Chương 10: Chương 1.9: Ông nội đến.
Cữu Vĩ Huyền Miêu
04/05/2016
Tay càng ngày càng đau, cơn rét lạnh lan tràn với tốc độ càng lúc
càng nhanh, không cần Vu Dương nói, tôi cũng biết rõ tình trạng của mình không quá tốt.
Đang nói chuyện, cảnh vật trước mắt bỗng có biến đổi, chỉ trong mấy phút, cảnh vật liền khôi phục lại dáng vẻ khi chúng tôi mới đến, chỉ là, nơi vốn mọc cây hòe già, lúc này đã trống rỗng, chỉ còn một cái hố sâu khổng lồ.
Mặt trời đã ngã về phía tây, ánh sáng in lên tường trong căn phòng nhỏ xây bằng gạch kia, tôi bỗng nghĩ đến người cha đã chính tay giết chết con mình kia, không biết cuối cùng, hắn ta ra sao. Trong viện nhỏ rất yên tĩnh, không hề cảm nhận được hơi thở của oán linh, dự cảm bất thường trong tôi bỗng xuất hiện, cảm thấy hơi kì quái.
“Vu Dương, thử nghĩ cách xem.” Lời nói của Thẩm Thiên Huy làm đứt quãng suy nghĩ của tôi.
Vu Dương nhún nhún vai, nói: “Không phải tôi làm, không liên quan đến tôi.”
“Thử nghĩ xem lúc trước ông cụ đối với anh như thế nào, anh nhẫn tâm sao?” Thẩm Thiên Huy vòng hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn anh ta “Không có ông ấy, có thể có anh ngày hôm nay sao?”
Vu Dương nghe vậy, chân mày liền nhăn lại, một lúc lâu sau, mới không kiên nhẫn phất phất tay: “Được rồi được rồi, tôi sẽ nghĩ cách — tôi biết ngay là không nên nợ nhân tình mà, thật phiền toái!”
Anh ta nắm tay phải của tôi, lật tay mình ở phía trên, chỉ chốc lát sau, một cảm giác nóng bỏng truyền đến, cơn đau đớn đã giảm nhiều, cảm giác rét lạnh của giảm bớt, các đốt ngón tay cũng không còn cứng ngắc nữa, có thể động đậy.
“Tạm thời không sao. Ba ngày sau chúng ta lên đường.” Nói xong, anh ta liền bỏ lại chúng tôi, đi một mạch đằng trước.
Trên đường, tôi hỏi Thẩm Thiên Huy đang cõng Huyền Kỳ, quan hệ của ông nội với Vu Dương là như thế nào.
“Không được lắm mồm, nếu không tôi giết.” Vu Dương quay đầu lại quẳng cho một câu.
Tôi sợ hết hồn. Thẩm Thiên Huy lại không thèm để ý, cười cười nói: “Sau này đi. Để cho anh ta tự mình nói cho cô biết.”
“Chúng ta sắp phải đi đâu?” Tôi hỏi Vu Dương.
Anh ta suy nghĩ một lúc “Cõi Âm. Có lẽ khi đến đó sẽ có cách cứu cô.”
Về đến nhà không bao lâu, Huyền Kỳ liền tỉnh. Cậu nói mình nằm mơ, mơ thấy mình đã cùng rất nhiều đứa bé cùng chơi trốn tìm, chơi rất vui. Vu Dương nói, mấy đứa bé này cũng là những sinh hồn bị câu đến đó.
Sinh hồn, nghĩa cũng như tên, tức là hồn phách của người còn sống, bị cướp lấy ngay thời khắc sống chết. Tôi nghĩ, đây là lí do khiến cho chủy thủ không thể làm cô bé kia bị thương. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô bé cũng không cách nào chạm vào chủy thủ.
Cơm tối do Thẩm Thiên Huy chuẩn bị. Tài nấu nướng của anh ấy tốt ngoài dự đoán của chúng tôi.
Cơm nước xong, Huyền Kỳ xung phong đi rửa chén, Vu Dương cũng không biết đã lôi kéo Thẩm Thiên Huy đi đâu. Một mình tôi ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, xem một lúc, tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
“Thanh Loan.” Tôi chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc đang gọi tôi.
