Chương 27: Không thích Lệ Đình Xuyên!
VMA
16/08/2024
Tống Vân Nhĩ trợn to hai mắt không chớp có chút không thể tin nhìn Tiểu Thạch Đậu: "Con nói .. Lệ Đình Xuyên không ... không phải ba con ư?"
Giọng cô hơi run, có vẻ kích động, nhưng cũng căng thẳng.
Tống Vân Nhĩ cảm thấy, cô nhất định đã nghe nhầm.
Lệ Đình Xuyên làm sao có thể không phải là ba của Tiểu Thạch Đậu, rõ ràng anh đối với Tiểu Thạch Đậu tốt như vậy. Tình cảm đó rõ ràng là tình yêu của một người cha dành cho con gái mình.
Còn nữa, hai hàng lông mày của Tiểu Thạch Đậu, rõ ràng có vài phần dáng vẻ của Lệ Đình Xuyên.
"Đúng vậy!" Tiểu Thạch Đậu gật đầu, đôi mắt trong veo không một chút tạp chất, sạch sẽ sáng trong như suối, lại thanh thuần vô tội như thiên thần, "Chú Lệ chỉ là chú Lệ, không phải ba. Mẹ cũng không phải là vợ của chú Lệ, nhưng Chú Lệ rất thích con, tất nhiên con cũng rất thích chú Lệ."
Trái tim của Tống Vân Nhĩ dường như bị cái gì đó khẽ đâm một chút, loại cảm giác này nói không nên lời, chính là có vài phần kích động, vài phần hy vọng, vài phần hưng phấn, nhưng cũng có chút đau lòng.
Anh ấy không liên quan gì đến Quý Chỉ Nghiên?
Thế nhưng, rõ ràng cô có thể thấy tình yêu dành cho anh từ đôi mắt của Quý Duy Nghiên.
Còn nữa, anh ấy rõ ràng cũng đã nuông chiều Quý Chỉ Nghiên như vậy.
Lệ Đình Xuyên không phải kiểu người bao dung, anh từng nói rằng, anh không có hứng thú và sự nhẫn nại với con của người khác.
Chỉ cần cô sinh cho anh ấy một đứa con, anh sẽ chỉ đối tốt với cô và đứa con do cô sinh ra.
Nhưng bây giờ, anh ấy đối xử với con của Quý Chỉ Nghiên tốt như con ruột của mình.
Mặc dù cô bé Thạch Đậu thực sự rất dễ mến và đáng yêu, khiến người khác yêu thích.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến tình cảm của anh ấy dành cho những đứa con của phụ nữ khác, rồi lại nghĩ đến đứa con chưa được yêu thương của mình, lòng cô lại quặn thắt không thể giải thích được.
Lệ Đình Xuyên, anh có biết rằng chúng ta.... có một đứa con.
Nhưng em đã đánh mất nó, cũng giống như em đã đánh mất anh.
"Cô có thích chú Lệ không?" Tiểu Thạch Đậu hỏi.
Vẻ mặt của Tống Vân Nhĩ hơi cứng đờ: "'Cô gái nhỏ, đừng đoán lung tung."
"Thích thì thích thôi!" Tiểu Thạch Đậu cười giống như một tên trộm giống như hồ ly nhỏ, "Người lớn mấy người thật sự là phiền phức, cứng đầu. Rõ ràng thích, nhưng chết không thừa nhận! Còn nữa, cô cũng đang sống trong nhà chú Lệ mà!"
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều cứng đờ, không chỉ mặt, cả người đều cứng đờ, giống như bị người ta điểm huyệt, nhất thời không nhúc nhích được.
Trong đầu không ngừng vang vọng "Cô đang ở trong nhà chú Lệ".
Vậy, sáng hôm đó, cô bé đã nhìn thấy mình phải không?
Đột nhiên nuốt nước miếng một cái, Tống Vân Nhĩ không biết phải nói gì nữa.
Hơn nữa còn có một chút chột dạ.
Tiểu Thạch Đậu nhìn thấy, vậy Quý Chỉ Nghiên thì sao?
