Chương 44: Nghi vấn trùng trùng
Độc Cô Hồng
21/05/2013
Vị Phong bước vào đại sảnh của Thượng Quan Đại Phu vẫn ngồi trên chiếc ngai sơn son thếp vàng vẻ mặt rất dửng dưng. Chàng bước đến trước mặt lão, ôm quyền ôn nhu nói:
- Vị Phong đến viếng Thượng Quan thúc thúc.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, cười khẩy rồi nói:
- Bổn tiên sinh tưởng đâu tiểu tử thành tiểu nô tài của Thiên Minh giáo chủ nên đã quên bổn tiên sinh.
- Làm sao Vị Phong có thể quên thúc thúc được. Dù sao giữa Vị Phong và thúc thúc còn mối quan hệ với nhau.
Thượng Quan Đại Phu giả lả cười. Lão vừa đứng lên khỏi chiếc ngai sơn son thếp vàng tiến đến trước mặt Vị Phong. Lão nhìn Vị Phong:
- Bổn tiên sinh không còn nhận ra tiểu tử nữa.
- Thời gian luôn làm cho người ta thay đổi.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu:
- Tiểu tử nói rất đúng… thời gian luôn làm cho người ta thay đổi. Khi người ta thay đổi thì hẳn mối quan hệ cũng có thể thay đổi theo.
Lão nhướng mày, nhìn Vị Phong:
- Bổn tiên sinh nói không sai?
Vị Phong gật đầu:
- Tiên sinh là người trưởng thượng, uyên bác trong thiên hạ tất lời nói hiếm khi nào sai. Nhưng duy chỉ có một điều này không biết thúc thúc có nghiệm ra hay không?
Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nheo lại:
- Ngươi muốn nói điều gì?
Vị Phong khoanh tay trước ngực từ tốn nói:
- Kiến văn uyên bác nhưng nhân cách không có thì kiến văn đó rất dễ biến người ta thành một ác nhân bại hoại đó.
Nhân cách của một con người quyết định người đó là kẻ tốt hay xấu chứ không phải kiến văn. Và nó cũng khắc tạo ra bản chất của một con người.
Mặt Thượng Quan Đại Phu sa sầm:
- Tiểu tử đang huấn thị bổn tiên sinh à? Người đã là tiểu nô tài của Thiên Minh giáo chủ nên đến huấn thị ta?
Chàng khoát tay lắc đầu:
- Không không… Khắc Vị Phong luôn giữ phận vãn bối, đâu dám làm kẻ huấn thị Thượng Quan thúc thúc. Hậy… với hai mục đích của Vị Phong đến không phải để tạo thêm khoảng cách với Thượng Quan thúc thúc.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:
- Bổn tiên sinh vừa biết mục đích của ngươi. Ta cũng không giấu giếm ngươi làm gì… Bổn tiên sinh cũng chờ ngươi đến đó, nhưng đến bây giờ ngươi mới đến.
Vị Phong ôm quyền:
- Khắc Vị Phong là vãn bối mà lại được một cao nhân như thúc thúc chờ. Vị Phong thấy mình được hân hạnh quá, nếu không muốn nói là tốt phúc hơn những người khác.
Thượng Quan Đại Phu nhìn chàng. Lão vuốt râu rồi nói:
- Khắc Vị Phong đến gặp ta vì mục đích gì?
Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Trước hết Vị Phong muốn hỏi thúc thúc trong mối quan hệ của chúng ta có sự thay đổi gì không?
- Tùy theo tiểu tử đó.
Vị Phong gật đầu:
- Mặc dù thúc thúc đã hại song đường của Vị Phong, nhưng Vị Phong sẽ không tra cứu đến điều đó. Và kết lại mối quan hệ thân tình với thúc thúc.
Chàng giả lả cười:
- Thúc thúc thấy vậy có được không?
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu mỉm cười. Lão chắp tay sau lưng nhìn qua cửa sổ, ôn nhu nói:
- Bổn tiên sinh không biết song đường của ngươi nghe nói câu này có hoan hỷ không nhỉ. Bổn tiên sinh cũng rất ngạc nhiên, sao lại có sự thay đổi quá lớn trong Vị Phong.
- Thật ra mọi chuyện xảy ra trên đời này đều có nghiệp quả của nó. Với lại Vị Phong cũng muốn thúc thúc trở thành Thiên Minh giáo chủ.
Thượng Quan Đại Phu quay lại đối mặt với chàng. Lào nhìn chăm chẳm Vị Phong rồi phá lên cười. Cắt ngang tràng tiếu ngạo đầy vẻ tự thị và cao ngạo đó, Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói:
- Nghe tiểu tử nói lòng của ta hoan hỷ vô cùng. Được… xem như ta và ngươi đang đấu với nhau một ván cờ.
Lão mỉm cười:
- Vị Phong… Chúng ta cùng lật ra những quân cờ mình đang đi nhé.
Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu:
- Được… tốt…
Lão vuốt râu chỉ hai cái ghế đặt gần cửa sổ:
- Ta mời ngươi.
Vị Phong và Thượng Quan Đại Phu bước đến bàn ngồi đối diện với nhau. Lão tự tay bưng bầu trà chuốc ra chén.
Vừa chuốc trà, Thượng Quan Đại Phu vừa nói:
- Tiểu tử hẳn đã thấy Song Tàn Quỷ Diện luyện Hấp Tinh Đại Pháp.
Vị Phong gật đầu:
- Vị Phong đã chứng kiến Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy luyện Hấp Tinh Đại Pháp.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu chỉ chén trà:
- Nào, thưởng thức chén trà thơm của ta xem nào.
- Đa tạ thúc thúc.
Chàng nhấp một ngụm trà. Thượng Quan Đại Phu cũng vậy. Vị Phong không đặt chén trà xuống bàn mà ôn nhu nói với Thượng Quan Đại Phu:
- Tà công Hấp Tinh Đại Pháp quá khủng khiếp, hẳn thúc thúc đã biết.
- Ta biết tà công đó khủng khiếp và ghê rợn như thế nào nên mới chờ tiểu tử.
Lão đưa chén trà xuống bàn.
Lão nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Trong biệt phủ của bổn tiên sinh lúc này có gần trăm gã đồng nam lẫn những đồng nữ. Khắc Vị Phong có là Đạo vương cũng không thể trộm hết bao nhiêu con người tội nghiệp, chờ đến thời khắc chúng ta cho Thiên Minh giáo chủ luyện tà công Hấp Tinh Đại Pháp.
Lão điểm nụ cười mỉm:
- Theo Vị Phong, để cứu những đứa trẻ tội nghiệp kia thì phải làm gì?