Tôi giật mình, hơi tỉnh táo lại: “Ông nội…”
Linh hồn đứng trước mặt tôi, quả thật là ông nội. Ông mỉm cười nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời tôi cũng không biết nói gì cho phải, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.
“Thanh Loan, con đi theo ông, ông cho con xem một vật.” Ông nội nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi lau nước mắt, lập tức theo ông ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng bếp, cũng không thấy Huyền Kỳ, vừa quay đầu lại, phát hiện ông nội đã đi xa. Tôi liền bước nhanh hơn, cũng chẳng quan tâm đến Huyền Kỳ nữa.
“Chúng ta đi đâu ạ?” tôi hỏi.
Ông nội không quay đầu lại: “Một lát nữa con sẽ biết.”
Đi một đọan đường, trời đang sáng cũng tối dần, cuối cùng một chút ánh sáng cũng bị màn đêm nuốt chửng, trăng hình lưỡi liềm, thỉnh thoảng sẽ bị mây đen che kín. Gió không lớn, lúc thổi qua thậm chí có thể nghe tiếng vù vù bên tai. Kì lạ là, trên đường chúng tôi đi, đừng nói là người đi đường, ngay cả một vật sống cũng chẳng thấy.
Tôi hơi sợ, lặng lẽ cầm chủy thủ trong tay, thần kinh toàn thân như căng ra, từng giây từng phút chú ý động tĩnh xung quanh.
“Ông nội….” tôi thăm dò khẽ gọi.
“Ồ, sắp đến rồi.” Ông vẫn không quay đầu lại.
Tôi nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này như đã từng quen biết, nhìn kĩ moọt chút, thì ra là hẻm nhỏ mà chúng tôi đã đến lúc sáng. Đi thêm vài bước, chúng tôi bước vào viện nhỏ, đứng trước phòng nhỏ xây bằng gạch, thấy bên trong khe cửa, lộ ra ánh đèn màu vàng.
Phòng này không phải không có ai ở sao? Tôi nghĩ.
“Vào xem một chút đi.” Ông nội khẽ đẩy tôi lên trước.
Tôi hơi chần chờ, liền đưa tay đẩy cửa ra.
Trong nhà trống rỗng, không có gì cả, cũng không biết ánh đèn là từ đâu mà có. Trên xà nhà, có một đoạn dây xám trắng đang cột lỏng.
Tôi đang định quay đầu lại hỏi, trước mắt liền hiện lên một bóng người. Chờ đến lúc tôi thấy rõ là ai, tôi liền không khỏi ngẩn người —- đây chính là người cha đã giết con của mình. Trong tay hắn ta cầm một sợi dây thừng, quăng ngang qua xà nhà, nhưng quăng mấy lần cũng không thành công. Hắn ta liền đứng lên chiếc ghế dài, cột sợi dây vào cho chắc, điều chỉnh độ dài phù hợp rồi thắt nút lại. Sau đó, hắn ta tròng dây vào cổ mình, đồng thời dưới chân cũng đạp một cái, chiếc ghế ngã ầm xuống đất.
Chỉ thấy thân thể của hắn ta trầm nặng xuống dưới, sợi dây siết chặt vào cổ, mặt dần bị nghẹn đến đỏ bừng, mắt không ngừng trợn ngược, đầu lưỡi vốn hơi lộ ra, từ từ thè hẳn ra. Sau khi vùng vẫy mấy cái, có thứ gì từ trên người hắn ta rơi xuống, ngay lập tức liền có một cỗ mùi thối xông lên, thì ra hắn ta đã không thể khống chế việc sinh lý của bản thân.
“Nhìn đi, kẻ chết vì tự sát, sẽ không thể đầu thai, chỉ có thể không ngừng lặp lại tình cảnh lúc tự sát.” Ông nội kề sát bên tai tôi nói “Cho đến khi, kẻ đó tìm được thế thân mới thôi.”
Nói xong, bóng dáng ông nội chợt biến mất, trong phòng tối đen đến mức không thể thấy rõ năm ngón tay. Một trận cười quái dị truyền đến, trong tiếng cười còn xen lẫn vài âm thanh không rõ ràng.
