Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 18: Lần đầu mở hội nghị bộ môn
Diệp Ức Lạc
31/07/2021
Trác Hạo Hi đi vào cửa chính, mới phát hiện Trác Phi Dương đang ngồi ở trong đại sảnh chờ cậu."Chị, chị trở về." Trác Hạo Hi có chút kinh ngạc nói, chị gái này của cậu nhất là không chịu ngồi yên, cho dù không ở công ty, cũng sẽ lôi kéo Hoa Hồ Điệp đi dạo phố.
Trác Phi Dương nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi, nhìn rồi lại nhìn, Trác Hạo Hi bị Trác Phi Dương nhìn có chút không được tự nhiên, "Chị, chị đang nhìn cái gì đây?"
Trác Phi Dương nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Trác Hạo Hi, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, "Hạo Hi, trước kia làm sao chị không biết em có lúc sẽ có tài năng làm bộ trưởng, Chị thật sự là xem thường em."
Trác Hạo Hi khóc không ra nước mắt, tài năng làm bộ trưởng, cậu là đi cửa sau đi vào, mặc dù chính cậu không nguyện ý, nhưng là có người đem cậu đẩy đi, còn không cho cậu ra.
"Chị, chị không có xem thường em, em là vì bất đắc dĩ." Trác Hạo Hi vẻ mặt đưa đám nói.
Trác Phi Dương chống nạnh, nhíu mày, có chút bất mãn mà nói: "Con vịt? Hạo Hi, em cho dù là con vịt cũng chỉ là con vịt đặc biệt, nếu không thì người ta vì cái gì chọn trúng con vịt như em, chứng minh em vẫn là có chỗ hơn người, mặc kệ là như thế nào, có thể ngồi vào vị trí này, chính là bản lĩnh, chị coi trọng em nha."
Trác đại tiểu thư cho Trác Hạo Hi một ánh mắt khích lệ, nghênh ngang rời đi.
Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng chị gái nhà mình rời đi, cắn răng, lúc đầu cậu là một người vô cùng rảnh rỗi, nhưng vì một cái dạ hội, trong khoảnh khắc Mộc Cẩn Hiền để cậu trở thành người bận rộn nhất, Trác Hạo Hi cắn răng, không có đường lui, chỉ có phá phủ trầm chu*.
(*) Phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Trác Hạo Hi thu dọn đồ đạc, hướng đại lễ đường trường học đi tới, đây là lần đầu tiên cậu mở hội nghị bộ môn, mặc dù chuẩn bị đã lâu, nhưng Trác Hạo Hi ít nhiều có chút khẩn trương, có thể đi vào bộ vui chơi giải trí phần lớn là tuấn nam mỹ nữ, người lại xinh đẹp nên hiển nhiên cũng sẽ có ít nhiều một chút mao bệnh, nói ví dụ như là đến muộn.
Trác Hạo Hi nhìn đồng hồ trên tay một chút, trên đồng hồ biểu thị 7:10, đáy lòng Trác Hạo Hi có chút phát lạnh, Trác Hạo Hi lo lắng, cậu có phải thông báo thành tám giờ hay không, hoặc là sai ngày, hoặc là phó bộ vui chơi giải trí làm việc tập thể đang cho cậu một hạ mã uy(?).
Trác Hạo Hi cầm điện thoại lên, một cú điện thoại lại một cú điện thoại gọi tới, nhận được câu trả lời vô cùng kỳ quặc.
Có người nói, Ôi! Thật xin lỗi, bộ trưởng tôi quên, có người nói, Ôi! Buổi tối hôm nay lại hội nghị sao? Tôi tại sao không biết? Còn có người nói, bộ trưởng, trận bóng mười phút nữa sẽ kết thúc, chờ một chút...
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, cũng may, cuối cùng không có người nói với cậu, "Cậu là cây hành tây a! Cậu nói họp sẽ liền họp." Nghĩ tới đây Trác Hạo Hi vui mừng cười cười.
Trác Hạo Hi quét một vòng địa điểm họp, đây là đại lễ đường ở tầng trên một cái phòng, rất trống trải, cũng đủ lớn, là để phụ trách hải tuyển cùng huấn luyện dùng, trong phòng có gian cách nhỏ, dùng để chất đống các thiết bị âm thanh, dùng cho phát thanh.