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Theo như Vị Phong biết để cứu những đứa trẻ tội nghiệp kia chỉ có một người có thể cứu được. Đó là Thượng Quan thúc thúc.
- Tiểu tử đoán xem… Thượng Quan Đại Phu có nên cứu những đứa trẻ tội nghiệp đó hay không?
- Thúc thúc dù sao cũng là bậc trưởng tôn trong thiên hạ. Được người người ngưỡng mộ, tất không nỡ…
Chàng chưa nói dứt lời thì Thượng Quan Đại Phu khoát tay cướp lời:
- Tiểu tử đừng nói những lời đó. Thượng Quan Đại Phu đâu còn được sự ngưỡng mộ của thiên hạ nữa. Ngươi đã biến ta thành giáo chủ “Truồng giáo” rồi.
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong chỉ chực phát ra tràng tiếu ngạo, nhưng rồi phải cố nén lại. Chàng giả lả ôm quyền nói:
- Vị Phong rất ân hận.
- Ngươi ân hận thì cũng đã muộn rồi. Khi người ta đã quyết định làm việc gì đó rồi thì không nên ân hận những gì mình đã làm. Hãy xem như Thượng Quan Đại Phu đã chết, còn người đang đứng đối diện với ngươi là Thượng Quan Lân.
Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan thúc thúc đã nói thế, vậy thúc thúc chờ Vị Phong vì cái gì?
- Ta có thể trao đổi với ngươi.
Vị Phong nhìn vào mặt lão:
- Vị Phong biết rồi. Long Kiếm, Ngọc Kỳ Lân và Phụng Tiên.
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
- Ta nghĩ trong Tử Thành có bí kíp võ công tối thượng, nên người làm chủ Tử Thành có thể độc bá võ lâm. Nếu như ta làm chủ Tử Thành thì là vận may cho bá tánh trong thiên hạ. Đối với Song Tàn Quỷ Diện, Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy, ta có thể dụng võ công Tử Thành khắc chế họ.
Vị Phong vê cằm mỉm cười rồi nói:
- Thượng Đại thúc nói rất đúng. Nhưng khi khống chế Song Tàn Quỷ Diện rồi, thì thúc thúc sẽ trở thành Thiên Minh giáo chủ. Không biết Thiên Minh giáo chủ Thượng Quan thúc thúc có giống với Song Tàn Quỷ Diện không?
- Thượng Quan Đại Phu tất nhiên khác với họ.
- Khi người ta có được danh vọng và quyền lực thì bất cứ ai cũng sợ tuổi xế bóng. Bởi thời gian sẽ buộc họ dần xa cách danh vọng và quyền lực. Không chừng lúc đó thúc thúc lại luyện Hấp Tinh Đại Pháp hơn cả Song Tàn Quỷ Diện.
Nghe Vị Phong nói, chân diện Thượng Quan Đại Phu cau hẳn lại.
Lão miễn cưỡng nói:
- Ngươi hoài nghi ta như vậy thì ngươi hẳn chẳng còn gì để nói.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Ta cũng như ngươi hẳn đã bị Song Tàn Quỷ Diện cho uống Quỷ Nhục cốt. Nếu ngươi không trao cho ta những báu vật để tìm cơ hội hóa giải kiếp họa Song Tàn Quỷ Diện thì xem như bọn tiểu tử đang ở trong phủ của ta đã bị án tử rồi.
Vị Phong mỉm cười nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Vị Phong có nói không trao cho Thượng Quan thúc thúc đâu.
Thượng Quan Đại Phu đứng bật lên:
- Tiểu tử… ngươi đồng ý à? Nếu như ngươi trao cho ta ba báu vật kia thì ta hứa sẽ tìm mọi cách giải thoát bọn đồng nam và đồng nữ. Xem như ngươi đã tạo được một đại công xứng là Bồ tát sống rồi đó.
- Bồ tát sống thì không thể sánh bằng Phật sống.
Vị Phong bưng chén nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Chàng từ từ đứng lên:
- Ba báu vật kia hiện thời Vị Phong không có mang theo bên mình. Mà đã trao cho một người khác. Nhưng Vị Phong sẽ trao nó lại cho Thượng Quan thúc thúc tại Tử Thành. Hẳn thúc thúc biết đường đến đó?
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
- Ta biết. Ta và quỷ tiểu tử ngươi đã chơi một ván cờ lật ngửa cả rồi. Bây giờ ta và ngươi đã ở trên một chiếc thuyền, dù muốn hay không.
- Chung một chiếc thuyền nhưng mỗi người có một mục đích khác.
Chàng nhìn vào mắt Thượng Quan Đại Phu:
- Vị Phong không muốn nghĩ thay cho Thượng Quan thúc thúc kế sách phóng thích những đồng nam, đồng nữ tội nghiệp kia… mà thúc thúc phải tự nghĩ ra.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu:
- Ta tự chu toàn phận trách của mình.
Vị Phong ôm quyền trịnh trọng nói:
- Xem như Vị Phong và thúc thúc đã thỏa thuận với nhau. Vị Phong cáo từ. Nhưng trước khi rời khỏi đây, Vị Phong muốn nói một điều.
- Ngươi cứ nói!
- Thúc thúc gieo gió tất sẽ gặp bão. Buông dao đồ tể lúc này vẫn chưa quá muộn với Thượng Quan thúc thúc.
- Ta có cách đánh cờ riêng của ta. Quỷ tiểu tử cũng đáng mặt kỳ thủ với ta đó.
Vị Phong ôm quyền:
- Vị Phong không dám nhận lời khen của Thượng Quan thúc thúc.
Chàng xá Thượng Quan Đại Phu rồi bước. Thượng Quan Đại Phu nhìn theo sau lưng Vị Phong. Chàng bước đến cửa thì dừng lại. Vị Phong quay lại đối mặt với Thượng Quan Đại Phu.
Chàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Thượng Quan thúc thúc… Khắc Vị Phong đến biệt lầu của thúc thúc không chỉ thỉnh giáo thúc thúc sự trao đổi vừa rồi, mà còn theo lịnh ngôn của Cơ Hồng Thúy truyền báo cho thúc thúc phải đến gặp mụ ở biệt lầu.
Thượng Quan Đại Phu cau mày:
- Sao Cơ Hồng Thúy lại lịnh ngôn đột ngột như vậy?
- Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can đã tựu thành Hấp Tinh Đại Pháp. Thượng Quan thúc thúc hẳn sẽ không nhìn ra Cơ Hồng Thúy như hôm nào đâu. Người bây giờ chẳng khác gì một thiếu nữ chỉ ngoài đôi mươi, nhan sắc cực kỳ lộng lẫy.
