Chương 143: Chương 11.7: Lần đầu giao chiến
Cữu Vĩ Huyền Miêu
06/07/2016
Thằng nhóc chớp mắt, nghe đến ngây cả người, vẻ mặt càng lúc càng rõ ràng.
“Xe cáp treo này, từ từ chạy lên điểm cao nhất rồi phóng nhanh xuống dưới.” Huyền Kỳ khoa tay múa chân nói vô cùng hăng hái “Còn có thể xoay vòng vòng nữa, cứ như thế, vô cùng thú vị.”
Thằng nhóc cũng trở nên kích động, đầu di chuyển theo tay Huyền Kỳ: “Hình như khá thú vị đó.”
“Đâu chỉ là khá thú vị, là cực kỳ luôn ấy.” Huyền Kỳ khoa trương nói “Còn có rạp chiếu phim bốn chiều nữa, khác rạp chiếu phim bình thường nhiều, nhóc có biết không hả?”
Thằng nhóc hơi mất mát lắc đầu.
“Không sao, để anh nói cho nhóc nghe.” Huyền Kỳ nói rất vui vẻ, vươn tay muốn sờ đầu thằng nhóc, ai ngờ lại sờ vào khoảng không “Ặc…là vầy nè, nhóc ngồi một chỗ, ghế ngồi sẽ di động theo cảnh vật trên màn ảnh, trên màn ảnh chiếu trời mưa, trên đầu nhóc có cả mấy giọt nước rơi xuống ấy. Sao hả, có muốn đi không?”
Thằng nhóc vô cùng hưng phấn, gật gật đầu.
“Vậy chờ anh biết ông nhóc là ai rồi sẽ dẫn nhóc đi, có được không?” Huyền Kỳ tiếp tục dụ dỗ nói.
Thằng nhóc dường như vẫn chưa đấu tranh tư tưởng xong, trợn tròn mắt không nói tiếng nào.
“Công viên giải trí còn có rất nhiều thức ăn ngon.” Huyền Kỳ không ngừng cố gắng: “Kẹo bông, trắng trắng, trông như mây vậy, rất ngọt, còn có bắp nướng, xúc xích nướng, nước chanh nữa, chậc chậc…”
“Tôi chưa từng được ăn.” Thằng nhóc sắp chảy cả nước miếng “Có thấy trên TV nhưng chị tôi nói tôi không cần ăn mấy thứ đó, ngon lắm sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Huyền Kỳ gật mạnh đâu “Nhóc nghĩ đi, chị nhóc vừa không chơi với nhóc, lại không cho nhóc ăn, sau này chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa, nhóc muốn cái gì anh sẽ mua cho. Nào, nói cho anh nghe xem, ông nhóc trông thế nào?”
Thằng nhóc nghiêng đầu, lại nghĩ cả buổi trời, bỗng nhiên cười lên, ánh mắt hơi gian xảo: “Ông tôi á, có một bộ râu bạc phơ, tóc cũng bạc, còn mang kính nữa.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, cảm thấy đây quả thật là hình tượng của một người bình thường.
“Ông mặc cái áo sơ mi trắng, luôn cười rất tươi.” Thằng nhóc nói, chỉ chỉ cổ mình “Ở đây còn có một cái nơ bướm màu đen, trong tay ông còn chống gậy, đôi khi còn đeo một cái tạp dề.”
“Tạp dề gì?” Tôi không ngờ “ông” của nhóc lại thời trang như thế.
“Ừm..” Thằng nhóc lại nghĩ một chút “Tạp dề màu trắng và đỏ.”
“Nhóc biết ông nhóc tên gì không?” Huyền Kỳ hỏi
Thằng nhóc lắc đầu.
“Vậy ông ấy đang ở đâu?” Huyền Kỳ hỏi tiếp.
Thằng nhóc sửng sốt: “Ở…ở trong nhà.”