Ánh mắt Trác Hạo Hi bị một khung màu đen thép được đặt trong góc hấp dẫn, ngón tay ở trên phím đàn nhẹ nhàng sờ, dương cầm phát ra âm điệu Trác Hạo Hi quen thuộc, trên mặt Trác Hạo Hi hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên.
Thầy dạy dương cầm nói, toàn thân cậu dáng dấp trên dưới đẹp mắt nhất chính là đôi tay này, đốt ngón tay thon dài, xinh đẹp tôn quý, ngón tay Trác Hạo Hi trên chiếc dương cầm bay nhảy, cậu thích cảm giác ngón tay tiếp xúc phím đàn, giống như là tìm được tâm hồn được thuộc về, thầy dạy dương cầm cũng đã nói cậu ở phương diện này rất có thiên phú.
Cậu từng ở trước mặt Mộc Cẩn Hiền đàn qua một khúc, Mộc Cẩn Hiền mắng cậu một câu "Không làm việc đàng hoàng."
Từ đó về sau, cậu đối với dương cầm quyến luyến cũng dần phai nhạt đi, cha mẹ cậu đối với cái này cũng coi như vui vẻ, dù sao Trác gia không phải cần một dương cầm gia, mà là một người thừa kế thích hợp.
Tiếng đàn như nước chảy lẳng lặng trong phòng vang tiếng vọng, ngón tay Trác Hạo Hi ở trên phím đàn tùy ý xao động.
Cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến tình cảm ngu dại mình đối với Mộc Cẩn Hiền, nghĩ đến Trác gia xuống dốc, nghĩ đến Hàn Lâm nở nụ cười giễu cợt, nghĩ đến khách khứa trên mặt đều là biểu tình lương bạc*, nghĩ đến lúc kia vây quanh mình là nước biển băng lãnh, tình cảm trong lòng kích động, tại thời khắc này trút xuống toàn bộ, hết thảy lại bắt đầu lại từ đầu, lần này, cuộc đời của cậu quyết không lại vì một cái gì khác chi phối...
(*) Lương bạc: chán nản, nguội lạnh
Tiếng đàn khi thì khuấy động lên xuống, khi thì trầm thấp uyển chuyển, khi thì vui sướng linh động, theo âm điệu không ngừng thay đổi, tựa hồ có thể phân rõ tâm tình nhạc công. Trác Hạo Hi đánh xuống nốt nhạc cuối cùng, trong phòng yên lặng một lát, sau đó vang lên một mảnh tiếng vỗ tay.
Trác Phi Dương nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi, nhìn rồi lại nhìn, Trác Hạo Hi bị Trác Phi Dương nhìn có chút không được tự nhiên, "Chị, chị đang nhìn cái gì đây?"
Trác Phi Dương nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Trác Hạo Hi, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, "Hạo Hi, trước kia làm sao chị không biết em có lúc sẽ có tài năng làm bộ trưởng, Chị thật sự là xem thường em."
Trác Hạo Hi khóc không ra nước mắt, tài năng làm bộ trưởng, cậu là đi cửa sau đi vào, mặc dù chính cậu không nguyện ý, nhưng là có người đem cậu đẩy đi, còn không cho cậu ra.
"Chị, chị không có xem thường em, em là vì bất đắc dĩ." Trác Hạo Hi vẻ mặt đưa đám nói.
Trác Phi Dương chống nạnh, nhíu mày, có chút bất mãn mà nói: "Con vịt? Hạo Hi, em cho dù là con vịt cũng chỉ là con vịt đặc biệt, nếu không thì người ta vì cái gì chọn trúng con vịt như em, chứng minh em vẫn là có chỗ hơn người, mặc kệ là như thế nào, có thể ngồi vào vị trí này, chính là bản lĩnh, chị coi trọng em nha."
Trác đại tiểu thư cho Trác Hạo Hi một ánh mắt khích lệ, nghênh ngang rời đi.
Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng chị gái nhà mình rời đi, cắn răng, lúc đầu cậu là một người vô cùng rảnh rỗi, nhưng vì một cái dạ hội, trong khoảnh khắc Mộc Cẩn Hiền để cậu trở thành người bận rộn nhất, Trác Hạo Hi cắn răng, không có đường lui, chỉ có phá phủ trầm chu*.
