Chương 34: Chương 3.10: Sứ giả của Lang tộc.
Cữu Vĩ Huyền Miêu
10/05/2016
Bạch Hổ nhìn Vu Dương một lúc, lại phóng tới. Vu Dương cũng không trốn, nhảy cao hơn người nó rồi đá nhẹ một cái trên lưng nó.
Bạch Hổ rơi xuống đất, tuy bốn chân vững vàng nhưng đều đã bị lún sâu vào bùn đất.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vu Dương lại hỏi, có vẻ đã hơi giận.
Bạch Hổ gầm một tiếng với anh, rồi bỗng dưng lại xoay người xông về phía tôi. Mặc dù trời rất tối nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy trong mắt nó tràn ngập sự tức giận và cảm giác muốn giết chóc cho thỏa dạ. Tôi rùng mình.
Vu Dương cứ như đã sớm đoán được, khi Bạch Hổ vừa chồm lên thì lập tức rút roi ra quất một phát.
Roi cuốn vào chân phải đằng sau của Bạch Hổ khiến móng vuốt của nó dừng lại cách mặt tôi khoảng mấy centimet, sau đó thân thể khổng lồ của nó nện lên mặt đất, bụi đất lập tức bay đầy như sương mù.
“Đừng đụng đến cô ấy, nếu không…” Vu Dương cũng không nói hết câu, ai cũng có thể đoán được nửa câu sau là gì từ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bạch Hổ lại nổi giận, bất chấp mọi thứ cắn sợi roi đang quấn trên chân, dù miệng chảy đầy máu tươi vẫn kiên nhẫn cắn.
Vu Dương thấy thế, sắc mặt hơi đổi, anh suy nghĩ một chút rồi dịu giọng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo đảm với anh, mọi người ở đây đều không ai làm khó anh. Nhưng nếu anh cứ khư khư cố chấp, cố ý muốn đẩy bọn tôi vào chỗ chết, muốn đối địch với tôi thì tôi cũng không khách khí nữa.”
Bạch Hổ nghe vậy cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng một lúc lâu.
“Anh không tin loài người, lẽ nào ngay cả tôi cũng không tin à?” Vu Dương còn hỏi.
Bạch Hổ nhìn anh một cái. Một lúc lâu sau, quanh thân nó dần dâng lên một làn sương màu trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chỉ một lát sau, khi sương khói tan hết, đứng trước mặt chúng tôi là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, trần truồng đứng đó, mái tóc màu bạc được cột lại sau ót, trên trán mơ hồ có hoa văn như hình xăm.
“Đến chỗ của tôi đi. Mang theo bọn họ nữa.” Giọng anh ta ồm ồm “Anh dùng phong hồn cũng không giữ được lâu đâu. Còn để lâu thêm chút nữa bọn họ sẽ hồn phi phách tán đó.”
Nói rồi liền đi đến cõng Huyền Kỳ, đi về hướng mấy cây măng ở phía sau rừng trúc. Sau đó, Vu Dương cõng Thẩm Thiên Huy còn tôi ôm Diệu Diệu. Đoàn người lẳng lặng đi giữa rừng trúc, đi chừng mười phút thì trước mắt chúng tôi xuất hiện một phần đất trống. Ở giữa khoảng đất có một ngôi nhà bằng đá nho nhỏ, trước cửa có một cái hàng rào bằng trúc vây quanh một cái sân nhỏ, thậm chí còn có cả một cái ao nhỏ và một cây cầu trúc nhỏ bắt qua. Dưới cầu là mấy đóa hoa sen đã nở rộ, có lẽ cũng sắp tàn rồi. Bên hồ cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, phần lớn tôi đều không biết tên. Tất cả, dù là nhà đá hay khoảng sân kia đều khá tinh xảo.
Bạch Hổ đá văng cửa phòng cho chúng tôi đi vào trước, sau đó liền đặt Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nằm trên đất rồi dùng một cái thanh sắt chèn cửa lại.