“Nhà nào? Nhà đó trông ra sao?” Tôi nghĩ, biết nơi ở sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Thì là nhà thôi.” Thằng nhóc không vui “Tôi đã nói cho hai người biết ông trông thế nào rồi, giờ lại còn muốn hỏi ông đang ở đâu. Chừng nào mới đưa tôi đi công viên giải trí? Không phải đang lừa tôi chứ?”
“Không phải, dĩ nhiên không phải.” Huyền Kỳ vội phủ nhận.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Thằng nhóc lại vui vẻ, nhảy xuống khỏi bục giảng, kéo góc áo Huyền Kỳ đinh chạy ra ngoài.
“Từ từ, chờ đã.” sức lực của nó không hề nhỏ, Huyền Kỳ bị kéo đến không dừng lại được.
“Sao vậy? Hay là đang lừa tôi hả?” Thằng nhóc kéo cậu đến ngay cạnh cửa ra vào, đứng lên, một tay mở cửa ra, xoay đầu lại cau mày.
Huyền Kỳ đảo mắt, khẽ chắn cửa lại, ôn tồn nói: “Dĩ nhiên là không lừa nhóc rồi. Chỉ là, bọn anh có thể thấy nhóc nhưng người khác không thấy, đi ra ngoài, thấy anh cứ nói chuyện với không khí, người ta sẽ xem bọn anh như quái vật mà bắt đấy. Bọn anh thì không sao, chỉ là nếu như vậy thì ai sẽ đi chơi với nhóc đây?”
Thằng nhóc nghĩ thấy cũng đúng, nhưng lại không cam lòng để hành trình đến công viên giải trí thất bại: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào?”
“Cứ để mọi người thấy được nhóc, không phải xong rồi à?” Huyền Kỳ vẫy vẫy tay.
“Cái này…” Thằng nhóc hơi ngượng “Không được.”
“Tại sao? Nhóc không biết làm à?” Huyền Kỳ cố ý nói khích nó.
“Ai nói, tôi rất lợi hại.” Nó quả nhiên bị lừa “Lúc ra khỏi nhà, ông tôi đã giam thân thể của tôi lại rồi, chị tôi không chịu thả tôi ra, giờ tôi chỉ đành phân thân ra ngoài chơi thôi.”
“Ôi, thật đáng thương.” Huyền Kỳ tỏ vẻ đồng tình “Sao lại không chịu thả nhóc, nhóc không nghe lời hả?”
“Không dám đâu, chị ấy sợ thôi.” Nó nói càng đắc ý “Người thật của tôi càng lợi hại hơn so với chị ấy.”
“Thật à?” Huyền Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc “Vậy chị nhóc làm gì? Có lợi hại không?”
Thằng nhóc cười hắc hắc: “Nếu so với mấy người thì tất nhiên là lợi hại rồi, nhưng so với tôi, còn kém xa, cả ngày chỉ biết niệm kinh niệm chú, rồi gọi ra vài thứ hình thù kì quái thôi.”
Xem ra những suy đoán của Thẩm Thiên Huy về Ngôn Linh quán là chính xác, người chị mà nhóc con này nhắc đến, chắc chắn là người phụ nữ đã gọi tôi trong mơ.
“Chị tôi nói, giết mấy người là sẽ có được hai vật quý.” Nó thấy chúng tôi không nói gì, chợt nhớ ra điều gì: “Hai vật quý kia trông ra sao, có chơi được không?”
Huyền Kỳ nghe vậy sợ hết hồn: “Không chơi được không chơi được đâu. Hay là như vậy đi, nhóc dẫn bọn anh đến chỗ của chị nhóc, bọn anh đánh bại cô ta, thả nhóc ra, sau đó đi công viên giải trí, sao hả?”
“Mấy người đi đánh bại chị ấy? Ha ha ha…” Nó như đang nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười to: “Mấy người làm sao đánh bại chị ấy được chứ?”
Huyền Kỳ cũng cười theo, tỏ vẻ thần bí nói: “Bọn anh không thể nhưng bọn anh có một người bạn, anh ấy rất lợi hại, nhất định có thể thả nhóc ra.”
Thằng nhóc đột nhiên ngừng cười, sắc mặt lạnh lùng: “Bạn của hai người? Ai?”
