Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 102: Kiên định quyết tâm theo đuổi em một lần nữa 2
Nam Quan Yêu Yêu
18/04/2017
Cô đột nhiên cảm
thấy mình như một kẻ lừa gạt, lừa gạt tình cảm của anh Tuyết Luân, cho
dù hai người yêu nhau, nhưng vấn đề tồn tại giữa hai người vẫn còn rất
nhiều, cô phải tìm một cơ hội thẳng thắn với anh Tuyết Luân, bằng không
cả đời cô sẽ trong lòng lo lắng.
Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có nói ra, mới có thể yên tâm.
Trên máy bay, Lucus hơi không rõ, “Cha, tại sao không ở lại thành phố L chơi vài ngày, vội vã trở về như vậy.”
Thư Yến Tả âm thầm nói vài câu bên tai con trai, đôi mắt lóe sáng.
“Có thật không? Cha, con yêu cha nhất!” Lucus cao hứng ngây người, hai mắt cong cong thành vầng trăng non.
“Đương nhiên, nhưng đến lúc đó Lucus phải hoàn toàn phối hợp với cha mới được.”
“Cha yên tâm.” Lucus ngọt ngào nói.
Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng ác ma sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ít nhất cũng tới uy hiếp mình! Còn có giấy đăng ký kết hôn ghê tởm đó, cô nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy đi.
Liên tiếp mấy ngày, không thấy bóng dáng ác ma, cũng không thấy Lucus, hỏi Nhiễm Nhiễm mới biết đêm hôm đó bọn họ trở về Hương Cảng, điều này làm cho cô rất kỳ quái, hoàn toàn không giống tác phong của ác ma! Chẳng lẽ anh thật sự đổi tính.
Mấy ngày nay, tiệm cà phê đối diện công ty giải trí Âu Kỳ đã ngừng buôn bán, lắp đặt thiết bị, hình như chuẩn bị sửa chữa thành nhà hàng có cấp bậc cao cấp, chẳng lẽ ông chủ đổi nghề làm nhà hàng rồi hả?
Phòng làm việc của Hoắc Nhĩ Phi ở tầng ba, chỗ cô ngồi vừa đúng đối diện với nhà hàng kia, bởi vì vách tường chính là cửa sổ sát đất, tầm mắt đặc biệt trống trải, cô nhìn rõ ràng tình huống đối diện.
Kỳ quái! Không phải tiệm cà phê đối diện kia buôn bán rất tốt sao?
Một tuần lễ sau, nhà hàng đối diện đã lắp đặt xong thiết bị, treo biển hiệu “Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc”, xa xa nhìn sang, chính là kiểu cách trang trí xa hoa kiểu Trung Quốc, nhìn có vẻ rất có đẳng cấp.
Giữa trưa lúc ăn trưa, Hoắc Nhĩ Phi chợt nghe thấy các đồng nghiệp ở kia bàn tán xôn xao.
“Mọi người có thấy không? Đối diện nhà này là ‘Nguyên Tân’!" Một nhân viên nữ kêu lên kinh ngạc.
“‘Nguyên Tân’ gì? Chưa từng nghe nói.” Một nhân viên nam nói.
“Nói cho anh quả thật đàn gảy ta trâu, ‘Nguyên Tân’ là một nhà hàng Trung Tây chọn lọc có tiếng ở Hương Cảng, nghe nói chi phí của nó có phân chia trung bình và cao cấp, rất thích hợp với đại đa số quần chúng, hơn nữa đầu bếp trong đó đều trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, làm ra món ăn được kêu là món ăn ngon! Năm ngoái lúc tôi đi Hương Cảng, bạn bè đề cử tôi đến đó, lúc ấy tôi đã si mê món ăn ngon nơi đó, không ngờ lại chạy đến đối diện công ty chúng ta, sau này có lộc ăn!” Nhân viên nữ kia đặc biệt kích động.
“Nếu như thật sự ăn ngon như cô nói, cũng tránh cho chúng ta ngày ngày ăn thức ăn nhanh, haizzz...” Lại một nhân viên nữ thở dài.
