Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 192: Ngoại truyện 19
Nam Quan Yêu Yêu
02/10/2017
“Tránh ra, nóng quá.” Bảo Bảo nhíu lỗ mũi, đẩy em trai đang ôm mình thật chặt ra.
“Hu hu... Mau truyền cho em đi, nếu không cha mẹ sẽ đuổi em đi.” Tiểu Bối mím miệng sắp khóc.
Hoắc Nhĩ Phi hơi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này!
“Sao cha mẹ lại đuổi tiểu Bối đi chứ, các con đều là tâm can bảo bối của cha mẹ. Tiểu Bối ngốc, con cho rằng ngã bệnh chơi rất vui sao, phải châm cứu uống thuốc, không phải con sợ chích sao? Chính là kim nhỏ nhọn, đâm vào trên tay, như bị ong mật chích một cái.” Hoắc Nhĩ Phi vừa nói vừa tỏ vẻ rất đáng sợ.
Đương nhiên, tiểu Bối bị hù sợ, nhớ tới dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế của Bảo Bảo khi cha nuôi chích cho Bảo Bảo.
Vội hì hà hì hục bò vào trong ngực cha, cách Bảo Bảo xa xa, dáng vẻ sợ bị lây.
Bảo Bảo hừ lỗ mũi khinh thường, chui ở trong ngực mẹ không để ý đến em trai.
“Yến, các bảo bối nhà chúng ta thật đáng yêu.” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt nói, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
“Đó là dĩ nhiên, bảo bối do mèo nhỏ sinh sao lại không đáng yêu.” Thư Yến Tả sờ tóc bù xù của con trai.
“Cha, vì sao gọi mẹ là mèo nhỏ?” Tiểu Bối ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
“Bởi vì khi cha mới quen mẹ, mẹ rất giống một con mèo nhỏ.” Thư Yến Tả nhớ lại nói.
“Hả? Mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại giống như mèo nhỏ?” Tiểu Bối không thể hiểu.
“Tiểu Bối ngoan, ngủ đi, đừng nghe cha con nói, mẹ không thích mèo nhỏ, mẹ thích chó nhỏ.” Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt liếc ông xã, ghét, người ta không thích mèo!
“Được! Được! Con cũng thích, mẹ, không phải mẹ nói muốn nuôi một con chó cưng sao?” Tiểu Bối lập tức bị nâng lên hăng hái, vừa định bò vào trong ngực mẹ, vừa nhìn thấy Bảo Bảo lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
“Yến, anh đã đồng ý em mà!” Hoắc Nhĩ Phi cũng bắt đầu nũng nịu.
Thư Yến Tả rất nhức đầu, tại sao lại lôi chủ đề chó cưng ra đây rồi!
“Cha, con muốn chó chăn cừu Scotland.” Tiểu Bối ôm cổ cha nũng nịu.
“Cha, con muốn chó ngao Tây Tạng.” Bảo Bảo mềm nhũn mở miệng, bé đã từng thấy chó ngao Tây Tạng ở trên đường, thật hung dữ thật uy vũ, chỉ có điều bé thích.
“Cái gì? Bảo Bảo thích chó ngao Tây Tạng?” Hoắc Nhĩ Phi ngạc nhiên, sao đồ con gái thích không giống như người khác!
Con gái Tuyết Nghê sao dịu dàng đáng yêu bao nhiêu, nhưng tính tình Bảo Bảo của cô giống như bé trai, ngược lại Hách nhi càng lớn càng hiểu chuyện, hoàn toàn không cần cô quan tâm.
“Chó ngao Tây Tạng quá nguy hiểm.” Thư Yến Tả cau mày.
“Cha, con thích uy vũ.” Bảo Bảo phồng má tranh thủ nói.
Uy vũ? Bảo Bảo biết cái gì gọi là uy vũ sao?
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi hai mặt nhìn nhau, điều này do ai dạy cho?
“Con muốn chó chăn cừu Scotland.” Tiểu Bối gào to.
“Con muốn chó ngao Tây Tạng!” Bảo Bảo quát lên.
...
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi rất bất đắc dĩ, hai đứa bé này, còn gào lên; yêu cầu của tiểu Bối ngược lại có thể thỏa mãn, nhưng Bảo Bảo đòi chó ngao Tây Tạng, rất nguy hiểm!
Hai ngày sau, trong nhà có một thành viên mới tới – một con chó Labrador màu trắng tinh.
Bảo Bảo và tiểu Bối đều không dị nghị, bởi vì đây là anh trai thích, cho nên bọn họ cũng thích.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Bảo Bảo hết bệnh, Hoắc Nhĩ Phi lại tiếp tục đi làm, bởi vì cô cảm giác mình không thể rong chơi nửa đường, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới không phải là một thói quen tốt.
Mà ngày hôm đó, Monica chính thức đưa đơn từ chức.
“Thật sự muốn đi?” Thư Yến Tả nghiêng người dựa vào trên ghế ngồi, trong giọng nói không nói ra được nghiêm túc.
“Ừ.” Monica mỉm cười gật đầu.
