Chương 3: Hắc Phong Trại
akiaki
02/07/2013
Hắn không bị nhốt lại giống như tù binh cũng không bị nàng giam lỏng hoặc có người kè kè đi theo sau mà hết sức tự do thăm thú sơn trại này. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn hẳn thì nơi gọi là sơn trại này không giống một chút nào những hang ổ sơn tặc lúc trước hắn từng gặp qua. Sở dĩ nói thế vì bọn họ không tập trung lại mà hình như đều có một mái nhà riêng để đi về. Bọn họ chỉ tụ tập lại nói chuyện, nhảy múa hoặc khi có vụ cướp nào đó cần đánh cướp. Còn ngày thường không cướp bóc bọn họ cũng làm ruộng sống một cuộc sống không nghĩ không lo.
Mọi người trong hắc phong trại đối xử với nhau là quan tâm lo lắng như thể người nhà của nhau. Bọn họ gọi nàng là Bảo Đương gia, cái tên nghe có chút quyen tai, Bảo đương gia. Nàng chính là Trầm Bảo Bảo mà hắn đã gặp mười một năm trước đó sao? Cũng thật sự là không giống, cứ nghĩ nàng lớn lên phải là đại mỹ nhân thế nhưng dáng dấp có thể xem là tạm được, còn khuôn mặt thì trừ đôi mắt ra không có gì giống cả.
- Chàng thấy sao, ở đây rất tốt phải không, có sông, có núi, có một mái nhà, chàng cần thứ gì khác ta có thể đi đánh cướp đem về. Vì thế tốt nhất là nên ngoan ngoãn mà làm tân lang của ta thôi. - Nàng cười híp mắt, vẻ mặt ngả ngớm khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, đôi mắt khép hờ nhìn hắn say mê.
Quả thật nếu nhìn vào lúc này có thể nói nàng hẳn quả là sắc nữ khiến người ta ghê sợ cùng chán ghét thế nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy ghét hành động kia của nàng. Hắn không tránh đi ánh mắt của nàng mà ngược lại nhìn thẳng vào đôi mắt kia, có sự cô độc cùng bi thương thống khổ trong đôi mắt đó.
Bị hắn nhìn khiến cho nàng không được tự nhiên vội thu tay về cùng trốn đi ánh nhìn của hắn. Khoảng khắc hắn nhìn sâu vào mắt nàng nàng dường như cảm thấy hắn là đang nhìn thấu mọi tâm tư của mình khiến nàng bối rồi. Nàng bước nhanh ra khỏi căn phòng bỏ lại câu nói lạnh sau lưng
- Ta đã cho người thu xếp cho chàng căn phòng đối diện, chàng có thể dọn vào đó ở trước khi chúng ta bài đường thành thân. - Hắn nhìn theo bóng dáng ngượng ngùng vội vã kia mà cười nhẹ.
Hắn nhìn qua căn phòng được vì hắn mà chuẩn bị, nhìn căn phòng có vẻ phô trương nhưng khá gọn gàng và ngăn nắp. Cầm tấm khăn trải bàn màu sắc rực rỡ kia hắn muốn bỏ chúng ra cho đỡ chói mắt thế nhưng lại phát hiệnchiếc bàn gỗ có vẻ khá tinh tế bị che phủ bởi tấm khăn rực rỡ kia. Hắn nhìn những vật bắt mắt khiền căn phòng trở nên phàm tục chướng mắt kia khẽ nhếch miệng mỉm cười. Tất cả những thứ ấy có vẻ như vừa được thêm vào căn phòng và cố che đi vẻ thanh nhã vốn có của nó.
- Căn phòng này trước đây là của ai? - Hắn quay sang hỏi nha hoàn phía sau đang đem trà nước đến.
- Là phòng của tiểu thư, à không của Bảo đương gia. Vì ở đây không có phòng trống nên bảo đương gia để ngài ở lại đây.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, lơ đãng đảo mắt nhìn quanh thì lại bị cuốn hút bởi một góc khuất phía sau chiếc bình lớn chiếm chỗ và có vẻ không chút tự nhiên. Phía sau chiếc bình là những hàng kệ phía sát tường có rất nhiều sách xếp gọn gàng ngăn nắp, nhìn những chỗ có vài cuốn sách bị khuyết chỗ thì hắn bỗng nhớ đến chồng sách ngổn ngang trong căn phòng đối diện kia của nàng. Có vẻ nàng cũng vừa dọn sang bên đó.