(*) Phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Trác Hạo Hi thu dọn đồ đạc, hướng đại lễ đường trường học đi tới, đây là lần đầu tiên cậu mở hội nghị bộ môn, mặc dù chuẩn bị đã lâu, nhưng Trác Hạo Hi ít nhiều có chút khẩn trương, có thể đi vào bộ vui chơi giải trí phần lớn là tuấn nam mỹ nữ, người lại xinh đẹp nên hiển nhiên cũng sẽ có ít nhiều một chút mao bệnh, nói ví dụ như là đến muộn.
Trác Hạo Hi nhìn đồng hồ trên tay một chút, trên đồng hồ biểu thị 7:10, đáy lòng Trác Hạo Hi có chút phát lạnh, Trác Hạo Hi lo lắng, cậu có phải thông báo thành tám giờ hay không, hoặc là sai ngày, hoặc là phó bộ vui chơi giải trí làm việc tập thể đang cho cậu một hạ mã uy(?).
Trác Hạo Hi cầm điện thoại lên, một cú điện thoại lại một cú điện thoại gọi tới, nhận được câu trả lời vô cùng kỳ quặc.
Có người nói, Ôi! Thật xin lỗi, bộ trưởng tôi quên, có người nói, Ôi! Buổi tối hôm nay lại hội nghị sao? Tôi tại sao không biết? Còn có người nói, bộ trưởng, trận bóng mười phút nữa sẽ kết thúc, chờ một chút...
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, cũng may, cuối cùng không có người nói với cậu, "Cậu là cây hành tây a! Cậu nói họp sẽ liền họp." Nghĩ tới đây Trác Hạo Hi vui mừng cười cười.
Trác Hạo Hi quét một vòng địa điểm họp, đây là đại lễ đường ở tầng trên một cái phòng, rất trống trải, cũng đủ lớn, là để phụ trách hải tuyển cùng huấn luyện dùng, trong phòng có gian cách nhỏ, dùng để chất đống các thiết bị âm thanh, dùng cho phát thanh.
Ánh mắt Trác Hạo Hi bị một khung màu đen thép được đặt trong góc hấp dẫn, ngón tay ở trên phím đàn nhẹ nhàng sờ, dương cầm phát ra âm điệu Trác Hạo Hi quen thuộc, trên mặt Trác Hạo Hi hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên.
Thầy dạy dương cầm nói, toàn thân cậu dáng dấp trên dưới đẹp mắt nhất chính là đôi tay này, đốt ngón tay thon dài, xinh đẹp tôn quý, ngón tay Trác Hạo Hi trên chiếc dương cầm bay nhảy, cậu thích cảm giác ngón tay tiếp xúc phím đàn, giống như là tìm được tâm hồn được thuộc về, thầy dạy dương cầm cũng đã nói cậu ở phương diện này rất có thiên phú.
Cậu từng ở trước mặt Mộc Cẩn Hiền đàn qua một khúc, Mộc Cẩn Hiền mắng cậu một câu "Không làm việc đàng hoàng."
Từ đó về sau, cậu đối với dương cầm quyến luyến cũng dần phai nhạt đi, cha mẹ cậu đối với cái này cũng coi như vui vẻ, dù sao Trác gia không phải cần một dương cầm gia, mà là một người thừa kế thích hợp.
Tiếng đàn như nước chảy lẳng lặng trong phòng vang tiếng vọng, ngón tay Trác Hạo Hi ở trên phím đàn tùy ý xao động.
Cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến tình cảm ngu dại mình đối với Mộc Cẩn Hiền, nghĩ đến Trác gia xuống dốc, nghĩ đến Hàn Lâm nở nụ cười giễu cợt, nghĩ đến khách khứa trên mặt đều là biểu tình lương bạc*, nghĩ đến lúc kia vây quanh mình là nước biển băng lãnh, tình cảm trong lòng kích động, tại thời khắc này trút xuống toàn bộ, hết thảy lại bắt đầu lại từ đầu, lần này, cuộc đời của cậu quyết không lại vì một cái gì khác chi phối...
(*) Lương bạc: chán nản, nguội lạnh
Tiếng đàn khi thì khuấy động lên xuống, khi thì trầm thấp uyển chuyển, khi thì vui sướng linh động, theo âm điệu không ngừng thay đổi, tựa hồ có thể phân rõ tâm tình nhạc công. Trác Hạo Hi đánh xuống nốt nhạc cuối cùng, trong phòng yên lặng một lát, sau đó vang lên một mảnh tiếng vỗ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.