Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 14: Tô Ngữ Ngưng (5)

Kim Hà Tại

22/05/2023

Họ lại tìm tòi cách vào trong vườn, vòng vèo trong không gian sắc màu trùng điệp hồi lâu, mới vào tới trung tâm khu vườn lần nữa.

Nhưng Mục Như Hàn Giang lại phát hiện biến hóa chưa từng thấy, ngôi nhà gỗ nhỏ cũ kĩ trước đây, đột nhiên biến thành cung điện ngọc thụ quỳnh điêu.

“Cảnh ở đây đẹp tới vậy sao? Cứ như tiên cung vậy.” Tô Ngữ Ngưng sợ hãi than.

“Một người điên, nói bản thân có thể thông qua sao trời thấy được sự chuyển động của đại địa, lại thích phóng hỏa, ngươi phải cẩn thận hắn đấy.”

Lúc này, Mục Vân Sênh từ trong điện đi ra.

Tô Ngữ Ngưng ngẩn ngơ cả buổi không nói nên lời, một thiếu niên như vậy, tia sáng trong đôi mắt kia giống như đã từng quen, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể gọi ra tên người đó.

“Sao chỗ này lại biến thành như vậy?” Mục Như Hàn Giang hỏi.

“Ảo thuật mà thôi.” Thiếu niên giơ tay khua một cái vào không trung, trong tay có thêm một quyển tranh, mà cung điện đẹp như tranh kia giống như bị xé, lộ ra nhà gỗ phía sau.

Tô Ngữ Ngưng chỉ ngơ ngác nhìn Mục Vân Sênh, một câu cũng không nói.

Mục Vân Sênh liền mở miệng trước: “Chúng ta từng gặp sao? Ngươi tên là gì?”

“Tô… Tô Ngữ Ngưng.”

“Thì ra là ngươi.” Thiếu niên nở nụ cười, “Ngươi không phải bởi vì sinh ra đúng lúc có tinh tượng mây đỏ nối Vi Viên, mà bị các thánh sư chiêm tinh của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái cho là người có mệnh hoàng hậu tương lai sao, nếu sau này gả ngươi cho vị hoàng tử nào, tự nhiên đã nói rõ phụ hoàng có ý lập vị đó làm vua rồi.”

Cậu vừa mở miệng nói, lòng Tô Ngữ Ngưng liền buông lỏng rất nhiều. Lục hoàng tử này thoạt nhìn cũng không quái dị như tưởng tượng. Nàng cúi đầu: “Nhưng giờ tôi rất sợ thiên mệnh đó, nó có lẽ cũng chẳng phải tin mừng gì… Vì sao tương lai của một người, bản thân lại không thể tự chọn?”

“Có thể chứ.” Mục Vân Sênh nói, “Thế nhưng, ngươi phải mạnh hơn nó.”

“Nó?”

Thiếu niên chậm rãi chỉ tay lên trời.

“Nó mà ngươi nói, không phải ông trời chứ?” Mục Như Hàn Giang hỏi.

“Là lực lượng chi phối tất cả, đến cả sao trời cũng phải chuyển động theo ý chí của nó, không thể sai lệch mảy may, thế nhưng cũng vì nó quá chính xác, nên một khi có một chút lệch khỏi quy luật, thì không ai có thể dự tính được tương lai nữa.”

“Ngươi lúc nào cũng nói mấy lời điên khùng, bọn ta nghe không hiểu.” Mục Như Hàn Giang nói.

Mục Vân Sênh cười: “Ngươi nắm một vốc đất cát, rải ra mặt đất đi.”

Mục Như Hàn Giang hiếu kỳ làm theo, “Rồi sao nữa?”

“Hình dạng nắm đất cát ngươi rải ra, chính là vận mệnh của ngươi.”

“Dùng hạt cát bói toán sao?”

“Nếu ngươi có thể khống chế nơi chạm đất của mỗi hạt cát, ngươi cũng có thể khống chế vận mệnh của mình.”

“Không thể… Hình như ngươi có thể…”

Thiếu niên hoàng tử không nói gì, nắm một vốc đất cát vung mạnh vào không trung. Những hạt cát hỗn độn rơi xuống đất, nhưng trên mặt đất lại xuất hiện một vòng tròn gần như hoàn mỹ.



Mục Như Hàn Giang và Tô Ngữ Ngưng há hốc mồm nhìn vòng cát kia.

Nhưng thiếu niên lại thở dài một hơi: “Luôn luôn thiếu một chút, không thể viên mãn. Các ngươi sau này đừng tới nữa. Tát cả những việc ta làm có thể sẽ hủy diệt chính mình, ta muốn thay đổi vận mệnh bản thân, nhưng nếu hơi mắc sai lầm lúc giải toán, sẽ phát sinh những việc không thể ngờ. Nếu những người đó biết ta đang làm vậy, bọn họ nhất định sẽ trừ bỏ ta. Ở quá gần ta, không có bất kì chỗ nào hay ho với các ngươi cả.”

“Ngươi nói vậy với bằng hữu sao?” Mục Như Hàn Giang nổi giận đùng đùng, “Nếu có người muốn giết ngươi, phải hỏi bảo kiếm của ta trước đã.”

