Chương 162: Chương 12.9: Thanh Khâu
Cữu Vĩ Huyền Miêu
08/07/2016
Vừa dứt lời, cảnh tượng trên gương dần biến mất, sau đó một luồng sáng trắng chói mắt lập tức hiện ra.
“Tình cảnh xuất hiện đầu tiên là gì đây?” Tử Vân vô cùng mong đợi, hăng hái vô cùng.
“Nước Thanh Khâu nằm dưới núi Thanh Khâu, Anh Thủy cuồn cuộn cuốn qua, nước sông bạc màu trong như kính, thấy rõ từng đôi cá đang bơi.” Một tiếng ca trong trẻo vang lên, giai điệu du dương, hình như được truyền đến từ xa.
Cùng lúc đó, trên gương dần xuất hiện vài hình ảnh.
Đó là lúc trời về chiều, chân trời mang một màu đỏ rực rỡ. Một dãy các ngôi nhà được xây ngay hàng thẳng lối, kéo dài đến phía dưới chân núi, một con sông lớn bình yên chảy quanh, bên bờ sông đẩy cỏ xanh, cây cối và hoa dại đủ màu. Hai bên đường có nhiều hòn đá nằm rải rác, thỉnh thoảng có vài hòn đá màu trắng hoặc xanh, dưới ánh nắng chiều, phát ra ánh sáng long lanh.
“Đây là nước Thanh Khâu đã được miêu tả trong Sơn Hải kinh à?” Tử Vân dùng đầu ngón tay khẽ đẩy Lưu Hà, “Quê nhà của mày quả nhiên là nơi vô cùng xinh đẹp, khó trách khiến Vu Dương có ấn tượng sâu như thế.”
Lưu Hà không lên tiếng, lặng yên nhìn cảnh tượng trong gương rồi ngây người.
Từ đường chân trời, một chiếc xe ngựa đang chạy đến, người ngồi trên xe mặc một bộ đồ đỏ như lửa, ngồi gần con ngựa đen tuyền càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của người đó. Xe ngựa chạy càng gần, chúng tôi có thể thấy rõ, người đó không phải ai khác mà chính là Lưu Hà.
“Nhìn đi, đây chính là Anh Thủy, chúng ta chỉ cần đi dọc theo con sông này là có thể đến hoàng tộc ở thành Kim Thạch rồi.” Cô ta quay đầu nói với vào bên trong xe ngựa “Thấy nơi này thế nào? Đẹp không?”
Sau đó, cô ta lại khẽ mỉm cười, quay đầu khẽ ngâm nga khúc hát, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Nhớ lại chuyện mà Vu Dương đã kể trước đây, tôi nghĩ, đây là lúc Lưu Hà cứu anh từ trong tay hai thanh niên tộc Kim Hồ kia.
Quả nhiên, cứ như đang xem phim vậy, ống kính lại chuyển, có thể thấy bên trong xe có tổng cộng ba người—-hai thanh niên mặc áo trắng, còn có Vu Dương. Nhưng kì quái là, dáng vẻ của Vu Dương không khác bây giờ mấy, cho dù là quần áo hay gương mặt đều giống như đúc, hoàn toàn không thể nhìn ra “người đàn ông tuấn tú nhất thiên hạ” mà Lưu Hà vẫn thường hay nói.
Lưu Hà cũng cảm thấy kì lạ, không khỏi “ủa” một tiếng, sau đó khinh miệt hừ một cái: “Mày muốn gạt người khác cũng phải gạt cho đúng một chút, Vu Dương khi đó không phải như thế.”
“Ngu xuẩn.” Tử Vân khinh bỉ liếc cô ta “Chúng ta là đang xem lại trí nhớ của Vu Dương trước đây, không phải của mày, bây giờ như thế nào thì tất nhiên trong trí nhớ cũng như thế.”
Lưu Hà nghe thấy thế thì cứng người, khẽ nghiêng đầu, không nói nữa.
Xe ngựa chạy chậm, chờ lúc trời đã tối hẳn, mới đến trước cổng thành.
