Chương 37: Chương 4.2: Sự kiện gây thương tích trong nhà ăn.
Cữu Vĩ Huyền Miêu
11/05/2016
Tôi nhìn theo ánh mắt Diệu Diệu, đó là một cái luống hoa trước một
dãy nhà, là một cây dương lá vàng khá thường gặp, cũng tương đối tươi
tốt, cũng không hề có gì lạ thường, huống chi, lúc này đang là ban ngày, dù có oán linh, cũng không dám xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Nhưng ngay khi tôi định quay đầu hỏi cô ấy có phải đã nhìn lầm rồi không thì mấy cành cây bên luống hoa kia bỗng nhiên hơi rung lên, chẳng lẽ lại là quái vật gì đó? Tôi khẩn trương, muốn đi đến nhìn cho rõ.
Tôi vừa nhấc chân, tay áo tôi liền bị kéo lại, tôi quay đầu thì thấy Huyền Kỳ khẽ lắc đầu với tôi.
Tôi chần chờ một lúc, sau đó lại nghĩ, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tôi cầm chặt chủy thủ trong tay.
Cậu thấy tôi như thế thì không cản tôi nữa.
Xung quanh có khá nhiều người lui tới, tôi làm như không có việc gì, nhưng trong lòng lại luôn đề phòng, đi từng bước thật chậm, trong lòng bàn tay cũng đổ cả mồ hôi.
Tôi đến gần luống hoa kia, rướn cổ nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy có gì lạ, tôi đi thêm mấy bước, tay vừa sắp chạm vào cây dương lá vàng kia thì một cái bóng bỗng chui ra.
Tôi hết hồn, nắm chặt chủy thủ, định đâm, nhưng một giây sau, khi tôi nhìn rõ đó là gì, tay tôi liền lập tức đổi hướng, động tác đâm đến chuyển thành động tác sờ sờ gáy mình.
Trước mắt tôi là một sinh viên nữ bình thường, mặc dù trang điểm hơi dày nhưng không phải yêu ma quỷ quái gì. Cô ấy nhìn tôi, cũng giật mình, sau đó trợn mắt liếc tôi một cái, ngửa đầu nói vọng lên lầu.
“Tìm được rồi.” Cô ấy nói.
Tôi quẫn vô cùng, nhanh chóng giấu kĩ chủy thủ rồi chạy về.
“Đây chính là thứ mà em nói đó à?” Tôi trợn mắt nhìn Diệu Diệu, cũng không dám nói lớn tiếng.
“Chuyện này…” Cô ấy hình như cũng không ngờ “Không phải đâu…hồi nãy…quả thật có mà….”
“Đừng có quậy phá nữa, về thôi.” Huyền Kỳ nói.
Diệu Diệu bĩu môi, mắt cũng hơi rưng rưng.
“Đừng khóc.” Tôi thấy mình như đang dỗ dành một đứa bé “Còn khóc nữa bảo Vu Dương đưa em về luôn đó.”
Nước mắt Diệu Diệu lập tức chảy xuống, cô ấy liền vội vàng lấy tay lau đi, sau đó dùng giọng nói còn mang theo tiếng nức nở nói: “Vậy…hai người về sớm một chút nha…”
Tôi gật gật đầu, khi nhìn cô ấy chạy về phía cửa trường, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện.
“Trước hết phải trả lại quần áo cho người ta đã.” Tôi nói.
Diệu Diệu gật mạnh đầu, quay người chạy về phía kí túc xá nữ.
Huyền Kỳ nhìn bóng lưng của cô ấy, “chậc” một tiếng rồi nói: “Sao có cảm giác chị đang bắt nạt cô bé vậy.”
“Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à!” Tôi lườm cậu một cái “Nếu không phải tại em tham ăn, cô bé này còn chưa đến lượt chị bắt nạt đâu.”
Huyền Kỳ rụt cổ, không nói.
Sau đó lại là một tiết học khác, lúc tan lớp cũng đã đến giờ cơm trưa.