“Nói đi.” Vu Dương tìm ghế ngồi xuống, trực tiếp nói vào chủ đề.
“Trước hết phải để cho đứa loài người này nói cho tôi biết tại sao đã.” Bạch Hổ khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
Hả? Tôi chả hiểu gì luôn.*
(*Nguyên văn: Không hiểu nổi ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Câu này được dùng để chỉ sự mơ hồ, không hiểu nổi.)
“Đừng có giả ngu!” Bạch Hổ thấy tôi không nói, gầm khẽ: “Cho người ở dưới chân núi giám thị tôi thì thôi đi, sao lại đến đây phong ấn tôi nữa?”
Phong ấn anh ta? Là sao? Tôi lại càng không hiểu, nhìn về phía Vu Dương, hi vọng anh có thể giải thích.
Vẻ mặt Vu Dương cũng nghi ngờ: “Sao lại phong ấn anh hả?”
“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đây!” Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói “Mấy trăm năm qua tôi không lúc nào ngơi nghỉ, dùng sức mạnh bảo vệ thôn trang này, khiến mấy người dưới kia tránh được biết bao lần thiên tai. Vậy mà mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như các anh lại muốn phong ấn tôi lại lần nữa. Sao lại đuổi cùng giết tận như thế? Chỉ bởi vì đối với các anh tôi là ngoại tộc ư?”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải tên nhóc con kia suýt nữa bị đoạt hồn, chắc giờ này đã bày xong Phược Hổ trận, dụ tôi chui vào bẫy chứ gì.”
“Anh nói anh ta hả?’ Vu Dương dùng mũi chân đẩy đẩy Thẩm Thiên Huy.
“Không phải tên đó còn ai vào đây nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh “Không ngờ hắn ta lại kém như thế, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, mất nhiều là đằng khác, suýt nữa là tự đưa thân mình góp vào trận luôn rồi.”
Vu Dương bỗng nhiên cười rộ lên.
Đầu tôi vẫn đầy nghi vấn mà Bạch Hổ lại cứ tưởng là Vu Dương đang chê cười mình, nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm nổi cả gân xanh.
“Đừng tưởng tôi sợ anh!” Vừa nói, quả đấm lớn như miệng chén của anh ta lại vung thẳng về phía Vu Dương.
Vu Dương không hề hoang mang đưa tay lên, bắt lấy quả đấm kia và đẩy nhẹ, chỉ thấy mặt Bạch Hổ lập tức nghẹn đỏ, trượt một bước dài về phía sau.
“Tôi biết anh cũng chẳng sợ tôi.” Vu Dương cười bất đắc dĩ “Tôi cũng chẳng cần anh sợ tôi. Tôi chỉ muốn anh tỉnh táo lại, nhìn cho kĩ, cái tên này có khả năng phong ấn anh hay không.”
Bạch Hổ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Thẩm Thiên Huy từ trên xuống dưới, mãi một lúc sau mới nghe anh ta “Ủa” một tiếng.
“Sao hả?” Vu Dương hỏi.
Bạch Hổ lại đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Nhưng… chuyện đó….”
“Được rồi.” Vu Dương duỗi tay vỗ vỗ vai anh ta “Giờ anh đã có thể cho tôi biết tại sao anh nghĩ chúng tôi tới để làm khó anh chưa? Hơn nữa, kẻ điều khiển thôn dân đến giết tôi cũng là anh đúng không?”
Bạch Hổ xoa xoa bàn tay lớn như cái quạt bồ, nghẹn nửa ngày mới gật gật đầu.
“Có lẽ là khoảng một tháng trước.” Anh ta nói “Hề Nang kia chạy đến nói, muốn hợp tác với tôi. Cái thứ thối nát đó, từ trước đến nay tôi đều không ưa, vốn muốn đuổi nó đi, mấy việc mua bán này có thể sẽ ảnh hưởng đến tự do của tôi. Anh biết đó, kẻ từng bị phong ấn như tôi không sợ gì bằng mất đi tự do.”