Cô biết boss có thể hiểu được, tám năm qua, công việc ở Thư Á vẫn rất thoải mái rất vui vẻ, dần dần cũng dưỡng thành một thói quen, khiến cho cô khó có thể dứt bỏ.
Nhưng mà, cô biết mình không thể cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, có một số việc nên đối mặt phải đối mặt.
“Được, từ giã Phi Phi đi, cô ấy không nỡ để cô rời đi.”
“Tôi cũng không nỡ, Hương Cảng là nhà tôi, về sau còn nhiều cơ hội mà.” Monica cười khẽ.
Ngoài cửa, Hoắc Nhĩ Phi một phát túm được tay Monica, “Quyết định xong chưa? Muốn truy tìm hạnh phúc của mình?”
“Đúng vậy, nếu không tìm đàn ông gả cho, chỉ sợ cả đời này sẽ cô độc rồi.” Monica cười đến dí dỏm.
“Không cho phép nguyền rủa mình, cô ưu tú như vậy, người đàn ông thích khẳng định xếp thành hàng đứng chờ.”
“Nhận lời tốt của cô!”
“Monica, cô nhất định phải hạnh phúc nha.” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng chúc phúc.
Ở Hương Cảng cô thật sự không có bạn bè gì, trừ người nhà, cũng chỉ có Monica có quan hệt tốt một chút.
Trong lúc bất chợt, người bạn duy nhất này cũng muốn đi, đau lòng là khó tránh khỏi.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi rúc vào trong ngực ông xã, đầu chôn trước ngực anh cọ cọ.
“Vẫn còn đau lòng à?” Thư Yến Tả vuốt tóc mèo nhỏ.
“Người ta ở Hương Cảng cũng không quen bạn bè chứ sao!” Giọng Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn.
“Nhớ nhà?”
“Hu hu... Em nhớ Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu rồi, hu hu...”
“Vậy, anh đưa em về thành phố L đi, mang theo bọn nhỏ đi cùng, vừa đúng chúng ta đã lâu không gặp cha mẹ.”
“Ông xã, em yêu anh chết mất.” Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp nhào qua, giở trò trên người ông xã.
“Thế nào, muốn anh ư?” Thư Yến Tả cười đến câu hồn, giọng nói cực kỳ quyến rũ.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không nói chuyện, trực tiếp ra tay, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trước ngực ông xã, bắp đùi nhẹ nhàng cọ cọ, hình như dục vọng rất tràn đầy...
Thư Yến Tả gầm nhẹ một tiếng, phản pháo là hơn...
Mấy ngày trước Bảo Bảo ngã bệnh, bọn nhỏ ngủ cùng, anh đã âm thầm chịu đựng thật lâu...
HOÀN TRỌN BỘ
“Hu hu... Mau truyền cho em đi, nếu không cha mẹ sẽ đuổi em đi.” Tiểu Bối mím miệng sắp khóc.
Hoắc Nhĩ Phi hơi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này!
“Sao cha mẹ lại đuổi tiểu Bối đi chứ, các con đều là tâm can bảo bối của cha mẹ. Tiểu Bối ngốc, con cho rằng ngã bệnh chơi rất vui sao, phải châm cứu uống thuốc, không phải con sợ chích sao? Chính là kim nhỏ nhọn, đâm vào trên tay, như bị ong mật chích một cái.” Hoắc Nhĩ Phi vừa nói vừa tỏ vẻ rất đáng sợ.
Đương nhiên, tiểu Bối bị hù sợ, nhớ tới dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế của Bảo Bảo khi cha nuôi chích cho Bảo Bảo.
Vội hì hà hì hục bò vào trong ngực cha, cách Bảo Bảo xa xa, dáng vẻ sợ bị lây.
Bảo Bảo hừ lỗ mũi khinh thường, chui ở trong ngực mẹ không để ý đến em trai.
“Yến, các bảo bối nhà chúng ta thật đáng yêu.” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt nói, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
“Đó là dĩ nhiên, bảo bối do mèo nhỏ sinh sao lại không đáng yêu.” Thư Yến Tả sờ tóc bù xù của con trai.
“Cha, vì sao gọi mẹ là mèo nhỏ?” Tiểu Bối ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
“Bởi vì khi cha mới quen mẹ, mẹ rất giống một con mèo nhỏ.” Thư Yến Tả nhớ lại nói.
“Hả? Mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại giống như mèo nhỏ?” Tiểu Bối không thể hiểu.
“Tiểu Bối ngoan, ngủ đi, đừng nghe cha con nói, mẹ không thích mèo nhỏ, mẹ thích chó nhỏ.” Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt liếc ông xã, ghét, người ta không thích mèo!
“Được! Được! Con cũng thích, mẹ, không phải mẹ nói muốn nuôi một con chó cưng sao?” Tiểu Bối lập tức bị nâng lên hăng hái, vừa định bò vào trong ngực mẹ, vừa nhìn thấy Bảo Bảo lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
“Yến, anh đã đồng ý em mà!” Hoắc Nhĩ Phi cũng bắt đầu nũng nịu.
Thư Yến Tả rất nhức đầu, tại sao lại lôi chủ đề chó cưng ra đây rồi!
