Chương 109: Cậu...cùng Lệ Đình Xuyên tốt rồi?
VMA
17/08/2024
Quý Chỉ Nghiên đang nghe điện thoại giật mình, nghe thấy giọng nói của Tống Vân Nhĩ, trong đầu chỉ cảm thấy
"đoàng" một cái, giống như bị người ta đánh vào đầu, có cảm giác không nói nên lời.
Xấu hổ, không cam lòng, ủ rũ, tức giận.
Tống Vân Nhĩ, sao cô lại trả lời cuộc gọi của tôi cho Đình Xuyên!
"Vân Nhĩ?" Quý Chỉ Nghiên rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không để cơn tức giận bùng phát.
"U." Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Cậu .. cùng Lệ Đình Xuyên tốt rồi?" Quý Chỉ Nghiên ngập ngừng thăm dò hỏi.
Một tay cầm điện thoại, tay kia mạnh mẽ véo lấy bắp đùi của mình, một loại oán giận cơ hồ muốn đem thịt trên đùi mình ngắt xuống.
Tống Vân Nhĩ không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không muốn trả lời, "Lệ Đình Xuyên không có ở đây, quên không cầm theo điện thoại. Nếu như cậu có việc gấp tìm anh ấy...".
"Không, không có!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng phủ nhận, sau đó hốt hoảng giải thích, "Vân Nhĩ, cậu đừng hiểu lầm.
Tôi không có ý muốn cướp Lệ Đình Xuyên với cậu. Tôi cũng không nghĩ đến cậu ở nhà Đình Xuyên. Vân Nhĩ, tôi ...
tôi chỉ là sợ quá. Tôi sợ Thạch Đậu có chuyện gì xảy ra, tôi có chút bất lực."
Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ yếu ớt, lại mang theo vài phần vô tội ủy khuất, giống như Tống Vân Nhĩ đã trách cứ cô ấy vậy.
"Vân Nhĩ, mấy năm nay tôi quen ỷ lại vào Đình Xuyên. Quen có chuyện gì sẽ tìm anh, gọi điện thoại cho anh. Tôi cũng không phải có ý khoe khoang với cậu đâu, Vân Nhĩ, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm!"
Giọng điệu của Quý Chỉ Nghiên nghe có vẻ rất khẩn trương, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại có một cảm giác càng giải thích càng khiến Tổng Vân Nhĩ hiểu lầm sâu sắc.
"Vân Nhĩ, cậu có thể ở bên Đình Xuyên một lần nữa, có thể hòa hợp, tôi thật sự cảm thấy vui mừng cho hai người!" Quý Chỉ Nghiên nói với giọng đầy vui mừng "Cậu ... yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng tìm Đình Xuyên càng ít càng tốt. Nhưng mà, Vân Nhĩ, cậu có thể cho tôi một chút thời gian để tôi từ từ thích ứng được không? Dù sao tôi cũng đã quen rồi. Hơn nữa, Đình Xuyên cũng nói, tôi có thể gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào. Dù là lúc nào, nơi nào anh đều sẽ trả lời điện thoại của tôi trước. Vân Nhĩ, tôi và Đình Xuyên, 5 năm nay..."
"Thạch Đậu thế nào rồi?" Tống Vân Nhĩ ngắt lời cô, lạnh nhạt hỏi.
Cô rất không muốn nghe Quý Chỉ Nghiên nói tiếp.
Nói cô ấy cùng Lệ Đình Xuyên 5 năm qua đã như thế nào, Lệ Đình Xuyên đã đối xử tốt với cô ấy thế nào.
Dù là lúc nào, nơi nào anh đều sẽ trả lời điện thoại của Quý Chỉ Nghiên trước.
Lệ Đình Xuyên, anh có nhớ đầy là lời hứa của anh với em không.
Vậy mà giờ, anh lại đem cùng một lời hứa cho người phụ nữ khác.
Cho nên, Quý Chỉ Nghiên đối với anh quan trọng hơn em, phải không?
