Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 78: Hy vọng tan biến, tâm như tro tàn
Nam Quan Yêu Yêu
11/12/2016
“Thiếu phu nhân, ngài ôm bé một cái đi, dáng vẻ đứa nhỏ thật đáng yêu.”
Hoắc Nhĩ Phi vẫn xoay mặt đi, cô sợ đi nhìn đứa bé kia sẽ không nhịn được, cô chỉ có thể ép buộc mình không nhìn bé, coi bé là người không liên quan. Bé cưng, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, mẹ biết con vô tội, nhưng mẹ sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con sẽ không bỏ được, xin tha thứ cho người mẹ ích kỷ lại không chịu trách nhiệm này.
Thư Yến Tả cau mày nhìn mọi việc đang diễn ra, chỉ cảm thấy ngực quặn đau, trong tròng mắt đen như phóng hỏa, “Đưa thằng bé cho tôi.”
Vú Trần nơm nớp lo sợ đưa đứa bé tới.
Nói cũng kỳ quái, đứa bé kia đến trong tay Thư Yến Tả, lại ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm còn mang nước mắt, tò mò nhìn người ôm bé, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, tay nhỏ bé vẫn còn cào loạn trên quần áo cha mình, cuối cùng túm được cà vạt, rất tò mò vuốt vuốt, còn đột nhiên nhét vào miệng liếm vài cái.
Thư Yến Tả vốn ngập đầy lửa giận, nhìn thấy đứa bé như vậy đột nhiên dâng lên một cảm giác rất đặc biệt, anh không biết ôm thằng bé như thế nào, chỉ có thể vòng cánh tay ôm chặt, chỉ sợ bé té xuống, cảm giác cả người bé mềm nhũn, sợ lực lớn bóp hư, lực nhẹ làm té thằng bé, chỉ có thể cực kỳ cẩn thận.
Thấy đứa nhỏ không còn khóc, Hoắc Nhĩ Phi và vú Trần đều rất kỳ quái, nhưng Hoắc Nhĩ Phi đè lại lòng hiếu kỳ của mình, không đi nhìn.
Nhưng vú Trần không giống vậy, vội vui vẻ ra mặt nói: “Xem ra đứa nhỏ nhận ra được, vừa đến trong ngực nhị thiếu thì ngừng khóc.”
Thư Yến Tả lạnh lùng liếc mặt nhìn Hoắc Nhĩ Phi quay mặt qua chỗ khác, cả người lộ ra khí lạnh, ngay cả cục cưng bé nhỏ trong ngực cũng cảm thấy lạnh lẽo, bắp chân đạp loạn.
Sau khi Thư Yến Tả ôm đứa bé rời đi cùng Đoạn Tử Lang, Hoắc Nhĩ Phi ngồi tê liệt trên mặt đất, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Mới vừa rồi lúc Thư ác ma gần đi nói một câu để cho cô lập tức tâm như tro tàn.
“Nếu như biểu hiện của em tốt một chút, nói không chừng ngày nào đó tôi vui mừng sẽ đồng ý thả cho em rời đi, nhưng em lại quá cứng đầu như thế, vậy cả đời đừng nghĩ tới rời khỏi đây!”
Thì ra tất cả đều là âm mưu, chỉ có cô đơn thuần cho rằng sau khi sinh xong đứa bé có thể rời đi, chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi!
Cô ngồi dưới đất khóc không thành tiếng.
Vú Trần bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, thở dài, “Thiếu phu nhân, ngài cần gì chứ? Haizzz! Mới vừa sinh, đừng ngồi dưới đất, quá lạnh, về giường nằm đi.”
Hoắc Nhĩ Phi mặc cho vú Trần đỡ nằm lại giường, nước mắt vẫn không tự chủ mà chảy xuống theo hai bên khóe mắt, thấm ướt áo gối.
