Chương 38: Nghiệp phận giai nhân
Độc Cô Hồng
21/05/2013
- Khắc tiểu tử… ngươi không phải là đối thủ của bổn nhân đâu. Hãy hạ mình quỳ phục bổn nhân, ngươi sẽ sống. Nếu khăng khăng là tự ngươi đi tìm tử lộ cho mình.
Vị Phong nghiêm giọng đáp lời:
- Sau lưng Vị Phong là mẫu thân Lạc An cùng Diệp Diệp tiểu thư, trước mặt Vị Phong là kẻ bất nghĩa vô tâm Hoàng Khởi Nguyên. Vị Phong chỉ có một con đường đi về phía trước. Đi đến cõi tận cùng trong nghiệp chướng trầm luân.
Nghe chàng thốt ra câu nói này, Di Tuyết Hân cũng phải sững sờ. Nàng dõi mắt nhìn chàng.
Hoàng Khởi Nguyên đanh giọng nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi đã lựa chọn rồi ư?
- Tôn giá cứ ra tay.
Hoàng Khởi Nguyên buông tiếng thở dài.
Lão miễn cưỡng nói:
- Thế còn họa đồ dẫn đến Tử Thành.
- Nếu Vị Phong chết tôn giá sẽ thấy nó ngay trên người tại hạ.
- Tiểu tử sẽ được thấy sự đau khổ như thế nào khi dám đối địch với bổn nhân.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên vừa nói vừa dấn bước về phía Vị Phong. Mỗi bước chân của lão đều để lại dấu giày trên mặt đất.
Lão rít một luồng chân ngươn rồi nói tiếp.
- Tiểu tử phải chết.
Liền ngay sau lời nói đó, Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên vồ thẳng về phía Khắc Vị Phong một đạo phách không chưởng với tám thành nội lực phát tác ra đạo phách không chưởng này. Hoàng Khởi Nguyên đoan chắc Vị Phong phải dụng đến Cửu Chưởng Huyền Công của chàng phát ra đón lấy đạo phách không chưởng của Hoàng Khởi Nguyên.
- Ầm…
Vạn Xuân trang chủ gần như hoàn toàn bất ngờ trước Cửu Chưởng Huyền Công của đối phương. Lão liên tục thối liền chín bộ, mà vẫn cảm thấy hoa mắt nghẹt thở phải đưa tay ôm lấy vùng thượng đẳng.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên rùng mình. Lão sửng sốt nhìn Khắc Vị Phong.
- Khắc tiểu tử… vừa rồi ngươi đã thi triển “Vô Địch Chưởng” phải không?
- Võ công của Vị Phong được chân truyền bởi sư tôn Vô Tướng Thần Tăng.
Nghe chàng thốt ra câu nói này, bất giác Hoàng Khởi Nguyên thối lại một bộ.
Thấy lão thối bộ, Khắc Vị Phong biết ngay lão tặc họ Hoàng e dè bởi tuyệt chưởng Cửu Chưởng Huyền Công của chàng.
Chàng rít giọng nói:
- Vị Phong thay sư tôn hành đạo giang hồ, lập lại sự công bằng và chính đạo đã bị tôn giá hủy hoại.
Chàng vừa dứt câu thi triển luôn bộ pháp Vô Ảnh cước phối hợp cùng với Cửu Chưởng Huyền Công công thẳng đến Hoàng Khởi Nguyên.
Vị Phong chủ động phát tác chiêu công. Cả một màn ảnh thủ dầy đặc chớp nhoáng chụp tới lão chẳng khác nào một tấm lưới thiên la địa võng khiến cho lão phải lúng túng. Tấm lưới thiên la địa võng được kết tạo bằng Cửu Chưởng Huyền Công gần như không cho lão Hoàng có một khe hở để né tránh mà phải buộc đối mặt với nó.
Hoàng Khởi Nguyên chẳng còn một lựa chọn nào khác mà phải dụng chưởng đón thẳng đỡ thẳng bằng tất cả nội lực bình sinh của mình.
- Ầm… ầm… ầm… ầm……
Những tiếng sấm chưởng phát ra khắp chung quanh thân ảnh của Vạn Xuân trang chủ. Sau mỗi tiếng sấm chưởng thì lão lại phải thối bộ cho đến khi bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về sau non ba trượng, nằm duỗi dài dưới đất. Miệng trào ra dòng máu đỏ ối.
Mặc dù bị trọng thương nhưng Hoàng Khởi Nguyên vẫn cố chỏi tay ngồi lên.
