Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Chương 181: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (8)
Nam Quan Yêu Yêu
10/09/2017
Hoắc Nhĩ Phi nhìn ba con chơi đùa đến vui sướng ở phía xa, trong lòng tràn đầy ấm áp, “Ông xã...”
Âm cuối kéo thật sự dài thật dài, có một kiểu giọng nói mềm mại chỉ thuộc về cô gái phương nam, tê tê dại dại xâm nhập vào trong lòng Thư Yến Tả.
“Ừ.” Giọng điệu dịu dàng giống như gió xuân thổi qua, mắt đen đắm đuối đưa tình nhìn bà xã của mình.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không nói chuyện, chỉ tựa đầu lên vai Thư Yến Tả, cánh tay nắm thật chặt cánh tay anh, mười ngón tay quấn quanh.
“Ông xã, anh thích em từ khi nào?” Hình như phụ nữ đều thích hỏi câu hỏi này, đều thích phần ký ức ngọt ngào kia.
Thư Yến Tả nhìn cặp mắt to sáng ngời lại ngập nước của mèo nhỏ, không nhịn được trêu chọc cô, “Không nhớ nổi.”
“Cái gì chứ!” Hoắc Nhĩ Phi làm nũng không thuận theo.
“Ờ thì...” Thư Yến Tả cố ý vò đầu bứt tai mà ngẫm nghĩ.
Gấp đến mức Hoắc Nhĩ Phi ý vị gãi ngứa trong lòng bàn tay anh, có một khí thế thề không bỏ qua.
Thư Yến Tả bị móng vuốt của cô gãi đến cả người tê dại, chỉ đành phải nộp vũ khí đầu hàng. di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Thật lâu rồi, lâu đến khắc cốt ghi tâm. Khi đó em giống như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, không hề có chút tế bào dịu dàng nào, nhưng anh lai mê muội em, haizzz... Suy nghĩ một chút đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!” Vừa mới bắt đầu Thư Yến Tả còn thâm tình khẩn thiết, nói đến sau thì trở thành than thở.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không đánh lại cũng không gây sự với anh như thường ngày, ngược lại mím miệng khóc “Hu hu”.
Vừa khóc, nhưng hù dọa Thư Yến Tả, anh cũng không nói gì mà!
“Ngoan ~ sao rồi, đều do anh không tốt, em không phải là con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, em là mèo nhỏ dịu dàng đáng yêu lương thiện xinh đẹp nhất lại khéo hiểu lòng người nhất trên đời này.” Thư Yến Tả chỉ đành phải trái lương tâm nói lời dụ dỗ.
Nhưng nước mắt của Hoắc Nhĩ Phi chẳng những không có khuynh hướng dừng lại, ngược lại càng khóc càng dữ tợn.
“Hu hu... Hu hu hu...”
Thư Yến Tả luống cuống tay chân một trận, sao nước mắt mèo nhỏ giống như vòi nước chảy không ngừng, hai tay anh đều ướt chèm chẹp không biết để vào đâu.
“Mèo nhỏ,đều là anh sai rồi có được không, đừng khóc...” Quả nhiên nước mắt của phụ nữ là điểm chết người, đầu rất lớn!
“Hu hu... Đứa ngốc... Ngu ngốc....” Hoắc Nhĩ Phi khóc đến thút tha thút thít, đầu chui thẳng vào trong ngực Thư Yến Tả, toàn bộ nước mắt nước mũi đều cọ lên âu phục giá trị xa xỉ của anh.
Kinh nghiệm dỗ phụ nữ của Thư Yến Tả hoàn toàn không hề phong phú, sợ mình lại nói sai một chữ, chọc cho nước mắt mèo nhỏ giống như nước sông vỡ đê, chỉ đành phải dịu dàng vỗ vỗ ở sau lưng cô.
“Anh đồ đại ngốc này, tại sao phải yêu thích em đồ ngu ngốc này...” Hoắc Nhĩ Phi nghẹn ngào chui vào trong ngực Thư Yến Tả.
Hai người từ lúc mới đầu gặp nhau cho tới bây giờ, gập ghềnh đã tám năm, trong đó vui buồn hờn giận, buồn vui lẫn lộn đều khắc cốt ghi tâm như vậy.
Từng có hiểu lầm, từng có đấu tranh, từng có hận. Nhưng cuối cùng, tất cả đều đáng giá, vậy là đủ rồi.
“Anh chính là em đại ngốc nghếch này, làm sao giờ? Sửa không được rồi.” Thư Yến Tả thở dài một hơi, mèo nhỏ hôm nay làm sao vậy, sao đột nhiên cảm tính như thế, là bởi vì đại ca sao?
“Em không cho phép anh đổi!” Hoắc Nhĩ Phi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, hung dữ nói.