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy đau lòng và khó chịu, cảm giác như bị cục bông chặn lại khiến cô có chút khó thở.
Lệ Đình Xuyên, lời hứa lúc đầu của anh với em và sự cưng chiều của anh đối với em, bây giờ tất cả đều dành cho
Quý Chỉ Nghiên, phải không>
"Không sao cả." Quý Chỉ Nghiên nhẹ nhàng nói, "Không có chuyển biến xấu, may mà Bảo Đạt ở đây. Vân Nhĩ, cậu có biết không? Bảo Đạt và Đình Xuyên là anh em tốt. Là kiểu anh em có thể không tiếc mạng sống, chỉ cần Đình Xuyên có lời, Bảo Đạt có thể không chút do dự lên núi đao xuống vạc dầu. Vân Nhĩ, Bảo Đạt ... không biết mối quan hệ của cậu và Đình Xuyên 5 năm trước, cũng ... không biết cậu đã rời bỏ Đình Xuyên."
Tống Vân Nhĩ nghe Quý Chỉ Nghiên nói, trong lòng có chút tê dại.
Cô ta muốn diễn đạt điều gì?
Là muốn nói với cô, Bảo Đạt và Lệ Đình Xuyên có quan hệ tốt như vậy, nhưng 5 năm trước Lệ Đình Xuyên lại không dẫn cô đi gặp Bảo Đạt.
Vì vậy, cô đối với Lệ Đình Xuyên không quan trọng như vậy.
Chí ít thì ngay cả anh em sinh tử chi giao cũng không biết đến sự tồn tại của cô
Còn nữa, cô ấy đã làm tổn thương Lệ Đình Xuyên sâu sắc như vậy, Bảo Đạt là anh em sinh tử của Lệ Đình Xuyên, khi biết cô ấy đã từng tổn thương Lệ Đình Xuyên như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô, đúng không?
"Ừm, tôi biết rồi. Cảm ơn ý tốt đã nhắc nhở của cậu." Tống Vân Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng nói, giọng điệu không chút thăng trầm.
"Vân Nhĩ, đừng hiểu lầm tôi, tôi thật sự không có ý gì khác." Quý Chỉ Nghiên lại vội vàng giải thích, "Tôi... chỉ là không muốn cậu và Bảo Đạt có mâu thuẫn gì. Như vậy, chỉ có thể khiến Đình Xuyên kẹp ở giữa rất khó xử. Vân Nhĩ, nếu cậu thực sự quan tâm đến Đình Xuyên, đừng nói với Bảo Đạt về mối quan hệ trước đây của cậu với Đình Xuyên."
"Được, tôi biết rồi." Tống Vân Nhĩ vẫn lạnh lùng đáp, "Còn gì nữa không?
Quý Chỉ Nghiên lại sửng sốt, nhíu mày, "Vân Nhĩ, chúng ta ... vẫn là bạn đúng không? Tôi ... Tôi không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Vân Nhĩ, tôi chỉ hy vọng Đình Xuyên tốt, không có ý gì khác. Cậu tuyệt đối không được hiểu lầm, cũng không cần xa cách với tôi, được chứ?"
"Ừ." Tống Vân Nhĩ hờ hững đáp, "Vậy nếu không còn còn chuyện gì khác, tôi tắt máy trước."
"Vân Nhĩ!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng gọi cô lại.
"Còn chuyện gì nữa?"
"Cảm ơn cậu đã quan tâm đến Thạch Đậu." Quý Chỉ Nghiên chân thành nói, sau đó khẽ thở dài một hơi, chuyển sang giọng điệu vô cùng bất lực lại khó xử, "Có lẽ Thạch Đậu bị tôi và Đình Xuyên làm hư, tính tình cũng không được tốt. Nếu Thạch Đậu có chỗ nào bất kính với cậu thì cũng đừng chấp nhặt với con bé. Con bé chỉ là ... quá quan tâm lo lắng cho Đình Xuyên, dù sao thì Đình Xuyên cũng coi con bé như con gái ruột của mình, con bé chỉ là không muốn có người khác đến tranh Đình Xuyên với con bé mà thôi."