Khắc Vị Phong chậm rãi bước đến trước mặt lão. Chàng rọi hai luồng sát nhãn hừng hực chiếu vào Vạn Xuân trang chủ.
Tiếp nhận hai luồng uy nhãn đầy sức chết chóc của Khắc Vị Phong, Vạn Xuân trang chủ buột miệng nói:
- Khắc công tử… tha cho lão phu.
Nghe lão thốt ra câu này bất giác cơn phẫn nộ trong tâm của Khắc Vị Phong bất giác chùng xuống.
Chàng buông tiếng thở dài nhìn Hoàng Khởi Nguyên.
- Trước một phần của Diệp Diệp tiểu thư và các linh hồn trong mộ địa Dương Châu này, Khắc Vị Phong cho trang chủ một sinh lộ. Đây là cơ hội cuối cùng, hy vọng trang chủ sẽ lấy nó để quay đầu lại chính đạo. Nếu như Trang chủ vẫn giữ tham vọng độc bá võ lâm nghiệp quả diệt thân sẽ đến với người.
Vị Phong thốt ra câu nói đó bởi chàng nghĩ đến chỉ ngôn của sư tôn Vô Tướng Thần Tăng, lấy chữ nhân quả luân hồi làm điểm báo cho những ác ma nhân trong giới võ lâm.
Nhìn lại Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên một lần nữa, Khắc Vị Phong nghĩ thầm trong đầu:
- Mẫu thân… miễn thứ cho con đã không trả thù cho mẹ.
Ý niệm lướt qua đầu chàng rồi, mới quay bước đến bên mộ phần của Diệp Diệp.
Lão Hoàng nhìn sau lưng Vị Phong từ từ đứng lên. Lão buông một tiếng thở dài, mới quay bước rời ngay khỏi mộ địa Dương Châu.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên bỏ đi rồi, Vị Phong mới để mắt đến Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên.
Chàng nhìn Di Tuyết Hân từ tốn nói:
- Tuyết Hân tỷ tỷ. Từ ba báu vật này mà Trung Nguyên dậy sóng ba đào.
Khắc Vị Phong buộc phải hủy chúng để không còn oan trái xảy ra trong giới võ lâm Trung thổ nữa.
Chàng nói rồi không cẩn biết Tuyết Hân có đồng ý hay không mà nhón tay nhặt lấy Long Kiếm.
Vị Phong vận công toan hủy thanh Long Kiếm trong bàn tay thì Tuyết Hận khoát tay.
- Vị Phong dừng tay.
Vị Phong nhìn lại Tuyết Hân:
- Tuyết Hân tỷ tỷ không muốn Vị Phong hủy nó ư?
Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Ý của Khắc Vị Phong đã quyết như vậy thì Tuyết Hân đâu cản được. Nhưng Tuyết Hân có ý này.
- Ý của Tuyết Hân tỷ tỷ là gì?
Trong ba báu vật đang có ở đây chỉ cẩn hủy một thứ thôi thì mãi mãi chẳng một ai có thể khai thông Tử Thành. Nếu Khắc Vị Phong muốn hủy chúng thì hãy cho Tuyết Hân hủy Phụng Tiên trước.
Vị Phong nhìn Tuyết Hân:
- Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ muốn.
Nàng mỉm cười.
- Tất nhiên Tuyết Hân phải hủy Phụng Tiên rồi.
Nàng nhặt lầy tấm vải Phụng Tiên, nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Vị Phong biết không, không chỉ võ lâm Trung Nguyên cẩn ba thứ báu vật này mà ngay cả Đại Liêu cũng cần. Tuyết Hân hứa với Quốc mẫu, bằng mọi giá sẽ đưa tất cả những báu vật này về Đại Liêu. Nay không đưa được thì phải hủy nó.
Vị Phong gật đầu:
- Tỷ làm theo ý của mình.
Tuyết Hân cầm mảnh lụa Phụng Tiên giũ mạnh ra.
Trước mắt chàng là một cánh chim Phụng tỏa sắc quang óng ánh làm ló cả mắt.
Thần nhãn của Khắc Vị Phong còn chói lòa thì Di Tuyết Hân giũ nhẹ đôi cánh chim Phụng về phía chàng. Một đạo nhu phong từ đôi cánh Phụng Tiên lao tơí Khắc Vị Phong.
Khi Vị Phong cảm nhận được luồng nhu phong đó thì đầu óc cũng choáng váng, tứ chi bủn rủn mất ngay nội lực. Chàng buột miệng nói:
- Tuyết Hân tỷ tỷ.