Nhà ăn là nơi mà tôi không thích nhất trong trường, cũng không biết người thiết kế nhà ăn lúc đó nghĩ gì, một chỗ rộng như thế, ngoài cửa ra vào, lại kín mít, chỉ có mấy cái cửa sổ nhỏ xíu gắn ở nơi cao thật cao trên vách tường, chủ yếu là để thông gió. Dù trong phòng ăn đèn mở sáng trưng nhưng mỗi khi bước vào, tôi đều cảm thấy lạnh cả người. Vì vậy, dù thức ăn ở đây cũng không tồi nhưng chúng tôi rất ít khi đi đến nhà ăn để ăn. Dù sao chỉ có một bữa cơm trưa, ra mấy tiệm cơm nhỏ ngoài trường ăn cũng không sao.
Chỉ là, xung quanh trường học toàn là mấy gian nhà cũ, mấy tiệm cơm nhỏ bên ngoài phần lớn là mở cạnh mấy vách tường đổ cũ nát, hoặc mở ở chính nhà mình rồi nới rộng thêm hàng rào mà thành. Gần đây, việc chỉnh đốn diện mạo của thành phố vô cùng nghiêm khắc, hầu hết mấy tiệm cơm này đều bị xem là vi phạm kiến trúc chung, có chỗ bị cưỡng chế phá dỡ, có chỗ không, nhưng cũng không còn dám buôn bán nữa, đi một vòng ngoài trường cũng không tìm được một tiệm cơm nào may mắn còn sót lại, tôi bất đắc dĩ, đành phải đến nhà ăn.
Vừa bước vào, tôi liền cảm thấy nhiệt độ trong nhà ăn thấp hơn bên ngoài vài độ, tôi không khỏi hơi run rẩy, cùng Huyền Kỳ đi về phía chỗ bán thức ăn, muốn ăn nhanh rồi đi.
Tôi bưng mâm thức ăn vừa mới ngồi xuống, bên cạnh tôi là một đôi tình nhân, người con trai không hiểu sao lại nhìn chằm chằm tôi, tôi bị ánh mắt xem thường của người con gái nhìn đến không dám ngẩng đầu, sau đó thì Huyền Kỳ phát hiện, cũng bắt đầu đánh giá người con trai kia, có lẽ là đang nghĩ xem có phải người quen không.
Mấy phút sau, người con gái bắt đầu dùng giọng điệu làm người ta nổi da gà gọi người con trai mau ăn cơm, sau đó lấy ra một hộp đựng cơm có in hình mấy nhân vật hoạt hình, gắp thứ gì đó rồi bảo người con trai há mồm. Tôi lén liếc một cái, bên trong là mấy cuộn cơm gói bằng rong biển có màu ánh tím — hay còn được gọi là “sushi”, nhìn chung cũng không tệ.
Người con trai hơi ngượng ngùng, há mồm ăn, sau đó lại dùng tay tự lấy ăn.
Người con gái hẳn là đã xem tôi như một tình địch giả tưởng, thái độ đối với bạn trai vô cùng ân cần, tiếng nói eo éo, câu nào nói ra cũng vô cùng buồn nôn, tôi và Huyền Kỳ ngồi cạnh cứ như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than, nhìn xung quanh, không còn chỗ trống, đành phải tiếp tục nhẫn nhịn, dùng tốc độ nhanh nhất ăn cơm.
Ăn một lúc, tôi cảm giác nhiệt độ bên cạnh hình như hơi giảm một chút, ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ, cậu kín đáo dùng chiếc đũa chỉ xuống bên cạnh.
Người con trai ngồi đối diện tôi hơi dừng động tác lại, ngơ ngác nhìn hộp cơm trước mắt hơi ngẩn người, người con gái gọi mấy tiếng, lại thấy anh ta không phản ứng gì, liền đưa tay đẩy anh ta một cái, thân thể anh ta hơi lảo đảo, vài giây sau mới từ từ ngẩng đầu, ánh mắt ngây ngốc nhìn bạn gái.
Lúc này, giữa hai lông mày của người con trai kia mơ hồ có một tầng khí đen, ánh mắt đảo quanh, tôi thầm nghĩ không ổn, muốn làm gì đó nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy anh ta đột nhiên đứng lên, túm lấy cổ tay bạn gái mình, kéo thật mạnh, sau đó xoay người một cái, tay trái đã bóp lấy cổ người con gái, mà tay phải không biết từ lúc nào đã cầm lấy một chiếc dao nhỏ tinh xảo, vạch lên mặt người con gái.