Huyền Kỳ không ngờ nó lại phản ứng như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Có nói nhóc cũng không biết.” Tôi vội tiếp lời “Anh ấy rất lợi hại, nhất định có thể.”
“Là anh trai mặc áo đen mới sáng sớm đã ghé qua đúng không?” Mắt nó vụt sáng.
Nói vậy, sáng sớm nay hẳn là Vu Dương đã ghé qua.
“Anh ấy tên Vu Dương đúng không?” Nó nhìn chúng tôi, lại hỏi.
Sao nó lại biết Vu Dương? Chẳng lẽ giữa bọn họ có ân oán gì à?
Huyền Kỳ không dám chậm trễ, cẩn thận hỏi: “Nhóc biết anh ấy à?”
Nó bĩu môi: “Không biết, nhưng chị tôi bảo nếu tôi gặp được anh ấy thì nhất định phải giết ngay.”
“Sao vậy?” Huyền Kỳ gần như hỏi ngay.
“Làm sao tôi biết.” Nó liếc mắt “Mấy người tự đi hỏi đi, chị ấy đang ở trong một căn phòng cũ cách cổng lớn chừng mấy dặm. Chỉ là, tính tình chị tôi không tốt lắm, mấy người đi qua đó, e là không sống được đâu, giống như Vu Dương vậy.”
Lời nó nói khiến lòng tôi trùng xuống: “Vu Dương bị gì?”
“Có lẽ là bị giết rồi.” Chỉ là một nhóc con năm sáu tuổi nhưng nhắc đến mấy chuyện chết chóc mà cứ như đang hỏi hôm nay ăn món gì vậy: “Lúc anh ấy tới, chị ấy chả thèm đếm xỉa đến tôi, tôi đành lén chạy ra ngoài. Chỉ là, tôi thấy dáng vẻ của anh ấy hình như không lợi hại lắm, chắc giờ đã mất mạng rồi.”
“Không thể nào.” Huyền Kỳ cũng không tin giống như tôi vậy, xoay người định chạy ra khỏi phòng học.
“Chờ đã.” cậu lại bị nó kéo lại “Không đi được công viên giải trí thì thôi, anh đi với tôi đi chơi chỗ khác đi.”
Huyền Kỳ nóng nảy, đang định nói chuyện, đột nhiên giữa không trung truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Mão Tinh, về nhà thôi.” chính là người phụ trong giấc mơ của tôi.
Nhóc con sợ hết hồn, mặt biến sắc: “Không xong, chị ấy đang tìm tôi. Tôi đi trước, hôm nào lại chơi nữa. Nhớ nha, tôi đã nói dáng vẻ của ông tôi cho mấy người biết, nhất định phải đưa tôi đi công viên giải trí, không được nói không giữ lời đó.”
Nói rồi nó lập tức biến mất.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tôi quay đầu nhìn một chút, thấy nó quả thật đã đi xa, cũng không học tiết tiếp theo nữa, vội kéo Huyền Kỳ và Diệu Diệu chạy về nhà.
“Thẩm Thiên Huy, Vu Dương về chưa?” Chưa vào đến nhà, Huyền Kỳ đã lớn tiếng kêu.
“Chưa, sao vậy?” Thẩm Thiên Huy đi ra hỏi.
Huyền Kỳ “ôi trời” một tiếng, quay đầu nhìn chúng tôi: “Lẽ nào…”
“Đừng nói nhảm, không có đâu.” Tôi vô cùng lo lắng nhưng vẫn không tin Vu Dương sẽ dễ dàng bị đánh bại như vậy.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thẩm Thiên Huy cũng vội
“Bọn tôi gặp phải thằng nhóc kia, chính là đứa biết thuật phân thân mà Vu Dương nói ấy.” Huyền Kỳ kể lại chuyện vừa rồi, cuối cùng đề nghị có nên ra ngoài tìm Vu Dương không.
