Chương 1: Bất Quy (1)
Hạnh Dao Vị Vãn
29/01/2022
Tuyết ngập trời, Lâm Thành, tòa miếu đổ nát.
Ngày đông giá rét khiến người người cảm thấy lạnh lẽo, người trong miếu đều mặc áo choàng rách nát, trên người bao bọc bởi những tấm bao rách nhặt khắp nơi, trên mặt, trên đều toàn tro đất, thần sắc đờ đẫn. Bọn họ đều từ các nước khác nhau trốn đến Lâm Thành để tránh chiến loạn, không nhà để về, cũng chẳng có vật dụng gì tùy thân.
Nhưng trong đám người ấy lại có ngoại lệ.
Một loạt tiếng bước chân từ ngoài miếu truyền tới, ước chừng khoảng mấy chục người, là người hảo tâm đến tặng màn thầu cho những kẻ không nhà để về trong miếu. Những kẻ trong miếu sớm đã đói đến xây xẩm mặt mày, vội vã ra cửa tranh đoạt. Chỉ có duy nhất một người vẫn ngồi yên lặng ở góc tường, mái tóc dài rối tung, xiêm y bạc màu đơn giản, cả người đầy bụi đất đang cúi đầm chăm chú đếm từng con kiến bò qua lại.
Đó là một nữ tử, bộ dáng chật vật, cả khuôn mặt toát ra sự mệt mỏi, chỉ có đôi mắt vẫn mở to, trong đôi mắt trong veo đều là vẻ trấn tĩnh.
Nàng nâng mắt nhìn đám người đang tranh đoạt, hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Đã là người lưu lạc đến miếu này, không ai không cùng đường, không ai không mỏi mệt, không ai không bụng đói cồn cào. Chỉ là mặc đám đông đang tranh đoạt, nàng vẫn ngồi bất động. Ở miếu này một tháng, nàng đã bảy lần tranh lương thực. Mới đầu nàng không tranh được, mỗi lần đều chỉ có thể chấp nhận đói bụng. Sau nàng bắt đầu tranh đoạt những mảnh vụn người khác làm vưỡng vãi trên nền đất. Mãi cho đến một lần trước, rốt cuộc nàng cướp được một chén cháo từ trong đám người, lại bị kẻ khác đánh ngã trên mặt đất. Nàng nhìn những người đó quỳ rạp trên mặt đất như những con quỷ đói, tranh nhau nhét vào miệng chỗ cháo vương cùng bùn, cỏ, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng được giấu kín từ lâu trong lòng không nhịn được lại bùng lên mạnh mẽ.
Trong lúc đoạt cháo, nàng đã bị thương ở chân, bởi vậy bây giờ không có cách nào lại đến tranh đoạt đồ ăn cùng những người đó. Nàng biết có lẽ mình sẽ phải chết đói ở chỗ này. Trong miếu, những người chết vì đói không hiếm, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết bị mang ra ngoài, ở ngoài thành đào một hố đất to, cả tên họ là gì cũng chẳng ai hỏi đến.
Nữ tử nhìn đám người đảo qua trước mặt, trong mắt ánh lên một tia do dự.
Nàng không nên chết, ít nhất không nên chết ở đây, chết lúc này.
Thù lớn chưa báo, kẻ đáng chết còn chưa chết, nàng không thể chết lúc này được.
Nàng cúi thấp đầu, thật cẩn thận lấy ra một bao đồ từ trong tay áo, thật nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút, từng chút mở lớp vải trắng ra, lộ ra một cây trâm tinh xảo. Đó là một cây trâm ngọc, chất lượng cực tốt, được chế tác tinh tế vô cùng, vừa nhìn đã biết là vật có giá trị liên thành. Nàng nhìn chằm chằm cây trâm ngọc thật lâu, sau mới nhắm mắt khẽ cười một tiếng, đem đồ vật gắt gao nắm chặt trong tay.
Dùng thứ này có lẽ còn có thể mang đổi chút đồ ăn. Hiện tại chân nàng bị thương như vậy, chẳng thể đi đâu được, phải dùng thứ này đổi đồ ăn cũng là vạn bất đắc dĩ.