Một tiếng “Á” chói tai vang lên, dao nhỏ tinh xảo lại vô cùng sắc bén, vạch thành một vết thật dài trên mặt cô ta, máu lập tức tràn ra, theo gương mặt nhỏ lên tay người con trai, trên người anh ta cũng dính không ít. Sau đó, anh ta không chém tiếp một nhát thứ hai mà lại quơ qua quơ lại như đang tìm thêm một vị trí thích hợp khác để ra tay.
Trong nhà ăn ồn ào cả lên, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, mấy sinh viên liên tục chen chúc nhau chạy ra ngoài, có người bị xô đẩy mà ngã ra đất, tình cảnh hỗn loạn đến không thể khống chế.
“Đừng sợ, bình tĩnh lại đi, đi từ từ thôi!” Huyền Kỳ lớn tiếng nói, nhưng giọng nói đã bị chìm hẳn trong tiếng ồn ào xung quanh.
Làm sao đây? Ánh mắt tôi nhìn xung quanh, chợt thấy một cái thùng inox lớn —- súp trong nhà ăn là miễn phí, thùng súp đặt ở bên cạnh chỗ mua thức ăn, ai muốn ăn thì tự múc.
Tôi chạy đến nhìn, thùng đã trống không, lập tức tôi liền cấm lấy cái muôi lớn, gõ mạnh lên thành thùng.
Có rất nhiều người nghe thấy âm thanh nhưng cũng chỉ quay đầu lại nhìn nhìn tôi một cái, tình cảnh vẫn hỗn loạn như cũ.
Tôi nghĩ, một là không làm, hai là làm đến nơi đến chốn, tôi đứng lên bàn, giơ cái thùng lên cao, dùng hết sức ném cái thùng inox lên đất.
Một tiếng “xoảng” lớn vang lên, cả đám người lập tức yên lặng.
“Đi từ từ thôi!” Tôi quát “Đừng có đẩy tới đẩy lui, đàn ông nhường cho phụ nữ đi trước!”
Mấy cậu ấm cô chiêu này ngày thường không sợ trời không sợ đất, lại đột nhiên bị tình cảnh máu tanh như thế làm cho u mê, thấy tôi đứng trên bàn cao, rất ra dáng một vị lãnh đạo liền lập tức biết điều một chút, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Huyền Kỳ đi đỡ mấy người bị đẩy ngã lên, nhìn thử, chỉ thấy bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại.
“Cậu, báo cảnh sát nhanh đi.” Tôi từ trên cao nhìn xuống, dùng muôi lớn chỉ vào một nam sinh còn chưa kịp ra ngoài nói.
Mà người con gái bị rạch mặt kia, vì đau và sợ đã ngất đi rồi, người con trai cũng nhân lúc này, kéo bạn gái đến ngồi xuống bên góc tường, cây dao tinh xảo trong tay đặt ngang mắt cô gái, sững sờ nhìn mặt đất, tay hơi khẽ run.
Người trong nhà ăn đã đi gần hết, có hai nam sinh vóc dáng cao to còn lưu lại, nhỏ giọng hỏi Huyền Kỳ, bảo họ trong đội Judo, có thể giúp hết lòng.
Tôi không cản họ, chỉ khẩn trương nhìn người con trai kia — trên người anh ta có một cái cái bóng trong suốt bám vào, tóc dài đến hông được uốn cong, dáng người gầy gò.
Có lẽ là cảm giác được tôi đang nhìn nó, cái bóng kia bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đó là gương mặt của một cô bé, cũng không xinh đẹp nhưng lại sáng sủa, dưới khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
“Cô muốn gì?” Tôi hỏi — một vong linh bình thường sẽ không khiến tôi cảm thấy sợ.
Hai nam sinh còn ở lại cảm thấy rất kì quái, lặng lẽ hỏi Huyền Kỳ, tôi có phải cảnh sát không, từng học về đàm phán phải không.
Cái bóng kia không để ý đến tôi, quay đầu ác độc nhìn nữ sinh đã ngất xỉu kia.
Tôi nhảy xuống bàn, từ từ đi đến nói: “Có tâm nguyện gì chưa dứt không?”
“Đừng đến đây!” Nó thấy tôi đi qua, lập tức cầm dao kề sát da mặt cô gái kia, ngay bên mắt cô gái kia lại có thêm một vết máu.
“Nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp cô.” Tôi chỉ đành dừng bước.
Nó hừ lạnh: “Cô cho rằng cô là ai? Giúp tôi? Thật buồn cười! Đừng tưởng là cô có thể thấy tôi thì không gì không làm được đấy!”
“Tôi cũng đâu có nghĩ vậy.” Tôi nói “Nhưng bây giờ cô làm vậy, cô có tốt hơn được đâu? Chỉ tăng thêm nghiệp chướng thôi.”
Nó cười khẩy lạnh lùng: “Nghiệp chướng? Nghiệp chướng! Nghiệp chướng của tôi cũng chẳng dừng ở đây!”
Dừng một chút, nó lại nói: “Tôi muốn một khuôn mặt xinh đẹp, đây là tâm nguyện chưa dứt của tôi, cô có thể thay tôi làm được à?”
Tôi sửng sốt, quả thật, tâm nguyện này khó mà thực hiện được rồi.
“Cô có thể làm thay tôi à?” Nó lớn tiếng hơn, lại hỏi một lần nữa.
Đang định mở miệng, bên ngoài chợt truyền đến còi xe cảnh sát, tiếng xe càng lúc càng lớn, sau mấy tiếng thắng xe chói tai, một nhóm người rầm rập chạy vào.
“Mấy người kia, nhanh ra ngoài đi!” Có người chạy đến, đuổi chúng tôi ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà ăn, lập tức có mấy người vây quanh, ồn ào hỏi chúng tôi này nọ, có bị thương không….trước mắt không ngừng bị loá bởi mấy ánh sáng trắng khiến tôi không thể mở mắt.
“Bạn ơi, xin hỏi tình huống bên trong thế nào?” Một vật đen ngòm như mực chợt đưa đến trước mặt tôi.
Tôi định thần lại, hóa ra ngoài xe cảnh sát, xe cứu thương còn có rất nhiều xe tin tức, mấy nhà báo vây quanh chúng tôi, mấy cái micro đều được rối rít đưa đến, họ hỏi liên tiếp khiến cho đầu óc chúng tôi đều choáng váng cả lên.
Tôi cảm thấy tạm thời không thể thoát ra được, đành phải quay đầu chạy vào trong xe cứu hộ trốn.
“Chúng ta nổi tiếng rồi đấy à?” Vừa ngồi vào xe tôi đã nghe Huyền Kỳ lặng lẽ hỏi một câu.
Nhưng ngay khi tôi định quay đầu hỏi cô ấy có phải đã nhìn lầm rồi không thì mấy cành cây bên luống hoa kia bỗng nhiên hơi rung lên, chẳng lẽ lại là quái vật gì đó? Tôi khẩn trương, muốn đi đến nhìn cho rõ.
Tôi vừa nhấc chân, tay áo tôi liền bị kéo lại, tôi quay đầu thì thấy Huyền Kỳ khẽ lắc đầu với tôi.
Tôi chần chờ một lúc, sau đó lại nghĩ, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tôi cầm chặt chủy thủ trong tay.
Cậu thấy tôi như thế thì không cản tôi nữa.
Xung quanh có khá nhiều người lui tới, tôi làm như không có việc gì, nhưng trong lòng lại luôn đề phòng, đi từng bước thật chậm, trong lòng bàn tay cũng đổ cả mồ hôi.
Tôi đến gần luống hoa kia, rướn cổ nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy có gì lạ, tôi đi thêm mấy bước, tay vừa sắp chạm vào cây dương lá vàng kia thì một cái bóng bỗng chui ra.
Tôi hết hồn, nắm chặt chủy thủ, định đâm, nhưng một giây sau, khi tôi nhìn rõ đó là gì, tay tôi liền lập tức đổi hướng, động tác đâm đến chuyển thành động tác sờ sờ gáy mình.
Trước mắt tôi là một sinh viên nữ bình thường, mặc dù trang điểm hơi dày nhưng không phải yêu ma quỷ quái gì. Cô ấy nhìn tôi, cũng giật mình, sau đó trợn mắt liếc tôi một cái, ngửa đầu nói vọng lên lầu.
“Tìm được rồi.” Cô ấy nói.
Tôi quẫn vô cùng, nhanh chóng giấu kĩ chủy thủ rồi chạy về.
