Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 39: Mạc Ninh Viễn
Diệp Ức Lạc
31/07/2021
Mạc Ninh viễn bị Trác Hạo Hi kéo tay một phát, đầu óc nóng lên, cứ thế như quỷ thần xui khiến mà đi theo Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn đi đến trước mặt Mộc Cẩn Hiền, vươn tay hướng Mạc Ninh Viễn chỉ chỉ nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mới của tôi, Mạc Ninh Viễn." Trác Hạo Hi không nhịn được có chút đỏ mặt, ngoại trừ cái tên ra thì những chuyện khác về Mạc Ninh viễn cậu thật đúng là không biết gì cả!
Giới thiệu Mạc Ninh Viễn xong, Trác Hạo Hi quay đầu, đối Mạc Ninh Viễn nhẹ giọng nũng nịu nói: "Ninh Viễn, đây là bạn trai cũ mà em đã nói với anh, nhưng anh đừng hiểu lầm, hiện tại em và hắn đã không có quan hệ."
Mạc Ninh Viễn ôn nhu cười cười với Trác Hạo Hi, đối Mộc Cẩn Hiền đúng mực mà nói: "Chào Mộc tiên sinh, tôi gọi là Mạc Ninh Viễn, Hạo Hi nhờ anh giúp đỡ."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Mạc Ninh Viễn, châm chọc cười cười, "Mạc tiên sinh không phải cùng Giang Mịch Dịch tiên sinh yêu nhau sao?"
Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt cười cười, "Tôi với hắn ta không có quan hệ gì."
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn đã cùng tôi thầm yêu nhau rất lâu, Giang Minh Dịch đã sớm rút lui, nên dĩ nhiên người yêu hiện tại của anh ấy là tôi." Trác Hạo Hi dứt lời, thân tiết tựa ở đầu vai Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, anh nói xem em nói như vậy có phải không a?"
Mạc Ninh Viễn lộ ra nụ cười cưng chiều, "Em nói cái gì thì chính là cái đó. Người anh yêu nhất đương nhiên là em rồi."
Trác Hạo Hi cười như là hoa sen đang nở, mình quả nhiên có mắt nhìn người a! Tùy tiện kéo một phát lại có thể kéo người có tài diễn xuất như thế.
Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, lạnh lùng nhìn Mạc Ninh Viễn, bên trong đôi mắt phát ra tia lạnh lẽo. "Mạc Ninh Viễn là đối Giang tiên sinh vì yêu sinh hận sao? Cũng đúng, hiện tại bên người Giang tiên sinh, Trần Kỳ thế nhưng lại là người được hắn cưng chiều nhất."
Mạc Ninh Viễn trầm tĩnh đứng đấy, nho nhã nở nụ cười, "Đó là chuyện của hắn, không liên quan gì đến tôi."
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn đã sớm cùng tôi vừa thấy đã yêu, chỉ là y vẫn chưa buông bỏ được Giang Minh Dịch, bất quá vừa vặn bây giờ, Giang Minh Dịch di tình biệt luyến, Ninh Viễn vừa vặn thoát khỏi hắn."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, khó chịu nói: "Trác Hạo Hi, tôi không tin, tôi một chữ đều không tin."
Mạc Ninh Viễn cười cười, "Tôi cũng không cần anh tin, chỉ là hi vọng sau này anh không được quấy rầy Hạo Hi, tôi không hi vọng anh dây dưa làm phiền Hạo Hi."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Mạc Ninh Viễn, tựa hồ nhìn đến nỗi muốn cả người Mạc Ninh Viễn ra một cái hố đen, Mộc Cẩn Hiền cười cười với Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, không phải cậu nói Thiên Hải Dạ Chi Tâm là muốn tặng cho người cậu yêu nhất sao? Tại sao cậu lại không tặng cho Mạc tiên sinh."
Mạc Ninh Viễn thản nhiên nói: "Không phải Hạo Hi không muốn tặng cho tôi, chỉ là sợ tôi đau, không chịu xỏ lỗ tai."
Trác Hạo Hi trong lòng đối Mạc Ninh Viễn một lòng kính trọng như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt, cậu xưa nay không biết, cậu cứ tùy tiện bắt một thứ, lại là thứ lợi hại như vậy, nhưng người lợi hại như vậy lại...