Thượng Quan Đại Phu cướp lời chàng:
- Điều đó liên quan gì đến ta.
- Sao lại không… Nếu Thượng Quan thúc thúc không phải là Đào Hoa công tử thì chắc chắn Cơ Hồng Thúy không lịnh cho Vị Phong truyền đạt lịnh ngôn của người đến thúc thúc. Mà chỉ vì thúc thúc là Đào Hoa công tử nên Cơ Hồng Thúy mới lịnh cho thúc thúc đến diện kiến.
Vị Phong cười khẩy rồi nói tiếp:
- Có lẽ Cơ Hồng Thúy muốn Thượng Quan thúc thúc, người có kiến văn uyên bác thẩm chứng về nhan sắc của mụ, thúc thúc phải đến kẻo Cơ Hồng Thúy tức giận thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đó.
Vị Phong ôm quyền:
- Vị Phong đã truyền đạt xong… xin cáo từ.
Chàng đi thẳng một mạch ra khỏi biệt lầu của Thượng Quan Đại Phu. Vừa đi Vị Phong vừa nghĩ: “Mình không thể lưu lại đây thêm thời khắc nào nữa mà phải đến Hằng Sơn phái càng sớm càng tốt. Ông trời có linh thiêng phù hộ cho Khắc Vị Phong tìm ra Khổng Tịnh Vân.”
Chàng buông tiếng thở dài rồi rảo bước đi nhanh.
Vị Phong rời khỏi tổng đàn Thiên Minh giáo tọa lạc tại Hàm Đan mà không gặp một chút trắc trở gì, bởi lẽ Cơ Hồng Thúy không nghĩ chàng sẽ bỏ trốn vì đã uống Quỷ Nhục cốt. Quỷ Nhục cốt tợ như sợi xích gắn chặt giáo đố Thiên Minh giáo với Song Tàn Quỷ Diện. Không một người nào có thể ly khai được. Rời bỏ Thiên Minh giáo chẳng khác nào tự mình tuyên án tử cho mình.
Sau khi rời Tổng Đàn Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong đi suốt ngày đêm hy vọng có thể tìm được Khổng Tịnh Vân. Đó là chút hy vọng duy nhất mà Vị Phong đặt niềm tin vào.
Khi Vị Phong đến được địa phận Hằng Sơn thì con tuấn mã cũng mệt nhoài kiệt sức. Vị Phong vuốt ve con hắc long câu, nói với nó:
- Ngươi đã làm hết sức của mình rồi. Vị Phong rất biết ơn ngươi. Bây giờ ngươi hãy đi tìm sự tự do cho mình.
Chàng cởi bỏ tất cả dây cương và yên ngựa, thả con tuấn mã vào thảo nguyên. Nhìn theo dáng con hắc long câu phi nước kiệu lao vào thảo nguyên như thể tìm được sự phóng sinh, Vị Phong mỉm cười.
Chàng nói lớn:
- Ngươi bảo trọng nhé!
Chàng thả bước chậm rãi trên quang lộ hướng về dãy Hoàng Sơn. Trong buổi chiều tà khung cảnh nơi đây thật là hữu tình và thơ mộng. Vừa đi Vị Phong vừa nghĩ mình đang bước vào cảnh giới bồng lai, cách ly hẳn với cảnh giới phàm tục của giới tục nhân.
Vị Phong nghĩ thầm:
- Các vị tiên cô cũng khéo tìm nơi thoát tục.
Ý nghĩ đó lướt qua, buộc chàng liên tưởng đến những lời Khổng Tử gia. Vị Phong lắc đầu nhủ thầm: “Nếu Khổng Tịnh Vân là một ni cô của Hằng Sơn, thì mình sao có thể kết duyên với nàng được. Chẳng lẽ lại đem bụi trần nhuộm bẩn sự thánh thiện mà Tịnh Vân đeo đuổi.”
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nhẩm nói tiếp: “Khổng tiền bối làm khó cho mình. Không biết trong Tử Thành có cái gì mà mình khổ như thế này.”
Chàng lắc đầu xua đi những ý tưởng chán chường đó. Tạt vào gian tửu điếm ven đường, Vị Phong định qua đêm trong gian tửu điếm này.
Gã tiểu nhị hăm hở bước ra như thể đầu tiên có khách quý đến khách điếm của mình.
Vị Phong bước vào tửu điếm.
Gã tiểu nhị vồn vã hỏi:
- Khách quan… tiểu nhân xin được hầu hạ khách quan.
- Tại hạ cần một gian phòng đơn sơ thôi.
- Tiểu nhân xin được phục vụ khách quan ngay.
Gã tiểu nhị đưa Vị Phong vào một gian thảo xá được dựng sau tửu điếm. Tất cả những vật dụng trong gian thảo xá này cũng rất đơn giản như bản thân nó. Ngoài chiếc chõng tre để dùng làm giường ngủ và một chiếc bàn duy nhất cũng được làm bằng tre.
Gã tiểu nhị nói:
- Khách nhân cần ăn uống gì không?
Cặp mắt thao láo của gã tiểu nhị chờ đợi chàng.
Vị Phong điểm nụ cười mỉm:
- Tại hạ cần một vò rượu năm cân và ít thức ăn nóng.
Vị Phong nói rồi lấy một nén bạc đặt vào tay gã:
- Điếm chủ hãy giữ lấy.
Gã đó lấy nén bạc khúm núm ôm quyền:
- Đa tạ khách quan.
Gã quay ra một lúc sau bưng rượu và thức ăn vào. Gã bày thức ăn ra bàn.
Vị Phong nhìn gã nói:
- Điếm chủ… Tửu điếm của quán chủ hẳn ít khi có khách thập phương quá vãng?
- Ở đây vắng vẻ, thanh tịnh nên rất ít khách vãng lai ghé lữ điếm của tiểu nhân.
Gã mở nắp vò rượu:
- Mời khách quan.
- Đa tạ quán chủ.
Gã tiểu nhị toan lui bước thì Vị Phong gọi lại:
- Quán chủ nếu không có gì bận rộn hãy uống rượu với tại hạ.
Gã điếm chủ giả lả nói:
- Tiểu nhân vô cùng cảm kích.
Vị Phong khoát tay:
- Điếm chủ đừng khách sáo như vậy. Tại hạ thật tâm mời quán chủ.
Gã tiểu nhị gượng cười, toan ngồi xuống đối ẩm với chàng thì một giọng nữ nhân oang oang cất lên ngoài thảo điếm.
