớ còn thấy Thạch Quân là một người không tệ. Còn muôn thuận nước đẩy thuyền cho cậu nữa đấy truyện cổ Tích.
- Cậu còn nói. Tớ và anh ta cái gì cũng chưa có đã gặp phải chuyện này. Nếu như thật sự có chút tiến triển, đám bạn gái cũ của anh ta chắc cũng đủ nhấn chìm tớ mất.
-Ừm. Đúng vậy, loại đàn ông này làm bạn bè thì được, tuyệt đối không thể làm bạn trai. Vậy bây giờ cậu định xử lý thế nào? Còn cả món quà kia nữa?
-Còn có thể xử lý thế nào? Nhanh chóng nói cho rõ ràng với anh ta. Tớ sẽ trả lại món quà kia. Dù sao tớ cũng chỉ coi anh ta là bạn xã giao thôi. Có gì to tát đâu chứ.
Bảo Tích cảm thấy loại chuyện này càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Kịp thời đem mối quan hệ này dừng lại ở chỗ bạn bè, tránh đi những thị phi không đáng có.
Nói là làm. Tối ngày hôm sau, Bảo Tích hẹn Thạch Quân hẹn dùng bữa tối. Khi tan làm Thạch Quân bảo đón cô nhưng cô từ chối, tự bắt xe buýt đến chỗ hẹn.
Trong bữa cơm không khí cũng thật tự nhiên. Dù sao đến thời điểm này hai bên cũng đều hiểu rõ ý đồ của đối phương là như thế nào.
Thạch Quân lại cũng không phải kẻ ngốc. Bảo Tích mặc dù rất nhã nhặn nhưng lời trong lời ngoài ý tứ đều là mối quan hệ của hai người sau này đều dừng lại ở mức độ bạn bè bình thường. Lời này nói đã là rất nể mặt hắn rồi.
Ngay cả việc Bảo Tích muốn trả lại quà tặng cho hắn, hắn cũng không có lý do từ chối.
Bữa cơm này miễn cưỡng xem như hòa hợp đi. Bảo Tích thở phào trong lòng. Ít nhất Thạch Quân không có ý dây dưa, chỉ có trong mắt anh ta có ý tiếc nuối.
Hai người ăn xong, đi ra ngoài, Thạch Quân ngẩng đầu nhìn nhìn trời, hình như trời sắp mưa.
-Để tôi tiễn cô về.
Thạch Quân rất tự nhiên mà nói. Đến bây giờ Bảo Tích còn từ chối thì xem ra quá mất lịch sự. Hơn nữa Thạch Quân cũng có nhà ở chung cư, coi như tiện đường đi, nên cũng không cự tuyệt.
Hôm nay Thạch Quân tự mình lái xe. Dọc theo đường đi hai người không nói gì.
Nói thế nào, Thạch Quân hôm nay là bị từ chối, phải miễn cưỡng cười vui cũng có chút khó.
Hắn lái xe đến trước cửa chung cư, dẫm phanh lại, thở dài.
-Tới nhà rồi. Cô đi nghỉ sớm một chút đi. Tôi còn có việc phải đi một chút.
Ba của hắn vì chuyện rùm beng này của hắn mà đang nổi cơn tam bành. Cơn giận của ông không hề nhỏ. Thạch Quân vì hòa hoãn quan hệ trong nhà, bản thân phải tỏ rõ tâm trạng ăn năn hối lỗi, nên gần đây ban đêm đều trở về nhà không dám ở ngoài qua đêm.
Bảo Tích gật gật đầu, cởi dây an toàn. Lúc xuống xe, nói:
-Ừm. Vậy anh lái xe cẩn thận nhé.
Ánh mắt Thạch Quân vẫn luôn đặt ở trên người cô. Thẳng đến lúc cô xoay người đi, không nhịn được, kêu một tiếng
-Bảo Tích.
Cô quay đầu lại, thấy hắn giống như có chuyện muốn nói, nên dừng lại.
Thạch Quân mở cửa xe đi tới bên cô. Bảo Tích nhíu mày:
-Sao vậy?
Thạch Quân lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô như vậy. Hồi lâu, anh ta mới nói:
-Nếu tôi xử lí tốt hết những chuyện rắc rối kia, tôi... còn cơ hội không?
