Chương 14: Vậy sao anh không nhìn ra là em thích anh?
Nhiễm Nhĩ
03/08/2021
Ngày hè nắng chói chang, hết đợt sóng nhiệt này đến đợt sóng nhiệt khác ra sức ập đến.
Phạm Tiểu Điền vừa đuổi theo ra ngoài cửa, áo sơ mi đã mướt mồ hôi, dính hết vào lưng cậu. Nét mặt cậu như đưa đám, không ngừng kêu "bắt ăn trộm", có khá nhiều người qua đường giúp đỡ nhưng tên trộm quá lanh lẹ. Ngay khi gã thừa dịp đèn tín hiệu đổi màu hòng trốn thoát, bóng người áo lam đột nhiên xuất hiện ở bên kia đường, vung tay đè gã trộm xuống đất, hành động liền mạch dứt khoát không khác gì nước chảy mây trôi.
Phạm Tiểu Điền không kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, cậu khom người thở hồng hộc như bò, hai chân run rẩy, mất một hồi mới thở lại như thường.
Người kia xách cổ gã trộm, cất bước nhẹ nhàng, chớp mắt đã đứng ngay trước mặt cậu.
"Bạn nhỏ, đây là ba lô của bạn đúng không?"
"Ra ngoài đường phải cẩn thận, tuyệt đối đừng sơ suất."
"Những thứ quý giá hãy giữ trong người."
...
Alpha đang dông dài chính là Kinh Qua, Phạm Tiểu Điền vịn đầu gối thở hổn hển, dần dần lấy lại tinh thần, nhìn góc áo cảnh sát mà ngẩn ngơ. Trước khi ra ngoài cậu đã xịt thuốc cản mùi, bây giờ còn đội mũ khom lưng, có lẽ Kinh Qua không ngờ người bị trộm ba lô là cậu, thành ra anh nói tràng giang đại hải như vậy mà cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Phạm Tiểu Điền đột nhiên cảm thấy ấm ức, vén mũ lao vào lòng Alpha như bé bạch tuộc.
Kinh Qua còn đang tận tình khuyên nhủ, phổ biến vài điều, tự dưng anh thấy hoa mắt, mũ cảnh sát cũng bị lệch đi, cúi đầu xuống thì bắt gặp khuôn mặt tức giận của Phạm Tiểu Điền, đôi mắt cậu còn rơm rớm dòng lệ.
Kinh Qua đột nhiên bó tay: "Ầy..."
Phạm Tiểu Điền ra sức chớp mắt: "Hừ."
"Lớn như vậy mà em còn bị trộm ba lô à?"
"Liên quan gì đến chuyện em đã lớn?" Phạm Tiểu Điền ngửi ngửi, phát hiện Kinh Qua cũng xịt thuốc cản mùi, cả người cậu như héo úa, nhưng vẫn không nhịn được mà cắn anh một miếng, cắn xong lại nghĩ đến đồng phục cảnh sát trên người anh, thế là nhảy ra xa ngay tức khắc.
Cậu kéo vạt áo mà không ngừng huơ chân, ấp úng nghẹn ngào: "Chú cảnh sát."
Kinh Qua: "..."
Tim của Phạm Tiểu Điền dồn dập như đánh trống, cậu không kìm được lùi bước. Alpha có lòng giải thích, vội vàng bước đến gần cậu, cậu lại lùi thêm hai bước, Kinh Qua nóng lòng như lửa đốt mà tiến thêm hai bước.
Tình huống vô cùng sốt ruột.
Phạm Tiểu Điền sực nhớ đến chuyện tỏ tình, cậu vội vàng đến gần Kinh Qua, đáng tiếc Kinh Qua cho rằng cậu muốn chất vấn, anh ngượng ngùng lùi bước. Thành ra Phạm Tiểu Điền tiến bao nhiêu, Alpha lùi bấy nhiêu, cuối cùng khiến cậu nổi giận.
"Anh làm gì vậy?" Phạm Tiểu Điền ấm ức mếu máo.