Chỉ là không biết nếu người lúc trước tặng nàng cây trâm này biết được nàng lại mang trâm đi đổi mấy cái màn thầu sẽ có suy nghĩ thế nào đây.
Tóm lại, không phải đau lòng là được.
Một kẻ gầy nhom trở lại ngồi trước mặt nữ tử nọ, vội vã ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao vừa đoạt được từ trên người nam tử trẻ tuổi. Nữ tử xê dịch một chút khỏi vị trí người nọ, đang muốn mở lời đề nghị lấy ngọc trâm đổi lấy màn thầu trong tay hắn lại nghe thấy giọng một người cách đó không xa: “Chư vị, đồ hôm nay đều đã phát hết rồi, Bách Lý Niệm cáo từ”. Người nói chuyện đúng là nam tử từ ngoài đến miếu phát màn thầu. Nhìn hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt, một thân y phục quái dị, tay áo một ngắn một dài trông vô cùng buồn cười. Chỉ là nữ tử kia sau khi nghe thấy tiếng, chợt ngơ ngẩn động tác nhìn theo.
Bách Lý Niệm nói xong câu này, xoay người rời đi, nữ tử vẫn ngẩn ngơ nhìn theo như cũ, dường như không thể tin được.
Đợi đến khi người kêu Bách Lý Niệm sắp ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nàng mới chợt hô: “Bách Lý lão gia xin dừng bước!”
Bách Lý Niệm dừng chân một cái, quay đầu lại khó hiểu nhìn vào trong miếu, tìm một vòng mới dừng tầm mắt trên người một nữ tử.
Nữ tử thấy tình hình như vậy, thu lại câu trâm trong tay, cắn răng dựa vào tường đứng dậy hướng Bách Lý Niệm đi tới. Nàng bước đi rất chậm, đùi phải còn thương tích chưa lành, tuy nhiên mới bước được hai bước, thân thể vốn không ổn nặng nề ngã xuống trên mặt đất. Bách Lý Niệm nhíu mày tiến đến nâng tử tử dậy, chần chờ nói: “Cô nương?”
Nữ tử người còn đang ngã trên mặt đất, nhưng tay lại nắm chặt cánh tay Bách Lý Niệm không muốn buông ra.
“Cô nương biết ta sao?” Bách Lý Niệm thần sắc chăm chú hỏi lại.
Nữ tử ngẩng đầu lên, hai mắt bình tĩnh nhìn Bách Lý Niệm, nàng nói từng chữ: “Cầu Bách Lý lão gia giúp ta tiến vào Bất Quy lâu”. Nàng nói lời này thực khẽ, xung quanh nhiều người những chỉ Bách Lý Niệm nghe rõ ràng.
Bách Lý Niệm biến sắc, nhất thời không phản ứng gì, đến khi nghe nàng nói lại những lời kia một lần nữa, hắn mới nâng nữ tử dậy, chắp tay với nàng nói: “Không biết cô nương tên họ là gì?”
“Tang Dạ”
Tang Dạ, nữ nhi Thượng thư Nghiêu Quốc, thê tử chưa cưới của Đại tướng quân Mạc Kỳ, vốn là người được hưởng thụ cẩm y ngọc thực từ nhỏ, Cận Thành đệ nhất tài nữ, nhưng nửa năm trước, Nghiêu Quốc thương thư bởi vì phạm tội mưu phản khiến cả nhà bị chém đầu, chỉ có một người duy nhất may mắn thoát nạn, người đó chính là Tang Dạ.
Không ai rõ một nữ tử như nàng làm cách nào thoát khỏi tử kiếp, mọi người chỉ biết đại tướng quân Mạc Kỳ đuổi giết nàng suốt nửa năm vẫn chưa bắt được, cũng không ai biết nam đã chạy trốn tới nơi nào. Nhưng hiện tại Bách Lý Niệm đã biết.
Bách Lý Niệm đưa Tang Dạ đến một khách điếm trong Lâm Thành, mời nàng ăn một bữa tử tế, lại thỉnh đại phu đến xem vết thương trên đùi nàng, để nàng tắm gội thay y phục, lúc này mới đến quan sát nàng một lần nữa.