Ông nội là giả! Tôi hiểu được, trong lòng như bốc lửa.
“Đến, đến đây nào.” Âm thanh thở dốc như vang lên ở phía trước.
Tôi giơ chủy thủ lên trước ngực, cố gắng muốn nhìn rõ nơi đó có thứ gì, nhưng thật sự quá tối, cứ như có ai đó dùng bút đen tô lên, khiến trong phòng đều tối đen, không hề có chút ánh sáng.
“Đến đây nào…” giọng nói kia trở nên vô cùng dịu dàng, khẽ gọi.
Không biết tại sao, ngay lập tức, trong đầu tôi chỉ còn một ý niệm —- có người gọi tôi, tôi phải đi qua đó. Sau đó, tôi không thể tự chủ được đi về phía trước.
Đến khi tôi tỉnh táo lại, cổ tôi đã bị tròng vào thòng lọng, còn chưa kịp phản ứng, thòng lọng liền siết chặt, khiến hai chân tôi cách mặt đất, bị treo lên.
Rất đau. Mặc dù bị treo lên nhưng tôi kịp thời bắt được thòng lọng, ngón tay chen vào khoảng giữa cổ và thòng lọng, nhưng việc hít thở vẫn gặp khó khăn khiến đầu lưỡi tôi không tự chủ vươn ra, máu đều như dâng hết lên đầu, mắt tôi căng ra, cứ như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Sau khi sự hốt hoảng ban đầu qua đi, tôi liền ngừng giãy dụa lung tung, nghĩ xem không biết chủy thủ có thể dùng được hay không. Trước mắt tôi bắt đầu hoa lên, nếu thực sự không nhanh lên, tôi có thể sẽ trở thành thế thân của con ma treo cổ này. Toàn thân tôi hoàn toàn không có cách nào động đậy, nhưng ý niệm muốn sống trong tôi quá mãnh liệt, tôi cố giơ tay lên, cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng, chém lên sợi dây phía trên đầu.
Không ngoài dự đoán, sợi dây lập tức bị chặt đứt, tôi ngã quỳ trên đất, hai tay chống xuống, vừa ho khan vừa thở gấp. Tôi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đỡ rồi, liền vội chạy ra khỏi gian phòng.
Trong viện, tất cả đều hệt như lúc tôi đến, yên lặng như không hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, trước mắt tôi bỗng dưng xuất hiện một gương mặt xanh tím, kề sát mặt tôi, cơ hồ là đụng vào chóp mũi tôi, tôi giật mình, cổ họng như bị bóp chặt, muốn kêu lại không kêu thành tiếng, cố lùi về sau.
“Mắt…mắt…” chủ nhân của gương mặt này, chính là vong linh không ngừng lặp lại tình cảnh tự sát trong phòng. Hắn ta dùng hốc mắt trống không, nhìn chằm chằm tôi, lẩm bẩm tự nói.
Tôi không hiểu, mắt gì?
“Móc mắt nó ra.” Âm thanh thở dốc lại xuất hiện.
Nghe được câu này, gương mặt vong linh bỗng vặn vẹo, vẻ mặt càng lúc càng đau đớn. Cùng lúc đó, tôi thấy thân hình của nó từ từ dài ra chừng hai thước, thân thể vốn mờ mờ cũng trở thành nửa ảo nửa thật. Trên thực thể mọc ra mấy nhánh cây nho nhỏ, cả cánh tay đều dần biến thành cây, cuối cùng, năm ngón tay cũng trở thành móng vuốt bén nhọn.
Đến lúc này, sự đau đớn gần như đã kết thúc, nó gầm thét, tàn bạo xông về phía tôi.
Tôi sợ hãi quát to một tiếng, lăn qua một vòng, khó khăn tránh thoát. Móng vuốt kia xuyên thẳng vào trong đất, nắm lên một khối bùn đất lớn.
Chủy thủ đâu? Chủy thủ đâu rồi? Tay tôi trống không, không biết đã lỡ buông tay lúc nào, chủy thủ không biết đang ở đâu nữa.