Chuyện sau đó thì giống như Vu Dương đã kể. Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, ánh trăng đã lên cao, Lưu Hà vội đánh xe ngựa lên đường, lúc này Vu Dương đã ngồi cạnh cô ta.
“Chúng ta phải đi cả đêm mới có thể đến Thần Nông, anh có thấy chán không?” Lưu Hà cười hì hì, nghiêng đầu hỏi.
Vu Dương cười nhạt, khẽ lắc đầu.
“Có thể giúp tôi một việc không?” Lưu Hà lại hỏi.
Vu Dương gật đầu: “Tiên tử có gì căn dặn?”
“Căn dặn thì không dám, chỉ muốn nhờ anh đánh xe giúp thôi, tôi mệt mỏi, định nghỉ ngơi một chút, được không?” Lưu Hà nói.
“Tiên tử không cần khách khí.” Vu Dương ôm tay đáp, sau đó nhận roi ngựa trong tay Lưu Hà “Cô chỉ cần chỉ tôi làm thế nào, sau đó cứ việc đi nghỉ.”
“Đây, giúp tôi đi.” Lưu Hà mỏi nhừ cả lưng.
“Tiên tử cứ chỉ bảo đi.” Thái độ của Vu Dương vô cùng cung kính.
“Không được phép gọi tôi là tiên tử.” Lưu Hà gắt giọng “Sau này chúng ta cũng thường gặp nhau, anh cứ tiên tử tiên tử nghe thật xa lạ.”
Vu Dương sửng sốt, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói.
“Gọi tên tôi đi.” Lưu Hà không để ý vẻ mặt anh không vui:”Lưu Hà, tốt hơn, tôi cũng cảm thấy êm tai.”
Dừng một chút, thấy Vu Dương không lên tiếng, cô ta lập tức nắm lấy tay anh lắc lắc: “Này, sao hả?”
“Được, tiên tử.” Lúc Vu Dương trả lời, khuôn mặt khá bất đắc dĩ.
“Cái gì? Tôi không nghe thấy?” Lưu Hà quay đầu bĩu môi.
Vu Dương sửng sốt, giọng nói hơi thấp xuống “Biết rồi, Lưu Hà.”
“Aizz, vậy mới đúng chứ.” Lưu Hà vui vẻ trở lại, ngồi trên đầu xe, chân mang đôi giày thêu màu đỏ khẽ lắc lư, khá là nhàn nhã, thỉnh thoảng mới quay đầu nhìn hai “chiến lợi phẩm” trong xe, tâm trạng vô cùng tốt.
Đến lúc này, gương lại bỗng trở nên trắng xóa.
“Hoa rơi cố ý, tiếc rằng nước chảy vô tình.” Tử Vân chậc chậc lắc đầu, chế nhạo nói.
“Vu Dương, nào, chúng ta đấu một trận đi.” Một giọng nói vui vẻ vang lên, trong gương lại xuất hiện một vườn hoa, trong vườn hoa là Lưu Hà đang cầm kiếm Vân Hải.
Mà lúc này, Vu Dương đang đưa lưng về phía cô ta, ngồi dưới giàn nho, tay cầm một quyển sách đọc chăm chú, không thèm để ý.
“Vu Dương, đừng đọc nữa mà.” Lưu Hà dịu dàng nói “Nào, tôi mới luyện một chiêu mới, để tôi thử kiếm đi.”
“Cứ một hai ngày cô lại luyện thêm chiêu mới, nhanh thì có nhanh nhưng không vững chắc.” Vu Dương không ngẩng đầu nói.
“Thử một chút đi, lần này chắc chắn vững mà, đừng coi thường tôi.” Lưu Hà kiên quyết kéo tay Vu Dương “Nhanh lên nhanh lên, đừng đọc nữa.”
Vu Dương thở dài, bất đắc dĩ để sách xuống, cầm một nhánh cây gần đó, bảo “đến đây đi”, sau đó lại đứng vững.
Lưu Hà vui vẻ vỗ tay hai cái, vẻ mặt lạnh lùng, múa kiếm mấy cái rồi xông đến.
Chiêu thức của Vu Dương không hề màu mè, chỉ đơn giản mấy cái đã có thể hóa giải hết sự tấn công của Lưu Hà. Lưu Hà không vui, sau đó lại bắt đầu đánh loạn xạ.