“Đúng vậy, tôi thấy nó sửa sang di1enda4nle3qu21ydo0n thật nhanh, mới thời gian một tuần, mặt tiền đã sửa xong rồi, chắc không bao lâu sẽ khai trương.”
“Ừ, khó có được gần công ty chúng ta mở một cửa hàng, chờ ngày khai trương, tập thể chúng ta đi ra chúc mừng.”
“Đó là đương nhiên.”
...
Hoắc Nhĩ Phi gắp một miếng cá hương sốt thịt bằm vào miệng, quả nhiên tiệm ăn nhanh này càng ngày càng làm không thể ăn rồi, nếu nhà hàng ‘Nguyên Tân’ đối diện thật sự ăn ngon như vậy cũng tốt, nghĩ tới đây cô nhanh chóng bới hai miếng cơm, uống miếng nước, đi làm việc.
Chử Tuyết Nghê ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt mỏi đau lưng, nhưng cô chặn luôn taxi đi địa chỉ Nhiễm Nhiễm cho cô, cứ để cho cô thoải mái phóng khoáng một lần đi, mặc kệ anh bị bệnh gì, luôn biết anh thật tâm thật ý là được, đúng như Nhiễm Nhiễm từng nói, nếu như đợi đến khi tất cả đều không thể cứu vãn cô mới biết chân tướng, như vậy cô nhất định sẽ hối hận.
Thư Phiến Hữu mặc quần áo ở nhà, rất nhàn nhã ngồi trên ban công phơi nắng, mấy ngày nay bệnh tình tương đối ổn định, anh rất muốn về Hương Cảng một chuyến, nhưng bác sỹ điều trị chính Tom kiên quyết không cho anh trở về nữa, nói bệnh tình của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, bây giờ phải tập trung ở nhà tĩnh dưỡng.
Bất đắc dĩ cười khổ, bây giờ anh hoàn toàn chính là một người tàn phế, cái gì cũng không thể làm.
Nghe thấy chuông cửa vang, anh còn tưởng rằng Tom tới, dì và chồng dì có chìa khóa, hơn nữa giờ này cũng sẽ không đến đây.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, anh cảm thấy có phải mình hoa mắt không, sao cô lại ở đây? Mặc dù những ngày này trong đầu từng hiện lên giọng nói và dáng điệu khuôn mặt tươi cười của cô, nhưng cũng bị mình kiềm chế lại.
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy anh tốt đẹp đứng trước mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng tốt đẹp, không hề nghĩ ngợi lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh, thân thể không kiềm chế được khẽ run.
Thư Phiến Hữu rất bị động ôm lấy cô gái khiến cho mình động lòng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, tránh cái ôm của Chử Tuyết Nghê, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không cần em thương hại, em đi đi.”
“Thư Phiến Hữu, anh chính là người nhát gan, ngay cả dũng khí yêu một người anh cũng không có, không đáng giá để em yêu!” Chử Tuyết Nghê gào to.
“Có phải Nhiễm Nhiễm nói với em cái gì không?”
“Anh có yêu em sao? Dù sao cũng chỉ từng gặp qua như vậy.” Chử Tuyết Nghê cắn chặt môi dưới, ánh mắt quật cường nhìn người đàn ông trước mắt.
Thư Phiến Hữu thoáng sững sờ tại chỗ, tại sao không có yêu, khoảnh khắc khi cô mặt dày mày dạn vào nhà mình, anh đã yêu, chưa có cô gái nào có thể làm vậy vì anh, chỉ có điều tình yêu này nhất định không có kết cục, anh không muốn làm trễ nải cô.
“Tôi...” Thư Phiến Hữu nhìn ánh mắt của cô, thế nào cũng không nói ra được lời tàn nhẫn đó.
Trái tim Chử Tuyết Nghê co rúm lại, cô sợ anh nói ra chưa từng yêu cô, nếu lfa như vậy, cô sợ mình sẽ không có dũng khí tiếp tục ở đây.