Vị Phong lảo đảo, rồi ngã ngồi xuống trước mộ phần của Diệp Diệp.
Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm, nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Tuyết Hân không thể để Vị Phong hủy ba báu vật này được.
Nàng vừa nói vừa gỡ tay Vị Phong đoạt lấy Long Kiếm.
Cất tất cả ba thứ báu vật đó vào túi gấm, cột lại, Tuyết Hân nói với Vị Phong:
- Vị Phong… Tuyết Hân phải đem những báu vật này về Đại Liêu. Đó là chức phận của Tuyết Hân trong chuyến du nhập trung thổ này.
Vị Phong nhìn Tuyết Hân từ tốn nói:
- Tuyết Hân… tỷ biết khi đem những báu vật này về Đại Liêu, thì nhất định giữa Trung Nguyên và Đại Liêu sẽ có cuộc tàn sát. Bá tánh sẽ chịu cảnh binh đao… ai cũng biết Đại Liêu có ý định độc bá Trung Nguyên.
- Nếu Liêu chúa làm chủ Tử Thành chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, rồng thêm vuốt. Mà Tuyết Hân lại là người hán. Người của Trung Nguyên, nhưng ở Trung Nguyên Tuyết Hân chỉ có hận thù. Còn đối với Đại Liêu là ân trọn nghĩa dầy. Nên Tuyết Hân về Đại Liêu.
- Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ nghĩ đến Đại Liêu, nghĩ đến cái ân nghĩa thì càng phải làm cái gì đó để tránh một cuộc tàn sát giữa Liêu Quốc và Trung Nguyên.
Chàng khẩn thiết nói tiếp:
- Tuyết Hân tỷ tỷ nghĩ lại coi. Nếu có cuộc tàn sát giữa Đại Liêu và Trung Nguyên thì ai sẽ là người hứng chịu binh đao máu chảy thành song, thây chất thành núi. Chỉ có bá tính chịu khổ thôi.
- Những bọn tham quan ô lại, bọn cường hào ác bá cũng phải trả giá.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nhìn Vị Phong nói:
- Vị Phong… hay là hãy cùng với Tuyết Hân về Đại Liêu. Tuyết Hân biết Vị Phong là người trung nghĩa, nhân hậu… mà người Trung Nguyên thì không nhận ra điều đó.
Vị Phong lắc đầu:
- Tuyết Hân tỷ tỷ… Vị Phong đã sinh ra trên mảnh đất này thì chỉ có thể chết với nó mà thôi. Vị Phong xin tỷ.
Đôi chân mày Tuyết Hân nhíu lại. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Vị Phong đâu biết mối hận của Tuyết Hân đối với Trung Nguyên như thế nào. Trước đây, Tuyết Hân và Tuyết Cầm tỷ tỷ là hai trang tiểu thư đài các của Hàn Châu viên trang. Nhưng đã bị bọn tham quan ô lại của Hàn Châu khiến cho song đường phải bị đưa ra pháp trường với tội danh mưu phản chúa. Tuyết Cầm tỷ tỷ buộc phải bán mình cho lão Tuần Phủ đại nhân Cao Vị. Rồi sau đó bị phu nhân của Cao Vị đưa vào thanh lâu đặng kiếm ngân lượng cho mụ. Nếu Tuyết Hân không được Quốc Cữu Đại Liêu cưu mang đưa về Đại Liêu, có lẽ hôm nay chẳng khác gì Tuyết Cầm tỷ tỷ. Cái hận đó làm sao Tuyết Hân quên được. Tuyết Hân đã thề một ngày nào đó sẽ quay lại Trung Nguyên thanh toán những oan nợ.
Nàng nhìn lại Vị Phong:
- Đây là cơ hội tốt để Tuyết Hân trả hận năm xưa.
Vị Phong lắc đầu:
- Tuyết Hân tỷ tỷ… mối hận trong lòng tỷ do một gã tham quan Cao Vị gieo ra. Chẳng lẽ tỷ lại buộc bá tính rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nếu nói về hận, thì Khắc Vị Phong còn hận hơn tỷ nhiều. Nhưng hận thù trả bằng hận thù thì chằng biết đến bao giờ mới trả xong đây. Huống chi tỷ vì hận một gã tuần phủ nhỏ nhoi mà lại kéo cả bá tính Trung Nguyên lẫn Đại Liêu vào chốn binh đao tàn sát, chết choc.
Tuyết Hân nhìn chàng.
Chàng nhìn Tuyết Hân.
- Tuyết Hân tỷ hãy nghĩ lại coi. Đừng vì thù riêng.