Cô ấy cũng nhìn thấy điều đó à?
"Không!" Tống Vân Nhĩ theo bản năng phủ nhận, "Cô không thích chú Lệ, cũng không ở trong nhà chú ấy, là con nhìn nhầm rồi."
Tiểu Thạch Đậu nở một nụ cười xấu xa "Được, được rồi, cô không thích chú Lệ, cô không sống ở nhà chú ấy, là con nhìn lầm rồi. Bây giờ con đói quá rồi, chúng ta đi ăn chút gì nhé?"
Tống Vân Nhĩ nhận ra đã 12 giờ trưa, cô còn chưa ăn sáng.
Tiểu Thạch Đậu nói xong, cô tự nhiên cảm thấy đói bụng.
Chỉ có một cửa hàng mì ramen bên đường.
Thôn nhỏ nông thôn, đương nhiên không phồn hoa và món ăn cũng không tinh tế như thành phố.
Ở trong tù 5 năm, Tống Vân Nhĩ đương nhiên không có gì phải kén chọn, nhưng đối với Tiểu Thạch Đậu, cô không dám chắc.
Dù sao, Quý gia ở thành phố Z cũng là gia đình giàu có, không thể để Tiểu Thạch Đậu ăn loại thức ăn thô kệch như này được.
Sợ Tiểu Thạch Đậu không quen ăn, nhưng không ngờ đứa bé lại ăn ngon lành, trông có vẻ như mỹ vị trần gian.
"Ngon quá!" Tiểu Thạch Đậu lau khóe miệng mình, vẻ mặt thỏa mãn nói, sau đó sờ sờ cái bụng căng phồng của mình.
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Thạch Đậu, Tống Vân Nhĩ có một cảm giác khó tả.
Cô lại nghĩ đến con mình, không biết bây giờ nó thế nào.
Có phải trải qua cuộc sống rất khổ sở hay không, có thể nào người đã nhận nuôi sẽ đối xử tệ bạc với nó không?
Dù sao, khi cô tìm thấy Vân Tỉ, cô nhất định phải tìm lại được đứa bé.
Quê hương của Tống Lập Tân là vùng núi cao và điều kiện cũng rất tồi tàn.
Tống lão thái thái chỉ có một đứa con trai là Tống Lập Tân, cho nên lúc trước khi Tống Lập Tân theo đuổi Đinh Tịnh Sơ, Tống lão thái thái và Chu Quân Lan đều thuận theo hai tay.
Xét cho cùng, nhà họ Đinh chỉ có một người con gái duy nhất là Đinh Tịnh Sơ, chỉ cần cưới Đinh Tịnh Sơ, tất cả mọi thứ của Đinh gia đều thuộc về Tống Lập Tân.
Khi đó, Tổng lão thái thái thậm chí còn đồng ý cho Tổng Lập Tân ở rễ Đinh gia.
Theo bà ta thấy, chỉ cần cha Đinh Tịnh Sơ qua đời, cả gia sản còn không phải là do Tổng Lập Tân định đoạt sao.
Sau đó, khi hai mẹ con Tống lão thái và Chu Quân Lan lên thành phố, dường như không bao giờ trở lại.
Lão thái thái đã quen với thời nay cơm áo gạo tiền, phong cảnh vô hạn, quen sống nhà to, quen kẻ hầu người hạ, làm sao bằng lòng trở về quê này sống trong một ngôi nhà đất thấp bé.
Lão thái thái bây giờ, ở Tống Gia, quả thực chính là nhân vật Thái hậu.
Dù là Tống Lập Tân, Chu Quân Lan hay Tống Vân Tường, tất cả đều đối xử với bà một cách tôn trọng và phục tùng.
"Tiểu Nhĩ Đóa, chúng ta còn đi bao lâu nữa?" Tiểu Thạch Đậu đập đập bắp chân, vui vẻ đi tới, ngước mắt nhìn
Tống Vân Nhĩ hỏi.