- Vậy căng phòng đối diện, lúc trước là...
- Nó là phòng... là nơi đương gia không muốn bất cứ ai ở lại trừ nàng, hôm nay vì thiếu người nên có vài người không biết quy tắc đã để công tử ở đó. - Thấy hắn đến gần những cuốn sách phía kệ sách Tiểu Đào thầm mắng chính mình sao không che dấu kỹ một chút cái kệ kia.
- Chúng đều là bảo bối của tiểu thư ngài... - Nàng vội vã muốn ngăn hắn lại nhưng hắn đã cầm lấy một cuốn trên tay còn lật xem phía bên trong.
- Chàng thích căn phòng này hay không? - Trầm Bảo Bảo bước vào thấy hắn cầm cuốn thơ của nàng trong tay thì liếc tiểu đào khiến nàng ta khẽ run nhẹ.
- Ta rất thích, những thứ này đều là của nàng sao? - Hắn giơ tập thơ lên hỏi anh mắt có chút chăm chú nhìn nàng.
- Phải, ta đương nhiên phải nghiên cứu những thứ này, mơ ước cưới được một tướng công nho nhã tuấn dật thì cũng phải biết hắn đọc gì nghĩ gì chứ. - Nàng có vẻ mất tự nhiên nói, nàng cũng là không hi vong hắn thấy những thứ kia.
- Ta thấy có vẻ như không phải chỉ là hiểu biết sơ đâu, ta thấy các ý thơ trong này đều là dựa theo cổ thơ mà đề ra. - Hắn tự thấy mình văn chương không thua kém bất kỳ kẻ nào thế nhưng đứng trước những ý thơ của nàng khiến hắn có chút cảm phục.
- Chàng thấy chúng thế nào, ta luôn không rõ là dùng cổ ngữ có ổn hay không, có làm cho chúng quá ngốc nghếch hay quá không hợp hay chăng. - Nàng nhào đến bên hắn luyến thắng như gặp được tri âm. Nàng lúc trước cũng có gặp qua không ít thi nhân nhưng bọn họ đều là chê thơ nàng làm có chút lạ. Khi nghe hắn khen thơ nàng dùng cổ ngữ rất hay khiến nàng trở nên hưng phấn muốn cùng hắn luận đàm. Bọn họ cùng nhau say sưa trao đổi mà dường như quên đi cả mọi thứ chung quanh. Nàng vốn yêu thích cổ văn thế nhưng kiến thức của hắn về cổ văn là những tứ hoàn toàn lạ lẫm cùng nàng.
Tiểu Đào thấy thế mỉm cười lui xuống, nàng là thấy qua tiều thư đàm luận nhiều cùng các thi sĩ khác nhưng chưa từng thấy vẻ mặt hạnh phúc kia cả tiểu thư nhà nàng. Khẽ thở dài, tiểu thư nhà nàng sống cũng thật là vất vả, nàng mong rằng nàng ta sẽ gặp được người có thể khiến nàng xoa dịu nỗi đau kia của tiểu thư. Cũng đã ba năm kể từ ngày đó thế nhưng căn bệnh kia của nàng ta mỗi tháng đều rất đúng hẹn phát tác chưa từng gián đoạn trong suốt ba năm qua.
Ngồi trầm tư suy nghĩ gì đó Nha Vũ Tường lười biếng ngáp dài nhìn ai kia say ngủ vì mệt mỏi. Hôm nay nàng tìm đến hắn không trêu ghẹo hắn như mọi khi mà chỉ mệt mỏi bảo với hắn cho nàng mượn chỗ ngả lưng rồi cứ thế chiếm mất chiếc giường của hắn.
Trong một góc tối của căn phòng Ninh Thần cảm thấy có chút bất ngờ, chủ nhân nhà hắn chưa từng có hành động ngáp dài tự nhiên đến thế cho dù là trước mặt nương ngài hay bất cứ ai. Hắn luôn cảm thấy bất ngờ từ khi hắn cùng chủ tử đến đây. Khi thấy vị cô ngương kia đùa giỡn với ngài ấy thế nhưng ngài ấy chưa từng một lần tức giận qua, đôi khi ngài còn thuận theo trêu đùa kia của nàng.