Lúc tôi đang nhìn khắp nơi, nó lại lao đến, tôi lại tránh thoát, phát hiện ra quái vật kia hoạt động cũng không quá linh hoạt, tứ chi vẫn còn chưa thể phối hợp, nhưng sức lực lớn kinh người, nếu như bị bắt được, nhất định tôi sẽ bị đứt thành hai đoạn.
Tôi cứ tránh né như thế được mấy lần, rốt cuộc tìm thấy chủy thủ bên tường rào. Tôi vừa định xoay người đi nhặt, móng vuốt kia lại chụp tới, tôi mặc dù tránh thoát được nhưng cũng rất chật vật, chạy sang hướng khác.
Nó cứ chụp tới chụp lui như thế một lúc, có lẽ là đã quen với thân thể như thế, động tác dần trở nên linh hoạt hơn, mấy lần suýt bắt được tôi. Khi móng vuốt nó xẹt qua bên tai, gió mạnh liền thổi tới khiến mặt tôi đau đớn. Hơn nữa, dường như nó biết sự lợi hại của chủy thủ, có ý thức không để tôi đến gần, may là sân cũng không lớn, tôi cũng thử mấy lần tìm cơ hội chạy đến, nhưng dù thế nào, cũng không thể lấy được.
Khi móng vuốt kia giơ lên giữa không trung, thân thể tôi vốn nhỏ bé liền lách qua khỏi người nó, lăn một vòng chạy về phía chủy thủ.
Nó không ngờ tôi có thể như thế, thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền tức giận rít gào, tim tôi cũng đập loạn nhịp theo, toàn thân đều phát run. Chủy thủ gần ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được nhưng cùng lúc đó, móng vuốt mang theo gió mạnh lại chụp đến sau lưng tôi. Tôi bất chấp mọi thứ, lăn về phía trước, vừa lúc lấy được chủy thủ, sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp tục bò về phía trước.
Lúc đứng lên, tôi mới phát hiện trước mặt là tường rào, không còn đường. Tôi xoay người, liền phát hiện quái vật kia như ngọn núi ụp đến.
Lần này tôi không còn trốn được nữa rồi. Tôi nhắm mắt không dám nhìn, bất chấp tất cả, giơ tay đâm mạnh chủy thủ về phía trước.
Đang nói chuyện, cảnh vật trước mắt bỗng có biến đổi, chỉ trong mấy phút, cảnh vật liền khôi phục lại dáng vẻ khi chúng tôi mới đến, chỉ là, nơi vốn mọc cây hòe già, lúc này đã trống rỗng, chỉ còn một cái hố sâu khổng lồ.
Mặt trời đã ngã về phía tây, ánh sáng in lên tường trong căn phòng nhỏ xây bằng gạch kia, tôi bỗng nghĩ đến người cha đã chính tay giết chết con mình kia, không biết cuối cùng, hắn ta ra sao. Trong viện nhỏ rất yên tĩnh, không hề cảm nhận được hơi thở của oán linh, dự cảm bất thường trong tôi bỗng xuất hiện, cảm thấy hơi kì quái.
“Vu Dương, thử nghĩ cách xem.” Lời nói của Thẩm Thiên Huy làm đứt quãng suy nghĩ của tôi.
Vu Dương nhún nhún vai, nói: “Không phải tôi làm, không liên quan đến tôi.”
“Thử nghĩ xem lúc trước ông cụ đối với anh như thế nào, anh nhẫn tâm sao?” Thẩm Thiên Huy vòng hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn anh ta “Không có ông ấy, có thể có anh ngày hôm nay sao?”
Vu Dương nghe vậy, chân mày liền nhăn lại, một lúc lâu sau, mới không kiên nhẫn phất phất tay: “Được rồi được rồi, tôi sẽ nghĩ cách — tôi biết ngay là không nên nợ nhân tình mà, thật phiền toái!”
Anh ta nắm tay phải của tôi, lật tay mình ở phía trên, chỉ chốc lát sau, một cảm giác nóng bỏng truyền đến, cơn đau đớn đã giảm nhiều, cảm giác rét lạnh của giảm bớt, các đốt ngón tay cũng không còn cứng ngắc nữa, có thể động đậy.