“Đây là chiêu cô mới luyện đấy à?” Vu Dương bật cười.
“Ai cần anh lo!” Lưu Hà ngang ngược quệt miệng, tiếp tục tấn công.
Vu Dương có lẽ là đã quên, chỉ hơi lơ đễnh cản lại hai cái, cũng không làm gì nhiều, nhánh cây vượt qua kiếm, nhắm thẳng vào cổ họng Lưu Hà.
“Xấu xa!” Cả người Lưu Hà bỗng dừng lại, nhưng không hề yếu thế.
Vu Dương cười cười: “Có nhận thua không hả?”
Mắt Lưu Hà trông mong nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Được rồi, tôi nhận thua.”
Vu Dương thu nhánh cây lại, xoay người, cầm sách định xem tiếp, không ngờ, Lưu Hà đảo mắt, giơ kiếm xông lên tiếp. Vu Dương hình như không hề phòng bị, lúc mũi kiếm gần tiếp xúc với quần áo, anh bất ngờ vươn tay, dùng sách đỡ lấy nhát kiếm này, trang giấy mỏng manh nhưng dưới thân kiếm Vân Hải lại không hề hấn gì.
“Xấu xa!” Lưu Hà rất ra dáng vừa ăn cướp vừa la làng.
“Sao lại biến thành tôi xấu xa rồi hả?” Vu Dương quay đầu, cười hì hì nói.
“Không cần biết, anh chính là người xấu.” Lưu Hà không thèm nói lý, cãi cho bằng được.
Vu Dương nản chí lắc đầu, dứt khoát dùng sách thay kiếm, vung tay vung chân chỉ những sơ hở trong chiêu thức cho Lưu Hà, Lưu Hà nghe đến chăm chú, không tự chủ múa kiếm theo.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nức nở thật khẽ, Lưu Hà đã rơi nước mắt đầy mặt.
“Nói vậy, hắn cũng là đối tượng để mày hút dương bổ âm à?” Tử Vân cay nghiệt nói.
Cảnh tượng trong gương vẫn tiếp tục, hai người từ một người nói một người múa kiếm đã biến thành hai người cùng múa kiếm, Vu Dương phòng thủ, Lưu Hà tấn công, hóa giải từng chiêu thức.
“Nhìn đi, tình cảnh ấm áp cỡ nào chứ.” Tử Vân cười ha ha “Đổi lại là tôi, cuộc sống thanh thản, còn có người đẹp làm bạn, chắc tôi cũng chẳng muốn đi đâu, bây giờ hắn chắc chắn vô cùng lưu luyến, không thể kiềm chế rơi vào trong kí ức này.”
“Anh cảm thấy Thanh Khâu thế nào?” Luyện võ một hồi, Lưu Hà bỗng nhiên hỏi.
Vu Dương không ngờ cô ta sẽ hỏi như thế, hơi đờ người, sau đó thì bật cười: “Rất tốt, non xanh nước biếc, đất thiêng có người tài.”
“Anh đã ở đây bao lâu rồi?” Lưu Hà lại hỏi.
Vu Dương suy nghĩ một lúc “Tôi cũng không nhớ, chỉ cảm thấy năm tháng thoi đưa, một trăm năm? Cũng có thể là hai trăm năm.”
“Nếu nơi này tốt như vậy, khiến anh quên cả thời gian, hay là ở đây luôn đi.” Lưu Hà nói đến đây, mặt đỏ bừng, hiện ra vẻ thẹn thùng của người con gái.
Vu Dương lúng túng cười, cũng không luyện võ cùng cô ta nữa, bảo rằng mình bận, khi khác luyện tiếp, sau đó lại đi đọc sách tiếp,
“Anh không muốn à?” Lưu Hà tỏ vẻ bất mãn.
Vu Dương không trực tiếp trả lời, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
“Nếu không muốn thì để mạng lại!” Ngay lập tức, sắc mặt Lưu Hà trầm xuống, quát to, vung kiếm Vân Hải thành một loạt ánh sáng bạc.