Cận Thành đệ nhất tài nữ, cũng là mĩ nhân hiếm thấy nên sau khi Tang Dạ đổi một thân y phục, Bách Lý Niệm suýt nữa không nhận ra.
“Ngươi thật sự muốn vào Bất Quy lâu?” Bách Lý Niệm nghiêm túc hỏi.
Tang Dạ đáp không chút do dự: “Ta một đường bị Mạc Kỳ đuổi giết tới đây, chính là vì vào được Bất Quy lâu”.
Đã là như thế, Bách Lý Niệm cũng không thể nói được gì nữa.
Bọn họ tiếp tục ở lại Lâm Thành, đến khi chân Tang Dạ tốt lên, có thể tự đi lại được, Bách Lý Niệm rốt cuộc mang theo một Tang Dạ hoàn toàn thay đổi so với ở ngôi miếu lúc trước cùng ra khỏi thành.
Sau khi đi về hướng phía đông Lâm Thành khoảng trăm dặm, hai người tới trước một bức tường cao giữa núi rừng. Tường cao mười trượng, đứng thẳng đứng trong rừng như một bức bình phong, đem phía sau cùng hai người Tang Dạ tách biệt hoàn toàn. Giữa bức tường có một cánh cửa đá nặng nề vô cùng, nếu không có sức lực vạn quân không thể mở ra.
Tang Dạ giương mắt nhìn bức tường cao này, sâu kín hỏi: “Bên trong chính là Bất Quy lâu?”
“Không sai, cô nương muốn vào Bất Quy lâu, không phải chỉ mình ta đáp ứng là được. Ta cần phải vào lâu xin chỉ thị của lâu chủ rồi mới quyết định được” Bách Lý Niệm nói khẽ.
Tang Dạ gật đầu: “Ta chờ ngài tại đây”.
Có một câu này của Tang Dạ, Bách Lý Niệm cười cười, lập tức hướng chỗ cửa đá Bất Quy lâu kia đi đến, vừa đi vừa cao giọng nói: “Lâu chủ, Bách Lý Niệm đã trở lại!”. Theo lời hắn, cánh cửa đá dần mở ra, hắn phất tay áo đi vào, cửa đá vẫn chưa khép lại hẳn. Tang Dạ nhìn Bách Lý Niệm đi từng bước vào cánh cửa ở giữa kia. Phía sau cánh cửa vẫn là cây cối, những sau đám cây cối ấy lại ẩn ẩn có thể thấy được một tòa cao lầu. Lầu có hai tầng, góc mái cao vút, có thạch thú trấn giữ, nhìn vừa trang nghiêm vừa yên bình.
Tang Dạ nhìn lầu các phía xa kia, nàng biết trước mắt chính là mục đích của mình.
Một lát sau, cửa lâu lần thứ hai mở ra, Bách Lý Niệm vội vàng đi tới.
Một đạo thanh âm nam tử truyền từ trong lâu đến: “Bất Quy lâu có thể dung thiên hạ, lại không thể dung người. Tang cô nương có thể tìm tới nơi này, cũng coi như thật sự có tâm, chẳng qua ngươi có biết quy củ ở nơi này?”
“Tang Dạ biết rõ”. Tang Dạ kiên định, “Phàm đã vào lâu, liền xem như cùng ngoại giới phân rõ giới tuyến, từ nay về sau người ngoài không thể khinh ta, nhục ta, phụ ta, giết ta, nhưng ta... cũng không được ra khỏi Bất Quy lâu, bước vào ngoại giới nửa bước”.
Những điều này trong lòng Tang Dạ đều rõ ràng, nhưng nàng cũng biết nàng cần phải vào Bất Quy lâu.
Nhập lâu, là vì một ngày kia rời khỏi, có thể khiến người lúc trước khinh nàng nhục nàng phụ nàng trả giá đắt!
“Ngươi thề”
“Ta thề, cuộc đời này sẽ không rời khỏi Bất Quy lâu một bước, nếu vi phạm, trời tru đất diệt”.
“Nếu đã rõ ràng, vậy mời Tang cô nương vào đây đi”.
Tang Dạ chính là đang chờ đợi câu nói này. Nàng đứng trước cánh cổng lớn ngoài lâu trăm dặm, liếc mắt một cái, nhàn nhạt cười, từng bước đi vào Bất Quy lâu.