“Tạm thời không sao. Ba ngày sau chúng ta lên đường.” Nói xong, anh ta liền bỏ lại chúng tôi, đi một mạch đằng trước.
Trên đường, tôi hỏi Thẩm Thiên Huy đang cõng Huyền Kỳ, quan hệ của ông nội với Vu Dương là như thế nào.
“Không được lắm mồm, nếu không tôi giết.” Vu Dương quay đầu lại quẳng cho một câu.
Tôi sợ hết hồn. Thẩm Thiên Huy lại không thèm để ý, cười cười nói: “Sau này đi. Để cho anh ta tự mình nói cho cô biết.”
“Chúng ta sắp phải đi đâu?” Tôi hỏi Vu Dương.
Anh ta suy nghĩ một lúc “Cõi Âm. Có lẽ khi đến đó sẽ có cách cứu cô.”
Về đến nhà không bao lâu, Huyền Kỳ liền tỉnh. Cậu nói mình nằm mơ, mơ thấy mình đã cùng rất nhiều đứa bé cùng chơi trốn tìm, chơi rất vui. Vu Dương nói, mấy đứa bé này cũng là những sinh hồn bị câu đến đó.
Sinh hồn, nghĩa cũng như tên, tức là hồn phách của người còn sống, bị cướp lấy ngay thời khắc sống chết. Tôi nghĩ, đây là lí do khiến cho chủy thủ không thể làm cô bé kia bị thương. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô bé cũng không cách nào chạm vào chủy thủ.
Cơm tối do Thẩm Thiên Huy chuẩn bị. Tài nấu nướng của anh ấy tốt ngoài dự đoán của chúng tôi.
Cơm nước xong, Huyền Kỳ xung phong đi rửa chén, Vu Dương cũng không biết đã lôi kéo Thẩm Thiên Huy đi đâu. Một mình tôi ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, xem một lúc, tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
“Thanh Loan.” Tôi chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc đang gọi tôi.
Tôi giật mình, hơi tỉnh táo lại: “Ông nội…”
Linh hồn đứng trước mặt tôi, quả thật là ông nội. Ông mỉm cười nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời tôi cũng không biết nói gì cho phải, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.
“Thanh Loan, con đi theo ông, ông cho con xem một vật.” Ông nội nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi lau nước mắt, lập tức theo ông ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng bếp, cũng không thấy Huyền Kỳ, vừa quay đầu lại, phát hiện ông nội đã đi xa. Tôi liền bước nhanh hơn, cũng chẳng quan tâm đến Huyền Kỳ nữa.
“Chúng ta đi đâu ạ?” tôi hỏi.
Ông nội không quay đầu lại: “Một lát nữa con sẽ biết.”
Đi một đọan đường, trời đang sáng cũng tối dần, cuối cùng một chút ánh sáng cũng bị màn đêm nuốt chửng, trăng hình lưỡi liềm, thỉnh thoảng sẽ bị mây đen che kín. Gió không lớn, lúc thổi qua thậm chí có thể nghe tiếng vù vù bên tai. Kì lạ là, trên đường chúng tôi đi, đừng nói là người đi đường, ngay cả một vật sống cũng chẳng thấy.
Tôi hơi sợ, lặng lẽ cầm chủy thủ trong tay, thần kinh toàn thân như căng ra, từng giây từng phút chú ý động tĩnh xung quanh.
“Ông nội….” tôi thăm dò khẽ gọi.
“Ồ, sắp đến rồi.” Ông vẫn không quay đầu lại.
Tôi nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này như đã từng quen biết, nhìn kĩ moọt chút, thì ra là hẻm nhỏ mà chúng tôi đã đến lúc sáng. Đi thêm vài bước, chúng tôi bước vào viện nhỏ, đứng trước phòng nhỏ xây bằng gạch, thấy bên trong khe cửa, lộ ra ánh đèn màu vàng.
Phòng này không phải không có ai ở sao? Tôi nghĩ.
“Vào xem một chút đi.” Ông nội khẽ đẩy tôi lên trước.
Tôi hơi chần chờ, liền đưa tay đẩy cửa ra.