Gã quán chủ vội vã nói:
- Tiểu nhân có khách… Khi nào rảnh tiểu nhân sẽ đến tiếp công tử.
Vị Phong gật đầu.
Gã tiểu nhị lui bước trở ra.
Vị Phong chuốc rượu ra chén uống liền hai bát. Chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng trong khung cảnh tĩnh lặng này.
Chàng nghĩ thầm: “Thú điền viên cũng hay chứ, sao người lại thích tranh đoạt làm gì?”
Gã quán chủ lại bước vào.
Gã nhìn Vị Phong giả lả nói:
- Công tử… tiểu nhân chắc phải thất kính với công tử.
Vị Phong cau mày:
- Điếm chủ sao lại nói như vậy?
- Không giấu gì công tử… Lữ quán của tiểu nhân chỉ có mỗi một gian thảo xá này. Nhưng… bây giờ thì có người muốn thuê nó qua đêm.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Chàng miễn cưỡng nói:
- Vị Phong đã thuê nó trước rồi mà?
- Tiểu nhân biết như vậy, không thể từ chối được vị khách này.
- Ai mà khiến cho quán chủ phải thay đổi ý định cho tại hạ thuê gian phòng thảo xá này vậy?
Gã điếm chủ gãi đầu, bối rối, miễn cưỡng nói:
- Dạ… đó là một ni cô trên Hằng Sơn. Công tử hiểu dùm cho tiểu nhân. Tiểu nhân dựng thảo điếm này trên địa phận Hằng Sơn phái, nên không thể từ chối được.
Vị Phong lắc đầu:
- Tại hạ rất hiểu quán chủ.
Vị Phong vừa nói vừa nghĩ thầm: “Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy nhỉ. Một ni cô đến thuê thảo xá mà từ đây lên Hằng Sơn thì không xa lắm. Dù muốn hay không muốn thì mình cũng không nên làm khó Hằng Sơn làm gì.”
Vị Phong nhìn gã quán chủ:
- Tại hạ ở đâu cũng được, không quan trọng lắm đâu.
Vị Phong nói rồi ôm vò rượu, gã quán chủ rời gian thảo xá.
Chọn một tán cây gần đó, gã điếm chủ trải tấm nệm bằng cói cho Vị Phong. Y giả lả nói:
- Tiểu nhân không dám nhận ngân lượng của công tử.
Chàng khoát tay:
- Điếm chủ cứ giữ lấy. Tại hạ được điếm chủ lo chu toàn như thế này là tốt lắm rồi. Ở đây, tại hạ vừa uống rượu vừa ngắm những vì sao trên trời thú vị càng thú vị hơn.
Gã điếm chủ ôm quyền xá chàng:
- Đa tạ công tử.
- Quán chủ tục danh là gì?
- Ở đây tiểu nhân thường được gọi là Thụ Tâm.
- Có bao giờ những ni cô thuê thảo xá của quán chủ không?
Thụ Tâm lắc đầu:
- Không không… đây là lần đầu tiên… nhưng tiểu nhân không dám từ chối.
- Quán chủ làm như thế cũng tốt.
- Tiểu nhân cáo lui.
Gã quán chủ quay bước. Một lúc sau gã dẫn vào thảo xá một vị ni cô, Vị Phong tò mò nhìn vị ni cô đó. Đôi chân mày chàng nheo lại bởi nhận ra vị ni cô phái Hằng Sơn chẳng ai khác mà chính là Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc nói gì với gã quán chủ rồi quay bước vào gian thảo xá đóng cửa lại. Hành động của Tịnh Ngọc có cái gì đó úp úp mở mở khiến Vị Phong phải nghi ngờ.
Vị Phong nghĩ thầm: “Diệu Tịnh Sư Thái phái Tịnh Ngọc đến lữ quán này để làm gì nhỉ? Hẳn là có chuyện gì, hoặc là sẽ gặp người nào?”
Suy nghĩ đó càng khiến Vị Phong tò mò hơn.
Thụ Tâm quay lại với chàng.
Vị Phong nhìn gã nói:
- Quán chủ… Tại hạ tò mò muốn biết vị ni cô nói gì với quán chủ vậy.
Thụ Tâm giả lả rồi nói:
- Vị cô nương đó căn dặn lão tam, nếu có một người vận gấm y có thêu hai cánh bướm trên ống tay áo thì dẫn y vào thảo xá của cô ta.
Vị Phong cau mày. Chàng suy nghĩ lục trong tâm thức mình để nghiệm xem người đến gặp Tịnh Ngọc là ai.
Vị Phong nhẩm nói: “Trên ống tay áo có thêu đôi bướm.”
Thụ Tâm hỏi:
- Người sẽ gặp vị ni cô kia không phải là công tử à?
Vị Phong chìa hai ống tay áo của mình ra:
- Quán chủ xem ống tay áo của tại hạ có thêu đôi cánh bướm không nào?
Thụ Tâm gượng cười lắc đầu:
- Không à?
- Nhưng tại hạ biết người sắp đến, quán chủ đừng nói có tại hạ ở đây nhé.
Vị Phong nói rồi lấy một nén bạc đặt vào tay Thụ Tâm.
Thụ Tâm bối rối:
- Công tử…
- Quán chủ hãy giữ lấy. Ở đây đáng được trả một khoảng ngân lượng còn hơn như vậy nữa.
Gã quán chủ đón lấy nén bạc, khúm núm nói:
- Tiểu nhân cảm kích, đa tạ công tử.
- Quán chủ không cần phải đa lễ chỉ vì hai nén bạc của tại hạ.
Chàng mỉm cười nói:
- Rượu của quán chủ uống rất ngon.
- Công tử quá khen.
- Tại hạ nói thật đó.
Vị Phong dốc chén rượu uống cạn. Chàng vừa uống rượu vừa liếc trộm về phía gian thảo xá nghĩ thầm trong đầu: “Tịnh Ngọc hẹn với Di Hoa công tử Hàn Tuấn ở đây làm gì?”
Đặt chén rượu xuống chiếc đệm, Vị Phong nhìn gã quán chủ từ tốn nói:
- Tại hạ cần nghỉ ngơi. Không tiện tiếp quán chủ.
Thụ Tâm giả lả nói:
- Công tử cần gì cứ sai bảo tiểu nhân.
Vị Phong gật đầu.
Khi Thụ Tâm quay vào trong, Vị Phong mới rời tán cây lên đến thảo xá. Chàng ẩn mình bằng một thuật xúc cốt theo dõi Tịnh Ngọc. Vị Phong nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Hoàng Khởi Nguyên đã phát hiện ra Khổng Tịnh Vân nên phái Di Hoa công tử Hàn Tuấn đến gặp Diệu Tịnh sư thái nên mới có cuộc hẹn với Tịnh Ngọc đêm nay?”