Kinh Qua đưa ba lô cho cậu: "Anh... anh không muốn lừa em, thật ra anh là..."
"Anh là chú cảnh sát." Phạm Tiểu Điền tiếp lời như lẽ đương nhiên.
Kinh Qua hơi mắc nghẹn.
"Phải, đúng vậy." Alpha từ bỏ giằng co vấn đề này, anh lảng sang chuyện khác: "Sao em lại ở đây?"
Phạm Tiểu Điền đội mũ lau mồ hôi: "Bạch Dịch cho em địa chỉ, nói em đến đây là tìm được anh." Cậu chỉ cửa hàng KFC sau lưng: "Em đợi anh lâu rồi."
"Qua đó chờ anh đi." Kinh Qua im lặng giây lát rồi thỏa hiệp: "Anh đưa gã này vào Cục Cảnh sát trước."
Gã ăn trộm bị Alpha xách cổ run rẩy cả người.
"Lỡ anh vào đó rồi không ra nữa thì sao?" Phạm Tiểu Điền trợn mắt kéo áo Kinh Qua, không chịu thả người.
Kinh Qua hết cách: "Anh lừa em làm gì?"
Cậu nhẹ nhàng "ồ" lên: "Vậy anh ra nhanh xíu nha." Sau đó cậu buông tay, không kìm được dặn dò: "Em ngồi gần cửa sổ chờ anh."
Máy lạnh ở KFC vẫn mát, Phạm Tiểu Điền dõi theo Kinh Qua biến mất trước cửa Cục Cảnh sát, sau đó cậu xoay người gọi một ly Coca, cố ý bỏ thêm rất nhiều đá, ngồi cạnh cửa sổ vừa hút vừa chờ Alpha trở về. Kinh Qua giữ lời hứa, chỉ vài phút sau đã xuất hiện trước mắt cậu. Phạm Tiểu Điền đang mải hút Coca ngon lành, Alpha vừa ngồi xuống, cậu lắc lư chân cọ cọ chân anh.
Kinh Qua xấu hổ, anh ngồi thẳng người, răn dạy Phạm Tiểu Điền như ông cụ non: "Đồ uống có gas không tốt cho sức khỏe."
"Anh cũng uống đi." Phạm Tiểu Điền chớp mắt, đưa ống hút đã bị cắn bẹp qua, cọ cọ quanh mép Kinh Qua.
Kinh Qua cảm thấy lòng mình run rẩy, canh đúng thời cơ mà cắn ống hút, bọt khí bỗng chốc bùng nổ trong khoang miệng như pháo hoa lộng lẫy, hơi lạnh khiến cho Alpha bình tĩnh trở lại.
"Anh xin lỗi." Kinh Qua xin lỗi rất đàng hoàng: "Anh không cố ý giấu em."
Phạm Tiểu Điền không lên tiếng, ngậm ống hút bị Kinh Qua cắn mà chớp mắt liên hồi.
"Anh lo mình sẽ làm em sợ." Thái độ của Alpha rất chân thành.
"Ò." Cậu mơ hồ đáp lại, lắc lắc cổ tay và lắng nghe tiếng vỡ vụn của đá viên, ngón tay ướt đẫm vòng quanh thành ly.
"Tiểu Điền, em có thể tha thứ cho anh không?" Kinh Qua vô cùng túng quẫn, vén mũ cảnh sát lên rồi gom gọn tóc mái vào dưới vành mũ.
Nhờ động tác này mà dẫn đến hương Bạch Trà quen thuộc, Phạm Tiểu Điền đỏ hoe mắt, bực bội ấm ức nhìn Kinh Qua. Kinh Qua mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng như có chú nai con nhảy chân sáo.
"Hừ!"
"Hở?" Kinh Qua không rõ ý cậu.
Phạm Tiểu Điền lại hừ nữa.
"Tiểu Điền?" Kinh Qua thử sờ mu bàn tay cậu.