"Có phải con mệt rồi không?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt quan tâm nhìn cô bé, sau đó ngồi xm xuống trước mặt Tiều Thạch Đậu, "Cô cõng con."
Tiểu Thạch Đậu lắc đầu: "Không cần, đừng! Con đã lớn rồi, cho nên không muốn cõng trên lưng. Hơn nữa trên tay cô có vết thương, cõng con sẽ đụng phải cô. Con không mệt, con chỉ nghĩ rằng đây là một niềm vui."
Nói xong chỉ vào dòng suối ven đường, "Con có thể tới chơi với nước không! Nước trong quá, nhìn thấy cả cá và cua. Wow, con chưa bao giờ thấy nó ở nhà. Vui quá!", "Tiểu Nhĩ Đóa, con đi chơi được không? Con hứa cẩn thận và an toàn là trên hết, nhất định sẽ không để ngã xuống."
Trong đôi mắt cô bé tràn đầy mong đợi và khát khao, giống như một con chim vừa được thả.
Không đành lòng từ chối, Tống Vân Nhĩ gật đầu: "Được, cô sẽ đi chơi với con, nhưng nhất định phải cẩn thận."
"Được, được!" Tiểu Thạch Đậu vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt hưng phấn.
[ Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Lệ thị ]
Lệ Đình Xuyên vùi đầu xử lý một đống tài liệu, đôi tay mảnh khảnh rồng bay phượng múa ký tên.
Mấy màn hình phía trước, mỗi một cái đều hiển thị số liệu khác nhau, bất kỳ lúc nào đều có thể tra cứu dữ liệu trên màn hình và tiếp tục xử lý tài liệu.
Trình Dương đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái máy tính bảng, "Anh Lệ, đây là cập nhật mới nhất từ khu nghỉ dưỡng anh có thể xem qua."
Đưa máy tính bảng tới trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên cầm lấy, lật xem từng tấm từng tấm, sau đó nhíu mày, đôi mắt tối sầm lại, "Ảnh hôm nay mới chup?"
Trình Dương gật đầu, "Đúng vậy, buổi trưa vừa mới chụp, có chuyện gì sao?"
"Chuẩn bị xe, đi đến khu nghỉ dưỡng!"
Giọng cô hơi run, có vẻ kích động, nhưng cũng căng thẳng.
Tống Vân Nhĩ cảm thấy, cô nhất định đã nghe nhầm.
Lệ Đình Xuyên làm sao có thể không phải là ba của Tiểu Thạch Đậu, rõ ràng anh đối với Tiểu Thạch Đậu tốt như vậy. Tình cảm đó rõ ràng là tình yêu của một người cha dành cho con gái mình.
Còn nữa, hai hàng lông mày của Tiểu Thạch Đậu, rõ ràng có vài phần dáng vẻ của Lệ Đình Xuyên.
"Đúng vậy!" Tiểu Thạch Đậu gật đầu, đôi mắt trong veo không một chút tạp chất, sạch sẽ sáng trong như suối, lại thanh thuần vô tội như thiên thần, "Chú Lệ chỉ là chú Lệ, không phải ba. Mẹ cũng không phải là vợ của chú Lệ, nhưng Chú Lệ rất thích con, tất nhiên con cũng rất thích chú Lệ."
Trái tim của Tống Vân Nhĩ dường như bị cái gì đó khẽ đâm một chút, loại cảm giác này nói không nên lời, chính là có vài phần kích động, vài phần hy vọng, vài phần hưng phấn, nhưng cũng có chút đau lòng.
Anh ấy không liên quan gì đến Quý Chỉ Nghiên?
Thế nhưng, rõ ràng cô có thể thấy tình yêu dành cho anh từ đôi mắt của Quý Duy Nghiên.
Còn nữa, anh ấy rõ ràng cũng đã nuông chiều Quý Chỉ Nghiên như vậy.
Lệ Đình Xuyên không phải kiểu người bao dung, anh từng nói rằng, anh không có hứng thú và sự nhẫn nại với con của người khác.