Lời này đã nói rất rõ ràng, nghĩa chính là: Tống Vân Nhĩ, con gái của tôi không muốn cô tới gần Lệ Đình Xuyên như vậy.
"Sẽ không." Tống Vân Nhĩ vẫn dáng vẻ không nóng không lạnh.
"Vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa, cũng không còn chuyện gì khác. Nếu Đình Xuyên trở về, cậu không cần phải nói cho anh ấy biết, tôi đã gọi điện cho anh ấy. Coi như là trò chuyện tâm tình giữa chúng ta. Trò chuyện với cậu như vậy, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn nhiều rồi. không còn sợ hãi nữa. Cảm ơn cậu, Vân Nhĩ!"
Giọng điệu của Quý Chỉ Nghiên rất chân thành và dễ nghe, chính là âm lượng và giọng điệu khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi tắt máy, Tống Vân Nhĩ ném điện thoại di động của Lệ Đình Xuyên sang một bên.
Đình Xuyên, Đình Xuyên, Đình Xuyên!
Cô đối với Lệ Đình Xuyên tốt như vậy thì cứ dứt khoát đưa anh ấy đi! Không cần phải chứng minh hết lần này đến lần khác trước mặt tôi, nhắc đi nhắc lại mình đã đánh đổi những gì cho Lệ Đình Xuyên?
Chỉ có cô đối với Lệ Đình Xuyên có sự đánh đổi sao?
Tôi chắc không có sao!
Quý Chỉ Nghiên, cô đừng chọc giận tôi!
Nếu không, tôi sẽ nói cho Lệ Đình Xuyên biết tất cả sự thật của 5 năm trước, cô xem anh ấy chọn cô hay chọn tôi!
Quý Chỉ Nghiên tắt máy, tức giận ném điện thoại đi.
Khi Lôi Lệ Như đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Chỉ Nghiên tức giận như vậy, trong mắt cũng hiện lên một tia hung ác, "Sao vậy, tiện nhân Tống Vân Nhĩ còn chiếm lấy Lệ Đình Xuyên không buông sao?"
"đoàng" một cái, giống như bị người ta đánh vào đầu, có cảm giác không nói nên lời.
Xấu hổ, không cam lòng, ủ rũ, tức giận.
Tống Vân Nhĩ, sao cô lại trả lời cuộc gọi của tôi cho Đình Xuyên!
"Vân Nhĩ?" Quý Chỉ Nghiên rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không để cơn tức giận bùng phát.
"U." Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Cậu .. cùng Lệ Đình Xuyên tốt rồi?" Quý Chỉ Nghiên ngập ngừng thăm dò hỏi.
Một tay cầm điện thoại, tay kia mạnh mẽ véo lấy bắp đùi của mình, một loại oán giận cơ hồ muốn đem thịt trên đùi mình ngắt xuống.
Tống Vân Nhĩ không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không muốn trả lời, "Lệ Đình Xuyên không có ở đây, quên không cầm theo điện thoại. Nếu như cậu có việc gấp tìm anh ấy...".
"Không, không có!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng phủ nhận, sau đó hốt hoảng giải thích, "Vân Nhĩ, cậu đừng hiểu lầm.
Tôi không có ý muốn cướp Lệ Đình Xuyên với cậu. Tôi cũng không nghĩ đến cậu ở nhà Đình Xuyên. Vân Nhĩ, tôi ...
tôi chỉ là sợ quá. Tôi sợ Thạch Đậu có chuyện gì xảy ra, tôi có chút bất lực."
Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ yếu ớt, lại mang theo vài phần vô tội ủy khuất, giống như Tống Vân Nhĩ đã trách cứ cô ấy vậy.
"Vân Nhĩ, mấy năm nay tôi quen ỷ lại vào Đình Xuyên. Quen có chuyện gì sẽ tìm anh, gọi điện thoại cho anh. Tôi cũng không phải có ý khoe khoang với cậu đâu, Vân Nhĩ, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm!"