“Bằng hữu…” Thiếu niên cúi đầu, “Không, ta không cần bằng hữu. Bởi vì tương lai, các ngươi đều sẽ hận ta, đều sẽ muốn giết ta.”

“Sao ngươi lại nói vậy?”

“Bởi khi ta xoay chuyển vận mệnh của mình, cũng sẽ ảnh hưởng dây chuyền đến số phận của mọi người trong thiên hạ, sẽ hủy diệt tất cả những thứ các ngươi vốn có.”

Mục Như Hàn Giang không hiểu ý cậu, chỉ cảm thấy thiếu niên này quả là ở một chỗ lâu quá rồi, có chút ma chướng. Lúc đang thở dài, lại ngẩng đầu nhìn bức tường cao chọc trời kia, “Ở đây quá im ắng, người ở đây lâu chắc sẽ điên mất, thật không biết ngươi làm sao ở đây được tận mấy năm trời? Không ai đưa cơm cho ngươi sao?”

Thiếu niên lắc đầu: “Cơm canh được đặt ngoài cổng vườn, nhưng ta chưa từng nhận, bọn họ nghĩ ta đã chết liền vào vườn tìm, nhưng tìm không được ta, cảm thấy vườn này quá quỷ dị, nên đã phong bế nó lại, cũng không dám vào nữa.”

“Vậy… Vậy ngươi làm sao sống sót được?”

Thiếu niên không đáp, lại nhìn giấy vẽ tranh đến xuất thần.

Mục Như Hàn Giang lại gần xem thử: “Màu vẽ ở bút ngươi ép ra từ cánh hoa và trái cây sao?”

Thiếu niên đang nâng bút, bị cậu ta làm phiền, trên giấy xuất hiện một vệt đỏ tươi, cậu thở dài một tiếng, nhẹ ném tờ giấy đó đi, tờ giấy bay xuống dưới tàng cây, bỗng dần biến mất, chỉ còn lại vết màu đỏ dần dần giống như dòng nước, rót vào thân cây, chỉ chốc lát, lá xanh trên cây đã có một đám đỏ.

“Những màu sắc trên mấy cái cây này hóa ra tới bằng cách đó!” Mục Như Hàn Giang mở to hai mắt, “Ngươi làm sao có được những pháp thuật này?”

“Học pháp thuật thật ra cũng đơn giản như mở hai mắt, trên đời này có một số việc ngươi không nhìn thấy, nhưng chúng vẫn phát sinh mỗi giờ mỗi khắc, tựa như sự bốc cháy của các ngôi sao, sự chìm nổi của đại địa, sự lưu chuyển của gió mây, khi ngươi có thể thấy rõ quỹ tích của chúng, tất cả những điều người đời cho là thần kỳ, sẽ đơn giản như một cái chớp mắt.”

“Dễ dàng vậy sao? Nhưng ta lại không thấy được mấy thứ ngươi nói.”

Thiếu niên cười : “Ngươi không tĩnh tâm được, tự nhiên nhìn không thấy.”

“Tĩnh? Tĩnh đến mức nào?”

“Tĩnh đến mức… mọi người trên thế giới đều quên đi sự tồn tại của ngươi, ngươi cũng hiểu được thế giới này không còn liên quan đến mình nữa, một mình ngươi sống ở đây, an tĩnh tới vậy đó, không có bất kì tiếng người nào. Tháng đầu tiên, ngươi sẽ nghĩ là trên đời này chỉ còn lại mình ngươi; tháng thứ hai, ngươi sẽ hoài nghi những thứ mắt mình chạm tới có thật sự tồn tại hay không; tháng thứ ba, ngươi bắt đầu có thể nghe được rất nhiều thanh âm trước đây không nghe thấy, chẳng hạn tuyết rơi trên mặt đất; tháng thứ tư, ngươi bắt đầu thấy những chuyện trước nay chưa từng thấy…”

“Những chuyện gì?”

“Ví dụ, khi ngươi nhìn kĩ bầu trời thật lâu trong thật nhiều đêm, chẳng biết tự khi nào, ngươi có thể thấy sự di chuyển của chúng, phát hiện chúng càng giống những sinh mệnh đầy sức sống, chúng đang biến hóa, sinh trưởng. Những điều này sẽ làm ngươi thấy thật điên cuồng và kinh khủng, nàng từng nói cho ta biết tất cả những điều đã được chứng minh, ta mới bắt đầu biết thì ra chúng ta vẫn sinh hoạt trong thế giới huyễn tưởng của bản thân. Nếu sao trời thực sự dõi theo đại địa, như vậy chúng ta thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một con kiến đứng trên một ngọn lá trên một thân cây, ở ngoài nửa thước là một thế giới mới, nhưng chúng ta lại cho rằng nơi mình đang đứng đã là toàn bộ đất trời.”

“Thật sự ta không cách nào lý giải lời ngươi nói… Ngươi thật sự là ở một mình quá lâu rồi, ta nghĩ ta cần cứu ngươi ra ngoài.”

“Không, đừng cản ta.”

“Cản ngươi? Cản ngươi làm gì?”