“Nó nói thì anh sẽ tin à?” Vu Dương liếc anh ta.
Bạch Hổ ngượng ngùng cười một tiếng; “Dĩ nhiên nếu chỉ mình nó thì tôi sẽ không tin, nhưng sau đó nó còn dẫn theo một người.”
Tôi và Vu Dương nhìn nhau, đều cảm thấy người này chính là mấu chốt.
“Ai?” Vu Dương hỏi.
Lúc anh ta đang định trả lời chợt nghe Thẩm Thiên Huy rên rỉ, đôi mắt của Huyền Kỳ cũng bắt đầu động đậy.
“Anh thu lại phong hồn đi, bọn họ không sao.” Bạch Hổ thấy bọn họ như thế vội vàng nói, rồi đi ra ngoài của “Tôi đi lấy nước cho mấy người.”
“Có nhân cơ hội bỏ chạy không?” Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hơi lo lắng.
Vu Dương liếc về phía cửa, rồi lại chuyển sang nhìn Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, thu hồi hai ngọn lửa nhỏ: “Tên đó không có lá gan này đâu.”
Quả nhiên, không lâu sau, Bạch Hổ lại bưng hai chén nước đi vào.
Vu Dương đưa tay chấm chút nước trong chén, sau đó búng lên trán hai người kia, một lúc sau, bọn họ tỉnh lại.
Huyền Kỳ ngồi dậy, lưng mỏi nhừ, ngáp một cái rồi nói: “Sao mình lại ngủ nhỉ?”
Sau đó lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, quay đầu nhìn mọi nơi rồi hỏi tôi: “Đây là đâu?”
“A, Xảo Tượng, đã lâu không gặp.” Thẩm Thiên Huy đứng dậy, thấy Bạch Hổ đứng cạnh cửa liền vội chào hỏi.
“Anh chính là Xảo Tượng trong truyền thuyết à? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Huyền Kỳ cũng đứng lên học phim võ hiệp ôm quyền nói.
“Không dám không dám.” Bạch Hổ đáp lễ, len lén liếc khóe mắt nhìn phản ứng của Vu Dương.
“Sao chúng ta lại ở đây?” Thẩm Thiên Huy ôm trán hỏi: “Tôi nhớ ban nãy chúng ta vẫn còn đang ở trong trận kia, bỗng nhiên có một loại sức mạnh lan ra, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ.”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, may mà lúc ấy Vu Dương và Diệu Diệu đánh thức tôi.”
Vu Dương không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của Thẩm Thiên Huy, quay đầu hỏi Bạch Hổ kẻ đi cùng Hề Nang rốt cuộc là ai.
“Sứ giả của Lang tộc.” Bạch Hổ nói xong còn hơi tỏ vẻ đắc ý “Thật đó, vô cùng thật, là sứ giả do Lang tộc phái đến, nhúm lông đuôi đen nhánh của Lang vương kia cũng là thật.”
Bốn người chúng tôi nhìn nhau — Xuất hiện rồi, người Lang tộc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Sau đó vị Sứ giả kia nói, một tháng nữa, đời sau của người kia sẽ lại đến đây, phong ấn tôi.” Nói rồi, còn trừng mắt với tôi một cái.
“Kẻ đó trông thế nào?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Bạch Hổ tiếc nuối đáp: “Không thấy. Kẻ đó mặc áo choàng đen, che rất kín, vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi, tay cũng đeo bao tay, nói chung không lộ ra chút gì.”
“Giọng nói thì sao?” Thẩm Thiên Huy vô cùng hi vọng sẽ có thể tìm được chút đầu mối.
Bạch Hổ lại lắc đầu: “Nghe không hiểu nữa, không biết là già hay trẻ, là nam hay nữ nữa. Hơn nữa, trên người kẻ đó còn mang theo túi thơm rất nồng, cứ như sợ tôi ngửi thấy mùi ấy.”
“Vậy anh có thấy kẻ đó lấy ra một tảng đá không?” Thẩm Thiên Huy vẫn không tha, khoa tay múa chân nói: “Tròn, lớn cỡ vầy nè, trong như ngọc, trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng trắng.”
Bạch Hổ vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, đầu mối lại bị cắt ngang, sứ giả Lang tộc thần bí kia rốt cuộc có phải kẻ họ đang tìm hay không, không ai xác định được.
Vu Dương thầm nghĩ: “Vậy Hề Nang muốn anh hợp tác chuyện gì?”
Bạch Hổ nghĩ rồi nói: “Ý của nó dường như nói đến bảo vật trên người anh, nói muốn hợp sức với tôi, làm theo như cầu. Tôi nghĩ cũng tốt, một mình tôi chưa chắc có thể đánh thắng. Với cả, tôi chẳng có hứng thú với bảo vật, giữa bọn tôi cũng chẳng có lợi ích xung đột gì.”
“Chuyện bảo vật… cũng là sứ giả Lang tộc nói à?” Vu Dương lại hỏi.
“Đúng.” Bạch Hổ gật đầu “Sứ giả nói, trên người một người tên Thanh Loan có huyết liên gì đó, thần châu gì đó. Đã lâu tôi không màng thế sự, bất kể là thứ gì cũng không quan trọng bằng tự do.”
Vu Dương khẽ hừ: “Đã có bảo vật, chuyện tốt như thế mà Lang tộc lại không đi mà giao cho Hề Nang?” Vu Dương chế giễu nói.
Bạch Hổ ngượng ngùng im lặng, xoa xoa hai bàn tay, càng chà càng mạnh. Tôi nghĩ, anh ta dùng sức như thế mà chà lên cả người, e là mấy tầng da đều bị chà tróc hết mất.
“Vậy cái trận pháp dùng măng để sắp xếp kia là gì?” Tôi nhìn thấy anh ta lúng túng liền nói sang chuyện khác giúp giải vây.
“À, đúng rồi, cái trận kia.” Bạch Hổ nhếch môi cười một tiếng: “Tôi cũng đang định nói cho các người đây.”
Bạch Hổ rơi xuống đất, tuy bốn chân vững vàng nhưng đều đã bị lún sâu vào bùn đất.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vu Dương lại hỏi, có vẻ đã hơi giận.
Bạch Hổ gầm một tiếng với anh, rồi bỗng dưng lại xoay người xông về phía tôi. Mặc dù trời rất tối nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy trong mắt nó tràn ngập sự tức giận và cảm giác muốn giết chóc cho thỏa dạ. Tôi rùng mình.
Vu Dương cứ như đã sớm đoán được, khi Bạch Hổ vừa chồm lên thì lập tức rút roi ra quất một phát.
Roi cuốn vào chân phải đằng sau của Bạch Hổ khiến móng vuốt của nó dừng lại cách mặt tôi khoảng mấy centimet, sau đó thân thể khổng lồ của nó nện lên mặt đất, bụi đất lập tức bay đầy như sương mù.
“Đừng đụng đến cô ấy, nếu không…” Vu Dương cũng không nói hết câu, ai cũng có thể đoán được nửa câu sau là gì từ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bạch Hổ lại nổi giận, bất chấp mọi thứ cắn sợi roi đang quấn trên chân, dù miệng chảy đầy máu tươi vẫn kiên nhẫn cắn.
Vu Dương thấy thế, sắc mặt hơi đổi, anh suy nghĩ một chút rồi dịu giọng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo đảm với anh, mọi người ở đây đều không ai làm khó anh. Nhưng nếu anh cứ khư khư cố chấp, cố ý muốn đẩy bọn tôi vào chỗ chết, muốn đối địch với tôi thì tôi cũng không khách khí nữa.”
Bạch Hổ nghe vậy cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng một lúc lâu.
“Anh không tin loài người, lẽ nào ngay cả tôi cũng không tin à?” Vu Dương còn hỏi.