Vu Dương phản ứng rất nhanh, lui liên tiếp về sau, cản mấy chiêu, sau đó nhảy qua bên cạnh “Cô làm gì vậy?”
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng à?” Ánh mắt Lưu Hà hung ác, khác hoàn toàn dáng vẻ vừa rồi, vừa nói vừa ra tay không nể tình, đâm vài nhát kiếm ra.
“Tại sao?” Vu Dương vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
“Không thể giữ lại người sống thì giữ lại thi thể cũng được.” Kiếm pháp lúc này của Lưu Hà rõ ràng tiến bộ hơn nhiều, khiến người ta gần như không tin nổi Lưu Hà lúc này và ban nãy là cùng một người.
Vu Dương thấy cô ta nói ra những lời khó hiểu như thế, lại cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi, chỉ tiện tay bẻ một cành cây, nối với nhành cây sắp gãy ban nãy, cuống quýt đỡ một kiếm.
Ngay lập tức, hiện trường tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều, Lưu Hà dường như một lòng muốn đưa Vu Dương vào chỗ chết, mỗi lần ra tay đều ra những chiêu thức chết người, Vu Dương vô cùng khó hiểu, cũng không dám thả lỏng chút nào, nín thở tập trung hoặc thối lui hoặc ngăn cản, nhưng vẫn không đánh trả.
Hai người đánh qua lại, từ vườn hoa này đến vườn hoa kia, Vu Dương vẫn luôn nương tay, sau mấy chục hiệp, Lưu Hà rốt cuộc cũng bắt được sơ hở, đâm một nhát vào bả vai Vu Dương, tạo ra một vết thương nhỏ.
“Cô….” Vẫn dùng hết sức tấn công nhưng Vu Dương không hề ngờ Lưu Hà ra chiêu giết người như vậy “Rốt cuộc là vì sao?”
Lưu Hà cắn chặt răng, không nói tiếng nào, vẫn tiếp tục tấn công.
“Nếu cô cứ cố chấp như vậy, đừng trách tôi ra tay không nể tình.” Vu Dương giận dữ, phát tối hậu thư.
Lưu Hà cười khẩy lạnh lùng: “Hừ, cứ việc đến đây, mạng của anh, hôm nay tôi nhất định phải có.”
“Tình cảnh xuất hiện đầu tiên là gì đây?” Tử Vân vô cùng mong đợi, hăng hái vô cùng.
“Nước Thanh Khâu nằm dưới núi Thanh Khâu, Anh Thủy cuồn cuộn cuốn qua, nước sông bạc màu trong như kính, thấy rõ từng đôi cá đang bơi.” Một tiếng ca trong trẻo vang lên, giai điệu du dương, hình như được truyền đến từ xa.
Cùng lúc đó, trên gương dần xuất hiện vài hình ảnh.
Đó là lúc trời về chiều, chân trời mang một màu đỏ rực rỡ. Một dãy các ngôi nhà được xây ngay hàng thẳng lối, kéo dài đến phía dưới chân núi, một con sông lớn bình yên chảy quanh, bên bờ sông đẩy cỏ xanh, cây cối và hoa dại đủ màu. Hai bên đường có nhiều hòn đá nằm rải rác, thỉnh thoảng có vài hòn đá màu trắng hoặc xanh, dưới ánh nắng chiều, phát ra ánh sáng long lanh.
“Đây là nước Thanh Khâu đã được miêu tả trong Sơn Hải kinh à?” Tử Vân dùng đầu ngón tay khẽ đẩy Lưu Hà, “Quê nhà của mày quả nhiên là nơi vô cùng xinh đẹp, khó trách khiến Vu Dương có ấn tượng sâu như thế.”
Lưu Hà không lên tiếng, lặng yên nhìn cảnh tượng trong gương rồi ngây người.
Từ đường chân trời, một chiếc xe ngựa đang chạy đến, người ngồi trên xe mặc một bộ đồ đỏ như lửa, ngồi gần con ngựa đen tuyền càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của người đó. Xe ngựa chạy càng gần, chúng tôi có thể thấy rõ, người đó không phải ai khác mà chính là Lưu Hà.