Chàng vừa dứt câu thì Chu Thái lừng lững xuất hiện. Sự xuất hiện của Chu Thái khiến Vị Phong không khỏi bi quan và bồn chồn.
Chu Thái nhìn Vị Phong, nheo môi khinh thị rồi nói:
- Khắc Vị Phong… ngươi không cần phải van xin Di Tuyết Hân làm gì nữa.
Tuyết Hân cau mày, bất nhẫn nói:
- Chu hộ pháp… bổn sứ đâu lịnh cho ngươi đến đây.
Chu Thái nhìn nàng nhạt nhẽo nói:
- Di đặc sứ không lịnh nhưng Chu Thái có bổn phận theo chân người.
Y vừa nhìn vừa rút trong tay áo ra tấm lịnh bài.
- Di đặc sứ nhìn xem trong tay Chu mỗ là lịnh bài gì?
Vừa thấy tấm lịnh bài trong tay Chu Thái, Tuyết Hân liền quỳ xuống dưới đất, tỏ vẻ thành bái:
- Tuyết Hân tham kiến quốc sư.
Chu Thái cười khẩy rồi nói:
- Bây giờ Di đặc sứ đã hiểu người ban lịnh bài cho Chu mỗ là quốc sư.
- Thấy lịnh bài như thấy quốc sư.
Y bước đến đoạt lấy túi gấm chứa ba thứ báu vật Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên rồi nhìn Tuyết Hân ôn nhu nói:
- Di đặc sứ… quốc sư còn lịnh cho Chu mỗ đem lịnh bài này phán lịnh cho Chu đặc sứ tội chết.
Sắc diện Tuyết Hân chuyển qua màu tái nhờn.
Chu Thái không màng đến vẻ hốt hoảng, sợ hãi của Tuyết Hân và dửng dưng nói:
- Di Tuyết Hân đặc sứ tiếp nhận lịnh chỉ chứ.
Tuyết Hân nhìn lên Chu Thái ngập ngừng hỏi:
- Tuyết Hân có tội gì mà quốc sư phán lịnh tử đối với Tuyết Hân.
- Chu mỗ không biết Tuyết Hân cô nương có tội gì nhưng đây là lịnh của quốc sư. Tuyết Hân tự kết liễu mình hay muốn Chu mỗ tiễn Tuyết Hân đi.
Tuyết Hân miễn cưỡng nói:
- Trước khi chết, Tuyết Hân cũng phải biết mình đã vướng vào tội gì khiến cho quốc sư phán tội chết cho Tuyết Hân mới được. Nếu không biết thì Tuyết Hân sao có thể siêu thoát được.
Chu Thái nhếch môi cười khẩy rồi nói:
- Di Tuyết Hân không nghiệm ra lỗi của mình à?
Tuyết Hân lắc đầu:
- Không.
- Tội chết của Di Tuyết Hân đặc sứ là tội sinh ra đã là người Hán chứ không phải là người Đại Liêu. Việc hệ trọng hôm nay của Liêu Quốc không thể cho người Hán can dự vào.
Tuyết Hân buông tiếng thở dài, ủ rũ nói:
- Giờ thì Tuyết Hân đã biết.
Vị Phong lên tiếng:
- Chu tôn giá… tôn giá mượn tấm lịnh bài kia để phán Tuyết Hân tội chết… không biết tấm lịnh bài kia có nói được không. Mà chỉ tôn giá phán lịnh đó thôi. Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ nghe theo phán lịnh của Chu tôn giá, không chừng quốc sư Đại Liêu hối tiếc, vì vô hình trung đã bị người tâm phúc của mình biến thành kẻ bất đạt nhân nghĩa đó.
Chàng nhìn Tuyết Hân:
- Tuyết Hân tỷ tỷ đừng nghe Chu tôn giá phán lịnh.
Tuyết Hân nhìn lại Chu Thái.
Chu Thái cau mày hừ nhạt nhìn lại Vị Phong nói:
- Tuyết Hân đã từng sống ở Đại Liêu tất biết luật lệ Đại Liêu rất nghiêm.
Tất nhiên Chu mỗ không thể nói càn được. Huống chi trong tay Chu mỗ lại là lịnh tiểu án hình của quốc sư, càng không thể nói càn Chu mỗ cho Di Tuyết Hân đặc ân rồi đó.
Y lại nhìn Tuyết Hân:
- Chu mỗ không thể giúp gì được cho nàng. Hãy tự chọn cho mình cái chết đi.
Tuyết Hân nhìn sang Vị Phong. Khoé mắt nàng xuất hiện hai dòng lệ. Nàng miễn cưỡng nói với Vị Phong:
- Vị Phong… Tuyết Hân phải đi rồi.