“Thanh Loan, cô nhớ chỗ đó ở đâu không?” Thẩm Thiên Huy nghe xong quay đầu lại nhìn chúng tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại nhưng lại thất vọng nhận ra, tôi chỉ nhớ nơi xuất hiện trong mơ là một căn nhà gạch nhỏ, nhưng không biết nó ở đâu,xung quanh có gì, tôi cũng không biết.
“Làm sao đây?” Huyền Kỳ thấy tôi không nhớ nổi, chân tay luống cuống đi vòng vòng.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc: “Khoan hãy vội, nếu như Vu Dương cũng không phải đối thủ, chúng ta có đi cũng vô dụng. Mọi người có thấy Lưu Hà ở trường không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi bận đi học, không có ra khỏi dãy lớp học.”
“Diệu Diệu, cô sang chỗ ở của Lưu Hà xem.” Thẩm Thiên Huy nói “Bọn tôi đi đến trường, để xem cô ấy có trong phòng làm việc không.”
Diệu Diệu “ừm” một tiếng, biến thành mèo, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chúng tôi cũng vội đóng kín cửa, vội đến trường, ai ngờ mới đi được nửa đường đã gặp Lưu Hà đang dẫn theo Diệu Diệu.
“Vu Dương không thấy đâu à?” Cô ta bắt lấy Thẩm Thiên Huy cuống quýt hỏi.
“Tiên tử, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói cho kĩ càng.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói, bởi vì Lưu Hả quả thật khiến người khác chú ý, đứng ở đây sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.
Lưu Hà cũng ý thức được điều này, theo chúng tôi về nhà.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy Vu Dương?” Đóng kín cửa rồi, cô ta không giấu được vẻ lo lắng.
“Cô có nghe qua gian hàng bói toán gần trường học không? Lần này là Ngôn Linh sư.” Thẩm Thiên Huy nhíu mày.
“Gian hàng bói toán?” Lưu Hà vỗ bàn xen ngang lời anh ta “Cái chỗ này gần đây rất nổi tiếng, tên Ngôn Linh quán gì đó, sao tôi lại không sớm nghĩ đến chứ, rõ ràng là Ngôn Linh sư mà. Vu Dương bị bắt đi? Tôi phải cứu anh ất ra, rồi băm tên kia thành vạn đoạn.”
“Xe cáp treo này, từ từ chạy lên điểm cao nhất rồi phóng nhanh xuống dưới.” Huyền Kỳ khoa tay múa chân nói vô cùng hăng hái “Còn có thể xoay vòng vòng nữa, cứ như thế, vô cùng thú vị.”
Thằng nhóc cũng trở nên kích động, đầu di chuyển theo tay Huyền Kỳ: “Hình như khá thú vị đó.”
“Đâu chỉ là khá thú vị, là cực kỳ luôn ấy.” Huyền Kỳ khoa trương nói “Còn có rạp chiếu phim bốn chiều nữa, khác rạp chiếu phim bình thường nhiều, nhóc có biết không hả?”
Thằng nhóc hơi mất mát lắc đầu.
“Không sao, để anh nói cho nhóc nghe.” Huyền Kỳ nói rất vui vẻ, vươn tay muốn sờ đầu thằng nhóc, ai ngờ lại sờ vào khoảng không “Ặc…là vầy nè, nhóc ngồi một chỗ, ghế ngồi sẽ di động theo cảnh vật trên màn ảnh, trên màn ảnh chiếu trời mưa, trên đầu nhóc có cả mấy giọt nước rơi xuống ấy. Sao hả, có muốn đi không?”
Thằng nhóc vô cùng hưng phấn, gật gật đầu.
“Vậy chờ anh biết ông nhóc là ai rồi sẽ dẫn nhóc đi, có được không?” Huyền Kỳ tiếp tục dụ dỗ nói.
Thằng nhóc dường như vẫn chưa đấu tranh tư tưởng xong, trợn tròn mắt không nói tiếng nào.