Bạch Hổ nhìn anh một cái. Một lúc lâu sau, quanh thân nó dần dâng lên một làn sương màu trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chỉ một lát sau, khi sương khói tan hết, đứng trước mặt chúng tôi là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, trần truồng đứng đó, mái tóc màu bạc được cột lại sau ót, trên trán mơ hồ có hoa văn như hình xăm.
“Đến chỗ của tôi đi. Mang theo bọn họ nữa.” Giọng anh ta ồm ồm “Anh dùng phong hồn cũng không giữ được lâu đâu. Còn để lâu thêm chút nữa bọn họ sẽ hồn phi phách tán đó.”
Nói rồi liền đi đến cõng Huyền Kỳ, đi về hướng mấy cây măng ở phía sau rừng trúc. Sau đó, Vu Dương cõng Thẩm Thiên Huy còn tôi ôm Diệu Diệu. Đoàn người lẳng lặng đi giữa rừng trúc, đi chừng mười phút thì trước mắt chúng tôi xuất hiện một phần đất trống. Ở giữa khoảng đất có một ngôi nhà bằng đá nho nhỏ, trước cửa có một cái hàng rào bằng trúc vây quanh một cái sân nhỏ, thậm chí còn có cả một cái ao nhỏ và một cây cầu trúc nhỏ bắt qua. Dưới cầu là mấy đóa hoa sen đã nở rộ, có lẽ cũng sắp tàn rồi. Bên hồ cũng có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, phần lớn tôi đều không biết tên. Tất cả, dù là nhà đá hay khoảng sân kia đều khá tinh xảo.
Bạch Hổ đá văng cửa phòng cho chúng tôi đi vào trước, sau đó liền đặt Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nằm trên đất rồi dùng một cái thanh sắt chèn cửa lại.
“Nói đi.” Vu Dương tìm ghế ngồi xuống, trực tiếp nói vào chủ đề.
“Trước hết phải để cho đứa loài người này nói cho tôi biết tại sao đã.” Bạch Hổ khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
Hả? Tôi chả hiểu gì luôn.*
(*Nguyên văn: Không hiểu nổi ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Câu này được dùng để chỉ sự mơ hồ, không hiểu nổi.)
“Đừng có giả ngu!” Bạch Hổ thấy tôi không nói, gầm khẽ: “Cho người ở dưới chân núi giám thị tôi thì thôi đi, sao lại đến đây phong ấn tôi nữa?”
Phong ấn anh ta? Là sao? Tôi lại càng không hiểu, nhìn về phía Vu Dương, hi vọng anh có thể giải thích.
Vẻ mặt Vu Dương cũng nghi ngờ: “Sao lại phong ấn anh hả?”
“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đây!” Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói “Mấy trăm năm qua tôi không lúc nào ngơi nghỉ, dùng sức mạnh bảo vệ thôn trang này, khiến mấy người dưới kia tránh được biết bao lần thiên tai. Vậy mà mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như các anh lại muốn phong ấn tôi lại lần nữa. Sao lại đuổi cùng giết tận như thế? Chỉ bởi vì đối với các anh tôi là ngoại tộc ư?”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải tên nhóc con kia suýt nữa bị đoạt hồn, chắc giờ này đã bày xong Phược Hổ trận, dụ tôi chui vào bẫy chứ gì.”
“Anh nói anh ta hả?’ Vu Dương dùng mũi chân đẩy đẩy Thẩm Thiên Huy.
“Không phải tên đó còn ai vào đây nữa.” Bạch Hổ hừ lạnh “Không ngờ hắn ta lại kém như thế, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, mất nhiều là đằng khác, suýt nữa là tự đưa thân mình góp vào trận luôn rồi.”
Vu Dương bỗng nhiên cười rộ lên.
Đầu tôi vẫn đầy nghi vấn mà Bạch Hổ lại cứ tưởng là Vu Dương đang chê cười mình, nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm nổi cả gân xanh.