Vị Phong nghiêm giọng đáp lời:
- Sau lưng Vị Phong là mẫu thân Lạc An cùng Diệp Diệp tiểu thư, trước mặt Vị Phong là kẻ bất nghĩa vô tâm Hoàng Khởi Nguyên. Vị Phong chỉ có một con đường đi về phía trước. Đi đến cõi tận cùng trong nghiệp chướng trầm luân.
Nghe chàng thốt ra câu nói này, Di Tuyết Hân cũng phải sững sờ. Nàng dõi mắt nhìn chàng.
Hoàng Khởi Nguyên đanh giọng nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi đã lựa chọn rồi ư?
- Tôn giá cứ ra tay.
Hoàng Khởi Nguyên buông tiếng thở dài.
Lão miễn cưỡng nói:
- Thế còn họa đồ dẫn đến Tử Thành.
- Nếu Vị Phong chết tôn giá sẽ thấy nó ngay trên người tại hạ.
- Tiểu tử sẽ được thấy sự đau khổ như thế nào khi dám đối địch với bổn nhân.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên vừa nói vừa dấn bước về phía Vị Phong. Mỗi bước chân của lão đều để lại dấu giày trên mặt đất.
Lão rít một luồng chân ngươn rồi nói tiếp.
- Tiểu tử phải chết.
Liền ngay sau lời nói đó, Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên vồ thẳng về phía Khắc Vị Phong một đạo phách không chưởng với tám thành nội lực phát tác ra đạo phách không chưởng này. Hoàng Khởi Nguyên đoan chắc Vị Phong phải dụng đến Cửu Chưởng Huyền Công của chàng phát ra đón lấy đạo phách không chưởng của Hoàng Khởi Nguyên.
- Ầm…
Vạn Xuân trang chủ gần như hoàn toàn bất ngờ trước Cửu Chưởng Huyền Công của đối phương. Lão liên tục thối liền chín bộ, mà vẫn cảm thấy hoa mắt nghẹt thở phải đưa tay ôm lấy vùng thượng đẳng.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên rùng mình. Lão sửng sốt nhìn Khắc Vị Phong.
- Khắc tiểu tử… vừa rồi ngươi đã thi triển “Vô Địch Chưởng” phải không?
- Võ công của Vị Phong được chân truyền bởi sư tôn Vô Tướng Thần Tăng.
Nghe chàng thốt ra câu nói này, bất giác Hoàng Khởi Nguyên thối lại một bộ.
Thấy lão thối bộ, Khắc Vị Phong biết ngay lão tặc họ Hoàng e dè bởi tuyệt chưởng Cửu Chưởng Huyền Công của chàng.
Chàng rít giọng nói:
- Vị Phong thay sư tôn hành đạo giang hồ, lập lại sự công bằng và chính đạo đã bị tôn giá hủy hoại.
Chàng vừa dứt câu thi triển luôn bộ pháp Vô Ảnh cước phối hợp cùng với Cửu Chưởng Huyền Công công thẳng đến Hoàng Khởi Nguyên.
Vị Phong chủ động phát tác chiêu công. Cả một màn ảnh thủ dầy đặc chớp nhoáng chụp tới lão chẳng khác nào một tấm lưới thiên la địa võng khiến cho lão phải lúng túng. Tấm lưới thiên la địa võng được kết tạo bằng Cửu Chưởng Huyền Công gần như không cho lão Hoàng có một khe hở để né tránh mà phải buộc đối mặt với nó.
Hoàng Khởi Nguyên chẳng còn một lựa chọn nào khác mà phải dụng chưởng đón thẳng đỡ thẳng bằng tất cả nội lực bình sinh của mình.
- Ầm… ầm… ầm… ầm……
Những tiếng sấm chưởng phát ra khắp chung quanh thân ảnh của Vạn Xuân trang chủ. Sau mỗi tiếng sấm chưởng thì lão lại phải thối bộ cho đến khi bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về sau non ba trượng, nằm duỗi dài dưới đất. Miệng trào ra dòng máu đỏ ối.
Mặc dù bị trọng thương nhưng Hoàng Khởi Nguyên vẫn cố chỏi tay ngồi lên.
Khắc Vị Phong chậm rãi bước đến trước mặt lão. Chàng rọi hai luồng sát nhãn hừng hực chiếu vào Vạn Xuân trang chủ.
Tiếp nhận hai luồng uy nhãn đầy sức chết chóc của Khắc Vị Phong, Vạn Xuân trang chủ buột miệng nói:
- Khắc công tử… tha cho lão phu.