Trác Hạo nghĩ đến kiếp trước của Mạc Ninh Viễn, không khỏi hơi xúc động, nếu như không bất ngờ xảy ra chuyện này, Mạc Ninh Viễn chắc có lẽ sẽ nghĩ quẩn chết mất. Trác Hạo Hi ôm lấy tay Mạc Ninh Viễn nói: "Tặng Ninh Viễn đương nhiên là không thể tặng khuyên tai, muốn tặng thì phải tặng nhẫn cưới chứ, trong lòng anh ấy có tôi, trong lòng tôi cũng có anh ấy."
"Trác tiên sinh muốn tặng nhẫn cưới cho Ninh Viễn sao?" Giang Minh Dịch đứng ở cách đó không xa, cười như không cười nói.
Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Đúng vậy a! Hôm nào tôi và Ninh Viễn sẽ cùng đi chọn, hay Giang tiên sinh muốn chọn nhẫn cưới giúp chúng tôi?"
Giang minh dịch ánh mắt lộ ra mấy phần hung ác, "Không đâu, chuyện chọn nhẫn cưới, vẫn là phải thận trọng, mới tỏ được lòng thành."
Trác Hạo Hi nét mặt tươi cười như hoa mà nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Ninh Viễn em nói vậy có đúng không a?"
Mạc Ninh Viễn tràn đầy cưng chiều mà nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi nói vậy thì dĩ nhiên là vậy rồi."
Trong phút chốc, Mạc Ninh Viễn bỗng trở thành trụ cột tinh thần của Trác Hạo Hi!
Vào lúc Mộc Cẩn Hiền trêu chọc cậu, cậu chạy tới bên người Mạc Ninh Viễn thì nghe y nhàn thoại, nghe Mạc Ninh Viễn nói rằng tại sao y lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc ở bên cạnh Giang Minh Dịch, sau đó, bỗng nhiên Trác Hạo Hi lại có động lực a, nhưng mà, cậu bỗng nhớ đại khái ngày mai là tả hữu, Mạc Ninh Viễn nhảy xuống hồ tự tử, cho nên, Trác Hạo Hi vẫn chỉ có một mình chiến đấu.
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn đi đến trước mặt Mộc Cẩn Hiền, vươn tay hướng Mạc Ninh Viễn chỉ chỉ nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mới của tôi, Mạc Ninh Viễn." Trác Hạo Hi không nhịn được có chút đỏ mặt, ngoại trừ cái tên ra thì những chuyện khác về Mạc Ninh viễn cậu thật đúng là không biết gì cả!
Giới thiệu Mạc Ninh Viễn xong, Trác Hạo Hi quay đầu, đối Mạc Ninh Viễn nhẹ giọng nũng nịu nói: "Ninh Viễn, đây là bạn trai cũ mà em đã nói với anh, nhưng anh đừng hiểu lầm, hiện tại em và hắn đã không có quan hệ."
Mạc Ninh Viễn ôn nhu cười cười với Trác Hạo Hi, đối Mộc Cẩn Hiền đúng mực mà nói: "Chào Mộc tiên sinh, tôi gọi là Mạc Ninh Viễn, Hạo Hi nhờ anh giúp đỡ."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Mạc Ninh Viễn, châm chọc cười cười, "Mạc tiên sinh không phải cùng Giang Mịch Dịch tiên sinh yêu nhau sao?"
Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt cười cười, "Tôi với hắn ta không có quan hệ gì."
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn đã cùng tôi thầm yêu nhau rất lâu, Giang Minh Dịch đã sớm rút lui, nên dĩ nhiên người yêu hiện tại của anh ấy là tôi." Trác Hạo Hi dứt lời, thân tiết tựa ở đầu vai Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, anh nói xem em nói như vậy có phải không a?"
Mạc Ninh Viễn lộ ra nụ cười cưng chiều, "Em nói cái gì thì chính là cái đó. Người anh yêu nhất đương nhiên là em rồi."
Trác Hạo Hi cười như là hoa sen đang nở, mình quả nhiên có mắt nhìn người a! Tùy tiện kéo một phát lại có thể kéo người có tài diễn xuất như thế.
Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, lạnh lùng nhìn Mạc Ninh Viễn, bên trong đôi mắt phát ra tia lạnh lẽo. "Mạc Ninh Viễn là đối Giang tiên sinh vì yêu sinh hận sao? Cũng đúng, hiện tại bên người Giang tiên sinh, Trần Kỳ thế nhưng lại là người được hắn cưng chiều nhất."
Mạc Ninh Viễn trầm tĩnh đứng đấy, nho nhã nở nụ cười, "Đó là chuyện của hắn, không liên quan gì đến tôi."
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn đã sớm cùng tôi vừa thấy đã yêu, chỉ là y vẫn chưa buông bỏ được Giang Minh Dịch, bất quá vừa vặn bây giờ, Giang Minh Dịch di tình biệt luyến, Ninh Viễn vừa vặn thoát khỏi hắn."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, khó chịu nói: "Trác Hạo Hi, tôi không tin, tôi một chữ đều không tin."
Mạc Ninh Viễn cười cười, "Tôi cũng không cần anh tin, chỉ là hi vọng sau này anh không được quấy rầy Hạo Hi, tôi không hi vọng anh dây dưa làm phiền Hạo Hi."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Mạc Ninh Viễn, tựa hồ nhìn đến nỗi muốn cả người Mạc Ninh Viễn ra một cái hố đen, Mộc Cẩn Hiền cười cười với Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, không phải cậu nói Thiên Hải Dạ Chi Tâm là muốn tặng cho người cậu yêu nhất sao? Tại sao cậu lại không tặng cho Mạc tiên sinh."
Mạc Ninh Viễn thản nhiên nói: "Không phải Hạo Hi không muốn tặng cho tôi, chỉ là sợ tôi đau, không chịu xỏ lỗ tai."
Trác Hạo Hi trong lòng đối Mạc Ninh Viễn một lòng kính trọng như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt, cậu xưa nay không biết, cậu cứ tùy tiện bắt một thứ, lại là thứ lợi hại như vậy, nhưng người lợi hại như vậy lại...
Trác Hạo nghĩ đến kiếp trước của Mạc Ninh Viễn, không khỏi hơi xúc động, nếu như không bất ngờ xảy ra chuyện này, Mạc Ninh Viễn chắc có lẽ sẽ nghĩ quẩn chết mất. Trác Hạo Hi ôm lấy tay Mạc Ninh Viễn nói: "Tặng Ninh Viễn đương nhiên là không thể tặng khuyên tai, muốn tặng thì phải tặng nhẫn cưới chứ, trong lòng anh ấy có tôi, trong lòng tôi cũng có anh ấy."
"Trác tiên sinh muốn tặng nhẫn cưới cho Ninh Viễn sao?" Giang Minh Dịch đứng ở cách đó không xa, cười như không cười nói.
Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Đúng vậy a! Hôm nào tôi và Ninh Viễn sẽ cùng đi chọn, hay Giang tiên sinh muốn chọn nhẫn cưới giúp chúng tôi?"
Giang minh dịch ánh mắt lộ ra mấy phần hung ác, "Không đâu, chuyện chọn nhẫn cưới, vẫn là phải thận trọng, mới tỏ được lòng thành."
Trác Hạo Hi nét mặt tươi cười như hoa mà nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Ninh Viễn em nói vậy có đúng không a?"
Mạc Ninh Viễn tràn đầy cưng chiều mà nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi nói vậy thì dĩ nhiên là vậy rồi."
Trong phút chốc, Mạc Ninh Viễn bỗng trở thành trụ cột tinh thần của Trác Hạo Hi!
Vào lúc Mộc Cẩn Hiền trêu chọc cậu, cậu chạy tới bên người Mạc Ninh Viễn thì nghe y nhàn thoại, nghe Mạc Ninh Viễn nói rằng tại sao y lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc ở bên cạnh Giang Minh Dịch, sau đó, bỗng nhiên Trác Hạo Hi lại có động lực a, nhưng mà, cậu bỗng nhớ đại khái ngày mai là tả hữu, Mạc Ninh Viễn nhảy xuống hồ tự tử, cho nên, Trác Hạo Hi vẫn chỉ có một mình chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.