Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 142: Ít nhất còn sống (2)
Nam Quan Yêu Yêu
10/07/2017
Hoắc Nhĩ Phi rất vui mừng vì con trai hiểu chuyện như vậy, cô tin tưởng
cha mẹ nhất định có thể chăm sóc tốt cho Lucus, hôn một cái lên mặt con
trai rồi rời đi.
Sân bay Heathrow nước Anh, vừa xuống máy bay, Hoắc Nhĩ Phi liếc nhìn chung quanh tìm bóng dáng Thư Yến Tả, hai người cách biển người đông nghịt tìm được ánh mắt đối phương, nói cái gì cũng dư thừa.
“Tuyết Nghê cậu ấy có khỏe không?” Ngồi trên xe, Hoắc Nhĩ Phi quan tâm hỏi.
“Cô ấy hôn mê bất tỉnh ngay lúc đó, Nhiễm Nhiễm và dì nhỏ của anh đưa cô ấy trở về biệt thự của đại ca, tiêm một liều thuốc an thai, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.”
“Tuyết Nghê thật dũng cảm.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy không có lời nào có thể hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này.
“Ừ, quả thật rất dũng cảm.” Thư Yến Tả nhìn phía trước, rất cảm thán nói.
Nhiễm Nhiễm trong biệt thự cũng biết chuyện đại ca biến thành người thực vật, đau lòng đồng thời cũng âm thầm kêu may mắn: Ít nhất còn sống.
Sau khi mấy người bọn họ thương lượng, vẫn quyết định chờ sau khi Tuyết Nghê tỉnh lại sẽ nói lại chuyện này cho cô, cô có quyền biết rõ chân tướng cũng như lựa chọn tương lai cho mình.
Nếu như cô quyết định ở bên cạnh đai ca, hy vọng tỉnh lại của đại ca sẽ lớn hơn, người phụ nữ mình thích nhất và đứa bé chưa ra đời có thể không khiến cho đại ca nhớ thương sao?
Khi Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi ở trên đường, Chử Tuyết Nghê đã tỉnh rồi, cô khóc kêu: “Tôi muốn thấy Phiến Hữu! Vì sao các người không để cho tôi thấy anh ấy?”
“Chị Tuyết Nghê, chị bình tĩnh một chút, chị đã không chỉ có một mình, nhất định phải chú ý thân thể, Tom vừa mới tiêm thuốc an thai cho chị, thai dường như hơi không ổn định, chị không thể quá kích động.” Thư Tử Nhiễm trấn an cô.
Nước mắt của Chử Tuyết Nghê lập tức trào ra: “Các người để cho tôi thấy Phiến Hữu một lần cuối được không?”
Thư Tử Nhiễm nhìn chị Tuyết Nghê mặt đầy nước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu giống như có thứ gì đó chặn lại, “Đại ca còn chưa chết, nhưng mà...”
“Nhiễm Nhiễm, em nói cái gì? Cuộc phẫu thuật của Phiến Hữu thành công? Không phải Tom nói đã cố gắng hết sức sao?” Chử Tuyết Nghê hoàn toàn bị câu trước hấp dẫn, chỉ cảm thấy đây là một câu nói êm tai nhất mà cô nghe được kể từ sau khi tỉnh lại.
“Chị Tuyết Nghê, chị đừng quá vui mừng, mặc dù đại ca anh ấy còn sống, nhưng đã... Đã trở thành người thực vật.” Thư Tử Nhiễm rất sợ sau những lời này sẽ khiến chị Tuyết Nghê hỏng mất.
Hình như Chử Tuyết Nghê hơi không kịp phản ứng, ngây ngốc ở đó một lúc mới nỉ non tự nói: “Người thực vật? Người thực vật... Ít nhất còn sống không phải sao?”
Vừa nói vừa khóc, khóe miệng còn nhếch ra nụ cười khổ sở, dáng vẻ đau xót này khiến Đoạn Tử Lang và Tom cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa, lặng lẽ xoay người rời đi, bọn họ cũng đều biết đây là cách Tuyết Nghê tỏ vẻ mình vui mừng.
Dì nhỏ Ninh Như Chân của Nhiễm Nhiễm cũng ngồi đó len lén gạt lệ, than thở thế giới này thật bất công, chị gái cũng vì căn bệnh này mà qua đời, bây giờ lại lây đến trên người cháu ngoại.