Chỉ cần cô sinh cho anh ấy một đứa con, anh sẽ chỉ đối tốt với cô và đứa con do cô sinh ra.
Nhưng bây giờ, anh ấy đối xử với con của Quý Chỉ Nghiên tốt như con ruột của mình.
Mặc dù cô bé Thạch Đậu thực sự rất dễ mến và đáng yêu, khiến người khác yêu thích.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến tình cảm của anh ấy dành cho những đứa con của phụ nữ khác, rồi lại nghĩ đến đứa con chưa được yêu thương của mình, lòng cô lại quặn thắt không thể giải thích được.
Lệ Đình Xuyên, anh có biết rằng chúng ta.... có một đứa con.
Nhưng em đã đánh mất nó, cũng giống như em đã đánh mất anh.
"Cô có thích chú Lệ không?" Tiểu Thạch Đậu hỏi.
Vẻ mặt của Tống Vân Nhĩ hơi cứng đờ: "'Cô gái nhỏ, đừng đoán lung tung."
"Thích thì thích thôi!" Tiểu Thạch Đậu cười giống như một tên trộm giống như hồ ly nhỏ, "Người lớn mấy người thật sự là phiền phức, cứng đầu. Rõ ràng thích, nhưng chết không thừa nhận! Còn nữa, cô cũng đang sống trong nhà chú Lệ mà!"
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều cứng đờ, không chỉ mặt, cả người đều cứng đờ, giống như bị người ta điểm huyệt, nhất thời không nhúc nhích được.
Trong đầu không ngừng vang vọng "Cô đang ở trong nhà chú Lệ".
Vậy, sáng hôm đó, cô bé đã nhìn thấy mình phải không?
Đột nhiên nuốt nước miếng một cái, Tống Vân Nhĩ không biết phải nói gì nữa.
Hơn nữa còn có một chút chột dạ.
Tiểu Thạch Đậu nhìn thấy, vậy Quý Chỉ Nghiên thì sao?
Cô ấy cũng nhìn thấy điều đó à?
"Không!" Tống Vân Nhĩ theo bản năng phủ nhận, "Cô không thích chú Lệ, cũng không ở trong nhà chú ấy, là con nhìn nhầm rồi."
Tiểu Thạch Đậu nở một nụ cười xấu xa "Được, được rồi, cô không thích chú Lệ, cô không sống ở nhà chú ấy, là con nhìn lầm rồi. Bây giờ con đói quá rồi, chúng ta đi ăn chút gì nhé?"
Tống Vân Nhĩ nhận ra đã 12 giờ trưa, cô còn chưa ăn sáng.
Tiểu Thạch Đậu nói xong, cô tự nhiên cảm thấy đói bụng.
Chỉ có một cửa hàng mì ramen bên đường.
Thôn nhỏ nông thôn, đương nhiên không phồn hoa và món ăn cũng không tinh tế như thành phố.
Ở trong tù 5 năm, Tống Vân Nhĩ đương nhiên không có gì phải kén chọn, nhưng đối với Tiểu Thạch Đậu, cô không dám chắc.
Dù sao, Quý gia ở thành phố Z cũng là gia đình giàu có, không thể để Tiểu Thạch Đậu ăn loại thức ăn thô kệch như này được.
Sợ Tiểu Thạch Đậu không quen ăn, nhưng không ngờ đứa bé lại ăn ngon lành, trông có vẻ như mỹ vị trần gian.
"Ngon quá!" Tiểu Thạch Đậu lau khóe miệng mình, vẻ mặt thỏa mãn nói, sau đó sờ sờ cái bụng căng phồng của mình.
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Thạch Đậu, Tống Vân Nhĩ có một cảm giác khó tả.
Cô lại nghĩ đến con mình, không biết bây giờ nó thế nào.
Có phải trải qua cuộc sống rất khổ sở hay không, có thể nào người đã nhận nuôi sẽ đối xử tệ bạc với nó không?
Dù sao, khi cô tìm thấy Vân Tỉ, cô nhất định phải tìm lại được đứa bé.