Thư Yến Tả cưng chiều cười cười, lòng ngón tay dịu dàng lau bẩn thỉu trên gương mặt nhỏ nhắn cho mèo nhỏ, giọng than nhỏ.
“Haizzz... Tuổi một bó to không nói, đứa nhỏ cũng ba đứa rồi, không ai muốn.”
“Nào có, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, rất nhiều người phụ nữ cũng sẽ háo sắc nhìn anh, nói rõ sức quyến rũ của anh vẫn còn đó.” Cả người Hoắc Nhĩ Phi đều bốc lên vị chua. dieendaanleequuydonn
“Mèo nhỏ ghen?” Người nào đó cười đến ranh mãnh.
“Mặc dù dáng dấp ông xã đẹp trai là chuyện rất vẻ vang, nhưng được hoan nghênh cũng không tiện, nhiều người phụ nữ đều mang ánh mắt háo sắc nhìn anh như vậy, em đương nhiên không vui rồi.”
“Nếu vậy, lần sau trước khi ra cửa anh mang khẩu trang nhé?”
“Há há... Đeo khẩu trang nhiều khó chịu! Chỉ cần trong mắt anh chỉ có em là được rồi, những người phụ nữ khác khỏi phải nghĩ đến!” Hoắc Nhĩ Phi cười ngã vào trong ngực Thư Yến Tả.
...
Mà ba đứa nhỏ chơi ở nơi xa đến vui vẻ hiển nhiên không biết vừa rồi mẹ mình vừa khóc vừa gào một lần, tiếng cười như chuông bạc sang sảng truyền đi cực xa.
Thư Yến Tả không sai, đúng là bởi vì Thư đại ca thức tỉnh là Hoắc Nhĩ Phi có cảm xúc, ban đầu cũng bởi vì một điệu nhảy của Thư Phiến Hữu mà đưa tới sự kiện “Bẫy rập”.
Một năm đầu kia, cô đều sống trong khổ sở và căm hận, thuộc về cố chấp và chấp nhất.
Năm năm sau đó, cô học được quên, học được tiếp nhận một người khác, học được bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cuối cùng trời đất xui khiến gặp nhau.
Không có nên hay không nên, hình như tất cả đều đã định trước từ trong chốn tăm tối, chạy không thoát cũng không thể nào quên được.
Nhất là khi con trai xuất hiện, để cho tâm tư cô rối loạn, tình thương của mẹ phát ra từ trong đáy lòng dính bọn họ thật chặt, giống như sợi dây thừng vững vàng trói chặt.
May mắn hay không phải là may mắn, thời điểm đó cô cũng không biết.
Trong lòng đã hòa tan trong lúc lơ đãng, bắt đầu từ khi nào đã không nhớ rõ, cho tới hết lần này đến lần khác trốn tránh thực tế, luôn tổn thương lẫn nhau.
Gặp là người tốt hay kẻ xấu, thật sự không có cách nào định nghĩa.
Từ góc độ quá khứ năm năm trước nhìn đến, anh quả thật là thập ác bất xá *, cái gọi là đại ca xã hội đen không phải đều là động chân lại động tay sao? Tính khí còn vô cùng xấu, động một chút là ném người cho sói ăn, ngược đãi!
(*) thập ác bất xá: mười tội nặng nhất (tùy từng thời đại, từng chế độ có các loại tội khác nhau), ý chỉ tội ác tày trời.
Nhưng mà, chung đụng đã lâu, sẽ phát hiện anh rất dịu dàng, rất thân thiết.
Khi bạn ở thời khắc nguy hiểm anh sẽ quên mình đẩy bạn ra; khi bạn bị lời đồn đại tấn công, anh sẽ làm việc nghĩa không chùn bước mà ngăn cản trước mặt bạn thay bạn giải quyết tất cả phiền toái; khi bạn một mình đi du lịch ở nơi đất khách, anh sẽ cho bạn vui mừng lãng mạn bất ngờ. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Có lẽ, đây chính là yêu thôi.
Ở trong cuộc sống xâm nhập từng chút một vào xương tủy, khiến cho bạn không quên được.
“Yến, em thật sự cảm thấy vui mừng vì Tuyết Nghê, cô ấy và Thư đại ca nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Tròng mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai vầng trăng non, bên khóe miệng treo nụ cười ngọt ngào.
Cô gái xinh tươi, dũng cảm kiên cường như Tuyết Nghê, tại sao có thể không hạnh phúc đây?
“Ừ, nhất định sẽ như vậy.” Thư Yến Tả đối với người chính xác là chị dâu này, thật sự vô cùng tôn kính, đại ca có thể gặp được Tuyết Nghê, đó là phúc khí của anh ấy.
Giống như, anh gặp được mèo nhỏ vậy.