“Chị Tuyết Nghê, cho dù chị chọn lựa cái gì chúng em đều ủng hộ chị, chị nhất định phải phấn chấn lên, trong bụng chị còn có một bé cưng đấy.” Thư Tử Nhiễm chỉ có thể dùng đứa bé để kích thích Tuyết Nghê tỉnh lại.
“Bé cưng, Phiến Hữu còn tưởng rằng chị đã phá thai rồi, chị đương nhiên sẽ không nghe theo anh ấy.” Chử Tuyết Nghê nói đến cục cưng thì khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, hình như rất hài lòng với quyết định mình làm ra.
“Đúng rồi, Phiến Hữu ở đâu? Chị muốn đi xem anh ấy.” Sau khi yên tĩnh một lúc, Chử Tuyết Nghê lại bắt đầu náo loạn lên.
Đúng lúc ấy, Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi đi vào.
Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tuyết Nghê, vội đau lòng nhào tới, “Tuyết Nghê, Tuyết Nghê, cậu không sao chứ?”
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy là bạn tốt Phi Phi thì không nhịn được tháo bỏ tất cả kiên cường, khóc nức nức nở nở.
“Phi Phi, Phiến Hữu anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống...” Hoắc Nhĩ Phi vỗ vỗ lưng bạn, có thể khóc ra là tốt rồi.
“Còn sống thì còn có hy vọng, cho nên cậu nhất định phải kiên cường lên, bảo dưỡng tốt thân thể, biết không?”
Chử Tuyết Nghê gật gật đầu, cô tin tưởng Phiến Hữu nhất định sẽ không nhẫn tâm bỏ lại cô và đứa bé.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi vẫn như cũ cùng với Chử Tuyết Nghê, dưới lời khuyên của cô, Chử Tuyết Nghê miễn cưỡng gắng gượng uống hai ngụm cháo.
“Mấy tháng rồi?”
“Sắp ba tháng rồi, là tớ cầu xin Tom giữ bí mật cho tớ, anh ấy nói tỷ lệ đứa bé này bị di truyền u não cực kỳ nhỏ, nhưng phải đề phòng vạn nhất, trước khi đứa bé ra đời, mỗi tháng phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ một lần, một khi xác định đứa bé bị di truyền, sẽ phải bỏ đứa bé này, tớ đồng ý với anh ấy.”
“Cái gì? Chuyện này cũng quá không thực tế rồi, khi đứa bé lớn lên thành hình, vốn không phải cứ nói bỏ là bỏ được, nào có dễ dàng như vậy chứ!” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nói.
“Đã trải qua chuyện của Hữu, tớ cũng từng nghĩ vậy, nếu như biết rõ đứa nhỏ này bị u não, còn sinh bé ra, đó không phải là không chịu trách nhiệm với đứa bé sao? Tớ nghĩ chờ sau khi đứa bé lớn lên cũng sẽ không tha thứ cho một người mẹ bốc đồng như tớ.” Hình như Chử Tuyết Nghê đã nghĩ thông suốt.
“Tuyết Nghê, vậy cậu có từng nghĩ tới tương lai chưa? Lỡ như, tớ nói là lỡ như, Thư đại ca vẫn chưa tỉnh lại, mà đứa bé này của cậu mạnh khỏe, cậu phải làm như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi hỏi rất nghiêm túc.
“Nếu như là cục cưng khỏe mạnh, tớ đương nhiên muốn nuôi lớn bé, về phần Hữu, tớ vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy, cho đến ngày anh ấy tỉnh lại, tớ tin tưởng anh ấy sẽ không độc ác bỏ lại tớ và đứa bé mặc kệ hai người, hơn nữa anh ấy còn có nhiều người nhà nhớ thương như vậy, tớ có lòng tin anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.” Chử Tuyết Nghê chính là một lòng kiên trì, không chịu buông tha.
“Tuyết Nghê, bác trai bác gái biết không? Cậu không thể chỉ nghĩ cho riêng cậu, bọn họ sẽ rất lo lắng.”
“Tớ vẫn luôn không phải là đứa con gái có hiếu, hy vọng cha mẹ có thể hiểu được tớ, không hiểu thì sẽ như thế nào đây? Tớ vẫn sẽ ở lại chỗ này.” Hình như Chử Tuyết Nghê đã quyết tâm, cho dù ai khuyên cũng không khuyên nổi.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn bạn, biết mình có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích rồi, Tuyết Nghê vẫn luôn là người rất kiên trì, một khi quyết định chuyện gì, cho dù ai khuyên cũng vô dụng, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi cha Chử mẹ Chử biết được Thư Phiến Hữu thành người thực vật, rất thương tiếc; sau khi biết con gái mang thai càng thêm tâm tư khó nén, cha Chử càng thêm giận dữ, thằng nhóc thúi Thư Phiến Hữu này, cũng quá không chịu trách nhiệm!