“Nhìn đi, đây chính là Anh Thủy, chúng ta chỉ cần đi dọc theo con sông này là có thể đến hoàng tộc ở thành Kim Thạch rồi.” Cô ta quay đầu nói với vào bên trong xe ngựa “Thấy nơi này thế nào? Đẹp không?”
Sau đó, cô ta lại khẽ mỉm cười, quay đầu khẽ ngâm nga khúc hát, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Nhớ lại chuyện mà Vu Dương đã kể trước đây, tôi nghĩ, đây là lúc Lưu Hà cứu anh từ trong tay hai thanh niên tộc Kim Hồ kia.
Quả nhiên, cứ như đang xem phim vậy, ống kính lại chuyển, có thể thấy bên trong xe có tổng cộng ba người—-hai thanh niên mặc áo trắng, còn có Vu Dương. Nhưng kì quái là, dáng vẻ của Vu Dương không khác bây giờ mấy, cho dù là quần áo hay gương mặt đều giống như đúc, hoàn toàn không thể nhìn ra “người đàn ông tuấn tú nhất thiên hạ” mà Lưu Hà vẫn thường hay nói.
Lưu Hà cũng cảm thấy kì lạ, không khỏi “ủa” một tiếng, sau đó khinh miệt hừ một cái: “Mày muốn gạt người khác cũng phải gạt cho đúng một chút, Vu Dương khi đó không phải như thế.”
“Ngu xuẩn.” Tử Vân khinh bỉ liếc cô ta “Chúng ta là đang xem lại trí nhớ của Vu Dương trước đây, không phải của mày, bây giờ như thế nào thì tất nhiên trong trí nhớ cũng như thế.”
Lưu Hà nghe thấy thế thì cứng người, khẽ nghiêng đầu, không nói nữa.
Xe ngựa chạy chậm, chờ lúc trời đã tối hẳn, mới đến trước cổng thành.
Chuyện sau đó thì giống như Vu Dương đã kể. Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, ánh trăng đã lên cao, Lưu Hà vội đánh xe ngựa lên đường, lúc này Vu Dương đã ngồi cạnh cô ta.
“Chúng ta phải đi cả đêm mới có thể đến Thần Nông, anh có thấy chán không?” Lưu Hà cười hì hì, nghiêng đầu hỏi.
Vu Dương cười nhạt, khẽ lắc đầu.
“Có thể giúp tôi một việc không?” Lưu Hà lại hỏi.
Vu Dương gật đầu: “Tiên tử có gì căn dặn?”
“Căn dặn thì không dám, chỉ muốn nhờ anh đánh xe giúp thôi, tôi mệt mỏi, định nghỉ ngơi một chút, được không?” Lưu Hà nói.
“Tiên tử không cần khách khí.” Vu Dương ôm tay đáp, sau đó nhận roi ngựa trong tay Lưu Hà “Cô chỉ cần chỉ tôi làm thế nào, sau đó cứ việc đi nghỉ.”
“Đây, giúp tôi đi.” Lưu Hà mỏi nhừ cả lưng.
“Tiên tử cứ chỉ bảo đi.” Thái độ của Vu Dương vô cùng cung kính.
“Không được phép gọi tôi là tiên tử.” Lưu Hà gắt giọng “Sau này chúng ta cũng thường gặp nhau, anh cứ tiên tử tiên tử nghe thật xa lạ.”
Vu Dương sửng sốt, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói.
“Gọi tên tôi đi.” Lưu Hà không để ý vẻ mặt anh không vui:”Lưu Hà, tốt hơn, tôi cũng cảm thấy êm tai.”
Dừng một chút, thấy Vu Dương không lên tiếng, cô ta lập tức nắm lấy tay anh lắc lắc: “Này, sao hả?”
“Được, tiên tử.” Lúc Vu Dương trả lời, khuôn mặt khá bất đắc dĩ.
“Cái gì? Tôi không nghe thấy?” Lưu Hà quay đầu bĩu môi.
Vu Dương sửng sốt, giọng nói hơi thấp xuống “Biết rồi, Lưu Hà.”