“Công viên giải trí còn có rất nhiều thức ăn ngon.” Huyền Kỳ không ngừng cố gắng: “Kẹo bông, trắng trắng, trông như mây vậy, rất ngọt, còn có bắp nướng, xúc xích nướng, nước chanh nữa, chậc chậc…”
“Tôi chưa từng được ăn.” Thằng nhóc sắp chảy cả nước miếng “Có thấy trên TV nhưng chị tôi nói tôi không cần ăn mấy thứ đó, ngon lắm sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Huyền Kỳ gật mạnh đâu “Nhóc nghĩ đi, chị nhóc vừa không chơi với nhóc, lại không cho nhóc ăn, sau này chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa, nhóc muốn cái gì anh sẽ mua cho. Nào, nói cho anh nghe xem, ông nhóc trông thế nào?”
Thằng nhóc nghiêng đầu, lại nghĩ cả buổi trời, bỗng nhiên cười lên, ánh mắt hơi gian xảo: “Ông tôi á, có một bộ râu bạc phơ, tóc cũng bạc, còn mang kính nữa.”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, cảm thấy đây quả thật là hình tượng của một người bình thường.
“Ông mặc cái áo sơ mi trắng, luôn cười rất tươi.” Thằng nhóc nói, chỉ chỉ cổ mình “Ở đây còn có một cái nơ bướm màu đen, trong tay ông còn chống gậy, đôi khi còn đeo một cái tạp dề.”
“Tạp dề gì?” Tôi không ngờ “ông” của nhóc lại thời trang như thế.
“Ừm..” Thằng nhóc lại nghĩ một chút “Tạp dề màu trắng và đỏ.”
“Nhóc biết ông nhóc tên gì không?” Huyền Kỳ hỏi
Thằng nhóc lắc đầu.
“Vậy ông ấy đang ở đâu?” Huyền Kỳ hỏi tiếp.
Thằng nhóc sửng sốt: “Ở…ở trong nhà.”
“Nhà nào? Nhà đó trông ra sao?” Tôi nghĩ, biết nơi ở sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Thì là nhà thôi.” Thằng nhóc không vui “Tôi đã nói cho hai người biết ông trông thế nào rồi, giờ lại còn muốn hỏi ông đang ở đâu. Chừng nào mới đưa tôi đi công viên giải trí? Không phải đang lừa tôi chứ?”
“Không phải, dĩ nhiên không phải.” Huyền Kỳ vội phủ nhận.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Thằng nhóc lại vui vẻ, nhảy xuống khỏi bục giảng, kéo góc áo Huyền Kỳ đinh chạy ra ngoài.
“Từ từ, chờ đã.” sức lực của nó không hề nhỏ, Huyền Kỳ bị kéo đến không dừng lại được.
“Sao vậy? Hay là đang lừa tôi hả?” Thằng nhóc kéo cậu đến ngay cạnh cửa ra vào, đứng lên, một tay mở cửa ra, xoay đầu lại cau mày.
Huyền Kỳ đảo mắt, khẽ chắn cửa lại, ôn tồn nói: “Dĩ nhiên là không lừa nhóc rồi. Chỉ là, bọn anh có thể thấy nhóc nhưng người khác không thấy, đi ra ngoài, thấy anh cứ nói chuyện với không khí, người ta sẽ xem bọn anh như quái vật mà bắt đấy. Bọn anh thì không sao, chỉ là nếu như vậy thì ai sẽ đi chơi với nhóc đây?”
Thằng nhóc nghĩ thấy cũng đúng, nhưng lại không cam lòng để hành trình đến công viên giải trí thất bại: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào?”
“Cứ để mọi người thấy được nhóc, không phải xong rồi à?” Huyền Kỳ vẫy vẫy tay.
“Cái này…” Thằng nhóc hơi ngượng “Không được.”
“Tại sao? Nhóc không biết làm à?” Huyền Kỳ cố ý nói khích nó.
“Ai nói, tôi rất lợi hại.” Nó quả nhiên bị lừa “Lúc ra khỏi nhà, ông tôi đã giam thân thể của tôi lại rồi, chị tôi không chịu thả tôi ra, giờ tôi chỉ đành phân thân ra ngoài chơi thôi.”