“Anh có nói không, Nhiễm Nhiễm nói rất nhiều với em, cô nói anh chưa bao giờ sống vì mình một lần, luôn nghĩ vì người khác rất nhiều, ít nghĩ cho mình. Em thừa nhận khoảnh khắc khi nghe chân tướng đó em rất khiếp sợ, nhưng em tuyệt đối không đồng tình với anh, nếu chỉ vì đồng tình, em cần gì phải một lần nữa mặt dày mày dạn chạy đến đây, em không có lòng tự trọng sao? Nhất định hết lần này đến lần khác nghe anh nói từ chối em mới vui vẻ sao? Em...” Chử Tuyết Nghê vừa nói vừa rơi lệ, không thể nào khống chế cảm xúc.
“Đừng nói.” Thư Phiến Hữu sải bước hôn lên cái môi không ngừng liến thoắng của Chử Tuyết Nghê, ôm chặt lấy cô, trằn trọc mút vào.
Chử Tuyết Nghê lập tức không kịp phản ứng, rất bị động nhận lấy nụ hôn có tính xâm lược của Thư Phiến Hữu, hai tay ôm chặt người đàn ông khiến cho mình yêu không kiềm chế được.
Thư Phiến Hữu cảm thấy trong miệng có vị mặn, buông Tuyết Nghê sắp thở không nổi ra, đôi môi dịu dàng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm giác mặn mặn đó vẫn lan tràn đến trong lòng anh, ấm áp trái tim lạnh lẽo đã lâu của anh.
Từ mắt, lỗ mũi, rồi đến đôi môi, so sánh với công thành vừa rồi, còn dịu dàng như nước như vậy, hình như đều lưu luyến khoảnh khắc tuyệt vời này, ai cũng không bằng lòng buông ra, cảm nhận nhiệt độ từ trên cánh môi truyền đến, chân thật như vậy.
Chử Tuyết Nghê chỉ có cảm giác mình sắp chìm đắm trong nụ hôn của anh, tay vòng chắc hông anh cũng không làm gì được nữa, từ từ ôm cổ anh, trở nên chủ động.
Đầu lưỡi hai người lập tức quấn quýt chung một chỗ, đều có một kích động muốn lẫn nhau tan vào trong ngực mình, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đôi uyên ương triền miên.
Không biết củi khô gặp lửa mạnh, hay là nước mắt hòa tan núi băng, hai người nhanh chóng nóng lên giữa nụ hôn này, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, khoảnh khắc khi Thư Phiến Hữu tiến vào trong thân thể Chử Tuyết Nghê, cô không kiềm chế được chảy nước mắt, ôm thật chặt người đàn ông đang lên xuống trên người cô.
...
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng thì ấm áp như lúc ban đầu, hình như tuyệt vời này không dễ gì có được.
Khóe môi Chử Tuyết Nghê nhếch lên nụ cười khẽ, hình như ngủ cực kỳ ngọt ngào, Thư Phiến Hữu mở hai mắt ra đã thấy chính là hình ảnh tốt đẹp như vậy, anh giơ tay lên nhẹ nhàng lướt trên dung nhan của người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, hình như tối hôm qua đã làm cô mệt chết rồi.
Đứng dậy, mặc xong áo ngủ, dạo bước đến ban công, hít thở không khí trong sạch của sáng sớm, tâm tình tự dưng tốt hơn nhiều.
Đột nhiên, cảm giác có người ôm lấy từ phía sau, không cần đoán cũng biết là ai, chỉ có điều sao cô không ngủ nhiều thêm chút.
“Sao vậy? Sao dậy sớm thế?”
“Khi em tỉnh dậy phát hiện không nhìn thấy anh, em rát sợ anh biến mất.” Giọng buồn buồn của Chử Tuyết Nghê truyền đến từ phía sau lưng.
Thư Phiến Hữu nghiêng người sang, cưng chiều nói: “Đứa ngốc, sao anh có thể đột nhiên biến mất được, được rồi, đi vào ngủ một lát đi, ngày hôm qua em quá mệt mỏi rồi.”
Chử Tuyết Nghê rất khó có được đỏ bừng hai má, có lẽ những lời này rất có ý nghĩa khác rồi.