- Vị Phong đến viếng Thượng Quan thúc thúc.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, cười khẩy rồi nói:
- Bổn tiên sinh tưởng đâu tiểu tử thành tiểu nô tài của Thiên Minh giáo chủ nên đã quên bổn tiên sinh.
- Làm sao Vị Phong có thể quên thúc thúc được. Dù sao giữa Vị Phong và thúc thúc còn mối quan hệ với nhau.
Thượng Quan Đại Phu giả lả cười. Lão vừa đứng lên khỏi chiếc ngai sơn son thếp vàng tiến đến trước mặt Vị Phong. Lão nhìn Vị Phong:
- Bổn tiên sinh không còn nhận ra tiểu tử nữa.
- Thời gian luôn làm cho người ta thay đổi.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu:
- Tiểu tử nói rất đúng… thời gian luôn làm cho người ta thay đổi. Khi người ta thay đổi thì hẳn mối quan hệ cũng có thể thay đổi theo.
Lão nhướng mày, nhìn Vị Phong:
- Bổn tiên sinh nói không sai?
Vị Phong gật đầu:
- Tiên sinh là người trưởng thượng, uyên bác trong thiên hạ tất lời nói hiếm khi nào sai. Nhưng duy chỉ có một điều này không biết thúc thúc có nghiệm ra hay không?
Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nheo lại:
- Ngươi muốn nói điều gì?
Vị Phong khoanh tay trước ngực từ tốn nói:
- Kiến văn uyên bác nhưng nhân cách không có thì kiến văn đó rất dễ biến người ta thành một ác nhân bại hoại đó.
Nhân cách của một con người quyết định người đó là kẻ tốt hay xấu chứ không phải kiến văn. Và nó cũng khắc tạo ra bản chất của một con người.
Mặt Thượng Quan Đại Phu sa sầm:
- Tiểu tử đang huấn thị bổn tiên sinh à? Người đã là tiểu nô tài của Thiên Minh giáo chủ nên đến huấn thị ta?
Chàng khoát tay lắc đầu:
- Không không… Khắc Vị Phong luôn giữ phận vãn bối, đâu dám làm kẻ huấn thị Thượng Quan thúc thúc. Hậy… với hai mục đích của Vị Phong đến không phải để tạo thêm khoảng cách với Thượng Quan thúc thúc.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu rồi phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:
- Bổn tiên sinh vừa biết mục đích của ngươi. Ta cũng không giấu giếm ngươi làm gì… Bổn tiên sinh cũng chờ ngươi đến đó, nhưng đến bây giờ ngươi mới đến.
Vị Phong ôm quyền:
- Khắc Vị Phong là vãn bối mà lại được một cao nhân như thúc thúc chờ. Vị Phong thấy mình được hân hạnh quá, nếu không muốn nói là tốt phúc hơn những người khác.
Thượng Quan Đại Phu nhìn chàng. Lão vuốt râu rồi nói:
- Khắc Vị Phong đến gặp ta vì mục đích gì?
Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Trước hết Vị Phong muốn hỏi thúc thúc trong mối quan hệ của chúng ta có sự thay đổi gì không?
- Tùy theo tiểu tử đó.
Vị Phong gật đầu:
- Mặc dù thúc thúc đã hại song đường của Vị Phong, nhưng Vị Phong sẽ không tra cứu đến điều đó. Và kết lại mối quan hệ thân tình với thúc thúc.
Chàng giả lả cười:
- Thúc thúc thấy vậy có được không?
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu mỉm cười. Lão chắp tay sau lưng nhìn qua cửa sổ, ôn nhu nói:
- Bổn tiên sinh không biết song đường của ngươi nghe nói câu này có hoan hỷ không nhỉ. Bổn tiên sinh cũng rất ngạc nhiên, sao lại có sự thay đổi quá lớn trong Vị Phong.
- Thật ra mọi chuyện xảy ra trên đời này đều có nghiệp quả của nó. Với lại Vị Phong cũng muốn thúc thúc trở thành Thiên Minh giáo chủ.
Thượng Quan Đại Phu quay lại đối mặt với chàng. Lào nhìn chăm chẳm Vị Phong rồi phá lên cười. Cắt ngang tràng tiếu ngạo đầy vẻ tự thị và cao ngạo đó, Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói:
- Nghe tiểu tử nói lòng của ta hoan hỷ vô cùng. Được… xem như ta và ngươi đang đấu với nhau một ván cờ.
Lão mỉm cười:
- Vị Phong… Chúng ta cùng lật ra những quân cờ mình đang đi nhé.
Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu:
- Được… tốt…
Lão vuốt râu chỉ hai cái ghế đặt gần cửa sổ:
- Ta mời ngươi.
Vị Phong và Thượng Quan Đại Phu bước đến bàn ngồi đối diện với nhau. Lão tự tay bưng bầu trà chuốc ra chén.
Vừa chuốc trà, Thượng Quan Đại Phu vừa nói:
- Tiểu tử hẳn đã thấy Song Tàn Quỷ Diện luyện Hấp Tinh Đại Pháp.
Vị Phong gật đầu:
- Vị Phong đã chứng kiến Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy luyện Hấp Tinh Đại Pháp.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu chỉ chén trà:
- Nào, thưởng thức chén trà thơm của ta xem nào.
- Đa tạ thúc thúc.
Chàng nhấp một ngụm trà. Thượng Quan Đại Phu cũng vậy. Vị Phong không đặt chén trà xuống bàn mà ôn nhu nói với Thượng Quan Đại Phu:
- Tà công Hấp Tinh Đại Pháp quá khủng khiếp, hẳn thúc thúc đã biết.
- Ta biết tà công đó khủng khiếp và ghê rợn như thế nào nên mới chờ tiểu tử.
Lão đưa chén trà xuống bàn.
Lão nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Trong biệt phủ của bổn tiên sinh lúc này có gần trăm gã đồng nam lẫn những đồng nữ. Khắc Vị Phong có là Đạo vương cũng không thể trộm hết bao nhiêu con người tội nghiệp, chờ đến thời khắc chúng ta cho Thiên Minh giáo chủ luyện tà công Hấp Tinh Đại Pháp.
Lão điểm nụ cười mỉm:
- Theo Vị Phong, để cứu những đứa trẻ tội nghiệp kia thì phải làm gì?
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Theo như Vị Phong biết để cứu những đứa trẻ tội nghiệp kia chỉ có một người có thể cứu được. Đó là Thượng Quan thúc thúc.