Có một số lời thề, cũng không thật sự quan trọng.
Ngày đông giá rét khiến người người cảm thấy lạnh lẽo, người trong miếu đều mặc áo choàng rách nát, trên người bao bọc bởi những tấm bao rách nhặt khắp nơi, trên mặt, trên đều toàn tro đất, thần sắc đờ đẫn. Bọn họ đều từ các nước khác nhau trốn đến Lâm Thành để tránh chiến loạn, không nhà để về, cũng chẳng có vật dụng gì tùy thân.
Nhưng trong đám người ấy lại có ngoại lệ.
Một loạt tiếng bước chân từ ngoài miếu truyền tới, ước chừng khoảng mấy chục người, là người hảo tâm đến tặng màn thầu cho những kẻ không nhà để về trong miếu. Những kẻ trong miếu sớm đã đói đến xây xẩm mặt mày, vội vã ra cửa tranh đoạt. Chỉ có duy nhất một người vẫn ngồi yên lặng ở góc tường, mái tóc dài rối tung, xiêm y bạc màu đơn giản, cả người đầy bụi đất đang cúi đầm chăm chú đếm từng con kiến bò qua lại.
Đó là một nữ tử, bộ dáng chật vật, cả khuôn mặt toát ra sự mệt mỏi, chỉ có đôi mắt vẫn mở to, trong đôi mắt trong veo đều là vẻ trấn tĩnh.
Nàng nâng mắt nhìn đám người đang tranh đoạt, hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Đã là người lưu lạc đến miếu này, không ai không cùng đường, không ai không mỏi mệt, không ai không bụng đói cồn cào. Chỉ là mặc đám đông đang tranh đoạt, nàng vẫn ngồi bất động. Ở miếu này một tháng, nàng đã bảy lần tranh lương thực. Mới đầu nàng không tranh được, mỗi lần đều chỉ có thể chấp nhận đói bụng. Sau nàng bắt đầu tranh đoạt những mảnh vụn người khác làm vưỡng vãi trên nền đất. Mãi cho đến một lần trước, rốt cuộc nàng cướp được một chén cháo từ trong đám người, lại bị kẻ khác đánh ngã trên mặt đất. Nàng nhìn những người đó quỳ rạp trên mặt đất như những con quỷ đói, tranh nhau nhét vào miệng chỗ cháo vương cùng bùn, cỏ, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng được giấu kín từ lâu trong lòng không nhịn được lại bùng lên mạnh mẽ.
Trong lúc đoạt cháo, nàng đã bị thương ở chân, bởi vậy bây giờ không có cách nào lại đến tranh đoạt đồ ăn cùng những người đó. Nàng biết có lẽ mình sẽ phải chết đói ở chỗ này. Trong miếu, những người chết vì đói không hiếm, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết bị mang ra ngoài, ở ngoài thành đào một hố đất to, cả tên họ là gì cũng chẳng ai hỏi đến.
Nữ tử nhìn đám người đảo qua trước mặt, trong mắt ánh lên một tia do dự.
Nàng không nên chết, ít nhất không nên chết ở đây, chết lúc này.
Thù lớn chưa báo, kẻ đáng chết còn chưa chết, nàng không thể chết lúc này được.
Nàng cúi thấp đầu, thật cẩn thận lấy ra một bao đồ từ trong tay áo, thật nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút, từng chút mở lớp vải trắng ra, lộ ra một cây trâm tinh xảo. Đó là một cây trâm ngọc, chất lượng cực tốt, được chế tác tinh tế vô cùng, vừa nhìn đã biết là vật có giá trị liên thành. Nàng nhìn chằm chằm cây trâm ngọc thật lâu, sau mới nhắm mắt khẽ cười một tiếng, đem đồ vật gắt gao nắm chặt trong tay.
Dùng thứ này có lẽ còn có thể mang đổi chút đồ ăn. Hiện tại chân nàng bị thương như vậy, chẳng thể đi đâu được, phải dùng thứ này đổi đồ ăn cũng là vạn bất đắc dĩ.
Chỉ là không biết nếu người lúc trước tặng nàng cây trâm này biết được nàng lại mang trâm đi đổi mấy cái màn thầu sẽ có suy nghĩ thế nào đây.