Điều khiến hắn càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là dù ngài ấy đã nắm rõ địa thế hắc Phong Trại như kế hoạch thế nhưng chưa một lần có ý rời đi hoặc có hành động gì tiếp theo. Không phài ngài ấy là dự định thay đổi kế hoạch đó chứ... ai... a... hắn cũng là không bao giờ có thể biết được ngài ấy đang nghĩ gì mặc dù là theo ngài từ khi bọn họ còn là những ấu nhi.
Mọi người trong hắc phong trại đối xử với nhau là quan tâm lo lắng như thể người nhà của nhau. Bọn họ gọi nàng là Bảo Đương gia, cái tên nghe có chút quyen tai, Bảo đương gia. Nàng chính là Trầm Bảo Bảo mà hắn đã gặp mười một năm trước đó sao? Cũng thật sự là không giống, cứ nghĩ nàng lớn lên phải là đại mỹ nhân thế nhưng dáng dấp có thể xem là tạm được, còn khuôn mặt thì trừ đôi mắt ra không có gì giống cả.
- Chàng thấy sao, ở đây rất tốt phải không, có sông, có núi, có một mái nhà, chàng cần thứ gì khác ta có thể đi đánh cướp đem về. Vì thế tốt nhất là nên ngoan ngoãn mà làm tân lang của ta thôi. - Nàng cười híp mắt, vẻ mặt ngả ngớm khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, đôi mắt khép hờ nhìn hắn say mê.
Quả thật nếu nhìn vào lúc này có thể nói nàng hẳn quả là sắc nữ khiến người ta ghê sợ cùng chán ghét thế nhưng vì sao hắn lại không cảm thấy ghét hành động kia của nàng. Hắn không tránh đi ánh mắt của nàng mà ngược lại nhìn thẳng vào đôi mắt kia, có sự cô độc cùng bi thương thống khổ trong đôi mắt đó.
Bị hắn nhìn khiến cho nàng không được tự nhiên vội thu tay về cùng trốn đi ánh nhìn của hắn. Khoảng khắc hắn nhìn sâu vào mắt nàng nàng dường như cảm thấy hắn là đang nhìn thấu mọi tâm tư của mình khiến nàng bối rồi. Nàng bước nhanh ra khỏi căn phòng bỏ lại câu nói lạnh sau lưng
- Ta đã cho người thu xếp cho chàng căn phòng đối diện, chàng có thể dọn vào đó ở trước khi chúng ta bài đường thành thân. - Hắn nhìn theo bóng dáng ngượng ngùng vội vã kia mà cười nhẹ.
Hắn nhìn qua căn phòng được vì hắn mà chuẩn bị, nhìn căn phòng có vẻ phô trương nhưng khá gọn gàng và ngăn nắp. Cầm tấm khăn trải bàn màu sắc rực rỡ kia hắn muốn bỏ chúng ra cho đỡ chói mắt thế nhưng lại phát hiệnchiếc bàn gỗ có vẻ khá tinh tế bị che phủ bởi tấm khăn rực rỡ kia. Hắn nhìn những vật bắt mắt khiền căn phòng trở nên phàm tục chướng mắt kia khẽ nhếch miệng mỉm cười. Tất cả những thứ ấy có vẻ như vừa được thêm vào căn phòng và cố che đi vẻ thanh nhã vốn có của nó.
- Căn phòng này trước đây là của ai? - Hắn quay sang hỏi nha hoàn phía sau đang đem trà nước đến.
- Là phòng của tiểu thư, à không của Bảo đương gia. Vì ở đây không có phòng trống nên bảo đương gia để ngài ở lại đây.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, lơ đãng đảo mắt nhìn quanh thì lại bị cuốn hút bởi một góc khuất phía sau chiếc bình lớn chiếm chỗ và có vẻ không chút tự nhiên. Phía sau chiếc bình là những hàng kệ phía sát tường có rất nhiều sách xếp gọn gàng ngăn nắp, nhìn những chỗ có vài cuốn sách bị khuyết chỗ thì hắn bỗng nhớ đến chồng sách ngổn ngang trong căn phòng đối diện kia của nàng. Có vẻ nàng cũng vừa dọn sang bên đó.
- Vậy căng phòng đối diện, lúc trước là...
- Nó là phòng... là nơi đương gia không muốn bất cứ ai ở lại trừ nàng, hôm nay vì thiếu người nên có vài người không biết quy tắc đã để công tử ở đó. - Thấy hắn đến gần những cuốn sách phía kệ sách Tiểu Đào thầm mắng chính mình sao không che dấu kỹ một chút cái kệ kia.