Trong nhà trống rỗng, không có gì cả, cũng không biết ánh đèn là từ đâu mà có. Trên xà nhà, có một đoạn dây xám trắng đang cột lỏng.
Tôi đang định quay đầu lại hỏi, trước mắt liền hiện lên một bóng người. Chờ đến lúc tôi thấy rõ là ai, tôi liền không khỏi ngẩn người —- đây chính là người cha đã giết con của mình. Trong tay hắn ta cầm một sợi dây thừng, quăng ngang qua xà nhà, nhưng quăng mấy lần cũng không thành công. Hắn ta liền đứng lên chiếc ghế dài, cột sợi dây vào cho chắc, điều chỉnh độ dài phù hợp rồi thắt nút lại. Sau đó, hắn ta tròng dây vào cổ mình, đồng thời dưới chân cũng đạp một cái, chiếc ghế ngã ầm xuống đất.
Chỉ thấy thân thể của hắn ta trầm nặng xuống dưới, sợi dây siết chặt vào cổ, mặt dần bị nghẹn đến đỏ bừng, mắt không ngừng trợn ngược, đầu lưỡi vốn hơi lộ ra, từ từ thè hẳn ra. Sau khi vùng vẫy mấy cái, có thứ gì từ trên người hắn ta rơi xuống, ngay lập tức liền có một cỗ mùi thối xông lên, thì ra hắn ta đã không thể khống chế việc sinh lý của bản thân.
“Nhìn đi, kẻ chết vì tự sát, sẽ không thể đầu thai, chỉ có thể không ngừng lặp lại tình cảnh lúc tự sát.” Ông nội kề sát bên tai tôi nói “Cho đến khi, kẻ đó tìm được thế thân mới thôi.”
Nói xong, bóng dáng ông nội chợt biến mất, trong phòng tối đen đến mức không thể thấy rõ năm ngón tay. Một trận cười quái dị truyền đến, trong tiếng cười còn xen lẫn vài âm thanh không rõ ràng.
Ông nội là giả! Tôi hiểu được, trong lòng như bốc lửa.
“Đến, đến đây nào.” Âm thanh thở dốc như vang lên ở phía trước.
Tôi giơ chủy thủ lên trước ngực, cố gắng muốn nhìn rõ nơi đó có thứ gì, nhưng thật sự quá tối, cứ như có ai đó dùng bút đen tô lên, khiến trong phòng đều tối đen, không hề có chút ánh sáng.
“Đến đây nào…” giọng nói kia trở nên vô cùng dịu dàng, khẽ gọi.
Không biết tại sao, ngay lập tức, trong đầu tôi chỉ còn một ý niệm —- có người gọi tôi, tôi phải đi qua đó. Sau đó, tôi không thể tự chủ được đi về phía trước.
Đến khi tôi tỉnh táo lại, cổ tôi đã bị tròng vào thòng lọng, còn chưa kịp phản ứng, thòng lọng liền siết chặt, khiến hai chân tôi cách mặt đất, bị treo lên.
Rất đau. Mặc dù bị treo lên nhưng tôi kịp thời bắt được thòng lọng, ngón tay chen vào khoảng giữa cổ và thòng lọng, nhưng việc hít thở vẫn gặp khó khăn khiến đầu lưỡi tôi không tự chủ vươn ra, máu đều như dâng hết lên đầu, mắt tôi căng ra, cứ như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Sau khi sự hốt hoảng ban đầu qua đi, tôi liền ngừng giãy dụa lung tung, nghĩ xem không biết chủy thủ có thể dùng được hay không. Trước mắt tôi bắt đầu hoa lên, nếu thực sự không nhanh lên, tôi có thể sẽ trở thành thế thân của con ma treo cổ này. Toàn thân tôi hoàn toàn không có cách nào động đậy, nhưng ý niệm muốn sống trong tôi quá mãnh liệt, tôi cố giơ tay lên, cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng, chém lên sợi dây phía trên đầu.
Không ngoài dự đoán, sợi dây lập tức bị chặt đứt, tôi ngã quỳ trên đất, hai tay chống xuống, vừa ho khan vừa thở gấp. Tôi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đỡ rồi, liền vội chạy ra khỏi gian phòng.