Giọng điệu của Quý Chỉ Nghiên nghe có vẻ rất khẩn trương, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại có một cảm giác càng giải thích càng khiến Tổng Vân Nhĩ hiểu lầm sâu sắc.
"Vân Nhĩ, cậu có thể ở bên Đình Xuyên một lần nữa, có thể hòa hợp, tôi thật sự cảm thấy vui mừng cho hai người!" Quý Chỉ Nghiên nói với giọng đầy vui mừng "Cậu ... yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng tìm Đình Xuyên càng ít càng tốt. Nhưng mà, Vân Nhĩ, cậu có thể cho tôi một chút thời gian để tôi từ từ thích ứng được không? Dù sao tôi cũng đã quen rồi. Hơn nữa, Đình Xuyên cũng nói, tôi có thể gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào. Dù là lúc nào, nơi nào anh đều sẽ trả lời điện thoại của tôi trước. Vân Nhĩ, tôi và Đình Xuyên, 5 năm nay..."
"Thạch Đậu thế nào rồi?" Tống Vân Nhĩ ngắt lời cô, lạnh nhạt hỏi.
Cô rất không muốn nghe Quý Chỉ Nghiên nói tiếp.
Nói cô ấy cùng Lệ Đình Xuyên 5 năm qua đã như thế nào, Lệ Đình Xuyên đã đối xử tốt với cô ấy thế nào.
Dù là lúc nào, nơi nào anh đều sẽ trả lời điện thoại của Quý Chỉ Nghiên trước.
Lệ Đình Xuyên, anh có nhớ đầy là lời hứa của anh với em không.
Vậy mà giờ, anh lại đem cùng một lời hứa cho người phụ nữ khác.
Cho nên, Quý Chỉ Nghiên đối với anh quan trọng hơn em, phải không?
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy đau lòng và khó chịu, cảm giác như bị cục bông chặn lại khiến cô có chút khó thở.
Lệ Đình Xuyên, lời hứa lúc đầu của anh với em và sự cưng chiều của anh đối với em, bây giờ tất cả đều dành cho
Quý Chỉ Nghiên, phải không>
"Không sao cả." Quý Chỉ Nghiên nhẹ nhàng nói, "Không có chuyển biến xấu, may mà Bảo Đạt ở đây. Vân Nhĩ, cậu có biết không? Bảo Đạt và Đình Xuyên là anh em tốt. Là kiểu anh em có thể không tiếc mạng sống, chỉ cần Đình Xuyên có lời, Bảo Đạt có thể không chút do dự lên núi đao xuống vạc dầu. Vân Nhĩ, Bảo Đạt ... không biết mối quan hệ của cậu và Đình Xuyên 5 năm trước, cũng ... không biết cậu đã rời bỏ Đình Xuyên."
Tống Vân Nhĩ nghe Quý Chỉ Nghiên nói, trong lòng có chút tê dại.
Cô ta muốn diễn đạt điều gì?
Là muốn nói với cô, Bảo Đạt và Lệ Đình Xuyên có quan hệ tốt như vậy, nhưng 5 năm trước Lệ Đình Xuyên lại không dẫn cô đi gặp Bảo Đạt.
Vì vậy, cô đối với Lệ Đình Xuyên không quan trọng như vậy.
Chí ít thì ngay cả anh em sinh tử chi giao cũng không biết đến sự tồn tại của cô
Còn nữa, cô ấy đã làm tổn thương Lệ Đình Xuyên sâu sắc như vậy, Bảo Đạt là anh em sinh tử của Lệ Đình Xuyên, khi biết cô ấy đã từng tổn thương Lệ Đình Xuyên như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô, đúng không?
"Ừm, tôi biết rồi. Cảm ơn ý tốt đã nhắc nhở của cậu." Tống Vân Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng nói, giọng điệu không chút thăng trầm.