“Qua hai ngày nữa là tới giáng sinh rồi, chúng ta đi Hokkaido chứ?” Thư Yến Tả ghé vào bên tai mèo nhỏ khẽ nói.
Âm cuối kéo thật sự dài thật dài, có một kiểu giọng nói mềm mại chỉ thuộc về cô gái phương nam, tê tê dại dại xâm nhập vào trong lòng Thư Yến Tả.
“Ừ.” Giọng điệu dịu dàng giống như gió xuân thổi qua, mắt đen đắm đuối đưa tình nhìn bà xã của mình.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không nói chuyện, chỉ tựa đầu lên vai Thư Yến Tả, cánh tay nắm thật chặt cánh tay anh, mười ngón tay quấn quanh.
“Ông xã, anh thích em từ khi nào?” Hình như phụ nữ đều thích hỏi câu hỏi này, đều thích phần ký ức ngọt ngào kia.
Thư Yến Tả nhìn cặp mắt to sáng ngời lại ngập nước của mèo nhỏ, không nhịn được trêu chọc cô, “Không nhớ nổi.”
“Cái gì chứ!” Hoắc Nhĩ Phi làm nũng không thuận theo.
“Ờ thì...” Thư Yến Tả cố ý vò đầu bứt tai mà ngẫm nghĩ.
Gấp đến mức Hoắc Nhĩ Phi ý vị gãi ngứa trong lòng bàn tay anh, có một khí thế thề không bỏ qua.
Thư Yến Tả bị móng vuốt của cô gãi đến cả người tê dại, chỉ đành phải nộp vũ khí đầu hàng. di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Thật lâu rồi, lâu đến khắc cốt ghi tâm. Khi đó em giống như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, không hề có chút tế bào dịu dàng nào, nhưng anh lai mê muội em, haizzz... Suy nghĩ một chút đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!” Vừa mới bắt đầu Thư Yến Tả còn thâm tình khẩn thiết, nói đến sau thì trở thành than thở.
Hoắc Nhĩ Phi cũng không đánh lại cũng không gây sự với anh như thường ngày, ngược lại mím miệng khóc “Hu hu”.
Vừa khóc, nhưng hù dọa Thư Yến Tả, anh cũng không nói gì mà!
“Ngoan ~ sao rồi, đều do anh không tốt, em không phải là con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, em là mèo nhỏ dịu dàng đáng yêu lương thiện xinh đẹp nhất lại khéo hiểu lòng người nhất trên đời này.” Thư Yến Tả chỉ đành phải trái lương tâm nói lời dụ dỗ.
Nhưng nước mắt của Hoắc Nhĩ Phi chẳng những không có khuynh hướng dừng lại, ngược lại càng khóc càng dữ tợn.
“Hu hu... Hu hu hu...”
Thư Yến Tả luống cuống tay chân một trận, sao nước mắt mèo nhỏ giống như vòi nước chảy không ngừng, hai tay anh đều ướt chèm chẹp không biết để vào đâu.
“Mèo nhỏ,đều là anh sai rồi có được không, đừng khóc...” Quả nhiên nước mắt của phụ nữ là điểm chết người, đầu rất lớn!
“Hu hu... Đứa ngốc... Ngu ngốc....” Hoắc Nhĩ Phi khóc đến thút tha thút thít, đầu chui thẳng vào trong ngực Thư Yến Tả, toàn bộ nước mắt nước mũi đều cọ lên âu phục giá trị xa xỉ của anh.
Kinh nghiệm dỗ phụ nữ của Thư Yến Tả hoàn toàn không hề phong phú, sợ mình lại nói sai một chữ, chọc cho nước mắt mèo nhỏ giống như nước sông vỡ đê, chỉ đành phải dịu dàng vỗ vỗ ở sau lưng cô.
“Anh đồ đại ngốc này, tại sao phải yêu thích em đồ ngu ngốc này...” Hoắc Nhĩ Phi nghẹn ngào chui vào trong ngực Thư Yến Tả.
Hai người từ lúc mới đầu gặp nhau cho tới bây giờ, gập ghềnh đã tám năm, trong đó vui buồn hờn giận, buồn vui lẫn lộn đều khắc cốt ghi tâm như vậy.
Từng có hiểu lầm, từng có đấu tranh, từng có hận. Nhưng cuối cùng, tất cả đều đáng giá, vậy là đủ rồi.
“Anh chính là em đại ngốc nghếch này, làm sao giờ? Sửa không được rồi.” Thư Yến Tả thở dài một hơi, mèo nhỏ hôm nay làm sao vậy, sao đột nhiên cảm tính như thế, là bởi vì đại ca sao?
“Em không cho phép anh đổi!” Hoắc Nhĩ Phi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, hung dữ nói.
Thư Yến Tả cưng chiều cười cười, lòng ngón tay dịu dàng lau bẩn thỉu trên gương mặt nhỏ nhắn cho mèo nhỏ, giọng than nhỏ.