Vậy mà hình như con gái quyết tâm sống ở đó chăm sóc Thư Phiến Hữu đã trở thành người thực vật, khiến hai người già lạnh thấu tim, con gái trưởng thành, khuỷu tay hướng ra ngoài, ngay cả cha mẹ cũng không cần.
Chử Tuyết Nghê khóc không thành tiếng ở trong điện thoại, “Cha, mẹ, xin tha thứ cho con gái bất hiếu, không thể ở bên cạnh cha mẹ tẫn hiếu... Lúc này Phiến Hữu cần nhất chính là con, mỗi ngày con đều mang theo cục cưng ở bên giường nói chuyện phiếm với anh ấy, anh ấy thật sự có thể cảm nhận được, con tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày anh ấy tỉnh lại.”
Có lẽ bị tình yêu đến chết cũng không đổi này của con gái lây đến, cha Chử mẹ Chử thỏa hiệp, cho dù như thế nào, cha mẹ đều vì tốt cho con cái, chỉ có điều bây giờ con gái có thai, đi chăm sóc Thư Phiến Hữu sống đời thực vật như thế nào.
Ninh Như Chân có nhà ở nước Anh chủ động xin đi giết giặc, bà thật sự không phản đối cô vợ của đứa cháu ngoại này, bà vô cùng thích, cũng rất vui lòng chăm sóc Tuyết Nghê, con trai duy nhất của mình mới đi công tác rồi, trong nhà chỉ còn dư lại hai người là bà và chồng, thật sự rất rảnh rỗi.
Trong biệt thự vốn có mấy người giúp việc, sau khi bà qua sẽ khiến cha mẹ nhà họ Chử yên tâm thêm mà thôi, dù sao có một người lớn ở đó vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Mỗi tháng, Tom cũng sẽ mang Chử Tuyết Nghê đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, mỗi lần vừa nghe thấy những lời “Cục cưng của ngài rất khỏe mạnh”, cô lại cười vui vẻ.
Lúc cục cưng được năm tháng, cha mẹ lại đích thân sang đây thăm con gái, không thể nghi ngờ cho Chử Tuyết Nghê một vui mừng bất ngờ ngoài ý muốn.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Con gái của mẹ mang thai, mẹ có thể không đến thăm sao?”
“Mẹ...” Chử Tuyết Nghê mím môi, nhào vào trong ngực mẹ, làm nũng giống như khi còn bé.
Mẹ Chử yêu thương ôm lấy cô con gái đã vô cùng cưng chiều từ khi còn nhỏ, cực kỳ đau lòng.
...
Mỗi buổi sáng sớm Chử Tuyết Nghê sẽ đẩy Thư Phiến Hữu vẻ mặt bình thản đi một vòng trong vườn sau, dọc theo đường đi, cô sẽ không ngừng nói tình huống gần đây của mình và cục cưng.
“Hữu, hôm nay em mang theo cục cưng đi kiểm tra, bác sỹ nói bé rất khỏe mạnh đó, anh biết không? Hôm qua bé đá em, anh nói sau này ra ngoài có phải là một quỷ tinh nghịch không!”
“Hữu, hôm nay mẹ em tới thăm chúng ta rồi, lại còn làm rất nhiều món ăn ngon cho em, anh nói có phải em rất hạnh phúc không!”
“Hữu, hôm qua em trai anh tới thăm anh, cậu ấy khe khẽ nói rất nhiều điều với anh, cũng không cho phép em nghe, anh có thể nói cho em biết không?”
“Hữu, bọn họ nói bụng của em càng lúc càng lớn, cũng không cho phép em đẩy anh đi ra, chỉ có điều sẽ có nữ giúp việc đặc biệt đẩy anh ra ngoài tản bộ, mà em vẫn sẽ hàn huyên với anh ngày ngày, anh cũng đừng không vui đó!”
“Hữu, chừng nào thì anh mới có thể tỉnh lại đây, em rất nhớ cái ôm ấm áp trong ngực của anh.”
“Hữu, buổi tối mỗi ngày em đều mơ thấy anh, mơ thấy anh cầu hôn em, chuyện này là thật sao?”
...