- Tiểu tử đoán xem… Thượng Quan Đại Phu có nên cứu những đứa trẻ tội nghiệp đó hay không?
- Thúc thúc dù sao cũng là bậc trưởng tôn trong thiên hạ. Được người người ngưỡng mộ, tất không nỡ…
Chàng chưa nói dứt lời thì Thượng Quan Đại Phu khoát tay cướp lời:
- Tiểu tử đừng nói những lời đó. Thượng Quan Đại Phu đâu còn được sự ngưỡng mộ của thiên hạ nữa. Ngươi đã biến ta thành giáo chủ “Truồng giáo” rồi.
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong chỉ chực phát ra tràng tiếu ngạo, nhưng rồi phải cố nén lại. Chàng giả lả ôm quyền nói:
- Vị Phong rất ân hận.
- Ngươi ân hận thì cũng đã muộn rồi. Khi người ta đã quyết định làm việc gì đó rồi thì không nên ân hận những gì mình đã làm. Hãy xem như Thượng Quan Đại Phu đã chết, còn người đang đứng đối diện với ngươi là Thượng Quan Lân.
Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan thúc thúc đã nói thế, vậy thúc thúc chờ Vị Phong vì cái gì?
- Ta có thể trao đổi với ngươi.
Vị Phong nhìn vào mặt lão:
- Vị Phong biết rồi. Long Kiếm, Ngọc Kỳ Lân và Phụng Tiên.
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
- Ta nghĩ trong Tử Thành có bí kíp võ công tối thượng, nên người làm chủ Tử Thành có thể độc bá võ lâm. Nếu như ta làm chủ Tử Thành thì là vận may cho bá tánh trong thiên hạ. Đối với Song Tàn Quỷ Diện, Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy, ta có thể dụng võ công Tử Thành khắc chế họ.
Vị Phong vê cằm mỉm cười rồi nói:
- Thượng Đại thúc nói rất đúng. Nhưng khi khống chế Song Tàn Quỷ Diện rồi, thì thúc thúc sẽ trở thành Thiên Minh giáo chủ. Không biết Thiên Minh giáo chủ Thượng Quan thúc thúc có giống với Song Tàn Quỷ Diện không?
- Thượng Quan Đại Phu tất nhiên khác với họ.
- Khi người ta có được danh vọng và quyền lực thì bất cứ ai cũng sợ tuổi xế bóng. Bởi thời gian sẽ buộc họ dần xa cách danh vọng và quyền lực. Không chừng lúc đó thúc thúc lại luyện Hấp Tinh Đại Pháp hơn cả Song Tàn Quỷ Diện.
Nghe Vị Phong nói, chân diện Thượng Quan Đại Phu cau hẳn lại.
Lão miễn cưỡng nói:
- Ngươi hoài nghi ta như vậy thì ngươi hẳn chẳng còn gì để nói.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Ta cũng như ngươi hẳn đã bị Song Tàn Quỷ Diện cho uống Quỷ Nhục cốt. Nếu ngươi không trao cho ta những báu vật để tìm cơ hội hóa giải kiếp họa Song Tàn Quỷ Diện thì xem như bọn tiểu tử đang ở trong phủ của ta đã bị án tử rồi.
Vị Phong mỉm cười nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Vị Phong có nói không trao cho Thượng Quan thúc thúc đâu.
Thượng Quan Đại Phu đứng bật lên:
- Tiểu tử… ngươi đồng ý à? Nếu như ngươi trao cho ta ba báu vật kia thì ta hứa sẽ tìm mọi cách giải thoát bọn đồng nam và đồng nữ. Xem như ngươi đã tạo được một đại công xứng là Bồ tát sống rồi đó.
- Bồ tát sống thì không thể sánh bằng Phật sống.
Vị Phong bưng chén nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Chàng từ từ đứng lên:
- Ba báu vật kia hiện thời Vị Phong không có mang theo bên mình. Mà đã trao cho một người khác. Nhưng Vị Phong sẽ trao nó lại cho Thượng Quan thúc thúc tại Tử Thành. Hẳn thúc thúc biết đường đến đó?
Thượng Quan Đại Phu gật đầu:
- Ta biết. Ta và quỷ tiểu tử ngươi đã chơi một ván cờ lật ngửa cả rồi. Bây giờ ta và ngươi đã ở trên một chiếc thuyền, dù muốn hay không.
- Chung một chiếc thuyền nhưng mỗi người có một mục đích khác.
Chàng nhìn vào mắt Thượng Quan Đại Phu:
- Vị Phong không muốn nghĩ thay cho Thượng Quan thúc thúc kế sách phóng thích những đồng nam, đồng nữ tội nghiệp kia… mà thúc thúc phải tự nghĩ ra.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu:
- Ta tự chu toàn phận trách của mình.
Vị Phong ôm quyền trịnh trọng nói:
- Xem như Vị Phong và thúc thúc đã thỏa thuận với nhau. Vị Phong cáo từ. Nhưng trước khi rời khỏi đây, Vị Phong muốn nói một điều.
- Ngươi cứ nói!
- Thúc thúc gieo gió tất sẽ gặp bão. Buông dao đồ tể lúc này vẫn chưa quá muộn với Thượng Quan thúc thúc.
- Ta có cách đánh cờ riêng của ta. Quỷ tiểu tử cũng đáng mặt kỳ thủ với ta đó.
Vị Phong ôm quyền:
- Vị Phong không dám nhận lời khen của Thượng Quan thúc thúc.
Chàng xá Thượng Quan Đại Phu rồi bước. Thượng Quan Đại Phu nhìn theo sau lưng Vị Phong. Chàng bước đến cửa thì dừng lại. Vị Phong quay lại đối mặt với Thượng Quan Đại Phu.
Chàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Thượng Quan thúc thúc… Khắc Vị Phong đến biệt lầu của thúc thúc không chỉ thỉnh giáo thúc thúc sự trao đổi vừa rồi, mà còn theo lịnh ngôn của Cơ Hồng Thúy truyền báo cho thúc thúc phải đến gặp mụ ở biệt lầu.
Thượng Quan Đại Phu cau mày:
- Sao Cơ Hồng Thúy lại lịnh ngôn đột ngột như vậy?
- Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can đã tựu thành Hấp Tinh Đại Pháp. Thượng Quan thúc thúc hẳn sẽ không nhìn ra Cơ Hồng Thúy như hôm nào đâu. Người bây giờ chẳng khác gì một thiếu nữ chỉ ngoài đôi mươi, nhan sắc cực kỳ lộng lẫy.
Thượng Quan Đại Phu cướp lời chàng:
- Điều đó liên quan gì đến ta.