Phạm Tiểu Điền lập tức nắm lấy tay Kinh Qua khiến anh sửng sốt, nhưng sau đó cậu không hề tiếp tục hỏi chuyện này, trái lại hỏi vì sao mấy ngày nay Kinh Qua không đến cửa hàng tiện lợi.
"Trong Cục có một tốp người mới đang chờ huấn luyện." Kinh Qua thành thật trả lời: "Trời nóng rất vất vả, anh ra đây mua hamburger cho họ."
Phạm Tiểu Điền nghe vậy bèn hút Coca, mỉm cười sà tới anh: "Vậy anh mua đi ạ."
Kinh Qua bị cậu làm cho ngơ ngác khó hiểu, mơ mơ hồ hồ chạy đi mua hamburger, hơn nữa còn thường xuyên quay đầu nhìn. Phạm Tiểu Điền vẫy tay với anh, lúc nào cũng mỉm cười rạng rỡ.
Thật ra cậu đang vui lắm.
Giữa trưa ngày hè, KFC không có mấy ai, Kinh Qua mặc đồng phục cảnh sát nên đi đến đâu là gây sự chú ý đến đấy, sống lưng anh cực kỳ thẳng tắp, dù quần áo mướt mồ hôi mà vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, nhất là thắt lưng bên hông vẽ nên một đường cong tuyệt vời, rắn chắc cường tráng.
Muốn sờ ghê ấy. Phạm Tiểu Điền vừa nghĩ vừa cắn ống hút, chờ Kinh Qua xách hai túi đầy hamburger trở về, ống hút đã sắp bị cậu cắn nát.
"Đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Phạm Tiểu Điền biết rõ còn cố hỏi.
Kinh Qua biết tỏng suy nghĩ của cậu: "Cục Cảnh sát."
Quả nhiên cậu hăng hái đứng dậy, giúp Alpha cầm ba cái hamburger, nhảy chân sáo bước đi: "Sao anh biết em muốn vào?"
"Từ giây phút em không giận nữa, anh đã đoán được." Kinh Qua dùng vai đẩy cửa, bảo Phạm Tiểu Điền ra ngoài trước: "Em đó, bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên mặt."
Phạm Tiểu Điền cười thẹn thùng, đứng ở nơi giao nhau chờ đèn xanh.
Tiếng ve kêu ồn ào đến khàn cả giọng trên cây, đèn giao thông như đếm ngược chậm vài giây. Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua dựa vào nhau rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm trên cánh tay Alpha.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu không báo trước: "Vậy sao anh không nhìn ra là em thích anh?"
Phạm Tiểu Điền lẩm bẩm: "Em viết hết lên mặt kia mà..."
Túi nylon trong tay Kinh Qua đột ngột rơi bình bịch xuống đất, may mà hamburger không rớt ra ngoài. Alpha luống cuống cúi người nhặt lên, đèn xanh vừa kịp sáng. Phạm Tiểu Điền theo chân Kinh Qua sang bên kia đường, vừa ra khỏi vạch đi bộ, cậu đã lập tức cản đường anh.
Tưởng đâu mình bị từ chối, cậu khóc mếu máo: "Anh làm gì vậy? Em thật sự nghĩ kỹ rồi."
Gió lốc trong đầu Kinh Qua vẫn chưa ngừng lại, anh cười khổ cúi đầu: "Mới bao lâu mà em đã nghĩ kỹ chứ?"
Phạm Tiểu Điền tức đến nỗi giậm chân: "Vậy anh thích em thì sao, anh cân nhắc bao lâu?"
Kinh Qua không trả lời được.
"Nếu anh cũng không cân nhắc bao lâu, vậy sao còn yêu cầu em làm thế?" Phạm Tiểu Điền có lý nên không chịu buông tha, ủn vào lòng anh mà hờn dỗi.
Câu nói này thật sự đánh thức Kinh Qua.
Khác với Phạm Tiểu Điền, cả đời Kinh Qua chỉ có duy nhất một chữ "ổn"[1]. Hồi xưa đi học ghi danh trường lớp chỉ mong ổn định, từ khi bước vào Cục Cảnh sát, mỗi bước đi của anh đều vững vàng, không chỉ vì nghề nghiệp mà còn do tính cách của anh. Làm một Alpha, anh đã quen với việc nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, ngay cả thích một người cũng vậy.