Hai người lại cùng làm ổ trên giường, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chử Tuyết Nghê cảm thấy mình bây giờ đặc biệt hạnh phúc, mỗi ngày hai người đều nhàm chán ở một chỗ, buổi sáng mở mắt đã thấy đối phương, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau làm bữa sáng, cùng nhau đi dạo...
Hình như đây chính là hạnh phúc bình thản, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, là tốt rồi.
Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có nói ra, mới có thể yên tâm.
Trên máy bay, Lucus hơi không rõ, “Cha, tại sao không ở lại thành phố L chơi vài ngày, vội vã trở về như vậy.”
Thư Yến Tả âm thầm nói vài câu bên tai con trai, đôi mắt lóe sáng.
“Có thật không? Cha, con yêu cha nhất!” Lucus cao hứng ngây người, hai mắt cong cong thành vầng trăng non.
“Đương nhiên, nhưng đến lúc đó Lucus phải hoàn toàn phối hợp với cha mới được.”
“Cha yên tâm.” Lucus ngọt ngào nói.
Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng ác ma sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ít nhất cũng tới uy hiếp mình! Còn có giấy đăng ký kết hôn ghê tởm đó, cô nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy đi.
Liên tiếp mấy ngày, không thấy bóng dáng ác ma, cũng không thấy Lucus, hỏi Nhiễm Nhiễm mới biết đêm hôm đó bọn họ trở về Hương Cảng, điều này làm cho cô rất kỳ quái, hoàn toàn không giống tác phong của ác ma! Chẳng lẽ anh thật sự đổi tính.
Mấy ngày nay, tiệm cà phê đối diện công ty giải trí Âu Kỳ đã ngừng buôn bán, lắp đặt thiết bị, hình như chuẩn bị sửa chữa thành nhà hàng có cấp bậc cao cấp, chẳng lẽ ông chủ đổi nghề làm nhà hàng rồi hả?
Phòng làm việc của Hoắc Nhĩ Phi ở tầng ba, chỗ cô ngồi vừa đúng đối diện với nhà hàng kia, bởi vì vách tường chính là cửa sổ sát đất, tầm mắt đặc biệt trống trải, cô nhìn rõ ràng tình huống đối diện.
Kỳ quái! Không phải tiệm cà phê đối diện kia buôn bán rất tốt sao?
Một tuần lễ sau, nhà hàng đối diện đã lắp đặt xong thiết bị, treo biển hiệu “Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc”, xa xa nhìn sang, chính là kiểu cách trang trí xa hoa kiểu Trung Quốc, nhìn có vẻ rất có đẳng cấp.
Giữa trưa lúc ăn trưa, Hoắc Nhĩ Phi chợt nghe thấy các đồng nghiệp ở kia bàn tán xôn xao.
“Mọi người có thấy không? Đối diện nhà này là ‘Nguyên Tân’!" Một nhân viên nữ kêu lên kinh ngạc.
“‘Nguyên Tân’ gì? Chưa từng nghe nói.” Một nhân viên nam nói.
“Nói cho anh quả thật đàn gảy ta trâu, ‘Nguyên Tân’ là một nhà hàng Trung Tây chọn lọc có tiếng ở Hương Cảng, nghe nói chi phí của nó có phân chia trung bình và cao cấp, rất thích hợp với đại đa số quần chúng, hơn nữa đầu bếp trong đó đều trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, làm ra món ăn được kêu là món ăn ngon! Năm ngoái lúc tôi đi Hương Cảng, bạn bè đề cử tôi đến đó, lúc ấy tôi đã si mê món ăn ngon nơi đó, không ngờ lại chạy đến đối diện công ty chúng ta, sau này có lộc ăn!” Nhân viên nữ kia đặc biệt kích động.
“Nếu như thật sự ăn ngon như cô nói, cũng tránh cho chúng ta ngày ngày ăn thức ăn nhanh, haizzz...” Lại một nhân viên nữ thở dài.
“Đúng vậy, tôi thấy nó sửa sang di1enda4nle3qu21ydo0n thật nhanh, mới thời gian một tuần, mặt tiền đã sửa xong rồi, chắc không bao lâu sẽ khai trương.”
“Ừ, khó có được gần công ty chúng ta mở một cửa hàng, chờ ngày khai trương, tập thể chúng ta đi ra chúc mừng.”