“Đây chính là thứ mà em nói đó à?” Tôi trợn mắt nhìn Diệu Diệu, cũng không dám nói lớn tiếng.
“Chuyện này…” Cô ấy hình như cũng không ngờ “Không phải đâu…hồi nãy…quả thật có mà….”
“Đừng có quậy phá nữa, về thôi.” Huyền Kỳ nói.
Diệu Diệu bĩu môi, mắt cũng hơi rưng rưng.
“Đừng khóc.” Tôi thấy mình như đang dỗ dành một đứa bé “Còn khóc nữa bảo Vu Dương đưa em về luôn đó.”
Nước mắt Diệu Diệu lập tức chảy xuống, cô ấy liền vội vàng lấy tay lau đi, sau đó dùng giọng nói còn mang theo tiếng nức nở nói: “Vậy…hai người về sớm một chút nha…”
Tôi gật gật đầu, khi nhìn cô ấy chạy về phía cửa trường, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện.
“Trước hết phải trả lại quần áo cho người ta đã.” Tôi nói.
Diệu Diệu gật mạnh đầu, quay người chạy về phía kí túc xá nữ.
Huyền Kỳ nhìn bóng lưng của cô ấy, “chậc” một tiếng rồi nói: “Sao có cảm giác chị đang bắt nạt cô bé vậy.”
“Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à!” Tôi lườm cậu một cái “Nếu không phải tại em tham ăn, cô bé này còn chưa đến lượt chị bắt nạt đâu.”
Huyền Kỳ rụt cổ, không nói.
Sau đó lại là một tiết học khác, lúc tan lớp cũng đã đến giờ cơm trưa.
Nhà ăn là nơi mà tôi không thích nhất trong trường, cũng không biết người thiết kế nhà ăn lúc đó nghĩ gì, một chỗ rộng như thế, ngoài cửa ra vào, lại kín mít, chỉ có mấy cái cửa sổ nhỏ xíu gắn ở nơi cao thật cao trên vách tường, chủ yếu là để thông gió. Dù trong phòng ăn đèn mở sáng trưng nhưng mỗi khi bước vào, tôi đều cảm thấy lạnh cả người. Vì vậy, dù thức ăn ở đây cũng không tồi nhưng chúng tôi rất ít khi đi đến nhà ăn để ăn. Dù sao chỉ có một bữa cơm trưa, ra mấy tiệm cơm nhỏ ngoài trường ăn cũng không sao.
Chỉ là, xung quanh trường học toàn là mấy gian nhà cũ, mấy tiệm cơm nhỏ bên ngoài phần lớn là mở cạnh mấy vách tường đổ cũ nát, hoặc mở ở chính nhà mình rồi nới rộng thêm hàng rào mà thành. Gần đây, việc chỉnh đốn diện mạo của thành phố vô cùng nghiêm khắc, hầu hết mấy tiệm cơm này đều bị xem là vi phạm kiến trúc chung, có chỗ bị cưỡng chế phá dỡ, có chỗ không, nhưng cũng không còn dám buôn bán nữa, đi một vòng ngoài trường cũng không tìm được một tiệm cơm nào may mắn còn sót lại, tôi bất đắc dĩ, đành phải đến nhà ăn.
Vừa bước vào, tôi liền cảm thấy nhiệt độ trong nhà ăn thấp hơn bên ngoài vài độ, tôi không khỏi hơi run rẩy, cùng Huyền Kỳ đi về phía chỗ bán thức ăn, muốn ăn nhanh rồi đi.
Tôi bưng mâm thức ăn vừa mới ngồi xuống, bên cạnh tôi là một đôi tình nhân, người con trai không hiểu sao lại nhìn chằm chằm tôi, tôi bị ánh mắt xem thường của người con gái nhìn đến không dám ngẩng đầu, sau đó thì Huyền Kỳ phát hiện, cũng bắt đầu đánh giá người con trai kia, có lẽ là đang nghĩ xem có phải người quen không.
Mấy phút sau, người con gái bắt đầu dùng giọng điệu làm người ta nổi da gà gọi người con trai mau ăn cơm, sau đó lấy ra một hộp đựng cơm có in hình mấy nhân vật hoạt hình, gắp thứ gì đó rồi bảo người con trai há mồm. Tôi lén liếc một cái, bên trong là mấy cuộn cơm gói bằng rong biển có màu ánh tím — hay còn được gọi là “sushi”, nhìn chung cũng không tệ.