Mặc dù mỗi ngày Chử Tuyết Nghê đều không ngừng thao thao bất tuyệt với Thư Phiến Hữu, nhưng vẫn không thấy có bất kỳ hiệu quả gì, Thư Phiến Hữu thủy chung đều là vẻ mặt bình thản, không có bất kỳ vui giận buồn thương.
Sân bay Heathrow nước Anh, vừa xuống máy bay, Hoắc Nhĩ Phi liếc nhìn chung quanh tìm bóng dáng Thư Yến Tả, hai người cách biển người đông nghịt tìm được ánh mắt đối phương, nói cái gì cũng dư thừa.
“Tuyết Nghê cậu ấy có khỏe không?” Ngồi trên xe, Hoắc Nhĩ Phi quan tâm hỏi.
“Cô ấy hôn mê bất tỉnh ngay lúc đó, Nhiễm Nhiễm và dì nhỏ của anh đưa cô ấy trở về biệt thự của đại ca, tiêm một liều thuốc an thai, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.”
“Tuyết Nghê thật dũng cảm.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy không có lời nào có thể hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này.
“Ừ, quả thật rất dũng cảm.” Thư Yến Tả nhìn phía trước, rất cảm thán nói.
Nhiễm Nhiễm trong biệt thự cũng biết chuyện đại ca biến thành người thực vật, đau lòng đồng thời cũng âm thầm kêu may mắn: Ít nhất còn sống.
Sau khi mấy người bọn họ thương lượng, vẫn quyết định chờ sau khi Tuyết Nghê tỉnh lại sẽ nói lại chuyện này cho cô, cô có quyền biết rõ chân tướng cũng như lựa chọn tương lai cho mình.
Nếu như cô quyết định ở bên cạnh đai ca, hy vọng tỉnh lại của đại ca sẽ lớn hơn, người phụ nữ mình thích nhất và đứa bé chưa ra đời có thể không khiến cho đại ca nhớ thương sao?
Khi Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi ở trên đường, Chử Tuyết Nghê đã tỉnh rồi, cô khóc kêu: “Tôi muốn thấy Phiến Hữu! Vì sao các người không để cho tôi thấy anh ấy?”
“Chị Tuyết Nghê, chị bình tĩnh một chút, chị đã không chỉ có một mình, nhất định phải chú ý thân thể, Tom vừa mới tiêm thuốc an thai cho chị, thai dường như hơi không ổn định, chị không thể quá kích động.” Thư Tử Nhiễm trấn an cô.
Nước mắt của Chử Tuyết Nghê lập tức trào ra: “Các người để cho tôi thấy Phiến Hữu một lần cuối được không?”
Thư Tử Nhiễm nhìn chị Tuyết Nghê mặt đầy nước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu giống như có thứ gì đó chặn lại, “Đại ca còn chưa chết, nhưng mà...”
“Nhiễm Nhiễm, em nói cái gì? Cuộc phẫu thuật của Phiến Hữu thành công? Không phải Tom nói đã cố gắng hết sức sao?” Chử Tuyết Nghê hoàn toàn bị câu trước hấp dẫn, chỉ cảm thấy đây là một câu nói êm tai nhất mà cô nghe được kể từ sau khi tỉnh lại.
“Chị Tuyết Nghê, chị đừng quá vui mừng, mặc dù đại ca anh ấy còn sống, nhưng đã... Đã trở thành người thực vật.” Thư Tử Nhiễm rất sợ sau những lời này sẽ khiến chị Tuyết Nghê hỏng mất.
Hình như Chử Tuyết Nghê hơi không kịp phản ứng, ngây ngốc ở đó một lúc mới nỉ non tự nói: “Người thực vật? Người thực vật... Ít nhất còn sống không phải sao?”
Vừa nói vừa khóc, khóe miệng còn nhếch ra nụ cười khổ sở, dáng vẻ đau xót này khiến Đoạn Tử Lang và Tom cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa, lặng lẽ xoay người rời đi, bọn họ cũng đều biết đây là cách Tuyết Nghê tỏ vẻ mình vui mừng.
Dì nhỏ Ninh Như Chân của Nhiễm Nhiễm cũng ngồi đó len lén gạt lệ, than thở thế giới này thật bất công, chị gái cũng vì căn bệnh này mà qua đời, bây giờ lại lây đến trên người cháu ngoại.
“Chị Tuyết Nghê, cho dù chị chọn lựa cái gì chúng em đều ủng hộ chị, chị nhất định phải phấn chấn lên, trong bụng chị còn có một bé cưng đấy.” Thư Tử Nhiễm chỉ có thể dùng đứa bé để kích thích Tuyết Nghê tỉnh lại.