"Vân Nhĩ, đừng hiểu lầm tôi, tôi thật sự không có ý gì khác." Quý Chỉ Nghiên lại vội vàng giải thích, "Tôi... chỉ là không muốn cậu và Bảo Đạt có mâu thuẫn gì. Như vậy, chỉ có thể khiến Đình Xuyên kẹp ở giữa rất khó xử. Vân Nhĩ, nếu cậu thực sự quan tâm đến Đình Xuyên, đừng nói với Bảo Đạt về mối quan hệ trước đây của cậu với Đình Xuyên."
"Được, tôi biết rồi." Tống Vân Nhĩ vẫn lạnh lùng đáp, "Còn gì nữa không?
Quý Chỉ Nghiên lại sửng sốt, nhíu mày, "Vân Nhĩ, chúng ta ... vẫn là bạn đúng không? Tôi ... Tôi không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Vân Nhĩ, tôi chỉ hy vọng Đình Xuyên tốt, không có ý gì khác. Cậu tuyệt đối không được hiểu lầm, cũng không cần xa cách với tôi, được chứ?"
"Ừ." Tống Vân Nhĩ hờ hững đáp, "Vậy nếu không còn còn chuyện gì khác, tôi tắt máy trước."
"Vân Nhĩ!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng gọi cô lại.
"Còn chuyện gì nữa?"
"Cảm ơn cậu đã quan tâm đến Thạch Đậu." Quý Chỉ Nghiên chân thành nói, sau đó khẽ thở dài một hơi, chuyển sang giọng điệu vô cùng bất lực lại khó xử, "Có lẽ Thạch Đậu bị tôi và Đình Xuyên làm hư, tính tình cũng không được tốt. Nếu Thạch Đậu có chỗ nào bất kính với cậu thì cũng đừng chấp nhặt với con bé. Con bé chỉ là ... quá quan tâm lo lắng cho Đình Xuyên, dù sao thì Đình Xuyên cũng coi con bé như con gái ruột của mình, con bé chỉ là không muốn có người khác đến tranh Đình Xuyên với con bé mà thôi."
Lời này đã nói rất rõ ràng, nghĩa chính là: Tống Vân Nhĩ, con gái của tôi không muốn cô tới gần Lệ Đình Xuyên như vậy.
"Sẽ không." Tống Vân Nhĩ vẫn dáng vẻ không nóng không lạnh.
"Vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa, cũng không còn chuyện gì khác. Nếu Đình Xuyên trở về, cậu không cần phải nói cho anh ấy biết, tôi đã gọi điện cho anh ấy. Coi như là trò chuyện tâm tình giữa chúng ta. Trò chuyện với cậu như vậy, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn nhiều rồi. không còn sợ hãi nữa. Cảm ơn cậu, Vân Nhĩ!"
Giọng điệu của Quý Chỉ Nghiên rất chân thành và dễ nghe, chính là âm lượng và giọng điệu khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi tắt máy, Tống Vân Nhĩ ném điện thoại di động của Lệ Đình Xuyên sang một bên.
Đình Xuyên, Đình Xuyên, Đình Xuyên!
Cô đối với Lệ Đình Xuyên tốt như vậy thì cứ dứt khoát đưa anh ấy đi! Không cần phải chứng minh hết lần này đến lần khác trước mặt tôi, nhắc đi nhắc lại mình đã đánh đổi những gì cho Lệ Đình Xuyên?
Chỉ có cô đối với Lệ Đình Xuyên có sự đánh đổi sao?
Tôi chắc không có sao!
Quý Chỉ Nghiên, cô đừng chọc giận tôi!
Nếu không, tôi sẽ nói cho Lệ Đình Xuyên biết tất cả sự thật của 5 năm trước, cô xem anh ấy chọn cô hay chọn tôi!
Quý Chỉ Nghiên tắt máy, tức giận ném điện thoại đi.
Khi Lôi Lệ Như đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Chỉ Nghiên tức giận như vậy, trong mắt cũng hiện lên một tia hung ác, "Sao vậy, tiện nhân Tống Vân Nhĩ còn chiếm lấy Lệ Đình Xuyên không buông sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.