“Đừng tưởng tôi sợ anh!” Vừa nói, quả đấm lớn như miệng chén của anh ta lại vung thẳng về phía Vu Dương.
Vu Dương không hề hoang mang đưa tay lên, bắt lấy quả đấm kia và đẩy nhẹ, chỉ thấy mặt Bạch Hổ lập tức nghẹn đỏ, trượt một bước dài về phía sau.
“Tôi biết anh cũng chẳng sợ tôi.” Vu Dương cười bất đắc dĩ “Tôi cũng chẳng cần anh sợ tôi. Tôi chỉ muốn anh tỉnh táo lại, nhìn cho kĩ, cái tên này có khả năng phong ấn anh hay không.”
Bạch Hổ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá Thẩm Thiên Huy từ trên xuống dưới, mãi một lúc sau mới nghe anh ta “Ủa” một tiếng.
“Sao hả?” Vu Dương hỏi.
Bạch Hổ lại đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Nhưng… chuyện đó….”
“Được rồi.” Vu Dương duỗi tay vỗ vỗ vai anh ta “Giờ anh đã có thể cho tôi biết tại sao anh nghĩ chúng tôi tới để làm khó anh chưa? Hơn nữa, kẻ điều khiển thôn dân đến giết tôi cũng là anh đúng không?”
Bạch Hổ xoa xoa bàn tay lớn như cái quạt bồ, nghẹn nửa ngày mới gật gật đầu.
“Có lẽ là khoảng một tháng trước.” Anh ta nói “Hề Nang kia chạy đến nói, muốn hợp tác với tôi. Cái thứ thối nát đó, từ trước đến nay tôi đều không ưa, vốn muốn đuổi nó đi, mấy việc mua bán này có thể sẽ ảnh hưởng đến tự do của tôi. Anh biết đó, kẻ từng bị phong ấn như tôi không sợ gì bằng mất đi tự do.”
“Nó nói thì anh sẽ tin à?” Vu Dương liếc anh ta.
Bạch Hổ ngượng ngùng cười một tiếng; “Dĩ nhiên nếu chỉ mình nó thì tôi sẽ không tin, nhưng sau đó nó còn dẫn theo một người.”
Tôi và Vu Dương nhìn nhau, đều cảm thấy người này chính là mấu chốt.
“Ai?” Vu Dương hỏi.
Lúc anh ta đang định trả lời chợt nghe Thẩm Thiên Huy rên rỉ, đôi mắt của Huyền Kỳ cũng bắt đầu động đậy.
“Anh thu lại phong hồn đi, bọn họ không sao.” Bạch Hổ thấy bọn họ như thế vội vàng nói, rồi đi ra ngoài của “Tôi đi lấy nước cho mấy người.”
“Có nhân cơ hội bỏ chạy không?” Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hơi lo lắng.
Vu Dương liếc về phía cửa, rồi lại chuyển sang nhìn Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, thu hồi hai ngọn lửa nhỏ: “Tên đó không có lá gan này đâu.”
Quả nhiên, không lâu sau, Bạch Hổ lại bưng hai chén nước đi vào.
Vu Dương đưa tay chấm chút nước trong chén, sau đó búng lên trán hai người kia, một lúc sau, bọn họ tỉnh lại.
Huyền Kỳ ngồi dậy, lưng mỏi nhừ, ngáp một cái rồi nói: “Sao mình lại ngủ nhỉ?”
Sau đó lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, quay đầu nhìn mọi nơi rồi hỏi tôi: “Đây là đâu?”
“A, Xảo Tượng, đã lâu không gặp.” Thẩm Thiên Huy đứng dậy, thấy Bạch Hổ đứng cạnh cửa liền vội chào hỏi.
“Anh chính là Xảo Tượng trong truyền thuyết à? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Huyền Kỳ cũng đứng lên học phim võ hiệp ôm quyền nói.
“Không dám không dám.” Bạch Hổ đáp lễ, len lén liếc khóe mắt nhìn phản ứng của Vu Dương.