“Đó là đương nhiên.”
...
Hoắc Nhĩ Phi gắp một miếng cá hương sốt thịt bằm vào miệng, quả nhiên tiệm ăn nhanh này càng ngày càng làm không thể ăn rồi, nếu nhà hàng ‘Nguyên Tân’ đối diện thật sự ăn ngon như vậy cũng tốt, nghĩ tới đây cô nhanh chóng bới hai miếng cơm, uống miếng nước, đi làm việc.
Chử Tuyết Nghê ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt mỏi đau lưng, nhưng cô chặn luôn taxi đi địa chỉ Nhiễm Nhiễm cho cô, cứ để cho cô thoải mái phóng khoáng một lần đi, mặc kệ anh bị bệnh gì, luôn biết anh thật tâm thật ý là được, đúng như Nhiễm Nhiễm từng nói, nếu như đợi đến khi tất cả đều không thể cứu vãn cô mới biết chân tướng, như vậy cô nhất định sẽ hối hận.
Thư Phiến Hữu mặc quần áo ở nhà, rất nhàn nhã ngồi trên ban công phơi nắng, mấy ngày nay bệnh tình tương đối ổn định, anh rất muốn về Hương Cảng một chuyến, nhưng bác sỹ điều trị chính Tom kiên quyết không cho anh trở về nữa, nói bệnh tình của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, bây giờ phải tập trung ở nhà tĩnh dưỡng.
Bất đắc dĩ cười khổ, bây giờ anh hoàn toàn chính là một người tàn phế, cái gì cũng không thể làm.
Nghe thấy chuông cửa vang, anh còn tưởng rằng Tom tới, dì và chồng dì có chìa khóa, hơn nữa giờ này cũng sẽ không đến đây.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, anh cảm thấy có phải mình hoa mắt không, sao cô lại ở đây? Mặc dù những ngày này trong đầu từng hiện lên giọng nói và dáng điệu khuôn mặt tươi cười của cô, nhưng cũng bị mình kiềm chế lại.
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy anh tốt đẹp đứng trước mắt, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng tốt đẹp, không hề nghĩ ngợi lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh, thân thể không kiềm chế được khẽ run.
Thư Phiến Hữu rất bị động ôm lấy cô gái khiến cho mình động lòng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, tránh cái ôm của Chử Tuyết Nghê, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không cần em thương hại, em đi đi.”
“Thư Phiến Hữu, anh chính là người nhát gan, ngay cả dũng khí yêu một người anh cũng không có, không đáng giá để em yêu!” Chử Tuyết Nghê gào to.
“Có phải Nhiễm Nhiễm nói với em cái gì không?”
“Anh có yêu em sao? Dù sao cũng chỉ từng gặp qua như vậy.” Chử Tuyết Nghê cắn chặt môi dưới, ánh mắt quật cường nhìn người đàn ông trước mắt.
Thư Phiến Hữu thoáng sững sờ tại chỗ, tại sao không có yêu, khoảnh khắc khi cô mặt dày mày dạn vào nhà mình, anh đã yêu, chưa có cô gái nào có thể làm vậy vì anh, chỉ có điều tình yêu này nhất định không có kết cục, anh không muốn làm trễ nải cô.
“Tôi...” Thư Phiến Hữu nhìn ánh mắt của cô, thế nào cũng không nói ra được lời tàn nhẫn đó.
Trái tim Chử Tuyết Nghê co rúm lại, cô sợ anh nói ra chưa từng yêu cô, nếu lfa như vậy, cô sợ mình sẽ không có dũng khí tiếp tục ở đây.
“Anh có nói không, Nhiễm Nhiễm nói rất nhiều với em, cô nói anh chưa bao giờ sống vì mình một lần, luôn nghĩ vì người khác rất nhiều, ít nghĩ cho mình. Em thừa nhận khoảnh khắc khi nghe chân tướng đó em rất khiếp sợ, nhưng em tuyệt đối không đồng tình với anh, nếu chỉ vì đồng tình, em cần gì phải một lần nữa mặt dày mày dạn chạy đến đây, em không có lòng tự trọng sao? Nhất định hết lần này đến lần khác nghe anh nói từ chối em mới vui vẻ sao? Em...” Chử Tuyết Nghê vừa nói vừa rơi lệ, không thể nào khống chế cảm xúc.