Nghe lão thốt ra câu này bất giác cơn phẫn nộ trong tâm của Khắc Vị Phong bất giác chùng xuống.
Chàng buông tiếng thở dài nhìn Hoàng Khởi Nguyên.
- Trước một phần của Diệp Diệp tiểu thư và các linh hồn trong mộ địa Dương Châu này, Khắc Vị Phong cho trang chủ một sinh lộ. Đây là cơ hội cuối cùng, hy vọng trang chủ sẽ lấy nó để quay đầu lại chính đạo. Nếu như Trang chủ vẫn giữ tham vọng độc bá võ lâm nghiệp quả diệt thân sẽ đến với người.
Vị Phong thốt ra câu nói đó bởi chàng nghĩ đến chỉ ngôn của sư tôn Vô Tướng Thần Tăng, lấy chữ nhân quả luân hồi làm điểm báo cho những ác ma nhân trong giới võ lâm.
Nhìn lại Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên một lần nữa, Khắc Vị Phong nghĩ thầm trong đầu:
- Mẫu thân… miễn thứ cho con đã không trả thù cho mẹ.
Ý niệm lướt qua đầu chàng rồi, mới quay bước đến bên mộ phần của Diệp Diệp.
Lão Hoàng nhìn sau lưng Vị Phong từ từ đứng lên. Lão buông một tiếng thở dài, mới quay bước rời ngay khỏi mộ địa Dương Châu.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên bỏ đi rồi, Vị Phong mới để mắt đến Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên.
Chàng nhìn Di Tuyết Hân từ tốn nói:
- Tuyết Hân tỷ tỷ. Từ ba báu vật này mà Trung Nguyên dậy sóng ba đào.
Khắc Vị Phong buộc phải hủy chúng để không còn oan trái xảy ra trong giới võ lâm Trung thổ nữa.
Chàng nói rồi không cẩn biết Tuyết Hân có đồng ý hay không mà nhón tay nhặt lấy Long Kiếm.
Vị Phong vận công toan hủy thanh Long Kiếm trong bàn tay thì Tuyết Hận khoát tay.
- Vị Phong dừng tay.
Vị Phong nhìn lại Tuyết Hân:
- Tuyết Hân tỷ tỷ không muốn Vị Phong hủy nó ư?
Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Ý của Khắc Vị Phong đã quyết như vậy thì Tuyết Hân đâu cản được. Nhưng Tuyết Hân có ý này.
- Ý của Tuyết Hân tỷ tỷ là gì?
Trong ba báu vật đang có ở đây chỉ cẩn hủy một thứ thôi thì mãi mãi chẳng một ai có thể khai thông Tử Thành. Nếu Khắc Vị Phong muốn hủy chúng thì hãy cho Tuyết Hân hủy Phụng Tiên trước.
Vị Phong nhìn Tuyết Hân:
- Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ muốn.
Nàng mỉm cười.
- Tất nhiên Tuyết Hân phải hủy Phụng Tiên rồi.
Nàng nhặt lầy tấm vải Phụng Tiên, nhìn Vị Phong ôn nhu nói:
- Vị Phong biết không, không chỉ võ lâm Trung Nguyên cẩn ba thứ báu vật này mà ngay cả Đại Liêu cũng cần. Tuyết Hân hứa với Quốc mẫu, bằng mọi giá sẽ đưa tất cả những báu vật này về Đại Liêu. Nay không đưa được thì phải hủy nó.
Vị Phong gật đầu:
- Tỷ làm theo ý của mình.
Tuyết Hân cầm mảnh lụa Phụng Tiên giũ mạnh ra.
Trước mắt chàng là một cánh chim Phụng tỏa sắc quang óng ánh làm ló cả mắt.
Thần nhãn của Khắc Vị Phong còn chói lòa thì Di Tuyết Hân giũ nhẹ đôi cánh chim Phụng về phía chàng. Một đạo nhu phong từ đôi cánh Phụng Tiên lao tơí Khắc Vị Phong.
Khi Vị Phong cảm nhận được luồng nhu phong đó thì đầu óc cũng choáng váng, tứ chi bủn rủn mất ngay nội lực. Chàng buột miệng nói:
- Tuyết Hân tỷ tỷ.
Vị Phong lảo đảo, rồi ngã ngồi xuống trước mộ phần của Diệp Diệp.
Tuyết Hân điểm nụ cười mỉm, nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Tuyết Hân không thể để Vị Phong hủy ba báu vật này được.