[1] Ổn: ổn định, vững vàng, thận trọng, nắm chắc.
Kinh Qua thích Phạm Tiểu Điền, vì vậy anh muốn có được một Phạm Tiểu Điền hoàn chỉnh. Cho dù Omega đã đón nhận anh, anh vẫn không cho phép bất kỳ chi tiết nào có khả năng phá hỏng tình cảm của mình, ví như pheromone chẳng hạn.
Thế nhưng chuyện yêu thích nhau, nào có ai nắm chắc phần thắng.
Đối với tình cảm, Phạm Tiểu Điền lại cực đoan kiểu khác. Trông cậu dịu dàng ít nói vậy thôi, thực tế vô cùng hấp tấp nóng nảy, chẳng hề báo trước mà đã lao vào đời Kinh Qua như ánh chớp, hơn nữa còn huơ chân múa tay khắp chốn, diễu võ dương oai.[2]
[2] Phô trương uy thế và sức mạnh.
Thẳng thắn phát sợ.
Kinh Qua rộng lòng thông suốt: "Anh xin lỗi."
"Sao dạ anh?" Phạm Tiểu Điền hít mũi.
"Anh xin lỗi, trước đây từng nghi ngờ tình cảm em dành cho anh." Alpha khom người xách túi nylon lên.
Phạm Tiểu Điền nghi ngờ sấn tới: "Tức là bây giờ anh không nghi nữa?"
"Ừa."
Gió hè khẽ cuốn hơi nóng đi, đồng thời cuốn cả sự ngượng ngùng về với Phạm Tiểu Điền. Cậu bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, biến về thành quả cà chua chín rục, bị ai chọc vào là lộ ngay. Kinh Qua thấy tai Phạm Tiểu Điền đỏ bừng, anh không vạch trần điều đó, chỉ dời túi nylon sang tay còn lại, sau đó ôm cậu vào Cục Cảnh sát.
Tiếng ồn ào huyên náo đã tan đi từ bao giờ, ngô đồng hai bên đường cản phần lớn tia nắng chiếu xuống. Phạm Tiểu Điền qua cơn xấu hổ, lòng dạ bắt đầu trỗi dậy, cậu lải nhải kể cho Alpha nghe chuyện hồi nhỏ bị "Ớt Bự" trên cây ngô đồng rớt trúng.
"Thời tiết này vẫn có đấy." Kinh Qua nhíu mày dặn dò: "Sau này em nên mặc áo tay dài sẽ tốt hơn."
Phạm Tiểu Điền ngậm ống hút, hút ra tiếng rột rột.
"Em có nghe không vậy?" Alpha bất đắc dĩ dừng bước.
"Nghe ạ." Cậu vòng đến trước người Kinh Qua, phát hiện mũi mình chỉ cao đến ngực anh thôi, thế là lại vòng về bên cạnh: "Anh giống ba em."
Đúng là Kinh Qua từng gặp ba của Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền không biết chuyện đó, cậu vui vẻ cắn ống hút: "Hơi dông dài á."
"Vì muốn tốt cho em thôi." Kinh Qua cũng không giận.
"Dạ." Phạm Tiểu Điền rất ngoan: "Em hiểu mà." Nói xong cậu bèn nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào, đến nay vẫn sáng rọi trong mắt Alpha.
Ngoài sân tập, nhóm Alpha đang tiếp thu bài huấn luyện, dốc hết sức mà chịu đựng phơi mình dưới nắng gắt, người nào người nấy trợn mắt nhón chân trông chờ, đợi sĩ quan huấn luyền quay về là được nghỉ năm phút. Thế là dưới vô vàn ánh mắt tha thiết chờ mong, Kinh Qua và Omega ôm ly Coca hút khí thế đã từ bên kia đường râm mát trở lại.
