Chương 19: Mặt hồ dậy sóng [ tam ]
Lạc Anh Phân Phi
29/01/2015
Thanh âm thê lương của Phượng Vô Trần càng ngày càng xa, cho đến lúc biến mất trong bóng đêm, sau khi không còn thấy bóng dáng của Phượng Vô Trần nữa nam tử mới dừng lại rồi buông ta ra.
Hồ nước được bao phủ bởi ánh trăng, những giọt sương đêm lóng lánh, cảnh vật hết sức mông lung xinh đẹp, bỗng nhiên một cơn gió núi thổi qua, một trận lạnh buốt từ sống lưng dâng lên làm cho cả người ta đều run rẩy..
Nhìn ta, tiếng nói trầm thấp của nam tử chậm rãi vang lên.
“Tiểu thư lạnh không ?”
Nghe được thanh âm ôn nhu như vậy, trong lòng ta bỗng nhiên thấy cảm động.
Lần đầu tiên ở trước mặt một nam tử ta lại có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Nhéo một cái vào lòng bàn tay nhỏ bé ta cảm thấy tức giận vì bản thân không biết tại sao cứ nhìn thấy người nam nhân này là tim lại nhảy liên hồi, bị sự ôn nhu của hắn làm hỏng mất cả lý trí.
không thích loại cảm giác xa lạ này, ta hướng hắn đến gần từng bước.
Nam nhân bỗng nhiên đỏ mặt không dấu vết mà lui về phía sau.
Nam nhân thành thật như vậy làm cho ta cảm thấy hắn có chút đáng yêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó hai chân nhẹ nhàng bước lại gần hơn làm cho cơ thế mảnh mai gần như dán chặt vào người hắn.
Đứng ở bên người hắn, cổ của ta phải ngẩng lên có chút mỏi, lúc này mới để ý thấy hắn rất cao, hơi thở thanh khiết, làm cho ta cảm thấy thoải mái.
“Công tử, cám ơn ngài đã cứu ta…… Lúc này đây…… Và còn có cả lần trước nữa……”
Nghe lời nói của ta, nhìn vào đôi mắt to đen láy, đặc biệt là nụ cười kiều mỵ bên miệng của ta làm cho thân hình của nam nhân cứng ngắc.
Trước lúc hắn muốn lui lại thêm bước nữa thì bàn tay nhỏ bé của ta đã muốn túm lấy ống tay áo của hắn.
Đôi mắt vô tội chớp chớp, thanh âm có chút làm nũng.
“Ta rất lạnh.”
Thấy như vậy, nam nhân căn bản đang kiên trì lúc này lại không tiếng động mà thở dài, sau đó ôn nhu nhìn ta.
Bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của ta có chút ấm áp nhưng lại có một chút ướt át.
hắn đang khẩn trương, ta dám khẳng định điều đó.
Đường rất dài, hắn cứ như vậy mà lôi kéo ta, từng bước một hướng về phía chân núi.
Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến đầu bạc răng long, giờ khắc này ta lại có ý nghĩ muốn cùng hắn cả đời như vậy.
nói không rõ vì cái gì lại như thế, nhưng từ cái khoảnh khắc mà ta nhìn thấy hắn ta đã muốn làm như vậy.
Con đường nhỏ gập ghềnh lại có rất nhiều hòn đá nhô lên, bởi vì tim đang đập kịch liệt, chân nhỏ vội bước theo hắn nên đã vấp phải mà ngã về phía trước.
một nửa là vô tình, một nửa là cố ý, ta không có vận công mà chỉ tùy ý để cho thân mình ngã xuống.
Tiếng hô còn chưa có ra khỏi miệng, ta đã bị một cánh tay hữu lực ôm vào trong lòng, trong mắt nam nhân hiện lên một tia tự trách.
“Thực xin lỗi, có làm bị thương cô nương hay không?”
Trong lòng nóng lên, mũi có chút cay, đã bao lâu ta mơ ước một cái ôm của người mình thích như vậy, không biết ta đã ước bao nhiêu lâu rồi.
Gặp ta không có phản ứng gì, nam nhân cũng im lặng, chỉ là hai tay đang ôm ta tựa hồ có chút run run.
Nghe hắn có chút thở dốc, cũng cảm thụ được nhịp tim đập cực nhanh của hắn, ta liền biết nam nhân này thật ra cũng không phải là không có cảm giác đối với ta.
Nhìn con đường dài phía trước, lại nhìn lên bầu trời, thật lâu sau, một tiếng thở dài phát ra, nam tử nâng lên cái cằm của ta, một đôi mắt như tựa như hắc bảo thạch chăm chú nhìn ta.
“Thực xin lỗi, xem ra, đêm nay có lẽ không thể đưa cô nương trở về được, trên núi rất lạnh, cô nương có muốn dựa vào ta ngủ một chút không ?”
Ánh mắt ôn nhu chân thành tha thiết, giống những sợi tơ mềm mại bao phủ lấy ta, mười sáu năm qua, ta chưa bao giờ có thể thả lỏng tâm tình giống như hiện tại.
Tâm mê man, ta không tự chủ được mà gật đầu.
một đống lửa được đốt lên, nằm ở trong lòng của nam nhân, lòng bàn tay to lớn vẫn đang bao lấy đôi tay nhỏ bé của ta.
Nhìn thấy trên mu bàn tay ấm áp kia có một vết thương nhỏ, ta dùng đôi tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve rồi hỏi hắn.
“Còn đau không ?”
Bị ta vỗ về làm cho tay hắn run lên một chút.
“không đau.”
Khẽ cắn môi cánh hoa một chút, ta liền thu tay về.
Muốn hỏi hắn là ai, muốn biết hắn đang ở nơi nào, cũng muốn ở lại bên cạnh hắn, nhưng mà ta dù sao cũng là một nữ tử rụt rè, cho nên lời muốn nói lại bị nuốt trở về.
Luyến tiếc cái ấm áp trên người hắn, lúc mà đôi tay hắn muốn buông ta ra, ta cũng nhanh tay mà kéo hắn lại.
“Ôm ta được không ? Ta rất lạnh!”
Màn trời chiếu đất, không có bao nhiêu lời nói dư thừa, chỉ có thản nhiên sự ái muội trong không khí.
Nam nhân không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, tay chân, cũng là không có động tĩnh gì.
Ý thức dần dần mông lung, một khắc trước khi đi vào giấc ngủ, cảm thấy hình như có cái gì đó mềm mại tựa đôi môi in lên trán của ta……
**********
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trên mặt của ta, trong không khí tràn ngập hương hoa, nghe chim chóc kêu to, ta chậm rãi mở mắt.
đã lâu không có ngủ sâu như vậy, lúc mi mắt nhấc lên liền nhìn thấy mặt cỏ bên người, cũng không có bóng người nào bên cạnh.
Mạnh mẽ đứng lên, trên người còn khoác một cái áo choàng màu xám, nhưng mà nam nhân kia không biết đã đi nơi nào?
Ở trên mặt cỏ bên cạnh ta còn có dấu vết đã từng có người ngồi, trong không khí còn lưu lại hơi thở thơm mát của nam nhân……
Nhưng mà, người đâu?
hắn đâu? hắn ở nơi nào?
Nhìn cái áo xám đang khoác trên mình, ta lại nhìn xung quanh mà tìm kiếm……nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh đã làm cho ta động tâm kia……
Rất muốn liều lĩnh mà gọi to, nhưng mà, ta ngay cả tên của hắn cũng không biết.
Ngồi ở trên cỏ, đầu vai đang run rẩy, hắn như thế nào có thể như vậy, không nói một tiếng mà đã bỏ đi .
Ôm chặt hai đầu gối, ta giống như cảm thấy rất lạnh, dường như có cái gì đó đang đè ép trên ngực, chậm rãi kìm hãm hô hấp của ta.
Rất hy vọng hắn có thể xuất hiện, nhưng mà ở trong rừng trừ bỏ tiếng gió ra cũng không có gì đáp lại.
không biết qua bao lâu, ẩn ẩn có tiếng bước chân truyền đến, ta mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân đang cầm túi nước, trong tay còn gắt gao nắm cái gì đó.
Con ngươi đen dừng ở trên mặt của ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng như ngọc kia còn đọng lại chút nước, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
“Thực xin lỗi, ta sợ cô tỉnh lại đói bụng, nên xuống núi mua cho cô chút bánh bao.”
Nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tất cả là sủng nịnh cùng ôn nhu.
Trong lòng của ta bỗng run sợ và giật mình.
Nước mắt đột nhiên trào ra, ta chạy đến bên hắn, vươn hai tay gắt gao ôm lấy hắn……
Tuy có chút oán giận, nhưng tâm cũng cảm thấy rất ngọt .
“Ta nghĩ là huynh đi rồi……”
Hai tay không biết nên ôm ta hay là đẩy ta ra, nam nhân cười đến ấm áp.
“Ta không có đi, đến đây nào, bánh bao vẫn đang nóng, có đói bụng không?”
Dựa vào hắn, bánh bao vẫn bị hắn ôm nãy giờ, thật sự rất nóng .
Bàn tay to nhẹ nhàng vén lên những lọn tóc bị gió thổi có chút tán loạn, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn ta……
“Ăn ngon không……”
Tâm tư vẫn luôn khép kín của ta từ trước tới giờ lại vì nam nhân trước mặt này mà dần dần mở rộng ra, ta ngẩng đầu, lá cây lấp lánh sáng lên, nam nhân dưới ánh dương có chút chói mắt, làm cho ta mê mẩn.
“Ăn ngon……”
Tuy rằng so ra có chút kém đầu bếp tỉ mỉ mà đại ca kêu đến để làm điểm tâm cho ta nhưng khi ăn vào miệng vẫn thắng tất cả sơn hào hải vị……
**********
Nam nhân cùng ta, chậm rãi đi vào cửa thành, không biết vì sao, khi đến ngã tư đường đã thấy rất nhiều quan binh.
Nhìn đến sự xuất hiện của ta, một người mặc trang phục Phó Tướng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Quận Chúa, Tướng Quân đã tìm cô cả một đêm…… Ngài ấy..."
nói còn chưa xong, tiếng vó ngựa cấp tốc đã vang lên, từ xa xa mà đến, bóng đen tà mị kia đang chạy vội tới, binh lính đang vây quanh ta cùng nam nhân đã lập tức tránh ra tạo thành một đường.
Đứng ở bên người ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắc y ác ma trên lưng ngựa, nam nhân nguyên bản có khuôn mặt trầm tĩnh, lại giống như có chút đọng lại, đồng tử hơi hơi co rút….
Hồ nước được bao phủ bởi ánh trăng, những giọt sương đêm lóng lánh, cảnh vật hết sức mông lung xinh đẹp, bỗng nhiên một cơn gió núi thổi qua, một trận lạnh buốt từ sống lưng dâng lên làm cho cả người ta đều run rẩy..
Nhìn ta, tiếng nói trầm thấp của nam tử chậm rãi vang lên.
“Tiểu thư lạnh không ?”
Nghe được thanh âm ôn nhu như vậy, trong lòng ta bỗng nhiên thấy cảm động.
Lần đầu tiên ở trước mặt một nam tử ta lại có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Nhéo một cái vào lòng bàn tay nhỏ bé ta cảm thấy tức giận vì bản thân không biết tại sao cứ nhìn thấy người nam nhân này là tim lại nhảy liên hồi, bị sự ôn nhu của hắn làm hỏng mất cả lý trí.
không thích loại cảm giác xa lạ này, ta hướng hắn đến gần từng bước.
Nam nhân bỗng nhiên đỏ mặt không dấu vết mà lui về phía sau.
Nam nhân thành thật như vậy làm cho ta cảm thấy hắn có chút đáng yêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó hai chân nhẹ nhàng bước lại gần hơn làm cho cơ thế mảnh mai gần như dán chặt vào người hắn.
Đứng ở bên người hắn, cổ của ta phải ngẩng lên có chút mỏi, lúc này mới để ý thấy hắn rất cao, hơi thở thanh khiết, làm cho ta cảm thấy thoải mái.
“Công tử, cám ơn ngài đã cứu ta…… Lúc này đây…… Và còn có cả lần trước nữa……”
Nghe lời nói của ta, nhìn vào đôi mắt to đen láy, đặc biệt là nụ cười kiều mỵ bên miệng của ta làm cho thân hình của nam nhân cứng ngắc.