-Đừng! Đừng! Đừng! Cô ngàn vạn lần đừng trả lại cho tôi. Tối hôm qua cô không chịu nhận thì không nói, hôm nay nhất định phải nhận. Coi như là lời xin lỗi của tôi.
-Miệng anh nói lời xin lỗi là được rồi. Thạch Quân. Thật sự, chuyện này coi như đã qua, tôi sẽ không để trong lòng, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, anh không cần thiết phải để ý đến như vậy. Chúng ta là bạn bè không phải sao?
Khi Bảo Tích nói lời này, không chú ý tới Hoàng Kỳ bên kia liếc mắt nhìn cô một cái, một ánh mắt vô cùng không tin những gì mình nghe được.
-Thật sự tôi không thể nhận món quà này……
Bảo Tích nói rất nhanh, tỏ vẻ không còn kiên nhẫn.
-Hơn nữa tôi cũng không thích mấy thứ đắt tiền
-Vậy cô thích cái gì?
“Vậy cô thích cái gì?”
Bảo Tích sửng sốt một chút. Cô liếc nhìn về phía Hoàng Kỳ. Hoàng Kỳ cũng nhìn cô. Bốn mắt cứ thế đối diện nhau.
Cô không hề nghe lầm, anh ta và Thạch Quân cùng lúc hỏi ra một câu như vậy.
Di động đang nhận cuộc gọi của Thạch Quân, Bảo Tích lại nghi hoặc mà nhìn Hoàng Kỳ, gằn từng chữ.
-Tôi chỉ thích những thứ tự tay tôi thiết kế.
Điện thoại bên kia và trong xe đồng loạt yên lặng một lát. Bốn mắt nhìn nhau. Sự yên lặng làm cho kỳ Dương phía trước tim lại đập nhanh.
Hoàng Kỳ thu lại ánh mắt của mình trước, quay mặt đi, trong mắt còn mang chút áy náy.
Mà Bảo Tích cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Thạch Quân:
-Được rồi. khi nào chúng ta gặp nhau đi. Tôi sẽ chủ động gặp anh.
Cúp điện thoại, trong xe lại lần nữa rơi vào im lặng.
Bảo Tích lẳng lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô đang suy nghĩ, vừa rồi Hoàng Kỳ tại sao lại hỏi cô thích gì? Một người đàn ông hỏi phụ nữ thích gì chắc chắn có lý do. Ví dụ như Thạch Quân, hỏi cô thích cái gì, muốn tặng quà để xin lỗi cô.
Vậy Hoàng Kỳ sao? Cũng muốn tặng quà cho cô sao? Cái này không phù hợp với con người anh ta.
Bảo Tích nghĩ trăm lần cũng không ra, ma xui quỷ khiến mà quay đầu, muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút.
Sau đó không kịp đề phòng, anh mắt đối chọi với ánh mắt của anh ta.
Hai người đều ăn ý dời tầm mắt đi, ăn ý mà im lặng, ăn ý coi như chưa chuyện gì xảy ra.
Không khí bên trong xe , lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ. Kỳ Dương phía trước còn không dám thở mạnh. Khi xe dừng trước cửa chung cư, Bảo Tích trịnh trọng chào hỏi, cảm ơn một lần nữa rồi mới xuống xe đi thẳng lên phòng.
Toàn bộ buổi sáng cuối tuần xem như trôi qua vô ích. Bảo Tích ngủ một giấc tới qua trưa, sau khi tỉnh lại cũng không có tâm trạng đi đến phòng gym. Bụng đói cồn cào. Cả ngày nay cô không có cái gì trong bụng cả.
Cô trở dậy vệ sinh xong bắt một ấm nước pha mì tôm. Thật sự lúc đói ăn gì cũng ngon. Chưa bao gờ tâm trạng xấu mà cô lại thấy mì tôm ngon đến như vậy.
Nằm ở trên giường rảnh rỗi không có việc gì, cô gọi điện cho Hoài An kể về chuyện hôm nay.
Ở đầu bên kia điện thoại Hoài An chắc là đang mắt tròn mắt dẹt.