Vú Trần thở dài một hơi, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Thư Yến Tả ngồi trên xe rất kiên nhẫn ôm con trai, Đoạn Tử Lang mệt mỏi ngồi bên cạnh anh, trong hai mắt hiện đầy tia máu, mấy ngày nay bởi vì mèo nhỏ sinh con, anh đã suốt hai đêm không chợp mắt, chờ mãi đến lúc chuyện đã kết thúc rồi, mèo nhỏ lại còn bất chấp sống chết của mình đi khiêu chiến quyền uy của Yến, chẳng lẽ cô không biết thân thể của mình đã suy yếu thành dạng gì rồi sao? Hai người này...
Nhìn Thư Yến Tả lại có thể ôm thằng bé về, không khỏi cảm thán: Chẳng lẽ Yến chuẩn bị làm vú em rồi hả?
Bé cưng mải mê nô đùa trong ngực cha rồi “Vù vù” ngủ thiếp đi, Thư Yến Tả rất cẩn thận ôm bé, còn dặn dò tài xế lái chậm vững vàng chút, không được đánh thức tiểu thiếu gia.
Tài xế tiểu Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhị thiếu lại có lúc dịu dàng như vậy, quá ly kỳ!
“Lang, cậu gọi điện thoại cho vú Thư, để cho bà nhanh chóng đi mua đủ bộ đồ dùng con nít, nhất định phải là loại tốt nhất, đắt tiền nhất, còn đặc biệt mời một bảo mẫu chăm sóc tiểu thiếu gia, tốc độ nhanh nhất.”
Đoạn Tử Lang theo lời gọi điện thoại, Yến quả nhiên rất thích hợp làm vú em, nghĩ thật chu đáo.
Chỉ có điều mèo nhỏ, cậu ấy thật sự không có ý định thả cho cô ấy đi?
Hoắc Nhĩ Phi như con rối nằm trên giường không ăn không uống hai ngày, nước mắt không ngừng chảy theo khóe mắt, hai mắt sưng vù lên như hai trái đào lớn.
Gạt tôi! Gạt tôi... Hiệp nghị rách nát gì, chẳng qua chỉ là ngụy trang! Rõ ràng nói sinh xong đứa bé sẽ để tôi rời đi... Lại gạt tôi!
Cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không có chút hơi sức nào, chỉ có điều ý thức rất rõ ràng, mình bị lừa! Nếu không không thể về nhà, vậy sống còn ý nghĩa gì nữa chứ! Lại đi lấy lòng ác ma kia, không, cô không rảnh rỗi như vậy! Nếu có cơ hội, ngược lại cô hận không thể một đao đâm anh ta! Cảm giác suy nghĩ bay lượn trên không trung thật tốt đẹp, giống như sắp bay, giống như nhìn thấy thiên sứ, trắng trắng, thật đẹp!
Trong lúc mơ mơ màng màng giống như nhìn thấy thiên đường...
Mỗi lần vào phòng vú Trần đều nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của thiếu phu nhân, gấp đến độ xoay quanh, lại không dám gọi điện thoại cho nhị thiếu, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Đoạn thiếu gia luôn dễ nói chuyện.
Đoạn Tử Lang nghe tình huống mèo nhỏ, môi mỏng mím chặt, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tiếp tục như vậy, mèo nhỏ thật sự không sống nổi.
--- ---------- -----
Lời tác giả:
Cám ơn các bạn vẫn làm bạn với Yêu Yêu đi đến đây, bởi vì có các bạn, tôi mới có động lực sáng tác, đọc đến đây, có lẽ các bạn sẽ có nghi vấn: Yêu Yêu việc gì phải tốn công tốn sức viết một chương như vậy, cố ý treo ngược khẩu vị các bạn, nhưng nó căn cứ theo tình tiết mà phát triển, bởi vì bạn nhỏ Hoắc một lòng chỉ nghĩ tới việc sinh xong đứa nhỏ thì có thể về nhà, mà Thư nhị thiếu lại không muốn như vậy, rõ ràng thấy mèo nhỏ yếu đuối không còn hình dáng nhưng vẫn quyết giữ ý mình, tức giận trong lòng anh lập tức vọt ra, trong lòng đau, nhưng miệng không nói như vậy, tâm tình này rất mâu thuẫn. Cho nên mới có một quá trình như vậy, các bạn cảm thấy cuối cùng Thư nhị thiếu sẽ thỏa hiệp như thế nào? Là dễ dàng thỏa hiệp hay tiếp tục hành hạ mèo nhỏ đây? Hà hà...