Tóm lại, không phải đau lòng là được.
Một kẻ gầy nhom trở lại ngồi trước mặt nữ tử nọ, vội vã ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao vừa đoạt được từ trên người nam tử trẻ tuổi. Nữ tử xê dịch một chút khỏi vị trí người nọ, đang muốn mở lời đề nghị lấy ngọc trâm đổi lấy màn thầu trong tay hắn lại nghe thấy giọng một người cách đó không xa: “Chư vị, đồ hôm nay đều đã phát hết rồi, Bách Lý Niệm cáo từ”. Người nói chuyện đúng là nam tử từ ngoài đến miếu phát màn thầu. Nhìn hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt, một thân y phục quái dị, tay áo một ngắn một dài trông vô cùng buồn cười. Chỉ là nữ tử kia sau khi nghe thấy tiếng, chợt ngơ ngẩn động tác nhìn theo.
Bách Lý Niệm nói xong câu này, xoay người rời đi, nữ tử vẫn ngẩn ngơ nhìn theo như cũ, dường như không thể tin được.
Đợi đến khi người kêu Bách Lý Niệm sắp ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nàng mới chợt hô: “Bách Lý lão gia xin dừng bước!”
Bách Lý Niệm dừng chân một cái, quay đầu lại khó hiểu nhìn vào trong miếu, tìm một vòng mới dừng tầm mắt trên người một nữ tử.
Nữ tử thấy tình hình như vậy, thu lại câu trâm trong tay, cắn răng dựa vào tường đứng dậy hướng Bách Lý Niệm đi tới. Nàng bước đi rất chậm, đùi phải còn thương tích chưa lành, tuy nhiên mới bước được hai bước, thân thể vốn không ổn nặng nề ngã xuống trên mặt đất. Bách Lý Niệm nhíu mày tiến đến nâng tử tử dậy, chần chờ nói: “Cô nương?”
Nữ tử người còn đang ngã trên mặt đất, nhưng tay lại nắm chặt cánh tay Bách Lý Niệm không muốn buông ra.
“Cô nương biết ta sao?” Bách Lý Niệm thần sắc chăm chú hỏi lại.
Nữ tử ngẩng đầu lên, hai mắt bình tĩnh nhìn Bách Lý Niệm, nàng nói từng chữ: “Cầu Bách Lý lão gia giúp ta tiến vào Bất Quy lâu”. Nàng nói lời này thực khẽ, xung quanh nhiều người những chỉ Bách Lý Niệm nghe rõ ràng.
Bách Lý Niệm biến sắc, nhất thời không phản ứng gì, đến khi nghe nàng nói lại những lời kia một lần nữa, hắn mới nâng nữ tử dậy, chắp tay với nàng nói: “Không biết cô nương tên họ là gì?”
“Tang Dạ”
Tang Dạ, nữ nhi Thượng thư Nghiêu Quốc, thê tử chưa cưới của Đại tướng quân Mạc Kỳ, vốn là người được hưởng thụ cẩm y ngọc thực từ nhỏ, Cận Thành đệ nhất tài nữ, nhưng nửa năm trước, Nghiêu Quốc thương thư bởi vì phạm tội mưu phản khiến cả nhà bị chém đầu, chỉ có một người duy nhất may mắn thoát nạn, người đó chính là Tang Dạ.
Không ai rõ một nữ tử như nàng làm cách nào thoát khỏi tử kiếp, mọi người chỉ biết đại tướng quân Mạc Kỳ đuổi giết nàng suốt nửa năm vẫn chưa bắt được, cũng không ai biết nam đã chạy trốn tới nơi nào. Nhưng hiện tại Bách Lý Niệm đã biết.
Bách Lý Niệm đưa Tang Dạ đến một khách điếm trong Lâm Thành, mời nàng ăn một bữa tử tế, lại thỉnh đại phu đến xem vết thương trên đùi nàng, để nàng tắm gội thay y phục, lúc này mới đến quan sát nàng một lần nữa.
Cận Thành đệ nhất tài nữ, cũng là mĩ nhân hiếm thấy nên sau khi Tang Dạ đổi một thân y phục, Bách Lý Niệm suýt nữa không nhận ra.