- Sao lại không… Nếu Thượng Quan thúc thúc không phải là Đào Hoa công tử thì chắc chắn Cơ Hồng Thúy không lịnh cho Vị Phong truyền đạt lịnh ngôn của người đến thúc thúc. Mà chỉ vì thúc thúc là Đào Hoa công tử nên Cơ Hồng Thúy mới lịnh cho thúc thúc đến diện kiến.
Vị Phong cười khẩy rồi nói tiếp:
- Có lẽ Cơ Hồng Thúy muốn Thượng Quan thúc thúc, người có kiến văn uyên bác thẩm chứng về nhan sắc của mụ, thúc thúc phải đến kẻo Cơ Hồng Thúy tức giận thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đó.
Vị Phong ôm quyền:
- Vị Phong đã truyền đạt xong… xin cáo từ.
Chàng đi thẳng một mạch ra khỏi biệt lầu của Thượng Quan Đại Phu. Vừa đi Vị Phong vừa nghĩ: “Mình không thể lưu lại đây thêm thời khắc nào nữa mà phải đến Hằng Sơn phái càng sớm càng tốt. Ông trời có linh thiêng phù hộ cho Khắc Vị Phong tìm ra Khổng Tịnh Vân.”
Chàng buông tiếng thở dài rồi rảo bước đi nhanh.
Vị Phong rời khỏi tổng đàn Thiên Minh giáo tọa lạc tại Hàm Đan mà không gặp một chút trắc trở gì, bởi lẽ Cơ Hồng Thúy không nghĩ chàng sẽ bỏ trốn vì đã uống Quỷ Nhục cốt. Quỷ Nhục cốt tợ như sợi xích gắn chặt giáo đố Thiên Minh giáo với Song Tàn Quỷ Diện. Không một người nào có thể ly khai được. Rời bỏ Thiên Minh giáo chẳng khác nào tự mình tuyên án tử cho mình.
Sau khi rời Tổng Đàn Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong đi suốt ngày đêm hy vọng có thể tìm được Khổng Tịnh Vân. Đó là chút hy vọng duy nhất mà Vị Phong đặt niềm tin vào.
Khi Vị Phong đến được địa phận Hằng Sơn thì con tuấn mã cũng mệt nhoài kiệt sức. Vị Phong vuốt ve con hắc long câu, nói với nó:
- Ngươi đã làm hết sức của mình rồi. Vị Phong rất biết ơn ngươi. Bây giờ ngươi hãy đi tìm sự tự do cho mình.
Chàng cởi bỏ tất cả dây cương và yên ngựa, thả con tuấn mã vào thảo nguyên. Nhìn theo dáng con hắc long câu phi nước kiệu lao vào thảo nguyên như thể tìm được sự phóng sinh, Vị Phong mỉm cười.
Chàng nói lớn:
- Ngươi bảo trọng nhé!
Chàng thả bước chậm rãi trên quang lộ hướng về dãy Hoàng Sơn. Trong buổi chiều tà khung cảnh nơi đây thật là hữu tình và thơ mộng. Vừa đi Vị Phong vừa nghĩ mình đang bước vào cảnh giới bồng lai, cách ly hẳn với cảnh giới phàm tục của giới tục nhân.
Vị Phong nghĩ thầm:
- Các vị tiên cô cũng khéo tìm nơi thoát tục.
Ý nghĩ đó lướt qua, buộc chàng liên tưởng đến những lời Khổng Tử gia. Vị Phong lắc đầu nhủ thầm: “Nếu Khổng Tịnh Vân là một ni cô của Hằng Sơn, thì mình sao có thể kết duyên với nàng được. Chẳng lẽ lại đem bụi trần nhuộm bẩn sự thánh thiện mà Tịnh Vân đeo đuổi.”
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nhẩm nói tiếp: “Khổng tiền bối làm khó cho mình. Không biết trong Tử Thành có cái gì mà mình khổ như thế này.”
Chàng lắc đầu xua đi những ý tưởng chán chường đó. Tạt vào gian tửu điếm ven đường, Vị Phong định qua đêm trong gian tửu điếm này.
Gã tiểu nhị hăm hở bước ra như thể đầu tiên có khách quý đến khách điếm của mình.
Vị Phong bước vào tửu điếm.
Gã tiểu nhị vồn vã hỏi:
- Khách quan… tiểu nhân xin được hầu hạ khách quan.
- Tại hạ cần một gian phòng đơn sơ thôi.
- Tiểu nhân xin được phục vụ khách quan ngay.
Gã tiểu nhị đưa Vị Phong vào một gian thảo xá được dựng sau tửu điếm. Tất cả những vật dụng trong gian thảo xá này cũng rất đơn giản như bản thân nó. Ngoài chiếc chõng tre để dùng làm giường ngủ và một chiếc bàn duy nhất cũng được làm bằng tre.
Gã tiểu nhị nói:
- Khách nhân cần ăn uống gì không?
Cặp mắt thao láo của gã tiểu nhị chờ đợi chàng.
Vị Phong điểm nụ cười mỉm:
- Tại hạ cần một vò rượu năm cân và ít thức ăn nóng.
Vị Phong nói rồi lấy một nén bạc đặt vào tay gã:
- Điếm chủ hãy giữ lấy.
Gã đó lấy nén bạc khúm núm ôm quyền:
- Đa tạ khách quan.
Gã quay ra một lúc sau bưng rượu và thức ăn vào. Gã bày thức ăn ra bàn.
Vị Phong nhìn gã nói:
- Điếm chủ… Tửu điếm của quán chủ hẳn ít khi có khách thập phương quá vãng?
- Ở đây vắng vẻ, thanh tịnh nên rất ít khách vãng lai ghé lữ điếm của tiểu nhân.
Gã mở nắp vò rượu:
- Mời khách quan.
- Đa tạ quán chủ.
Gã tiểu nhị toan lui bước thì Vị Phong gọi lại:
- Quán chủ nếu không có gì bận rộn hãy uống rượu với tại hạ.
Gã điếm chủ giả lả nói:
- Tiểu nhân vô cùng cảm kích.
Vị Phong khoát tay:
- Điếm chủ đừng khách sáo như vậy. Tại hạ thật tâm mời quán chủ.
Gã tiểu nhị gượng cười, toan ngồi xuống đối ẩm với chàng thì một giọng nữ nhân oang oang cất lên ngoài thảo điếm.
Gã quán chủ vội vã nói:
- Tiểu nhân có khách… Khi nào rảnh tiểu nhân sẽ đến tiếp công tử.
Vị Phong gật đầu.