“Bé cưng, Phiến Hữu còn tưởng rằng chị đã phá thai rồi, chị đương nhiên sẽ không nghe theo anh ấy.” Chử Tuyết Nghê nói đến cục cưng thì khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, hình như rất hài lòng với quyết định mình làm ra.
“Đúng rồi, Phiến Hữu ở đâu? Chị muốn đi xem anh ấy.” Sau khi yên tĩnh một lúc, Chử Tuyết Nghê lại bắt đầu náo loạn lên.
Đúng lúc ấy, Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi đi vào.
Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tuyết Nghê, vội đau lòng nhào tới, “Tuyết Nghê, Tuyết Nghê, cậu không sao chứ?”
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy là bạn tốt Phi Phi thì không nhịn được tháo bỏ tất cả kiên cường, khóc nức nức nở nở.
“Phi Phi, Phiến Hữu anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống...” Hoắc Nhĩ Phi vỗ vỗ lưng bạn, có thể khóc ra là tốt rồi.
“Còn sống thì còn có hy vọng, cho nên cậu nhất định phải kiên cường lên, bảo dưỡng tốt thân thể, biết không?”
Chử Tuyết Nghê gật gật đầu, cô tin tưởng Phiến Hữu nhất định sẽ không nhẫn tâm bỏ lại cô và đứa bé.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi vẫn như cũ cùng với Chử Tuyết Nghê, dưới lời khuyên của cô, Chử Tuyết Nghê miễn cưỡng gắng gượng uống hai ngụm cháo.
“Mấy tháng rồi?”
“Sắp ba tháng rồi, là tớ cầu xin Tom giữ bí mật cho tớ, anh ấy nói tỷ lệ đứa bé này bị di truyền u não cực kỳ nhỏ, nhưng phải đề phòng vạn nhất, trước khi đứa bé ra đời, mỗi tháng phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ một lần, một khi xác định đứa bé bị di truyền, sẽ phải bỏ đứa bé này, tớ đồng ý với anh ấy.”
“Cái gì? Chuyện này cũng quá không thực tế rồi, khi đứa bé lớn lên thành hình, vốn không phải cứ nói bỏ là bỏ được, nào có dễ dàng như vậy chứ!” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nói.
“Đã trải qua chuyện của Hữu, tớ cũng từng nghĩ vậy, nếu như biết rõ đứa nhỏ này bị u não, còn sinh bé ra, đó không phải là không chịu trách nhiệm với đứa bé sao? Tớ nghĩ chờ sau khi đứa bé lớn lên cũng sẽ không tha thứ cho một người mẹ bốc đồng như tớ.” Hình như Chử Tuyết Nghê đã nghĩ thông suốt.
“Tuyết Nghê, vậy cậu có từng nghĩ tới tương lai chưa? Lỡ như, tớ nói là lỡ như, Thư đại ca vẫn chưa tỉnh lại, mà đứa bé này của cậu mạnh khỏe, cậu phải làm như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi hỏi rất nghiêm túc.
“Nếu như là cục cưng khỏe mạnh, tớ đương nhiên muốn nuôi lớn bé, về phần Hữu, tớ vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy, cho đến ngày anh ấy tỉnh lại, tớ tin tưởng anh ấy sẽ không độc ác bỏ lại tớ và đứa bé mặc kệ hai người, hơn nữa anh ấy còn có nhiều người nhà nhớ thương như vậy, tớ có lòng tin anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.” Chử Tuyết Nghê chính là một lòng kiên trì, không chịu buông tha.
“Tuyết Nghê, bác trai bác gái biết không? Cậu không thể chỉ nghĩ cho riêng cậu, bọn họ sẽ rất lo lắng.”
“Tớ vẫn luôn không phải là đứa con gái có hiếu, hy vọng cha mẹ có thể hiểu được tớ, không hiểu thì sẽ như thế nào đây? Tớ vẫn sẽ ở lại chỗ này.” Hình như Chử Tuyết Nghê đã quyết tâm, cho dù ai khuyên cũng không khuyên nổi.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn bạn, biết mình có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích rồi, Tuyết Nghê vẫn luôn là người rất kiên trì, một khi quyết định chuyện gì, cho dù ai khuyên cũng vô dụng, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi cha Chử mẹ Chử biết được Thư Phiến Hữu thành người thực vật, rất thương tiếc; sau khi biết con gái mang thai càng thêm tâm tư khó nén, cha Chử càng thêm giận dữ, thằng nhóc thúi Thư Phiến Hữu này, cũng quá không chịu trách nhiệm!