Xem trước tình tiết, sau đó nhắc nhở:
1, Mèo nhỏ và Thư đại công tử luôn luôn thần xui quỷ khiến, sau này cô có cơ hội chạm mặt lần nữa không?
2, Hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ sẽ sinh ra hiệu quả và lợi ích như thế nào? Không đơn thuần chỉ trên quan hệ kinh tế, còn quan hệ con người, cây cầu kia, có thể tạo ra tác dụng mấu chốt như thế nào?
3, Trước đó vẫn nhắc tới chuyện tình sáu năm trước của Đoạn Tử Lang, bạn gái anh vẫn cấu giấu nơi đáy lòng, sau này sẽ dần nổi lên trên mặt nước.
4, Chử Tuyết Luân vẫn luôn yêu mến mèo nhỏ, trong tình tiết sau này, sẽ triển khai thế công trong tình yêu với cô như thế nào?
5, Một trong những nhân vật quan trọng nhất – Con trai bảo bối của Thư nhị thiếu, là một nhân vật mấu chốt ở đoạn sau!
6, Dĩ nhiên các bạn quan tâm nhất có thể là quan hệ ở đoạn sau giữa hai người Thư nhị thiếu và mèo nhỏ, đây là đầu mối chính rất lớn, sẽ kéo ra màn lớn, từ từ phát triển, hà hà! Mèo nhỏ có thể thích con trai của mình không? Có thể vì con trai mà bình tĩnh ngồi cùng bàn với Thư nhị thiếu không?
Cắt tỉa quan hệ nhân vật: Mèo nhỏ, Thư nhị thiếu, Chử Tuyết Luân, ba người này sẽ có đoạn khúc mắc như thế nào? Đường tình của Thư đại công tử nên theo hướng nào? Đoạn Tử Lang và bạn gái có thể gặp mặt lần nữa không, sau khi gặp mặt sẽ có phát triển gì?
Tình tiết phía sau nhất định sẽ càng đặc sắc, bởi vì không giới hạn ở Hongkong, tất cả nhân vật nhắc tới trước đó sẽ có gặt hái.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn xoay mặt đi, cô sợ đi nhìn đứa bé kia sẽ không nhịn được, cô chỉ có thể ép buộc mình không nhìn bé, coi bé là người không liên quan. Bé cưng, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, mẹ biết con vô tội, nhưng mẹ sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con sẽ không bỏ được, xin tha thứ cho người mẹ ích kỷ lại không chịu trách nhiệm này.
Thư Yến Tả cau mày nhìn mọi việc đang diễn ra, chỉ cảm thấy ngực quặn đau, trong tròng mắt đen như phóng hỏa, “Đưa thằng bé cho tôi.”
Vú Trần nơm nớp lo sợ đưa đứa bé tới.
Nói cũng kỳ quái, đứa bé kia đến trong tay Thư Yến Tả, lại ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm còn mang nước mắt, tò mò nhìn người ôm bé, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, tay nhỏ bé vẫn còn cào loạn trên quần áo cha mình, cuối cùng túm được cà vạt, rất tò mò vuốt vuốt, còn đột nhiên nhét vào miệng liếm vài cái.
Thư Yến Tả vốn ngập đầy lửa giận, nhìn thấy đứa bé như vậy đột nhiên dâng lên một cảm giác rất đặc biệt, anh không biết ôm thằng bé như thế nào, chỉ có thể vòng cánh tay ôm chặt, chỉ sợ bé té xuống, cảm giác cả người bé mềm nhũn, sợ lực lớn bóp hư, lực nhẹ làm té thằng bé, chỉ có thể cực kỳ cẩn thận.
Thấy đứa nhỏ không còn khóc, Hoắc Nhĩ Phi và vú Trần đều rất kỳ quái, nhưng Hoắc Nhĩ Phi đè lại lòng hiếu kỳ của mình, không đi nhìn.
Nhưng vú Trần không giống vậy, vội vui vẻ ra mặt nói: “Xem ra đứa nhỏ nhận ra được, vừa đến trong ngực nhị thiếu thì ngừng khóc.”