Trong gió thoang thoảng mùi hamburger thơm lừng, hình như còn có mùi sữa ngọt ngào.
Không biết có bao nhiêu kẻ ra sức hít hà.
Phạm Tiểu Điền vừa đuổi theo ra ngoài cửa, áo sơ mi đã mướt mồ hôi, dính hết vào lưng cậu. Nét mặt cậu như đưa đám, không ngừng kêu "bắt ăn trộm", có khá nhiều người qua đường giúp đỡ nhưng tên trộm quá lanh lẹ. Ngay khi gã thừa dịp đèn tín hiệu đổi màu hòng trốn thoát, bóng người áo lam đột nhiên xuất hiện ở bên kia đường, vung tay đè gã trộm xuống đất, hành động liền mạch dứt khoát không khác gì nước chảy mây trôi.
Phạm Tiểu Điền không kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, cậu khom người thở hồng hộc như bò, hai chân run rẩy, mất một hồi mới thở lại như thường.
Người kia xách cổ gã trộm, cất bước nhẹ nhàng, chớp mắt đã đứng ngay trước mặt cậu.
"Bạn nhỏ, đây là ba lô của bạn đúng không?"
"Ra ngoài đường phải cẩn thận, tuyệt đối đừng sơ suất."
"Những thứ quý giá hãy giữ trong người."
...
Alpha đang dông dài chính là Kinh Qua, Phạm Tiểu Điền vịn đầu gối thở hổn hển, dần dần lấy lại tinh thần, nhìn góc áo cảnh sát mà ngẩn ngơ. Trước khi ra ngoài cậu đã xịt thuốc cản mùi, bây giờ còn đội mũ khom lưng, có lẽ Kinh Qua không ngờ người bị trộm ba lô là cậu, thành ra anh nói tràng giang đại hải như vậy mà cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Phạm Tiểu Điền đột nhiên cảm thấy ấm ức, vén mũ lao vào lòng Alpha như bé bạch tuộc.
Kinh Qua còn đang tận tình khuyên nhủ, phổ biến vài điều, tự dưng anh thấy hoa mắt, mũ cảnh sát cũng bị lệch đi, cúi đầu xuống thì bắt gặp khuôn mặt tức giận của Phạm Tiểu Điền, đôi mắt cậu còn rơm rớm dòng lệ.
Kinh Qua đột nhiên bó tay: "Ầy..."
Phạm Tiểu Điền ra sức chớp mắt: "Hừ."
"Lớn như vậy mà em còn bị trộm ba lô à?"
"Liên quan gì đến chuyện em đã lớn?" Phạm Tiểu Điền ngửi ngửi, phát hiện Kinh Qua cũng xịt thuốc cản mùi, cả người cậu như héo úa, nhưng vẫn không nhịn được mà cắn anh một miếng, cắn xong lại nghĩ đến đồng phục cảnh sát trên người anh, thế là nhảy ra xa ngay tức khắc.
Cậu kéo vạt áo mà không ngừng huơ chân, ấp úng nghẹn ngào: "Chú cảnh sát."
Kinh Qua: "..."
Tim của Phạm Tiểu Điền dồn dập như đánh trống, cậu không kìm được lùi bước. Alpha có lòng giải thích, vội vàng bước đến gần cậu, cậu lại lùi thêm hai bước, Kinh Qua nóng lòng như lửa đốt mà tiến thêm hai bước.
Tình huống vô cùng sốt ruột.
Phạm Tiểu Điền sực nhớ đến chuyện tỏ tình, cậu vội vàng đến gần Kinh Qua, đáng tiếc Kinh Qua cho rằng cậu muốn chất vấn, anh ngượng ngùng lùi bước. Thành ra Phạm Tiểu Điền tiến bao nhiêu, Alpha lùi bấy nhiêu, cuối cùng khiến cậu nổi giận.
"Anh làm gì vậy?" Phạm Tiểu Điền ấm ức mếu máo.
Kinh Qua đưa ba lô cho cậu: "Anh... anh không muốn lừa em, thật ra anh là..."