Vậy mà hình như con gái quyết tâm sống ở đó chăm sóc Thư Phiến Hữu đã trở thành người thực vật, khiến hai người già lạnh thấu tim, con gái trưởng thành, khuỷu tay hướng ra ngoài, ngay cả cha mẹ cũng không cần.
Chử Tuyết Nghê khóc không thành tiếng ở trong điện thoại, “Cha, mẹ, xin tha thứ cho con gái bất hiếu, không thể ở bên cạnh cha mẹ tẫn hiếu... Lúc này Phiến Hữu cần nhất chính là con, mỗi ngày con đều mang theo cục cưng ở bên giường nói chuyện phiếm với anh ấy, anh ấy thật sự có thể cảm nhận được, con tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày anh ấy tỉnh lại.”
Có lẽ bị tình yêu đến chết cũng không đổi này của con gái lây đến, cha Chử mẹ Chử thỏa hiệp, cho dù như thế nào, cha mẹ đều vì tốt cho con cái, chỉ có điều bây giờ con gái có thai, đi chăm sóc Thư Phiến Hữu sống đời thực vật như thế nào.
Ninh Như Chân có nhà ở nước Anh chủ động xin đi giết giặc, bà thật sự không phản đối cô vợ của đứa cháu ngoại này, bà vô cùng thích, cũng rất vui lòng chăm sóc Tuyết Nghê, con trai duy nhất của mình mới đi công tác rồi, trong nhà chỉ còn dư lại hai người là bà và chồng, thật sự rất rảnh rỗi.
Trong biệt thự vốn có mấy người giúp việc, sau khi bà qua sẽ khiến cha mẹ nhà họ Chử yên tâm thêm mà thôi, dù sao có một người lớn ở đó vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Mỗi tháng, Tom cũng sẽ mang Chử Tuyết Nghê đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, mỗi lần vừa nghe thấy những lời “Cục cưng của ngài rất khỏe mạnh”, cô lại cười vui vẻ.
Lúc cục cưng được năm tháng, cha mẹ lại đích thân sang đây thăm con gái, không thể nghi ngờ cho Chử Tuyết Nghê một vui mừng bất ngờ ngoài ý muốn.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Con gái của mẹ mang thai, mẹ có thể không đến thăm sao?”
“Mẹ...” Chử Tuyết Nghê mím môi, nhào vào trong ngực mẹ, làm nũng giống như khi còn bé.
Mẹ Chử yêu thương ôm lấy cô con gái đã vô cùng cưng chiều từ khi còn nhỏ, cực kỳ đau lòng.
...
Mỗi buổi sáng sớm Chử Tuyết Nghê sẽ đẩy Thư Phiến Hữu vẻ mặt bình thản đi một vòng trong vườn sau, dọc theo đường đi, cô sẽ không ngừng nói tình huống gần đây của mình và cục cưng.
“Hữu, hôm nay em mang theo cục cưng đi kiểm tra, bác sỹ nói bé rất khỏe mạnh đó, anh biết không? Hôm qua bé đá em, anh nói sau này ra ngoài có phải là một quỷ tinh nghịch không!”
“Hữu, hôm nay mẹ em tới thăm chúng ta rồi, lại còn làm rất nhiều món ăn ngon cho em, anh nói có phải em rất hạnh phúc không!”
“Hữu, hôm qua em trai anh tới thăm anh, cậu ấy khe khẽ nói rất nhiều điều với anh, cũng không cho phép em nghe, anh có thể nói cho em biết không?”
“Hữu, bọn họ nói bụng của em càng lúc càng lớn, cũng không cho phép em đẩy anh đi ra, chỉ có điều sẽ có nữ giúp việc đặc biệt đẩy anh ra ngoài tản bộ, mà em vẫn sẽ hàn huyên với anh ngày ngày, anh cũng đừng không vui đó!”
“Hữu, chừng nào thì anh mới có thể tỉnh lại đây, em rất nhớ cái ôm ấm áp trong ngực của anh.”
“Hữu, buổi tối mỗi ngày em đều mơ thấy anh, mơ thấy anh cầu hôn em, chuyện này là thật sao?”
...
Mặc dù mỗi ngày Chử Tuyết Nghê đều không ngừng thao thao bất tuyệt với Thư Phiến Hữu, nhưng vẫn không thấy có bất kỳ hiệu quả gì, Thư Phiến Hữu thủy chung đều là vẻ mặt bình thản, không có bất kỳ vui giận buồn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.