Trước lúc hắn muốn lui lại thêm bước nữa thì bàn tay nhỏ bé của ta đã muốn túm lấy ống tay áo của hắn.
Đôi mắt vô tội chớp chớp, thanh âm có chút làm nũng.
“Ta rất lạnh.”
Thấy như vậy, nam nhân căn bản đang kiên trì lúc này lại không tiếng động mà thở dài, sau đó ôn nhu nhìn ta.
Bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của ta có chút ấm áp nhưng lại có một chút ướt át.
hắn đang khẩn trương, ta dám khẳng định điều đó.
Đường rất dài, hắn cứ như vậy mà lôi kéo ta, từng bước một hướng về phía chân núi.
Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến đầu bạc răng long, giờ khắc này ta lại có ý nghĩ muốn cùng hắn cả đời như vậy.
nói không rõ vì cái gì lại như thế, nhưng từ cái khoảnh khắc mà ta nhìn thấy hắn ta đã muốn làm như vậy.
Con đường nhỏ gập ghềnh lại có rất nhiều hòn đá nhô lên, bởi vì tim đang đập kịch liệt, chân nhỏ vội bước theo hắn nên đã vấp phải mà ngã về phía trước.
một nửa là vô tình, một nửa là cố ý, ta không có vận công mà chỉ tùy ý để cho thân mình ngã xuống.
Tiếng hô còn chưa có ra khỏi miệng, ta đã bị một cánh tay hữu lực ôm vào trong lòng, trong mắt nam nhân hiện lên một tia tự trách.
“Thực xin lỗi, có làm bị thương cô nương hay không?”
Trong lòng nóng lên, mũi có chút cay, đã bao lâu ta mơ ước một cái ôm của người mình thích như vậy, không biết ta đã ước bao nhiêu lâu rồi.
Gặp ta không có phản ứng gì, nam nhân cũng im lặng, chỉ là hai tay đang ôm ta tựa hồ có chút run run.
Nghe hắn có chút thở dốc, cũng cảm thụ được nhịp tim đập cực nhanh của hắn, ta liền biết nam nhân này thật ra cũng không phải là không có cảm giác đối với ta.
Nhìn con đường dài phía trước, lại nhìn lên bầu trời, thật lâu sau, một tiếng thở dài phát ra, nam tử nâng lên cái cằm của ta, một đôi mắt như tựa như hắc bảo thạch chăm chú nhìn ta.
“Thực xin lỗi, xem ra, đêm nay có lẽ không thể đưa cô nương trở về được, trên núi rất lạnh, cô nương có muốn dựa vào ta ngủ một chút không ?”
Ánh mắt ôn nhu chân thành tha thiết, giống những sợi tơ mềm mại bao phủ lấy ta, mười sáu năm qua, ta chưa bao giờ có thể thả lỏng tâm tình giống như hiện tại.
Tâm mê man, ta không tự chủ được mà gật đầu.
một đống lửa được đốt lên, nằm ở trong lòng của nam nhân, lòng bàn tay to lớn vẫn đang bao lấy đôi tay nhỏ bé của ta.
Nhìn thấy trên mu bàn tay ấm áp kia có một vết thương nhỏ, ta dùng đôi tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve rồi hỏi hắn.
“Còn đau không ?”
Bị ta vỗ về làm cho tay hắn run lên một chút.
“không đau.”
Khẽ cắn môi cánh hoa một chút, ta liền thu tay về.
Muốn hỏi hắn là ai, muốn biết hắn đang ở nơi nào, cũng muốn ở lại bên cạnh hắn, nhưng mà ta dù sao cũng là một nữ tử rụt rè, cho nên lời muốn nói lại bị nuốt trở về.
Luyến tiếc cái ấm áp trên người hắn, lúc mà đôi tay hắn muốn buông ta ra, ta cũng nhanh tay mà kéo hắn lại.
“Ôm ta được không ? Ta rất lạnh!”
Màn trời chiếu đất, không có bao nhiêu lời nói dư thừa, chỉ có thản nhiên sự ái muội trong không khí.
Nam nhân không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, tay chân, cũng là không có động tĩnh gì.
Ý thức dần dần mông lung, một khắc trước khi đi vào giấc ngủ, cảm thấy hình như có cái gì đó mềm mại tựa đôi môi in lên trán của ta……
**********
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trên mặt của ta, trong không khí tràn ngập hương hoa, nghe chim chóc kêu to, ta chậm rãi mở mắt.