-Thật hay giả? Lần trước tớ còn thấy Thạch Quân là một người không tệ. Còn muôn thuận nước đẩy thuyền cho cậu nữa đấy truyện cổ Tích.
- Cậu còn nói. Tớ và anh ta cái gì cũng chưa có đã gặp phải chuyện này. Nếu như thật sự có chút tiến triển, đám bạn gái cũ của anh ta chắc cũng đủ nhấn chìm tớ mất.
-Ừm. Đúng vậy, loại đàn ông này làm bạn bè thì được, tuyệt đối không thể làm bạn trai. Vậy bây giờ cậu định xử lý thế nào? Còn cả món quà kia nữa?
-Còn có thể xử lý thế nào? Nhanh chóng nói cho rõ ràng với anh ta. Tớ sẽ trả lại món quà kia. Dù sao tớ cũng chỉ coi anh ta là bạn xã giao thôi. Có gì to tát đâu chứ.
Bảo Tích cảm thấy loại chuyện này càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Kịp thời đem mối quan hệ này dừng lại ở chỗ bạn bè, tránh đi những thị phi không đáng có.
Nói là làm. Tối ngày hôm sau, Bảo Tích hẹn Thạch Quân hẹn dùng bữa tối. Khi tan làm Thạch Quân bảo đón cô nhưng cô từ chối, tự bắt xe buýt đến chỗ hẹn.
Trong bữa cơm không khí cũng thật tự nhiên. Dù sao đến thời điểm này hai bên cũng đều hiểu rõ ý đồ của đối phương là như thế nào.
Thạch Quân lại cũng không phải kẻ ngốc. Bảo Tích mặc dù rất nhã nhặn nhưng lời trong lời ngoài ý tứ đều là mối quan hệ của hai người sau này đều dừng lại ở mức độ bạn bè bình thường. Lời này nói đã là rất nể mặt hắn rồi.
Ngay cả việc Bảo Tích muốn trả lại quà tặng cho hắn, hắn cũng không có lý do từ chối.
Bữa cơm này miễn cưỡng xem như hòa hợp đi. Bảo Tích thở phào trong lòng. Ít nhất Thạch Quân không có ý dây dưa, chỉ có trong mắt anh ta có ý tiếc nuối.
Hai người ăn xong, đi ra ngoài, Thạch Quân ngẩng đầu nhìn nhìn trời, hình như trời sắp mưa.
-Để tôi tiễn cô về.
Thạch Quân rất tự nhiên mà nói. Đến bây giờ Bảo Tích còn từ chối thì xem ra quá mất lịch sự. Hơn nữa Thạch Quân cũng có nhà ở chung cư, coi như tiện đường đi, nên cũng không cự tuyệt.
Hôm nay Thạch Quân tự mình lái xe. Dọc theo đường đi hai người không nói gì.
Nói thế nào, Thạch Quân hôm nay là bị từ chối, phải miễn cưỡng cười vui cũng có chút khó.
Hắn lái xe đến trước cửa chung cư, dẫm phanh lại, thở dài.
-Tới nhà rồi. Cô đi nghỉ sớm một chút đi. Tôi còn có việc phải đi một chút.
Ba của hắn vì chuyện rùm beng này của hắn mà đang nổi cơn tam bành. Cơn giận của ông không hề nhỏ. Thạch Quân vì hòa hoãn quan hệ trong nhà, bản thân phải tỏ rõ tâm trạng ăn năn hối lỗi, nên gần đây ban đêm đều trở về nhà không dám ở ngoài qua đêm.
Bảo Tích gật gật đầu, cởi dây an toàn. Lúc xuống xe, nói:
-Ừm. Vậy anh lái xe cẩn thận nhé.
Ánh mắt Thạch Quân vẫn luôn đặt ở trên người cô. Thẳng đến lúc cô xoay người đi, không nhịn được, kêu một tiếng
-Bảo Tích.
Cô quay đầu lại, thấy hắn giống như có chuyện muốn nói, nên dừng lại.
Thạch Quân mở cửa xe đi tới bên cô. Bảo Tích nhíu mày:
-Sao vậy?
Thạch Quân lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô như vậy. Hồi lâu, anh ta mới nói:
-Nếu tôi xử lí tốt hết những chuyện rắc rối kia, tôi... còn cơ hội không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.