"Anh là chú cảnh sát." Phạm Tiểu Điền tiếp lời như lẽ đương nhiên.
Kinh Qua hơi mắc nghẹn.
"Phải, đúng vậy." Alpha từ bỏ giằng co vấn đề này, anh lảng sang chuyện khác: "Sao em lại ở đây?"
Phạm Tiểu Điền đội mũ lau mồ hôi: "Bạch Dịch cho em địa chỉ, nói em đến đây là tìm được anh." Cậu chỉ cửa hàng KFC sau lưng: "Em đợi anh lâu rồi."
"Qua đó chờ anh đi." Kinh Qua im lặng giây lát rồi thỏa hiệp: "Anh đưa gã này vào Cục Cảnh sát trước."
Gã ăn trộm bị Alpha xách cổ run rẩy cả người.
"Lỡ anh vào đó rồi không ra nữa thì sao?" Phạm Tiểu Điền trợn mắt kéo áo Kinh Qua, không chịu thả người.
Kinh Qua hết cách: "Anh lừa em làm gì?"
Cậu nhẹ nhàng "ồ" lên: "Vậy anh ra nhanh xíu nha." Sau đó cậu buông tay, không kìm được dặn dò: "Em ngồi gần cửa sổ chờ anh."
Máy lạnh ở KFC vẫn mát, Phạm Tiểu Điền dõi theo Kinh Qua biến mất trước cửa Cục Cảnh sát, sau đó cậu xoay người gọi một ly Coca, cố ý bỏ thêm rất nhiều đá, ngồi cạnh cửa sổ vừa hút vừa chờ Alpha trở về. Kinh Qua giữ lời hứa, chỉ vài phút sau đã xuất hiện trước mắt cậu. Phạm Tiểu Điền đang mải hút Coca ngon lành, Alpha vừa ngồi xuống, cậu lắc lư chân cọ cọ chân anh.
Kinh Qua xấu hổ, anh ngồi thẳng người, răn dạy Phạm Tiểu Điền như ông cụ non: "Đồ uống có gas không tốt cho sức khỏe."
"Anh cũng uống đi." Phạm Tiểu Điền chớp mắt, đưa ống hút đã bị cắn bẹp qua, cọ cọ quanh mép Kinh Qua.
Kinh Qua cảm thấy lòng mình run rẩy, canh đúng thời cơ mà cắn ống hút, bọt khí bỗng chốc bùng nổ trong khoang miệng như pháo hoa lộng lẫy, hơi lạnh khiến cho Alpha bình tĩnh trở lại.
"Anh xin lỗi." Kinh Qua xin lỗi rất đàng hoàng: "Anh không cố ý giấu em."
Phạm Tiểu Điền không lên tiếng, ngậm ống hút bị Kinh Qua cắn mà chớp mắt liên hồi.
"Anh lo mình sẽ làm em sợ." Thái độ của Alpha rất chân thành.
"Ò." Cậu mơ hồ đáp lại, lắc lắc cổ tay và lắng nghe tiếng vỡ vụn của đá viên, ngón tay ướt đẫm vòng quanh thành ly.
"Tiểu Điền, em có thể tha thứ cho anh không?" Kinh Qua vô cùng túng quẫn, vén mũ cảnh sát lên rồi gom gọn tóc mái vào dưới vành mũ.
Nhờ động tác này mà dẫn đến hương Bạch Trà quen thuộc, Phạm Tiểu Điền đỏ hoe mắt, bực bội ấm ức nhìn Kinh Qua. Kinh Qua mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng như có chú nai con nhảy chân sáo.
"Hừ!"
"Hở?" Kinh Qua không rõ ý cậu.
Phạm Tiểu Điền lại hừ nữa.
"Tiểu Điền?" Kinh Qua thử sờ mu bàn tay cậu.
Phạm Tiểu Điền lập tức nắm lấy tay Kinh Qua khiến anh sửng sốt, nhưng sau đó cậu không hề tiếp tục hỏi chuyện này, trái lại hỏi vì sao mấy ngày nay Kinh Qua không đến cửa hàng tiện lợi.