“Ngươi thật sự muốn vào Bất Quy lâu?” Bách Lý Niệm nghiêm túc hỏi.
Tang Dạ đáp không chút do dự: “Ta một đường bị Mạc Kỳ đuổi giết tới đây, chính là vì vào được Bất Quy lâu”.
Đã là như thế, Bách Lý Niệm cũng không thể nói được gì nữa.
Bọn họ tiếp tục ở lại Lâm Thành, đến khi chân Tang Dạ tốt lên, có thể tự đi lại được, Bách Lý Niệm rốt cuộc mang theo một Tang Dạ hoàn toàn thay đổi so với ở ngôi miếu lúc trước cùng ra khỏi thành.
Sau khi đi về hướng phía đông Lâm Thành khoảng trăm dặm, hai người tới trước một bức tường cao giữa núi rừng. Tường cao mười trượng, đứng thẳng đứng trong rừng như một bức bình phong, đem phía sau cùng hai người Tang Dạ tách biệt hoàn toàn. Giữa bức tường có một cánh cửa đá nặng nề vô cùng, nếu không có sức lực vạn quân không thể mở ra.
Tang Dạ giương mắt nhìn bức tường cao này, sâu kín hỏi: “Bên trong chính là Bất Quy lâu?”
“Không sai, cô nương muốn vào Bất Quy lâu, không phải chỉ mình ta đáp ứng là được. Ta cần phải vào lâu xin chỉ thị của lâu chủ rồi mới quyết định được” Bách Lý Niệm nói khẽ.
Tang Dạ gật đầu: “Ta chờ ngài tại đây”.
Có một câu này của Tang Dạ, Bách Lý Niệm cười cười, lập tức hướng chỗ cửa đá Bất Quy lâu kia đi đến, vừa đi vừa cao giọng nói: “Lâu chủ, Bách Lý Niệm đã trở lại!”. Theo lời hắn, cánh cửa đá dần mở ra, hắn phất tay áo đi vào, cửa đá vẫn chưa khép lại hẳn. Tang Dạ nhìn Bách Lý Niệm đi từng bước vào cánh cửa ở giữa kia. Phía sau cánh cửa vẫn là cây cối, những sau đám cây cối ấy lại ẩn ẩn có thể thấy được một tòa cao lầu. Lầu có hai tầng, góc mái cao vút, có thạch thú trấn giữ, nhìn vừa trang nghiêm vừa yên bình.
Tang Dạ nhìn lầu các phía xa kia, nàng biết trước mắt chính là mục đích của mình.
Một lát sau, cửa lâu lần thứ hai mở ra, Bách Lý Niệm vội vàng đi tới.
Một đạo thanh âm nam tử truyền từ trong lâu đến: “Bất Quy lâu có thể dung thiên hạ, lại không thể dung người. Tang cô nương có thể tìm tới nơi này, cũng coi như thật sự có tâm, chẳng qua ngươi có biết quy củ ở nơi này?”
“Tang Dạ biết rõ”. Tang Dạ kiên định, “Phàm đã vào lâu, liền xem như cùng ngoại giới phân rõ giới tuyến, từ nay về sau người ngoài không thể khinh ta, nhục ta, phụ ta, giết ta, nhưng ta... cũng không được ra khỏi Bất Quy lâu, bước vào ngoại giới nửa bước”.
Những điều này trong lòng Tang Dạ đều rõ ràng, nhưng nàng cũng biết nàng cần phải vào Bất Quy lâu.
Nhập lâu, là vì một ngày kia rời khỏi, có thể khiến người lúc trước khinh nàng nhục nàng phụ nàng trả giá đắt!
“Ngươi thề”
“Ta thề, cuộc đời này sẽ không rời khỏi Bất Quy lâu một bước, nếu vi phạm, trời tru đất diệt”.
“Nếu đã rõ ràng, vậy mời Tang cô nương vào đây đi”.
Tang Dạ chính là đang chờ đợi câu nói này. Nàng đứng trước cánh cổng lớn ngoài lâu trăm dặm, liếc mắt một cái, nhàn nhạt cười, từng bước đi vào Bất Quy lâu.
Có một số lời thề, cũng không thật sự quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.