Quê hương của Tống Lập Tân là vùng núi cao và điều kiện cũng rất tồi tàn.
Tống lão thái thái chỉ có một đứa con trai là Tống Lập Tân, cho nên lúc trước khi Tống Lập Tân theo đuổi Đinh Tịnh Sơ, Tống lão thái thái và Chu Quân Lan đều thuận theo hai tay.
Xét cho cùng, nhà họ Đinh chỉ có một người con gái duy nhất là Đinh Tịnh Sơ, chỉ cần cưới Đinh Tịnh Sơ, tất cả mọi thứ của Đinh gia đều thuộc về Tống Lập Tân.
Khi đó, Tổng lão thái thái thậm chí còn đồng ý cho Tổng Lập Tân ở rễ Đinh gia.
Theo bà ta thấy, chỉ cần cha Đinh Tịnh Sơ qua đời, cả gia sản còn không phải là do Tổng Lập Tân định đoạt sao.
Sau đó, khi hai mẹ con Tống lão thái và Chu Quân Lan lên thành phố, dường như không bao giờ trở lại.
Lão thái thái đã quen với thời nay cơm áo gạo tiền, phong cảnh vô hạn, quen sống nhà to, quen kẻ hầu người hạ, làm sao bằng lòng trở về quê này sống trong một ngôi nhà đất thấp bé.
Lão thái thái bây giờ, ở Tống Gia, quả thực chính là nhân vật Thái hậu.
Dù là Tống Lập Tân, Chu Quân Lan hay Tống Vân Tường, tất cả đều đối xử với bà một cách tôn trọng và phục tùng.
"Tiểu Nhĩ Đóa, chúng ta còn đi bao lâu nữa?" Tiểu Thạch Đậu đập đập bắp chân, vui vẻ đi tới, ngước mắt nhìn
Tống Vân Nhĩ hỏi.
"Có phải con mệt rồi không?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt quan tâm nhìn cô bé, sau đó ngồi xm xuống trước mặt Tiều Thạch Đậu, "Cô cõng con."
Tiểu Thạch Đậu lắc đầu: "Không cần, đừng! Con đã lớn rồi, cho nên không muốn cõng trên lưng. Hơn nữa trên tay cô có vết thương, cõng con sẽ đụng phải cô. Con không mệt, con chỉ nghĩ rằng đây là một niềm vui."
Nói xong chỉ vào dòng suối ven đường, "Con có thể tới chơi với nước không! Nước trong quá, nhìn thấy cả cá và cua. Wow, con chưa bao giờ thấy nó ở nhà. Vui quá!", "Tiểu Nhĩ Đóa, con đi chơi được không? Con hứa cẩn thận và an toàn là trên hết, nhất định sẽ không để ngã xuống."
Trong đôi mắt cô bé tràn đầy mong đợi và khát khao, giống như một con chim vừa được thả.
Không đành lòng từ chối, Tống Vân Nhĩ gật đầu: "Được, cô sẽ đi chơi với con, nhưng nhất định phải cẩn thận."
"Được, được!" Tiểu Thạch Đậu vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt hưng phấn.
[ Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Lệ thị ]
Lệ Đình Xuyên vùi đầu xử lý một đống tài liệu, đôi tay mảnh khảnh rồng bay phượng múa ký tên.
Mấy màn hình phía trước, mỗi một cái đều hiển thị số liệu khác nhau, bất kỳ lúc nào đều có thể tra cứu dữ liệu trên màn hình và tiếp tục xử lý tài liệu.
Trình Dương đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái máy tính bảng, "Anh Lệ, đây là cập nhật mới nhất từ khu nghỉ dưỡng anh có thể xem qua."
Đưa máy tính bảng tới trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên cầm lấy, lật xem từng tấm từng tấm, sau đó nhíu mày, đôi mắt tối sầm lại, "Ảnh hôm nay mới chup?"
Trình Dương gật đầu, "Đúng vậy, buổi trưa vừa mới chụp, có chuyện gì sao?"
"Chuẩn bị xe, đi đến khu nghỉ dưỡng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.