“Ôi, thật đáng thương.” Huyền Kỳ tỏ vẻ đồng tình “Sao lại không chịu thả nhóc, nhóc không nghe lời hả?”
“Không dám đâu, chị ấy sợ thôi.” Nó nói càng đắc ý “Người thật của tôi càng lợi hại hơn so với chị ấy.”
“Thật à?” Huyền Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc “Vậy chị nhóc làm gì? Có lợi hại không?”
Thằng nhóc cười hắc hắc: “Nếu so với mấy người thì tất nhiên là lợi hại rồi, nhưng so với tôi, còn kém xa, cả ngày chỉ biết niệm kinh niệm chú, rồi gọi ra vài thứ hình thù kì quái thôi.”
Xem ra những suy đoán của Thẩm Thiên Huy về Ngôn Linh quán là chính xác, người chị mà nhóc con này nhắc đến, chắc chắn là người phụ nữ đã gọi tôi trong mơ.
“Chị tôi nói, giết mấy người là sẽ có được hai vật quý.” Nó thấy chúng tôi không nói gì, chợt nhớ ra điều gì: “Hai vật quý kia trông ra sao, có chơi được không?”
Huyền Kỳ nghe vậy sợ hết hồn: “Không chơi được không chơi được đâu. Hay là như vậy đi, nhóc dẫn bọn anh đến chỗ của chị nhóc, bọn anh đánh bại cô ta, thả nhóc ra, sau đó đi công viên giải trí, sao hả?”
“Mấy người đi đánh bại chị ấy? Ha ha ha…” Nó như đang nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười to: “Mấy người làm sao đánh bại chị ấy được chứ?”
Huyền Kỳ cũng cười theo, tỏ vẻ thần bí nói: “Bọn anh không thể nhưng bọn anh có một người bạn, anh ấy rất lợi hại, nhất định có thể thả nhóc ra.”
Thằng nhóc đột nhiên ngừng cười, sắc mặt lạnh lùng: “Bạn của hai người? Ai?”
Huyền Kỳ không ngờ nó lại phản ứng như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Có nói nhóc cũng không biết.” Tôi vội tiếp lời “Anh ấy rất lợi hại, nhất định có thể.”
“Là anh trai mặc áo đen mới sáng sớm đã ghé qua đúng không?” Mắt nó vụt sáng.
Nói vậy, sáng sớm nay hẳn là Vu Dương đã ghé qua.
“Anh ấy tên Vu Dương đúng không?” Nó nhìn chúng tôi, lại hỏi.
Sao nó lại biết Vu Dương? Chẳng lẽ giữa bọn họ có ân oán gì à?
Huyền Kỳ không dám chậm trễ, cẩn thận hỏi: “Nhóc biết anh ấy à?”
Nó bĩu môi: “Không biết, nhưng chị tôi bảo nếu tôi gặp được anh ấy thì nhất định phải giết ngay.”
“Sao vậy?” Huyền Kỳ gần như hỏi ngay.
“Làm sao tôi biết.” Nó liếc mắt “Mấy người tự đi hỏi đi, chị ấy đang ở trong một căn phòng cũ cách cổng lớn chừng mấy dặm. Chỉ là, tính tình chị tôi không tốt lắm, mấy người đi qua đó, e là không sống được đâu, giống như Vu Dương vậy.”
Lời nó nói khiến lòng tôi trùng xuống: “Vu Dương bị gì?”
“Có lẽ là bị giết rồi.” Chỉ là một nhóc con năm sáu tuổi nhưng nhắc đến mấy chuyện chết chóc mà cứ như đang hỏi hôm nay ăn món gì vậy: “Lúc anh ấy tới, chị ấy chả thèm đếm xỉa đến tôi, tôi đành lén chạy ra ngoài. Chỉ là, tôi thấy dáng vẻ của anh ấy hình như không lợi hại lắm, chắc giờ đã mất mạng rồi.”
“Không thể nào.” Huyền Kỳ cũng không tin giống như tôi vậy, xoay người định chạy ra khỏi phòng học.
“Chờ đã.” cậu lại bị nó kéo lại “Không đi được công viên giải trí thì thôi, anh đi với tôi đi chơi chỗ khác đi.”