- Chúng đều là bảo bối của tiểu thư ngài... - Nàng vội vã muốn ngăn hắn lại nhưng hắn đã cầm lấy một cuốn trên tay còn lật xem phía bên trong.
- Chàng thích căn phòng này hay không? - Trầm Bảo Bảo bước vào thấy hắn cầm cuốn thơ của nàng trong tay thì liếc tiểu đào khiến nàng ta khẽ run nhẹ.
- Ta rất thích, những thứ này đều là của nàng sao? - Hắn giơ tập thơ lên hỏi anh mắt có chút chăm chú nhìn nàng.
- Phải, ta đương nhiên phải nghiên cứu những thứ này, mơ ước cưới được một tướng công nho nhã tuấn dật thì cũng phải biết hắn đọc gì nghĩ gì chứ. - Nàng có vẻ mất tự nhiên nói, nàng cũng là không hi vong hắn thấy những thứ kia.
- Ta thấy có vẻ như không phải chỉ là hiểu biết sơ đâu, ta thấy các ý thơ trong này đều là dựa theo cổ thơ mà đề ra. - Hắn tự thấy mình văn chương không thua kém bất kỳ kẻ nào thế nhưng đứng trước những ý thơ của nàng khiến hắn có chút cảm phục.
- Chàng thấy chúng thế nào, ta luôn không rõ là dùng cổ ngữ có ổn hay không, có làm cho chúng quá ngốc nghếch hay quá không hợp hay chăng. - Nàng nhào đến bên hắn luyến thắng như gặp được tri âm. Nàng lúc trước cũng có gặp qua không ít thi nhân nhưng bọn họ đều là chê thơ nàng làm có chút lạ. Khi nghe hắn khen thơ nàng dùng cổ ngữ rất hay khiến nàng trở nên hưng phấn muốn cùng hắn luận đàm. Bọn họ cùng nhau say sưa trao đổi mà dường như quên đi cả mọi thứ chung quanh. Nàng vốn yêu thích cổ văn thế nhưng kiến thức của hắn về cổ văn là những tứ hoàn toàn lạ lẫm cùng nàng.
Tiểu Đào thấy thế mỉm cười lui xuống, nàng là thấy qua tiều thư đàm luận nhiều cùng các thi sĩ khác nhưng chưa từng thấy vẻ mặt hạnh phúc kia cả tiểu thư nhà nàng. Khẽ thở dài, tiểu thư nhà nàng sống cũng thật là vất vả, nàng mong rằng nàng ta sẽ gặp được người có thể khiến nàng xoa dịu nỗi đau kia của tiểu thư. Cũng đã ba năm kể từ ngày đó thế nhưng căn bệnh kia của nàng ta mỗi tháng đều rất đúng hẹn phát tác chưa từng gián đoạn trong suốt ba năm qua.
Ngồi trầm tư suy nghĩ gì đó Nha Vũ Tường lười biếng ngáp dài nhìn ai kia say ngủ vì mệt mỏi. Hôm nay nàng tìm đến hắn không trêu ghẹo hắn như mọi khi mà chỉ mệt mỏi bảo với hắn cho nàng mượn chỗ ngả lưng rồi cứ thế chiếm mất chiếc giường của hắn.
Trong một góc tối của căn phòng Ninh Thần cảm thấy có chút bất ngờ, chủ nhân nhà hắn chưa từng có hành động ngáp dài tự nhiên đến thế cho dù là trước mặt nương ngài hay bất cứ ai. Hắn luôn cảm thấy bất ngờ từ khi hắn cùng chủ tử đến đây. Khi thấy vị cô ngương kia đùa giỡn với ngài ấy thế nhưng ngài ấy chưa từng một lần tức giận qua, đôi khi ngài còn thuận theo trêu đùa kia của nàng.
Điều khiến hắn càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là dù ngài ấy đã nắm rõ địa thế hắc Phong Trại như kế hoạch thế nhưng chưa một lần có ý rời đi hoặc có hành động gì tiếp theo. Không phài ngài ấy là dự định thay đổi kế hoạch đó chứ... ai... a... hắn cũng là không bao giờ có thể biết được ngài ấy đang nghĩ gì mặc dù là theo ngài từ khi bọn họ còn là những ấu nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.