Trong viện, tất cả đều hệt như lúc tôi đến, yên lặng như không hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, trước mắt tôi bỗng dưng xuất hiện một gương mặt xanh tím, kề sát mặt tôi, cơ hồ là đụng vào chóp mũi tôi, tôi giật mình, cổ họng như bị bóp chặt, muốn kêu lại không kêu thành tiếng, cố lùi về sau.
“Mắt…mắt…” chủ nhân của gương mặt này, chính là vong linh không ngừng lặp lại tình cảnh tự sát trong phòng. Hắn ta dùng hốc mắt trống không, nhìn chằm chằm tôi, lẩm bẩm tự nói.
Tôi không hiểu, mắt gì?
“Móc mắt nó ra.” Âm thanh thở dốc lại xuất hiện.
Nghe được câu này, gương mặt vong linh bỗng vặn vẹo, vẻ mặt càng lúc càng đau đớn. Cùng lúc đó, tôi thấy thân hình của nó từ từ dài ra chừng hai thước, thân thể vốn mờ mờ cũng trở thành nửa ảo nửa thật. Trên thực thể mọc ra mấy nhánh cây nho nhỏ, cả cánh tay đều dần biến thành cây, cuối cùng, năm ngón tay cũng trở thành móng vuốt bén nhọn.
Đến lúc này, sự đau đớn gần như đã kết thúc, nó gầm thét, tàn bạo xông về phía tôi.
Tôi sợ hãi quát to một tiếng, lăn qua một vòng, khó khăn tránh thoát. Móng vuốt kia xuyên thẳng vào trong đất, nắm lên một khối bùn đất lớn.
Chủy thủ đâu? Chủy thủ đâu rồi? Tay tôi trống không, không biết đã lỡ buông tay lúc nào, chủy thủ không biết đang ở đâu nữa.
Lúc tôi đang nhìn khắp nơi, nó lại lao đến, tôi lại tránh thoát, phát hiện ra quái vật kia hoạt động cũng không quá linh hoạt, tứ chi vẫn còn chưa thể phối hợp, nhưng sức lực lớn kinh người, nếu như bị bắt được, nhất định tôi sẽ bị đứt thành hai đoạn.
Tôi cứ tránh né như thế được mấy lần, rốt cuộc tìm thấy chủy thủ bên tường rào. Tôi vừa định xoay người đi nhặt, móng vuốt kia lại chụp tới, tôi mặc dù tránh thoát được nhưng cũng rất chật vật, chạy sang hướng khác.
Nó cứ chụp tới chụp lui như thế một lúc, có lẽ là đã quen với thân thể như thế, động tác dần trở nên linh hoạt hơn, mấy lần suýt bắt được tôi. Khi móng vuốt nó xẹt qua bên tai, gió mạnh liền thổi tới khiến mặt tôi đau đớn. Hơn nữa, dường như nó biết sự lợi hại của chủy thủ, có ý thức không để tôi đến gần, may là sân cũng không lớn, tôi cũng thử mấy lần tìm cơ hội chạy đến, nhưng dù thế nào, cũng không thể lấy được.
Khi móng vuốt kia giơ lên giữa không trung, thân thể tôi vốn nhỏ bé liền lách qua khỏi người nó, lăn một vòng chạy về phía chủy thủ.
Nó không ngờ tôi có thể như thế, thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền tức giận rít gào, tim tôi cũng đập loạn nhịp theo, toàn thân đều phát run. Chủy thủ gần ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được nhưng cùng lúc đó, móng vuốt mang theo gió mạnh lại chụp đến sau lưng tôi. Tôi bất chấp mọi thứ, lăn về phía trước, vừa lúc lấy được chủy thủ, sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp tục bò về phía trước.
Lúc đứng lên, tôi mới phát hiện trước mặt là tường rào, không còn đường. Tôi xoay người, liền phát hiện quái vật kia như ngọn núi ụp đến.
Lần này tôi không còn trốn được nữa rồi. Tôi nhắm mắt không dám nhìn, bất chấp tất cả, giơ tay đâm mạnh chủy thủ về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.