“Đừng nói.” Thư Phiến Hữu sải bước hôn lên cái môi không ngừng liến thoắng của Chử Tuyết Nghê, ôm chặt lấy cô, trằn trọc mút vào.
Chử Tuyết Nghê lập tức không kịp phản ứng, rất bị động nhận lấy nụ hôn có tính xâm lược của Thư Phiến Hữu, hai tay ôm chặt người đàn ông khiến cho mình yêu không kiềm chế được.
Thư Phiến Hữu cảm thấy trong miệng có vị mặn, buông Tuyết Nghê sắp thở không nổi ra, đôi môi dịu dàng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, cảm giác mặn mặn đó vẫn lan tràn đến trong lòng anh, ấm áp trái tim lạnh lẽo đã lâu của anh.
Từ mắt, lỗ mũi, rồi đến đôi môi, so sánh với công thành vừa rồi, còn dịu dàng như nước như vậy, hình như đều lưu luyến khoảnh khắc tuyệt vời này, ai cũng không bằng lòng buông ra, cảm nhận nhiệt độ từ trên cánh môi truyền đến, chân thật như vậy.
Chử Tuyết Nghê chỉ có cảm giác mình sắp chìm đắm trong nụ hôn của anh, tay vòng chắc hông anh cũng không làm gì được nữa, từ từ ôm cổ anh, trở nên chủ động.
Đầu lưỡi hai người lập tức quấn quýt chung một chỗ, đều có một kích động muốn lẫn nhau tan vào trong ngực mình, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đôi uyên ương triền miên.
Không biết củi khô gặp lửa mạnh, hay là nước mắt hòa tan núi băng, hai người nhanh chóng nóng lên giữa nụ hôn này, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, khoảnh khắc khi Thư Phiến Hữu tiến vào trong thân thể Chử Tuyết Nghê, cô không kiềm chế được chảy nước mắt, ôm thật chặt người đàn ông đang lên xuống trên người cô.
...
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng thì ấm áp như lúc ban đầu, hình như tuyệt vời này không dễ gì có được.
Khóe môi Chử Tuyết Nghê nhếch lên nụ cười khẽ, hình như ngủ cực kỳ ngọt ngào, Thư Phiến Hữu mở hai mắt ra đã thấy chính là hình ảnh tốt đẹp như vậy, anh giơ tay lên nhẹ nhàng lướt trên dung nhan của người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, hình như tối hôm qua đã làm cô mệt chết rồi.
Đứng dậy, mặc xong áo ngủ, dạo bước đến ban công, hít thở không khí trong sạch của sáng sớm, tâm tình tự dưng tốt hơn nhiều.
Đột nhiên, cảm giác có người ôm lấy từ phía sau, không cần đoán cũng biết là ai, chỉ có điều sao cô không ngủ nhiều thêm chút.
“Sao vậy? Sao dậy sớm thế?”
“Khi em tỉnh dậy phát hiện không nhìn thấy anh, em rát sợ anh biến mất.” Giọng buồn buồn của Chử Tuyết Nghê truyền đến từ phía sau lưng.
Thư Phiến Hữu nghiêng người sang, cưng chiều nói: “Đứa ngốc, sao anh có thể đột nhiên biến mất được, được rồi, đi vào ngủ một lát đi, ngày hôm qua em quá mệt mỏi rồi.”
Chử Tuyết Nghê rất khó có được đỏ bừng hai má, có lẽ những lời này rất có ý nghĩa khác rồi.
Hai người lại cùng làm ổ trên giường, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chử Tuyết Nghê cảm thấy mình bây giờ đặc biệt hạnh phúc, mỗi ngày hai người đều nhàm chán ở một chỗ, buổi sáng mở mắt đã thấy đối phương, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau làm bữa sáng, cùng nhau đi dạo...
Hình như đây chính là hạnh phúc bình thản, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.