Thư Yến Tả lạnh lùng liếc mặt nhìn Hoắc Nhĩ Phi quay mặt qua chỗ khác, cả người lộ ra khí lạnh, ngay cả cục cưng bé nhỏ trong ngực cũng cảm thấy lạnh lẽo, bắp chân đạp loạn.
Sau khi Thư Yến Tả ôm đứa bé rời đi cùng Đoạn Tử Lang, Hoắc Nhĩ Phi ngồi tê liệt trên mặt đất, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Mới vừa rồi lúc Thư ác ma gần đi nói một câu để cho cô lập tức tâm như tro tàn.
“Nếu như biểu hiện của em tốt một chút, nói không chừng ngày nào đó tôi vui mừng sẽ đồng ý thả cho em rời đi, nhưng em lại quá cứng đầu như thế, vậy cả đời đừng nghĩ tới rời khỏi đây!”
Thì ra tất cả đều là âm mưu, chỉ có cô đơn thuần cho rằng sau khi sinh xong đứa bé có thể rời đi, chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi!
Cô ngồi dưới đất khóc không thành tiếng.
Vú Trần bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, thở dài, “Thiếu phu nhân, ngài cần gì chứ? Haizzz! Mới vừa sinh, đừng ngồi dưới đất, quá lạnh, về giường nằm đi.”
Hoắc Nhĩ Phi mặc cho vú Trần đỡ nằm lại giường, nước mắt vẫn không tự chủ mà chảy xuống theo hai bên khóe mắt, thấm ướt áo gối.
Vú Trần thở dài một hơi, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Thư Yến Tả ngồi trên xe rất kiên nhẫn ôm con trai, Đoạn Tử Lang mệt mỏi ngồi bên cạnh anh, trong hai mắt hiện đầy tia máu, mấy ngày nay bởi vì mèo nhỏ sinh con, anh đã suốt hai đêm không chợp mắt, chờ mãi đến lúc chuyện đã kết thúc rồi, mèo nhỏ lại còn bất chấp sống chết của mình đi khiêu chiến quyền uy của Yến, chẳng lẽ cô không biết thân thể của mình đã suy yếu thành dạng gì rồi sao? Hai người này...
Nhìn Thư Yến Tả lại có thể ôm thằng bé về, không khỏi cảm thán: Chẳng lẽ Yến chuẩn bị làm vú em rồi hả?
Bé cưng mải mê nô đùa trong ngực cha rồi “Vù vù” ngủ thiếp đi, Thư Yến Tả rất cẩn thận ôm bé, còn dặn dò tài xế lái chậm vững vàng chút, không được đánh thức tiểu thiếu gia.
Tài xế tiểu Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhị thiếu lại có lúc dịu dàng như vậy, quá ly kỳ!
“Lang, cậu gọi điện thoại cho vú Thư, để cho bà nhanh chóng đi mua đủ bộ đồ dùng con nít, nhất định phải là loại tốt nhất, đắt tiền nhất, còn đặc biệt mời một bảo mẫu chăm sóc tiểu thiếu gia, tốc độ nhanh nhất.”
Đoạn Tử Lang theo lời gọi điện thoại, Yến quả nhiên rất thích hợp làm vú em, nghĩ thật chu đáo.
Chỉ có điều mèo nhỏ, cậu ấy thật sự không có ý định thả cho cô ấy đi?
Hoắc Nhĩ Phi như con rối nằm trên giường không ăn không uống hai ngày, nước mắt không ngừng chảy theo khóe mắt, hai mắt sưng vù lên như hai trái đào lớn.
Gạt tôi! Gạt tôi... Hiệp nghị rách nát gì, chẳng qua chỉ là ngụy trang! Rõ ràng nói sinh xong đứa bé sẽ để tôi rời đi... Lại gạt tôi!
Cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không có chút hơi sức nào, chỉ có điều ý thức rất rõ ràng, mình bị lừa! Nếu không không thể về nhà, vậy sống còn ý nghĩa gì nữa chứ! Lại đi lấy lòng ác ma kia, không, cô không rảnh rỗi như vậy! Nếu có cơ hội, ngược lại cô hận không thể một đao đâm anh ta! Cảm giác suy nghĩ bay lượn trên không trung thật tốt đẹp, giống như sắp bay, giống như nhìn thấy thiên sứ, trắng trắng, thật đẹp!
Trong lúc mơ mơ màng màng giống như nhìn thấy thiên đường...
Mỗi lần vào phòng vú Trần đều nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của thiếu phu nhân, gấp đến độ xoay quanh, lại không dám gọi điện thoại cho nhị thiếu, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Đoạn thiếu gia luôn dễ nói chuyện.
Đoạn Tử Lang nghe tình huống mèo nhỏ, môi mỏng mím chặt, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tiếp tục như vậy, mèo nhỏ thật sự không sống nổi.
--- ---------- -----
Lời tác giả:
Cám ơn các bạn vẫn làm bạn với Yêu Yêu đi đến đây, bởi vì có các bạn, tôi mới có động lực sáng tác, đọc đến đây, có lẽ các bạn sẽ có nghi vấn: Yêu Yêu việc gì phải tốn công tốn sức viết một chương như vậy, cố ý treo ngược khẩu vị các bạn, nhưng nó căn cứ theo tình tiết mà phát triển, bởi vì bạn nhỏ Hoắc một lòng chỉ nghĩ tới việc sinh xong đứa nhỏ thì có thể về nhà, mà Thư nhị thiếu lại không muốn như vậy, rõ ràng thấy mèo nhỏ yếu đuối không còn hình dáng nhưng vẫn quyết giữ ý mình, tức giận trong lòng anh lập tức vọt ra, trong lòng đau, nhưng miệng không nói như vậy, tâm tình này rất mâu thuẫn. Cho nên mới có một quá trình như vậy, các bạn cảm thấy cuối cùng Thư nhị thiếu sẽ thỏa hiệp như thế nào? Là dễ dàng thỏa hiệp hay tiếp tục hành hạ mèo nhỏ đây? Hà hà...
Xem trước tình tiết, sau đó nhắc nhở:
1, Mèo nhỏ và Thư đại công tử luôn luôn thần xui quỷ khiến, sau này cô có cơ hội chạm mặt lần nữa không?
2, Hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ sẽ sinh ra hiệu quả và lợi ích như thế nào? Không đơn thuần chỉ trên quan hệ kinh tế, còn quan hệ con người, cây cầu kia, có thể tạo ra tác dụng mấu chốt như thế nào?
3, Trước đó vẫn nhắc tới chuyện tình sáu năm trước của Đoạn Tử Lang, bạn gái anh vẫn cấu giấu nơi đáy lòng, sau này sẽ dần nổi lên trên mặt nước.
4, Chử Tuyết Luân vẫn luôn yêu mến mèo nhỏ, trong tình tiết sau này, sẽ triển khai thế công trong tình yêu với cô như thế nào?
5, Một trong những nhân vật quan trọng nhất – Con trai bảo bối của Thư nhị thiếu, là một nhân vật mấu chốt ở đoạn sau!
6, Dĩ nhiên các bạn quan tâm nhất có thể là quan hệ ở đoạn sau giữa hai người Thư nhị thiếu và mèo nhỏ, đây là đầu mối chính rất lớn, sẽ kéo ra màn lớn, từ từ phát triển, hà hà! Mèo nhỏ có thể thích con trai của mình không? Có thể vì con trai mà bình tĩnh ngồi cùng bàn với Thư nhị thiếu không?
Cắt tỉa quan hệ nhân vật: Mèo nhỏ, Thư nhị thiếu, Chử Tuyết Luân, ba người này sẽ có đoạn khúc mắc như thế nào? Đường tình của Thư đại công tử nên theo hướng nào? Đoạn Tử Lang và bạn gái có thể gặp mặt lần nữa không, sau khi gặp mặt sẽ có phát triển gì?
Tình tiết phía sau nhất định sẽ càng đặc sắc, bởi vì không giới hạn ở Hongkong, tất cả nhân vật nhắc tới trước đó sẽ có gặt hái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.