Huyền Kỳ nóng nảy, đang định nói chuyện, đột nhiên giữa không trung truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Mão Tinh, về nhà thôi.” chính là người phụ trong giấc mơ của tôi.
Nhóc con sợ hết hồn, mặt biến sắc: “Không xong, chị ấy đang tìm tôi. Tôi đi trước, hôm nào lại chơi nữa. Nhớ nha, tôi đã nói dáng vẻ của ông tôi cho mấy người biết, nhất định phải đưa tôi đi công viên giải trí, không được nói không giữ lời đó.”
Nói rồi nó lập tức biến mất.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tôi quay đầu nhìn một chút, thấy nó quả thật đã đi xa, cũng không học tiết tiếp theo nữa, vội kéo Huyền Kỳ và Diệu Diệu chạy về nhà.
“Thẩm Thiên Huy, Vu Dương về chưa?” Chưa vào đến nhà, Huyền Kỳ đã lớn tiếng kêu.
“Chưa, sao vậy?” Thẩm Thiên Huy đi ra hỏi.
Huyền Kỳ “ôi trời” một tiếng, quay đầu nhìn chúng tôi: “Lẽ nào…”
“Đừng nói nhảm, không có đâu.” Tôi vô cùng lo lắng nhưng vẫn không tin Vu Dương sẽ dễ dàng bị đánh bại như vậy.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thẩm Thiên Huy cũng vội
“Bọn tôi gặp phải thằng nhóc kia, chính là đứa biết thuật phân thân mà Vu Dương nói ấy.” Huyền Kỳ kể lại chuyện vừa rồi, cuối cùng đề nghị có nên ra ngoài tìm Vu Dương không.
“Thanh Loan, cô nhớ chỗ đó ở đâu không?” Thẩm Thiên Huy nghe xong quay đầu lại nhìn chúng tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại nhưng lại thất vọng nhận ra, tôi chỉ nhớ nơi xuất hiện trong mơ là một căn nhà gạch nhỏ, nhưng không biết nó ở đâu,xung quanh có gì, tôi cũng không biết.
“Làm sao đây?” Huyền Kỳ thấy tôi không nhớ nổi, chân tay luống cuống đi vòng vòng.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc: “Khoan hãy vội, nếu như Vu Dương cũng không phải đối thủ, chúng ta có đi cũng vô dụng. Mọi người có thấy Lưu Hà ở trường không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi bận đi học, không có ra khỏi dãy lớp học.”
“Diệu Diệu, cô sang chỗ ở của Lưu Hà xem.” Thẩm Thiên Huy nói “Bọn tôi đi đến trường, để xem cô ấy có trong phòng làm việc không.”
Diệu Diệu “ừm” một tiếng, biến thành mèo, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chúng tôi cũng vội đóng kín cửa, vội đến trường, ai ngờ mới đi được nửa đường đã gặp Lưu Hà đang dẫn theo Diệu Diệu.
“Vu Dương không thấy đâu à?” Cô ta bắt lấy Thẩm Thiên Huy cuống quýt hỏi.
“Tiên tử, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói cho kĩ càng.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói, bởi vì Lưu Hả quả thật khiến người khác chú ý, đứng ở đây sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.
Lưu Hà cũng ý thức được điều này, theo chúng tôi về nhà.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy Vu Dương?” Đóng kín cửa rồi, cô ta không giấu được vẻ lo lắng.
“Cô có nghe qua gian hàng bói toán gần trường học không? Lần này là Ngôn Linh sư.” Thẩm Thiên Huy nhíu mày.
“Gian hàng bói toán?” Lưu Hà vỗ bàn xen ngang lời anh ta “Cái chỗ này gần đây rất nổi tiếng, tên Ngôn Linh quán gì đó, sao tôi lại không sớm nghĩ đến chứ, rõ ràng là Ngôn Linh sư mà. Vu Dương bị bắt đi? Tôi phải cứu anh ất ra, rồi băm tên kia thành vạn đoạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.