“Aizz, vậy mới đúng chứ.” Lưu Hà vui vẻ trở lại, ngồi trên đầu xe, chân mang đôi giày thêu màu đỏ khẽ lắc lư, khá là nhàn nhã, thỉnh thoảng mới quay đầu nhìn hai “chiến lợi phẩm” trong xe, tâm trạng vô cùng tốt.
Đến lúc này, gương lại bỗng trở nên trắng xóa.
“Hoa rơi cố ý, tiếc rằng nước chảy vô tình.” Tử Vân chậc chậc lắc đầu, chế nhạo nói.
“Vu Dương, nào, chúng ta đấu một trận đi.” Một giọng nói vui vẻ vang lên, trong gương lại xuất hiện một vườn hoa, trong vườn hoa là Lưu Hà đang cầm kiếm Vân Hải.
Mà lúc này, Vu Dương đang đưa lưng về phía cô ta, ngồi dưới giàn nho, tay cầm một quyển sách đọc chăm chú, không thèm để ý.
“Vu Dương, đừng đọc nữa mà.” Lưu Hà dịu dàng nói “Nào, tôi mới luyện một chiêu mới, để tôi thử kiếm đi.”
“Cứ một hai ngày cô lại luyện thêm chiêu mới, nhanh thì có nhanh nhưng không vững chắc.” Vu Dương không ngẩng đầu nói.
“Thử một chút đi, lần này chắc chắn vững mà, đừng coi thường tôi.” Lưu Hà kiên quyết kéo tay Vu Dương “Nhanh lên nhanh lên, đừng đọc nữa.”
Vu Dương thở dài, bất đắc dĩ để sách xuống, cầm một nhánh cây gần đó, bảo “đến đây đi”, sau đó lại đứng vững.
Lưu Hà vui vẻ vỗ tay hai cái, vẻ mặt lạnh lùng, múa kiếm mấy cái rồi xông đến.
Chiêu thức của Vu Dương không hề màu mè, chỉ đơn giản mấy cái đã có thể hóa giải hết sự tấn công của Lưu Hà. Lưu Hà không vui, sau đó lại bắt đầu đánh loạn xạ.
“Đây là chiêu cô mới luyện đấy à?” Vu Dương bật cười.
“Ai cần anh lo!” Lưu Hà ngang ngược quệt miệng, tiếp tục tấn công.
Vu Dương có lẽ là đã quên, chỉ hơi lơ đễnh cản lại hai cái, cũng không làm gì nhiều, nhánh cây vượt qua kiếm, nhắm thẳng vào cổ họng Lưu Hà.
“Xấu xa!” Cả người Lưu Hà bỗng dừng lại, nhưng không hề yếu thế.
Vu Dương cười cười: “Có nhận thua không hả?”
Mắt Lưu Hà trông mong nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Được rồi, tôi nhận thua.”
Vu Dương thu nhánh cây lại, xoay người, cầm sách định xem tiếp, không ngờ, Lưu Hà đảo mắt, giơ kiếm xông lên tiếp. Vu Dương hình như không hề phòng bị, lúc mũi kiếm gần tiếp xúc với quần áo, anh bất ngờ vươn tay, dùng sách đỡ lấy nhát kiếm này, trang giấy mỏng manh nhưng dưới thân kiếm Vân Hải lại không hề hấn gì.
“Xấu xa!” Lưu Hà rất ra dáng vừa ăn cướp vừa la làng.
“Sao lại biến thành tôi xấu xa rồi hả?” Vu Dương quay đầu, cười hì hì nói.
“Không cần biết, anh chính là người xấu.” Lưu Hà không thèm nói lý, cãi cho bằng được.
Vu Dương nản chí lắc đầu, dứt khoát dùng sách thay kiếm, vung tay vung chân chỉ những sơ hở trong chiêu thức cho Lưu Hà, Lưu Hà nghe đến chăm chú, không tự chủ múa kiếm theo.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nức nở thật khẽ, Lưu Hà đã rơi nước mắt đầy mặt.
“Nói vậy, hắn cũng là đối tượng để mày hút dương bổ âm à?” Tử Vân cay nghiệt nói.
Cảnh tượng trong gương vẫn tiếp tục, hai người từ một người nói một người múa kiếm đã biến thành hai người cùng múa kiếm, Vu Dương phòng thủ, Lưu Hà tấn công, hóa giải từng chiêu thức.