Gã tiểu nhị lui bước trở ra.
Vị Phong chuốc rượu ra chén uống liền hai bát. Chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng trong khung cảnh tĩnh lặng này.
Chàng nghĩ thầm: “Thú điền viên cũng hay chứ, sao người lại thích tranh đoạt làm gì?”
Gã quán chủ lại bước vào.
Gã nhìn Vị Phong giả lả nói:
- Công tử… tiểu nhân chắc phải thất kính với công tử.
Vị Phong cau mày:
- Điếm chủ sao lại nói như vậy?
- Không giấu gì công tử… Lữ quán của tiểu nhân chỉ có mỗi một gian thảo xá này. Nhưng… bây giờ thì có người muốn thuê nó qua đêm.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Chàng miễn cưỡng nói:
- Vị Phong đã thuê nó trước rồi mà?
- Tiểu nhân biết như vậy, không thể từ chối được vị khách này.
- Ai mà khiến cho quán chủ phải thay đổi ý định cho tại hạ thuê gian phòng thảo xá này vậy?
Gã điếm chủ gãi đầu, bối rối, miễn cưỡng nói:
- Dạ… đó là một ni cô trên Hằng Sơn. Công tử hiểu dùm cho tiểu nhân. Tiểu nhân dựng thảo điếm này trên địa phận Hằng Sơn phái, nên không thể từ chối được.
Vị Phong lắc đầu:
- Tại hạ rất hiểu quán chủ.
Vị Phong vừa nói vừa nghĩ thầm: “Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy nhỉ. Một ni cô đến thuê thảo xá mà từ đây lên Hằng Sơn thì không xa lắm. Dù muốn hay không muốn thì mình cũng không nên làm khó Hằng Sơn làm gì.”
Vị Phong nhìn gã quán chủ:
- Tại hạ ở đâu cũng được, không quan trọng lắm đâu.
Vị Phong nói rồi ôm vò rượu, gã quán chủ rời gian thảo xá.
Chọn một tán cây gần đó, gã điếm chủ trải tấm nệm bằng cói cho Vị Phong. Y giả lả nói:
- Tiểu nhân không dám nhận ngân lượng của công tử.
Chàng khoát tay:
- Điếm chủ cứ giữ lấy. Tại hạ được điếm chủ lo chu toàn như thế này là tốt lắm rồi. Ở đây, tại hạ vừa uống rượu vừa ngắm những vì sao trên trời thú vị càng thú vị hơn.
Gã điếm chủ ôm quyền xá chàng:
- Đa tạ công tử.
- Quán chủ tục danh là gì?
- Ở đây tiểu nhân thường được gọi là Thụ Tâm.
- Có bao giờ những ni cô thuê thảo xá của quán chủ không?
Thụ Tâm lắc đầu:
- Không không… đây là lần đầu tiên… nhưng tiểu nhân không dám từ chối.
- Quán chủ làm như thế cũng tốt.
- Tiểu nhân cáo lui.
Gã quán chủ quay bước. Một lúc sau gã dẫn vào thảo xá một vị ni cô, Vị Phong tò mò nhìn vị ni cô đó. Đôi chân mày chàng nheo lại bởi nhận ra vị ni cô phái Hằng Sơn chẳng ai khác mà chính là Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc nói gì với gã quán chủ rồi quay bước vào gian thảo xá đóng cửa lại. Hành động của Tịnh Ngọc có cái gì đó úp úp mở mở khiến Vị Phong phải nghi ngờ.
Vị Phong nghĩ thầm: “Diệu Tịnh Sư Thái phái Tịnh Ngọc đến lữ quán này để làm gì nhỉ? Hẳn là có chuyện gì, hoặc là sẽ gặp người nào?”
Suy nghĩ đó càng khiến Vị Phong tò mò hơn.
Thụ Tâm quay lại với chàng.
Vị Phong nhìn gã nói:
- Quán chủ… Tại hạ tò mò muốn biết vị ni cô nói gì với quán chủ vậy.
Thụ Tâm giả lả rồi nói:
- Vị cô nương đó căn dặn lão tam, nếu có một người vận gấm y có thêu hai cánh bướm trên ống tay áo thì dẫn y vào thảo xá của cô ta.
Vị Phong cau mày. Chàng suy nghĩ lục trong tâm thức mình để nghiệm xem người đến gặp Tịnh Ngọc là ai.
Vị Phong nhẩm nói: “Trên ống tay áo có thêu đôi bướm.”
Thụ Tâm hỏi:
- Người sẽ gặp vị ni cô kia không phải là công tử à?
Vị Phong chìa hai ống tay áo của mình ra:
- Quán chủ xem ống tay áo của tại hạ có thêu đôi cánh bướm không nào?
Thụ Tâm gượng cười lắc đầu:
- Không à?
- Nhưng tại hạ biết người sắp đến, quán chủ đừng nói có tại hạ ở đây nhé.
Vị Phong nói rồi lấy một nén bạc đặt vào tay Thụ Tâm.
Thụ Tâm bối rối:
- Công tử…
- Quán chủ hãy giữ lấy. Ở đây đáng được trả một khoảng ngân lượng còn hơn như vậy nữa.
Gã quán chủ đón lấy nén bạc, khúm núm nói:
- Tiểu nhân cảm kích, đa tạ công tử.
- Quán chủ không cần phải đa lễ chỉ vì hai nén bạc của tại hạ.
Chàng mỉm cười nói:
- Rượu của quán chủ uống rất ngon.
- Công tử quá khen.
- Tại hạ nói thật đó.
Vị Phong dốc chén rượu uống cạn. Chàng vừa uống rượu vừa liếc trộm về phía gian thảo xá nghĩ thầm trong đầu: “Tịnh Ngọc hẹn với Di Hoa công tử Hàn Tuấn ở đây làm gì?”
Đặt chén rượu xuống chiếc đệm, Vị Phong nhìn gã quán chủ từ tốn nói:
- Tại hạ cần nghỉ ngơi. Không tiện tiếp quán chủ.
Thụ Tâm giả lả nói:
- Công tử cần gì cứ sai bảo tiểu nhân.
Vị Phong gật đầu.
Khi Thụ Tâm quay vào trong, Vị Phong mới rời tán cây lên đến thảo xá. Chàng ẩn mình bằng một thuật xúc cốt theo dõi Tịnh Ngọc. Vị Phong nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Hoàng Khởi Nguyên đã phát hiện ra Khổng Tịnh Vân nên phái Di Hoa công tử Hàn Tuấn đến gặp Diệu Tịnh sư thái nên mới có cuộc hẹn với Tịnh Ngọc đêm nay?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.