đã lâu không có ngủ sâu như vậy, lúc mi mắt nhấc lên liền nhìn thấy mặt cỏ bên người, cũng không có bóng người nào bên cạnh.
Mạnh mẽ đứng lên, trên người còn khoác một cái áo choàng màu xám, nhưng mà nam nhân kia không biết đã đi nơi nào?
Ở trên mặt cỏ bên cạnh ta còn có dấu vết đã từng có người ngồi, trong không khí còn lưu lại hơi thở thơm mát của nam nhân……
Nhưng mà, người đâu?
hắn đâu? hắn ở nơi nào?
Nhìn cái áo xám đang khoác trên mình, ta lại nhìn xung quanh mà tìm kiếm……nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh đã làm cho ta động tâm kia……
Rất muốn liều lĩnh mà gọi to, nhưng mà, ta ngay cả tên của hắn cũng không biết.
Ngồi ở trên cỏ, đầu vai đang run rẩy, hắn như thế nào có thể như vậy, không nói một tiếng mà đã bỏ đi .
Ôm chặt hai đầu gối, ta giống như cảm thấy rất lạnh, dường như có cái gì đó đang đè ép trên ngực, chậm rãi kìm hãm hô hấp của ta.
Rất hy vọng hắn có thể xuất hiện, nhưng mà ở trong rừng trừ bỏ tiếng gió ra cũng không có gì đáp lại.
không biết qua bao lâu, ẩn ẩn có tiếng bước chân truyền đến, ta mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân đang cầm túi nước, trong tay còn gắt gao nắm cái gì đó.
Con ngươi đen dừng ở trên mặt của ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng như ngọc kia còn đọng lại chút nước, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
“Thực xin lỗi, ta sợ cô tỉnh lại đói bụng, nên xuống núi mua cho cô chút bánh bao.”
Nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tất cả là sủng nịnh cùng ôn nhu.
Trong lòng của ta bỗng run sợ và giật mình.
Nước mắt đột nhiên trào ra, ta chạy đến bên hắn, vươn hai tay gắt gao ôm lấy hắn……
Tuy có chút oán giận, nhưng tâm cũng cảm thấy rất ngọt .
“Ta nghĩ là huynh đi rồi……”
Hai tay không biết nên ôm ta hay là đẩy ta ra, nam nhân cười đến ấm áp.
“Ta không có đi, đến đây nào, bánh bao vẫn đang nóng, có đói bụng không?”
Dựa vào hắn, bánh bao vẫn bị hắn ôm nãy giờ, thật sự rất nóng .
Bàn tay to nhẹ nhàng vén lên những lọn tóc bị gió thổi có chút tán loạn, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn ta……
“Ăn ngon không……”
Tâm tư vẫn luôn khép kín của ta từ trước tới giờ lại vì nam nhân trước mặt này mà dần dần mở rộng ra, ta ngẩng đầu, lá cây lấp lánh sáng lên, nam nhân dưới ánh dương có chút chói mắt, làm cho ta mê mẩn.
“Ăn ngon……”
Tuy rằng so ra có chút kém đầu bếp tỉ mỉ mà đại ca kêu đến để làm điểm tâm cho ta nhưng khi ăn vào miệng vẫn thắng tất cả sơn hào hải vị……
**********
Nam nhân cùng ta, chậm rãi đi vào cửa thành, không biết vì sao, khi đến ngã tư đường đã thấy rất nhiều quan binh.
Nhìn đến sự xuất hiện của ta, một người mặc trang phục Phó Tướng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Quận Chúa, Tướng Quân đã tìm cô cả một đêm…… Ngài ấy..."
nói còn chưa xong, tiếng vó ngựa cấp tốc đã vang lên, từ xa xa mà đến, bóng đen tà mị kia đang chạy vội tới, binh lính đang vây quanh ta cùng nam nhân đã lập tức tránh ra tạo thành một đường.
Đứng ở bên người ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắc y ác ma trên lưng ngựa, nam nhân nguyên bản có khuôn mặt trầm tĩnh, lại giống như có chút đọng lại, đồng tử hơi hơi co rút….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.