"Trong Cục có một tốp người mới đang chờ huấn luyện." Kinh Qua thành thật trả lời: "Trời nóng rất vất vả, anh ra đây mua hamburger cho họ."
Phạm Tiểu Điền nghe vậy bèn hút Coca, mỉm cười sà tới anh: "Vậy anh mua đi ạ."
Kinh Qua bị cậu làm cho ngơ ngác khó hiểu, mơ mơ hồ hồ chạy đi mua hamburger, hơn nữa còn thường xuyên quay đầu nhìn. Phạm Tiểu Điền vẫy tay với anh, lúc nào cũng mỉm cười rạng rỡ.
Thật ra cậu đang vui lắm.
Giữa trưa ngày hè, KFC không có mấy ai, Kinh Qua mặc đồng phục cảnh sát nên đi đến đâu là gây sự chú ý đến đấy, sống lưng anh cực kỳ thẳng tắp, dù quần áo mướt mồ hôi mà vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, nhất là thắt lưng bên hông vẽ nên một đường cong tuyệt vời, rắn chắc cường tráng.
Muốn sờ ghê ấy. Phạm Tiểu Điền vừa nghĩ vừa cắn ống hút, chờ Kinh Qua xách hai túi đầy hamburger trở về, ống hút đã sắp bị cậu cắn nát.
"Đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Phạm Tiểu Điền biết rõ còn cố hỏi.
Kinh Qua biết tỏng suy nghĩ của cậu: "Cục Cảnh sát."
Quả nhiên cậu hăng hái đứng dậy, giúp Alpha cầm ba cái hamburger, nhảy chân sáo bước đi: "Sao anh biết em muốn vào?"
"Từ giây phút em không giận nữa, anh đã đoán được." Kinh Qua dùng vai đẩy cửa, bảo Phạm Tiểu Điền ra ngoài trước: "Em đó, bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên mặt."
Phạm Tiểu Điền cười thẹn thùng, đứng ở nơi giao nhau chờ đèn xanh.
Tiếng ve kêu ồn ào đến khàn cả giọng trên cây, đèn giao thông như đếm ngược chậm vài giây. Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua dựa vào nhau rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm trên cánh tay Alpha.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu không báo trước: "Vậy sao anh không nhìn ra là em thích anh?"
Phạm Tiểu Điền lẩm bẩm: "Em viết hết lên mặt kia mà..."
Túi nylon trong tay Kinh Qua đột ngột rơi bình bịch xuống đất, may mà hamburger không rớt ra ngoài. Alpha luống cuống cúi người nhặt lên, đèn xanh vừa kịp sáng. Phạm Tiểu Điền theo chân Kinh Qua sang bên kia đường, vừa ra khỏi vạch đi bộ, cậu đã lập tức cản đường anh.
Tưởng đâu mình bị từ chối, cậu khóc mếu máo: "Anh làm gì vậy? Em thật sự nghĩ kỹ rồi."
Gió lốc trong đầu Kinh Qua vẫn chưa ngừng lại, anh cười khổ cúi đầu: "Mới bao lâu mà em đã nghĩ kỹ chứ?"
Phạm Tiểu Điền tức đến nỗi giậm chân: "Vậy anh thích em thì sao, anh cân nhắc bao lâu?"
Kinh Qua không trả lời được.
"Nếu anh cũng không cân nhắc bao lâu, vậy sao còn yêu cầu em làm thế?" Phạm Tiểu Điền có lý nên không chịu buông tha, ủn vào lòng anh mà hờn dỗi.
Câu nói này thật sự đánh thức Kinh Qua.
Khác với Phạm Tiểu Điền, cả đời Kinh Qua chỉ có duy nhất một chữ "ổn"[1]. Hồi xưa đi học ghi danh trường lớp chỉ mong ổn định, từ khi bước vào Cục Cảnh sát, mỗi bước đi của anh đều vững vàng, không chỉ vì nghề nghiệp mà còn do tính cách của anh. Làm một Alpha, anh đã quen với việc nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, ngay cả thích một người cũng vậy.