“Cha, con muốn chó chăn cừu Scotland.” Tiểu Bối ôm cổ cha nũng nịu.
“Cha, con muốn chó ngao Tây Tạng.” Bảo Bảo mềm nhũn mở miệng, bé đã từng thấy chó ngao Tây Tạng ở trên đường, thật hung dữ thật uy vũ, chỉ có điều bé thích.
“Cái gì? Bảo Bảo thích chó ngao Tây Tạng?” Hoắc Nhĩ Phi ngạc nhiên, sao đồ con gái thích không giống như người khác!
Con gái Tuyết Nghê sao dịu dàng đáng yêu bao nhiêu, nhưng tính tình Bảo Bảo của cô giống như bé trai, ngược lại Hách nhi càng lớn càng hiểu chuyện, hoàn toàn không cần cô quan tâm.
“Chó ngao Tây Tạng quá nguy hiểm.” Thư Yến Tả cau mày.
“Cha, con thích uy vũ.” Bảo Bảo phồng má tranh thủ nói.
Uy vũ? Bảo Bảo biết cái gì gọi là uy vũ sao?
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi hai mặt nhìn nhau, điều này do ai dạy cho?
“Con muốn chó chăn cừu Scotland.” Tiểu Bối gào to.
“Con muốn chó ngao Tây Tạng!” Bảo Bảo quát lên.
...
Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi rất bất đắc dĩ, hai đứa bé này, còn gào lên; yêu cầu của tiểu Bối ngược lại có thể thỏa mãn, nhưng Bảo Bảo đòi chó ngao Tây Tạng, rất nguy hiểm!
Hai ngày sau, trong nhà có một thành viên mới tới – một con chó Labrador màu trắng tinh.
Bảo Bảo và tiểu Bối đều không dị nghị, bởi vì đây là anh trai thích, cho nên bọn họ cũng thích.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Bảo Bảo hết bệnh, Hoắc Nhĩ Phi lại tiếp tục đi làm, bởi vì cô cảm giác mình không thể rong chơi nửa đường, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới không phải là một thói quen tốt.
Mà ngày hôm đó, Monica chính thức đưa đơn từ chức.
“Thật sự muốn đi?” Thư Yến Tả nghiêng người dựa vào trên ghế ngồi, trong giọng nói không nói ra được nghiêm túc.
“Ừ.” Monica mỉm cười gật đầu.
Cô biết boss có thể hiểu được, tám năm qua, công việc ở Thư Á vẫn rất thoải mái rất vui vẻ, dần dần cũng dưỡng thành một thói quen, khiến cho cô khó có thể dứt bỏ.
Nhưng mà, cô biết mình không thể cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, có một số việc nên đối mặt phải đối mặt.
“Được, từ giã Phi Phi đi, cô ấy không nỡ để cô rời đi.”
“Tôi cũng không nỡ, Hương Cảng là nhà tôi, về sau còn nhiều cơ hội mà.” Monica cười khẽ.
Ngoài cửa, Hoắc Nhĩ Phi một phát túm được tay Monica, “Quyết định xong chưa? Muốn truy tìm hạnh phúc của mình?”
“Đúng vậy, nếu không tìm đàn ông gả cho, chỉ sợ cả đời này sẽ cô độc rồi.” Monica cười đến dí dỏm.
“Không cho phép nguyền rủa mình, cô ưu tú như vậy, người đàn ông thích khẳng định xếp thành hàng đứng chờ.”
“Nhận lời tốt của cô!”
“Monica, cô nhất định phải hạnh phúc nha.” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng chúc phúc.
Ở Hương Cảng cô thật sự không có bạn bè gì, trừ người nhà, cũng chỉ có Monica có quan hệt tốt một chút.
Trong lúc bất chợt, người bạn duy nhất này cũng muốn đi, đau lòng là khó tránh khỏi.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi rúc vào trong ngực ông xã, đầu chôn trước ngực anh cọ cọ.
“Vẫn còn đau lòng à?” Thư Yến Tả vuốt tóc mèo nhỏ.
“Người ta ở Hương Cảng cũng không quen bạn bè chứ sao!” Giọng Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn.
“Nhớ nhà?”
“Hu hu... Em nhớ Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu rồi, hu hu...”
“Vậy, anh đưa em về thành phố L đi, mang theo bọn nhỏ đi cùng, vừa đúng chúng ta đã lâu không gặp cha mẹ.”
“Ông xã, em yêu anh chết mất.” Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp nhào qua, giở trò trên người ông xã.
“Thế nào, muốn anh ư?” Thư Yến Tả cười đến câu hồn, giọng nói cực kỳ quyến rũ.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không nói chuyện, trực tiếp ra tay, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trước ngực ông xã, bắp đùi nhẹ nhàng cọ cọ, hình như dục vọng rất tràn đầy...
Thư Yến Tả gầm nhẹ một tiếng, phản pháo là hơn...
Mấy ngày trước Bảo Bảo ngã bệnh, bọn nhỏ ngủ cùng, anh đã âm thầm chịu đựng thật lâu...
HOÀN TRỌN BỘ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.