Người con trai hơi ngượng ngùng, há mồm ăn, sau đó lại dùng tay tự lấy ăn.
Người con gái hẳn là đã xem tôi như một tình địch giả tưởng, thái độ đối với bạn trai vô cùng ân cần, tiếng nói eo éo, câu nào nói ra cũng vô cùng buồn nôn, tôi và Huyền Kỳ ngồi cạnh cứ như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than, nhìn xung quanh, không còn chỗ trống, đành phải tiếp tục nhẫn nhịn, dùng tốc độ nhanh nhất ăn cơm.
Ăn một lúc, tôi cảm giác nhiệt độ bên cạnh hình như hơi giảm một chút, ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ, cậu kín đáo dùng chiếc đũa chỉ xuống bên cạnh.
Người con trai ngồi đối diện tôi hơi dừng động tác lại, ngơ ngác nhìn hộp cơm trước mắt hơi ngẩn người, người con gái gọi mấy tiếng, lại thấy anh ta không phản ứng gì, liền đưa tay đẩy anh ta một cái, thân thể anh ta hơi lảo đảo, vài giây sau mới từ từ ngẩng đầu, ánh mắt ngây ngốc nhìn bạn gái.
Lúc này, giữa hai lông mày của người con trai kia mơ hồ có một tầng khí đen, ánh mắt đảo quanh, tôi thầm nghĩ không ổn, muốn làm gì đó nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy anh ta đột nhiên đứng lên, túm lấy cổ tay bạn gái mình, kéo thật mạnh, sau đó xoay người một cái, tay trái đã bóp lấy cổ người con gái, mà tay phải không biết từ lúc nào đã cầm lấy một chiếc dao nhỏ tinh xảo, vạch lên mặt người con gái.
Một tiếng “Á” chói tai vang lên, dao nhỏ tinh xảo lại vô cùng sắc bén, vạch thành một vết thật dài trên mặt cô ta, máu lập tức tràn ra, theo gương mặt nhỏ lên tay người con trai, trên người anh ta cũng dính không ít. Sau đó, anh ta không chém tiếp một nhát thứ hai mà lại quơ qua quơ lại như đang tìm thêm một vị trí thích hợp khác để ra tay.
Trong nhà ăn ồn ào cả lên, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, mấy sinh viên liên tục chen chúc nhau chạy ra ngoài, có người bị xô đẩy mà ngã ra đất, tình cảnh hỗn loạn đến không thể khống chế.
“Đừng sợ, bình tĩnh lại đi, đi từ từ thôi!” Huyền Kỳ lớn tiếng nói, nhưng giọng nói đã bị chìm hẳn trong tiếng ồn ào xung quanh.
Làm sao đây? Ánh mắt tôi nhìn xung quanh, chợt thấy một cái thùng inox lớn —- súp trong nhà ăn là miễn phí, thùng súp đặt ở bên cạnh chỗ mua thức ăn, ai muốn ăn thì tự múc.
Tôi chạy đến nhìn, thùng đã trống không, lập tức tôi liền cấm lấy cái muôi lớn, gõ mạnh lên thành thùng.
Có rất nhiều người nghe thấy âm thanh nhưng cũng chỉ quay đầu lại nhìn nhìn tôi một cái, tình cảnh vẫn hỗn loạn như cũ.
Tôi nghĩ, một là không làm, hai là làm đến nơi đến chốn, tôi đứng lên bàn, giơ cái thùng lên cao, dùng hết sức ném cái thùng inox lên đất.
Một tiếng “xoảng” lớn vang lên, cả đám người lập tức yên lặng.
“Đi từ từ thôi!” Tôi quát “Đừng có đẩy tới đẩy lui, đàn ông nhường cho phụ nữ đi trước!”
Mấy cậu ấm cô chiêu này ngày thường không sợ trời không sợ đất, lại đột nhiên bị tình cảnh máu tanh như thế làm cho u mê, thấy tôi đứng trên bàn cao, rất ra dáng một vị lãnh đạo liền lập tức biết điều một chút, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Huyền Kỳ đi đỡ mấy người bị đẩy ngã lên, nhìn thử, chỉ thấy bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại.