[1] Ổn: ổn định, vững vàng, thận trọng, nắm chắc.
Kinh Qua thích Phạm Tiểu Điền, vì vậy anh muốn có được một Phạm Tiểu Điền hoàn chỉnh. Cho dù Omega đã đón nhận anh, anh vẫn không cho phép bất kỳ chi tiết nào có khả năng phá hỏng tình cảm của mình, ví như pheromone chẳng hạn.
Thế nhưng chuyện yêu thích nhau, nào có ai nắm chắc phần thắng.
Đối với tình cảm, Phạm Tiểu Điền lại cực đoan kiểu khác. Trông cậu dịu dàng ít nói vậy thôi, thực tế vô cùng hấp tấp nóng nảy, chẳng hề báo trước mà đã lao vào đời Kinh Qua như ánh chớp, hơn nữa còn huơ chân múa tay khắp chốn, diễu võ dương oai.[2]
[2] Phô trương uy thế và sức mạnh.
Thẳng thắn phát sợ.
Kinh Qua rộng lòng thông suốt: "Anh xin lỗi."
"Sao dạ anh?" Phạm Tiểu Điền hít mũi.
"Anh xin lỗi, trước đây từng nghi ngờ tình cảm em dành cho anh." Alpha khom người xách túi nylon lên.
Phạm Tiểu Điền nghi ngờ sấn tới: "Tức là bây giờ anh không nghi nữa?"
"Ừa."
Gió hè khẽ cuốn hơi nóng đi, đồng thời cuốn cả sự ngượng ngùng về với Phạm Tiểu Điền. Cậu bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, biến về thành quả cà chua chín rục, bị ai chọc vào là lộ ngay. Kinh Qua thấy tai Phạm Tiểu Điền đỏ bừng, anh không vạch trần điều đó, chỉ dời túi nylon sang tay còn lại, sau đó ôm cậu vào Cục Cảnh sát.
Tiếng ồn ào huyên náo đã tan đi từ bao giờ, ngô đồng hai bên đường cản phần lớn tia nắng chiếu xuống. Phạm Tiểu Điền qua cơn xấu hổ, lòng dạ bắt đầu trỗi dậy, cậu lải nhải kể cho Alpha nghe chuyện hồi nhỏ bị "Ớt Bự" trên cây ngô đồng rớt trúng.
"Thời tiết này vẫn có đấy." Kinh Qua nhíu mày dặn dò: "Sau này em nên mặc áo tay dài sẽ tốt hơn."
Phạm Tiểu Điền ngậm ống hút, hút ra tiếng rột rột.
"Em có nghe không vậy?" Alpha bất đắc dĩ dừng bước.
"Nghe ạ." Cậu vòng đến trước người Kinh Qua, phát hiện mũi mình chỉ cao đến ngực anh thôi, thế là lại vòng về bên cạnh: "Anh giống ba em."
Đúng là Kinh Qua từng gặp ba của Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền không biết chuyện đó, cậu vui vẻ cắn ống hút: "Hơi dông dài á."
"Vì muốn tốt cho em thôi." Kinh Qua cũng không giận.
"Dạ." Phạm Tiểu Điền rất ngoan: "Em hiểu mà." Nói xong cậu bèn nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào, đến nay vẫn sáng rọi trong mắt Alpha.
Ngoài sân tập, nhóm Alpha đang tiếp thu bài huấn luyện, dốc hết sức mà chịu đựng phơi mình dưới nắng gắt, người nào người nấy trợn mắt nhón chân trông chờ, đợi sĩ quan huấn luyền quay về là được nghỉ năm phút. Thế là dưới vô vàn ánh mắt tha thiết chờ mong, Kinh Qua và Omega ôm ly Coca hút khí thế đã từ bên kia đường râm mát trở lại.
Trong gió thoang thoảng mùi hamburger thơm lừng, hình như còn có mùi sữa ngọt ngào.
Không biết có bao nhiêu kẻ ra sức hít hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.