Nàng vừa nói vừa gỡ tay Vị Phong đoạt lấy Long Kiếm.
Cất tất cả ba thứ báu vật đó vào túi gấm, cột lại, Tuyết Hân nói với Vị Phong:
- Vị Phong… Tuyết Hân phải đem những báu vật này về Đại Liêu. Đó là chức phận của Tuyết Hân trong chuyến du nhập trung thổ này.
Vị Phong nhìn Tuyết Hân từ tốn nói:
- Tuyết Hân… tỷ biết khi đem những báu vật này về Đại Liêu, thì nhất định giữa Trung Nguyên và Đại Liêu sẽ có cuộc tàn sát. Bá tánh sẽ chịu cảnh binh đao… ai cũng biết Đại Liêu có ý định độc bá Trung Nguyên.
- Nếu Liêu chúa làm chủ Tử Thành chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, rồng thêm vuốt. Mà Tuyết Hân lại là người hán. Người của Trung Nguyên, nhưng ở Trung Nguyên Tuyết Hân chỉ có hận thù. Còn đối với Đại Liêu là ân trọn nghĩa dầy. Nên Tuyết Hân về Đại Liêu.
- Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ nghĩ đến Đại Liêu, nghĩ đến cái ân nghĩa thì càng phải làm cái gì đó để tránh một cuộc tàn sát giữa Liêu Quốc và Trung Nguyên.
Chàng khẩn thiết nói tiếp:
- Tuyết Hân tỷ tỷ nghĩ lại coi. Nếu có cuộc tàn sát giữa Đại Liêu và Trung Nguyên thì ai sẽ là người hứng chịu binh đao máu chảy thành song, thây chất thành núi. Chỉ có bá tính chịu khổ thôi.
- Những bọn tham quan ô lại, bọn cường hào ác bá cũng phải trả giá.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nhìn Vị Phong nói:
- Vị Phong… hay là hãy cùng với Tuyết Hân về Đại Liêu. Tuyết Hân biết Vị Phong là người trung nghĩa, nhân hậu… mà người Trung Nguyên thì không nhận ra điều đó.
Vị Phong lắc đầu:
- Tuyết Hân tỷ tỷ… Vị Phong đã sinh ra trên mảnh đất này thì chỉ có thể chết với nó mà thôi. Vị Phong xin tỷ.
Đôi chân mày Tuyết Hân nhíu lại. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Vị Phong đâu biết mối hận của Tuyết Hân đối với Trung Nguyên như thế nào. Trước đây, Tuyết Hân và Tuyết Cầm tỷ tỷ là hai trang tiểu thư đài các của Hàn Châu viên trang. Nhưng đã bị bọn tham quan ô lại của Hàn Châu khiến cho song đường phải bị đưa ra pháp trường với tội danh mưu phản chúa. Tuyết Cầm tỷ tỷ buộc phải bán mình cho lão Tuần Phủ đại nhân Cao Vị. Rồi sau đó bị phu nhân của Cao Vị đưa vào thanh lâu đặng kiếm ngân lượng cho mụ. Nếu Tuyết Hân không được Quốc Cữu Đại Liêu cưu mang đưa về Đại Liêu, có lẽ hôm nay chẳng khác gì Tuyết Cầm tỷ tỷ. Cái hận đó làm sao Tuyết Hân quên được. Tuyết Hân đã thề một ngày nào đó sẽ quay lại Trung Nguyên thanh toán những oan nợ.
Nàng nhìn lại Vị Phong:
- Đây là cơ hội tốt để Tuyết Hân trả hận năm xưa.
Vị Phong lắc đầu:
- Tuyết Hân tỷ tỷ… mối hận trong lòng tỷ do một gã tham quan Cao Vị gieo ra. Chẳng lẽ tỷ lại buộc bá tính rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nếu nói về hận, thì Khắc Vị Phong còn hận hơn tỷ nhiều. Nhưng hận thù trả bằng hận thù thì chằng biết đến bao giờ mới trả xong đây. Huống chi tỷ vì hận một gã tuần phủ nhỏ nhoi mà lại kéo cả bá tính Trung Nguyên lẫn Đại Liêu vào chốn binh đao tàn sát, chết choc.
Tuyết Hân nhìn chàng.
Chàng nhìn Tuyết Hân.
- Tuyết Hân tỷ hãy nghĩ lại coi. Đừng vì thù riêng.
Chàng vừa dứt câu thì Chu Thái lừng lững xuất hiện. Sự xuất hiện của Chu Thái khiến Vị Phong không khỏi bi quan và bồn chồn.
Chu Thái nhìn Vị Phong, nheo môi khinh thị rồi nói:
- Khắc Vị Phong… ngươi không cần phải van xin Di Tuyết Hân làm gì nữa.
Tuyết Hân cau mày, bất nhẫn nói:
- Chu hộ pháp… bổn sứ đâu lịnh cho ngươi đến đây.
Chu Thái nhìn nàng nhạt nhẽo nói:
- Di đặc sứ không lịnh nhưng Chu Thái có bổn phận theo chân người.
Y vừa nhìn vừa rút trong tay áo ra tấm lịnh bài.
- Di đặc sứ nhìn xem trong tay Chu mỗ là lịnh bài gì?
Vừa thấy tấm lịnh bài trong tay Chu Thái, Tuyết Hân liền quỳ xuống dưới đất, tỏ vẻ thành bái:
- Tuyết Hân tham kiến quốc sư.
Chu Thái cười khẩy rồi nói:
- Bây giờ Di đặc sứ đã hiểu người ban lịnh bài cho Chu mỗ là quốc sư.
- Thấy lịnh bài như thấy quốc sư.
Y bước đến đoạt lấy túi gấm chứa ba thứ báu vật Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên rồi nhìn Tuyết Hân ôn nhu nói:
- Di đặc sứ… quốc sư còn lịnh cho Chu mỗ đem lịnh bài này phán lịnh cho Chu đặc sứ tội chết.
Sắc diện Tuyết Hân chuyển qua màu tái nhờn.
Chu Thái không màng đến vẻ hốt hoảng, sợ hãi của Tuyết Hân và dửng dưng nói:
- Di Tuyết Hân đặc sứ tiếp nhận lịnh chỉ chứ.
Tuyết Hân nhìn lên Chu Thái ngập ngừng hỏi:
- Tuyết Hân có tội gì mà quốc sư phán lịnh tử đối với Tuyết Hân.
- Chu mỗ không biết Tuyết Hân cô nương có tội gì nhưng đây là lịnh của quốc sư. Tuyết Hân tự kết liễu mình hay muốn Chu mỗ tiễn Tuyết Hân đi.
Tuyết Hân miễn cưỡng nói:
- Trước khi chết, Tuyết Hân cũng phải biết mình đã vướng vào tội gì khiến cho quốc sư phán tội chết cho Tuyết Hân mới được. Nếu không biết thì Tuyết Hân sao có thể siêu thoát được.
Chu Thái nhếch môi cười khẩy rồi nói:
- Di Tuyết Hân không nghiệm ra lỗi của mình à?
Tuyết Hân lắc đầu:
- Không.
- Tội chết của Di Tuyết Hân đặc sứ là tội sinh ra đã là người Hán chứ không phải là người Đại Liêu. Việc hệ trọng hôm nay của Liêu Quốc không thể cho người Hán can dự vào.
Tuyết Hân buông tiếng thở dài, ủ rũ nói:
- Giờ thì Tuyết Hân đã biết.
Vị Phong lên tiếng:
- Chu tôn giá… tôn giá mượn tấm lịnh bài kia để phán Tuyết Hân tội chết… không biết tấm lịnh bài kia có nói được không. Mà chỉ tôn giá phán lịnh đó thôi. Nếu Tuyết Hân tỷ tỷ nghe theo phán lịnh của Chu tôn giá, không chừng quốc sư Đại Liêu hối tiếc, vì vô hình trung đã bị người tâm phúc của mình biến thành kẻ bất đạt nhân nghĩa đó.
Chàng nhìn Tuyết Hân:
- Tuyết Hân tỷ tỷ đừng nghe Chu tôn giá phán lịnh.
Tuyết Hân nhìn lại Chu Thái.
Chu Thái cau mày hừ nhạt nhìn lại Vị Phong nói:
- Tuyết Hân đã từng sống ở Đại Liêu tất biết luật lệ Đại Liêu rất nghiêm.
Tất nhiên Chu mỗ không thể nói càn được. Huống chi trong tay Chu mỗ lại là lịnh tiểu án hình của quốc sư, càng không thể nói càn Chu mỗ cho Di Tuyết Hân đặc ân rồi đó.
Y lại nhìn Tuyết Hân:
- Chu mỗ không thể giúp gì được cho nàng. Hãy tự chọn cho mình cái chết đi.
Tuyết Hân nhìn sang Vị Phong. Khoé mắt nàng xuất hiện hai dòng lệ. Nàng miễn cưỡng nói với Vị Phong:
- Vị Phong… Tuyết Hân phải đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.