“Haizzz... Tuổi một bó to không nói, đứa nhỏ cũng ba đứa rồi, không ai muốn.”
“Nào có, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, rất nhiều người phụ nữ cũng sẽ háo sắc nhìn anh, nói rõ sức quyến rũ của anh vẫn còn đó.” Cả người Hoắc Nhĩ Phi đều bốc lên vị chua. dieendaanleequuydonn
“Mèo nhỏ ghen?” Người nào đó cười đến ranh mãnh.
“Mặc dù dáng dấp ông xã đẹp trai là chuyện rất vẻ vang, nhưng được hoan nghênh cũng không tiện, nhiều người phụ nữ đều mang ánh mắt háo sắc nhìn anh như vậy, em đương nhiên không vui rồi.”
“Nếu vậy, lần sau trước khi ra cửa anh mang khẩu trang nhé?”
“Há há... Đeo khẩu trang nhiều khó chịu! Chỉ cần trong mắt anh chỉ có em là được rồi, những người phụ nữ khác khỏi phải nghĩ đến!” Hoắc Nhĩ Phi cười ngã vào trong ngực Thư Yến Tả.
...
Mà ba đứa nhỏ chơi ở nơi xa đến vui vẻ hiển nhiên không biết vừa rồi mẹ mình vừa khóc vừa gào một lần, tiếng cười như chuông bạc sang sảng truyền đi cực xa.
Thư Yến Tả không sai, đúng là bởi vì Thư đại ca thức tỉnh là Hoắc Nhĩ Phi có cảm xúc, ban đầu cũng bởi vì một điệu nhảy của Thư Phiến Hữu mà đưa tới sự kiện “Bẫy rập”.
Một năm đầu kia, cô đều sống trong khổ sở và căm hận, thuộc về cố chấp và chấp nhất.
Năm năm sau đó, cô học được quên, học được tiếp nhận một người khác, học được bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cuối cùng trời đất xui khiến gặp nhau.
Không có nên hay không nên, hình như tất cả đều đã định trước từ trong chốn tăm tối, chạy không thoát cũng không thể nào quên được.
Nhất là khi con trai xuất hiện, để cho tâm tư cô rối loạn, tình thương của mẹ phát ra từ trong đáy lòng dính bọn họ thật chặt, giống như sợi dây thừng vững vàng trói chặt.
May mắn hay không phải là may mắn, thời điểm đó cô cũng không biết.
Trong lòng đã hòa tan trong lúc lơ đãng, bắt đầu từ khi nào đã không nhớ rõ, cho tới hết lần này đến lần khác trốn tránh thực tế, luôn tổn thương lẫn nhau.
Gặp là người tốt hay kẻ xấu, thật sự không có cách nào định nghĩa.
Từ góc độ quá khứ năm năm trước nhìn đến, anh quả thật là thập ác bất xá *, cái gọi là đại ca xã hội đen không phải đều là động chân lại động tay sao? Tính khí còn vô cùng xấu, động một chút là ném người cho sói ăn, ngược đãi!
(*) thập ác bất xá: mười tội nặng nhất (tùy từng thời đại, từng chế độ có các loại tội khác nhau), ý chỉ tội ác tày trời.
Nhưng mà, chung đụng đã lâu, sẽ phát hiện anh rất dịu dàng, rất thân thiết.
Khi bạn ở thời khắc nguy hiểm anh sẽ quên mình đẩy bạn ra; khi bạn bị lời đồn đại tấn công, anh sẽ làm việc nghĩa không chùn bước mà ngăn cản trước mặt bạn thay bạn giải quyết tất cả phiền toái; khi bạn một mình đi du lịch ở nơi đất khách, anh sẽ cho bạn vui mừng lãng mạn bất ngờ. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Có lẽ, đây chính là yêu thôi.
Ở trong cuộc sống xâm nhập từng chút một vào xương tủy, khiến cho bạn không quên được.
“Yến, em thật sự cảm thấy vui mừng vì Tuyết Nghê, cô ấy và Thư đại ca nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Tròng mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai vầng trăng non, bên khóe miệng treo nụ cười ngọt ngào.
Cô gái xinh tươi, dũng cảm kiên cường như Tuyết Nghê, tại sao có thể không hạnh phúc đây?
“Ừ, nhất định sẽ như vậy.” Thư Yến Tả đối với người chính xác là chị dâu này, thật sự vô cùng tôn kính, đại ca có thể gặp được Tuyết Nghê, đó là phúc khí của anh ấy.
Giống như, anh gặp được mèo nhỏ vậy.
“Qua hai ngày nữa là tới giáng sinh rồi, chúng ta đi Hokkaido chứ?” Thư Yến Tả ghé vào bên tai mèo nhỏ khẽ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.