Thiếu niên vung tay lên, đột nhiên cảnh vật xung quanh lại hóa thành giấy trắng rơi rụng khắp trời, mặt trái của mỗi tờ giấy đều chi chít vô số kí hiệu cổ quái.

“Ngươi có biết vạn vật trên đời, thật ra đều do một loại vật chất đồng nhất cấu thành?”



Mục Như Hàn Giang nhìn đống kí tự phía sau tờ giấy, chúng tựa như vô số con kiến chen chúc, làm cậu hoa mắt sợ hãi.

“Vạn vật đều do những kí tự này cấu thành…”

“Không… Những kí tự này chỉ dùng để chỉ huy những hạt bụi nhỏ cấu thành vạn vật sắp hàng ra sao thôi.” Mục Vân Sênh cầm bút vẽ như bay lên chỗ trống của tờ giấy, “Phần lớn các thuật sĩ chỉ biết vận dụng cái gọi là pháp khí và phù thạch, nhưng lại không biết đạo lý biến hóa chân chính của vạn vật.” Cậu giơ tờ giấy lên, Mục Như Hàn Giang thấy trên tờ giấy vốn chỉ có nét mực lại nổi lên màu sắc, đỏ tươi, da cam, xanh lá mạ, bắt đầu di chuyển trên mặt giấy, biến thành hình vẽ.

“Những màu sắc này không phải sinh ra một cách vô căn cứ, chẳng qua là ta thay đổi ánh sáng, mọi người cho rằng màu sắc trên bức tranh là do thuốc màu mang đến, tựa như đại bộ phận thuật sư cho rằng lực lượng là do phù thạch hoặc pháp khí mang đến, họ đều sai rồi, căn bản không biết nguồn gốc của lực lượng là gì.”

“Nhưng ngươi từ đâu mà biết được?”

Thiếu niên đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn về phía chân trời, tựa như tầm mắt đã sớm xuyên qua bức tường cao kia, đến biển mây bên ngoài. Hồi lâu, cậu mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Là nàng nói cho ta biết…”

“Nàng? Nàng là ai?”

“Các ngươi không thể thấy nàng, nàng đang du lịch ở vùng hư không, thấy được rất nhiều điều chúng ta không thể thấy. Còn sự ngu muội của chúng ta, chính là do chúng ta không thể thấy được những việc không thể lý giải, thật không nên tồn tại.”

“Nàng hiện tại ở đâu?”

“Khi ta thấu đáo bí mật của thế gian, ta sẽ có lực lượng bảo vệ nàng, khi ấy, ta sẽ tới chỗ đó gặp nàng.”

“Nhưng giờ ngươi ở đây… Chẳng đi đâu được…”

“Sẽ có ngày ta rời khỏi nơi này, khi ta lên đường, không ai có thể ngăn trở ta.”

“Kể cả pháp sư và lính canh trong cung sao?”

“Bất luận kẻ nào…” Mắt thiếu niên như tia chớp, “Kể cả ngươi, toàn bộ đế vương, toàn bộ thần linh, cũng không thể ngăn trở.”

Mục Như Hàn Giang tỉnh lại từ trong mộng, nhớ tới những việc xảy ra ban ngày, thoáng như ảo mộng. Thực sự có một thiếu niên như vậy, từng nói với cậu một đống lời cổ quái sao?

Cậu lại lén vào trong khu vườn kia, nhưng không sao tìm được Lục hoàng tử Mục Vân Sênh nữa.

Mục Như Hàn Giang không biết, phải chăng khi có người ném một viên đá xuống dòng nước lớn của vận mệnh, phương hướng của dòng nước lớn này sẽ bất tri bất giác mà thay đổi, còn mỗi người đều vì muốn thay đổi mà phải trả giá.

...

Giữa Tần Phong viên, thiếu niên Mục Vân Sênh còn đang nhìn tờ giấy trước mặt mình.

Lại qua vô số ngày, tờ giấy trước mặt vẫn là một mảnh trống rỗng, nhưng cậu vẫn nhìn chăm chú như thế, cậu có thể từ mặt giấy trắng thấy được hình bóng Phán Hề, nhưng khi định đặt bút, đã thành sai rồi. Cậu hiểu rõ mình không bao giờ vẽ ra được bức tranh như vậy nữa, tựa như không bao giờ có thể gặp được một người như Phán Hề nữa.

Tình cảnh năm ấy lại tựa như ở ngay trước mắt.

“Nàng… Gọi nàng là Phán Hề đi.” Thiếu niên nhìn vào mắt nữ hài, trong lòng nhộn nhạo như có từng đợt sóng vỗ.

“Phán Hề?” Nữ hài ngưng thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Ta thích cái tên này.”

“Đúng vậy, điển cố này là từ…”

“Ta không cần biết điển cố gì cả, ta thích là được, ta chính là ta, ta là độc nhất vô nhị trên đời, không phải sao?” Dưới ánh trăng, thiếu nữ dang hai tay, quần lụa mỏng phấp phới như đang múa trên không trung.

“Phải… Nàng là độc nhất vô nhị.” Thiếu niên si ngốc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook