Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 63: Từ chức
Diệp Ức Lạc
31/07/2021
Giang Minh Dịch ngồi trong văn phòng, cầm trong tay đơn từ chức, nhìn người ngồi trước mắt, lông mày nhíu chặt, "Cậu là có ý gì?" Giang Minh Dịch lạnh lùng hỏi.
Mạc Ninh Viễn ngồi cắn móng tay, cảm thấy vô cùng buồn chán mà ngáp một cái, "Thì là đơn từ chức! Anh không biết đọc chữ sao?"
Năm đó Giang Minh Dịch chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Cậu đi học ít việc đi", sau đó y lập tức đi học, quản lý xí nghiệp, quy hoạch, kế toán, y vốn cho là những cái đó không hợp với y, nhưng lại không thể nghĩ tới, y lại vô cùng có năng khiếu, học rất nhanh đã làm việc được.
Sau đó, nhờ có Giang Minh Dịch giúp đỡ, từng bước một trở thành trợ thủ đắc lực của người này, đến mức Mạc Ninh Viễn từng hoài nghi, Giang Minh Dịch thay đồ chơi này đến đồ chơi khác, y lại không bị đuổi đi, là bởi vì năng lực làm việc của y còn có giá trị lợi dụng.
"Vì sao?" Giang Minh Dịch dùng sức nắm lấy đơn từ chức trong tay, làm Mạc Ninh Viễn cảm thấy nếu hắn càng mạnh tay nắm lấy như vậy, sợ rằng giấy trên tay hắn sẽ hóa thành hư không.
"Tôi mệt rồi, không muốn làm nữa." Mạc Ninh Viễn mệt mỏi nói.
Giang Minh Dịch nắm tay thật chặt, "Vì sao?"
Mạc Ninh Viễn nhíu mày, không phải đã rồi hỏi sao? Sao còn hỏi lại nữa?! "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi mệt rồi."
Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục y cũng biết rằng y vĩnh viễn không thể nào một lòng một dạ chờ đợi Giang Minh Dịch được nữa, là do lúc trước không biết, nên hiện tại y đã hao hết sức lực rồi.
Giang Minh Dịch kéo vạt áo Mạc Ninh Viễn lại, "Mạc Ninh Viễn, cậu muốn đi, cậu muốn đi sao? Cậu không biết, phí bồi thường cậu vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
Mạc Ninh Viễn lấy tay đẩy Giang Minh Dịch ra, lười biếng ngồi trên ghế trở lại, "Nhớ chứ, là hai nghìn vạn."
"Cậu lấy đâu ra được số tiền đó?" Giang Minh Dịch khinh miệt nhìn Mạc Ninh Viễn.
Mạc Ninh Viễn thở dài, người này vẫn luôn như vậy, cứ nghĩ y sống như sâu mọt phụ thuộc vào hắn, nếu như rời bỏ hắn, y không sống nổi nữa.
Y còn nhớ rõ lúc trước, khi y ký phần thời hạn hợp đồng năm năm, còn tươi cười nói với Giang Minh Dịch, "Tiền lương chỉ có 3 vạn, mà phí bồi thường vi phạm hợp đồng lại đến hai ngàn vạn, anh thật là hút máu em rồi."
Giang Minh Dịch có mới nới cũ đã quen, coi như trong lòng hắn vẫn yêu duy nhất người kia, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen mà yêu một người cho đàng hoàng được, tuy Giang Minh Dịch vô cùng hào phóng với người khác, nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ là do ngoại hình y không được thuận mắt, nên hắn cực kỳ keo kiệt với y.
Mạc Ninh Viễn lấy thẻ tín dụng ra, thản nhiên nói: "Trong thẻ này vừa đúng còn hai ngàn vạn."
Giang Minh Dịch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Ninh Viễn, "Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mạc Ninh Viễn quay đầu, "Đương nhiên không phải nhặt được. Nhưng nếu như Giang tiên sinh đã nghĩ là do nhặt được, thì cứ cho là vậy đi."
Giang Minh Dịch kéo Mạc Ninh Viễn đến bên người, khuôn mặt dữ tợn mà nói: "Được lắm, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Là cậu bán đứng bản thân sao?"
Mạc Ninh Viễn bỗng nhiên ngẩn ra, thì ra Giang Minh Dịch luôn nghĩ y như vậy, y ở trong suy nghĩ của người này, chính là người thiếu tự trọng đến vậy.
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng trừng mắt Giang Minh Dịch, "Buông ra!"
Giang Minh Dịch cắn răng, không cam lòng phun ra hai chữ "Đừng hòng."
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Minh Dịch, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang cháy, "Rốt cuộc anh muốn gì đây? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng đồng ý trả lại rồi, anh còn không muốn thả tôi ra?!"
Giang Minh Dịch bóp lấy yết hầu Mạc Ninh Viễn, "Tiền này ở đâu ra? Hay là cậu đã lên giường với Trác Hạo Hi rồi?"
Mạc Ninh Viễn trợn tròn mắt, cười lạnh nhìn Giang Minh Dịch, "Tôi đã đồng ý với người ta sẽ làm người của em ấy, anh có ý kiến?!"
Giang Minh Dịch buông tay ra, chà xát tóc, che giấu cảm xúc hiện trên khuôn mặt, "Ninh Viễn, hôm qua Trần Kỳ ngã bệnh, nên tôi không đưa cậu về được, là lỗi của tôi."
Mạc Ninh Viễn không tim không phổi cười cười, "Nói xin lỗi với tôi làm gì, vốn là tôi muốn anh đưa cậu ta về, chẳng lẽ tôi còn phải ăn dấm chua sao?"
Giang Minh Dịch cắn răng, khó chịu nhíu mày, tức hổn hển mà nói: "Cuối cùng là cậu muốn làm gì? Cậu đừng như vậy nữa có được không?"
Mạc Ninh Viễn di chuyển một chút, bỗng chốc bị Giang Minh Dịch nắm lấy cánh tay, "Tôi chỉ không muốn làm nữa mà thôi, không có chuyện gì nữa."
Giang Minh Dịch nắm chặt nắm tay, sắc mặt đen như mực, bừng bừng tức giận, như không cẩn thận sẽ phun trào ra ngoài.
Cửa đột nhiên không kịp chuẩn bị mở ra, người tới là trợ lý của Giang Minh Dịch, "Tổng giám đốc, giá đấu thầu của công ty bị lộ ra ngoài."
Mạc Ninh Viễn ngồi cắn móng tay, cảm thấy vô cùng buồn chán mà ngáp một cái, "Thì là đơn từ chức! Anh không biết đọc chữ sao?"
Năm đó Giang Minh Dịch chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Cậu đi học ít việc đi", sau đó y lập tức đi học, quản lý xí nghiệp, quy hoạch, kế toán, y vốn cho là những cái đó không hợp với y, nhưng lại không thể nghĩ tới, y lại vô cùng có năng khiếu, học rất nhanh đã làm việc được.
Sau đó, nhờ có Giang Minh Dịch giúp đỡ, từng bước một trở thành trợ thủ đắc lực của người này, đến mức Mạc Ninh Viễn từng hoài nghi, Giang Minh Dịch thay đồ chơi này đến đồ chơi khác, y lại không bị đuổi đi, là bởi vì năng lực làm việc của y còn có giá trị lợi dụng.
"Vì sao?" Giang Minh Dịch dùng sức nắm lấy đơn từ chức trong tay, làm Mạc Ninh Viễn cảm thấy nếu hắn càng mạnh tay nắm lấy như vậy, sợ rằng giấy trên tay hắn sẽ hóa thành hư không.
"Tôi mệt rồi, không muốn làm nữa." Mạc Ninh Viễn mệt mỏi nói.
Giang Minh Dịch nắm tay thật chặt, "Vì sao?"
Mạc Ninh Viễn nhíu mày, không phải đã rồi hỏi sao? Sao còn hỏi lại nữa?! "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi mệt rồi."
Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục y cũng biết rằng y vĩnh viễn không thể nào một lòng một dạ chờ đợi Giang Minh Dịch được nữa, là do lúc trước không biết, nên hiện tại y đã hao hết sức lực rồi.
Giang Minh Dịch kéo vạt áo Mạc Ninh Viễn lại, "Mạc Ninh Viễn, cậu muốn đi, cậu muốn đi sao? Cậu không biết, phí bồi thường cậu vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
Mạc Ninh Viễn lấy tay đẩy Giang Minh Dịch ra, lười biếng ngồi trên ghế trở lại, "Nhớ chứ, là hai nghìn vạn."
"Cậu lấy đâu ra được số tiền đó?" Giang Minh Dịch khinh miệt nhìn Mạc Ninh Viễn.
Mạc Ninh Viễn thở dài, người này vẫn luôn như vậy, cứ nghĩ y sống như sâu mọt phụ thuộc vào hắn, nếu như rời bỏ hắn, y không sống nổi nữa.
Y còn nhớ rõ lúc trước, khi y ký phần thời hạn hợp đồng năm năm, còn tươi cười nói với Giang Minh Dịch, "Tiền lương chỉ có 3 vạn, mà phí bồi thường vi phạm hợp đồng lại đến hai ngàn vạn, anh thật là hút máu em rồi."
Giang Minh Dịch có mới nới cũ đã quen, coi như trong lòng hắn vẫn yêu duy nhất người kia, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen mà yêu một người cho đàng hoàng được, tuy Giang Minh Dịch vô cùng hào phóng với người khác, nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ là do ngoại hình y không được thuận mắt, nên hắn cực kỳ keo kiệt với y.
Mạc Ninh Viễn lấy thẻ tín dụng ra, thản nhiên nói: "Trong thẻ này vừa đúng còn hai ngàn vạn."
Giang Minh Dịch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Ninh Viễn, "Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mạc Ninh Viễn quay đầu, "Đương nhiên không phải nhặt được. Nhưng nếu như Giang tiên sinh đã nghĩ là do nhặt được, thì cứ cho là vậy đi."
Giang Minh Dịch kéo Mạc Ninh Viễn đến bên người, khuôn mặt dữ tợn mà nói: "Được lắm, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Là cậu bán đứng bản thân sao?"
Mạc Ninh Viễn bỗng nhiên ngẩn ra, thì ra Giang Minh Dịch luôn nghĩ y như vậy, y ở trong suy nghĩ của người này, chính là người thiếu tự trọng đến vậy.
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng trừng mắt Giang Minh Dịch, "Buông ra!"
Giang Minh Dịch cắn răng, không cam lòng phun ra hai chữ "Đừng hòng."
Mạc Ninh Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Minh Dịch, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang cháy, "Rốt cuộc anh muốn gì đây? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng đồng ý trả lại rồi, anh còn không muốn thả tôi ra?!"
Giang Minh Dịch bóp lấy yết hầu Mạc Ninh Viễn, "Tiền này ở đâu ra? Hay là cậu đã lên giường với Trác Hạo Hi rồi?"
Mạc Ninh Viễn trợn tròn mắt, cười lạnh nhìn Giang Minh Dịch, "Tôi đã đồng ý với người ta sẽ làm người của em ấy, anh có ý kiến?!"
Giang Minh Dịch buông tay ra, chà xát tóc, che giấu cảm xúc hiện trên khuôn mặt, "Ninh Viễn, hôm qua Trần Kỳ ngã bệnh, nên tôi không đưa cậu về được, là lỗi của tôi."
Mạc Ninh Viễn không tim không phổi cười cười, "Nói xin lỗi với tôi làm gì, vốn là tôi muốn anh đưa cậu ta về, chẳng lẽ tôi còn phải ăn dấm chua sao?"
Giang Minh Dịch cắn răng, khó chịu nhíu mày, tức hổn hển mà nói: "Cuối cùng là cậu muốn làm gì? Cậu đừng như vậy nữa có được không?"
Mạc Ninh Viễn di chuyển một chút, bỗng chốc bị Giang Minh Dịch nắm lấy cánh tay, "Tôi chỉ không muốn làm nữa mà thôi, không có chuyện gì nữa."
Giang Minh Dịch nắm chặt nắm tay, sắc mặt đen như mực, bừng bừng tức giận, như không cẩn thận sẽ phun trào ra ngoài.
Cửa đột nhiên không kịp chuẩn bị mở ra, người tới là trợ lý của Giang Minh Dịch, "Tổng giám đốc, giá đấu thầu của công ty bị lộ ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.