“Sao chúng ta lại ở đây?” Thẩm Thiên Huy ôm trán hỏi: “Tôi nhớ ban nãy chúng ta vẫn còn đang ở trong trận kia, bỗng nhiên có một loại sức mạnh lan ra, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ.”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, may mà lúc ấy Vu Dương và Diệu Diệu đánh thức tôi.”
Vu Dương không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của Thẩm Thiên Huy, quay đầu hỏi Bạch Hổ kẻ đi cùng Hề Nang rốt cuộc là ai.
“Sứ giả của Lang tộc.” Bạch Hổ nói xong còn hơi tỏ vẻ đắc ý “Thật đó, vô cùng thật, là sứ giả do Lang tộc phái đến, nhúm lông đuôi đen nhánh của Lang vương kia cũng là thật.”
Bốn người chúng tôi nhìn nhau — Xuất hiện rồi, người Lang tộc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Sau đó vị Sứ giả kia nói, một tháng nữa, đời sau của người kia sẽ lại đến đây, phong ấn tôi.” Nói rồi, còn trừng mắt với tôi một cái.
“Kẻ đó trông thế nào?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Bạch Hổ tiếc nuối đáp: “Không thấy. Kẻ đó mặc áo choàng đen, che rất kín, vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi, tay cũng đeo bao tay, nói chung không lộ ra chút gì.”
“Giọng nói thì sao?” Thẩm Thiên Huy vô cùng hi vọng sẽ có thể tìm được chút đầu mối.
Bạch Hổ lại lắc đầu: “Nghe không hiểu nữa, không biết là già hay trẻ, là nam hay nữ nữa. Hơn nữa, trên người kẻ đó còn mang theo túi thơm rất nồng, cứ như sợ tôi ngửi thấy mùi ấy.”
“Vậy anh có thấy kẻ đó lấy ra một tảng đá không?” Thẩm Thiên Huy vẫn không tha, khoa tay múa chân nói: “Tròn, lớn cỡ vầy nè, trong như ngọc, trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng trắng.”
Bạch Hổ vẫn lắc đầu.
Đến lúc này, đầu mối lại bị cắt ngang, sứ giả Lang tộc thần bí kia rốt cuộc có phải kẻ họ đang tìm hay không, không ai xác định được.
Vu Dương thầm nghĩ: “Vậy Hề Nang muốn anh hợp tác chuyện gì?”
Bạch Hổ nghĩ rồi nói: “Ý của nó dường như nói đến bảo vật trên người anh, nói muốn hợp sức với tôi, làm theo như cầu. Tôi nghĩ cũng tốt, một mình tôi chưa chắc có thể đánh thắng. Với cả, tôi chẳng có hứng thú với bảo vật, giữa bọn tôi cũng chẳng có lợi ích xung đột gì.”
“Chuyện bảo vật… cũng là sứ giả Lang tộc nói à?” Vu Dương lại hỏi.
“Đúng.” Bạch Hổ gật đầu “Sứ giả nói, trên người một người tên Thanh Loan có huyết liên gì đó, thần châu gì đó. Đã lâu tôi không màng thế sự, bất kể là thứ gì cũng không quan trọng bằng tự do.”
Vu Dương khẽ hừ: “Đã có bảo vật, chuyện tốt như thế mà Lang tộc lại không đi mà giao cho Hề Nang?” Vu Dương chế giễu nói.
Bạch Hổ ngượng ngùng im lặng, xoa xoa hai bàn tay, càng chà càng mạnh. Tôi nghĩ, anh ta dùng sức như thế mà chà lên cả người, e là mấy tầng da đều bị chà tróc hết mất.
“Vậy cái trận pháp dùng măng để sắp xếp kia là gì?” Tôi nhìn thấy anh ta lúng túng liền nói sang chuyện khác giúp giải vây.
“À, đúng rồi, cái trận kia.” Bạch Hổ nhếch môi cười một tiếng: “Tôi cũng đang định nói cho các người đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.