“Nhìn đi, tình cảnh ấm áp cỡ nào chứ.” Tử Vân cười ha ha “Đổi lại là tôi, cuộc sống thanh thản, còn có người đẹp làm bạn, chắc tôi cũng chẳng muốn đi đâu, bây giờ hắn chắc chắn vô cùng lưu luyến, không thể kiềm chế rơi vào trong kí ức này.”
“Anh cảm thấy Thanh Khâu thế nào?” Luyện võ một hồi, Lưu Hà bỗng nhiên hỏi.
Vu Dương không ngờ cô ta sẽ hỏi như thế, hơi đờ người, sau đó thì bật cười: “Rất tốt, non xanh nước biếc, đất thiêng có người tài.”
“Anh đã ở đây bao lâu rồi?” Lưu Hà lại hỏi.
Vu Dương suy nghĩ một lúc “Tôi cũng không nhớ, chỉ cảm thấy năm tháng thoi đưa, một trăm năm? Cũng có thể là hai trăm năm.”
“Nếu nơi này tốt như vậy, khiến anh quên cả thời gian, hay là ở đây luôn đi.” Lưu Hà nói đến đây, mặt đỏ bừng, hiện ra vẻ thẹn thùng của người con gái.
Vu Dương lúng túng cười, cũng không luyện võ cùng cô ta nữa, bảo rằng mình bận, khi khác luyện tiếp, sau đó lại đi đọc sách tiếp,
“Anh không muốn à?” Lưu Hà tỏ vẻ bất mãn.
Vu Dương không trực tiếp trả lời, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
“Nếu không muốn thì để mạng lại!” Ngay lập tức, sắc mặt Lưu Hà trầm xuống, quát to, vung kiếm Vân Hải thành một loạt ánh sáng bạc.
Vu Dương phản ứng rất nhanh, lui liên tiếp về sau, cản mấy chiêu, sau đó nhảy qua bên cạnh “Cô làm gì vậy?”
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng à?” Ánh mắt Lưu Hà hung ác, khác hoàn toàn dáng vẻ vừa rồi, vừa nói vừa ra tay không nể tình, đâm vài nhát kiếm ra.
“Tại sao?” Vu Dương vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
“Không thể giữ lại người sống thì giữ lại thi thể cũng được.” Kiếm pháp lúc này của Lưu Hà rõ ràng tiến bộ hơn nhiều, khiến người ta gần như không tin nổi Lưu Hà lúc này và ban nãy là cùng một người.
Vu Dương thấy cô ta nói ra những lời khó hiểu như thế, lại cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi, chỉ tiện tay bẻ một cành cây, nối với nhành cây sắp gãy ban nãy, cuống quýt đỡ một kiếm.
Ngay lập tức, hiện trường tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều, Lưu Hà dường như một lòng muốn đưa Vu Dương vào chỗ chết, mỗi lần ra tay đều ra những chiêu thức chết người, Vu Dương vô cùng khó hiểu, cũng không dám thả lỏng chút nào, nín thở tập trung hoặc thối lui hoặc ngăn cản, nhưng vẫn không đánh trả.
Hai người đánh qua lại, từ vườn hoa này đến vườn hoa kia, Vu Dương vẫn luôn nương tay, sau mấy chục hiệp, Lưu Hà rốt cuộc cũng bắt được sơ hở, đâm một nhát vào bả vai Vu Dương, tạo ra một vết thương nhỏ.
“Cô….” Vẫn dùng hết sức tấn công nhưng Vu Dương không hề ngờ Lưu Hà ra chiêu giết người như vậy “Rốt cuộc là vì sao?”
Lưu Hà cắn chặt răng, không nói tiếng nào, vẫn tiếp tục tấn công.
“Nếu cô cứ cố chấp như vậy, đừng trách tôi ra tay không nể tình.” Vu Dương giận dữ, phát tối hậu thư.
Lưu Hà cười khẩy lạnh lùng: “Hừ, cứ việc đến đây, mạng của anh, hôm nay tôi nhất định phải có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.