“Cậu, báo cảnh sát nhanh đi.” Tôi từ trên cao nhìn xuống, dùng muôi lớn chỉ vào một nam sinh còn chưa kịp ra ngoài nói.
Mà người con gái bị rạch mặt kia, vì đau và sợ đã ngất đi rồi, người con trai cũng nhân lúc này, kéo bạn gái đến ngồi xuống bên góc tường, cây dao tinh xảo trong tay đặt ngang mắt cô gái, sững sờ nhìn mặt đất, tay hơi khẽ run.
Người trong nhà ăn đã đi gần hết, có hai nam sinh vóc dáng cao to còn lưu lại, nhỏ giọng hỏi Huyền Kỳ, bảo họ trong đội Judo, có thể giúp hết lòng.
Tôi không cản họ, chỉ khẩn trương nhìn người con trai kia — trên người anh ta có một cái cái bóng trong suốt bám vào, tóc dài đến hông được uốn cong, dáng người gầy gò.
Có lẽ là cảm giác được tôi đang nhìn nó, cái bóng kia bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đó là gương mặt của một cô bé, cũng không xinh đẹp nhưng lại sáng sủa, dưới khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
“Cô muốn gì?” Tôi hỏi — một vong linh bình thường sẽ không khiến tôi cảm thấy sợ.
Hai nam sinh còn ở lại cảm thấy rất kì quái, lặng lẽ hỏi Huyền Kỳ, tôi có phải cảnh sát không, từng học về đàm phán phải không.
Cái bóng kia không để ý đến tôi, quay đầu ác độc nhìn nữ sinh đã ngất xỉu kia.
Tôi nhảy xuống bàn, từ từ đi đến nói: “Có tâm nguyện gì chưa dứt không?”
“Đừng đến đây!” Nó thấy tôi đi qua, lập tức cầm dao kề sát da mặt cô gái kia, ngay bên mắt cô gái kia lại có thêm một vết máu.
“Nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp cô.” Tôi chỉ đành dừng bước.
Nó hừ lạnh: “Cô cho rằng cô là ai? Giúp tôi? Thật buồn cười! Đừng tưởng là cô có thể thấy tôi thì không gì không làm được đấy!”
“Tôi cũng đâu có nghĩ vậy.” Tôi nói “Nhưng bây giờ cô làm vậy, cô có tốt hơn được đâu? Chỉ tăng thêm nghiệp chướng thôi.”
Nó cười khẩy lạnh lùng: “Nghiệp chướng? Nghiệp chướng! Nghiệp chướng của tôi cũng chẳng dừng ở đây!”
Dừng một chút, nó lại nói: “Tôi muốn một khuôn mặt xinh đẹp, đây là tâm nguyện chưa dứt của tôi, cô có thể thay tôi làm được à?”
Tôi sửng sốt, quả thật, tâm nguyện này khó mà thực hiện được rồi.
“Cô có thể làm thay tôi à?” Nó lớn tiếng hơn, lại hỏi một lần nữa.
Đang định mở miệng, bên ngoài chợt truyền đến còi xe cảnh sát, tiếng xe càng lúc càng lớn, sau mấy tiếng thắng xe chói tai, một nhóm người rầm rập chạy vào.
“Mấy người kia, nhanh ra ngoài đi!” Có người chạy đến, đuổi chúng tôi ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà ăn, lập tức có mấy người vây quanh, ồn ào hỏi chúng tôi này nọ, có bị thương không….trước mắt không ngừng bị loá bởi mấy ánh sáng trắng khiến tôi không thể mở mắt.
“Bạn ơi, xin hỏi tình huống bên trong thế nào?” Một vật đen ngòm như mực chợt đưa đến trước mặt tôi.
Tôi định thần lại, hóa ra ngoài xe cảnh sát, xe cứu thương còn có rất nhiều xe tin tức, mấy nhà báo vây quanh chúng tôi, mấy cái micro đều được rối rít đưa đến, họ hỏi liên tiếp khiến cho đầu óc chúng tôi đều choáng váng cả lên.
Tôi cảm thấy tạm thời không thể thoát ra được, đành phải quay đầu chạy vào trong xe cứu hộ trốn.
“Chúng ta nổi tiếng rồi đấy à?” Vừa ngồi vào xe tôi đã nghe Huyền Kỳ lặng lẽ hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.